Chương 160: Đằng đằng sát khí
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
“Côn Sơn, cậu đừng khách khí, chuyện này quyết định như vậy đi, Tiểu Trương về sau cố đi theo phó đường chủ học tập.”
“Vâng.” Tiểu Trương không tình nguyện đáp.
“Đường chủ cái này thực không cần, Lục mỗ tôi thực lực có hạn, không có tài năng gì đặc biệt, đừng vì tôi mà làm trễ nãi tiền đồ của Tiểu Trương, việc này cho qua a! Trong nội đường có ngài là đủ rồi, tôi chỉ là người bình thường, về sau vẫn phải nhờ đường chủ ngài chống đỡ.” Côn Sơn kiên quyết không muốn, làm xong chuyến này, hắn định tiếp tục nghỉ ngơi thật tốt, hắn không hi vọng Thù đường chủ bởi vì vậy mà đối với hắn càng thêm cảnh giác, cho nên phải giấu tài.
“Trong nội đường vẫn cần cậu hỗ trợ nhiều, tiểu Trương đi theo cậu học tập, không có gì là không được.” Thù đường chủ không thể xác định hắn thật sự nghỉ ngơi lấy lại sức, hay là nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên vẫn muốn cho tiểu Trương đi theo Côn Sơn, như vậy hắn mới hiểu rõ tình huống của địch, cũng dễ dàng hơn chút ít.
“Nếu đường chủ đã nói như vậy rồi thì được thôi!” Thù đường chủ cứng rắn như vậy, Côn Sơn đành phải nhận lấy, nhận lấy không có nghĩa là có thể ở bên cạnh Côn Sơn, Côn Sơn đã có ý định điều tiểu Trương cách xa hắn, ví dụ như để cho tiểu Trương đi quét sân.
“Quyết định như vậy đi, hôm nay trước đến đây, tan họp!”
Kết quả Côn Sơn vừa cùng mấy vị đại gia từ cửa sau đi ra, chỉ thấy Bảo Châu bị mấy con muỗi cắn nổi đầy mấy mụn đỏ trên mặt, vừa thấy hắn, nhảy dựng lên hướng phía hắn đi tới: “Côn Sơn!”
Côn Sơn cả kinh, ngữ khí cũng không khỏi khẩn trương lên: “Sao em ở đây?”
“Tiểu Cù Tử kêu em theo dõi anh, sợ anh nuôi hồ ly tinh.” Bảo Châu vuốt vuốt con mắt có chút mệt mỏi nói.
“Xú tiểu tử! Về nhà xem anh thu thấp hắn như thế nào! Đừng nghe hắn đoán mò, anh có chuyện đứng đắn.” Côn Sơn đem Bảo Châu ôm trong ngực, cùng mấy vị đại gia gật đầu cáo biệt, ôm Bảo Châu thời gian dần qua đi trở về, hy vọng có thể tiếp tục gạt Bảo Châu, có một số việc, không biết sẽ tốt hơn.
Bảo Châu rất dễ bị lừa, Côn Sơn nói cô sẽ tin tưởng, hơn nữa tin tưởng không nghi ngờ: “À, Côn Sơn anh làm việc thật vất vả! Về sau mỗi ngày chờ anh về, em sẽ làm bữa khuya cho anh.”
Cô vợ tốt như vậy đi chỗ nào tìm?
Côn Sơn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô từ từ đi về: “Ăn khuya thì không cần, anh hi vọng em có thể đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh. Công việc của anh cũng sắp xong rồi, về sau có thể thường xuyên ở nhà với em. Nhưng chỗ hôm nay em gặp anh không được nói cho người khác biết, coi như là bí mật nhỏ giữa chúng ta được không?”
Bảo Châu vui vẻ gật đầu: “Được! Em có bí mật!”
“Cô vợ ngốc!” Hai người về đến nhà, Bảo Châu nhìn thấy Thẩm mẹ đã nói: “Thẩm mẹ, Côn Sơn không có nuôi hồ ly tinh!”
Thẩm mẹ đỏ mặt xấu hổ nhìn về phía Côn Sơn hỏi: “Thiếu gia, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho Thiếu phu nhân, cậu đừng giận Thiếu phu nhân, muốn giận thì giận bà già tôi a!”
“Không sao, tôi không tức giận, bà đã già đi nghỉ ngơi đi! Tiểu Cù đâu?” Côn Sơn một chút cũng không có tức giận Bảo Châu, ngược lại rất quý trọng phần tâm ý này của cô, chồng nửa đêm không về nhà, làm cho rất nhiều người hoài nghi, nếu cô không khẩn trương, hắn mới tức giận. Nhưng họ cù kia ở trước mặt Bảo Châu châm ngòi ly gián cảm tình vợ chồng hắn, thật sự đáng giận.
“Tiểu Cù sợ Thiếu phu nhân đi lạc, đã đi ra ngoài tìm rồi, còn chưa có trở lại.”
“Thấy hắn còn có chút lương tâm, chờ hắn trở về bà nói cho hắn biết, tiền lương tháng này khấu trừ một phần ba.” Xem tiểu tử kia về sau còn dám càn quấy nữa không!
Côn Sơn không cảm thấy đây là chuyện lớn, nhưng có người lại xem đây là chứng cơ phạm tội, ngày hôm sau Thù đường chủ gọi Côn Sơn đến, nói lời sâu xa: “Côn Sơn này! Trong nội đường có quy củ của nội đường , vợ cậu đã xông vào trong nội đường chúng ta, vạn nhất cô ta nói ra cái gì, đối với tất cả mọi người không tốt.”
“Đường chủ, vợ tôi cái gì cũng không biết, cô ấy sẽ không nói lung tung.”
“Chỉ có người chết mới không nói lung tung.”
“Ngài có ý gì?” Côn Sơn hỏi rất tỉnh táo, tay đã vô ý thức mò cây súng trong túi, hắn không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Bảo Châu.
“Ý trên mặt chữ, cô ta tìm đến nơi này là thất trách của cậu, cũng là mệnh cô ta không tốt, thấy công lao của cậu lớn, tôi không lấy mạng cô ta, tôi muốn đôi mắt cô ta. Còn có tôi muốn phạt cậu quỳ trong sân ba ngày ba đêm, không cho phép ăn uống.” Thật vất vả bắt được đuôi cá, Thù đường chủ định lợi dụng một phen, hắn cơ bản đã thăm dò rõ tính tình Lục Côn Sơn rồi, mọi người đều nói tính tình hắn tốt dễ nói chuyện, có thể nhẫn nhịn. Hắn ngược lại muốn xem Lục Côn Sơn có thể nhẫn nhịn bao nhiêu! Tốt nhất hắn có thể nhẫn cả đời, nếu hắn có thể nén giận cả đời, Thù đường chủ thấy mình có thể lưu hắn một mạng.
“Tôi có cần tạ chủ long ân hay không?” Côn Sơn đột nhiên ngẩng đầu, động tác rất nhanh đem cây súng đặt lên ót Thù đường chủ, nắm mạnh vai của hắn nói: “Ngài còn muốn mắt của vợ tôi?”
“Mày! Lục Côn Sơn mày thật to gan, dám cầm súng chỉa vào người tao! Mày đây là quy phạm nghiêm trọng đường quy, mày có tin tao trục xuất mày ra khỏi nội đường! Mau để súng xuống.” Thù đường chủ một bên sợ hãi, một bên phô trương thanh thế, hắn không tin Lục Côn Sơn vì một con đàn bà, có can đảm đối với hắn nổ súng.
“Trừ phi ngài thu hồi mệnh lệnh. Nếu không tôi trước móc mắt ngài.” Côn Sơn nói xong dùng súng ở trên huyệt Thái Dương của hắn nhẹ nhàng gõ hai cái nói: “Cái gì tôi cũng có thể nhẫn. Ngài muốn phạt tôi như thế nào cũng được, ngài là đường chủ tôi có thể nhẫn. Nhưng ai động vào vợ tôi, tôi sẽ cho người đó đẹp mặt, ngài cho rằng tôi không dám động vào ngài sao?”
“Vậy mày nổ súng thử xem! Trong sân bốn phía đều là người Trí Đường, mày chạy không thoát được đâu!”
Côn Sơn nghe vậy buông súng xuống, Thù đường chủ cho rằng hắn đã chịu thua, lại nghe Côn Sơn nói: “Nếu ngài dám động vợ tôi, hiện tại tôi sẽ không giết ngài, tôi có rất nhiều cơ hội giết ngài, bên cạnh ngài không chừng có người của tôi, tôi ở trong tối ngài ở ngoài sáng, ngài có muốn thử hay không? Ngài xem tôi có thể chạy thoát được không. Cho dù chạy không thoát, tôi và ngài đồng quy vu tận.”
Bảo Châu là điểm mấu chốt của hắn , mặc kệ người nào cũng không thể đụng vào điểm mấu chốt này.
Bởi vì là anh em, cái gì hắn cũng có thể nhẫn, duy chỉ có điểm ấy là không thể được.
Nếu nói anh em như tay chân phụ nữ như quần áo, hắn chỉ có một bộ quần áo này, ai động quần áo hắn, đừng trách hắn chặt tay chân người đó!
Thù đường chủ nhìn thấy trong mắt của hắn nồng đậm sát khí, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, thái độ hơi mềm hoá, dù sao mạng nhỏ quan trọng hơn: “Chuyện gì cũng từ từ chuyện gì cũng từ từ! Vừa rồi… vừa rồi bất quá chỉ đùa một chút thôi, cậu đừng để trong lòng.”
“Tốt nhất là vui đùa, nếu không đừng nghĩ sống khá giả.” Côn Sơn nói xong thu súng vào người, động tác vô cùng gọn gàng linh hoạt.
Từ ngày hôm đó, Côn Sơn rất ít xen vào chuyện trong nội đường nữa, hắn rất ít đi vào nội đường, hắn muốn tận khả năng tránh Thù đường chủ.
Thẳng đến có một ngày Tiểu Trương đi đến trước mặt của hắn, Côn Sơn không rõ ý đồ của hắn, cho rằng hắn chỉ đi ngang qua, Côn Sơn vừa muốn đi, tiểu Trương đột nhiên kéo góc áo hắn lại giọng nói: “Cậu chờ một chút, tôi có lời muốn nói với cậu.”
“Vâng.” Tiểu Trương không tình nguyện đáp.
“Đường chủ cái này thực không cần, Lục mỗ tôi thực lực có hạn, không có tài năng gì đặc biệt, đừng vì tôi mà làm trễ nãi tiền đồ của Tiểu Trương, việc này cho qua a! Trong nội đường có ngài là đủ rồi, tôi chỉ là người bình thường, về sau vẫn phải nhờ đường chủ ngài chống đỡ.” Côn Sơn kiên quyết không muốn, làm xong chuyến này, hắn định tiếp tục nghỉ ngơi thật tốt, hắn không hi vọng Thù đường chủ bởi vì vậy mà đối với hắn càng thêm cảnh giác, cho nên phải giấu tài.
“Trong nội đường vẫn cần cậu hỗ trợ nhiều, tiểu Trương đi theo cậu học tập, không có gì là không được.” Thù đường chủ không thể xác định hắn thật sự nghỉ ngơi lấy lại sức, hay là nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên vẫn muốn cho tiểu Trương đi theo Côn Sơn, như vậy hắn mới hiểu rõ tình huống của địch, cũng dễ dàng hơn chút ít.
“Nếu đường chủ đã nói như vậy rồi thì được thôi!” Thù đường chủ cứng rắn như vậy, Côn Sơn đành phải nhận lấy, nhận lấy không có nghĩa là có thể ở bên cạnh Côn Sơn, Côn Sơn đã có ý định điều tiểu Trương cách xa hắn, ví dụ như để cho tiểu Trương đi quét sân.
“Quyết định như vậy đi, hôm nay trước đến đây, tan họp!”
Kết quả Côn Sơn vừa cùng mấy vị đại gia từ cửa sau đi ra, chỉ thấy Bảo Châu bị mấy con muỗi cắn nổi đầy mấy mụn đỏ trên mặt, vừa thấy hắn, nhảy dựng lên hướng phía hắn đi tới: “Côn Sơn!”
Côn Sơn cả kinh, ngữ khí cũng không khỏi khẩn trương lên: “Sao em ở đây?”
“Tiểu Cù Tử kêu em theo dõi anh, sợ anh nuôi hồ ly tinh.” Bảo Châu vuốt vuốt con mắt có chút mệt mỏi nói.
“Xú tiểu tử! Về nhà xem anh thu thấp hắn như thế nào! Đừng nghe hắn đoán mò, anh có chuyện đứng đắn.” Côn Sơn đem Bảo Châu ôm trong ngực, cùng mấy vị đại gia gật đầu cáo biệt, ôm Bảo Châu thời gian dần qua đi trở về, hy vọng có thể tiếp tục gạt Bảo Châu, có một số việc, không biết sẽ tốt hơn.
Bảo Châu rất dễ bị lừa, Côn Sơn nói cô sẽ tin tưởng, hơn nữa tin tưởng không nghi ngờ: “À, Côn Sơn anh làm việc thật vất vả! Về sau mỗi ngày chờ anh về, em sẽ làm bữa khuya cho anh.”
Cô vợ tốt như vậy đi chỗ nào tìm?
Côn Sơn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô từ từ đi về: “Ăn khuya thì không cần, anh hi vọng em có thể đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh. Công việc của anh cũng sắp xong rồi, về sau có thể thường xuyên ở nhà với em. Nhưng chỗ hôm nay em gặp anh không được nói cho người khác biết, coi như là bí mật nhỏ giữa chúng ta được không?”
Bảo Châu vui vẻ gật đầu: “Được! Em có bí mật!”
“Cô vợ ngốc!” Hai người về đến nhà, Bảo Châu nhìn thấy Thẩm mẹ đã nói: “Thẩm mẹ, Côn Sơn không có nuôi hồ ly tinh!”
Thẩm mẹ đỏ mặt xấu hổ nhìn về phía Côn Sơn hỏi: “Thiếu gia, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho Thiếu phu nhân, cậu đừng giận Thiếu phu nhân, muốn giận thì giận bà già tôi a!”
“Không sao, tôi không tức giận, bà đã già đi nghỉ ngơi đi! Tiểu Cù đâu?” Côn Sơn một chút cũng không có tức giận Bảo Châu, ngược lại rất quý trọng phần tâm ý này của cô, chồng nửa đêm không về nhà, làm cho rất nhiều người hoài nghi, nếu cô không khẩn trương, hắn mới tức giận. Nhưng họ cù kia ở trước mặt Bảo Châu châm ngòi ly gián cảm tình vợ chồng hắn, thật sự đáng giận.
“Tiểu Cù sợ Thiếu phu nhân đi lạc, đã đi ra ngoài tìm rồi, còn chưa có trở lại.”
“Thấy hắn còn có chút lương tâm, chờ hắn trở về bà nói cho hắn biết, tiền lương tháng này khấu trừ một phần ba.” Xem tiểu tử kia về sau còn dám càn quấy nữa không!
Côn Sơn không cảm thấy đây là chuyện lớn, nhưng có người lại xem đây là chứng cơ phạm tội, ngày hôm sau Thù đường chủ gọi Côn Sơn đến, nói lời sâu xa: “Côn Sơn này! Trong nội đường có quy củ của nội đường , vợ cậu đã xông vào trong nội đường chúng ta, vạn nhất cô ta nói ra cái gì, đối với tất cả mọi người không tốt.”
“Đường chủ, vợ tôi cái gì cũng không biết, cô ấy sẽ không nói lung tung.”
“Chỉ có người chết mới không nói lung tung.”
“Ngài có ý gì?” Côn Sơn hỏi rất tỉnh táo, tay đã vô ý thức mò cây súng trong túi, hắn không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Bảo Châu.
“Ý trên mặt chữ, cô ta tìm đến nơi này là thất trách của cậu, cũng là mệnh cô ta không tốt, thấy công lao của cậu lớn, tôi không lấy mạng cô ta, tôi muốn đôi mắt cô ta. Còn có tôi muốn phạt cậu quỳ trong sân ba ngày ba đêm, không cho phép ăn uống.” Thật vất vả bắt được đuôi cá, Thù đường chủ định lợi dụng một phen, hắn cơ bản đã thăm dò rõ tính tình Lục Côn Sơn rồi, mọi người đều nói tính tình hắn tốt dễ nói chuyện, có thể nhẫn nhịn. Hắn ngược lại muốn xem Lục Côn Sơn có thể nhẫn nhịn bao nhiêu! Tốt nhất hắn có thể nhẫn cả đời, nếu hắn có thể nén giận cả đời, Thù đường chủ thấy mình có thể lưu hắn một mạng.
“Tôi có cần tạ chủ long ân hay không?” Côn Sơn đột nhiên ngẩng đầu, động tác rất nhanh đem cây súng đặt lên ót Thù đường chủ, nắm mạnh vai của hắn nói: “Ngài còn muốn mắt của vợ tôi?”
“Mày! Lục Côn Sơn mày thật to gan, dám cầm súng chỉa vào người tao! Mày đây là quy phạm nghiêm trọng đường quy, mày có tin tao trục xuất mày ra khỏi nội đường! Mau để súng xuống.” Thù đường chủ một bên sợ hãi, một bên phô trương thanh thế, hắn không tin Lục Côn Sơn vì một con đàn bà, có can đảm đối với hắn nổ súng.
“Trừ phi ngài thu hồi mệnh lệnh. Nếu không tôi trước móc mắt ngài.” Côn Sơn nói xong dùng súng ở trên huyệt Thái Dương của hắn nhẹ nhàng gõ hai cái nói: “Cái gì tôi cũng có thể nhẫn. Ngài muốn phạt tôi như thế nào cũng được, ngài là đường chủ tôi có thể nhẫn. Nhưng ai động vào vợ tôi, tôi sẽ cho người đó đẹp mặt, ngài cho rằng tôi không dám động vào ngài sao?”
“Vậy mày nổ súng thử xem! Trong sân bốn phía đều là người Trí Đường, mày chạy không thoát được đâu!”
Côn Sơn nghe vậy buông súng xuống, Thù đường chủ cho rằng hắn đã chịu thua, lại nghe Côn Sơn nói: “Nếu ngài dám động vợ tôi, hiện tại tôi sẽ không giết ngài, tôi có rất nhiều cơ hội giết ngài, bên cạnh ngài không chừng có người của tôi, tôi ở trong tối ngài ở ngoài sáng, ngài có muốn thử hay không? Ngài xem tôi có thể chạy thoát được không. Cho dù chạy không thoát, tôi và ngài đồng quy vu tận.”
Bảo Châu là điểm mấu chốt của hắn , mặc kệ người nào cũng không thể đụng vào điểm mấu chốt này.
Bởi vì là anh em, cái gì hắn cũng có thể nhẫn, duy chỉ có điểm ấy là không thể được.
Nếu nói anh em như tay chân phụ nữ như quần áo, hắn chỉ có một bộ quần áo này, ai động quần áo hắn, đừng trách hắn chặt tay chân người đó!
Thù đường chủ nhìn thấy trong mắt của hắn nồng đậm sát khí, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, thái độ hơi mềm hoá, dù sao mạng nhỏ quan trọng hơn: “Chuyện gì cũng từ từ chuyện gì cũng từ từ! Vừa rồi… vừa rồi bất quá chỉ đùa một chút thôi, cậu đừng để trong lòng.”
“Tốt nhất là vui đùa, nếu không đừng nghĩ sống khá giả.” Côn Sơn nói xong thu súng vào người, động tác vô cùng gọn gàng linh hoạt.
Từ ngày hôm đó, Côn Sơn rất ít xen vào chuyện trong nội đường nữa, hắn rất ít đi vào nội đường, hắn muốn tận khả năng tránh Thù đường chủ.
Thẳng đến có một ngày Tiểu Trương đi đến trước mặt của hắn, Côn Sơn không rõ ý đồ của hắn, cho rằng hắn chỉ đi ngang qua, Côn Sơn vừa muốn đi, tiểu Trương đột nhiên kéo góc áo hắn lại giọng nói: “Cậu chờ một chút, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.