Chương 127: Này, Tiểu Hắc!
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
“Vì sao con muốn đưa cái này cho bác?”
“Ăn ngon.” Với tư cách một người tham ăn lâu năm , Bảo Châu vẫn cảm thấy ăn ngon so với cái gì đều trọng yếu.
Quả nhiên ăn thật ngon, Mộc lão tướng quân yêu thích không buông tay đối với Thẩm lão gia cười nói: “Con gái nuôi này của ông không tệ, người rất thực tế lại đáng yêu, quan trọng nhất là làm đồ ăn thật ngon, đã lập gia đình chưa? Tiểu tử nhà tôi năm nay hai mươi mấy, cũng nên cưới vợ rồi, tôi xem Bảo Châu không tệ.”
Thẩm Chi Tề mồ hôi đổ như thác .
May mắn là giao tình lâu năm, nếu không thật đúng là khó nói, cũng đồng dạng khẩu khí hay nói giỡn: “Bảo Châu nha đầu kia không có may mắn đó, đã sớm lập gia đình, đứa nhỏ cũng sắp biết đi rồi.”
“Đáng tiếc!” Mộc lão tướng quân nhìn thoáng qua Bảo Châu, liên tục thở dài hai tiếng, đầu năm nay cải trắng đều bị heo ăn hết rồi!
Côn Sơn ở Quảng Châu xa xôi không hiểu hắt hơi một cái, ai đang mắng hắn?
Bảo Châu không rõ: “Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc tiểu tử thúi nhà bác không có cơ hội, nếu không bác nhất định phải đem con làm con dâu của bác, bác có thể mỗi ngày được ăn đồ ăn con làm rồi.”
Bảo Châu là làm đại mà ra, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào làm một hai lần mà thôi, cũng xem như may mắn, có đôi khi lần này ăn ngon, lần sau lại nuốt không trôi. Thấy người khen tài nghệ nấu nướng của mìn. Bảo Châu cảm giác gặp tri âm: “Bác không biết, Nhược Lan làm đồ ăn mới ăn ngon! Lần tới bác đến Quảng Châu, con mời bác ăn!”
“Thật sự?”
Bảo Châu vễnh môi: “Ai gạt người, đó là chó nhỏ!”
“Được.” Đến cái tuổi này, Mộc lão tướng quân tính trẻ con tựa hồ ngày từng ngày trở về. Nghĩ thầm cái này Bảo Châu là không có cơ hội, không biết Nhược Lan kia con của ông còn có cơ hội hay không, đời này ông đã muốn tìm một cô con dâu thành thực, môn đăng hộ đối cái gì, vẫn là thứ yếu: “Vậy Nhược Lan kia, cũng là một cô gái?”
Bảo Châu gật đầu.
“Đã gả cho người ta?”
Bảo Châu lắc đầu: “Không có.”
“Lần sau lại hồi trở lại Thái Nguyên, đem tiểu cô nương kia đưa đến nhà của ta đến chơi.”
Bảo Châu mỉm cười: “Không có vấn đề.”
Mộc lão tướng quân thấy bên cạnh Bảo Châu là một con chim thoạt nhìn có chút buồn cười, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Đây là sủng vật của con?”
“Dạ.” Bảo Châu ngồi xổm người xuống sờ lên đầu Tiểu Hoàng, thấy nó luôn gật đầu đắc ý , cảnh cáo nói: “Tiểu Hoàng, nếu không nghe lời, chị sẽ ăn luôn em.”
Tiểu Hoàng lập tức trung thực, đứng thẳng tắp như người mẫu, sau đó mắt nước lưng tròng nhìn qua Bảo Châu, giống như đang nói…, đừng ăn ta.
Có thể đem chim lớn huấn luyện thành như vậy, cô gái này có khí phách!
Mộc lão tướng quân rất là ngoài ý muốn, chẳng lẽ một người tham ăn? Có ăn sẽ cùng theo đi?
Mộc lão tướng quân thử nó: “Tiểu Hoàng, đi với ta! Về sau toàn được nhậu nhẹt ăn ngon.”
Tiểu Hoàng lườm ông một cái, sau đó xoay người dùng bờ mông đối với ông, Tiểu Hoàng nó là một con chim có cốt khí, chỉ tiếp thụ Bảo Châu cùng Côn Sơn câu dẫn, những người khác, không cần nghĩ.
Mộc lão tướng quân cảm thấy rất thú vị, con chim này thế nhưng hiểu rõ tính người, còn có tình có nghĩa, chẳng những không có tức giận, còn cười ha ha: “Tiểu súc sinh này, thú vị! Thú vị vô cùng.”
Tiếng cười của Mộc lão tướng quân đưa tới không ít người, thấy Mộc lão tướng quân cùng Thẩm lão gia đều vây quanh một cô gái và một con chim, tốp năm tốp ba thảo luận, nhiều người như vậy tự nhiên có mấy người biết rõ Bảo Châu, một người trong đó nhỏ giọng cùng đồng bạn nói: “Tôi nhớ ra rồi, có lần chính là cô bé này dùng con chim thắng máy bay của Ôn Tư tiên sinh, không nghĩ tới hiện tại còn có thể gặp lại cô ấy!”
Khẩu khí của người kia mười phần sùng bái, quả thực tựa như nhìn thấy thần tượng, trong lòng một số người, cô bé kia có thể sử dụng một con chim đả bại máy bay người phương tây, chính là truyền kỳ trong lòng bọn họ.
Vấn đề này, rất nhiều người Thái Nguyên đã nghe nói qua, Thẩm lão gia trước kia cũng đã được nghe nói, bất quá cười bỏ qua, không nghĩ tới lại là con gái nuôi của mình, lập tức có một loại cảm giác vinh quang con gái tôi rất thông minh…
Tiêu điểm của cả yến hội đàm luận, cơ hồ đều tập trung vào Bảo Châu, vị kia mới xuất hiện trong xã hội thượng lưu, lại là con gái nuôi của Thẩm Chi Tề, còn được Mộc lão tướng quân yêu thích, nếu như không phải đã lập gia đình, có lẽ vô cùng có khả năng gả vào Mộc gia, trở thành phu nhân Mộc sư trưởng.
Đây là bất hạnh của cô, nhưng lại là may mắn của rất nhiều cô gái khác, các cô xoa tay, các loại chờ đợi, sửa sang lại quần áo trang sức cho chỉnh tề, bất đắc dĩ Mộc sư trưởng bận rộn công việc, từ khi yến hội bắt đầu đến bây giờ, không có xuống lầu cùng mọi người gặp mặt.
Lúc này yến hội đã tiến hành hơn phân nửa, có lẽ sẽ không đi ra.
Nghĩ tới đây Chu Hân Như nhanh chóng chuyển dời mục tiêu, đem trọng tâm đặt ở trên người Bảo Châu trên nười, thò tay móc ra một tờ mười đồng tiền boa đưa cho một vị phục vụ: “Anh tìm một cơ hội, gọi cô bé kia vào hậu viện, đừng để người khác biết rõ, đây là tiền cho anh.”
Phục vụ viên cầm tiền boa nhẹ gật đầu, đợi Bảo Châu một mình từ toa-lét đi ra lúc, đối với cô nói: “Tiểu thư, có người nhờ tôi mời cô ra phía sau viện, cô hướng bên này đi là được rồi.”
“A.” Bảo Châu ăn quá no bụng, đang muốn vận động một chút, giơ tay duỗi thắt lưng, từ cửa nhỏ đi ra ngoài.
Hậu viện có một hồ nước, Bảo Châu ở bên cạnh hồ nước ngồi xuống, lúc cúi đầu, thấy một tiểu động vật, vươn tay bắt được cái đuôi của nó: “Mày không được đi, Bảo Châu thật nhàm chán, chơi với tao một hồi a!”
Chu Hân Như nhìn nhìn chung quanh, thấy trong hậu viện không có người khác, lộ ra tươi cười đắc ý, cởi giày, nhẹ nhàng bước tới gần Bảo Châu, sau đó từ sau lưng cô thò tay đang muốn đem Bảo Châu đẩy vào trong hồ nước, Bảo Châu đột nhiên quay đầu, thấy cô, cong miệng: “Cô đang làm gì thế?”
“Đợi tí nữa cô sẽ biết.” Chu Hân Như vươn tay tới gần lưng Bảo Châu, hung ác nhẫn tâm, đang muốn đem cô đẩy mạnh xuống nước.
“Tiểu Hắc, chúng ta đi, chị gái này rất xấu, chúng ta không chơi với chị ấy!” Bảo Châu đột nhiên đưa lưng về phía Chu Hân Như đứng dậy, tựa hồ một bên lầm bầm lầu bầu một bên xoay người lại.
“Cô đi chết a!” Chu Hân Như vừa muốn dùng sức đẩy, kết quả bởi vì Bảo Châu đột nhiên xoay người lại, theo quán tính ngã về phía trước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cô thật vất vả ổn định thân thể đang tính buông lỏng một hơi, đột nhiên nhìn thấy tiểu động vật trong tay Bảo Châu, bị hoảng sợ kêu to một tiếng: “A! Con chuột!”
Bảo Châu phảng phất không sợ, thấy Chu Hân Như thét lên, một bên có lòng tốt trấn an một bên đem con chuột đưa tới trước mắt cho Chu Hân Như nhìn: “Cô xem, Tiểu Hắc không cắn người đâu, cô đừng sợ.”
Tựa hồ vì phối hợp với lời Bảo Châu , con chuột nhỏ mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn đáng yêu của nó, híp mắt nhìn qua Chu Hân Như, một bộ dáng đúng như Bảo Châu nói.
Chu Hân Như nhìn thấy không giống như Bảo Châu nhìn thấy, cô nhìn thấy là một cái miếng mọc dài dính máu, vẻ mặt như nói ta muốn ăn thịt, hung ác nhìn cô, tựa hồ tùy thời đều có thể cắn cô, sợ đến nổi khuôn mặt vặn vẹo như bánh quai chèo.
“Ăn ngon.” Với tư cách một người tham ăn lâu năm , Bảo Châu vẫn cảm thấy ăn ngon so với cái gì đều trọng yếu.
Quả nhiên ăn thật ngon, Mộc lão tướng quân yêu thích không buông tay đối với Thẩm lão gia cười nói: “Con gái nuôi này của ông không tệ, người rất thực tế lại đáng yêu, quan trọng nhất là làm đồ ăn thật ngon, đã lập gia đình chưa? Tiểu tử nhà tôi năm nay hai mươi mấy, cũng nên cưới vợ rồi, tôi xem Bảo Châu không tệ.”
Thẩm Chi Tề mồ hôi đổ như thác .
May mắn là giao tình lâu năm, nếu không thật đúng là khó nói, cũng đồng dạng khẩu khí hay nói giỡn: “Bảo Châu nha đầu kia không có may mắn đó, đã sớm lập gia đình, đứa nhỏ cũng sắp biết đi rồi.”
“Đáng tiếc!” Mộc lão tướng quân nhìn thoáng qua Bảo Châu, liên tục thở dài hai tiếng, đầu năm nay cải trắng đều bị heo ăn hết rồi!
Côn Sơn ở Quảng Châu xa xôi không hiểu hắt hơi một cái, ai đang mắng hắn?
Bảo Châu không rõ: “Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc tiểu tử thúi nhà bác không có cơ hội, nếu không bác nhất định phải đem con làm con dâu của bác, bác có thể mỗi ngày được ăn đồ ăn con làm rồi.”
Bảo Châu là làm đại mà ra, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào làm một hai lần mà thôi, cũng xem như may mắn, có đôi khi lần này ăn ngon, lần sau lại nuốt không trôi. Thấy người khen tài nghệ nấu nướng của mìn. Bảo Châu cảm giác gặp tri âm: “Bác không biết, Nhược Lan làm đồ ăn mới ăn ngon! Lần tới bác đến Quảng Châu, con mời bác ăn!”
“Thật sự?”
Bảo Châu vễnh môi: “Ai gạt người, đó là chó nhỏ!”
“Được.” Đến cái tuổi này, Mộc lão tướng quân tính trẻ con tựa hồ ngày từng ngày trở về. Nghĩ thầm cái này Bảo Châu là không có cơ hội, không biết Nhược Lan kia con của ông còn có cơ hội hay không, đời này ông đã muốn tìm một cô con dâu thành thực, môn đăng hộ đối cái gì, vẫn là thứ yếu: “Vậy Nhược Lan kia, cũng là một cô gái?”
Bảo Châu gật đầu.
“Đã gả cho người ta?”
Bảo Châu lắc đầu: “Không có.”
“Lần sau lại hồi trở lại Thái Nguyên, đem tiểu cô nương kia đưa đến nhà của ta đến chơi.”
Bảo Châu mỉm cười: “Không có vấn đề.”
Mộc lão tướng quân thấy bên cạnh Bảo Châu là một con chim thoạt nhìn có chút buồn cười, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Đây là sủng vật của con?”
“Dạ.” Bảo Châu ngồi xổm người xuống sờ lên đầu Tiểu Hoàng, thấy nó luôn gật đầu đắc ý , cảnh cáo nói: “Tiểu Hoàng, nếu không nghe lời, chị sẽ ăn luôn em.”
Tiểu Hoàng lập tức trung thực, đứng thẳng tắp như người mẫu, sau đó mắt nước lưng tròng nhìn qua Bảo Châu, giống như đang nói…, đừng ăn ta.
Có thể đem chim lớn huấn luyện thành như vậy, cô gái này có khí phách!
Mộc lão tướng quân rất là ngoài ý muốn, chẳng lẽ một người tham ăn? Có ăn sẽ cùng theo đi?
Mộc lão tướng quân thử nó: “Tiểu Hoàng, đi với ta! Về sau toàn được nhậu nhẹt ăn ngon.”
Tiểu Hoàng lườm ông một cái, sau đó xoay người dùng bờ mông đối với ông, Tiểu Hoàng nó là một con chim có cốt khí, chỉ tiếp thụ Bảo Châu cùng Côn Sơn câu dẫn, những người khác, không cần nghĩ.
Mộc lão tướng quân cảm thấy rất thú vị, con chim này thế nhưng hiểu rõ tính người, còn có tình có nghĩa, chẳng những không có tức giận, còn cười ha ha: “Tiểu súc sinh này, thú vị! Thú vị vô cùng.”
Tiếng cười của Mộc lão tướng quân đưa tới không ít người, thấy Mộc lão tướng quân cùng Thẩm lão gia đều vây quanh một cô gái và một con chim, tốp năm tốp ba thảo luận, nhiều người như vậy tự nhiên có mấy người biết rõ Bảo Châu, một người trong đó nhỏ giọng cùng đồng bạn nói: “Tôi nhớ ra rồi, có lần chính là cô bé này dùng con chim thắng máy bay của Ôn Tư tiên sinh, không nghĩ tới hiện tại còn có thể gặp lại cô ấy!”
Khẩu khí của người kia mười phần sùng bái, quả thực tựa như nhìn thấy thần tượng, trong lòng một số người, cô bé kia có thể sử dụng một con chim đả bại máy bay người phương tây, chính là truyền kỳ trong lòng bọn họ.
Vấn đề này, rất nhiều người Thái Nguyên đã nghe nói qua, Thẩm lão gia trước kia cũng đã được nghe nói, bất quá cười bỏ qua, không nghĩ tới lại là con gái nuôi của mình, lập tức có một loại cảm giác vinh quang con gái tôi rất thông minh…
Tiêu điểm của cả yến hội đàm luận, cơ hồ đều tập trung vào Bảo Châu, vị kia mới xuất hiện trong xã hội thượng lưu, lại là con gái nuôi của Thẩm Chi Tề, còn được Mộc lão tướng quân yêu thích, nếu như không phải đã lập gia đình, có lẽ vô cùng có khả năng gả vào Mộc gia, trở thành phu nhân Mộc sư trưởng.
Đây là bất hạnh của cô, nhưng lại là may mắn của rất nhiều cô gái khác, các cô xoa tay, các loại chờ đợi, sửa sang lại quần áo trang sức cho chỉnh tề, bất đắc dĩ Mộc sư trưởng bận rộn công việc, từ khi yến hội bắt đầu đến bây giờ, không có xuống lầu cùng mọi người gặp mặt.
Lúc này yến hội đã tiến hành hơn phân nửa, có lẽ sẽ không đi ra.
Nghĩ tới đây Chu Hân Như nhanh chóng chuyển dời mục tiêu, đem trọng tâm đặt ở trên người Bảo Châu trên nười, thò tay móc ra một tờ mười đồng tiền boa đưa cho một vị phục vụ: “Anh tìm một cơ hội, gọi cô bé kia vào hậu viện, đừng để người khác biết rõ, đây là tiền cho anh.”
Phục vụ viên cầm tiền boa nhẹ gật đầu, đợi Bảo Châu một mình từ toa-lét đi ra lúc, đối với cô nói: “Tiểu thư, có người nhờ tôi mời cô ra phía sau viện, cô hướng bên này đi là được rồi.”
“A.” Bảo Châu ăn quá no bụng, đang muốn vận động một chút, giơ tay duỗi thắt lưng, từ cửa nhỏ đi ra ngoài.
Hậu viện có một hồ nước, Bảo Châu ở bên cạnh hồ nước ngồi xuống, lúc cúi đầu, thấy một tiểu động vật, vươn tay bắt được cái đuôi của nó: “Mày không được đi, Bảo Châu thật nhàm chán, chơi với tao một hồi a!”
Chu Hân Như nhìn nhìn chung quanh, thấy trong hậu viện không có người khác, lộ ra tươi cười đắc ý, cởi giày, nhẹ nhàng bước tới gần Bảo Châu, sau đó từ sau lưng cô thò tay đang muốn đem Bảo Châu đẩy vào trong hồ nước, Bảo Châu đột nhiên quay đầu, thấy cô, cong miệng: “Cô đang làm gì thế?”
“Đợi tí nữa cô sẽ biết.” Chu Hân Như vươn tay tới gần lưng Bảo Châu, hung ác nhẫn tâm, đang muốn đem cô đẩy mạnh xuống nước.
“Tiểu Hắc, chúng ta đi, chị gái này rất xấu, chúng ta không chơi với chị ấy!” Bảo Châu đột nhiên đưa lưng về phía Chu Hân Như đứng dậy, tựa hồ một bên lầm bầm lầu bầu một bên xoay người lại.
“Cô đi chết a!” Chu Hân Như vừa muốn dùng sức đẩy, kết quả bởi vì Bảo Châu đột nhiên xoay người lại, theo quán tính ngã về phía trước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cô thật vất vả ổn định thân thể đang tính buông lỏng một hơi, đột nhiên nhìn thấy tiểu động vật trong tay Bảo Châu, bị hoảng sợ kêu to một tiếng: “A! Con chuột!”
Bảo Châu phảng phất không sợ, thấy Chu Hân Như thét lên, một bên có lòng tốt trấn an một bên đem con chuột đưa tới trước mắt cho Chu Hân Như nhìn: “Cô xem, Tiểu Hắc không cắn người đâu, cô đừng sợ.”
Tựa hồ vì phối hợp với lời Bảo Châu , con chuột nhỏ mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn đáng yêu của nó, híp mắt nhìn qua Chu Hân Như, một bộ dáng đúng như Bảo Châu nói.
Chu Hân Như nhìn thấy không giống như Bảo Châu nhìn thấy, cô nhìn thấy là một cái miếng mọc dài dính máu, vẻ mặt như nói ta muốn ăn thịt, hung ác nhìn cô, tựa hồ tùy thời đều có thể cắn cô, sợ đến nổi khuôn mặt vặn vẹo như bánh quai chèo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.