Chương 146: Chém hết tàn hồng 7
Yên Vũ Giang Nam
31/03/2017
Quang mang trên Liệt Khuyết cổ kiếm của Ngọc Hư
chân nhân giống như mưa xuân, phun ra vô số sợi nhỏ li ti, dài mãi, dài
mãi, vờn quanh mình Ngọc Hư chân nhân, tới mức tạo thành một cái kén,
bao trùm hắn ở trong đó.
Bên trong kén ánh sáng, hai con mắt của Ngọc Hư chân nhân chuvển thành màu hồ phách, bên trong dường như có hừng hực hỏa diễm thiêu đốt. Hắn không chút nào sợ hãi Hoàng Tuyền tinh khí quanh mình của Hoàng Xà, xông thẳng mà vào.
Kén sánh sáng tấn công ầm ầm vào Hoàng Tuyền tinh khí, quang mang đại thịnh, rồi dần ảm đạm đi, cuối cùng thân hình của Ngọc Hư chân nhân cũng hiện ra.
Lúc này cánh tay của Ngọc Hư chân nhân chuyển động, mũi chân của hắn điểm lên những vảy giáp của Hoàng Xà. Liệt Khuyết cổ kiếm cong lại như cái cung, toàn lực chém xuống.
Trong sát na ấy, trên thân thể Hoàng Xà sáng lên một tầng quang hoa chói mắt, sau đó từng đoàn, từng đoàn uế khí màu xanh lam bay lên, bao phủ toàn bộ quang hoa của cổ kiếm lại.
Ngọc Hư chân nhân quát to một tiếng, từ trong Hoàng Tuyền uế khí bay lên trên, đứng ở ngay chính giữa Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận nhắm mắt điều tức.
Lúc này chân hỏa bao quanh người Ngọc Hư chân nhân đã ảm đạm đi không ít, hiển nhiên là chiêu vừa nãy cực kỳ hao tổn chân nguyên.
Uế khí màu xanh lam đã theo gió tản đi, Hoàng Xà vươn chiếc cổ cao chừng hơn 20 trượng, trên cổ có một vết thương lớn dài chừng 10 trượng.
Mọi người nhìn thấy vết thương kinh khủng như vậy, thì ai cũng kinh hãi oai lực một kiếm kia của Ngọc Hư chân nhân, sắc mặt của Tôn Quả vốn đang giận dữ, sau khi thấy một kiếm kinh hãi thế tục này, thì ngạo khí sớm đã biến mất không còn thây tăm hơi.
Hoàng Xà chính là ma vật do Hoàng Tuyền uế khí biến thành, khi lên trần gian thì không còn được oai lực như bản thể ở dưới Phong Đô, Tôn Quả kiến thức rộng rãi, qua một kiếm này của Ngọc Hư chân nhân, biết hắn đã tiến nhập vào cảnh giới Ngọc Thanh.
Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông uyên thâm như biển, trong Ngọc Thanh toàn nói về đạo vũ hóa phi thăng, chi cần tu luyện tới cảnh giới Ngọc Thanh, thì sẽ có hi vọng đạt thành chính quả, mà ít nhất cũng là thi giải đắc đạo.
Căn cứ theo tục truyền lại, cảnh giới Ngọc Thanh phân thành hạ, trung, thượng, khi nào độ qua được thiên kiếp, chính là lúc đạt tới đẳng cấp tiên nhân, mà không cần phải phi thăng.
Tử Vi Chân Nhân chắc chắn cũng tu luyện tới cảnh giới Ngọc Thanh thì không có gì phải bàn, nhưng mà Ngọc Hư chân nhân cũng đã tiến nhập vào cảnh giới Ngọc Thanh, điều này làm cho Tôn Quả vô cùng sợ hãi.
Đạo Đức tông người đông thế mạnh, mấy năm trước đoạt được Trích tiên thì không cần phải kể tới nữa, gần đây trong đám đệ tử trẻ tuổi nhân tài xuất hiện lớp lớp, mà lần này, ngay cả Thần Châu Khí Vận Đồ môn phái này cùng muốn cướp.
Sau khi Tôn Quả suy nghĩ cặn kẽ, sắc mặt hắn đà mấy lần thay đổi.
Chỉ trong một lát công phu, Ngọc Hư chân nhân đã điều tức hoàn tất, hai mắt mở ra, Liệt Khuyết cồ kiếm lần thứ hai chỉ hướng Hoàng Xà.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn quét qua những người thiếu kiên nhẫn. Những người kia thấy Ngọc Hư chân nhân lần thứ hai mở mắt, một khi lão xuất kiếm, Thần Châu Khí Vận Đồ sẽ hiện thế, họ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được nữa?
Huống chi, các loại trân thú quý hiếm đều có nội đan, diệu dụng, nếu như dùng nó để làm thuốc, thì sự lợi hại còn phải nói hay sao?
Đột nhiên có một tiếng vèo, một cái pháp bảo hình cái đĩa lượn vòng bay lên, chém về phía một gã đệ tử Đạo Đức tông ở phía ngoài cùng, cuối cùng thì cùng có người không kiềm chế được nữa, bắt đầu xuất thủ.
Người bị tấn công là một trung niên đạo sĩ, đạo hạnh cũng chẳng kém người phóng ra pháp bảo kia, chi thấy hắn cười nhạt một tiếng, cổ kiếm vốn đeo trên lưng nay đã xuất hiện trong tay, hắn lặt cổ tay chém ra một đạo kiếm quang, đánh tới cái đĩa màu xanh lục kia.
Mà không chỉ có một mình gã động thủ. 6 gã đạo sĩ bên cạnh cũng đồng thời xuất kiếm, bảy đạo kiếm quang chằng chịt đan xen vào với nhau, đánh thẳng vào chiếc đĩa.
Bảy kiếm hợp nhất uy lực đâu chỉ có lớn hơn gấp bội, nhưng mà điều kỳ quái là, cái đĩa kia không một chút tổn hại, quang mang của nó chợt sáng lên, sau đó giống như một đạo điện quang màu xanh lam, bay ngược trở lại nơi xuất phát.
Ở phía xa xa có một ngọn lửa xanh bay vụt lên, xông thẳng lên trời, mọi người thấy vậy đều rùng mình, vì biết đây chính là hồn phách của người tu đạo bị hủy, chân nguyên tràn ra ngoài, sinh ra hiện tượng trên.
Muốn cho phép bảo tự động công kích chủ nhân của nó, lại là người ẩn nấp ờ phía xa xa là chuyện khó vô cùng, Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trân lợi hại như vậy, chỉ một kích mà đã tước đoạt đi tính mạng của người khác.
Đột nhiên trong trời đêm bồng nhiên vang lên "ầm" một tiếng, một đám Thiên Hỏa rơi xuống giữa chừng, đột nhiên cải biến phương hướng, rơi thẳng xuống vị trí của Tử Vân chân nhân.
Chuyện này chắc chắn là có người đã hạ thủ, với lại hắn chắc chắn là một người có đạo hạnh thâm hậu nên mới có thể thay đổi được hướng đi của Thiên Hỏa. Tuy chi là cải biến phương hướng, nhưng đó cũng là chuvện rất giỏi rồi.
Tử Vân chân nhân hai mắt nhắm lại, hai tay đưa ra trước ngực, coi như không nhìn thấy hiểm họa, 4 vị chân nhân ở xung quanh hắn, cũng chẳng có ai muốn xuất thủ cứu viện. Khi Thiên Hỏa rơi xuống cách đầu Tử Vân chân nhân chừng 10 trượng, thì giống như nó bị một cái lá chắn vô hình ngăn lại, những thanh âm xèo xèo vang lên, ngọn lửa ngày một yếu đi, rồi tắt lịm.
Trong trời đêm lại hạ xuống hai đạo lôi điện, nó khác hẳn lôi chú mà Kỷ Nhược Trần vẫn dùng, hai đạo này một tím một xanh, to lớn vô cùng, bên trong nó lại có phép chú kình khí chân nguyên. uy lực chi nhỏ hơn cửu thiên thần lôi một chút.
Nhưng mà hai tia sét này cũng giống như Thiên Hỏa, bị lá chắn vô hình đó ngăn lại, những thanh âm đì đùng vang lên, sau đó biến mất.
Lại có 4,5 cái pháp bảo đánh tới, bị Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận đánh bật trở về.
Đám người tu đạo rất khiếp sợ khả năng phòng ngự của Tham Tinh Ngự Thiên Trận, nhưng mà vẫn có một số người nhìn thấu được bản chất bên trong nó, cho nên họ hiện thân, dốc hết toàn bộ chân nguyên công tới Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận.
Bọn họ vừa động thủ, những người tu đạo khác lập tức tinh ngộ, tiên pháp này khả năng phòng ngự cực lớn, nhưng mà chỉ có thể thủ không công, cho nên ai nẩy đều tự động giương cao pháp bảo, trùng trùng tiến lên.
Nhưng vào lúc này, hai mắt của Tử Dương chân nhân mở ra, cất cao giọng nói: "Ngày sau còn có ngày gặp lại, kính xin các vị đạo hữu nghĩ lại rồi rời đi, đừng làm khó dễ bần đạo?"
Tử Dương chân nhân vừa nói ra câu này, lập tức có một số người dừng chân, họ nghĩ tới hậu quả khi làm địch nhân của Đạo Đức tông, nhưng lại có một người cười hắc hắn, nói:
"Tử Dương chân nhân, nếu không làm khó dễ ngươi, thì bản thân ta sẽ gặp chuyện, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?"
Hắn còn chưa nói xong, đã toàn lực ném Ngọc Xích, đánh về phía Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận. Đạo hạnh của người này quả nhiên là thâm hậu, Ngọc Xích giống như ngọc bay lên, khi chạm vào Tham Tinh Ngự Thiên Trận thì tạo thành một tiếng nổ lớn.
Tuy rằng Ngọc Xích bị đánh bật trờ lại, nhưng trong không trung đã xuất hiện những làn sóng, tản ra bốn phía của đại trận.
Một kích của người này, làm cho những người tu đạo khác chấn động, bởi vì... Tham Tinh Ngự Thiên Trân hóa ra cùng chỉ có giới hạn, chi cần mọi người hợp lực, chắc chắn có thể phá vỡ.
Đột nhiên, bảy người thủ hộ phía đông của Đại trận xuất hiện, họ đồng thời xuất kiếm, kiếm quang hợp thành một đạo thanh mang ờ trên không trung, Tử Dương chân nhân phất tay, đạo thanh mang kia lập tức xuất hiện trong tay phải, tay trái của lão, chỉ một ngón tay vào người cầm Ngọc Xích, thanh mang ở tay phải lập tức sáng lên, chiếu lên người của hắn.
Tu sĩ kia bị đạo thanh mang chiếu vào, trên mặt lập tức hiện lên sự sợ hãi, muốn tránh né, nhưng mà không cách nào di chuyển được.
Hắn há mồm thật to, nhưng lại chẳng phát ra thanh âm nào, sau đó da thịt của hắn chuyển sang màu xanh, toàn thân giống như một pho tượng ngọc.
Pho tượng nàv lập tức hiện ra vô số vết nứt, sau đó vỡ tan ra, thành những mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ này tiếp tục vỡ, cuối cùng biến thành những hạt cát màu xanh, tiêu tán trong không trung.
Nhung mà bảy đạo sĩ thủ hộ phía đông vẫn còn chưa dừng lại, cổ kiếm liên tục chém ra bảy kiếm, bảv đạo thanh mang hình thành trên không trung, sau đó từ từ bay tới bên cạnh của Tử Dương chân nhân, phiêu phù bất định, làm cho thân ảnh của Tử Dương chân nhân lúc sáng lúc tối.
Không riêng những đạo sĩ thủ hộ phía đông, ba phía còn lại đều xuất kiếm, 21 đạo quang mang hình thành, phiêu phù bên cạnh người của 5 vị chân nhân.
Toàn bộ Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận giống như một bầu trời đầy sao, 28 đạo quang mang di động trong không trung, vừa vặn hình thành theo phương vị của Nhị Thập Bát Tú.
Đây mới thực sự là Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận!
Nhìn bầu trời nhỏ đầy sao kia, những người tu đạo lập tức hít một hơi lạnh, trong lúc nhất thời không có ai dám tiến lên nữa.
Đột nhiên có một tiếng nổ vang lên, từ trong uế khí màu xanh nhạt, Ngọc Hư chân nhân lại một lần nữa phóng lên cao, đứng bất động ở giữa đại trận, nhắm mắt điều tức.
Trên cổ Hoàng Xà lại hiện lên một vết thương sâu hoắm, chỉ còn lại có một phần ba huyết nhục dính vào thân, bảo quang mơ hồ đã phát ra, một kiếm vừa rồi của Ngọc Hư chân nhân đã làm cho thần vật hiện thế.
" Tham Thiên Ngự Tinh Đại Trận quả nhiên danh bất hư truyền, có khả năng đạo công tạo hóa của trời đất. Trăm năm nay nhân tài của Quý tông xuất hiện lớp lớp, đúng là đáng đứng đầu chính đạo."
Phía bắc của Lạc Dương, Hư Huvền Chân Nhân xuất hiện, đứng vuốt râu mĩm cười.
Trương Cảnh Tiêu ở bên khiêm nhường nói:
"Hư Huyền Chân Nhân quá khen, chỉ là chút tài mọn, không đáng lọt vào mắt của những người thành thạo."
Rồi hắn lại nhìn sang Ngọc Huyền chân nhân nói:
"Tình thế khẩn cấp, kính xin Ngọc Huyền chân nhân tới bên bờ Lạc Hà lược trận."
Ngọc Huyền chân nhân nói: "Vậy còn bên này..."
Cảnh Tiêu Chân Nhân nói:
"Không sao, ta có thể ứng phó được."
Bên trong kén ánh sáng, hai con mắt của Ngọc Hư chân nhân chuvển thành màu hồ phách, bên trong dường như có hừng hực hỏa diễm thiêu đốt. Hắn không chút nào sợ hãi Hoàng Tuyền tinh khí quanh mình của Hoàng Xà, xông thẳng mà vào.
Kén sánh sáng tấn công ầm ầm vào Hoàng Tuyền tinh khí, quang mang đại thịnh, rồi dần ảm đạm đi, cuối cùng thân hình của Ngọc Hư chân nhân cũng hiện ra.
Lúc này cánh tay của Ngọc Hư chân nhân chuyển động, mũi chân của hắn điểm lên những vảy giáp của Hoàng Xà. Liệt Khuyết cổ kiếm cong lại như cái cung, toàn lực chém xuống.
Trong sát na ấy, trên thân thể Hoàng Xà sáng lên một tầng quang hoa chói mắt, sau đó từng đoàn, từng đoàn uế khí màu xanh lam bay lên, bao phủ toàn bộ quang hoa của cổ kiếm lại.
Ngọc Hư chân nhân quát to một tiếng, từ trong Hoàng Tuyền uế khí bay lên trên, đứng ở ngay chính giữa Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận nhắm mắt điều tức.
Lúc này chân hỏa bao quanh người Ngọc Hư chân nhân đã ảm đạm đi không ít, hiển nhiên là chiêu vừa nãy cực kỳ hao tổn chân nguyên.
Uế khí màu xanh lam đã theo gió tản đi, Hoàng Xà vươn chiếc cổ cao chừng hơn 20 trượng, trên cổ có một vết thương lớn dài chừng 10 trượng.
Mọi người nhìn thấy vết thương kinh khủng như vậy, thì ai cũng kinh hãi oai lực một kiếm kia của Ngọc Hư chân nhân, sắc mặt của Tôn Quả vốn đang giận dữ, sau khi thấy một kiếm kinh hãi thế tục này, thì ngạo khí sớm đã biến mất không còn thây tăm hơi.
Hoàng Xà chính là ma vật do Hoàng Tuyền uế khí biến thành, khi lên trần gian thì không còn được oai lực như bản thể ở dưới Phong Đô, Tôn Quả kiến thức rộng rãi, qua một kiếm này của Ngọc Hư chân nhân, biết hắn đã tiến nhập vào cảnh giới Ngọc Thanh.
Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông uyên thâm như biển, trong Ngọc Thanh toàn nói về đạo vũ hóa phi thăng, chi cần tu luyện tới cảnh giới Ngọc Thanh, thì sẽ có hi vọng đạt thành chính quả, mà ít nhất cũng là thi giải đắc đạo.
Căn cứ theo tục truyền lại, cảnh giới Ngọc Thanh phân thành hạ, trung, thượng, khi nào độ qua được thiên kiếp, chính là lúc đạt tới đẳng cấp tiên nhân, mà không cần phải phi thăng.
Tử Vi Chân Nhân chắc chắn cũng tu luyện tới cảnh giới Ngọc Thanh thì không có gì phải bàn, nhưng mà Ngọc Hư chân nhân cũng đã tiến nhập vào cảnh giới Ngọc Thanh, điều này làm cho Tôn Quả vô cùng sợ hãi.
Đạo Đức tông người đông thế mạnh, mấy năm trước đoạt được Trích tiên thì không cần phải kể tới nữa, gần đây trong đám đệ tử trẻ tuổi nhân tài xuất hiện lớp lớp, mà lần này, ngay cả Thần Châu Khí Vận Đồ môn phái này cùng muốn cướp.
Sau khi Tôn Quả suy nghĩ cặn kẽ, sắc mặt hắn đà mấy lần thay đổi.
Chỉ trong một lát công phu, Ngọc Hư chân nhân đã điều tức hoàn tất, hai mắt mở ra, Liệt Khuyết cồ kiếm lần thứ hai chỉ hướng Hoàng Xà.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn quét qua những người thiếu kiên nhẫn. Những người kia thấy Ngọc Hư chân nhân lần thứ hai mở mắt, một khi lão xuất kiếm, Thần Châu Khí Vận Đồ sẽ hiện thế, họ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được nữa?
Huống chi, các loại trân thú quý hiếm đều có nội đan, diệu dụng, nếu như dùng nó để làm thuốc, thì sự lợi hại còn phải nói hay sao?
Đột nhiên có một tiếng vèo, một cái pháp bảo hình cái đĩa lượn vòng bay lên, chém về phía một gã đệ tử Đạo Đức tông ở phía ngoài cùng, cuối cùng thì cùng có người không kiềm chế được nữa, bắt đầu xuất thủ.
Người bị tấn công là một trung niên đạo sĩ, đạo hạnh cũng chẳng kém người phóng ra pháp bảo kia, chi thấy hắn cười nhạt một tiếng, cổ kiếm vốn đeo trên lưng nay đã xuất hiện trong tay, hắn lặt cổ tay chém ra một đạo kiếm quang, đánh tới cái đĩa màu xanh lục kia.
Mà không chỉ có một mình gã động thủ. 6 gã đạo sĩ bên cạnh cũng đồng thời xuất kiếm, bảy đạo kiếm quang chằng chịt đan xen vào với nhau, đánh thẳng vào chiếc đĩa.
Bảy kiếm hợp nhất uy lực đâu chỉ có lớn hơn gấp bội, nhưng mà điều kỳ quái là, cái đĩa kia không một chút tổn hại, quang mang của nó chợt sáng lên, sau đó giống như một đạo điện quang màu xanh lam, bay ngược trở lại nơi xuất phát.
Ở phía xa xa có một ngọn lửa xanh bay vụt lên, xông thẳng lên trời, mọi người thấy vậy đều rùng mình, vì biết đây chính là hồn phách của người tu đạo bị hủy, chân nguyên tràn ra ngoài, sinh ra hiện tượng trên.
Muốn cho phép bảo tự động công kích chủ nhân của nó, lại là người ẩn nấp ờ phía xa xa là chuyện khó vô cùng, Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trân lợi hại như vậy, chỉ một kích mà đã tước đoạt đi tính mạng của người khác.
Đột nhiên trong trời đêm bồng nhiên vang lên "ầm" một tiếng, một đám Thiên Hỏa rơi xuống giữa chừng, đột nhiên cải biến phương hướng, rơi thẳng xuống vị trí của Tử Vân chân nhân.
Chuyện này chắc chắn là có người đã hạ thủ, với lại hắn chắc chắn là một người có đạo hạnh thâm hậu nên mới có thể thay đổi được hướng đi của Thiên Hỏa. Tuy chi là cải biến phương hướng, nhưng đó cũng là chuvện rất giỏi rồi.
Tử Vân chân nhân hai mắt nhắm lại, hai tay đưa ra trước ngực, coi như không nhìn thấy hiểm họa, 4 vị chân nhân ở xung quanh hắn, cũng chẳng có ai muốn xuất thủ cứu viện. Khi Thiên Hỏa rơi xuống cách đầu Tử Vân chân nhân chừng 10 trượng, thì giống như nó bị một cái lá chắn vô hình ngăn lại, những thanh âm xèo xèo vang lên, ngọn lửa ngày một yếu đi, rồi tắt lịm.
Trong trời đêm lại hạ xuống hai đạo lôi điện, nó khác hẳn lôi chú mà Kỷ Nhược Trần vẫn dùng, hai đạo này một tím một xanh, to lớn vô cùng, bên trong nó lại có phép chú kình khí chân nguyên. uy lực chi nhỏ hơn cửu thiên thần lôi một chút.
Nhưng mà hai tia sét này cũng giống như Thiên Hỏa, bị lá chắn vô hình đó ngăn lại, những thanh âm đì đùng vang lên, sau đó biến mất.
Lại có 4,5 cái pháp bảo đánh tới, bị Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận đánh bật trở về.
Đám người tu đạo rất khiếp sợ khả năng phòng ngự của Tham Tinh Ngự Thiên Trận, nhưng mà vẫn có một số người nhìn thấu được bản chất bên trong nó, cho nên họ hiện thân, dốc hết toàn bộ chân nguyên công tới Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận.
Bọn họ vừa động thủ, những người tu đạo khác lập tức tinh ngộ, tiên pháp này khả năng phòng ngự cực lớn, nhưng mà chỉ có thể thủ không công, cho nên ai nẩy đều tự động giương cao pháp bảo, trùng trùng tiến lên.
Nhưng vào lúc này, hai mắt của Tử Dương chân nhân mở ra, cất cao giọng nói: "Ngày sau còn có ngày gặp lại, kính xin các vị đạo hữu nghĩ lại rồi rời đi, đừng làm khó dễ bần đạo?"
Tử Dương chân nhân vừa nói ra câu này, lập tức có một số người dừng chân, họ nghĩ tới hậu quả khi làm địch nhân của Đạo Đức tông, nhưng lại có một người cười hắc hắn, nói:
"Tử Dương chân nhân, nếu không làm khó dễ ngươi, thì bản thân ta sẽ gặp chuyện, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?"
Hắn còn chưa nói xong, đã toàn lực ném Ngọc Xích, đánh về phía Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận. Đạo hạnh của người này quả nhiên là thâm hậu, Ngọc Xích giống như ngọc bay lên, khi chạm vào Tham Tinh Ngự Thiên Trận thì tạo thành một tiếng nổ lớn.
Tuy rằng Ngọc Xích bị đánh bật trờ lại, nhưng trong không trung đã xuất hiện những làn sóng, tản ra bốn phía của đại trận.
Một kích của người này, làm cho những người tu đạo khác chấn động, bởi vì... Tham Tinh Ngự Thiên Trân hóa ra cùng chỉ có giới hạn, chi cần mọi người hợp lực, chắc chắn có thể phá vỡ.
Đột nhiên, bảy người thủ hộ phía đông của Đại trận xuất hiện, họ đồng thời xuất kiếm, kiếm quang hợp thành một đạo thanh mang ờ trên không trung, Tử Dương chân nhân phất tay, đạo thanh mang kia lập tức xuất hiện trong tay phải, tay trái của lão, chỉ một ngón tay vào người cầm Ngọc Xích, thanh mang ở tay phải lập tức sáng lên, chiếu lên người của hắn.
Tu sĩ kia bị đạo thanh mang chiếu vào, trên mặt lập tức hiện lên sự sợ hãi, muốn tránh né, nhưng mà không cách nào di chuyển được.
Hắn há mồm thật to, nhưng lại chẳng phát ra thanh âm nào, sau đó da thịt của hắn chuyển sang màu xanh, toàn thân giống như một pho tượng ngọc.
Pho tượng nàv lập tức hiện ra vô số vết nứt, sau đó vỡ tan ra, thành những mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ này tiếp tục vỡ, cuối cùng biến thành những hạt cát màu xanh, tiêu tán trong không trung.
Nhung mà bảy đạo sĩ thủ hộ phía đông vẫn còn chưa dừng lại, cổ kiếm liên tục chém ra bảy kiếm, bảv đạo thanh mang hình thành trên không trung, sau đó từ từ bay tới bên cạnh của Tử Dương chân nhân, phiêu phù bất định, làm cho thân ảnh của Tử Dương chân nhân lúc sáng lúc tối.
Không riêng những đạo sĩ thủ hộ phía đông, ba phía còn lại đều xuất kiếm, 21 đạo quang mang hình thành, phiêu phù bên cạnh người của 5 vị chân nhân.
Toàn bộ Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận giống như một bầu trời đầy sao, 28 đạo quang mang di động trong không trung, vừa vặn hình thành theo phương vị của Nhị Thập Bát Tú.
Đây mới thực sự là Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận!
Nhìn bầu trời nhỏ đầy sao kia, những người tu đạo lập tức hít một hơi lạnh, trong lúc nhất thời không có ai dám tiến lên nữa.
Đột nhiên có một tiếng nổ vang lên, từ trong uế khí màu xanh nhạt, Ngọc Hư chân nhân lại một lần nữa phóng lên cao, đứng bất động ở giữa đại trận, nhắm mắt điều tức.
Trên cổ Hoàng Xà lại hiện lên một vết thương sâu hoắm, chỉ còn lại có một phần ba huyết nhục dính vào thân, bảo quang mơ hồ đã phát ra, một kiếm vừa rồi của Ngọc Hư chân nhân đã làm cho thần vật hiện thế.
" Tham Thiên Ngự Tinh Đại Trận quả nhiên danh bất hư truyền, có khả năng đạo công tạo hóa của trời đất. Trăm năm nay nhân tài của Quý tông xuất hiện lớp lớp, đúng là đáng đứng đầu chính đạo."
Phía bắc của Lạc Dương, Hư Huvền Chân Nhân xuất hiện, đứng vuốt râu mĩm cười.
Trương Cảnh Tiêu ở bên khiêm nhường nói:
"Hư Huyền Chân Nhân quá khen, chỉ là chút tài mọn, không đáng lọt vào mắt của những người thành thạo."
Rồi hắn lại nhìn sang Ngọc Huyền chân nhân nói:
"Tình thế khẩn cấp, kính xin Ngọc Huyền chân nhân tới bên bờ Lạc Hà lược trận."
Ngọc Huyền chân nhân nói: "Vậy còn bên này..."
Cảnh Tiêu Chân Nhân nói:
"Không sao, ta có thể ứng phó được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.