Chương 122: Không cam lòng
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
“Nếu như hắn không thích con nữa? Thậm chí không muốn gặp con?”
“Không để cho hắn ăn cơm.” Tưởng tượng không ra cảnh Côn Sơn rời khỏi cô, cô phải làm sao? Cô không muốn rời xa Côn Sơn, cho nên cũng không cho Côn Sơn rời xa cô.
Bảo Châu quả nhiên bưu hãn, Thẩm phu nhân theo không kịp, bà làm sao dám bỏ đói lão gia nhà mình, chỉ có thể than thở, lại thích cùng Bảo Châu nói chuyện phiếm, trò chuyện với Bảo Châu một chút, bà cảm thấy thời gian tựa hồ qua nhanh hơn bình thường.
Buổi chiều ánh mặt trời rất tốt, Bảo Châu cùng Thẩm phu nhân ngồi trong sân phơi nắng, Bảo Châu thích náo nhiệt, bày rất nhiều điểm tâm vừa uống trà, vừa ăn bánh, đọc truyện cười trên báo cho Thẩm phu nhân nghe: “Một đứa bé có nhủ danh là Đậu Đậu, thân thể không tốt, vì để dễ nuôi sống, mụ mụ đã nuôi hai con chó tên là đậu đậu, thế nhưng không ngờ chồng bà cũng sinh bệnh, kết quả là mụ mụ đã đi đến từng nhà, trực tiếp mang hơn phân nửa chó trong thôn về nhà cũng gọi đậu đậu. Về sau chỉ cần nhà ai vừa gọi đậu đậu, sẽ nhìn thấy một bé gái vẻ mặt mờ mịt cùng một đàn chó vây quanh bốn phía nhìn mình.”
Thẩm phu nhân nghe xong, có lẽ hình ảnh quá mạnh mẽ, nhịn không được cười lên một tiếng.
“Quả nhiên là nông dân, kể câu chuyện cũng rất tục khí.” Cách đó không xa một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc sườn xám hướng phía bên này đi tới, trên đầu không mang đầy châu ngọc, chỉ cài một cây trâm phỉ thúy, thật là khuynh quốc khuynh thành, trên tay của bà ôm một con chỏ nhỏ màu lông thuần trắng, là giống ngoại quốc, lớn lên tựa như một con hồ ly nhỏ, xấu xí.
Bảo Châu nhận thức bà, hô một tiếng: “Dì hai.”
Nghe thấy xưng hô này, người phụ nữ thiếu chút nữa trượt chân, bà như thế nào thành dì hai?
Bảo Châu nói dì không phải mẹ nuôi con, con gọi dì là dì đúng rồi, mà dì lại xếp thứ hai, cho nên dì là dì hai a! Hết lần này tới lần khác đại phu nhân cùng lão gia sủng ái cô, cảm thấy không có gì, lần trước đến tùy ý cô gọi như vậy, hiện tại muốn sửa đổi cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Mà Bảo Châu không biết, Nhị phu nhân đời này hận nhất một chữ, đó là hai, không phải thứ nhất, cho nên vô luận được sủng ái như thế nào, nhà mẹ đẻ hiển hách ra sao. Người ở bên ngoài đều thấy thân phận của bà không bằng đại phu nhân, những nơi quan trọng, người đầu tiên nói chuyện, vẫn là đại phu nhân.
Lúc này nghe một tiếng dì hai, trong lòng Nhị tức giận vô cùng, mặt ngoài lại không thể phát tác, cái này dù sao cũng là con gái nuôi của lão gia, nói toạc ra là một ngoại nhân, là khách của lão gia.
Lão gia hiếu khách, bà cũng không thể làm quá mức, chỉ là ở đây không người, nói vài câu cũng không ai nghe thấy, nghĩ vậy, bà dùng ngón tay chỉ Bảo Châu, rất khinh thường mà nói: “Nha đầu nhà quê kia, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô cách xa tôi một chút, nếu không tôi sẽ không khách khí.”
Nói xong, Nhị phu nhân cố ý đem chó nhỏ trong ngực quăng lên mặt bàn, Bảo Châu sợ con chó nhỏ bị thương, thò tay ôm lấy con chó nhỏ: “Thật đáng yêu a!”
Cái con chó kia tựa hồ không cảm kích, há mồm hướng cô kêu to, rất có ý khinh bỉ.
Bảo Châu lại cho rằng nó đói bụng: “Mày đói bụng đúng không? Tao cho mày ăn điểm tâm?”
Con chó nhỏ giương cổ lên, ở trong mâm đựng điểm tâm giơ lên một chân bắt đầu đi ị, rất là tiểu nhân đắc chí kêu hai tiếng.
Có thể là mặt chó lớn lên quá manh nha, thấy nó ngẩng đầu hướng về phía chính mình kêu, cho rằng nó là muốn ăn cái gì đó, Tiểu Hoàng mỗi lần đói bụng cũng sẽ ngẩng đầu hướng về phía cô gọi.
Nhưng không ăn điểm tâm, vậy ăn cái gì?
Đúng rồi, chó không phải ưa thích ăn đại tiện sao?
Bảo Châu biểu lộ ra tao đã hiểu, một phen nhấc nó xuống đi đến nhà vệ sinh, quăng con chó nhỏ vào trong hầm phân, một bộ dạng không cần cảm kích tao, đối với con chó bị rơi vào trong hầm phân không thể tự thoát ra được, sắp bị thối đến choáng váng, phất phất tay: “Mày cứ từ từ ăn, tao đi trước.”
Con chó nhỏ nhanh khóc: “…”
Sau lưng Bảo Châu, Nhị phu nhân hóa đá, nhìn tiểu bạch cầu yêu quý của bà cả người đều là phân đang ra sức giãy dụa, muốn tới gần nhưng sợ thối, đang tính rời đi, không nghĩ tới một móng vuốt của con chó nhỏ lắc ở trên người Nhị phu nhân, vì vậy thật xa cũng có thể nghe được Nhị phu nhân gần đây nói chuyện rất dịu dàng dùng âm thanh phát điên đối với Bảo Châu rống to: “Tôi muốn giết cô!”
Đại phu nhân thấy một màn này trong lòng buồn cười, đây chính là cô tự tìm đấy, cho dù có muốn đi tìm lão gia cáo trạng, cũng là không có lý, đối với Bảo Châu cười ngoắc: “Đỡ mẹ trở về phòng đi, buổi tối uống chút rượu, chúc mừng?”
Bảo Châu vẻ mặt mê mang: “Chúc mừng cái gì?”
“Không có gì.” Tâm tình Đại phu nhân rất tốt kêu Bảo Châu dìu trở về, khóe miệng có chút giơ lên, không có gì mới lạ nữa. Hừ! Lão Nhị, cái này xem như là báo ứng a!
Nhưng rất nhanh phiền toái liền đến, người nào đó cùng cái con chó nhỏ kia đều không cam lòng!
Con chó nhỏ vừa được tắm rửa sạch sẽ, Nhị phu nhân tức giận gọi người thừa dịp lúc Bảo Châu không ở trong phòng ôm nó đi vào, nghĩ thầm cắn chết cô, lão gia có biết, mình có thể nói là chó nhỏ tự đi vào, cùng mình không quan hệ, xem cô còn dám đối nghịch với tôi.
Con chó nhỏ vui sướng chạy vào trong phòng, thấy không có người, bò lên giường, bắt đầu cắn ga giường cùng chăn nệm , cắn a cắn a! Đang cắn đến vui sướng, đột nhiên một bước không có lui tốt, từ trên giường té xuống, cũng may không bị gãy xương!
Nhưng lại đánh thức Tiểu Hoàng đang ngủ trưa dưới gầm giường, cái kia cũng không phải là gãy xương đơn giản như vậy!
Có một loại tình huống càng nguy hiểm đó chính là thời điểm Tiểu Hoàng ngủ.
Nó có đôi khi, sẽ mộng du…
Giờ phút này con chó nhỏ không chút nào phát giác nguy hiểm đang chậm rãi tới gần, từ trên mặt đất đứng lên, muốn bò lên trên giường, leo đến một nửa không có nắm vững ga giường, một móng vuốt lại vung đến gối đầu, mắt thấy gối đầu lung lay sắp đổ về hướng nó, nó rất có ý thức an toàn hướng dưới giường tránh đi, thời điểm lui về sau, một móng vuốt đã dẫm vào cái đuôi của Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng cảm giác được cái đuôi có chút không thoải mái, một móng vuốt đập đi qua, trúng ngay mông con chó nhỏ, nếu bây giờ dùng một từ để hình dung nhất định chính xác là: Tàn khốc…
Con chó nhỏ toàn thân đau đớn lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, vốn lăn đến bên giường, sắp rời xa vùng nguy hiểm, đột nhiên đầu óc nó co lại, muốn quay đầu lại nhìn xem địch nhân là ai, lại dám ở địa bàn của nó đánh cái mông của nó, không nhìn còn đỡ, vừa thấy dọa đến chân đều sắp rút gân, ai đến nói cho nó biết, cái con quái vật khổng lồ kia như thế nào lại nằm dưới gầm giường?
Nhưng nhìn hai mắt đóng chặt, chẳng lẽ là ngủ rồi? Hay là bị thương.
Nó không dám đến gần, rất xa đối với Tiểu Hoàng kêu gào hai tiếng: “Gâu Gâu!”
Âm than rất nhỏ, Tiểu Hoàng tưởng rằng con muỗi kêu nên không có để ý, trở mình tiếp tục ngủ.
Thấy nó không để ý tới mình, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn?
Con chó nhỏ lập tức đem ý thức an nguy để sang một bên, can đảm đi về phía trước vài bước, đi đến bên tai Tiểu Hoàng, đối với lỗ tai của nó dùng sức hét lớn một tiếng: “Gâu!”
“Không để cho hắn ăn cơm.” Tưởng tượng không ra cảnh Côn Sơn rời khỏi cô, cô phải làm sao? Cô không muốn rời xa Côn Sơn, cho nên cũng không cho Côn Sơn rời xa cô.
Bảo Châu quả nhiên bưu hãn, Thẩm phu nhân theo không kịp, bà làm sao dám bỏ đói lão gia nhà mình, chỉ có thể than thở, lại thích cùng Bảo Châu nói chuyện phiếm, trò chuyện với Bảo Châu một chút, bà cảm thấy thời gian tựa hồ qua nhanh hơn bình thường.
Buổi chiều ánh mặt trời rất tốt, Bảo Châu cùng Thẩm phu nhân ngồi trong sân phơi nắng, Bảo Châu thích náo nhiệt, bày rất nhiều điểm tâm vừa uống trà, vừa ăn bánh, đọc truyện cười trên báo cho Thẩm phu nhân nghe: “Một đứa bé có nhủ danh là Đậu Đậu, thân thể không tốt, vì để dễ nuôi sống, mụ mụ đã nuôi hai con chó tên là đậu đậu, thế nhưng không ngờ chồng bà cũng sinh bệnh, kết quả là mụ mụ đã đi đến từng nhà, trực tiếp mang hơn phân nửa chó trong thôn về nhà cũng gọi đậu đậu. Về sau chỉ cần nhà ai vừa gọi đậu đậu, sẽ nhìn thấy một bé gái vẻ mặt mờ mịt cùng một đàn chó vây quanh bốn phía nhìn mình.”
Thẩm phu nhân nghe xong, có lẽ hình ảnh quá mạnh mẽ, nhịn không được cười lên một tiếng.
“Quả nhiên là nông dân, kể câu chuyện cũng rất tục khí.” Cách đó không xa một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc sườn xám hướng phía bên này đi tới, trên đầu không mang đầy châu ngọc, chỉ cài một cây trâm phỉ thúy, thật là khuynh quốc khuynh thành, trên tay của bà ôm một con chỏ nhỏ màu lông thuần trắng, là giống ngoại quốc, lớn lên tựa như một con hồ ly nhỏ, xấu xí.
Bảo Châu nhận thức bà, hô một tiếng: “Dì hai.”
Nghe thấy xưng hô này, người phụ nữ thiếu chút nữa trượt chân, bà như thế nào thành dì hai?
Bảo Châu nói dì không phải mẹ nuôi con, con gọi dì là dì đúng rồi, mà dì lại xếp thứ hai, cho nên dì là dì hai a! Hết lần này tới lần khác đại phu nhân cùng lão gia sủng ái cô, cảm thấy không có gì, lần trước đến tùy ý cô gọi như vậy, hiện tại muốn sửa đổi cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Mà Bảo Châu không biết, Nhị phu nhân đời này hận nhất một chữ, đó là hai, không phải thứ nhất, cho nên vô luận được sủng ái như thế nào, nhà mẹ đẻ hiển hách ra sao. Người ở bên ngoài đều thấy thân phận của bà không bằng đại phu nhân, những nơi quan trọng, người đầu tiên nói chuyện, vẫn là đại phu nhân.
Lúc này nghe một tiếng dì hai, trong lòng Nhị tức giận vô cùng, mặt ngoài lại không thể phát tác, cái này dù sao cũng là con gái nuôi của lão gia, nói toạc ra là một ngoại nhân, là khách của lão gia.
Lão gia hiếu khách, bà cũng không thể làm quá mức, chỉ là ở đây không người, nói vài câu cũng không ai nghe thấy, nghĩ vậy, bà dùng ngón tay chỉ Bảo Châu, rất khinh thường mà nói: “Nha đầu nhà quê kia, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô cách xa tôi một chút, nếu không tôi sẽ không khách khí.”
Nói xong, Nhị phu nhân cố ý đem chó nhỏ trong ngực quăng lên mặt bàn, Bảo Châu sợ con chó nhỏ bị thương, thò tay ôm lấy con chó nhỏ: “Thật đáng yêu a!”
Cái con chó kia tựa hồ không cảm kích, há mồm hướng cô kêu to, rất có ý khinh bỉ.
Bảo Châu lại cho rằng nó đói bụng: “Mày đói bụng đúng không? Tao cho mày ăn điểm tâm?”
Con chó nhỏ giương cổ lên, ở trong mâm đựng điểm tâm giơ lên một chân bắt đầu đi ị, rất là tiểu nhân đắc chí kêu hai tiếng.
Có thể là mặt chó lớn lên quá manh nha, thấy nó ngẩng đầu hướng về phía chính mình kêu, cho rằng nó là muốn ăn cái gì đó, Tiểu Hoàng mỗi lần đói bụng cũng sẽ ngẩng đầu hướng về phía cô gọi.
Nhưng không ăn điểm tâm, vậy ăn cái gì?
Đúng rồi, chó không phải ưa thích ăn đại tiện sao?
Bảo Châu biểu lộ ra tao đã hiểu, một phen nhấc nó xuống đi đến nhà vệ sinh, quăng con chó nhỏ vào trong hầm phân, một bộ dạng không cần cảm kích tao, đối với con chó bị rơi vào trong hầm phân không thể tự thoát ra được, sắp bị thối đến choáng váng, phất phất tay: “Mày cứ từ từ ăn, tao đi trước.”
Con chó nhỏ nhanh khóc: “…”
Sau lưng Bảo Châu, Nhị phu nhân hóa đá, nhìn tiểu bạch cầu yêu quý của bà cả người đều là phân đang ra sức giãy dụa, muốn tới gần nhưng sợ thối, đang tính rời đi, không nghĩ tới một móng vuốt của con chó nhỏ lắc ở trên người Nhị phu nhân, vì vậy thật xa cũng có thể nghe được Nhị phu nhân gần đây nói chuyện rất dịu dàng dùng âm thanh phát điên đối với Bảo Châu rống to: “Tôi muốn giết cô!”
Đại phu nhân thấy một màn này trong lòng buồn cười, đây chính là cô tự tìm đấy, cho dù có muốn đi tìm lão gia cáo trạng, cũng là không có lý, đối với Bảo Châu cười ngoắc: “Đỡ mẹ trở về phòng đi, buổi tối uống chút rượu, chúc mừng?”
Bảo Châu vẻ mặt mê mang: “Chúc mừng cái gì?”
“Không có gì.” Tâm tình Đại phu nhân rất tốt kêu Bảo Châu dìu trở về, khóe miệng có chút giơ lên, không có gì mới lạ nữa. Hừ! Lão Nhị, cái này xem như là báo ứng a!
Nhưng rất nhanh phiền toái liền đến, người nào đó cùng cái con chó nhỏ kia đều không cam lòng!
Con chó nhỏ vừa được tắm rửa sạch sẽ, Nhị phu nhân tức giận gọi người thừa dịp lúc Bảo Châu không ở trong phòng ôm nó đi vào, nghĩ thầm cắn chết cô, lão gia có biết, mình có thể nói là chó nhỏ tự đi vào, cùng mình không quan hệ, xem cô còn dám đối nghịch với tôi.
Con chó nhỏ vui sướng chạy vào trong phòng, thấy không có người, bò lên giường, bắt đầu cắn ga giường cùng chăn nệm , cắn a cắn a! Đang cắn đến vui sướng, đột nhiên một bước không có lui tốt, từ trên giường té xuống, cũng may không bị gãy xương!
Nhưng lại đánh thức Tiểu Hoàng đang ngủ trưa dưới gầm giường, cái kia cũng không phải là gãy xương đơn giản như vậy!
Có một loại tình huống càng nguy hiểm đó chính là thời điểm Tiểu Hoàng ngủ.
Nó có đôi khi, sẽ mộng du…
Giờ phút này con chó nhỏ không chút nào phát giác nguy hiểm đang chậm rãi tới gần, từ trên mặt đất đứng lên, muốn bò lên trên giường, leo đến một nửa không có nắm vững ga giường, một móng vuốt lại vung đến gối đầu, mắt thấy gối đầu lung lay sắp đổ về hướng nó, nó rất có ý thức an toàn hướng dưới giường tránh đi, thời điểm lui về sau, một móng vuốt đã dẫm vào cái đuôi của Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng cảm giác được cái đuôi có chút không thoải mái, một móng vuốt đập đi qua, trúng ngay mông con chó nhỏ, nếu bây giờ dùng một từ để hình dung nhất định chính xác là: Tàn khốc…
Con chó nhỏ toàn thân đau đớn lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, vốn lăn đến bên giường, sắp rời xa vùng nguy hiểm, đột nhiên đầu óc nó co lại, muốn quay đầu lại nhìn xem địch nhân là ai, lại dám ở địa bàn của nó đánh cái mông của nó, không nhìn còn đỡ, vừa thấy dọa đến chân đều sắp rút gân, ai đến nói cho nó biết, cái con quái vật khổng lồ kia như thế nào lại nằm dưới gầm giường?
Nhưng nhìn hai mắt đóng chặt, chẳng lẽ là ngủ rồi? Hay là bị thương.
Nó không dám đến gần, rất xa đối với Tiểu Hoàng kêu gào hai tiếng: “Gâu Gâu!”
Âm than rất nhỏ, Tiểu Hoàng tưởng rằng con muỗi kêu nên không có để ý, trở mình tiếp tục ngủ.
Thấy nó không để ý tới mình, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn?
Con chó nhỏ lập tức đem ý thức an nguy để sang một bên, can đảm đi về phía trước vài bước, đi đến bên tai Tiểu Hoàng, đối với lỗ tai của nó dùng sức hét lớn một tiếng: “Gâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.