Chương 77: Có phong cách
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
Nói trắng ra là chính phủ thu chính là thuế mặt ngoài, cũng không để ý sống chết của thương hộ, bị thổ phỉ cướp đoạt, hết thảy mặc kệ, trừ phi có đồ vật của quan lớn bị thổ phỉ cướp, bọn hắn mới có thể quản.
Mà bảo vệ thương hội, chính là tên giả của Trí Đường, chỉ có điều bảo vệ thương hội nghe an toàn hơn, chính phủ cũng ngầm đồng ý bảo vệ thương hội tồn tại, dù sao bây giờ thời thế loạn lạc, bảo vệ thương có thể phái người giám hộ dân là một chuyện tốt, bọn họ sẽ không quản.
Côn Sơn là phó đường của của Trí Đường ở Vận Thành, hắn muốn làm chuyện này, tự nhiên là không khó, hơn nữa chuyện này làm tốt, không chỉ dễ dàng tìm được Bảo Châu, mà còn có thể làm cho Vận Thành ổn định bình an, sư phụ sẽ không cự tuyệt, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Cửa thành bố trí xong xuôi, kế tiếp chính là trấn an trong thành, Côn Sơn giao cho A Long: “Cậu đi triệu tập tất cả anh em cảnh sát lại, quản lý trị an trong thành, ai dám nháo sự, lập tức bắt lại cho tôi, phái người tuần tran 24 tiếng đồng hồ, chính phủ nếu không phát tiền lương, tôi phát!”
“Vâng!” A Long nghe xong lôi kéo tên cảnh sát còn đang ngẩn người đi ra ngoài.
Cảnh sát kia vừa đi, còn một bên nhìn lại Côn Sơn, hắn vẫn cảm thấy Côn Sơn là một người cà lơ phất phơ, đột nhiên thấy hắn đứng đắn lại bá khí chỉ huy mọi người bảo vệ Vận Thành như vậy, biểu tình lại vô cùng bình tĩnh, thực sự có chút bị dọa.
Phân phó xong, Côn Sơn gọi Tiểu Đông đến: “Cậu chạy qua bên nhà nói cha tôi và nhạc phụ cho tôi mượn lương thực, vận chuyển đến cửa thành cho những người bên ngoài nhìn thấy, nói với bọn họ chỉ cần bọn họ không nháo sự, tôi sẽ phái người dựng lều phát cháo miễn phí cứu người, không lấy một xu.”
“Vâng.” Tiểu Đông nghe xong lập tức rời đi.
Côn Sơn phân phó xong, lại đi ra ngoài tìm Bảo Châu, những thứ khác hắn quản không được nữa, chỉ cần Bảo Châu không có việc gì, Vận Thành không có việc gì, hắn bất chấp giá nào, cho dù có dùng hết vàng bạc trong nhà, hắn cũng đồng ý.
Côn Sơn đi khắp nơi tìm Bảo Châu, nơi có thể tìm cũng đã tìm qua, vẫn không có tin tức gì, lúc về đến nhà, hỏi Thẩm mẹ, Thẩm mẹ nói Bảo Châu không có trở về, khuyên hắn nửa đêm đừng đi tìm, ở nhà nghỉ ngơi đi! Nửa đêm cũng tìm không thấy người.
Bên ngoài trời đông giá rét, rất lạnh không nói, trên đường vắng vẻ ảm đạm, cũng càng không thể nào tra tìm, nói sau hắn đã một đêm không ăn không ngủ, rất mệt rồi, cũng cần thời gian ngắn nghỉ ngơi, gật đầu: “Tôi đi vào nằm nghỉ một lát, bà kêu Tiểu Đông đừng ngủ say, nếu Bảo Châu trở về, lập tức gọi tôi.”
Thẩm mẹ gật đầu.
Côn Sơn nằm xuống xong, nửa mê nửa tỉnh không thế nào an tâm ngủ, nghĩ đến Bảo Châu tung tích không rõ, như thế nào đều lo lắng, lại ngồi dậy, khoác áo, muốn đi ra ngoài một chút, còn chưa đẩy cửa phòng ra, lỗ tai linh mẫn đã nghe được động tĩnh trong nhà vệ sinh và phòng bếp, vốn tưởng là Thẩm mẹ và Tiểu Đông, nhưng nghĩ lại không đúng! Đã hơn nửa đêm, làm sao còn người thức, hắn mang theo khẩu súng, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nhà vệ sinh, núp vào, chỉ thấy hai tên một béo một gậy chưa gặp qua bao giờ, đang ngồi xổm bên cạnh nhà vệ sinh, chổng mông lên đào hầm cầu, trên người cả hai đều có vết thương đã được băng bó qua.
Tên mập đào một hòi, không còn kiên nhẫn, đem cái cuốc ném sang một bên nói: “Như thế nào không thấy vàng, vợ Lục Côn Sơn có phải là lừa gạt chúng ta hay không? Nhỏ đó nhìn như con ngốc!”
“Không thể nào! Cô ta nói tiền để cạnh góc tường, ai tin cho được, mày có tin hay không, tao thì không tin, hầm cầu còn có chút khả năng, bất quá thật là thối, nhưng lão đại chúng ta cũng ngoan độc, nhốt cô ta ở trong phòng cả ngày, không ăn không uống, cho cô ta chết đói!”
Côn Sơn nghe đến đó, xác nhận thân phận đại khái của hai người này xong, từ chỗ tối vọt ra, đi qua trực tiếp chỉa súng vào người gầy đang nói chuyện, hung dữ hỏi: “Tụi bây đem Bảo Châu dấu ở nơi nào? Nói, nếu không tao bắn nát sọ mày.”
Người gầy lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệch không nói nên lời, chẳng ai ngờ rằng Lục Côn Sơn lại đột nhiên chạy đến, chỉa súng vào hắn ah!
Tên béo nhìn tình thế muốn chạy trốn, Côn Sơn nổi giận cước pháp đặc biệt chuẩn, một cước đá hắn vào hầm cầu, một đầu rơi xuống đất, một đầu hướng vào trong, lập tức trước mắt một mảnh mơ hồ, muốn chạy đã không còn kịp.
Côn Sơn nói: “Hai người tụi bây ai nói trước, tên còn lại sẽ chết.”
Người gầy tranh thủ thời gian báo địa chỉ, Côn Sơn cầm một sợi dây thừng quăng tới: “Mày trói tên mập lại, rồi cũng tự đem mình trói lại, tao sẽ cho mày một con đường sống.”
Người gầy lập tức làm theo, tuy rằng giờ phút này tên mập đã rất bẩn, nhưng không có biện pháp, vì mạng nhỏ, cũng chỉ có thể trói tên mập lại.
Côn Sơn kêu to một tiếng: “Tiểu Đông, tới.”
Một tiếng này không chỉ đánh thức Tiểu Đông, còn kinh động đến đầu lĩnh bọn cướp đang ở trong phòng bếp tìm tới tìm lui, bới đến cả người là tro, hắn vô ý thức chạy ra bên ngoài, mụ nội nó! Tiền không tìm được, ngược lại dọn dẹp sạch sẽ bếp nhà Lục Côn Sơn, bên trong tro bụi đều bị hắn bới ra.
Côn Sơn không thể phân thân, đã kêu Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng, cắn chết hắn cho tao!”
Tiểu Hoàng không có nữ chủ nhân, cũng trở nên vô tình, hai ngày này đều không ngủ trong phòng, chỉ nằm trên tàng cây, như vậy nữ chủ nhân vừa về đến, nó có thể là người đầu tiên nhìn thấy, à không phải là con chim đầu tiên nhìn thấy, giờ phút này nghe theo mệnh lệnh của nam chủ nhân, nó từ trên nhánh cây nhanh chóng bay xuống, hướng về phía tên cướp muốn chạy trốn, hai móng vuốt đi qua, cào tên cướp toàn thân là máu, căn bản nhìny không rõ đường phía trước, muốn bắt lấy Tiểu Hoàng, vùng vẫy cả buổi mới bắt được một chân Tiểu Hoàng đang đắc ý, Tiểu Hoàng một ngụm mổ xuống vết thương trên tay do buổi sáng hắn té, đau đớn làm hắn lập tức thả tay, Tiểu Hoàng lại dùng sức vỗ, tên cướp rôt cuộc chịu đủ loại tra tấn.
Tiểu Hoàng chiến thắng, cao hứng, ngồi xuống trên người tên cướp, bình tĩnh thả phân chim lên người hắn, sau đó giương cánh bay đến trên vai Côn Sơn.
Côn Sơn thấy Tiểu Đông đi ra, đưa súng trong tay cho Tiểu Đông: “Mấy tên này giao cho cậu, bọn họ dám chạy, đánh chết nói sau. Tôi đi trước tìm Bảo Châu!”
Côn Sơn nói xong, vào nhà lại tìm một khẩu súng, mang theo Tiểu Hoàng đi ra ngoài tìm Bảo Châu, hắn quen thuộc cảnh vật chung quanh, mà Tiểu Hoàng quen thuộc mùi trên người Bảo Châu, nên càng dễ tìm hơn một chút.
Hơn mười phút sau, Côn Sơn chạy tới địa chỉ tên cướp nói, một cước đá văng cửa, tìm khắp phòng, lại không thấy bóng dáng Bảo Châu, ngược lại phát hiện rất nhiều xương cốt, nhìn giống như phong cách của Bảo Châu, có lẽ cô đã ở đây, nhưng bây giờ lại ở nơi nào?
Lúc quay đầu nhìn thấy một cửa sổ rõ ràng bị dao phay chém, Côn Sơn lập tức minh bạch, xem ra Bảo Châu đã chạy thoát, kết quả lúc hắn về đến nhà, Bảo Châu còn chưa có trở lại, một mình cô lưu lạc đầu đường, thời cuộc lại loạn lạc, Côn Sơn rất lo lắng, suốt đêm phát động toàn bộ gia đinh của hai nhà đi tìm, tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng Tiểu Hoàng đã tìm được, sắc trời đen kịt, Bảo Châu phân không rõ đường, Tiểu Hoàng biết rõ a!
Mà bảo vệ thương hội, chính là tên giả của Trí Đường, chỉ có điều bảo vệ thương hội nghe an toàn hơn, chính phủ cũng ngầm đồng ý bảo vệ thương hội tồn tại, dù sao bây giờ thời thế loạn lạc, bảo vệ thương có thể phái người giám hộ dân là một chuyện tốt, bọn họ sẽ không quản.
Côn Sơn là phó đường của của Trí Đường ở Vận Thành, hắn muốn làm chuyện này, tự nhiên là không khó, hơn nữa chuyện này làm tốt, không chỉ dễ dàng tìm được Bảo Châu, mà còn có thể làm cho Vận Thành ổn định bình an, sư phụ sẽ không cự tuyệt, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Cửa thành bố trí xong xuôi, kế tiếp chính là trấn an trong thành, Côn Sơn giao cho A Long: “Cậu đi triệu tập tất cả anh em cảnh sát lại, quản lý trị an trong thành, ai dám nháo sự, lập tức bắt lại cho tôi, phái người tuần tran 24 tiếng đồng hồ, chính phủ nếu không phát tiền lương, tôi phát!”
“Vâng!” A Long nghe xong lôi kéo tên cảnh sát còn đang ngẩn người đi ra ngoài.
Cảnh sát kia vừa đi, còn một bên nhìn lại Côn Sơn, hắn vẫn cảm thấy Côn Sơn là một người cà lơ phất phơ, đột nhiên thấy hắn đứng đắn lại bá khí chỉ huy mọi người bảo vệ Vận Thành như vậy, biểu tình lại vô cùng bình tĩnh, thực sự có chút bị dọa.
Phân phó xong, Côn Sơn gọi Tiểu Đông đến: “Cậu chạy qua bên nhà nói cha tôi và nhạc phụ cho tôi mượn lương thực, vận chuyển đến cửa thành cho những người bên ngoài nhìn thấy, nói với bọn họ chỉ cần bọn họ không nháo sự, tôi sẽ phái người dựng lều phát cháo miễn phí cứu người, không lấy một xu.”
“Vâng.” Tiểu Đông nghe xong lập tức rời đi.
Côn Sơn phân phó xong, lại đi ra ngoài tìm Bảo Châu, những thứ khác hắn quản không được nữa, chỉ cần Bảo Châu không có việc gì, Vận Thành không có việc gì, hắn bất chấp giá nào, cho dù có dùng hết vàng bạc trong nhà, hắn cũng đồng ý.
Côn Sơn đi khắp nơi tìm Bảo Châu, nơi có thể tìm cũng đã tìm qua, vẫn không có tin tức gì, lúc về đến nhà, hỏi Thẩm mẹ, Thẩm mẹ nói Bảo Châu không có trở về, khuyên hắn nửa đêm đừng đi tìm, ở nhà nghỉ ngơi đi! Nửa đêm cũng tìm không thấy người.
Bên ngoài trời đông giá rét, rất lạnh không nói, trên đường vắng vẻ ảm đạm, cũng càng không thể nào tra tìm, nói sau hắn đã một đêm không ăn không ngủ, rất mệt rồi, cũng cần thời gian ngắn nghỉ ngơi, gật đầu: “Tôi đi vào nằm nghỉ một lát, bà kêu Tiểu Đông đừng ngủ say, nếu Bảo Châu trở về, lập tức gọi tôi.”
Thẩm mẹ gật đầu.
Côn Sơn nằm xuống xong, nửa mê nửa tỉnh không thế nào an tâm ngủ, nghĩ đến Bảo Châu tung tích không rõ, như thế nào đều lo lắng, lại ngồi dậy, khoác áo, muốn đi ra ngoài một chút, còn chưa đẩy cửa phòng ra, lỗ tai linh mẫn đã nghe được động tĩnh trong nhà vệ sinh và phòng bếp, vốn tưởng là Thẩm mẹ và Tiểu Đông, nhưng nghĩ lại không đúng! Đã hơn nửa đêm, làm sao còn người thức, hắn mang theo khẩu súng, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nhà vệ sinh, núp vào, chỉ thấy hai tên một béo một gậy chưa gặp qua bao giờ, đang ngồi xổm bên cạnh nhà vệ sinh, chổng mông lên đào hầm cầu, trên người cả hai đều có vết thương đã được băng bó qua.
Tên mập đào một hòi, không còn kiên nhẫn, đem cái cuốc ném sang một bên nói: “Như thế nào không thấy vàng, vợ Lục Côn Sơn có phải là lừa gạt chúng ta hay không? Nhỏ đó nhìn như con ngốc!”
“Không thể nào! Cô ta nói tiền để cạnh góc tường, ai tin cho được, mày có tin hay không, tao thì không tin, hầm cầu còn có chút khả năng, bất quá thật là thối, nhưng lão đại chúng ta cũng ngoan độc, nhốt cô ta ở trong phòng cả ngày, không ăn không uống, cho cô ta chết đói!”
Côn Sơn nghe đến đó, xác nhận thân phận đại khái của hai người này xong, từ chỗ tối vọt ra, đi qua trực tiếp chỉa súng vào người gầy đang nói chuyện, hung dữ hỏi: “Tụi bây đem Bảo Châu dấu ở nơi nào? Nói, nếu không tao bắn nát sọ mày.”
Người gầy lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệch không nói nên lời, chẳng ai ngờ rằng Lục Côn Sơn lại đột nhiên chạy đến, chỉa súng vào hắn ah!
Tên béo nhìn tình thế muốn chạy trốn, Côn Sơn nổi giận cước pháp đặc biệt chuẩn, một cước đá hắn vào hầm cầu, một đầu rơi xuống đất, một đầu hướng vào trong, lập tức trước mắt một mảnh mơ hồ, muốn chạy đã không còn kịp.
Côn Sơn nói: “Hai người tụi bây ai nói trước, tên còn lại sẽ chết.”
Người gầy tranh thủ thời gian báo địa chỉ, Côn Sơn cầm một sợi dây thừng quăng tới: “Mày trói tên mập lại, rồi cũng tự đem mình trói lại, tao sẽ cho mày một con đường sống.”
Người gầy lập tức làm theo, tuy rằng giờ phút này tên mập đã rất bẩn, nhưng không có biện pháp, vì mạng nhỏ, cũng chỉ có thể trói tên mập lại.
Côn Sơn kêu to một tiếng: “Tiểu Đông, tới.”
Một tiếng này không chỉ đánh thức Tiểu Đông, còn kinh động đến đầu lĩnh bọn cướp đang ở trong phòng bếp tìm tới tìm lui, bới đến cả người là tro, hắn vô ý thức chạy ra bên ngoài, mụ nội nó! Tiền không tìm được, ngược lại dọn dẹp sạch sẽ bếp nhà Lục Côn Sơn, bên trong tro bụi đều bị hắn bới ra.
Côn Sơn không thể phân thân, đã kêu Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng, cắn chết hắn cho tao!”
Tiểu Hoàng không có nữ chủ nhân, cũng trở nên vô tình, hai ngày này đều không ngủ trong phòng, chỉ nằm trên tàng cây, như vậy nữ chủ nhân vừa về đến, nó có thể là người đầu tiên nhìn thấy, à không phải là con chim đầu tiên nhìn thấy, giờ phút này nghe theo mệnh lệnh của nam chủ nhân, nó từ trên nhánh cây nhanh chóng bay xuống, hướng về phía tên cướp muốn chạy trốn, hai móng vuốt đi qua, cào tên cướp toàn thân là máu, căn bản nhìny không rõ đường phía trước, muốn bắt lấy Tiểu Hoàng, vùng vẫy cả buổi mới bắt được một chân Tiểu Hoàng đang đắc ý, Tiểu Hoàng một ngụm mổ xuống vết thương trên tay do buổi sáng hắn té, đau đớn làm hắn lập tức thả tay, Tiểu Hoàng lại dùng sức vỗ, tên cướp rôt cuộc chịu đủ loại tra tấn.
Tiểu Hoàng chiến thắng, cao hứng, ngồi xuống trên người tên cướp, bình tĩnh thả phân chim lên người hắn, sau đó giương cánh bay đến trên vai Côn Sơn.
Côn Sơn thấy Tiểu Đông đi ra, đưa súng trong tay cho Tiểu Đông: “Mấy tên này giao cho cậu, bọn họ dám chạy, đánh chết nói sau. Tôi đi trước tìm Bảo Châu!”
Côn Sơn nói xong, vào nhà lại tìm một khẩu súng, mang theo Tiểu Hoàng đi ra ngoài tìm Bảo Châu, hắn quen thuộc cảnh vật chung quanh, mà Tiểu Hoàng quen thuộc mùi trên người Bảo Châu, nên càng dễ tìm hơn một chút.
Hơn mười phút sau, Côn Sơn chạy tới địa chỉ tên cướp nói, một cước đá văng cửa, tìm khắp phòng, lại không thấy bóng dáng Bảo Châu, ngược lại phát hiện rất nhiều xương cốt, nhìn giống như phong cách của Bảo Châu, có lẽ cô đã ở đây, nhưng bây giờ lại ở nơi nào?
Lúc quay đầu nhìn thấy một cửa sổ rõ ràng bị dao phay chém, Côn Sơn lập tức minh bạch, xem ra Bảo Châu đã chạy thoát, kết quả lúc hắn về đến nhà, Bảo Châu còn chưa có trở lại, một mình cô lưu lạc đầu đường, thời cuộc lại loạn lạc, Côn Sơn rất lo lắng, suốt đêm phát động toàn bộ gia đinh của hai nhà đi tìm, tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng Tiểu Hoàng đã tìm được, sắc trời đen kịt, Bảo Châu phân không rõ đường, Tiểu Hoàng biết rõ a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.