Chương 217: Cầu hôn
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
Dừng một chút, Côn Sơn nói: “Nếu hắn muốn từ hôn, tôi sẽ nói lại với Nhược Lan, hiện tại chuyện đã vỡ lở ra rồi, tương lai vạn nhất hai người bọn họ muốn cùng một chỗ, sẽ không thu thập tốt. Kỳ thật ngài đã hiểu lầm Nhược Lan rồi, cô ấy là một cô gái đàng hoàng, không có khả năng sẽ cắm sừng Tiểu Cù.”
Lý thị trưởng không quan tâm, ông cảm thấy đã không còn gì vãn hồi nữa, giơ tay ngăn Côn Sơn nói tiếp: “Những chuyện đó tôi không muốn nghe, coi như là hiểu lầm, nó đêm hôm khuya khoắt quần áo không chỉnh tề , ở trong nhà một người đàn ông là sự thật không phải sao? Bây giờ chuyện đã truyền ra, vô luận giải thích như thế nào, dư luận cũng sẽ không tin, tôi không hi vọng Tiểu Cù sẽ trở thành trò cười cho mọi người. Cho dù nó không có gì, cũng không được.”
“Cậu, cậu thật sự hiểu lầm Nhược Lan rồi, cô ấy không phải hạng người như cậu nghĩ, chuyện đêm đó cô ấy đã kể cho con nghe rồi.” Nghe thấy cậu buổi sáng tới, Cù thiếu lập tức chạy tới, đã ở vách tường cách đó không xa nghe lén một hồi, hắn vốn hi vọng Côn Sơn có thể làm cho cậu hồi tâm chuyển ý, xem ra là không thể, nhưng lời hắn nói, cậu có tin hay không?
“Hiểu lầm? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, con cảm thấy chỉ là hiểu lầm đơn giản như vậy?”
“Con tin tưởng.” Cù thiếu tin, bởi vì sau khi Nhược Lan trở về, cố ý giải thích qua với hắn, hắn biết có người muốn cướp ngục, nhưng không nghĩ tới là Thẩm Kỷ Lương, lời này hắn không dám nói cho cậu, trong thành phố đang điều tra khắp nơi kẻ cướp ngục, nói ra, Nhược Lan sẽ hy sinh danh dự một cách vô ích,
“Con là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, dù sao hôn sự này, cậu không đồng ý.” Ông thấy Côn Sơn đã không quan tâm, chuyện này càng dễ dàng hơn, cô gái kia cũng không dám không từ hôn.
“Cậu!”
“Gọi cha cũng vô ích, không lùi cũng phải lùi, con lại độc thân vài năm cũng được.” Ông vốn đã không rất thích Hạ Nhược Lan, cô bé kia gia thế kém, lại từng sống trong địa phương kia, trong lòng ông thủy chung có một hạt mụn không xóa được.
“Con không đáp ứng! Con không đồng ý, con sẽ tuyệt thực!” Cù thiếu rất bướng bỉnh.
“Vậy con thử xem.”
Cù thiếu hừ một tiếng: “Thử thì thử.”
Hắn quay người định đi, bị Nhược Lan bắt được cánh tay, kéo hắn về ghế sô pha bên cạnh: “Sao anh lại nói chuyện với cậu như vậy, đừng tùy hứng.”
“Nhưng anh muốn kết hôn với em.” Hắn nhìn Nhược Lan, cô xinh đẹp như vậy, cả vẻ lạnh lùng hắn cũng đẹp, huống chi lúc này khó dịp nói nhỏ nhẹ với hắn như vậy, lửa giận của hắn, đều lập tức bị dập tắt.
“Nhưng bây giờ em càng không xứng với anh. Từ khi quyết định gả cho anh, em thường cảm giác mình không xứng với anh, hiện tại thanh danh của em bị mất, chỉ sợ càng không xứng với anh.” Nhược Lan nói xong, nhìn về phía Lý thị trưởng: “Chuyện này là con không đúng, con đồng ý từ hôn.”
“Nhược Lan!” Cù thiếu hốc mắt đều đỏ lên.
Nhược Lan liếc hắn một cái nói: “Em so với anh lớn, không có em anh còn có rất nhiều lựa chọn khác.”
Cù thiếu còn muốn nói gì đó, bị Lý thị trưởng bịt miệng lại, Lý thị trưởng rất hài lòng nhìn về phía Nhược Lan: “Trước kia là tôi nhìn lầm cô, cô có vài phần cốt khí, như vậy hôn sự của hai đứa chấm dứt, ngày mai tôi sẽ cho người đem tin hai đứa giải trừ hôn ước đăng báo, sính lễ không cần trả lại, coi như là đền bù tổn thất cho cô.”
Nhược Lan lắc đầu: “Sính lễ đợi lát nữa tôi sẽ kêu người đưa qua, không thuộc về tôi, tôi không cần.”
Nhược Lan nói xong kìm nén nước mắt, quay người rời đi.
Cù thiếu muốn đuổi theo, bị Lý thị trưởng một phát bắt được cổ áo: “Con theo cậu trở về vài ngày, mấy ngày này con đừng mong đi ra ngoài, đợi chuyện yên ổn lại, cậu sẽ thả con trở về.”
Lý thị trưởng nói xong lôi Cù thiếu ra khỏi Lục gia, Côn Sơn thấy thế lên lầu gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương: “Lý thị trưởng tới nhà của tôi bắt hai người bọn họ từ hôn.”
“Cậu kêu ông ấy chờ một chốc, tôi đã liên hệ tòa soạn báo rồi, sáng ngày mai sự tình sẽ nghịch chuyển.”
“Anh làm cái gì?”
“Cô ấy có thể dùng danh dự để bảo vệ tôi, tôi cũng có thể.” Hơn nữa hắn đã viết xong bài báo, đợi sáng ngày mai đăng lên.
“Đã chậm, Nhược Lan đã đáp ứng từ hôn, Tiểu Cù bị cậu hắn mang về rồi. Tôi thấy vấn đề này, có lẽ không có cơ hội thay đổi.” Côn Sơn thở dài một hơi nói.
“Tiểu Cù không cưới, tôi cưới.” Chuyện do hắn mà ra, hắn đồng ý phụ trách.
“Anh sớm nên đồng ý lấy cô ấy, sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy. Chuyện này, tôi sẽ giúp anh lưu ý. Cha mẹ nuôi bên kia qua vài ngày tất cả đều kết thúc, nếu hai người bọn họ không vui, tôi sẽ giúp anh nói chuyện!”
Thẩm Kỷ Lương cũng có tứ này, cha mẹ hắn quan tâm ý kiến của Côn Sơn và Bảo Châu, để cho hai người bọn họ đi thuyết phục, khả năng so với chính hắn đi, dễ dàng hơn.
Ngày hôm sau có hai chuyện cùng lên báo, một chuyện là từ hôn, một chuyện là Thẩm Kỷ Lương xin lỗi trên báo, Thẩm Kỷ Lương ở trên báo nói, đêm hôm đó Nhược Lan đi trả vòng cổ cho hắn, hắn uống hơi nhiều, thiếu chút nữa làm nhục cô, cô từ cửa chạy ra, nên cảnh sát mới nhìn thấy một màn kia, nhưng Nhược Lan là một cô gái thiện lương, sợ hắn vì vậy bị người chỉ chích, cho nên lựa chọn giấu diếm sự thật. Hiện tại hắn công khai hướng Nhược Lan và Cù gia nói xin lỗi.
Hai chuyện cùng lên báo, rất nhanh tin đồn xoay chuyển, có ít người bắt đầu chỉ trích Thẩm Kỷ Lương, có ít người lựa chọn quên lãng, nhưng không có người lại đi nhục mạ Nhược Lan, bởi vì cô ở trong mắt mọi người trở thành một người bị hại.
Kết quả như vậy, Cù gia hài lòng, mặt mũi bọn họ bị người dẫm nát dưới chân, một lần nữa trở về.
Nhưng Lý thị trưởng như trước không cho phép Cù thiếu trở về, thừa cơ hội này, khiến hắn và Nhược Lan tách ra cũng chưa hẳn không tốt. Lý thị trưởng sai người đem hắn lên máy bay, ném sang Nước Anh.
Nhược Lan một bên cảm thán Thẩm Kỷ Lương dụng tâm lương khổ, một bên chờ Cù gia biểu đạt, thẳng đến một tháng sau, Cù thiếu còn không xuất hiện, Nhược Lan đã không kiên trì nữa, xem ra Cù gia là quyết tâm không cho cô về nhà chồng rồi.
Cù gia không muốn, Thẩm gia muốn.
Côn Sơn nói chuyện với cha mẹ Thẩm Kỷ Lương, hai người một lời đáp ứng, cô gái này, nhà bọn họ muốn. Có thể bỏ qua danh tiết đi cứu con của ông, điều này nói rõ là một cô gái trọng tình nghĩa. Nói sau con trai nhà mình hủy hạnh phúc cả đời người ta, lấy cô cũng là chuyện phải làm.
“Nhược Lan gả cho anh đi!” Nhược Lan ở trong phòng bếp đang bận rộn công việc, Thẩm Kỷ Lương đột nhiên đi vào, cầm cái hộp trong tay từ từ mở ra, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương.
“Anh biết rõ mình đang nói cái gì không?” Nhược Lan không thể tin nhìn về phía hắn.
Thẩm Kỷ Lương gật đầu: “Anh muốn kết hôn với em.”
“Bởi vì em cứu anh?”
“Không chỉ là bởi vì em đã cứu anh, mà là vì anh muốn bên cạnh em, anh thích em.” Nói thật, hắn bị Nhược Lan cảm động. Hắn thích cô gái dũng cảm này, muốn cùng cô sống chung cả đời. Thật ra hắn nên sớm hiểu rõ tâm ý của mình, như vậy bọn họ sẽ không cần lãng phí nhiều thời giờ như vậy.
Lý thị trưởng không quan tâm, ông cảm thấy đã không còn gì vãn hồi nữa, giơ tay ngăn Côn Sơn nói tiếp: “Những chuyện đó tôi không muốn nghe, coi như là hiểu lầm, nó đêm hôm khuya khoắt quần áo không chỉnh tề , ở trong nhà một người đàn ông là sự thật không phải sao? Bây giờ chuyện đã truyền ra, vô luận giải thích như thế nào, dư luận cũng sẽ không tin, tôi không hi vọng Tiểu Cù sẽ trở thành trò cười cho mọi người. Cho dù nó không có gì, cũng không được.”
“Cậu, cậu thật sự hiểu lầm Nhược Lan rồi, cô ấy không phải hạng người như cậu nghĩ, chuyện đêm đó cô ấy đã kể cho con nghe rồi.” Nghe thấy cậu buổi sáng tới, Cù thiếu lập tức chạy tới, đã ở vách tường cách đó không xa nghe lén một hồi, hắn vốn hi vọng Côn Sơn có thể làm cho cậu hồi tâm chuyển ý, xem ra là không thể, nhưng lời hắn nói, cậu có tin hay không?
“Hiểu lầm? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, con cảm thấy chỉ là hiểu lầm đơn giản như vậy?”
“Con tin tưởng.” Cù thiếu tin, bởi vì sau khi Nhược Lan trở về, cố ý giải thích qua với hắn, hắn biết có người muốn cướp ngục, nhưng không nghĩ tới là Thẩm Kỷ Lương, lời này hắn không dám nói cho cậu, trong thành phố đang điều tra khắp nơi kẻ cướp ngục, nói ra, Nhược Lan sẽ hy sinh danh dự một cách vô ích,
“Con là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, dù sao hôn sự này, cậu không đồng ý.” Ông thấy Côn Sơn đã không quan tâm, chuyện này càng dễ dàng hơn, cô gái kia cũng không dám không từ hôn.
“Cậu!”
“Gọi cha cũng vô ích, không lùi cũng phải lùi, con lại độc thân vài năm cũng được.” Ông vốn đã không rất thích Hạ Nhược Lan, cô bé kia gia thế kém, lại từng sống trong địa phương kia, trong lòng ông thủy chung có một hạt mụn không xóa được.
“Con không đáp ứng! Con không đồng ý, con sẽ tuyệt thực!” Cù thiếu rất bướng bỉnh.
“Vậy con thử xem.”
Cù thiếu hừ một tiếng: “Thử thì thử.”
Hắn quay người định đi, bị Nhược Lan bắt được cánh tay, kéo hắn về ghế sô pha bên cạnh: “Sao anh lại nói chuyện với cậu như vậy, đừng tùy hứng.”
“Nhưng anh muốn kết hôn với em.” Hắn nhìn Nhược Lan, cô xinh đẹp như vậy, cả vẻ lạnh lùng hắn cũng đẹp, huống chi lúc này khó dịp nói nhỏ nhẹ với hắn như vậy, lửa giận của hắn, đều lập tức bị dập tắt.
“Nhưng bây giờ em càng không xứng với anh. Từ khi quyết định gả cho anh, em thường cảm giác mình không xứng với anh, hiện tại thanh danh của em bị mất, chỉ sợ càng không xứng với anh.” Nhược Lan nói xong, nhìn về phía Lý thị trưởng: “Chuyện này là con không đúng, con đồng ý từ hôn.”
“Nhược Lan!” Cù thiếu hốc mắt đều đỏ lên.
Nhược Lan liếc hắn một cái nói: “Em so với anh lớn, không có em anh còn có rất nhiều lựa chọn khác.”
Cù thiếu còn muốn nói gì đó, bị Lý thị trưởng bịt miệng lại, Lý thị trưởng rất hài lòng nhìn về phía Nhược Lan: “Trước kia là tôi nhìn lầm cô, cô có vài phần cốt khí, như vậy hôn sự của hai đứa chấm dứt, ngày mai tôi sẽ cho người đem tin hai đứa giải trừ hôn ước đăng báo, sính lễ không cần trả lại, coi như là đền bù tổn thất cho cô.”
Nhược Lan lắc đầu: “Sính lễ đợi lát nữa tôi sẽ kêu người đưa qua, không thuộc về tôi, tôi không cần.”
Nhược Lan nói xong kìm nén nước mắt, quay người rời đi.
Cù thiếu muốn đuổi theo, bị Lý thị trưởng một phát bắt được cổ áo: “Con theo cậu trở về vài ngày, mấy ngày này con đừng mong đi ra ngoài, đợi chuyện yên ổn lại, cậu sẽ thả con trở về.”
Lý thị trưởng nói xong lôi Cù thiếu ra khỏi Lục gia, Côn Sơn thấy thế lên lầu gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương: “Lý thị trưởng tới nhà của tôi bắt hai người bọn họ từ hôn.”
“Cậu kêu ông ấy chờ một chốc, tôi đã liên hệ tòa soạn báo rồi, sáng ngày mai sự tình sẽ nghịch chuyển.”
“Anh làm cái gì?”
“Cô ấy có thể dùng danh dự để bảo vệ tôi, tôi cũng có thể.” Hơn nữa hắn đã viết xong bài báo, đợi sáng ngày mai đăng lên.
“Đã chậm, Nhược Lan đã đáp ứng từ hôn, Tiểu Cù bị cậu hắn mang về rồi. Tôi thấy vấn đề này, có lẽ không có cơ hội thay đổi.” Côn Sơn thở dài một hơi nói.
“Tiểu Cù không cưới, tôi cưới.” Chuyện do hắn mà ra, hắn đồng ý phụ trách.
“Anh sớm nên đồng ý lấy cô ấy, sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy. Chuyện này, tôi sẽ giúp anh lưu ý. Cha mẹ nuôi bên kia qua vài ngày tất cả đều kết thúc, nếu hai người bọn họ không vui, tôi sẽ giúp anh nói chuyện!”
Thẩm Kỷ Lương cũng có tứ này, cha mẹ hắn quan tâm ý kiến của Côn Sơn và Bảo Châu, để cho hai người bọn họ đi thuyết phục, khả năng so với chính hắn đi, dễ dàng hơn.
Ngày hôm sau có hai chuyện cùng lên báo, một chuyện là từ hôn, một chuyện là Thẩm Kỷ Lương xin lỗi trên báo, Thẩm Kỷ Lương ở trên báo nói, đêm hôm đó Nhược Lan đi trả vòng cổ cho hắn, hắn uống hơi nhiều, thiếu chút nữa làm nhục cô, cô từ cửa chạy ra, nên cảnh sát mới nhìn thấy một màn kia, nhưng Nhược Lan là một cô gái thiện lương, sợ hắn vì vậy bị người chỉ chích, cho nên lựa chọn giấu diếm sự thật. Hiện tại hắn công khai hướng Nhược Lan và Cù gia nói xin lỗi.
Hai chuyện cùng lên báo, rất nhanh tin đồn xoay chuyển, có ít người bắt đầu chỉ trích Thẩm Kỷ Lương, có ít người lựa chọn quên lãng, nhưng không có người lại đi nhục mạ Nhược Lan, bởi vì cô ở trong mắt mọi người trở thành một người bị hại.
Kết quả như vậy, Cù gia hài lòng, mặt mũi bọn họ bị người dẫm nát dưới chân, một lần nữa trở về.
Nhưng Lý thị trưởng như trước không cho phép Cù thiếu trở về, thừa cơ hội này, khiến hắn và Nhược Lan tách ra cũng chưa hẳn không tốt. Lý thị trưởng sai người đem hắn lên máy bay, ném sang Nước Anh.
Nhược Lan một bên cảm thán Thẩm Kỷ Lương dụng tâm lương khổ, một bên chờ Cù gia biểu đạt, thẳng đến một tháng sau, Cù thiếu còn không xuất hiện, Nhược Lan đã không kiên trì nữa, xem ra Cù gia là quyết tâm không cho cô về nhà chồng rồi.
Cù gia không muốn, Thẩm gia muốn.
Côn Sơn nói chuyện với cha mẹ Thẩm Kỷ Lương, hai người một lời đáp ứng, cô gái này, nhà bọn họ muốn. Có thể bỏ qua danh tiết đi cứu con của ông, điều này nói rõ là một cô gái trọng tình nghĩa. Nói sau con trai nhà mình hủy hạnh phúc cả đời người ta, lấy cô cũng là chuyện phải làm.
“Nhược Lan gả cho anh đi!” Nhược Lan ở trong phòng bếp đang bận rộn công việc, Thẩm Kỷ Lương đột nhiên đi vào, cầm cái hộp trong tay từ từ mở ra, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương.
“Anh biết rõ mình đang nói cái gì không?” Nhược Lan không thể tin nhìn về phía hắn.
Thẩm Kỷ Lương gật đầu: “Anh muốn kết hôn với em.”
“Bởi vì em cứu anh?”
“Không chỉ là bởi vì em đã cứu anh, mà là vì anh muốn bên cạnh em, anh thích em.” Nói thật, hắn bị Nhược Lan cảm động. Hắn thích cô gái dũng cảm này, muốn cùng cô sống chung cả đời. Thật ra hắn nên sớm hiểu rõ tâm ý của mình, như vậy bọn họ sẽ không cần lãng phí nhiều thời giờ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.