Chương 124: Độc ngực?
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
Đại phu nhân không nghĩ tới đầu sẽ đụng vào ghế phía trước, Bảo Châu cũng bị đụng một phát, nhưng da cô dầy, không có trở ngại gìy, ngẩng đầu lên hỏi đại phu nhân: “Mẹ nuôi, có đau hay không?”
Thẩm Chi Tề nghe Bảo Châu hỏi, mới biết được đại phu nhân bị đụng trúng đầu, vô ý thức quay đầu lại quan tâm bà: “Huệ Quyên, bà không sao chớ?”
“Lão gia, tôi không sao.” Khẩu khí đại phu nhân bình thản, dù sao so với không trả lời tốt hơn. Lão gia đã rất nhiều năm không có gọi tên bà như vậy, thì ra còn chưa có quên, trước kia thời điểm bà còn trẻ, khi đó nhà lão gia gặp khó khăn, đúng lúc chán nản, em của ông còn nhỏ, cha mẹ lại qua đời quá sớm, trong nhà chỉ có một mình Thái phu nhân, Thái phu nhân nói trong nhà không thể không có nữ chủ nhân quản lý, nên nhờ bà mối tìm một con dâu.
Bà mối đã tìm được bà, cha bà là một bộ đầu ở huyện nha, gả đi bởi vì thân phận nhà mẹ đẻ thấp kém, thường xuyên bị kỳ thị, khi đó, lão gia luôn lôi kéo tay của bà nói: “Huệ Quyên, không có việc gì về sau sẽ khá hơn, em chỉ cần làm vợ của Thẩm Chi Tề anh là được rồi.”
Thấy bà không sao, Thẩm Chi Tề liền yên tâm, không có lưu ý đến chính mình thất thố, nhìn Bảo Châu vẫn ăn ngon lành không bị ảnh hưởng chút nào, rất thưởng thức, nha đầu kia đủ trấn định, không hổ là con gái nuôi của ông: “Bảo Châu, ngày mai cha nuôi sai người dẫn con đi dạo quanh thành phố, thích gì, cha nuôi sẽ mua cho con. con muốn cái gì cũng có thể nói với cha nuôi.”
“Cái gì cũng có thể sao?”
“Đúng.”
“Con muốn ăn kẹo đường.”
“Được!” Thẩm Chi Tề nghe xong, cười ha ha. Nha đầu kia, không tham lam! Không có táo bạo của thanh niên trẻ tuổi, càng nghĩ càng cảm thấy đứa con gái nuôi này không tệ, thích bộ dạng đơn thuần của cô. Những lời này ông cũng đã cùng người khác nói qua, hoặc là thanh cao, cái gì cũng không cần, một bộ dạng đừng bố thí bộ tôi. Hoặc là người đến không sợ, càng nhiều càng tốt, thậm chí dùng công phu sư tử ngoạm.
Thấy cô ứng đối như thế, trong lòng bắt đầu xem cô thành con gái ruột đối đãi.
Lúc về đến nhà, bên kia sớm đã hỗn loạn.
Lão gia đau lòng Nhị phu nhân bị chó cắn, mặc dù thời điểm này ở Trung Quốc chưa có giống chó dại, thế nhưng đây cũng là chuyện lớn, lúc về mấy người Thẩm Chi Tề về đến nhà, bác sĩ đã tới, Trung y Tây y đều mời lên lầu.
Trong nhà đám người hầu biết rõ Nhị phu nhân bị chó cắn, lo lắng, phần lớn canh giữ ở lầu hai, trước cửa phòng Nhị phu nhân xem náo nhiệt.
Thẩm Chi Tề thấy trong phòng khách không có người, rống lên một tiếng, một người hầu chạy tới, hỏi ra mới biết được, bước nhanh lên lầu, rất xa chợt nghe tiếng Nhị phu nhân đang mắng người: “Các người xem náo nhiệt cái gì, đều đi ra ngoài! Miệng vết thương của tôi nha hoàn sẽ thanh lý, để lại thuốc là được rồi.”
Lão trung y khó khăn nói: “Cái này không nhìn rõ vết thương, lão hủ làm thế nào biết ngài bị cắn có nghiêm trọng không?”
Tây y cũng nói: “Tôi sợ bà xử lý miệng vết thương không tốt, để cho y tá thanh lý giúp a! Mặt khác tình huống của bà, cần tiêm vac-xin phòng ngừa chó dại, tôi lập tức gọi người mang thuốc được nhập khẩu từ nước Đức tới, có lẽ cũng không kịp, hết thảy chỉ có thể nhìn tạo hóa của bà nữa.”
Nhị phu nhân rất bực bội: “Đồ vô dụng, đều cút cho tôi.”
Thẩm Chi Tề biết rõ Nhị phu nhân trong lòng bực bội, lại mơ hồ cảm thấy khẩu khí của bà hơi quá đáng, Thẩm gia dùng gia phong nhân từ hòa ái nổi tiếng ở Thái Nguyên, nhưng lúc này cũng không thể trách tội nhiều, đi vào hướng bên giường ngồi xuống, nắm tay Nhị phu nhân nói: “Bị cắn chỗ nào? Để cho bác sĩ nhìn xem, nghe lời.”
Nhị phu nhân không nói, chỉ là trên mặt đột nhiên đỏ lên một mảng lớn, mắc cỡ chết người!
“Chỗ nào? Nói chuyện.”
“Ngực.” Nhị phu nhân nhỏ giọng ở bên tai Thẩm Chi Tề nói ra một chữ, sau đó hướng trong chăn chui vào, hừ, đều là tại con chó thối kia, chỗ nào không cắn, lại cắn ngực, về sau bà như thế nào gặp người.
Trước kia bà chỉ nghe nói qua Độc Nhãn Long, kết quả Tây y nói, nếu như không lập tức uống thuốc xua tán độc tính, khả năng nguy hiểm, chỉ có thể đem chỗ bị cắn cắt bỏ, nếu chữa trị không tốt, sẽ biến thành độc ngực, độc ngực ah!
A a a!
Nhị phu nhân đắp thuốc, nhưng không thấy tốt.
Tây y nói tình huống không khả quan, phải cắt thịt.
Nhị phu nhân bị dọa đến sắc mặt đều trắng ra, Bảo Châu đột nhiên ló đầu ra nói: “Con có biện pháp.”
“Cô có biện pháp gì?”
“Đem lông của con chó cắn dì cắt xuống một ít, đốt thành bụi phấn, bôi lên miệng vết thương.” Trước kia cô ở nông thôn hình như đã từng nghe người ta nói qua, không biết có đúng sự thật hay không. ( Đây là một phương pháp Đông y, có chút hư cấu, không thể nào khảo chứng. )
“Thiệt hay giả?” Nhị phu nhân nửa tin nửa ngờ hỏi.
Bảo Châu nhún vai, trả lời vô cùng dứt khoát: “Không biết.”
So với cắt thịt, Nhị phu nhân nguyện ý thử một lần: “Được rồi!”
Con chó nhỏ không phối hợp, bởi vì cắn Nhị phu nhân bị thương, tất cả mọi người không dám đi bắt nó, Bảo Châu ném ra mấy hạt đậu phộng rang cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng bay lên, hai ba cái đem lông chó mổ xuống mấy cọng, mọi người vội vàng đem lông chó đốt thành bụi phấn, đem đắp lên vết thương cho Nhị phu nân.
Ngày hôm sau bác sĩ tới, hỏi tình huống của Nhị phu nhân, nói là đã không còn đau, miệng vết thương cũng hết sưng.
Nhưng thù này, Nhị phu nhân nhớ kỹ, đối với vú già bên cạnh nói: “Tôi muốn báo thù.”
“Ngài muốn làm như thế nào?”
“Cái đồ nhà quê kia, tôi muốn nó mất mặt trước mọi người, nghe nói Mộc lão tướng quân cáo lão hồi hương, đã trở lại Thái Nguyên, hai ngày sau sẽ tổ chức một buổi yến hội long trọng ở Mộc phủ, đến lúc đó con trai Hậu lão tướng quân, hiện tại nổi tiếng nhất chính là Mộc sư trưởng kia cũng sẽ tới tham dự. Khi đó sẽ kêu lão gia mang nó đi theo, nếu như cái đồ nhà quê kia ở trước mặt mọi người bị bêu xấu, tôi nghĩ lão gia cũng bảo vệ nó không được!” Nàng đều có diệu kế!
“Vâng.” Vú già cười đến rất giống Dung ma ma.
“Bảo Châu a! Lần này nhờ có con, bệnh của dì mới có thể chuyển biến tốt đẹp, hiện tại dì bị thương không thích hợp đi ra ngoài, có một yến hội, con thay dì đi cùng với lão gia a!” Nhị phu nhân miệng niệm nam mô, trong bụng lại một bồ dao găm mà nói.
Bảo Châu không có hứng thú: “Không đi.”
“Có rất nhiều người thượng lưu, con không muốn biết sao?”
Bảo Châu một bên lắc đầu, một bên tự mình chơi cờ năm quân.
“Có rất nhiều đồ ăn, con không muốn đi sao?”
“Ăn? Có cái gì ăn?” Bảo Châu hai mắt tỏa sáng.
“Phủ tướng quân đồ ăn đặc biết là không thiếu được, tóm lại con nhất định chưa từng ăn qua.” Nhị phu nhân không chịu trách nhiệm lừa dối nói.
“Con đây muốn đi, con sẽ đi với Tiểu Hoàng.” Có ăn ngon, Bảo Châu sẽ không quên Tiểu Hoàng.
“Được, bất quá, đi yến hội cũng không thể đi bằng tay không! Phải mang cho chủ nhà một phần lễ vật, bất quá con cũng biết, lễ vật mà! Người khác biết rõ sẽ không có ý nghĩa gì nữa, cho nên con phải tự mình chuẩn bị lễ vật, không được nói với bất kỳ ai, kể cả đại phu nhân và người hầu bên cạnh con.” Bà ước gì Bảo Châu bị bêu xấu, Bảo Châu chính là muốn mang một con voi lớn đi cũng không thành vấn đề, tin tưởng lão gia sủng ái Bảo Châu như vậy, cộng thêm bà ở một bên châm ngòi thổi gió, có lẽ sẽ không phản đối.
Thẩm Chi Tề nghe Bảo Châu hỏi, mới biết được đại phu nhân bị đụng trúng đầu, vô ý thức quay đầu lại quan tâm bà: “Huệ Quyên, bà không sao chớ?”
“Lão gia, tôi không sao.” Khẩu khí đại phu nhân bình thản, dù sao so với không trả lời tốt hơn. Lão gia đã rất nhiều năm không có gọi tên bà như vậy, thì ra còn chưa có quên, trước kia thời điểm bà còn trẻ, khi đó nhà lão gia gặp khó khăn, đúng lúc chán nản, em của ông còn nhỏ, cha mẹ lại qua đời quá sớm, trong nhà chỉ có một mình Thái phu nhân, Thái phu nhân nói trong nhà không thể không có nữ chủ nhân quản lý, nên nhờ bà mối tìm một con dâu.
Bà mối đã tìm được bà, cha bà là một bộ đầu ở huyện nha, gả đi bởi vì thân phận nhà mẹ đẻ thấp kém, thường xuyên bị kỳ thị, khi đó, lão gia luôn lôi kéo tay của bà nói: “Huệ Quyên, không có việc gì về sau sẽ khá hơn, em chỉ cần làm vợ của Thẩm Chi Tề anh là được rồi.”
Thấy bà không sao, Thẩm Chi Tề liền yên tâm, không có lưu ý đến chính mình thất thố, nhìn Bảo Châu vẫn ăn ngon lành không bị ảnh hưởng chút nào, rất thưởng thức, nha đầu kia đủ trấn định, không hổ là con gái nuôi của ông: “Bảo Châu, ngày mai cha nuôi sai người dẫn con đi dạo quanh thành phố, thích gì, cha nuôi sẽ mua cho con. con muốn cái gì cũng có thể nói với cha nuôi.”
“Cái gì cũng có thể sao?”
“Đúng.”
“Con muốn ăn kẹo đường.”
“Được!” Thẩm Chi Tề nghe xong, cười ha ha. Nha đầu kia, không tham lam! Không có táo bạo của thanh niên trẻ tuổi, càng nghĩ càng cảm thấy đứa con gái nuôi này không tệ, thích bộ dạng đơn thuần của cô. Những lời này ông cũng đã cùng người khác nói qua, hoặc là thanh cao, cái gì cũng không cần, một bộ dạng đừng bố thí bộ tôi. Hoặc là người đến không sợ, càng nhiều càng tốt, thậm chí dùng công phu sư tử ngoạm.
Thấy cô ứng đối như thế, trong lòng bắt đầu xem cô thành con gái ruột đối đãi.
Lúc về đến nhà, bên kia sớm đã hỗn loạn.
Lão gia đau lòng Nhị phu nhân bị chó cắn, mặc dù thời điểm này ở Trung Quốc chưa có giống chó dại, thế nhưng đây cũng là chuyện lớn, lúc về mấy người Thẩm Chi Tề về đến nhà, bác sĩ đã tới, Trung y Tây y đều mời lên lầu.
Trong nhà đám người hầu biết rõ Nhị phu nhân bị chó cắn, lo lắng, phần lớn canh giữ ở lầu hai, trước cửa phòng Nhị phu nhân xem náo nhiệt.
Thẩm Chi Tề thấy trong phòng khách không có người, rống lên một tiếng, một người hầu chạy tới, hỏi ra mới biết được, bước nhanh lên lầu, rất xa chợt nghe tiếng Nhị phu nhân đang mắng người: “Các người xem náo nhiệt cái gì, đều đi ra ngoài! Miệng vết thương của tôi nha hoàn sẽ thanh lý, để lại thuốc là được rồi.”
Lão trung y khó khăn nói: “Cái này không nhìn rõ vết thương, lão hủ làm thế nào biết ngài bị cắn có nghiêm trọng không?”
Tây y cũng nói: “Tôi sợ bà xử lý miệng vết thương không tốt, để cho y tá thanh lý giúp a! Mặt khác tình huống của bà, cần tiêm vac-xin phòng ngừa chó dại, tôi lập tức gọi người mang thuốc được nhập khẩu từ nước Đức tới, có lẽ cũng không kịp, hết thảy chỉ có thể nhìn tạo hóa của bà nữa.”
Nhị phu nhân rất bực bội: “Đồ vô dụng, đều cút cho tôi.”
Thẩm Chi Tề biết rõ Nhị phu nhân trong lòng bực bội, lại mơ hồ cảm thấy khẩu khí của bà hơi quá đáng, Thẩm gia dùng gia phong nhân từ hòa ái nổi tiếng ở Thái Nguyên, nhưng lúc này cũng không thể trách tội nhiều, đi vào hướng bên giường ngồi xuống, nắm tay Nhị phu nhân nói: “Bị cắn chỗ nào? Để cho bác sĩ nhìn xem, nghe lời.”
Nhị phu nhân không nói, chỉ là trên mặt đột nhiên đỏ lên một mảng lớn, mắc cỡ chết người!
“Chỗ nào? Nói chuyện.”
“Ngực.” Nhị phu nhân nhỏ giọng ở bên tai Thẩm Chi Tề nói ra một chữ, sau đó hướng trong chăn chui vào, hừ, đều là tại con chó thối kia, chỗ nào không cắn, lại cắn ngực, về sau bà như thế nào gặp người.
Trước kia bà chỉ nghe nói qua Độc Nhãn Long, kết quả Tây y nói, nếu như không lập tức uống thuốc xua tán độc tính, khả năng nguy hiểm, chỉ có thể đem chỗ bị cắn cắt bỏ, nếu chữa trị không tốt, sẽ biến thành độc ngực, độc ngực ah!
A a a!
Nhị phu nhân đắp thuốc, nhưng không thấy tốt.
Tây y nói tình huống không khả quan, phải cắt thịt.
Nhị phu nhân bị dọa đến sắc mặt đều trắng ra, Bảo Châu đột nhiên ló đầu ra nói: “Con có biện pháp.”
“Cô có biện pháp gì?”
“Đem lông của con chó cắn dì cắt xuống một ít, đốt thành bụi phấn, bôi lên miệng vết thương.” Trước kia cô ở nông thôn hình như đã từng nghe người ta nói qua, không biết có đúng sự thật hay không. ( Đây là một phương pháp Đông y, có chút hư cấu, không thể nào khảo chứng. )
“Thiệt hay giả?” Nhị phu nhân nửa tin nửa ngờ hỏi.
Bảo Châu nhún vai, trả lời vô cùng dứt khoát: “Không biết.”
So với cắt thịt, Nhị phu nhân nguyện ý thử một lần: “Được rồi!”
Con chó nhỏ không phối hợp, bởi vì cắn Nhị phu nhân bị thương, tất cả mọi người không dám đi bắt nó, Bảo Châu ném ra mấy hạt đậu phộng rang cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng bay lên, hai ba cái đem lông chó mổ xuống mấy cọng, mọi người vội vàng đem lông chó đốt thành bụi phấn, đem đắp lên vết thương cho Nhị phu nân.
Ngày hôm sau bác sĩ tới, hỏi tình huống của Nhị phu nhân, nói là đã không còn đau, miệng vết thương cũng hết sưng.
Nhưng thù này, Nhị phu nhân nhớ kỹ, đối với vú già bên cạnh nói: “Tôi muốn báo thù.”
“Ngài muốn làm như thế nào?”
“Cái đồ nhà quê kia, tôi muốn nó mất mặt trước mọi người, nghe nói Mộc lão tướng quân cáo lão hồi hương, đã trở lại Thái Nguyên, hai ngày sau sẽ tổ chức một buổi yến hội long trọng ở Mộc phủ, đến lúc đó con trai Hậu lão tướng quân, hiện tại nổi tiếng nhất chính là Mộc sư trưởng kia cũng sẽ tới tham dự. Khi đó sẽ kêu lão gia mang nó đi theo, nếu như cái đồ nhà quê kia ở trước mặt mọi người bị bêu xấu, tôi nghĩ lão gia cũng bảo vệ nó không được!” Nàng đều có diệu kế!
“Vâng.” Vú già cười đến rất giống Dung ma ma.
“Bảo Châu a! Lần này nhờ có con, bệnh của dì mới có thể chuyển biến tốt đẹp, hiện tại dì bị thương không thích hợp đi ra ngoài, có một yến hội, con thay dì đi cùng với lão gia a!” Nhị phu nhân miệng niệm nam mô, trong bụng lại một bồ dao găm mà nói.
Bảo Châu không có hứng thú: “Không đi.”
“Có rất nhiều người thượng lưu, con không muốn biết sao?”
Bảo Châu một bên lắc đầu, một bên tự mình chơi cờ năm quân.
“Có rất nhiều đồ ăn, con không muốn đi sao?”
“Ăn? Có cái gì ăn?” Bảo Châu hai mắt tỏa sáng.
“Phủ tướng quân đồ ăn đặc biết là không thiếu được, tóm lại con nhất định chưa từng ăn qua.” Nhị phu nhân không chịu trách nhiệm lừa dối nói.
“Con đây muốn đi, con sẽ đi với Tiểu Hoàng.” Có ăn ngon, Bảo Châu sẽ không quên Tiểu Hoàng.
“Được, bất quá, đi yến hội cũng không thể đi bằng tay không! Phải mang cho chủ nhà một phần lễ vật, bất quá con cũng biết, lễ vật mà! Người khác biết rõ sẽ không có ý nghĩa gì nữa, cho nên con phải tự mình chuẩn bị lễ vật, không được nói với bất kỳ ai, kể cả đại phu nhân và người hầu bên cạnh con.” Bà ước gì Bảo Châu bị bêu xấu, Bảo Châu chính là muốn mang một con voi lớn đi cũng không thành vấn đề, tin tưởng lão gia sủng ái Bảo Châu như vậy, cộng thêm bà ở một bên châm ngòi thổi gió, có lẽ sẽ không phản đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.