Chương 154: Khiêu chiến?
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
Côn Sơn nghe vậy cười cười: “Nào có nghiêm trọng như vậy, thật ra như vậy cũng rất tốt, tôi không cần phải hao tổn khí lực, ở nhà với vợ, chơi đùa với con, làm chút buôn bán cũng không tệ. Nhàn rỗi cũng là một loại hạnh phúc.”
A Long không ủng hộ: “Nhưng người khác đã khi dễ lên đầu anh, anh còn nhịn?”
Côn Sơn gần đây đang đọc sách, xem sách nhiều cũng làm tâm hồn rộng mở hơn, hắn nói: “Hàn Sơn hỏi Thập Đắc: thế gian có người phỉ báng ta, ức hiếp ta, nhục ta, cười ta, khinh ta, lừa ta, ta phải làm như thế nào? Thập Đắc viết: chỉ cần nhẫn hắn, tránh hắn, thuận theo hắn, nhịn hắn, không cần để ý đến hắn, tiếp qua vài năm, ngươi lại xem hắn.”
A Long nghe được không phải rất hiểu, nhưng mơ hồ đã minh bạch một chút: “Cho nên anh muốn nhẫn hắn, tránh hắn, thuận theo hắn, nhịn hắn, không để ý đến hắn? Tiếp qua vài năm hắn có lẽ càng không đem anh để vào mắt.”
Côn Sơn lắc đầu, rất có tự tin: “Hắn sẽ không, cậu cứ đợi xem. Người chính khí làm đại sự, cần có chí lớn, cần nhìn xa, cần thâm tàng bất lộ, cần quang minh lỗi lạc, “
“Nhưng hắn không phải người chính khí.” A Long cảm thấy hắn là tà khí.
“Nhưng Trí Đường là người chính khí.” Người chính khí trên thế giới có thể thuận theo một người tà khí bao lâu? Lục Côn Sơn hắn chính là muốn nhìn Thù đường chủ qua vài còn có thể lên mặt như trước hay không.
“Đã như vậy, vì sao anh còn muốn đối phó ông chủ Lưu?” Côn Sơn đã để báo chí phỏng vấn quản lý, cũng kêu người đưa quản lý đi cục cảnh sát lấy khẩu cung, chuyện huyên náo rất lớn.
Côn Sơn nói: “Ông chủ Lưu thì khác, ông chủ Lưu là cáo già, so với đường chủ khó đối phó hơn nhiều, đường chủ tôi nhịn hắn, bởi vì hắn là người trong nội đường, tôi là thuộc hạ lại là anh em, không thể ra tay với hắn, cho nên tôi lựa chọn đợi, nhưng ông chủ Lưu không giống vậy, hắn vừa không phải người chính khí, cũng không phải anh em tôi, không cần cố kỵ.”
A Long sau khi nghe, cảm thấy Côn Sơn có lý: “Sơn ca, anh nói như vậy em an tâm rồi, dù sao đời này em đã quyết định theo anh.”
“Tôi biết, chúng ta là anh em.”
Côn Sơn vừa nói xong, rốt cục ông chủ Lưu đứng ngồi không yên gọi điện thoại tới, thở hổn hển nói: “Lục Côn Sơn chúng ta gặp mặt.”
Côn Sơn gật đầu, tâm tình không tệ: “Có thể, ông đến cửa hàng của tôi đi, cửa hàng ở thành nam, địa chỉ tôi nghĩ ông đã rất quen thuộc a?”
“Cậu đến công ty của tôi đi!” Ông chẳng muốn đi, nghĩ thầm Lục Côn Sơn mày ngay cả một công ty cao ốc đều không có, còn muốn đấu với tao? Ngoan ngoãn đến đây đi?
Côn Sơn cũng có kiên trì, hắn không khách khí nói: “Hiện tại người sốt ruột hình như không phải tôi, muốn gặp tôi, phải theo như quy củ của tôi đến.”
“Mày! Lục Côn Sơn mày đừng khinh người quá đáng!” Ông chủ Lưu nổi giận.
Côn Sơn như trước bảo trì tâm tình tốt: “Tới hay không thì tùy, mười một giờ tôi đến cửa hàng, 11:30 rời đi, quá hạn không đợi.”
Nói xong Côn Sơn rất quyết đoán cúp điện thoại, đối với một số người, vẫn nên hung ác một chút sẽ tốt hơn.
Côn Sơn cúp điện thoại xong, đón xe đi đến cửa hàng, thời điểm mười một giờ hai mươi, thư ký gõ cửa: “Ông chủ, ông chủ Lưu đến rồi.”
“Mời ông ta vào đi!” Côn Sơn nói xong, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Chờ nghe thấy đẩy tiếng đẩy cửa mới ngẩng đầu lên, đối với ông chủ Lưu ra hiệu mời ngồi, sau đó kêu thư ký đi châm trà.
Đối với hắn lãnh đạm tiếp đãi, ông chủ Lưu đen mặt ngồi xuống, ấn tượng của ông đối với Lục Côn Sơn là người trẻ tuổi rất ngạo mạn, chính cái văn phòng này, cho quản lý dưới tay ông dùng, ông còn cảm thấy keo kiệt, người trẻ tuổi này dùng văn phòng keo kiệt như vậy, còn dám cùng ông khiêu chiến?
Nếu không phải ông lười đi vận chuyển hoa quả, hà tất gì động đến hoa quả của hắn?
Thư ký châm trà xong đóng cửa lại đi ra, Côn Sơn uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn ông chủ Lưu: “Ông chủ Lưu, có chuyện mời nói.”
“Tao đây không khách khí, Lục Côn Sơn mày có ý gì?” Ông từ trong túi móc ra giấy triệu tập đến tòa án, ông vốn tưởng rằng chuyện qua một thời gian ngắn sẽ dẹp yên, hoặc là Lục Côn Sơn sẽ hổn hển tìm tới tận cửa, nhưng không có, ông liền bắt đầu yên tâm, không nghĩ tới sáng hôm nay lại nhận được lệnh triệu tập.
“Ý trên mặt chữ.” Ánh mắt Côn Sơn lạnh lùng, hắn nói còn chưa đủ rõ sao?
“Chỉ bằng mày cũng dám kiện tao? Có phải mày không muốn ở Quảng Châu tiếp tục lăn lộn?” Ông chủ Lưu ở Quảng Châu cũng coi như là một nhân vật lớn có uy tín, Lục Côn Sơn chẳng những tìm người đăng báo, còn để cho tòa án triệu tập ông, cái này với ông mà nói, hơi quá đáng, không phải ông chỉ đổi có chút hoa quả thôi sao?
“Không muốn ở Quảng Châu tiếp tục lăn lộn chính là ông, ông trộm đồ còn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Lục mỗ tôi thật bội phục. Nếu như ông nghĩ phương pháp xử lý, là uy hiếp tôi. Tôi đây chỉ có thể nói cho ông biết, ông sai rồi. Ông đi hỏi thăm một chút, Lục Côn Sơn tôi là như thế nào lăn lộn trên thương trường cho tới nay, nếu sợ uy hiếp, tôi đã không có tất cả như hiện tại, ông uy hiếp tôi, không bằng về nhà tiếp tục mơ mộng còn đáng tin cậy hơn.” Lục Côn Sơn rất không nể tình nói, người khác đánh mặt của hắn, chẳng lẽ hắn phải đưa mặt ra cho đánh?
“Vậy mày cứ thử xem, mày cho rằng một tờ giấy triệu tập có thể hù đến tao, Lục Côn Sơn mày quá ngây thơ rồi! Tao đứng vững ở Quảng Châu đã hơn mười năm rồi, mày chỉ là người mới tới, cùng tao đấu? Mày có bao nhiêu cân lượng?”
Côn Sơn nhún vai nói: “Tôi một trăm năm mươi hai cân ba lượng, hôm trước vừa cân qua. Cho dù ông là đại thụ ngàn vàng, tôi cũng muốn nhổ tận gốc. Có lẽ tôi không có nền móng như ông, nhưng tôi có can đảm, ông có rễ, tôi có đao, rễ ông có bao nhiêu, tôi sẽ từng đao từng đao từ từ cắt sạch toàn bộ.”
Lục Côn Sơn vẫn là bộ dạng nói cười, nhưng ông chủ Lưu chẳng biết tại sao đột nhiên có một loại cảm giác bị người bóp cổ, người trẻ tuổi này trên người có sát khí, sát khí làm việc nghĩa không được chùn bước, phần sát khí này ông không có, ông e sợ, tựa hồ lần này thật sự chọc phải một nhân vật làm ông đau đầu, nhưng ông có chỗ dựa: “Chỗ dựa của tao, nói ra sợ sẽ hù đến mày.”
Côn Sơn sắc mặt như thường nói: “Là Cảnh Triệu Văn, đúng không?”
“Làm sao mày biết?” Ông chủ Lưu giật mình.
Trí Đường có tình báo chuyên đi thu thập tin tức, Côn Sơn muốn biết, dễ như trở bàn tay, nhưng hắn không muốn nói nhiều chỉ nói: “Ngẫu nhiên thấy ông cùng hắn nói chuyện, nhưng ông cảm thấy hắn sẽ không vứt bỏ một quân cờ như ông sao? Ví dụ như tôi tiến đến tìm nơi nương tựa, với thanh danh bây giờ của ông, ông cảm thấy hắn sẽ chọn tôi hay là chọn ông? “
Sao khi bị đăng báo, buôn bán của ông chủ Lưu rất nhanh rớt xuống ngàn trượng, buôn bán trong cửa hàng của Côn Sơn lại bắt đầu náo nhiệt, mỗi người đều nói Lục Côn Sơn làm kinh doanh luôn giữ chữ tín. Nếu như hắn không nói, chỉ sợ người khác sẽ không biết hoa quả xảy ra vấn đề, so sánh với nhau, tác phong làm việc của ông chủ Lưu lộ ra hèn hạ, hơn nữa hoa quả nhà ông cao hơn so với nhà Côn Sơn bán rất nhiều, thì càng lộ ra giảo hoạt rồi, báo chí bình luận ông đều dùng hai chữ gian thương, thậm chí có người yêu thích cửa hàng của Côn Sơn đã cầm hoa quả bị hư ném vào trong cửa hàng ông chủ Lưu.
A Long không ủng hộ: “Nhưng người khác đã khi dễ lên đầu anh, anh còn nhịn?”
Côn Sơn gần đây đang đọc sách, xem sách nhiều cũng làm tâm hồn rộng mở hơn, hắn nói: “Hàn Sơn hỏi Thập Đắc: thế gian có người phỉ báng ta, ức hiếp ta, nhục ta, cười ta, khinh ta, lừa ta, ta phải làm như thế nào? Thập Đắc viết: chỉ cần nhẫn hắn, tránh hắn, thuận theo hắn, nhịn hắn, không cần để ý đến hắn, tiếp qua vài năm, ngươi lại xem hắn.”
A Long nghe được không phải rất hiểu, nhưng mơ hồ đã minh bạch một chút: “Cho nên anh muốn nhẫn hắn, tránh hắn, thuận theo hắn, nhịn hắn, không để ý đến hắn? Tiếp qua vài năm hắn có lẽ càng không đem anh để vào mắt.”
Côn Sơn lắc đầu, rất có tự tin: “Hắn sẽ không, cậu cứ đợi xem. Người chính khí làm đại sự, cần có chí lớn, cần nhìn xa, cần thâm tàng bất lộ, cần quang minh lỗi lạc, “
“Nhưng hắn không phải người chính khí.” A Long cảm thấy hắn là tà khí.
“Nhưng Trí Đường là người chính khí.” Người chính khí trên thế giới có thể thuận theo một người tà khí bao lâu? Lục Côn Sơn hắn chính là muốn nhìn Thù đường chủ qua vài còn có thể lên mặt như trước hay không.
“Đã như vậy, vì sao anh còn muốn đối phó ông chủ Lưu?” Côn Sơn đã để báo chí phỏng vấn quản lý, cũng kêu người đưa quản lý đi cục cảnh sát lấy khẩu cung, chuyện huyên náo rất lớn.
Côn Sơn nói: “Ông chủ Lưu thì khác, ông chủ Lưu là cáo già, so với đường chủ khó đối phó hơn nhiều, đường chủ tôi nhịn hắn, bởi vì hắn là người trong nội đường, tôi là thuộc hạ lại là anh em, không thể ra tay với hắn, cho nên tôi lựa chọn đợi, nhưng ông chủ Lưu không giống vậy, hắn vừa không phải người chính khí, cũng không phải anh em tôi, không cần cố kỵ.”
A Long sau khi nghe, cảm thấy Côn Sơn có lý: “Sơn ca, anh nói như vậy em an tâm rồi, dù sao đời này em đã quyết định theo anh.”
“Tôi biết, chúng ta là anh em.”
Côn Sơn vừa nói xong, rốt cục ông chủ Lưu đứng ngồi không yên gọi điện thoại tới, thở hổn hển nói: “Lục Côn Sơn chúng ta gặp mặt.”
Côn Sơn gật đầu, tâm tình không tệ: “Có thể, ông đến cửa hàng của tôi đi, cửa hàng ở thành nam, địa chỉ tôi nghĩ ông đã rất quen thuộc a?”
“Cậu đến công ty của tôi đi!” Ông chẳng muốn đi, nghĩ thầm Lục Côn Sơn mày ngay cả một công ty cao ốc đều không có, còn muốn đấu với tao? Ngoan ngoãn đến đây đi?
Côn Sơn cũng có kiên trì, hắn không khách khí nói: “Hiện tại người sốt ruột hình như không phải tôi, muốn gặp tôi, phải theo như quy củ của tôi đến.”
“Mày! Lục Côn Sơn mày đừng khinh người quá đáng!” Ông chủ Lưu nổi giận.
Côn Sơn như trước bảo trì tâm tình tốt: “Tới hay không thì tùy, mười một giờ tôi đến cửa hàng, 11:30 rời đi, quá hạn không đợi.”
Nói xong Côn Sơn rất quyết đoán cúp điện thoại, đối với một số người, vẫn nên hung ác một chút sẽ tốt hơn.
Côn Sơn cúp điện thoại xong, đón xe đi đến cửa hàng, thời điểm mười một giờ hai mươi, thư ký gõ cửa: “Ông chủ, ông chủ Lưu đến rồi.”
“Mời ông ta vào đi!” Côn Sơn nói xong, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Chờ nghe thấy đẩy tiếng đẩy cửa mới ngẩng đầu lên, đối với ông chủ Lưu ra hiệu mời ngồi, sau đó kêu thư ký đi châm trà.
Đối với hắn lãnh đạm tiếp đãi, ông chủ Lưu đen mặt ngồi xuống, ấn tượng của ông đối với Lục Côn Sơn là người trẻ tuổi rất ngạo mạn, chính cái văn phòng này, cho quản lý dưới tay ông dùng, ông còn cảm thấy keo kiệt, người trẻ tuổi này dùng văn phòng keo kiệt như vậy, còn dám cùng ông khiêu chiến?
Nếu không phải ông lười đi vận chuyển hoa quả, hà tất gì động đến hoa quả của hắn?
Thư ký châm trà xong đóng cửa lại đi ra, Côn Sơn uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn ông chủ Lưu: “Ông chủ Lưu, có chuyện mời nói.”
“Tao đây không khách khí, Lục Côn Sơn mày có ý gì?” Ông từ trong túi móc ra giấy triệu tập đến tòa án, ông vốn tưởng rằng chuyện qua một thời gian ngắn sẽ dẹp yên, hoặc là Lục Côn Sơn sẽ hổn hển tìm tới tận cửa, nhưng không có, ông liền bắt đầu yên tâm, không nghĩ tới sáng hôm nay lại nhận được lệnh triệu tập.
“Ý trên mặt chữ.” Ánh mắt Côn Sơn lạnh lùng, hắn nói còn chưa đủ rõ sao?
“Chỉ bằng mày cũng dám kiện tao? Có phải mày không muốn ở Quảng Châu tiếp tục lăn lộn?” Ông chủ Lưu ở Quảng Châu cũng coi như là một nhân vật lớn có uy tín, Lục Côn Sơn chẳng những tìm người đăng báo, còn để cho tòa án triệu tập ông, cái này với ông mà nói, hơi quá đáng, không phải ông chỉ đổi có chút hoa quả thôi sao?
“Không muốn ở Quảng Châu tiếp tục lăn lộn chính là ông, ông trộm đồ còn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Lục mỗ tôi thật bội phục. Nếu như ông nghĩ phương pháp xử lý, là uy hiếp tôi. Tôi đây chỉ có thể nói cho ông biết, ông sai rồi. Ông đi hỏi thăm một chút, Lục Côn Sơn tôi là như thế nào lăn lộn trên thương trường cho tới nay, nếu sợ uy hiếp, tôi đã không có tất cả như hiện tại, ông uy hiếp tôi, không bằng về nhà tiếp tục mơ mộng còn đáng tin cậy hơn.” Lục Côn Sơn rất không nể tình nói, người khác đánh mặt của hắn, chẳng lẽ hắn phải đưa mặt ra cho đánh?
“Vậy mày cứ thử xem, mày cho rằng một tờ giấy triệu tập có thể hù đến tao, Lục Côn Sơn mày quá ngây thơ rồi! Tao đứng vững ở Quảng Châu đã hơn mười năm rồi, mày chỉ là người mới tới, cùng tao đấu? Mày có bao nhiêu cân lượng?”
Côn Sơn nhún vai nói: “Tôi một trăm năm mươi hai cân ba lượng, hôm trước vừa cân qua. Cho dù ông là đại thụ ngàn vàng, tôi cũng muốn nhổ tận gốc. Có lẽ tôi không có nền móng như ông, nhưng tôi có can đảm, ông có rễ, tôi có đao, rễ ông có bao nhiêu, tôi sẽ từng đao từng đao từ từ cắt sạch toàn bộ.”
Lục Côn Sơn vẫn là bộ dạng nói cười, nhưng ông chủ Lưu chẳng biết tại sao đột nhiên có một loại cảm giác bị người bóp cổ, người trẻ tuổi này trên người có sát khí, sát khí làm việc nghĩa không được chùn bước, phần sát khí này ông không có, ông e sợ, tựa hồ lần này thật sự chọc phải một nhân vật làm ông đau đầu, nhưng ông có chỗ dựa: “Chỗ dựa của tao, nói ra sợ sẽ hù đến mày.”
Côn Sơn sắc mặt như thường nói: “Là Cảnh Triệu Văn, đúng không?”
“Làm sao mày biết?” Ông chủ Lưu giật mình.
Trí Đường có tình báo chuyên đi thu thập tin tức, Côn Sơn muốn biết, dễ như trở bàn tay, nhưng hắn không muốn nói nhiều chỉ nói: “Ngẫu nhiên thấy ông cùng hắn nói chuyện, nhưng ông cảm thấy hắn sẽ không vứt bỏ một quân cờ như ông sao? Ví dụ như tôi tiến đến tìm nơi nương tựa, với thanh danh bây giờ của ông, ông cảm thấy hắn sẽ chọn tôi hay là chọn ông? “
Sao khi bị đăng báo, buôn bán của ông chủ Lưu rất nhanh rớt xuống ngàn trượng, buôn bán trong cửa hàng của Côn Sơn lại bắt đầu náo nhiệt, mỗi người đều nói Lục Côn Sơn làm kinh doanh luôn giữ chữ tín. Nếu như hắn không nói, chỉ sợ người khác sẽ không biết hoa quả xảy ra vấn đề, so sánh với nhau, tác phong làm việc của ông chủ Lưu lộ ra hèn hạ, hơn nữa hoa quả nhà ông cao hơn so với nhà Côn Sơn bán rất nhiều, thì càng lộ ra giảo hoạt rồi, báo chí bình luận ông đều dùng hai chữ gian thương, thậm chí có người yêu thích cửa hàng của Côn Sơn đã cầm hoa quả bị hư ném vào trong cửa hàng ông chủ Lưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.