Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 236: Hai năm sau Thượng Hải

Tha Hài Hoàng Hậu

06/10/2014

Trước bàn ngồi hai người, bên trái là Côn Sơn, bên phải là Hoàng gia.

Hoàng gia mắt thâm quầng thoạt nhìn so trước kia già hơn, mà Lục Côn Sơn tựa hồ hết cùng lại thông (đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng), lộ ra tinh thần sáng láng, mấy năm này hắn từng bước một trở nên cường mạnh, rốt cục ở Thượng Hải đã có một chỗ đứng chắc chắn.

Hoàng gia cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn không muốn vòng vo, giọng có chút khàn hỏi Côn Sơn: “Cậu muốn như thế nào mới bằng lòng đem số hàng kia trả lại cho tôi?”

Côn Sơn không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng hắn cười nói: “Hàng? Hàng gì? Tôi không hiểu lắm.”

“Cậu đừng giả vờ nữa, người của tôi đều nhìn thấy, là cậu nuốt số hàng mới vận chuyển đến của tôi, lá gan của cậu đủ lớn, đồ của tôi cũng dám động.” Hoàng gia nói, người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, nếu không phải Lục Côn Sơn quá khó đối phó, hắn vốn không muốn nói trắng ra như vậy.

Côn Sơn vẫn giả vờ: “Tôi không rõ ngài đang nói cái gì, tôi không có lấy, tại sao trả?”

“Tiểu Lục, cậu đừng không biết xấu hổ, tôi nói với cậu, là cho cậu mặt mũi.”

“Tôi rất cảm tạ Hoàng gia ngài có thể cho tại hạ mặt mũi này, cho nên tại hạ đến cuộc hẹn này, ngài có cái gì dạy bảo cứ việc nói, tại hạ rửa tai lắng nghe.” Tiến vào tai trái ra tai phải là được.

“Ý của cậu chính là không trả đúng không?” Đây chính là gần 100 cân thuốc phiện, nếu Lục Côn Sơn không trả về, hắn tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

“Hoàng gia, không phải tôi không để cho ngài mặt mũi, là tôi xác thực không có lấy, có lẽ thủ hạ của ngài bị hoa mắt.” Côn Sơn cự tuyệt không thừa nhận, số thuốc phiện đó vào tay hắn không có đạo lý đi ra ngoài.

“Tiểu Lục, thù hận giữa chúng ta, nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, cậu cũng không là lần đầu tiên giở trò, tôi nhẫn nhịn nữa, cậu lại xem tôi là con mèo bệnh. Cậu có tin hay không, tôi sẽ làm cho cậu không còn được như bây giờ nữa.”

Côn Sơn không bị uy hiếp, trong lòng của hắn bình tĩnh : “Tôi có kế sách, ngài có đối sách, huynh đệ của ngài mấy tháng trước đập phá tiệm vàng của tôi, ngài cho rằng tôi không biết là ai ở sau lưng sai khiến sao. Con người của tôi, đầu óc đen tối , có thù tất báo. Ngài yên tâm, tôi không phải chỉ ngài, làm sao có thể sẽ là ngài, đúng hay không?”

Côn Sơn nói xong bưng ly trà lên uống, tuyệt không vội vàng xao động nhìn về phía người kể chuyện dưới lầu, đối với A Hổ đứng sau lưng nói: “Đi gọi hắn kể Hỉ khánh, nếu không thì kể một đoạn 《 Hổ trên rừng canh chừng thuốc 》 a!”

“Vâng.” A Hổ gật đầu đi ra ngoài.

Hai người tiếp tục giằng co, Côn Sơn nghe tiết mục ngắn, Hoàng gia nghe tiết mục ngắn, nắm đấm đã từ từ nắm chặt, một lát sau đối với Côn Sơn nói: “Tiếp tục như vậy đối với chúng ta đều không có lợi, tôi giao Tiểu Thù cho cậu, cậu đem số thuốc phiện trả lại cho tôi thế nào?”

“À, ngài đã chậm, hôm qua trong nội đường có gian phòng bị cháy, là cái gì thì ngài tự hiểu. Bất quá ngài đã mở miệng, tôi đây cũng cám ơn ngài, lúc chạng vạng tối ngài đem người đưa đến Tổng đường đi, hoặc là tôi tự mình phái người đi bắt cũng có thể.”

“Mày khinh người quá đáng, chúng ta chờ xem.”

“Xin theo ý ngài.” Sau khi Côn Sơn nói xong hừ một tiếng dẫn thủ hạ rời đi, Côn Sơn hừ chính là: “Một mồi lửa đốt rừng, hại người và vật rất nặng, đốt chính là sạch sẽ…”

Ra khỏi quán trà, lập tức có con người mở cửa xe cho Côn Sơn: “Lục gia, mời.”

Côn Sơn lên xe, hỏi A Hổ; “Chuyện tôi giao cho các cậu xử lý, xử lý như thế nào?”

“Anh em đã ở nước Nga quen được Lô tiên sinh, đêm nay thuyền sẽ đến Hồng Kông. Thẩm tiên sinh nói, chuyện này may mắn mà có anh, đợi sau khi chuyện thành công, mời anh ăn cơm.” A Hổ nói, Lô tiên sinh là một vị nhân sĩ yêu nước, vì tránh né những người khác đuổi giết, luôn trốn ở nước Nga không dám trở về, Thẩm Kỷ Lương cần người này, sợ trên đường hắn về nước sẽ gặp nguy hiểm, xin Côn Sơn hỗ trợ.

“Lão tiểu tử kia, còn khách khí với tôi cái gì. Đúng rồi, có tung tích của Kiều Kiều không?”

A Hổ lắc đầu: “Manh mối lại bị cắt đứt, căn cứ theo người hậu trong nhà họ Thù nói, hình như có đã từng gặp một người trẻ tuổi ôm cái gì đi ra cửa sau, cô ấy chỉ thấy bóng lưng, giống như rất cao, cụ thể cũng không biết. Ngày đó người ra vào Thù gia rất nhiều, phần lớn là đệ tử Thanh bang, em nghĩ người kia có lẽ cũng ngoại lệ. Nghĩ theo hướng tốt, không có có tin tức, chính là tin tốt. Tiểu thiếu gia có lẽ còn sống.”

“Chỉ mong vậy!” Thời gian có lẽ làm cho miệng vết thương bên ngoài khỏi hẳn, nhưng kỳ thật vết thương bên trong vẫn sẽ đau đớn, cái tên Kiều Kiều này đã bị hắn ném xuống tận đáy lòng không dám chạm tới.

Nếu như không vì hắn gia nhập bang phái, có lẽ Kiều Kiều sẽ như những đứa nhỏ khác, khỏe mạnh khoái hoạt lớn lên, là hắn có lỗi với Kiều Kiều, cũng thực có lỗi với Bảo Châu.

Côn Sơn vừa nghĩ tới Bảo Châu, khóe miệng có chút giơ lên, vợ của hắn a! Hai năm qua đi, vẫn là một người tham ăn.

Đêm qua đột nhiên hô đau răng, hắn nhớ rõ ôm người đi bệnh viện, bác sĩ xem xét, nói là do ăn nhiều đường kẹo, đã lớn như vậy rồi, còn như đứa bé.

Phía trước cách đó không xa vừa vặn có cửa hàng Bảo Châu ưa thích, bên trong có đồ ăn vặt Bảo Châu thích, lúc sắp đến, Côn Sơn kêu dừng xe, tự mình xuống xe đi mua một ít, khi về đến nhà, Bảo Châu đau răng đang cùng Tiếu Tiếu chơi xếp gỗ.

Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu thấy Côn Sơn bước nhanh hướng phía hắn chạy tới: “Ba ba trở về rồi.”

“Tiếu Tiếu hôm nay có ngoan hay không?”

“Có, con có nói với mẹ con rất yêu ba ba.” Côn Sơn một tay ôm lấy con gái, đi về phía Bảo Châu đang hết sức chăm chú chơi xếp gỗ, ngồi xổm xuống, nhu hòa hỏi cô: “Đang bận cái gì?”

Vẻ mặt Bảo Châu nhăn nhó nói: “Em không cẩn thận làm ngã cái này do Tiếu Tiếu xếp, Tiếu Tiếu phạt em xếp lại.”

“Anh tới giúp em.” Côn Sơn đem con gái đưa cho Thẩm mẹ, đem bánh ngọt đưa cho Tiểu Đông, ngồi trên mặt đất, kiên nhẫn giúp Bảo Châu xếp gỗ , không hề giống một lão đại của bang phái lớn.

Nhìn thấy Côn Sơn nhanh chóng xếp xong, Bảo Châu vỗ tay nói: “Côn Sơn an giỏi quá!”

“Vợ anh càng giỏi, anh có mua đồ ăn vặt em thích nhất.”

“Nhưng bác sĩ không cho em ăn kẹo nữa.”

“Cho nên anh mua bánh mặn và hạt dưa.” Đều là mặn mặn, không tổn thương răng.

“Côn Sơn, anh thật tốt!” Bảo Châu nói xong nhanh chóng ở trên mặt hắn hôn một cái.

Trên lầu có một cô gái trông thấy một màn này, tức giận nói: “Em nói hai anh chị mỗi ngày như vậy không ngán à? Hai người không ngán, em nhìn cũng ngán.”

Bảo Châu ngẩng đầu nhìn Bảo Nguyệt: “Không ngán không ngán, Côn Sơn cũng không phải thịt mỡ, như thế nào ngán.”

Nói tới thịt mỡ, Bảo Nguyệt đau đầu, bởi vì người kia chính là một khối thịt mỡ biết đi, đang nói thịt mỡ nhà cô đã tới rồi, thể trọng trong hai năm tăng lên gấp bội Trương thiếu ngáp từ trong phòng đi tới, thò tay ôm eo Bảo Nguyệt: “Vợ em, sao em lại ngủ ít thế?”

“Ngủ ngủ ngủ, anh chỉ biết ngủ! Anh cho rằng em là anh à!” Bảo Nguyệt nói xong nhẹ nhàng đẩy hắn một cái.

Trương thiếu cũng không tức giận, đánh là tình mắng là yêu, vợ mắng càng dữ, vậy chính là yêu càng sâu, hắn cười ha hả mặt dày mày dạn nói: “Thế nào hai người bọn họ thật tốt. Em đứng bên cạnh anh, dáng người muốn thật tốt có thật tốt.”

Bảo Nguyệt cười mắng hắn: “Ta tại sao phải cùng ngươi đứng chung một chỗ? Nghĩ khá lắm.”

“Bởi vì em là vợ của an.” Bảo Nguyệt hai năm trước đến Thượng Hải, ở bên cạnh phòng hắn, có một đêm khi Bảo Nguyệt đang tắm trong phòng có một con chuột tiến vào, Trương thiếu nghe thấy được, xông vào không cẩn thận nhìn thấy thân thể của cô, Bảo Nguyệt cảm thấy xấu hổ, ầm ĩ lên nói nhìn thấy thì phải cưới.

Trương thiếu cảm thấy cô gái này tính tình không tốt, nhưng bộ dáng tốt, lấy thì lấy a!



Cưới về sau, sủng ái sủng ái thành nghiện rồi, thật sự thích cô gái này, cũng bị Bảo Nguyệt mắng thành thói quen, nếu Bảo Nguyệt một hai ngày không mắng hắn, hắn thật đúng là không quen, hiện tại hắn đi theo Côn Sơn, đã vào Trí Đường, phụ trách liên lạc với từng bang phái, xử lý một ít mâu thuẫn nhỏ giữa các bang phái, còn giúp Côn Sơn quản lý một chút việc buôn bán, thời gian cũng coi như tàm tạm.

Hai năm đã có rất nhiều chuyện đều thay đổi, lại có một việc một mực không có thay đổi, Bảo Trân vẫn theo đuổi Cù thiếu, đuổi hơn hai năm rồi, làm cho người ta bội phục chính là Cù thiếu vẫn không thỏa hiệp.

Tất cả mọi người đang đánh cược hai người bọn họ ai sẽ thỏa hiệp trước, Bảo Trân theo đuổi đã có kinh nghiệm, Tiểu Cù trốn về Quảng Châu, Bảo Trân đuổi tới Quảng Châu, Cù thiếu trở lại Thượng Hải, cô sẽ đuổi tới Thượng Hải.

Nhớ tới Cù thiếu, Côn Sơn hỏi: “Bảo Trân trở về rồi sao?”

Tối hôm qua Cù thiếu trở về rồi, Bảo Trân có lẽ cũng không xa.

Quả nhiên Bảo Châu nói: “Vừa mới về, đang ở trong phòng bếp nấu cơm cho Tiểu Cù Tử.”

Côn Sơn lập tức đối với cô em vợ này, bội phục đầu rạp xuống đất: “Hai người này thực đúng là làm khổ nhau.”

Thời điểm đêm dài người tĩnh, Côn Sơn ngồi trong thư phòng, nhìn tấm ảnh trắng đen, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đứa nhỏ trên tấm ảnh, làn da non nớt, con mắt sáng ngời, tựa hồ sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt của hắn, làm hắn như thế nào quên?

Bất kể như thế nào, hắn nhất định phải tìm được Kiều Kiều, dù cho rất thương tâm, nhưng hắn vẫn không từ bỏ hi vọng.

Côn Sơn xem vô cùng nhập thần, cơ hồ sắp khóc, nghe được cạnh cửa vang lên tiếng bước chân, Côn Sơn nhanh chóng đem tấm ảnh nhét vào khe hẹp trong ngăn kéo, Bảo Châu đẩy cửa vào, trong tay ôm một cái gối: “Côn Sơn, em ngủ không được.”

“Anh kể chuyện xưa cho em nghe.” Côn Sơn nắm cả vai của cô đi vào trong phòng, mấy năm nay hắn trở nên cường mạnh, trở thành người giàu có, nhưng vẫn không thể tìm được Kiều Kiều.

Bảo Châu gật đầu cùng hắn trở về phòng, Côn Sơn để cô nằm ở trên giường, tắt đèn, lên giường đem cô ôm vào lòng, dịu dàng kể chuyện cho cô nghe, Bảo Châu nghe nghe thời gian dần trôi qua ngủ đi, Côn Sơn kéo chăn đắp lại cho cô, lại thật lâu cũng không có ngủ.

Vài ngày sau là sinh nhật ngũ phu nhân, Côn Sơn cố ý tranh thủ thời gian, mang theo cả nhà trở về chúc mừng ngũ phu nhân.

Bởi vì là đại thọ, họ hàng trong nhà cơ hồ đều đến cả Thẩm Kỷ Lương và Hạ Nhược Lan cũng dẫn theo con mình tới, rất là náo nhiệt.

Bảo Châu vừa thấy tiểu bảo bảo trong lòng Nhược Lan, đã cảm thấy rất thích thò tay muốn ôm.

“Em bế, Văn Văn nhà chị thích em nhất đấy.”Nhược Lan cẩn thận từng li từng tí đem đứa nhỏ đưa cho cô, Nhược Lan gả vào Thẩm gia hai tháng sau, có thai, sinh ra con trai đặt tên là Thẩm Thì Văn. Thẩm Kỷ Lương cưng hết chỗ nói, người bình thường còn không cho ôm, sợ đem vi khuẩn lây bệnh cho con trai mình, nhưng Bảo Châu muốn ôm hắn không có biện pháp, hắn hiểu được trong lòng Bảo Châu đau khổ, cô muốn ôm thì ôm a!

Bảo Châu ôm Văn Văn đùa với nó, nhớ tới Kiều Kiều, hốc mắt hơi có chút hồng lên.

Có người thấy, cảm thấy khoái trá, mỉm cười hướng phía Bảo Châu đi tới, đúng là Diệp Dung Thanh, Diệp Dung Thanh cười đối với Bảo Châu nói: “Em dâu, em ôm con người khác, có ý gì. Đứa nhỏ phải tự mình sinh ra ôm mới thú vị, em nhìn Tiểu Đông Đông nhà chị, thật gần gũi với chị.”

Bởi vì sinh con trai, Diệp Dung Thanh hiện tại càng phách lối, con của cô là trưởng tôn, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp của Lục Hoài Ninh.

Bảo Châu nghe vậy rầu rĩ nói: “Kiều Kiều cũng rất ngoan.”

Diệp Dung Thanh nói: “Em còn băn khoăn đứa bé kia hả? Nói không chừng, đã sớm…”

Không đợi cô nói xong, Hạ Nhược Lan mạnh mẽ cầm lấy một ly rượu đỏ hướng phía Diệp Dung Thanh giội tới: “Nói chuyện phải có chừng mực, người không biết, còn tưởng rằng cô là kỹ nữ không coi ai ra gì.”

“Mày dám hắt nước tao?” Diệp Dung Thanh chật vật không chịu nổi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nhược Lan, vẻ mặt không thể tin, hai chữ kỹ nữ, quả thực là ác mộng của cô, là ác mộng cô muốn quên nhất, Hạ Nhược Lan đã nói trúng vết thương của cô.

“Mồm chó nhả không ra ngà voi, tôi có thể đi nói với cha nuôi và nhị ca, bất quá đoán chừng cũng không phải chỉ là hắt nước đơn giản như vậy.” Hạ Nhược Lan xinh đẹp lạnh lùng cao quý hướng về phía Diệp Dung Thanh nói, cô không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt Bảo Châu.

“Mày đừng có đắc ý, mày bất quá chỉ là con gái nuôi, mày dựa vào cái gì chỉ trích tao?”

“Vậy cô cũng không bất quả chỉ là tiểu thiếp, nói thân phận với tôi, xin hãy chú ý thân phận của mình trước.” Nhược Lan gả vào Thẩm gia hai năm qua, đã luyện được miệng lưỡi sắc bén.

Diệp Dung Thanh nói không lại cô, quay người nhìn về phía đại phu nhân: “Mẹ, quần áo con bị ô uế, mẹ lấy cho con một bộ đồ được không?”

Lẽ ra đều cùng một nhà, nhưng đại phu nhân mấy năm này cùng Diệp Dung Thanh cơ hồ thủy hỏa bất dung, làm sao sẽ lấy quần áo cho cô: “Không phải lần trước cô nói quần áo của tôi già dặn sao? Quần áo của tôi, không thích hợp với người trẻ như cô.”

Đây là nhà Côn Sơn, Diệp Dung Thanh ở chỗ này không có phòng của mình, muốn có một bộ quần áo chỉ có thể mượn người khác, cô nhìn về phía nữ quyến ở đây, thấy Vạn phu nhân ngồi nhàn hạ ở một bên, hỏi bà: “Vạn phu nhân, quần áo của tôi bị bẩn, bà có thể cho tôi mượn một bộ không?”

Vạn phu nhân rất dễ nói chuyện: “Tôi trung niên mập ra, quần áo của tôi có lẽ cô mặc không vừa, tôi kêu Đông Mai cho cô mượn một bộ a!” Đông Mai là nha hoàn bên cạnh Vạn phu nhân, cô biết rõ Diệp Dung Thanh và Bảo Châu bất hòa, tự nhiên hướng về Bảo Châu, đi lấy một bộ trang phục nha hoàn cho cô: “Bà cô mời.”

“Tại sao là bộ đồ nha hoàn này?” Trước kia cô là nha hoàn của Lục gia, thường xuyên bị người cười nhạo, Diệp Dung Thanh bất mãn xoay người không có tiếp nhận quần áo, Bảo Châu thấy quần áo của cô khó coi , kêu Thẩm mẹ đi lên lầu lấy một bộ đồ của mình cho cô.

Thẩm mẹ mặt không biểu tình đưa tới: “Đây là Thiếu phu nhân nhà tôi kêu đưa cho cô.”

“Cám ơn.” Tuy trong lòng không muốn nhận, nhưng có còn hơn không, Diệp Dung Thanh cầm đi vào nhà vệ sinh đổi quần áo xong, lại ra đại sảnh.

Ngũ phu nhân không biết từ nơi này nghe được chuyện vừa rồi, nhìn Diệp Dung Thanh ôn hoà mà nói: “Dung Thanh! Bộ đồ này của Bảo Châu nhà bác, con mặc có vừa người không?”

“Con cảm thấy rất tốt.” Diệp Dung Thanh khiêm tốn nói, không phải cô đối với ai cũng đâm thọc, cô cũng không muốn gây thù hằn quá nhiều.

“Nhưng bác thấy lúc Bảo Châu mặc, thuận mắt hơn. Tương tùy tâm sinh, tâm đẹp mới xinh đẹp, con nói có đúng hay không?”

Diệp Dung Thanh khẽ cúi đầu nói: “Ngũ phu nhân giáo huấn phải, hôm nay đại thọ của bác, Hoài Ninh có việc không tới được, kêu con thay anh ấy tới, chúc bác thân thể khỏe mạnh, hi vọng Bảo Châu có thể sớm ngày sinh cháu trai cho bác ẵm bồng.”

Đó là tâm bệnh của ngũ phu nhân, sau khi bữa tiệc kết thúc, ngũ phu nhân gọi con trai vào trong phòng, đối với hắn nói: “Côn Sơn! Kiều Kiều mất tích đã hai năm rồi, bụng Bảo Châu vẫn không có động tĩnh sao?”

“Không có, việc này không cần vội, muốn có tự nhiên sẽ có. Lại nói không phải còn có Tiếu Tiếu sao? Mẹ đừng có sốt ruột. Kiều Kiều nhất định sẽ trở về, chỉ là vấn đề thời gian.” Côn Sơn hời hợt nói.

“Trở về, nói dễ vậy sao? Tiếu Tiếu dù sao cũng là bé gái, hơn nữa còn mang họ Vạn gia, rốt cuộc không bằng con trai, mẹ thấy, chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp. Bảo Châu không thể sinh thêm con trai cho con, vậy thì tìm người khác sinh. Nhà của chúng ta giàu có, cha con thường nói muốn cho con sớm ngày lại sinh con trai, tương lai cũng giúp đỡ nhiều. Chúng ta suy nghĩ muốn nạp thiếp cho con.” Chuyện nạp thiếp này, bọn họ đã nghĩ lâu rồi, nhưng không thể không biết xấu hổ nói ra, đã hai năm, bụng Bảo Châu vẫn không có gì, bà đợi không nổi nữa.

Côn Sơn nghe xong nhíu mày lại, rất nghiêm túc nói: “Mẹ, con tuyệt đối sẽ không nạp thiếp. Tiếu Tiếu là con gái của con, mặc kệ nó họ gì đều là con gái của con, gia nghiệp về sau có thể giao cho Tiếu Tiếu, hơn nữa hiện tại không phải anh trai đã có con trai rồi sao? Cha vẫn muốn đem sản nghiệp giao cho anh trai, không có chuyện của con.”

“Con phải nạp thiếp, nếu không mẹ sẽ tuyệt thực.”

Chuyện khác, Côn Sơn đồng ý nhượng bộ, điểm ấy hắn tuyệt không nhượng bộ: “Vậy con tuyệt thực cùng với mẹ, mẹ đói một bữa, con đói một ngày.”

“Con đây là đang bức mẹ?”

“Là mẹ ép con, không có Bảo Châu, đã không có Lục Côn Sơn của hiện tại, mẹ đây là đang bức con làm người bất nhân bất nghĩa, làm sao con có thể thuận theo?” Hắn tuyệt đối sẽ không phụ Bảo Châu, nếu không hắn còn là người sao?

“Mẹ không nói được với con, con chờ đấy, mẹ sẽ kêu cha con đến nói với con.” Ngũ phu nhân nói xong rất bất đắc dĩ đẩy cửa đi ra ngoài, qua một lát sau Lục lão gia vào, thấy Côn Sơn cau mày nói: “Con đứa nhỏ này, chúng ta muốn nạp thiếp cho con là vì tốt cho con, nổi khổ tâm, sao con có thể không nhận hả? Con đau lòng Bảo Châu, vậy có thông cảm cho người làm cha mẹ này không? Con đã không còn trẻ nữa, hai mươi mấy tuổi, cả con trai cũng không có. Cha có thể không nóng nảy sao?”



“Ý tốt của cha con nhận, nhưng con sẽ không nạp thiếp, chuyện tổn thương Bảo Châu, con sẽ không làm, cũng không thể làm.”

“Nói bậy, chẳng phải nạp thiếp thôi sao, sao có thể nói là tổn thương? Cha nạp thiếp mới có con. Hoài Ninh cũng nạp thiếp rồi, nha đầu Dung Thanh kia không chịu thua kém, vừa vào cửa đã sinh ra một tiểu tử mập mạp, cha thấy thật cao hứng.” Hiện tại nhìn thấy Côn Sơn đứa nhỏ này sốt ruột vô cùng.

Côn Sơn nói: “Cha nạp thiếp, cha cảm thấy bác gái sống hạnh phúc sao? Sau khi anh trai nạp thiếp, con thấy hắn và chị dâu quả thực trở thành cừu địch. Con không muốn như vậy, nếu có một ngày, Bảo Châu hận con đem con trở thành cừu nhân, con không biết con sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.”

Có lẽ sẽ sụp đổ, có lẽ sẽ tuyệt vọng muốn rời khỏi cái thế giới này, Bảo Châu rất quan trọng, ít nhất với hắn mà nói.

Lục lão gia nói: “Dù sao lần này, con phải nạp thiếp, cha sẽ tìm người thay con để ý, đến lúc đó thời điểm mở tiệc con trở về một chuyến, viên phòng xong, mang về Thượng Hải là được rồi.”

“Nếu cha thật sự mở tiệc, con sẽ không về, càng sẽ không viên phòng mang về Thượng Hải, con sẽ không thừa nhận. Hơn nữa nếu cha tìm người giúp con làm mai, con sẽ đăng báo nói rõ, kiếp này chỉ yêu một mình Bảo Châu, sẽ không lấy người khác, vô luận là ai con cũng không cần, người ta nhìn thấy sẽ không còn muốn tới làm thiếp cho con nữa.”

“Con cần gì phải đem chuyện này làm ngoan tuyệt như vậy.”

“Là cha bức con, con không muốn. Con nói cho cha biết một chuyện, Kiều Kiều mất tích không phải ngẫu nhiên, mà là bị kẻ thù của con bắt cóc, con với tư cách một người cha, không thể bảo vệ tốt nó, còn vì chuyện sinh con trai tổn thương mẹ nó, cha kêu con làm sao xứng đáng làm cha nó?”

Lục lão gia nghe xong, kinh ngạc, đột nhiên phát hiện đứa con trai này so với ông tưởng tượng phải chịu đựng rất nhiều: “Bảo Châu biết không?”

“Con không dám nói cho cô ấy biết.” Sợ Bảo Châu sẽ chán ghét hắn.

“Được rồi, cha không bức con nữa.” Vạn nhất đem con trai bức điên, ai đền cho ông một đứa con trai.

“Cảm ơn cha.”

“Nhưng con phải tranh thủ sinh thêm cho cha một đứa cháu trai.”

“Con sẽ cố hết sức.” Việc này thực không thể gấp được.

Côn Sơn mang theo Bảo Châu trở lại Thượng Hải, vài ngày sau đã nhận được một tin xấu, Bách Lai nói bởi vì chiến sự Đông Á, chính phủ nước Mỹ đã hạ lệnh cấm buôn bán vũ khí với các nước Châu Á, việc buôn bán vũ khí trên tay Côn Sơn khả năng phải dừng lại.

Côn Sơn có chút sốt ruột, triệu tập người của mình đến thư phòng họp, mọi người nghe xong, đều là như lâm vào đại địch, không có buôn bán súng ống, giống như chặt bỏ một cánh tay của Côn Sơn, A Hổ nói: “Nếu không chúng ta từ Thailand và My-an-ma buôn lậu vũ khí để bổ sung.”

“Không ổn, Thailand cũng cung không đủ cầu cho dân mình, nào có phần của chúng ta, hơn nữa bên kia hiện tại hình như đang chiến tranh, không an toàn. Nói sau chúng ta cướp số hàng của Hoàng gia, số hàng kia phần lớn đến từ những quốc gia kia, bọn họ ở trong nước có lẽ có an bài nhân thủ, người của chúng ta đi qua có thể là chui đầu vô lưới.” Côn Sơn nhíu mày lại, có rất nhiều nguyên nhân phải cân nhắc.

“Vậy nếu không tự chúng ta làm.” A Thiếu đột nhiên nghĩ một cách to gan.

“Chính mình chế tạo? Nhưng chúng ta thiếu nhân thủ và thiết bị.” Trương thiếu không tán thành.

“Thiết bị không phải vấn đề, chính phủ nước Mỹ chỉ nói không cho phép bán vũ khí, chứ không nói không cho phép bán thiết bị, thiết bị có thể dùng lại mấy thứ Bách Lai đào thải, như vậy có thể nhẹ vốn. Chỉ là chúng ta không có người chuyên nghiệp, cũng không thể xằng bậy a?” Côn Sơn rất đau đầu.

A Thiếu xung phong nhận việc: “Tạo súng mà thôi, lắp ráp và thiết kế tôi không có vấn đề, nhưng độ chính xác, khả năng còn cần một người chuyên nghiệp.”

Côn Sơn nói: “Người này khó tìm, chuyện này đợi khi tìm được người rồi nói sau!”

A Thiếu không cam lòng thở dài: “Cả thiết lập cái đó tôi đã nghĩ kỹ.”

Côn Sơn vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Được rồi, dục tốc bất đạt, hôm nay trước bàn tới đây. Mọi người đi xuống lầu nếm thử bích loa xuân (một loại trà xanh) tôi mới mua, hương vị rất tốt.”

Lúc mấy người đi xuống lâu, trông thấy Bảo Châu đang cau mày muốn khóc nhìn người đàn ông đứng đối diện, người đó cũng là bộ dạng sắp khóc.

Bảo Châu nói: “Anh nói có thể làm cho quả táo bay, đây không phải quả táo a! Nó cũng không bay.”

“Lục phu nhân tôi thật sự bất lực, đây là con lực sĩ tôi tự mình sáng chế, tặng cho cho thiên kim của cô, hy vọng có thể làm nó vui vẻ. Cô xem tay chân của nó có thể động đậy.” Đây chính là kết quả hắn khổ tâm nghiên cứu đã lâu, đây là thành ý của hắn, bởi vì hắn thật sự nghĩ ngày nghĩ đêm cũng nghĩ không ra cách làm quả táo bay trên không trung, qua nhiều năm như vậy, hắn nghĩ hết các loại biện pháp, vẫn phụ kỳ vọng của Lục phu nhân.

Bảo Châu nhìn khối sắt trên tay hắn, nhìn thế nào như cũng cảm thấy không được tự nhiên, túi tiền cô ném vào đó, kết quả là biến thành cái này, Bảo Châu khóc không ra nước mắt.

Côn Sơn thấy, lại đột nhiên hai mắt tỏa sáng, đối với Bảo Châu nói: “Cho anh xem một chút.”

Bảo Châu đưa tới, Côn Sơn lắc lắc tay chân con robot bỗng nhiên nhúc nhích, còn rất linh hoạt, làm cũng tinh xảo. Không khỏi đối với người đàn ông trước mặt lau mắt mà nhìn: “Đây là một mình anh làm sao?”

Người kia gật đầu: “Là tôi làm đấy.”

“Vậy có biết làm cái khác không? Ví dụ như súng ngắn.”

Người kia gật đầu: “Cái đó rất đơn giản, không có tính thách thức.”

Côn Sơn cùng mọi người: “…”

Một lát sau, Côn Sơn tâm trạng kích động còn không có bình phục lại, hắn tiếp tục kích động nhìn người đàn ông ở trước mắt, hỏi: “Anh tên là gì? Làm nghề gì?”

“Tôi tên Hà Phóng, mấy năm trước Lục phu nhân đầu tư phòng thí nghiệm cho tôi. Nhưng tôi không có thể giúp cô làm cho quả táo bay trên không, là sai lầm của tôi.” Vẻ mặt Hà Phóng hổ thẹn, đối với người khác mà nói chuyện đó là không thể nào, đối với hắn mà nói là mục tiêu muốn đạt tới, đã nhiều năm còn không có đạt được, hắn rất hổ thẹn.

“Phòng thí nghiệm của anh là làm cái gì?”

“Vật lý, có đôi khi tôi cũng làm một chút hóa chất chơi.”

“Cái gì gọi là hóa chất?” Côn Sơn không hiểu.

Hà Phóng: “Còn gọi là thuốc nổ.”

Côn Sơn nghe vậy lại trầm mặc một hồi.

Hà Phóng rủ mắt xuống, hắn biết chính mình ở trong mắt người đời là thứ quái nhân, vị Lục tiên sinh này cũng hẳn là bởi vì không cách nào lý giải mà giật mình a!

Hắn ủ rũ chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị Côn Sơn gọi lại: “Chờ một chút, anh có đồng ý làm việc cho tôi không? Tiền lương tùy anh nói.”

“Tôi có thể làm cái gì?”

“Làm chuyện anh thành thạo nhất chính là chế tạo hóa chất.” Côn Sơn nói.

“Không phải anh đang nói đùa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trân Bảo Vợ Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook