Chương 150: Luống cuống
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
Bảo Châu gật đầu: “Em nghe lời anh.”
“Em đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh về.” Bởi vì đường đi khá xa, hắn có lẽ sẽ về tương đối trễ.
Bảo Châu ừ một tiếng, nhìn thấy Côn Sơn đi vào trong kho đồ ăn vặt chọn lấy một cây súng lục mang theo, thuận tiện ôm mấy thứ đồ ăn vặt đưa cho hắn: “Giúp em chuyển cho Thẩm đại ca.”
“Được, em ngủ đi! Anh sẽ sai người giúp em chiếu cố Thẩm Kỷ Lương.” ở Đại Phương Hạng cũng có anh em Trí Đường, nhờ bọn họ chiếu cố một chút, có lẽ không thành vấn đề.
Bảo Châu còn chưa buồn ngủ, đưa mắt nhìn hắn rời khỏi, mới lười biếng bò lên giường.
Thời điểm Côn Sơn nhìn thấy Thẩm Kỷ Lương, quả thực không nhận ra, chàng trai tóc tai rối bù tựa vào góc tường, sắc mặt trắng bệch, cùng với Thẩm Kỷ Lương trong trí nhớ của hắn quả thực là hai người, Thẩm Kỷ Lương nghe thấy tiếng mở cửa, vốn có chút khẩn trương, nhưng vừa thấy là Côn Sơn, liền trầm tĩnh lại: “Sao cậu lại tới đây?”
Côn Sơn đóng cửa lại, đem ba lô trong tay đặt xuống bàn: “Tôi thay Bảo Châu tới thăm anh một chút, thuận tiện mang ít đồ tới cho anh.”
Thẩm Kỷ Lương mở ra nhìn nhìn, có một ít đồ ăn vặt còn có quần áo, cùng với một khẩu súng và một sắp tiền giấy, Thẩm Kỷ Lương đem tiền mặt trả lại cho Côn Sơn: “Trên người của tôi còn có tiền, còn có một quả lựu đạn.”
Côn Sơn không nhận: “Lưu lại ứng phó nhu cầu bức thiết, anh đây là đắc tội ai vậy? Nếu có thể giúp được, tôi sẽ giúp anh giải quyết.”
“Cậu không giải quyết được đâu.” Thẩm Kỷ Lương lắc đầu, Lục Côn Sơn tuy không phải lương dân, nhưng cũng không tên côn đồ quá đáng, mà đối phương, là hắc bang!
“Là chính phủ?” Nếu là chính phủ có thể nói với Cù thiếu đi tìm cậu hắn có lẽ sẽ giải quyết được.
“Không phải.”
“Đó là bang phái nào?”
Thẩm Kỷ Lương gật đầu, tuy không tình nguyện, nhưng không để cho Côn Sơn tiếp tục đoán: “Thanh bang.”
“Sao anh lại đắc tội Thanh bang?” Côn Sơn cảm thấy cả kinh.
“Tôi giúp người bạn vận chuyển vật tư đi chợ Hồng Vận, không cẩn thận đã nghe được thành viên Thanh bang nói chuyện, đối phương nghe được tiếng bước chân đuổi tới, một cái phi đao vung tới, đã đâm trúng cánh tay của tôi. Bởi vì rất tối, có lẽ không thấy rõ ràng bộ dáng của tôi, ở chợ kia rất loạn, tôi thừa dịp trốn trong một cái kho chuyên để hàng hoá, tránh thoát truy đuổi, nhưng tôi rất sợ, không dám về nhà, tôi trốn trong nhà xưởng ở vùng ngoại ô, bên trong có tiền đủ để tôi trốn đi nơi khác.”
Côn Sơn nghe xong nói: “Chuyện không có nghiêm trọng đến mức phải trốn đi nơi khác, trách không được trong thành hôm nay có điểm gì là lạ, tựa hồ đang tìm người, tôi nghĩ anh trốn vài ngày sẽ không có việc gì nữa. Đợi sóng gió qua đi, lưu lại hoặc là tạm thời trở lại Thái Nguyên đều được, nếu anh muốn trở lại Thái Nguyên tôi có thể giúp anh an bài máy bay.”
“Cảm ơn.”
“Anh là anh trai nuôi của Bảo Châu, lại là bạn của tôi, không cần khách khí. Bất quá tôi hơi tò mò, anh đã nghe được cái gì? Mà bị lùng bắt như vậy?” Côn Sơn hỏi, tin tức Thanh bang, hắn luôn rất chú ý.
“Tôi nghe được một người trong đó nói, lão Tôn, ngày mai có một xe hàng muốn ra.” Những thứ khác tựa hồ rất bình thường.
Côn Sơn lại cân nhắc, cảm thấy có chút kỳ quái. Lão Tôn kia có phải là ông chủ Tôn không?
Nếu như ông chủ Tôn là người Thanh bang , vậy ra hàng, khả năng không phải hàng bình thường, ít nhất không thể nào là đơn giản như bề ngoài.
Nếu như là hàng lớn, sẽ không thể không có phòng bị, nói không chừng dọc theo đường đi sớm đã có mai phục.
Lại thêm chuyện hôm qua Thẩm Kỷ Lương đánh rắn động cỏ, tối hôm nay nếu như ông chủ Tôn còn muốn dựa theo kế hoạch ra hàng, chỉ sợ Thanh bang có thể so với bình thường càng thêm cảnh giác.
Mà Trí Đường phụ trách chặn đường hàng hóa ngay tại đêm nay, Tiểu Trương có lẽ còn không biết ông chủ Tôn cùng Thanh bang có quan hệ.
Côn Sơn đứng dậy đối với Thẩm Kỷ Lương nói: “Lựu đạn cho tôi mượn dùng một lát.”
Thẩm Kỷ Lương thấy hắn không phải người không đáng tin cậy, không chút do dự móc ra đưa cho hắn: “Cầm lấy.”
“Tôi có việc gấp phải đi, hôm nào lại tới giải thích với anh.” Côn Sơn nói xong rất nhanh đã đi ra khỏi phòng, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Trong quán thuốc phiện này cũng có người của bọn họ, nhưng Côn Sơn nhất thời không tìm thấy người nọ, chỉ có thể đơn thương độc mã đi về trước, chậm thêm khả năng sẽ không còn kịp nữa.
Hắn lái xe tới đấy, lái xe đi tìm Tiểu Trương có lẽ còn kịp.
Côn Sơn lái rất nhanh, cũng may đã trễ, trên đường không có nhiều người lắm, Côn Sơn rất nhanh chạy tới nơi Tiểu Trương định chặn hàng hóa, chờ lúc hắn tới, Côn Sơn để ý, lái xe cách nơi chặn hàng hóa 200m vào một lối rẽ nhỏ, sau đó từ trong bụi cỏ đi bộ qua, mà không phải đi đường lớn, đi đường lớn vạn nhất gặp phải kẻ địch sẽ không thể ẩn núp.
Trên đường rất yên tĩnh, xem ra hết thảy còn chưa có phát sinh, Côn Sơn ở trong bóng tối tìm một phen, rốt cục phát hiện tiểu Trương trốn trong bụi cỏ, tiểu Trương cầm một cây súng trong tay, ghé vào mặt đường đối diện Côn Sơn.
Côn Sơn thấy xe còn chưa tới, nhanh chóng hướng chạy tới đường đối diện, tiểu Trương vô ý thức giơ súng lên nhắm ngay hắn.
Côn Sơn nói: “Là tôi, phó đường chủ.”
“Ngài đến đây làm gì?” Tiểu Trương cảnh giác nói, thay đổi chủ ý định đến đoạt công lao của hắn sao?
“Tôi vừa mới thăm dò được ông chủ Tôn rất có thể cùng Thanh bang có quan hệ, rút lui với tôi! Thừa dịp xe còn chưa tới, còn kịp.” Côn Sơn nói xong kéo hắn đi.
Tiểu Trương lại không chịu đứng dậy, khinh miệt nhìn về phía Côn Sơn: “Thanh bang? Phó đường chủ ngài cho tôi là con nít ba tuổi sao, ngài nói Thanh bang thì là Thanh bang? Tôi dựa vào cái gì tin tưởng ngài nói như vậy không phải là vì muốn phá hủy công lao của tôi.”
Côn Sơn tức giận vô cùng muốn giơ một quyền đánh hắn ngất xỉu, thế nhưng hắn còn chưa kịp giơ nắm đấm lên, ngoài ý muốn phát hiện, cách đó không xa có một chiếc xe tải, đột nhiên rất nhanh hướng bên này đi tới.
Tiểu Trương lấy kính viễn vọng ra nhìn, sau đó hưng phấn nói: “Đến rồi!”
Côn Sơn vội vàng gục xuống, hắn không muốn bị người ta phát hiện, hắn một bên gục xuống một bên đè tiểu Trương cầm súng lại: “Trốn nhanh, đừng lên tiếng!”
Tiểu Trương không chịu, gạt tay Côn Sơn ra, đứng lên định hướng chính giữa đường cái chạy tới.
Xe vận tải rất nhanh phát hiện phía trước có người đứng ở giữa đường, lập tức thả chậm tốc độ dừng lại.
Ngay tại thời điểm hắn thả chậm tốc độ, tiểu Trương rất quyết đoán từ trong lòng ngực móc cây súng ra, bắn vào bánh xe của đối phương, hắn có luyện tập qua, bắn rất chuẩn, lốp xe bị bắn, xe vận tải bắt đầu bay hơi trở nên mất cân bằng, ngã trái ngã phải.
Nhưng lái xe hiển nhiên là người lão luyện, người nọ bảy lần tám lượt bẽ lái, lúc cách tiểu Trương hơn hai thước thì ngừng lại.
Sau đó trong một đống hàng phía sau xe, đột nhiên chui ra bốn năm người cầm đao cầm súng, bọn họ nhanh chóng nhảy xuống xe, một người trong đó hướng về phía Tiểu Trương bắn một phát.
Tiểu Trương nghiêng người, tránh khỏi, chẳng quan tâm kinh ngạc, một đám người lập tức tấn công qua.
Hắn luống cuống, không cầm vững súng, trong đầu cơ hồ trống rỗng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ là phải sống, tựa hồ trong vô thức hắn cầm súng bắn tới.
“Em đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh về.” Bởi vì đường đi khá xa, hắn có lẽ sẽ về tương đối trễ.
Bảo Châu ừ một tiếng, nhìn thấy Côn Sơn đi vào trong kho đồ ăn vặt chọn lấy một cây súng lục mang theo, thuận tiện ôm mấy thứ đồ ăn vặt đưa cho hắn: “Giúp em chuyển cho Thẩm đại ca.”
“Được, em ngủ đi! Anh sẽ sai người giúp em chiếu cố Thẩm Kỷ Lương.” ở Đại Phương Hạng cũng có anh em Trí Đường, nhờ bọn họ chiếu cố một chút, có lẽ không thành vấn đề.
Bảo Châu còn chưa buồn ngủ, đưa mắt nhìn hắn rời khỏi, mới lười biếng bò lên giường.
Thời điểm Côn Sơn nhìn thấy Thẩm Kỷ Lương, quả thực không nhận ra, chàng trai tóc tai rối bù tựa vào góc tường, sắc mặt trắng bệch, cùng với Thẩm Kỷ Lương trong trí nhớ của hắn quả thực là hai người, Thẩm Kỷ Lương nghe thấy tiếng mở cửa, vốn có chút khẩn trương, nhưng vừa thấy là Côn Sơn, liền trầm tĩnh lại: “Sao cậu lại tới đây?”
Côn Sơn đóng cửa lại, đem ba lô trong tay đặt xuống bàn: “Tôi thay Bảo Châu tới thăm anh một chút, thuận tiện mang ít đồ tới cho anh.”
Thẩm Kỷ Lương mở ra nhìn nhìn, có một ít đồ ăn vặt còn có quần áo, cùng với một khẩu súng và một sắp tiền giấy, Thẩm Kỷ Lương đem tiền mặt trả lại cho Côn Sơn: “Trên người của tôi còn có tiền, còn có một quả lựu đạn.”
Côn Sơn không nhận: “Lưu lại ứng phó nhu cầu bức thiết, anh đây là đắc tội ai vậy? Nếu có thể giúp được, tôi sẽ giúp anh giải quyết.”
“Cậu không giải quyết được đâu.” Thẩm Kỷ Lương lắc đầu, Lục Côn Sơn tuy không phải lương dân, nhưng cũng không tên côn đồ quá đáng, mà đối phương, là hắc bang!
“Là chính phủ?” Nếu là chính phủ có thể nói với Cù thiếu đi tìm cậu hắn có lẽ sẽ giải quyết được.
“Không phải.”
“Đó là bang phái nào?”
Thẩm Kỷ Lương gật đầu, tuy không tình nguyện, nhưng không để cho Côn Sơn tiếp tục đoán: “Thanh bang.”
“Sao anh lại đắc tội Thanh bang?” Côn Sơn cảm thấy cả kinh.
“Tôi giúp người bạn vận chuyển vật tư đi chợ Hồng Vận, không cẩn thận đã nghe được thành viên Thanh bang nói chuyện, đối phương nghe được tiếng bước chân đuổi tới, một cái phi đao vung tới, đã đâm trúng cánh tay của tôi. Bởi vì rất tối, có lẽ không thấy rõ ràng bộ dáng của tôi, ở chợ kia rất loạn, tôi thừa dịp trốn trong một cái kho chuyên để hàng hoá, tránh thoát truy đuổi, nhưng tôi rất sợ, không dám về nhà, tôi trốn trong nhà xưởng ở vùng ngoại ô, bên trong có tiền đủ để tôi trốn đi nơi khác.”
Côn Sơn nghe xong nói: “Chuyện không có nghiêm trọng đến mức phải trốn đi nơi khác, trách không được trong thành hôm nay có điểm gì là lạ, tựa hồ đang tìm người, tôi nghĩ anh trốn vài ngày sẽ không có việc gì nữa. Đợi sóng gió qua đi, lưu lại hoặc là tạm thời trở lại Thái Nguyên đều được, nếu anh muốn trở lại Thái Nguyên tôi có thể giúp anh an bài máy bay.”
“Cảm ơn.”
“Anh là anh trai nuôi của Bảo Châu, lại là bạn của tôi, không cần khách khí. Bất quá tôi hơi tò mò, anh đã nghe được cái gì? Mà bị lùng bắt như vậy?” Côn Sơn hỏi, tin tức Thanh bang, hắn luôn rất chú ý.
“Tôi nghe được một người trong đó nói, lão Tôn, ngày mai có một xe hàng muốn ra.” Những thứ khác tựa hồ rất bình thường.
Côn Sơn lại cân nhắc, cảm thấy có chút kỳ quái. Lão Tôn kia có phải là ông chủ Tôn không?
Nếu như ông chủ Tôn là người Thanh bang , vậy ra hàng, khả năng không phải hàng bình thường, ít nhất không thể nào là đơn giản như bề ngoài.
Nếu như là hàng lớn, sẽ không thể không có phòng bị, nói không chừng dọc theo đường đi sớm đã có mai phục.
Lại thêm chuyện hôm qua Thẩm Kỷ Lương đánh rắn động cỏ, tối hôm nay nếu như ông chủ Tôn còn muốn dựa theo kế hoạch ra hàng, chỉ sợ Thanh bang có thể so với bình thường càng thêm cảnh giác.
Mà Trí Đường phụ trách chặn đường hàng hóa ngay tại đêm nay, Tiểu Trương có lẽ còn không biết ông chủ Tôn cùng Thanh bang có quan hệ.
Côn Sơn đứng dậy đối với Thẩm Kỷ Lương nói: “Lựu đạn cho tôi mượn dùng một lát.”
Thẩm Kỷ Lương thấy hắn không phải người không đáng tin cậy, không chút do dự móc ra đưa cho hắn: “Cầm lấy.”
“Tôi có việc gấp phải đi, hôm nào lại tới giải thích với anh.” Côn Sơn nói xong rất nhanh đã đi ra khỏi phòng, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Trong quán thuốc phiện này cũng có người của bọn họ, nhưng Côn Sơn nhất thời không tìm thấy người nọ, chỉ có thể đơn thương độc mã đi về trước, chậm thêm khả năng sẽ không còn kịp nữa.
Hắn lái xe tới đấy, lái xe đi tìm Tiểu Trương có lẽ còn kịp.
Côn Sơn lái rất nhanh, cũng may đã trễ, trên đường không có nhiều người lắm, Côn Sơn rất nhanh chạy tới nơi Tiểu Trương định chặn hàng hóa, chờ lúc hắn tới, Côn Sơn để ý, lái xe cách nơi chặn hàng hóa 200m vào một lối rẽ nhỏ, sau đó từ trong bụi cỏ đi bộ qua, mà không phải đi đường lớn, đi đường lớn vạn nhất gặp phải kẻ địch sẽ không thể ẩn núp.
Trên đường rất yên tĩnh, xem ra hết thảy còn chưa có phát sinh, Côn Sơn ở trong bóng tối tìm một phen, rốt cục phát hiện tiểu Trương trốn trong bụi cỏ, tiểu Trương cầm một cây súng trong tay, ghé vào mặt đường đối diện Côn Sơn.
Côn Sơn thấy xe còn chưa tới, nhanh chóng hướng chạy tới đường đối diện, tiểu Trương vô ý thức giơ súng lên nhắm ngay hắn.
Côn Sơn nói: “Là tôi, phó đường chủ.”
“Ngài đến đây làm gì?” Tiểu Trương cảnh giác nói, thay đổi chủ ý định đến đoạt công lao của hắn sao?
“Tôi vừa mới thăm dò được ông chủ Tôn rất có thể cùng Thanh bang có quan hệ, rút lui với tôi! Thừa dịp xe còn chưa tới, còn kịp.” Côn Sơn nói xong kéo hắn đi.
Tiểu Trương lại không chịu đứng dậy, khinh miệt nhìn về phía Côn Sơn: “Thanh bang? Phó đường chủ ngài cho tôi là con nít ba tuổi sao, ngài nói Thanh bang thì là Thanh bang? Tôi dựa vào cái gì tin tưởng ngài nói như vậy không phải là vì muốn phá hủy công lao của tôi.”
Côn Sơn tức giận vô cùng muốn giơ một quyền đánh hắn ngất xỉu, thế nhưng hắn còn chưa kịp giơ nắm đấm lên, ngoài ý muốn phát hiện, cách đó không xa có một chiếc xe tải, đột nhiên rất nhanh hướng bên này đi tới.
Tiểu Trương lấy kính viễn vọng ra nhìn, sau đó hưng phấn nói: “Đến rồi!”
Côn Sơn vội vàng gục xuống, hắn không muốn bị người ta phát hiện, hắn một bên gục xuống một bên đè tiểu Trương cầm súng lại: “Trốn nhanh, đừng lên tiếng!”
Tiểu Trương không chịu, gạt tay Côn Sơn ra, đứng lên định hướng chính giữa đường cái chạy tới.
Xe vận tải rất nhanh phát hiện phía trước có người đứng ở giữa đường, lập tức thả chậm tốc độ dừng lại.
Ngay tại thời điểm hắn thả chậm tốc độ, tiểu Trương rất quyết đoán từ trong lòng ngực móc cây súng ra, bắn vào bánh xe của đối phương, hắn có luyện tập qua, bắn rất chuẩn, lốp xe bị bắn, xe vận tải bắt đầu bay hơi trở nên mất cân bằng, ngã trái ngã phải.
Nhưng lái xe hiển nhiên là người lão luyện, người nọ bảy lần tám lượt bẽ lái, lúc cách tiểu Trương hơn hai thước thì ngừng lại.
Sau đó trong một đống hàng phía sau xe, đột nhiên chui ra bốn năm người cầm đao cầm súng, bọn họ nhanh chóng nhảy xuống xe, một người trong đó hướng về phía Tiểu Trương bắn một phát.
Tiểu Trương nghiêng người, tránh khỏi, chẳng quan tâm kinh ngạc, một đám người lập tức tấn công qua.
Hắn luống cuống, không cầm vững súng, trong đầu cơ hồ trống rỗng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ là phải sống, tựa hồ trong vô thức hắn cầm súng bắn tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.