Chương 35: Làm cái gì?
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
“Ừm, em đã biết.” Những số tiền này có thể mua thật nhiều đồ ăn ngon, giấu kỹ về sau có thể lấy mua đồ ăn.
“Những vật này ngay cả Thẩm mẹ và Tiểu Đông cũng không thể nói, nếu như bọn họ phát hiện, hỏi em, thì em nói em cũng không biết là được.” Vấn đề này ngàn vạn phải cẩn thận, nếu không sẽ hại Bảo Châu ném đi tánh mạng.
“Em đã biết, giao cho em!” Bảo Châu gật đầu, chuyện giấu đồ này rất dễ dàng, trước kia trong thôn có đoạn thời gian có đạo tặc, ông nội kêu cô giấu hai trái bí đỏ duy nhất còn lại trong nhà, đến nay còn không tìm được! Về phần để chỗ nào, cô thật sự không nhớ rõ…
“Bồn tắm lớn anh đã sai người đi mua rồi, qua vài ngày sẽ đưa tới.” Chuyện của Bảo Châu, hắn luôn để bụng.
“Côn Sơn, anh thật tốt.” Bảo Châu nghe xong, vươn tay ra ôm hắn, một bộ dạng rất vui vẻ rất thỏa mãn.
“Nha đầu ngốc, ngủ đi!” Nha đầu này, ai cho cô đồ đạc, thì chính là người tốt, thật là vừa tức lại vừa yêu, tức cô quá ngốc về sau khẳng định sẽ chịu thiệt, yêu cô đơn thuần ngây thơ.
“Em không có mệt, anh có đói bụng không, em có vụng trộm dấu một cái bánh bao cho anh.” Bảo Châu như đang hiến vật quý, từ trong gối móc ra một cái bánh bao chay đưa cho hắn.
Côn Sơn xác thực đói bụng, nhưng ngửi thấy mùi dầu trên bánh bao, có chút ăn không vô: “Để đó đi! Ngày mai anh ăn.”
Bảo Châu nhìn ra hắn tựa hồ không thích, cầm bánh bao quay người lại chạy ra ngoài. Côn Sơn cho rằng cô tức giận, một bên cỡi quần áo bẩn, vừa nghĩ đợi tí nữa làm thế nào dỗ cô.
Chờ hắn thay quần áo, tắm rửa xong, nghĩ đến nha đầu kia như thế nào còn chưa trở lại, lúc đi trong sân tìm, ngửi thấy một mùi thơm từ trong phòng bếp truyền ra, đi vào thấy Bảo Châu đang bỏ đường cát vào trong nồi khoai lang, nhìn thấy cô không oán giận chiếu cố lấy chính mình như vậy. Côn Sơn rất cảm động, đi qua từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, đem đầu tựa vào vai cô: “Bảo Châu.”
“Hửm?” Bảo Châu vội vàng khuấy đường cát trong nồi, không có thời gian để ý tới hắn, thuận miệng lên tiếng.
“Có em thật tốt.” Làm cho hắn cảm giác được mình không phải chỉ có một mình, làm hắn cảm giác được cái gì mới thật sự là nhà, nhà có nữ nhân không nhất định là nhà, trong nhà có nữ nhân mình yêu mới chính là nhà!
Hắn rất may mắn, hắn có nhà rồi.
“Nói nhảm.” Bảo Châu lườm hắn một cái, nghĩ thầm em đương nhiên tốt rồi, tham ăn giỏi ngủ, thân thể cường tráng.
Người không hiểu phong tình, chỉ sợ chỉ có duy nhất người này.
Côn Sơn bật cười nhìn cô: “Em đang làm cái gì cho anh ăn thế?”
“Những vật này ngay cả Thẩm mẹ và Tiểu Đông cũng không thể nói, nếu như bọn họ phát hiện, hỏi em, thì em nói em cũng không biết là được.” Vấn đề này ngàn vạn phải cẩn thận, nếu không sẽ hại Bảo Châu ném đi tánh mạng.
“Em đã biết, giao cho em!” Bảo Châu gật đầu, chuyện giấu đồ này rất dễ dàng, trước kia trong thôn có đoạn thời gian có đạo tặc, ông nội kêu cô giấu hai trái bí đỏ duy nhất còn lại trong nhà, đến nay còn không tìm được! Về phần để chỗ nào, cô thật sự không nhớ rõ…
“Bồn tắm lớn anh đã sai người đi mua rồi, qua vài ngày sẽ đưa tới.” Chuyện của Bảo Châu, hắn luôn để bụng.
“Côn Sơn, anh thật tốt.” Bảo Châu nghe xong, vươn tay ra ôm hắn, một bộ dạng rất vui vẻ rất thỏa mãn.
“Nha đầu ngốc, ngủ đi!” Nha đầu này, ai cho cô đồ đạc, thì chính là người tốt, thật là vừa tức lại vừa yêu, tức cô quá ngốc về sau khẳng định sẽ chịu thiệt, yêu cô đơn thuần ngây thơ.
“Em không có mệt, anh có đói bụng không, em có vụng trộm dấu một cái bánh bao cho anh.” Bảo Châu như đang hiến vật quý, từ trong gối móc ra một cái bánh bao chay đưa cho hắn.
Côn Sơn xác thực đói bụng, nhưng ngửi thấy mùi dầu trên bánh bao, có chút ăn không vô: “Để đó đi! Ngày mai anh ăn.”
Bảo Châu nhìn ra hắn tựa hồ không thích, cầm bánh bao quay người lại chạy ra ngoài. Côn Sơn cho rằng cô tức giận, một bên cỡi quần áo bẩn, vừa nghĩ đợi tí nữa làm thế nào dỗ cô.
Chờ hắn thay quần áo, tắm rửa xong, nghĩ đến nha đầu kia như thế nào còn chưa trở lại, lúc đi trong sân tìm, ngửi thấy một mùi thơm từ trong phòng bếp truyền ra, đi vào thấy Bảo Châu đang bỏ đường cát vào trong nồi khoai lang, nhìn thấy cô không oán giận chiếu cố lấy chính mình như vậy. Côn Sơn rất cảm động, đi qua từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, đem đầu tựa vào vai cô: “Bảo Châu.”
“Hửm?” Bảo Châu vội vàng khuấy đường cát trong nồi, không có thời gian để ý tới hắn, thuận miệng lên tiếng.
“Có em thật tốt.” Làm cho hắn cảm giác được mình không phải chỉ có một mình, làm hắn cảm giác được cái gì mới thật sự là nhà, nhà có nữ nhân không nhất định là nhà, trong nhà có nữ nhân mình yêu mới chính là nhà!
Hắn rất may mắn, hắn có nhà rồi.
“Nói nhảm.” Bảo Châu lườm hắn một cái, nghĩ thầm em đương nhiên tốt rồi, tham ăn giỏi ngủ, thân thể cường tráng.
Người không hiểu phong tình, chỉ sợ chỉ có duy nhất người này.
Côn Sơn bật cười nhìn cô: “Em đang làm cái gì cho anh ăn thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.