Chương 126: Che giấu kín đáo 7
Yên Vũ Giang Nam
31/03/2017
Hoàng Tinh Lam thất kinh, biết trên thanh cự kiếm
kia chính là hồn phách của Cung sư đệ, lúc này cự kiếm đột nhiên chấn
động, hồn phách của hắn lập tức bị đánh ra.
Hoàng Tinh Lam trong lòng đau xót, biết là không còn cách nào để cứu Cung sư đệ sống lại, nàng cũng thầm tính, vị Cung sư đệ này đạo hạnh cũng thâm hậu, vậy mà lại bị giết một cách vô thanh vô tức, đúng là địch nhân mạnh vô cùng!
Hoàng Tinh Lam cầm kiếm trong tay, nhìn quanh một vòng.
Thi thể của vị Cung sư đệ kia giống như không trọng lượng, trôi nổi về phía sau.
Trong màn đêm có một thân hình cao gần 3 trượng, mặc khải giáp màu đen, phía sau giáp sĩ này có một vòng tròn màu vàng đang phiêu phù, trên đó có cắm 3 chiến kỳ đen như mực.
Giác sĩ này có bốn tay, chia ra cầm các binh khí như búa, rìu, thuẫn bài, hai chân có một luồng sương mù bao phủ, di động trong không trung.
“Chuyện này… Đây là…”
Hoàng Tinh Lam thất kinh, sắc mặt tái nhợt.
Không đợi nàng hồi phục tinh thần, giáp sĩ trước mặt đã hét lớn một tiếng, tiếng hét như sấm nổ, cái búa lớn trong tay mang theo từng đạo hắc khí, phá không kéo tới!
Thủy Lục Tiên Kiếm trong tay Hoàng Tinh Lam khẽ động, nghênh hướng cái búa lớn trước mặt, nhưng mà đúng lúc này, hai bên của nàng lại xuất hiện thêm hai gã giáp sĩ.
Hai gã này đồng thời xuất búa, đan vào nhau mà lao tới, tiên kiếm của Hoàng Tinh Lam mới chạm vào cây búa, đã có hàng loạt tiếng khóc thê lương vang lên, giống như cây búa này được làm từ hàng vạn hồn phách.
Búa kiếm giao nhau, hai gã giáp sĩ phía sau lập tức hét lớn một tiếng, đè tiên kiếm của Hoàng Tinh Lam xuống!
Việc này khác hẳn so với việc giết Cung sư đệ, ba gã giáp sĩ đều cầm trong tay binh khí thật sự, so đấu chân nguyên tu vi với Hoàng Tinh Lam.
Hoàng Tinh Lam thấy hai thanh búa nặng bay tới, quát lên một tiếng, trên bàn tay trái hiện lên những văn tự màu lam, bao vây lấy cây búa lớn!
Thế ép của ba cây búa nhẹ đi không ít, Hoàng Tinh Lam kêu to một tiếng định bất lên, nhưng chúng không cách nào bị đẩy đi!
Đúng lúc này, tên giáp sĩ thứ tư xuất hiện, hắn chém ngang cây kiếm, quét tới cổ của nàng!
Trong đôi mắt của Hoàng Tinh Lam hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng mà nàng đã giằng co với ba tên giáp sĩ, lúc này không thể động đậy, chỉ còn cách nhắm mắt đợi chết.
Trong trời đêm, chợt vang lên tiếng sét đánh nổ vang, lại có một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống!
Trong tiếng sấm, Trương Cảnh Tiêu thân đeo ngũ sắc đai, trong tay cầm Tùng Vân Cổ Kiếm, từ trên cao hạ xuống!
Lúc này Cảnh Tiêu Chân Nhân đã khắc hẳn với phong thái hồi xưa, mi tâm của hắn có một đạo kim quang, trên đầu có một cái mũ phượng.
Trong hai mắt của hắn có lửa, đang rừng rực thiêu đốt, trên hai gò má có hai văn tự màu lam, dưới chân có một đoàn quang mang màu nâu, bao phủ lấy thân hình của hắn.
Động tác của Trương Cảnh Tiêu nhìn thì thong thả, nhưng lại nhanh tới tận cùng, tiếng sấm vừa vang lên, hắn đã tới phía sau mấy tên giáp sĩ, Tùng Vân Cổ Kiếm chém ngang qua hông một tên!
Cự kiếm của tên giáp sĩ kia mới đưa ra chừng một thước, thân hình đã cứng đờ, trong giây lát binh khí đã mất đi ánh sáng, rơi xuống phía dưới.
Trương Cảnh Tiêu không dừng lại chút nào, mũ phượng trên đầu quang mang lưu chuyển, ống tay trái phất một cái, vỗ một chưởng vào lưng của Hoàng Tinh Lam.
Hoang Tinh Lam chợt quát lên một tiếng như long ngâm, tiên kiếm trong tay quang hoa vạn trượng, những cái búa lớn đang đè đầu nàng bị hất tung đi.
Giáp sĩ còn lại đang định nhấc búa lên, không ngờ cái búa lớn nặng như thái sơn, mặc cho hắn dùng bao nhiêu sức lực, cũng không thể nhúc nhích tí nào.
Trương Cảnh Tiêu vòng ra phía sau Trương Tinh Lam, ngũ sắc quang hoa của hắn hiện lên, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt tên giáp sĩ, Tùng Văn Cổ Kiếm như sấm mùa xuân, vẽ một hình chữ thập trước ngực hắn.
Giáp sĩ kia vốn bị kiềm chế, thân hình bị tiên kiếm chém vào thì lập tức mất đi ánh sáng, giống như bột đất rơi xuống dưới.
Hai tên giáp sĩ còn lại thấy tình hình không ổn, lập tức biến mất trong màn đêm.
Cho đến khi Trương Cảnh Tiêu đứng trước mặt, Hoàng Tinh Lam mới hoàn hồn, vỗ ngực nói:
“Cảnh Tiêu! Sao huynh lại đến đây? Trong thành Lạc Dương sao lại có Phong Đô quỷ vệ hiện thân?”
Trương Cảnh Tiêu sắc mặt nghiêm trọng, nói:
“Hiện nay số mệnh đột biến, ma quỷ hiện thân ở Lạc Dương không còn là Ảm Uyên Chi Ma, mà là Hoàng Xà đứng đầu phương đông của Phong Đô! Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Ân Ân đâu? Tại sao nó không ở trong vương phủ?”
Hoàng Tinh Lam nói:
“Nhược Trần mới bảo hộ Ân Ân phá vây theo hướng bờ sông Lạc Hà, định dùng con sông này phá vây.”
Trương Cảnh Tiêu giậm chân nói:
“Cái gì! Thật là hồ đồ! Đây chính là nơi mà Hoàng Tuyền chi ma xuất thế, Lạc Hà bạt ngàn chính là nơi ở của Hoàng Xà!”
Hoàng Tinh Lam kêu lên sợ hãi, hỏi vội:
“Vậy làm sao bây giờ?”
Trương Cảnh Tiêu nhìn màn đêm mênh mông một chút, thở dài một hơi, nói:
“Nếu như Phong Đô quỷ vệ đã hiện thân, đạo hạnh của ta với nàng dù có cao hơn nữa cùng khó mà tiếp cận Lạc Hà. Nàng trước tiên đi theo ta, tập họp cùng các vị chân nhân thương lượng đại kế. Còn về phần Ân Ân… nó đồng hành cùng với Nhược Trần và Thanh Y, chắc là không có lo lắng về tính mạng, ai!”
Hoàng Tinh Lam biến sắc, nước mắt như mưa rõi xuống, nàng nhìn về hướng Lạc Hà, rồi mới lưu luyến theo Cảnh Tiêu chân nhân rời đi.
..
Lúc này Kỷ Nhược Trần đã đứng bên bờ sông Lạc Hà.
Cảnh Tượng của Lạc Hà nhợt nhạt, mặt sông đã sớm bị những con cá chết bao phủ, nước sông không còn lưu chuyển, Kỷ Nhược Trần nhận rõ phương vị, chuyển sang nhìn về phía Đông.
Hắn mới di chuyển được mấy bước, chợt nghe phía sau mình có những bước chân ầm ầm, hơn mười bích giáp kỵ sĩ từ trong hắc vụ lao ra, vọt tới đám người của Kỷ Nhược Trần.
Những kỵ sĩ này cao to hơn hẳn người thường, cả người đen kịch như mực, đôi môi đỏ sẫm như máu.
Ánh mắt của Bạch Hổ thiên quân bỗng nhiên nhìn vào những con chiến mã, những con ngựa này cao to, thân hình mập mạp, nhưng bốn chân chỉ là một cái xương khô.
“U Kỵ!”
Bạch Hổ thiên quân sắc mặt đại biến!
Kỷ Nhược Trần lúc này chẳng còn nghe thấy cái gì, hắn nhìn chằm chằm về phía phương Đông xa xa.
Ở ngoài trăm trượng, có một người đang xuyên qua sương mù, từ đông sang tây, lại đi theo bờ nam của sông Lạc Hà.
Quanh người hắn tà ma bu lại đông nghịt, nhưng mà chỉ dám đứng cách ba thước kêu réo, nhưng con nào mà lọt vào phạm vi ba bước, là kêu lên thảm thiết, lập tức hóa thành một ngọn lửa xanh, ngay cả một hạt bụi cũng không lưu lại.
Một khi hắn di chuyển, đám tà ma lại kinh hoàng thối lui, nhưng mà lát sau, hung tính lại bị kích khởi, chúng lại tiếp tục lao vào.
Người nọ cũng đang nhìn xung quanh, hắn đi theo bờ sông Lạc Hà, ánh mắt đột nhiên nhìn vào người Kỷ Nhược Trần, lúc này Kỷ Nhược Trần cũng đang nhìn hắn.
Hai người cách nhau rất xa, nhưng mà sương mù nồng đậm, uế khí tràn lan, sóng nước bạt ngàn, chẳng còn là sự cách trở.
Hoàng Tinh Lam trong lòng đau xót, biết là không còn cách nào để cứu Cung sư đệ sống lại, nàng cũng thầm tính, vị Cung sư đệ này đạo hạnh cũng thâm hậu, vậy mà lại bị giết một cách vô thanh vô tức, đúng là địch nhân mạnh vô cùng!
Hoàng Tinh Lam cầm kiếm trong tay, nhìn quanh một vòng.
Thi thể của vị Cung sư đệ kia giống như không trọng lượng, trôi nổi về phía sau.
Trong màn đêm có một thân hình cao gần 3 trượng, mặc khải giáp màu đen, phía sau giáp sĩ này có một vòng tròn màu vàng đang phiêu phù, trên đó có cắm 3 chiến kỳ đen như mực.
Giác sĩ này có bốn tay, chia ra cầm các binh khí như búa, rìu, thuẫn bài, hai chân có một luồng sương mù bao phủ, di động trong không trung.
“Chuyện này… Đây là…”
Hoàng Tinh Lam thất kinh, sắc mặt tái nhợt.
Không đợi nàng hồi phục tinh thần, giáp sĩ trước mặt đã hét lớn một tiếng, tiếng hét như sấm nổ, cái búa lớn trong tay mang theo từng đạo hắc khí, phá không kéo tới!
Thủy Lục Tiên Kiếm trong tay Hoàng Tinh Lam khẽ động, nghênh hướng cái búa lớn trước mặt, nhưng mà đúng lúc này, hai bên của nàng lại xuất hiện thêm hai gã giáp sĩ.
Hai gã này đồng thời xuất búa, đan vào nhau mà lao tới, tiên kiếm của Hoàng Tinh Lam mới chạm vào cây búa, đã có hàng loạt tiếng khóc thê lương vang lên, giống như cây búa này được làm từ hàng vạn hồn phách.
Búa kiếm giao nhau, hai gã giáp sĩ phía sau lập tức hét lớn một tiếng, đè tiên kiếm của Hoàng Tinh Lam xuống!
Việc này khác hẳn so với việc giết Cung sư đệ, ba gã giáp sĩ đều cầm trong tay binh khí thật sự, so đấu chân nguyên tu vi với Hoàng Tinh Lam.
Hoàng Tinh Lam thấy hai thanh búa nặng bay tới, quát lên một tiếng, trên bàn tay trái hiện lên những văn tự màu lam, bao vây lấy cây búa lớn!
Thế ép của ba cây búa nhẹ đi không ít, Hoàng Tinh Lam kêu to một tiếng định bất lên, nhưng chúng không cách nào bị đẩy đi!
Đúng lúc này, tên giáp sĩ thứ tư xuất hiện, hắn chém ngang cây kiếm, quét tới cổ của nàng!
Trong đôi mắt của Hoàng Tinh Lam hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng mà nàng đã giằng co với ba tên giáp sĩ, lúc này không thể động đậy, chỉ còn cách nhắm mắt đợi chết.
Trong trời đêm, chợt vang lên tiếng sét đánh nổ vang, lại có một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống!
Trong tiếng sấm, Trương Cảnh Tiêu thân đeo ngũ sắc đai, trong tay cầm Tùng Vân Cổ Kiếm, từ trên cao hạ xuống!
Lúc này Cảnh Tiêu Chân Nhân đã khắc hẳn với phong thái hồi xưa, mi tâm của hắn có một đạo kim quang, trên đầu có một cái mũ phượng.
Trong hai mắt của hắn có lửa, đang rừng rực thiêu đốt, trên hai gò má có hai văn tự màu lam, dưới chân có một đoàn quang mang màu nâu, bao phủ lấy thân hình của hắn.
Động tác của Trương Cảnh Tiêu nhìn thì thong thả, nhưng lại nhanh tới tận cùng, tiếng sấm vừa vang lên, hắn đã tới phía sau mấy tên giáp sĩ, Tùng Vân Cổ Kiếm chém ngang qua hông một tên!
Cự kiếm của tên giáp sĩ kia mới đưa ra chừng một thước, thân hình đã cứng đờ, trong giây lát binh khí đã mất đi ánh sáng, rơi xuống phía dưới.
Trương Cảnh Tiêu không dừng lại chút nào, mũ phượng trên đầu quang mang lưu chuyển, ống tay trái phất một cái, vỗ một chưởng vào lưng của Hoàng Tinh Lam.
Hoang Tinh Lam chợt quát lên một tiếng như long ngâm, tiên kiếm trong tay quang hoa vạn trượng, những cái búa lớn đang đè đầu nàng bị hất tung đi.
Giáp sĩ còn lại đang định nhấc búa lên, không ngờ cái búa lớn nặng như thái sơn, mặc cho hắn dùng bao nhiêu sức lực, cũng không thể nhúc nhích tí nào.
Trương Cảnh Tiêu vòng ra phía sau Trương Tinh Lam, ngũ sắc quang hoa của hắn hiện lên, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt tên giáp sĩ, Tùng Văn Cổ Kiếm như sấm mùa xuân, vẽ một hình chữ thập trước ngực hắn.
Giáp sĩ kia vốn bị kiềm chế, thân hình bị tiên kiếm chém vào thì lập tức mất đi ánh sáng, giống như bột đất rơi xuống dưới.
Hai tên giáp sĩ còn lại thấy tình hình không ổn, lập tức biến mất trong màn đêm.
Cho đến khi Trương Cảnh Tiêu đứng trước mặt, Hoàng Tinh Lam mới hoàn hồn, vỗ ngực nói:
“Cảnh Tiêu! Sao huynh lại đến đây? Trong thành Lạc Dương sao lại có Phong Đô quỷ vệ hiện thân?”
Trương Cảnh Tiêu sắc mặt nghiêm trọng, nói:
“Hiện nay số mệnh đột biến, ma quỷ hiện thân ở Lạc Dương không còn là Ảm Uyên Chi Ma, mà là Hoàng Xà đứng đầu phương đông của Phong Đô! Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Ân Ân đâu? Tại sao nó không ở trong vương phủ?”
Hoàng Tinh Lam nói:
“Nhược Trần mới bảo hộ Ân Ân phá vây theo hướng bờ sông Lạc Hà, định dùng con sông này phá vây.”
Trương Cảnh Tiêu giậm chân nói:
“Cái gì! Thật là hồ đồ! Đây chính là nơi mà Hoàng Tuyền chi ma xuất thế, Lạc Hà bạt ngàn chính là nơi ở của Hoàng Xà!”
Hoàng Tinh Lam kêu lên sợ hãi, hỏi vội:
“Vậy làm sao bây giờ?”
Trương Cảnh Tiêu nhìn màn đêm mênh mông một chút, thở dài một hơi, nói:
“Nếu như Phong Đô quỷ vệ đã hiện thân, đạo hạnh của ta với nàng dù có cao hơn nữa cùng khó mà tiếp cận Lạc Hà. Nàng trước tiên đi theo ta, tập họp cùng các vị chân nhân thương lượng đại kế. Còn về phần Ân Ân… nó đồng hành cùng với Nhược Trần và Thanh Y, chắc là không có lo lắng về tính mạng, ai!”
Hoàng Tinh Lam biến sắc, nước mắt như mưa rõi xuống, nàng nhìn về hướng Lạc Hà, rồi mới lưu luyến theo Cảnh Tiêu chân nhân rời đi.
..
Lúc này Kỷ Nhược Trần đã đứng bên bờ sông Lạc Hà.
Cảnh Tượng của Lạc Hà nhợt nhạt, mặt sông đã sớm bị những con cá chết bao phủ, nước sông không còn lưu chuyển, Kỷ Nhược Trần nhận rõ phương vị, chuyển sang nhìn về phía Đông.
Hắn mới di chuyển được mấy bước, chợt nghe phía sau mình có những bước chân ầm ầm, hơn mười bích giáp kỵ sĩ từ trong hắc vụ lao ra, vọt tới đám người của Kỷ Nhược Trần.
Những kỵ sĩ này cao to hơn hẳn người thường, cả người đen kịch như mực, đôi môi đỏ sẫm như máu.
Ánh mắt của Bạch Hổ thiên quân bỗng nhiên nhìn vào những con chiến mã, những con ngựa này cao to, thân hình mập mạp, nhưng bốn chân chỉ là một cái xương khô.
“U Kỵ!”
Bạch Hổ thiên quân sắc mặt đại biến!
Kỷ Nhược Trần lúc này chẳng còn nghe thấy cái gì, hắn nhìn chằm chằm về phía phương Đông xa xa.
Ở ngoài trăm trượng, có một người đang xuyên qua sương mù, từ đông sang tây, lại đi theo bờ nam của sông Lạc Hà.
Quanh người hắn tà ma bu lại đông nghịt, nhưng mà chỉ dám đứng cách ba thước kêu réo, nhưng con nào mà lọt vào phạm vi ba bước, là kêu lên thảm thiết, lập tức hóa thành một ngọn lửa xanh, ngay cả một hạt bụi cũng không lưu lại.
Một khi hắn di chuyển, đám tà ma lại kinh hoàng thối lui, nhưng mà lát sau, hung tính lại bị kích khởi, chúng lại tiếp tục lao vào.
Người nọ cũng đang nhìn xung quanh, hắn đi theo bờ sông Lạc Hà, ánh mắt đột nhiên nhìn vào người Kỷ Nhược Trần, lúc này Kỷ Nhược Trần cũng đang nhìn hắn.
Hai người cách nhau rất xa, nhưng mà sương mù nồng đậm, uế khí tràn lan, sóng nước bạt ngàn, chẳng còn là sự cách trở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.