Chương 144: Đại thiếu gia giặt rửa bít tất
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
“Cái này dễ thôi! Tôi lập tức đăng báo tìm người, hai người đợi tin tức tốt của tôi a!” Người Mỹ kia nghe xong, kêu bọn họ lên lầu với hắn, hắn là khách quen ở đây, trên lầu có phòng cố định cho hắn, bên trong có điện thoại.
Đến gian phòng, người Mỹ gọi điện thoại đánh tới tòa soạn báo, nói tên Lục Côn Sơn, đầu dây bên kia nói: “Không cần đăng báo nữa, vừa rồi có một người Trung Quốc đã nhờ chúng tôi đăng báo tìm kiếm vợ hắn, người đó tên Lục Côn Sơn, tôi đem địa chỉ của hắn cho ngài biết.”
“Cảm ơn.” Người Mỹ móc ra bút máy, yên lặng viết địa chỉ xuống, cúp điện thoại, đối với Bảo Châu nói: “Tôi nghĩ, tôi đã biết chồng cô ở đâu rồi, tôi sẽ an bài xe, đưa hai người trở về.”
Bảo Châu nghe xong Cù thiếu phiên dịch, cả người đều nhẹ nhỏm: “Cảm ơn, anh là người tốt.”
Cù thiếu hỗ trợ phiên dịch xong, người Mỹ mỉm cười, người tốt?
Đã rất nhiều năm không có nghe được người khác hình dung hắn như vậy, nếu như hắn cũng coi là người tốt, vậy nước Mỹ này chỉ sợ sẽ không có người xấu, tiểu thư này thật thú vị, hắn muốn làm bạn với cô, suy nghĩ nói: “Tôi sẽ tự mình đưa cô trở về!”
“Được! Tôi sẽ làm tiệc Trung Quốc cảm ơn anh!”
Người Mỹ rất nhanh gọi người sắp xếp xe, đưa Bảo Châu và Cù thiếu đi đến khách sạn nơi Côn Sơn ở.
Người kia hộ tống Bảo Châu đến trước của phòng, Bảo Châu hưng phấn gõ cửa.
Cửa rất nhanh được mở ra, trong phòng là một chàng trai thoạt nhìn thất hồn lạc phách, trong một khắc nhìn thấy Bảo Châu, tất cả lo lắng sợ hãi tựa hồ đã có biến mất, vươn tay ôm cô thật chặt vào lòng, phảng phất như muốn vĩnh viễn khảm cô vào lòng hắn: “Bảo Châu, cuối cùng em trở về rồi, em không trở lại, anh sắp phát điên rồi.”
Chưa quen cuộc sống nơi đây, hắn rất lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hắn sau khi đi vệ sinh xong trở ra, ở rạp chiếu phim đợi lâu không thấy bóng dáng cô đâu, về sau mới biết rạp chiếu phim kia có hai cửa, hắn đoán chừng cô đang ở một cửa khác chờ, sau đó đã đi lạc, lần này là hắn quá sơ suất.
Bảo Châu tựa ở trên vai của hắn, hưởng thụ vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Côn Sơn ngoan, Bảo Châu thật biết điều!”
“Nha đầu ngốc của anh, trở về là tốt rồi, đói bụng chưa, bên ngoài có phải rất nóng không?” Hắn cúi đầu hỏi một đống lớn.
Đứng ở ngoài cửa Cù thiếu và người Mỹ đối với mình không được để ý tới, rất là im lặng, thẳng đến người Mỹ không thể nhịn được nữa ho khan một tiếng, Côn Sơn mới chú ý tới bọn họ, hắn nhận ra được Cù thiếu : “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Tôi đánh bạc bị thua. Đã trở thành người hầu của vợ cậu rồi.” Cù thiếu da mặt rất dầy hướng trên ghế sa lon ngồi xuống, với hắn mà nói làm người hầu cũng so với việc ở nước Mỹ tốt hơn. Hi vọng thị trưởng cậu hắn đừng vì vậy mà tức giận ói máu, hắn thật sự là bị ép buộc!
Lục Côn Sơn rất im lặng: “Anh là nghiêm túc?”
“Đúng.”
Côn Sơn thấy còn có người ở bên ngoài, tạm thời khó mà nói cái gì, đối với đứng đứng ngoài cửa nói: “Xin chào, cho hỏi ngài là?”
“Côn Sơn, anh ấy là người tốt! Là anh ấy đưa em về đấy!” Bảo Châu ngồi ở trước bàn trà gặm quả táo nghe vậy đi qua, lôi kéo tay Côn Sơn giới thiệu bạn tốt cô vừa quen được.
Côn Sơn nghe vậy gửi tới lời cảm ơn: “Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn! Mau vào ngồi.”
“Không cần cảm ơn, tôi nghĩ bất luận kẻ nào nhìn thấy một cô bé thú vị như vậy cũng đều hỗ trợ đưa về.” Người Mỹ nhướng mày nói.
Người bên cạnh hắn và Bảo Châu đều đi ra ngoài tìm Bảo Châu đi, Côn Sơn tự mình rót cho hắn một chén trà: “Tóm lại cảm ơn anh, còn chưa thỉnh giáo anh họ gì.”
“Tôi gọi Bách Lai.” Hắn không có danh thiếp.
“Tôi là Lục Côn Sơn, một thương nhân Trung Quốc.” Côn Sơn không có lấy danh thiếp ra, đưa danh thiếp tiếng Trung cho người ngoại quốc, có thể là đối với đối phương không tôn kính.
Bảo Châu gặm xong quả táo, bụng không còn đói như lúc trước, ngẩng đầu lên đối với Côn Sơn nói: “Anh nói với anh ấy, em muốn mới anh ấy ăn tiệc Trung Quốc.”
Côn Sơn phiên dịch xong, hỏi Bảo Châu: “Lúc nào?”
“Ngày mai.” Hôm nay Bảo Châu quá mệt mỏi.
Côn Sơn chuyển cáo xong, vị Bách Lai tiên sinh kia một lời đáp ứng, bảo ngày mai nhất định sẽ đến đây dự tiệc.
Tiễn Bách Lai tiên sinh đi, Côn Sơn lạnh lùng nhìn về phía Cù thiếu một bộ dạng đại gia đang ngồi ở trên ghế sa lon, không phải rất chào đón.
“Người hầu của Bảo Châu chính là người hầu của tôi, đi giúp tôi đem bít tất ngày hôm qua giặt sạch.” Đơn giản cùng Bảo Châu ăn một chút đồ ăn, Côn Sơn nhíu mày, đối với Cù thiếu lộ vẻ vô lại nói. Ai kêu hắn khi dễ Lục gia, không nghĩ tới hắn cũng có ngày hôm nay.
“Cậu là nhân lúc cháy nhà đi hỏi của!” Cù thiếu không làm.
Bảo Châu nghe xong lười nhác nói: “Thuận tiện giúp tôi rửa sạch chén đĩa, cám ơn!”
Cù thiếu bùng nổ: “Ông đây không phải đầy tớ! Đánh nhau quậy phá, sống phóng túng là nghề của ông, cái khác miễn bàn đi!”
Giờ phút này Lục Côn Sơn đã không còn bị hắn uy hiếp, dù sao Bảo Châu cũng không phải hắn tìm về, Côn Sơn cảm giác mình không nợ hắn cái gì: “Vậy tạm biệt! Đi thong thả không tiễn, Bảo Châu em nói đi?”
“Lãng phí lương thực, đừng được!”
Cù thiếu thật buồn bực, bởi vì hắn rõ ràng bị ghét bỏ rồi, hắn tức giận nghĩ, tao đi là được rồi, bây giờ là bọn mày kêu tao đi, không tính vi phạm lời hứa.
Kết quả đi chưa được mấy bước, hắn đã không có nguyên tắc dừng bước, bởi vì có người đẩy cửa vào, hơn nữa là một mỹ nhân —— Hạ Nhược Lan!
Cù thiếu vừa nhìn thấy cô hai mắt đều sắp rớt ra, mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, mặc một thân sườn xám, hướng phía hắn đi đến, biểu tình thoạt nhìn tựa hồ có chút vội vàng, hắn há to miệng, muốn nói chuyện, rồi lại không biết nên nói cái gì, mặt lập tức đỏ như đít khỉ.
Sau đó mỹ nhân cũng không có vì hắn mà dừng lại, ngay tại thời điểm vô cùng tiếp cận, đột nhiên lướt qua hắn, bước nhanh chạy đến bên cạnh Bảo Châu, hỏi han ân cần: “Bảo Châu, cô trở về thật tốt! Thiếu gia đã rất lo, chúng tôi cũng rất lo lắng cho cô.”
“Chị Hạ, em cũng nhớ chị.” Bảo Châu đối với Hạ Nhược Lan cười cười.
Mỹ nhân lập tức biểu lộ càng thêm ôn nhu, nếu như Bảo Châu chưa lập gia đình, Cù thiếu sẽ nghĩ hai người bọn họ quan hệ không bình thường.
Thấy có người vẫn đang nhìn chăm chăm chính mình, Hạ Nhược Lan nhìn thoáng qua Cù thiếu, hỏi Bảo Châu: “Đó là ai vậy?”
Bảo Châu suy nghĩ không biết nên hình dung như thế nào, nhìn về phía Côn Sơn, Côn Sơn thản nhiên nói: “Người qua đường, người đó chuẩn bị đi ra, giúp hắn mở cửa đi.”
“Mày mới là người qua đường! Cả nhà mày đều là người qua đường! Cô ấy là ai?” Cù thiếu chỉ chỉ mỹ nhân, hỏi Côn Sơn.
“Nữ đầu bếp nhà chúng tôi.”
“Ông đây đột nhiên không muốn đi nữa.” Có nữ đầu bếp xinh đẹp như vậy nhìn ngắm mỗi ngày, hắn còn đi cái rắm? Tốt nhất là có thể làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, nếu có thể lấy về nhà làm vợ, chậc chậc!
Đến gian phòng, người Mỹ gọi điện thoại đánh tới tòa soạn báo, nói tên Lục Côn Sơn, đầu dây bên kia nói: “Không cần đăng báo nữa, vừa rồi có một người Trung Quốc đã nhờ chúng tôi đăng báo tìm kiếm vợ hắn, người đó tên Lục Côn Sơn, tôi đem địa chỉ của hắn cho ngài biết.”
“Cảm ơn.” Người Mỹ móc ra bút máy, yên lặng viết địa chỉ xuống, cúp điện thoại, đối với Bảo Châu nói: “Tôi nghĩ, tôi đã biết chồng cô ở đâu rồi, tôi sẽ an bài xe, đưa hai người trở về.”
Bảo Châu nghe xong Cù thiếu phiên dịch, cả người đều nhẹ nhỏm: “Cảm ơn, anh là người tốt.”
Cù thiếu hỗ trợ phiên dịch xong, người Mỹ mỉm cười, người tốt?
Đã rất nhiều năm không có nghe được người khác hình dung hắn như vậy, nếu như hắn cũng coi là người tốt, vậy nước Mỹ này chỉ sợ sẽ không có người xấu, tiểu thư này thật thú vị, hắn muốn làm bạn với cô, suy nghĩ nói: “Tôi sẽ tự mình đưa cô trở về!”
“Được! Tôi sẽ làm tiệc Trung Quốc cảm ơn anh!”
Người Mỹ rất nhanh gọi người sắp xếp xe, đưa Bảo Châu và Cù thiếu đi đến khách sạn nơi Côn Sơn ở.
Người kia hộ tống Bảo Châu đến trước của phòng, Bảo Châu hưng phấn gõ cửa.
Cửa rất nhanh được mở ra, trong phòng là một chàng trai thoạt nhìn thất hồn lạc phách, trong một khắc nhìn thấy Bảo Châu, tất cả lo lắng sợ hãi tựa hồ đã có biến mất, vươn tay ôm cô thật chặt vào lòng, phảng phất như muốn vĩnh viễn khảm cô vào lòng hắn: “Bảo Châu, cuối cùng em trở về rồi, em không trở lại, anh sắp phát điên rồi.”
Chưa quen cuộc sống nơi đây, hắn rất lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hắn sau khi đi vệ sinh xong trở ra, ở rạp chiếu phim đợi lâu không thấy bóng dáng cô đâu, về sau mới biết rạp chiếu phim kia có hai cửa, hắn đoán chừng cô đang ở một cửa khác chờ, sau đó đã đi lạc, lần này là hắn quá sơ suất.
Bảo Châu tựa ở trên vai của hắn, hưởng thụ vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Côn Sơn ngoan, Bảo Châu thật biết điều!”
“Nha đầu ngốc của anh, trở về là tốt rồi, đói bụng chưa, bên ngoài có phải rất nóng không?” Hắn cúi đầu hỏi một đống lớn.
Đứng ở ngoài cửa Cù thiếu và người Mỹ đối với mình không được để ý tới, rất là im lặng, thẳng đến người Mỹ không thể nhịn được nữa ho khan một tiếng, Côn Sơn mới chú ý tới bọn họ, hắn nhận ra được Cù thiếu : “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Tôi đánh bạc bị thua. Đã trở thành người hầu của vợ cậu rồi.” Cù thiếu da mặt rất dầy hướng trên ghế sa lon ngồi xuống, với hắn mà nói làm người hầu cũng so với việc ở nước Mỹ tốt hơn. Hi vọng thị trưởng cậu hắn đừng vì vậy mà tức giận ói máu, hắn thật sự là bị ép buộc!
Lục Côn Sơn rất im lặng: “Anh là nghiêm túc?”
“Đúng.”
Côn Sơn thấy còn có người ở bên ngoài, tạm thời khó mà nói cái gì, đối với đứng đứng ngoài cửa nói: “Xin chào, cho hỏi ngài là?”
“Côn Sơn, anh ấy là người tốt! Là anh ấy đưa em về đấy!” Bảo Châu ngồi ở trước bàn trà gặm quả táo nghe vậy đi qua, lôi kéo tay Côn Sơn giới thiệu bạn tốt cô vừa quen được.
Côn Sơn nghe vậy gửi tới lời cảm ơn: “Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn! Mau vào ngồi.”
“Không cần cảm ơn, tôi nghĩ bất luận kẻ nào nhìn thấy một cô bé thú vị như vậy cũng đều hỗ trợ đưa về.” Người Mỹ nhướng mày nói.
Người bên cạnh hắn và Bảo Châu đều đi ra ngoài tìm Bảo Châu đi, Côn Sơn tự mình rót cho hắn một chén trà: “Tóm lại cảm ơn anh, còn chưa thỉnh giáo anh họ gì.”
“Tôi gọi Bách Lai.” Hắn không có danh thiếp.
“Tôi là Lục Côn Sơn, một thương nhân Trung Quốc.” Côn Sơn không có lấy danh thiếp ra, đưa danh thiếp tiếng Trung cho người ngoại quốc, có thể là đối với đối phương không tôn kính.
Bảo Châu gặm xong quả táo, bụng không còn đói như lúc trước, ngẩng đầu lên đối với Côn Sơn nói: “Anh nói với anh ấy, em muốn mới anh ấy ăn tiệc Trung Quốc.”
Côn Sơn phiên dịch xong, hỏi Bảo Châu: “Lúc nào?”
“Ngày mai.” Hôm nay Bảo Châu quá mệt mỏi.
Côn Sơn chuyển cáo xong, vị Bách Lai tiên sinh kia một lời đáp ứng, bảo ngày mai nhất định sẽ đến đây dự tiệc.
Tiễn Bách Lai tiên sinh đi, Côn Sơn lạnh lùng nhìn về phía Cù thiếu một bộ dạng đại gia đang ngồi ở trên ghế sa lon, không phải rất chào đón.
“Người hầu của Bảo Châu chính là người hầu của tôi, đi giúp tôi đem bít tất ngày hôm qua giặt sạch.” Đơn giản cùng Bảo Châu ăn một chút đồ ăn, Côn Sơn nhíu mày, đối với Cù thiếu lộ vẻ vô lại nói. Ai kêu hắn khi dễ Lục gia, không nghĩ tới hắn cũng có ngày hôm nay.
“Cậu là nhân lúc cháy nhà đi hỏi của!” Cù thiếu không làm.
Bảo Châu nghe xong lười nhác nói: “Thuận tiện giúp tôi rửa sạch chén đĩa, cám ơn!”
Cù thiếu bùng nổ: “Ông đây không phải đầy tớ! Đánh nhau quậy phá, sống phóng túng là nghề của ông, cái khác miễn bàn đi!”
Giờ phút này Lục Côn Sơn đã không còn bị hắn uy hiếp, dù sao Bảo Châu cũng không phải hắn tìm về, Côn Sơn cảm giác mình không nợ hắn cái gì: “Vậy tạm biệt! Đi thong thả không tiễn, Bảo Châu em nói đi?”
“Lãng phí lương thực, đừng được!”
Cù thiếu thật buồn bực, bởi vì hắn rõ ràng bị ghét bỏ rồi, hắn tức giận nghĩ, tao đi là được rồi, bây giờ là bọn mày kêu tao đi, không tính vi phạm lời hứa.
Kết quả đi chưa được mấy bước, hắn đã không có nguyên tắc dừng bước, bởi vì có người đẩy cửa vào, hơn nữa là một mỹ nhân —— Hạ Nhược Lan!
Cù thiếu vừa nhìn thấy cô hai mắt đều sắp rớt ra, mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, mặc một thân sườn xám, hướng phía hắn đi đến, biểu tình thoạt nhìn tựa hồ có chút vội vàng, hắn há to miệng, muốn nói chuyện, rồi lại không biết nên nói cái gì, mặt lập tức đỏ như đít khỉ.
Sau đó mỹ nhân cũng không có vì hắn mà dừng lại, ngay tại thời điểm vô cùng tiếp cận, đột nhiên lướt qua hắn, bước nhanh chạy đến bên cạnh Bảo Châu, hỏi han ân cần: “Bảo Châu, cô trở về thật tốt! Thiếu gia đã rất lo, chúng tôi cũng rất lo lắng cho cô.”
“Chị Hạ, em cũng nhớ chị.” Bảo Châu đối với Hạ Nhược Lan cười cười.
Mỹ nhân lập tức biểu lộ càng thêm ôn nhu, nếu như Bảo Châu chưa lập gia đình, Cù thiếu sẽ nghĩ hai người bọn họ quan hệ không bình thường.
Thấy có người vẫn đang nhìn chăm chăm chính mình, Hạ Nhược Lan nhìn thoáng qua Cù thiếu, hỏi Bảo Châu: “Đó là ai vậy?”
Bảo Châu suy nghĩ không biết nên hình dung như thế nào, nhìn về phía Côn Sơn, Côn Sơn thản nhiên nói: “Người qua đường, người đó chuẩn bị đi ra, giúp hắn mở cửa đi.”
“Mày mới là người qua đường! Cả nhà mày đều là người qua đường! Cô ấy là ai?” Cù thiếu chỉ chỉ mỹ nhân, hỏi Côn Sơn.
“Nữ đầu bếp nhà chúng tôi.”
“Ông đây đột nhiên không muốn đi nữa.” Có nữ đầu bếp xinh đẹp như vậy nhìn ngắm mỗi ngày, hắn còn đi cái rắm? Tốt nhất là có thể làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, nếu có thể lấy về nhà làm vợ, chậc chậc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.