Chương 275: Chấp niệm 4
Yên Vũ Giang Nam
08/05/2017
Cùng lúc đó lại có một tên Hồng Hoang vệ cầm đại đao xuất hiện trước mặt Hư Vô, cùng hai tên Hồng Hoang vệ xuất hiện trước đó đứng thành một hàng. Hư Vô cũng không để ý đến bốn tên Hồng Hoang vệ đứng trước mặt, xoay người lại nhìn về tên Hồng Hoang vệ câm búa lớn, vẻ mắt nghiêm túc hỏi:
- Các ngươi là?
- Hồng Hoang vệ Vô Tận Hải!
Hư Vô nhíu mày nói:
- Lần này ta tới Vô Tận Hải cũng chỉ muốn gặp nàng mà thôi. Ngươi chính là thúc thúc của nàng?
Hồng Hoang vệ cầm búa lớn hừ một tiếng nặng nề, nói:
- Thúc thúc của tiểu thư chính là chủ nhân của Vô Tận Hải, chút đạo hạnh không đáng kể của chúng ta so với chủ nhân thực sự chỉ là đốm lửa so với mặt trời. Về phần tiểu thư nhà ta, đâu phải ngươi muốn gặp là có thể gặp được?
Ngọn lửa nhợt nhạt quanh người Hư Vô dần dần mạnh mẽ lên, lạnh lùng hỏi:
- Vậy ta phải làm thế nào mới có thể gặp nàng?
Hồng Hoang vệ cầm búa đưa tay chỉ về phía biển rộng mở mịt, nói:
- Rất đơn giản, chỉ cần bay thẳng theo hướng kia là có thể gặp được tiểu thư.
- Rất tốt!
Hư Vô cũng không nhiều lời, thần hình chợt lóe đã tới cách tên Hồng Hoang vệ cầm búa ba thước, ngón tay điểm về phía giữa trán y.
Hồng Hoang vệ cầm búa không ngờ Hư Vô lại dứt khoát như thế, lập tức quát lớn, chém ngược búa lớn lên trên, rõ ràng là muốn dùng cách đánh đồng quy vô tận với gã.
Thân thể Hư Vô không có gì bào hộ, mà những Hồng Hoang vệ này toàn thân cũng đều phủ kín áo giáp, lại không biết là người hay yêu, càng không biết nhược điểm tại nơi nào.
Cho dù Hư Vô có muốn, nhưng làm sao có thể đảm bảo được sẽ cùng đồng quy vu tận?
Tay trải Hư Vô mang theo ngọn lửa trắng xám vỗ lên búa lớn ở phía dưới, phát ra tiếng vang như kim loại va cham với nhau. Lực lượng vạn cân của Hồng Hoang vệ kia bị bàn tay trần của Hư Vô đánh trầm xuống! Tay phải Hư Vô vẫn đánh tới, ngọn lửa nhợt nhạt trên ngón tay đã thiêu đốt lên mũ sắt của tên Hồng Hoang vệ.
Hồng Hoang vệ kia gặp nguy không loạn, mượn lực lượng từ búa lớn để lui về phía sau, không kém hơn tốc độ như quỷ mị của Hư Vô chút nào.
Hư Vô chiếm được thế chủ động, ngon lửa nhợt nhạt quanh người càng mạanh mẽ hơn. Gã hét lớn một tiếng, hai tay như đao, tấn công như cuồng phong bão táp về phía tên kia.
Trên biển mênh mông lại có một ngọn lửa hừng hực bao trùm cả một vùng. Trong hỏa diễm mơ hồ có một tên vệ sĩ cao lớn cầm búa lớn trong tay vung lên như gió, hóa thành một đoàn khiđen đau khổ ngăn cản hỏa diễm xâm nhập.
Tiếng răng rắc vang lên, thỉnh thỏang lại thấy vài maảnh thép đen bay ra từ trong hỏa diễm, không cần nói cũng biết, đó chính là áo giáp trên người tên Hồng Hoang vệ bị bóc ra.
Hỏa Diễm di chuyển càng lúc càng nhanh, mặc dù bốn tên Hồng Hoang vệ phía sau gắng hết sức đuổi theo nhưng khoảng cách trái lại càng lúc càng xa.
Mặc dù Ngũ rơi vào tình thế nguy hiểm nhưng khí thế không giảm mà còn tăng lên, chiến đấu sinh tử nhiều chiêu với Hư Vô. Cái gọi la bão táp cũng phải có lúc dừng, tấn công Hư Vô điên cuồng như thế cũng luôn có lúc chậm lại, khi đó y sẽ nương theo đó để phản kích lại, đợi bốn tên Hồng Hoang vệ khác bao vây lại nhờ đó có thể bắt Hư Vô lại. Song trong lòng Ngũ cũng âm thầm lo lắng.
Hư Vô hoàn toàn khác với những tu sĩ gã từng chiến đấu với trong ngàn năm qua.
Cũng không phải đạo hạnh gã cao thêm đến mức nào, Ngũ ít nhất cũng từng gặp ba, năm người có đạo hạnh cao thâm hơn gã. Nhưng Hư Vô giơ tay nhấc chân đều không thể tìm ra sơ hở, tựa như khắp nơi đều ẩn chứa thiên đạo nhưng lại mơ hồ lộ ra tà khí, chỉ giống với đại đao ở bề ngoài, khi đối phó cảm thấy rất đau đầu.
Chỉ nhìn thủ đoạn lẻn vào Vô Tận hải dễ dàng và năng lực chuyển từ cực động sang cực tĩnh trong nháy mắt của gã, Ngũ cũng hơi hoài nghi chỉ năm tên Hồng Hoang vệ có thực sự đủ để bắt Hư Vô lại hay không? Chuyện này không liên quan đến đạo hạnh, mà là nếu Hư Vô chỉ muốn một lòng chạy trốn, chỉ sợ sẽ không thể ngăn cản gã được.
Ngũ vừa mới phân tâm, Hư Vô bỗng nhiên tới gần hơn, bàn tay trái khẽ mở ra đã đánh lên vai trái phủ áo giáp của y. Năm ngón tay thon dài trắng mịn của Hư Vô, khi đánh lên, áo giáp nặng nề bằng thép đen lại vang lên âm thành sắc bén cực kỳ chói tai, lưu lại năm dấu tay thật sâu, gần như xé rách tấm giáp trên vai Hồng Hoang vệ.
Ngũ đã sớm biết uy lực từ bàn tay gã, cũng không lập tức ngăn cản mà lật tay chém một búa về phía sau lưng Hư Vô, lại là cách đánh lưỡng bại câu thương.
Nào ngờ thân hình Hư Vô chợt ngưng lại, dùng lưng cứng rắn ngăn chặn một búa này. Lần này vượt ra khỏi dự đoán của Ngũ, y còn chưa kịp biến chiêu, Hư vô đã sớm thoát khỏi vòng chiến, nghênh ngang rời đi nhành như tia chớp.
Ngũ không đuổi kịp, đứng yên tại chỗ nhìn búa lớn trong tay. Búa lớn bị ngọn lửa của Hư Vô thiêu đốt trong thời gian dài, lưỡi búa đã sớm bị nung chảy đến mức hơi văn vẹo. Đến khi thấy một ít máu tươi dính lại trên lưỡi búa, thì Ngũ mới cười lạnh.
Dù sao thân thể Hư Vô cũng không phải là kim cương bất hoại, dùng thân thể cứng rắn cản lại một búa của Hồng Hoang vệ thì vẫn bị thương; hơn nữa, còn là bị thương rất nặng.
Sau khi gã liều mạng bị thương để giành được tiên cơ, cũng không rời khỏi Vô Tận Hải mà trái lại, lại chạy về phía trung tâm. Đó là nơi Thành Y ở.
Sóng nhấp nhô cuồn cuộn không ảnh hưởng đến Hư Vô chút nào, gã đạp sóng mà đi. Nơi đặt chân cũng là đỉnh những ngọn sóng cuồn cuộn, vì vậy tốc độ càng nhành hơn, vượt xa ngự khí phi hành bình thường.
Gã vừa vội vàng chay đi vừa xẻ đạo bào bên hông băng bó đơn giản vết thương trên mgười lại. Trừ vết thương dài hơn một thước phía sau lưng, trên vai phải còn bị xuyên thủng, tạo thành một vết thương đáng sợ. Động tác tay phải của gã nhìn thì như không bị ảnh hưởng gì, nhưng nếu lại động thủ cùng Hồng Hoang vệ thì lực công kích chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Vết thương ở hai nơi đau đớn, đã rất lâu Hư Vô chưa phải chiu đựng đau đớn kéo dài như vậy. Không nói đến đạo hạnh cao thâm của Hồng Hoang vệ, uy lực của bí pháp mà gã vận dụng cũng có thể nói là kinh thiên động địa, bằng thân thể bây giơ của Hư Vô mà sau khi bị thương cũng không thể nào tự lành lại.
Nhưng gã nhất định không thể dừng lại chút nào, một khi dừng lại Hồng Hoang vệ ở phía sau sẽ đuổi tới. Khi đó, điều chờ đợi gã chỉ có một con đường chết. Hơn nữa phía trước chắc chắn còn có người cản lại, gã phải tranh thủ cho mình từng chút thời gian, để có thể đánh tan rào cản phía trước trước khi bị truy binh đuổi tới.
Vô Tận Hải đúng như tên của nó, cũng chỉ có nơi này mới có thể sinh ra một người hoàn mỹ không chút tì vết như nàng!
Chẳng qua không biết chủ nhân Vô Tận Hải là người thế nào, chỉ đơn giản nhìn những Hồng Hoang vệ dưới tay hắn, xem ra cũng có khí phách sánh cùng thiên địa. Hư Vô nghĩ như vậy, mặc dù trên người đau đớn nhưng lửa giận trong lòng lại càng lớn hơn.
Sóng lớn dần dần tản đi, mắt biển lại trở nên phẳng lặng như gương.
Nhìn phía trước tựa như một cọn đường bằng phẳng, nhưng Hư Vô lại dừng lại cách mười lăm trượng phía trước, gã lại xuất hiện một Hồng Hoang vệ.
Hoàn toàn khác với những tên Hồng Hoang vệ lúc trước, thân thể Hồng Hoang vệ này rất cân đối, mặc dù cũng đang mặc thiết giáp màu đen nhưng vẫn lộ ra vẻ xinh đep gợi cảm.
- Các ngươi là?
- Hồng Hoang vệ Vô Tận Hải!
Hư Vô nhíu mày nói:
- Lần này ta tới Vô Tận Hải cũng chỉ muốn gặp nàng mà thôi. Ngươi chính là thúc thúc của nàng?
Hồng Hoang vệ cầm búa lớn hừ một tiếng nặng nề, nói:
- Thúc thúc của tiểu thư chính là chủ nhân của Vô Tận Hải, chút đạo hạnh không đáng kể của chúng ta so với chủ nhân thực sự chỉ là đốm lửa so với mặt trời. Về phần tiểu thư nhà ta, đâu phải ngươi muốn gặp là có thể gặp được?
Ngọn lửa nhợt nhạt quanh người Hư Vô dần dần mạnh mẽ lên, lạnh lùng hỏi:
- Vậy ta phải làm thế nào mới có thể gặp nàng?
Hồng Hoang vệ cầm búa đưa tay chỉ về phía biển rộng mở mịt, nói:
- Rất đơn giản, chỉ cần bay thẳng theo hướng kia là có thể gặp được tiểu thư.
- Rất tốt!
Hư Vô cũng không nhiều lời, thần hình chợt lóe đã tới cách tên Hồng Hoang vệ cầm búa ba thước, ngón tay điểm về phía giữa trán y.
Hồng Hoang vệ cầm búa không ngờ Hư Vô lại dứt khoát như thế, lập tức quát lớn, chém ngược búa lớn lên trên, rõ ràng là muốn dùng cách đánh đồng quy vô tận với gã.
Thân thể Hư Vô không có gì bào hộ, mà những Hồng Hoang vệ này toàn thân cũng đều phủ kín áo giáp, lại không biết là người hay yêu, càng không biết nhược điểm tại nơi nào.
Cho dù Hư Vô có muốn, nhưng làm sao có thể đảm bảo được sẽ cùng đồng quy vu tận?
Tay trải Hư Vô mang theo ngọn lửa trắng xám vỗ lên búa lớn ở phía dưới, phát ra tiếng vang như kim loại va cham với nhau. Lực lượng vạn cân của Hồng Hoang vệ kia bị bàn tay trần của Hư Vô đánh trầm xuống! Tay phải Hư Vô vẫn đánh tới, ngọn lửa nhợt nhạt trên ngón tay đã thiêu đốt lên mũ sắt của tên Hồng Hoang vệ.
Hồng Hoang vệ kia gặp nguy không loạn, mượn lực lượng từ búa lớn để lui về phía sau, không kém hơn tốc độ như quỷ mị của Hư Vô chút nào.
Hư Vô chiếm được thế chủ động, ngon lửa nhợt nhạt quanh người càng mạanh mẽ hơn. Gã hét lớn một tiếng, hai tay như đao, tấn công như cuồng phong bão táp về phía tên kia.
Trên biển mênh mông lại có một ngọn lửa hừng hực bao trùm cả một vùng. Trong hỏa diễm mơ hồ có một tên vệ sĩ cao lớn cầm búa lớn trong tay vung lên như gió, hóa thành một đoàn khiđen đau khổ ngăn cản hỏa diễm xâm nhập.
Tiếng răng rắc vang lên, thỉnh thỏang lại thấy vài maảnh thép đen bay ra từ trong hỏa diễm, không cần nói cũng biết, đó chính là áo giáp trên người tên Hồng Hoang vệ bị bóc ra.
Hỏa Diễm di chuyển càng lúc càng nhanh, mặc dù bốn tên Hồng Hoang vệ phía sau gắng hết sức đuổi theo nhưng khoảng cách trái lại càng lúc càng xa.
Mặc dù Ngũ rơi vào tình thế nguy hiểm nhưng khí thế không giảm mà còn tăng lên, chiến đấu sinh tử nhiều chiêu với Hư Vô. Cái gọi la bão táp cũng phải có lúc dừng, tấn công Hư Vô điên cuồng như thế cũng luôn có lúc chậm lại, khi đó y sẽ nương theo đó để phản kích lại, đợi bốn tên Hồng Hoang vệ khác bao vây lại nhờ đó có thể bắt Hư Vô lại. Song trong lòng Ngũ cũng âm thầm lo lắng.
Hư Vô hoàn toàn khác với những tu sĩ gã từng chiến đấu với trong ngàn năm qua.
Cũng không phải đạo hạnh gã cao thêm đến mức nào, Ngũ ít nhất cũng từng gặp ba, năm người có đạo hạnh cao thâm hơn gã. Nhưng Hư Vô giơ tay nhấc chân đều không thể tìm ra sơ hở, tựa như khắp nơi đều ẩn chứa thiên đạo nhưng lại mơ hồ lộ ra tà khí, chỉ giống với đại đao ở bề ngoài, khi đối phó cảm thấy rất đau đầu.
Chỉ nhìn thủ đoạn lẻn vào Vô Tận hải dễ dàng và năng lực chuyển từ cực động sang cực tĩnh trong nháy mắt của gã, Ngũ cũng hơi hoài nghi chỉ năm tên Hồng Hoang vệ có thực sự đủ để bắt Hư Vô lại hay không? Chuyện này không liên quan đến đạo hạnh, mà là nếu Hư Vô chỉ muốn một lòng chạy trốn, chỉ sợ sẽ không thể ngăn cản gã được.
Ngũ vừa mới phân tâm, Hư Vô bỗng nhiên tới gần hơn, bàn tay trái khẽ mở ra đã đánh lên vai trái phủ áo giáp của y. Năm ngón tay thon dài trắng mịn của Hư Vô, khi đánh lên, áo giáp nặng nề bằng thép đen lại vang lên âm thành sắc bén cực kỳ chói tai, lưu lại năm dấu tay thật sâu, gần như xé rách tấm giáp trên vai Hồng Hoang vệ.
Ngũ đã sớm biết uy lực từ bàn tay gã, cũng không lập tức ngăn cản mà lật tay chém một búa về phía sau lưng Hư Vô, lại là cách đánh lưỡng bại câu thương.
Nào ngờ thân hình Hư Vô chợt ngưng lại, dùng lưng cứng rắn ngăn chặn một búa này. Lần này vượt ra khỏi dự đoán của Ngũ, y còn chưa kịp biến chiêu, Hư vô đã sớm thoát khỏi vòng chiến, nghênh ngang rời đi nhành như tia chớp.
Ngũ không đuổi kịp, đứng yên tại chỗ nhìn búa lớn trong tay. Búa lớn bị ngọn lửa của Hư Vô thiêu đốt trong thời gian dài, lưỡi búa đã sớm bị nung chảy đến mức hơi văn vẹo. Đến khi thấy một ít máu tươi dính lại trên lưỡi búa, thì Ngũ mới cười lạnh.
Dù sao thân thể Hư Vô cũng không phải là kim cương bất hoại, dùng thân thể cứng rắn cản lại một búa của Hồng Hoang vệ thì vẫn bị thương; hơn nữa, còn là bị thương rất nặng.
Sau khi gã liều mạng bị thương để giành được tiên cơ, cũng không rời khỏi Vô Tận Hải mà trái lại, lại chạy về phía trung tâm. Đó là nơi Thành Y ở.
Sóng nhấp nhô cuồn cuộn không ảnh hưởng đến Hư Vô chút nào, gã đạp sóng mà đi. Nơi đặt chân cũng là đỉnh những ngọn sóng cuồn cuộn, vì vậy tốc độ càng nhành hơn, vượt xa ngự khí phi hành bình thường.
Gã vừa vội vàng chay đi vừa xẻ đạo bào bên hông băng bó đơn giản vết thương trên mgười lại. Trừ vết thương dài hơn một thước phía sau lưng, trên vai phải còn bị xuyên thủng, tạo thành một vết thương đáng sợ. Động tác tay phải của gã nhìn thì như không bị ảnh hưởng gì, nhưng nếu lại động thủ cùng Hồng Hoang vệ thì lực công kích chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Vết thương ở hai nơi đau đớn, đã rất lâu Hư Vô chưa phải chiu đựng đau đớn kéo dài như vậy. Không nói đến đạo hạnh cao thâm của Hồng Hoang vệ, uy lực của bí pháp mà gã vận dụng cũng có thể nói là kinh thiên động địa, bằng thân thể bây giơ của Hư Vô mà sau khi bị thương cũng không thể nào tự lành lại.
Nhưng gã nhất định không thể dừng lại chút nào, một khi dừng lại Hồng Hoang vệ ở phía sau sẽ đuổi tới. Khi đó, điều chờ đợi gã chỉ có một con đường chết. Hơn nữa phía trước chắc chắn còn có người cản lại, gã phải tranh thủ cho mình từng chút thời gian, để có thể đánh tan rào cản phía trước trước khi bị truy binh đuổi tới.
Vô Tận Hải đúng như tên của nó, cũng chỉ có nơi này mới có thể sinh ra một người hoàn mỹ không chút tì vết như nàng!
Chẳng qua không biết chủ nhân Vô Tận Hải là người thế nào, chỉ đơn giản nhìn những Hồng Hoang vệ dưới tay hắn, xem ra cũng có khí phách sánh cùng thiên địa. Hư Vô nghĩ như vậy, mặc dù trên người đau đớn nhưng lửa giận trong lòng lại càng lớn hơn.
Sóng lớn dần dần tản đi, mắt biển lại trở nên phẳng lặng như gương.
Nhìn phía trước tựa như một cọn đường bằng phẳng, nhưng Hư Vô lại dừng lại cách mười lăm trượng phía trước, gã lại xuất hiện một Hồng Hoang vệ.
Hoàn toàn khác với những tên Hồng Hoang vệ lúc trước, thân thể Hồng Hoang vệ này rất cân đối, mặc dù cũng đang mặc thiết giáp màu đen nhưng vẫn lộ ra vẻ xinh đep gợi cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.