Chương 14: Đạo đồ 4
Yên Vũ Giang Nam
27/03/2017
Tử Vi Chân Nhân lắc đầu, sắc mặt biển đổi trịnh trọng dặn dò:
"Cho dù như thể nào, sau này sự huynh hành sự cũng phải cần thận, bảo hộ Kỷ Nhược Trần cho tốt. Thân phận hiện tại của Kỷ Nhược Trần không thể để lộ ra được, nếu như chính đạo, tà môn biết hắn là Trích tiên hàng thế, tất sẽ không từ thủ đoạn mà tới cướp người, nói không chừng, cả những lão quái vậy trăm tuổi cũng xuất hiện, như vậy thì sơn môn của Đạo Đức tông sẽ không ngừng tấp nập. Hắc hắc, Đạo Đức tông chúng ta đã truyền thừa ba ngàn năm, sao có thể bị hủy trong tay chúng ta được? Tử Dương sư huynh, ta nhìn về phía xa của Tây Huyền Sơn, trong mây tía lại có ẩn huyết quang, chỉ sợ sau này, Đạo Đức tông sẽ gặp phải thế cục khó ứng phó nổi. Khi đó huynh cứ gọi ta xuất quan, ta sẽ hoãn lại việc phi thắng cùng nhau hợp lực đối phó địch nhân!"
Tử Dương chân nhân vội vã đáp ứng.
Tử Vi Chân Nhân lại trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên thở dàimột hơi, nói: "Kỳ thực thiên cơ khó dò, ta chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thấy đốm sáng, lại tưởng mình hiểu được thiên cơ, nhìn thấu âm dương, biết chuyện quá khứ tương lai. Hắc hắc, đúng là cuồng vọng tự đại! Nếu như biết trước được chuyện tương lai, thì sao lại có thể thủ thúc vô sách để Đạo Đức tông rối tinh rối mù như hiện nay?"
Nói xong Tử Vi Chân Nhân buồn bã vô cùng, vung tay lên, đi vào trong hậu điện.
Bình minh ngày tiếp theo, Kỷ Nhược Trần được một tiểu đạo đồng dẫn đường, đi đến Thái Thường Cung đây là nơi ở của Tử Dương chân nhân. Với hắn mà nói, mỗi bước đi lúc này, cảnh vật đều thay đổi một lần, giống như đang nhập mình vào trong một giảc mộng.
Thái Thường Cung mang khí thể hùng tráng, mượn thế núi rừng cây ẩn giấu, giống như Bồng Lai tiên cảnh trông lại như quỳnh lâu điện ngọc, gọi là tiên cảnh cũng không nói khoác chút nào. Nếu như Kỷ Nhược Trần còn ở Long Mông khách sạn, thì đánh chết hắn cũng không tin, trong thiên hạ lại còn những nơi hùng tráng vượt khỏi giới phàm trần nhưthể này.
... Lúc này, hắn cũng biết, tu sĩ không phải là thân tiên, nhưng với thần thông mà họ có, thì thân tiên cũng chỉ như vậy mà thôi.
Có một điều không hoàn mỹ duy nhất, đó là cơm chay ở Thái Thượng Đạo Đức Cung mùi vị rất kém, lấy những điều mà hắn mới học được thì chính là tràn ngập tượng khí (thô sơ), không có linh tâm (tinh tê, khéo léo). Nếu như so sánh cơm chay ở đây với bánh bao nhân thịt của vợ chồng chưởng quỹ, thì đúng là khác nhau như trời với đất.
Thái Thường Cung của Tử Dương đạo trường có vẻ ngoài nguy nga tráng lệ. Khi bước chân vào, cảm thấy nó thuần khiết mà không có tục khí thanh cao xuất trần, không mang vẻ xa hoa. Trong viện có trồng loại Từ Trúc Tông Lư (cây cọ màu trúc tím), rồi lại còn trồng cả chuối tây, gió thoang thoảng thổi mang lại cảm giác ấm áp, mềm mại mà sinh động đúng là phong cảnh kiểu Nam Hải.
Kỷ Nhược Trần đi vào chánh đường, thấy ở giữa có một lão đạo mặt mũi hiền lành, chính là Tử Dương chân nhân. Hắn vô cùng thông minh lập tức quỳ xuống bái lạy, miệng nói thần tiên không ngớt.
- Tử Dương chân nhân cười ha hả, thản nhiên nhận của hắn tám lạy, sau đó không thấy lão có động tác gì, mà có một lực lượng nhu hòa nâng Kỷ Nhược Trần dậy, đưa hắn tới trước mặt lão.
Tử Dương chân nhân đánh giá kỹ Kỷ Nhược Trần một lần, chậm rãi nói: "Nếu như ngươi đã cam nguyện làm môn hạ của Đạo Đức tông ta, vậy thì phải tuân theo quy củ. Đạo Đức tông đứng đầu chính đạo, lấy chính tâm thành ý làm đầu. Ta hỏi ngươi. trong mấy năm trước, con đã làm những chuyện ác, trái ý bề trên chưa?"
Kỷ Nhược Trần cả kinh lập tức quỳ xuống trả lời: "Tiểu nhân từ khi hiểu việc, thì đã bắt đầu lưu lạc, cho tới khi tới Long Môn khách sạn ở quan ngoại thì được chưởng quỹ nhận nuôi. Những năm gần đây tiểu nhân vẫn nhớ kỹ ân cho ở lại ở chưởng quỹ và chưởng quỹ phu nhân, tận tâm tận lực làm việc, chưa bao giờ làm trái ý của bề trên."
Tử Dương chân nhân nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, trong mũi nặng nề hừ một tiếng. Tiếng hừ này như tiếng sấm ầm ầm vang vọng trong tai của Kỷ Nhược Trần, làm cho hắn đầu váng mắt hoa.
Kỷ Nhược Trần tâm trạng kinh hoảng âm run rẩy nói:
"Chân nhân không thần tiên! Buổi sáng người tới Long Môn khách sạn, tiểu nhân thực sự không kháng cự được mê hoặc động tham niệm, ăn vụng ba cái bánh bao mới hấp và một chén canh xương. Tiểu nhân cũng không phải vì đói mà là đồ ăn do chưởng quỹ phu nhân làm quá ngon. Trừ lần đó ra, thì không làm chuyện gì khác trái ý bề trên cả, thực sự là không có!"
Nhưng lúc này ở trong lòng Kỷ Nhược Trần lại nghĩ tới chuyện hạ mê dược, đánh ngất con dê béo, nhưng lại như tát nước đổ đi, hồn nhiên coi mình không làm những chuyện thương thiên hại lý nào cả.
Tử Dương chân nhân công lực thâm hậu. nghe như vậy cũng ngẩn ngơ. Sau khi trầm mặc chừng nửa nén hương. Tử Dương chân nhân mới thở phào ra một hơi. Lão cười khổ một tiếng, những thiên văn tự định thuyết giáo về hắn thì giờ không phun ra được một chữ, toàn bộ đã quên sạch sẽ. Lão đành dặn dò nói:
"Hôm qua Vân Phong đạo trưởng đã đưa cho ngươi tông quy môn pháp của Đạo Đức tông ta, hai ngày tiếp theo ngươi dụng tầm mà học cho thuộc. Sau đó Vân Phong đạo trưởng sẽ dạy cho ngươi những môn học khác, như quy củ dâng hương lễ bái. Đợi ta và thất mạch chân nhân thương lượng những môn ngươi phải học trong ngày, rồi sẽ đích thân dạy cho ngươi. Bây giờ sự vụ trong tông rất bận rộn, lễ bái sư cứ tạm hoãn lại, vừa rồi ngươi lạy ta tám cái, ta thay mặt chưởng giáo Tử Vi Chân Nhân thu ngươi làm đồ đệ. Sau này đừng có gọi bừa là thần tiên, người khác nghe lại cười cho."
Kỷ Nhược Trần gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, một lúc sau mới rụt rè nói: "Sư phụ, đệ tử còn có một chuyện. Vân Phong đạo trưởng đúng là đã đưa cho con ba bản môn quy của Đạo Đức tông thế nhưng... thế nhưng trong sách có mười chữ, thì có tới bốn năm chữ con không biết."
Tử Dương chân nhân trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Hóa ra con không biết chữ, điều này đúng là ta đã quên mất. Vậy thì sau này mỗi ngày con bỏ ra một canh giờ (bằng hai tiếng đồng hồ), cùng các đồng tử mới chọn năm nay đọc sách viết chữ. Con cứ đi xuống đi, có gì thì gọi Vân Phong đạo trưởng an bài cho."
Kỷ Nhược Trần đáp ứng, theo tiểu đạo đồng bước ra ngoài. Nhưng mới đi tới cửa đại điện. Tử Dương chân nhân đã gọi hắn quay lại. Tử Dương chân nhân lấy Thanh Thạch ở trong người ra, giao cho Kỷ Nhược Trần, sau đó nói:
"Nhược Trần, nếu tính tuổi của thế tục con đã mười tám rồi hiện tại nhập môn học đại đạo đúng là đã quá muộn. Nhưng thiên đạo cốt ở chuyên cần, chỉ cần con khổ công học tập thì ở tuổi nào cầu đạo cũng không tính là muộn. Chỉ là con thành niên rồi mới tu đạo, thì cực khổ sẽ nhiều hơn người khác rất nhiều, đây cũng là thượng thiên cố ý muốn mài rũa con thành tài, không thể bởi vì như vậy mà sinh ra oán hận cam chịu. Sau này có gặp phải chuyện gì, luôn luôn phải nhớ kỹ. Đạo Đức tông chúng ta đứng đầu chính đạo trong thiên hạ, mọi chuyện đều phải lấy chữ “lý” làm đầu, con đã nhớ chưa?"
Kỷ Nhược Trần cố sức gật đầu. Tử Dương chân nhân lại lấy ra một cái bình thuốc bằng ngọc màu xanh, đưa cho hắn, nói: "Đây là một lọ Dưỡng Thần Đan, khi nào con cảm thấy thân thể thần trí mệt mỏi thì hãy uống một viên là được, nó sẽ có tác dụng tốt cho con."
Kỷ Nhược Trần cám ơn Tử Dương chân nhân, sau đó lại theo tiểu đạo đồng ra cửa.
Tuy rằng tuổi của hắn chưa đủ mười lăm, thể nhưng nếu Tử Dương chân nhân nói hắn là mười tám, vậy sẽ là mười tám. Hắn không ngốc tới mức đôi co làm gì, nhưng mẫu câu mà Tử Dương chân nhân căn dặn hắn.. thì hắn biết chân nhân có dụng ý, mỗi câu, mỗi chữ đều khắc sâu vào trong lòng.
Kỷ Nhược Trần đi rồi, Vân Phong đạo trưởng vẫn đứng sau lưng Tử Dương chân nhân lên tiếng, nói: "Tử Dương chân nhân. Kỷ Nhược Trần tuổi đã mười tám, so với những đạo đồng nhập môn hơn tận 12 tuổi, đến lúc học tập thì sẽ có sự khó khắn. Hơn nữa người lại an bài hắn ở trong Thái Thượng Đạo Đức cung tu luyện, thì khi những đệ tử được cưng chiều, ngang ngược kiêu ngạo trong thất mạch thấy Kỷ Nhược Trần tư chất tầm trung lại được các vị chân nhân coi trọng như vậy, họ không biết hắn là Trích tiên hàng thế sợ rằng sẽ tới sinh sự gây chuyện. Cho nên việc an bài này, có thỏa đáng hay không?"
Tử Dương chân nhân liếc mắt nhìn Vân Phong vuốtrâu mỉm cười nói: "Đây chỉ là một khảo nghiệm đơn giản, nho nhỏ mà thôi. Nhược Trần bán bánh bao thịt người trong hắc điểm sáu năm đã làm hại không biết bao nhiều người, chẳng nhẽ lại không ứng phó được với những đệ tử không rành thế sự kiêu ngạo tự đại kia ư? Chuyện mà vi sư lo lắng nhất, chính là hắn bị nơi phồn hoa này mê mẩn tâm hồn, không... chịu cực khổ tu luyện. Cho dù hắn có thân thể trích tiên, thì cũng làm sao tu luyện được tới đại viên mãn?"
Vân Phong đạo trưởng lập tức nói: "Chân nhân anh minh."
"Cho dù như thể nào, sau này sự huynh hành sự cũng phải cần thận, bảo hộ Kỷ Nhược Trần cho tốt. Thân phận hiện tại của Kỷ Nhược Trần không thể để lộ ra được, nếu như chính đạo, tà môn biết hắn là Trích tiên hàng thế, tất sẽ không từ thủ đoạn mà tới cướp người, nói không chừng, cả những lão quái vậy trăm tuổi cũng xuất hiện, như vậy thì sơn môn của Đạo Đức tông sẽ không ngừng tấp nập. Hắc hắc, Đạo Đức tông chúng ta đã truyền thừa ba ngàn năm, sao có thể bị hủy trong tay chúng ta được? Tử Dương sư huynh, ta nhìn về phía xa của Tây Huyền Sơn, trong mây tía lại có ẩn huyết quang, chỉ sợ sau này, Đạo Đức tông sẽ gặp phải thế cục khó ứng phó nổi. Khi đó huynh cứ gọi ta xuất quan, ta sẽ hoãn lại việc phi thắng cùng nhau hợp lực đối phó địch nhân!"
Tử Dương chân nhân vội vã đáp ứng.
Tử Vi Chân Nhân lại trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên thở dàimột hơi, nói: "Kỳ thực thiên cơ khó dò, ta chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thấy đốm sáng, lại tưởng mình hiểu được thiên cơ, nhìn thấu âm dương, biết chuyện quá khứ tương lai. Hắc hắc, đúng là cuồng vọng tự đại! Nếu như biết trước được chuyện tương lai, thì sao lại có thể thủ thúc vô sách để Đạo Đức tông rối tinh rối mù như hiện nay?"
Nói xong Tử Vi Chân Nhân buồn bã vô cùng, vung tay lên, đi vào trong hậu điện.
Bình minh ngày tiếp theo, Kỷ Nhược Trần được một tiểu đạo đồng dẫn đường, đi đến Thái Thường Cung đây là nơi ở của Tử Dương chân nhân. Với hắn mà nói, mỗi bước đi lúc này, cảnh vật đều thay đổi một lần, giống như đang nhập mình vào trong một giảc mộng.
Thái Thường Cung mang khí thể hùng tráng, mượn thế núi rừng cây ẩn giấu, giống như Bồng Lai tiên cảnh trông lại như quỳnh lâu điện ngọc, gọi là tiên cảnh cũng không nói khoác chút nào. Nếu như Kỷ Nhược Trần còn ở Long Mông khách sạn, thì đánh chết hắn cũng không tin, trong thiên hạ lại còn những nơi hùng tráng vượt khỏi giới phàm trần nhưthể này.
... Lúc này, hắn cũng biết, tu sĩ không phải là thân tiên, nhưng với thần thông mà họ có, thì thân tiên cũng chỉ như vậy mà thôi.
Có một điều không hoàn mỹ duy nhất, đó là cơm chay ở Thái Thượng Đạo Đức Cung mùi vị rất kém, lấy những điều mà hắn mới học được thì chính là tràn ngập tượng khí (thô sơ), không có linh tâm (tinh tê, khéo léo). Nếu như so sánh cơm chay ở đây với bánh bao nhân thịt của vợ chồng chưởng quỹ, thì đúng là khác nhau như trời với đất.
Thái Thường Cung của Tử Dương đạo trường có vẻ ngoài nguy nga tráng lệ. Khi bước chân vào, cảm thấy nó thuần khiết mà không có tục khí thanh cao xuất trần, không mang vẻ xa hoa. Trong viện có trồng loại Từ Trúc Tông Lư (cây cọ màu trúc tím), rồi lại còn trồng cả chuối tây, gió thoang thoảng thổi mang lại cảm giác ấm áp, mềm mại mà sinh động đúng là phong cảnh kiểu Nam Hải.
Kỷ Nhược Trần đi vào chánh đường, thấy ở giữa có một lão đạo mặt mũi hiền lành, chính là Tử Dương chân nhân. Hắn vô cùng thông minh lập tức quỳ xuống bái lạy, miệng nói thần tiên không ngớt.
- Tử Dương chân nhân cười ha hả, thản nhiên nhận của hắn tám lạy, sau đó không thấy lão có động tác gì, mà có một lực lượng nhu hòa nâng Kỷ Nhược Trần dậy, đưa hắn tới trước mặt lão.
Tử Dương chân nhân đánh giá kỹ Kỷ Nhược Trần một lần, chậm rãi nói: "Nếu như ngươi đã cam nguyện làm môn hạ của Đạo Đức tông ta, vậy thì phải tuân theo quy củ. Đạo Đức tông đứng đầu chính đạo, lấy chính tâm thành ý làm đầu. Ta hỏi ngươi. trong mấy năm trước, con đã làm những chuyện ác, trái ý bề trên chưa?"
Kỷ Nhược Trần cả kinh lập tức quỳ xuống trả lời: "Tiểu nhân từ khi hiểu việc, thì đã bắt đầu lưu lạc, cho tới khi tới Long Môn khách sạn ở quan ngoại thì được chưởng quỹ nhận nuôi. Những năm gần đây tiểu nhân vẫn nhớ kỹ ân cho ở lại ở chưởng quỹ và chưởng quỹ phu nhân, tận tâm tận lực làm việc, chưa bao giờ làm trái ý của bề trên."
Tử Dương chân nhân nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, trong mũi nặng nề hừ một tiếng. Tiếng hừ này như tiếng sấm ầm ầm vang vọng trong tai của Kỷ Nhược Trần, làm cho hắn đầu váng mắt hoa.
Kỷ Nhược Trần tâm trạng kinh hoảng âm run rẩy nói:
"Chân nhân không thần tiên! Buổi sáng người tới Long Môn khách sạn, tiểu nhân thực sự không kháng cự được mê hoặc động tham niệm, ăn vụng ba cái bánh bao mới hấp và một chén canh xương. Tiểu nhân cũng không phải vì đói mà là đồ ăn do chưởng quỹ phu nhân làm quá ngon. Trừ lần đó ra, thì không làm chuyện gì khác trái ý bề trên cả, thực sự là không có!"
Nhưng lúc này ở trong lòng Kỷ Nhược Trần lại nghĩ tới chuyện hạ mê dược, đánh ngất con dê béo, nhưng lại như tát nước đổ đi, hồn nhiên coi mình không làm những chuyện thương thiên hại lý nào cả.
Tử Dương chân nhân công lực thâm hậu. nghe như vậy cũng ngẩn ngơ. Sau khi trầm mặc chừng nửa nén hương. Tử Dương chân nhân mới thở phào ra một hơi. Lão cười khổ một tiếng, những thiên văn tự định thuyết giáo về hắn thì giờ không phun ra được một chữ, toàn bộ đã quên sạch sẽ. Lão đành dặn dò nói:
"Hôm qua Vân Phong đạo trưởng đã đưa cho ngươi tông quy môn pháp của Đạo Đức tông ta, hai ngày tiếp theo ngươi dụng tầm mà học cho thuộc. Sau đó Vân Phong đạo trưởng sẽ dạy cho ngươi những môn học khác, như quy củ dâng hương lễ bái. Đợi ta và thất mạch chân nhân thương lượng những môn ngươi phải học trong ngày, rồi sẽ đích thân dạy cho ngươi. Bây giờ sự vụ trong tông rất bận rộn, lễ bái sư cứ tạm hoãn lại, vừa rồi ngươi lạy ta tám cái, ta thay mặt chưởng giáo Tử Vi Chân Nhân thu ngươi làm đồ đệ. Sau này đừng có gọi bừa là thần tiên, người khác nghe lại cười cho."
Kỷ Nhược Trần gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, một lúc sau mới rụt rè nói: "Sư phụ, đệ tử còn có một chuyện. Vân Phong đạo trưởng đúng là đã đưa cho con ba bản môn quy của Đạo Đức tông thế nhưng... thế nhưng trong sách có mười chữ, thì có tới bốn năm chữ con không biết."
Tử Dương chân nhân trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Hóa ra con không biết chữ, điều này đúng là ta đã quên mất. Vậy thì sau này mỗi ngày con bỏ ra một canh giờ (bằng hai tiếng đồng hồ), cùng các đồng tử mới chọn năm nay đọc sách viết chữ. Con cứ đi xuống đi, có gì thì gọi Vân Phong đạo trưởng an bài cho."
Kỷ Nhược Trần đáp ứng, theo tiểu đạo đồng bước ra ngoài. Nhưng mới đi tới cửa đại điện. Tử Dương chân nhân đã gọi hắn quay lại. Tử Dương chân nhân lấy Thanh Thạch ở trong người ra, giao cho Kỷ Nhược Trần, sau đó nói:
"Nhược Trần, nếu tính tuổi của thế tục con đã mười tám rồi hiện tại nhập môn học đại đạo đúng là đã quá muộn. Nhưng thiên đạo cốt ở chuyên cần, chỉ cần con khổ công học tập thì ở tuổi nào cầu đạo cũng không tính là muộn. Chỉ là con thành niên rồi mới tu đạo, thì cực khổ sẽ nhiều hơn người khác rất nhiều, đây cũng là thượng thiên cố ý muốn mài rũa con thành tài, không thể bởi vì như vậy mà sinh ra oán hận cam chịu. Sau này có gặp phải chuyện gì, luôn luôn phải nhớ kỹ. Đạo Đức tông chúng ta đứng đầu chính đạo trong thiên hạ, mọi chuyện đều phải lấy chữ “lý” làm đầu, con đã nhớ chưa?"
Kỷ Nhược Trần cố sức gật đầu. Tử Dương chân nhân lại lấy ra một cái bình thuốc bằng ngọc màu xanh, đưa cho hắn, nói: "Đây là một lọ Dưỡng Thần Đan, khi nào con cảm thấy thân thể thần trí mệt mỏi thì hãy uống một viên là được, nó sẽ có tác dụng tốt cho con."
Kỷ Nhược Trần cám ơn Tử Dương chân nhân, sau đó lại theo tiểu đạo đồng ra cửa.
Tuy rằng tuổi của hắn chưa đủ mười lăm, thể nhưng nếu Tử Dương chân nhân nói hắn là mười tám, vậy sẽ là mười tám. Hắn không ngốc tới mức đôi co làm gì, nhưng mẫu câu mà Tử Dương chân nhân căn dặn hắn.. thì hắn biết chân nhân có dụng ý, mỗi câu, mỗi chữ đều khắc sâu vào trong lòng.
Kỷ Nhược Trần đi rồi, Vân Phong đạo trưởng vẫn đứng sau lưng Tử Dương chân nhân lên tiếng, nói: "Tử Dương chân nhân. Kỷ Nhược Trần tuổi đã mười tám, so với những đạo đồng nhập môn hơn tận 12 tuổi, đến lúc học tập thì sẽ có sự khó khắn. Hơn nữa người lại an bài hắn ở trong Thái Thượng Đạo Đức cung tu luyện, thì khi những đệ tử được cưng chiều, ngang ngược kiêu ngạo trong thất mạch thấy Kỷ Nhược Trần tư chất tầm trung lại được các vị chân nhân coi trọng như vậy, họ không biết hắn là Trích tiên hàng thế sợ rằng sẽ tới sinh sự gây chuyện. Cho nên việc an bài này, có thỏa đáng hay không?"
Tử Dương chân nhân liếc mắt nhìn Vân Phong vuốtrâu mỉm cười nói: "Đây chỉ là một khảo nghiệm đơn giản, nho nhỏ mà thôi. Nhược Trần bán bánh bao thịt người trong hắc điểm sáu năm đã làm hại không biết bao nhiều người, chẳng nhẽ lại không ứng phó được với những đệ tử không rành thế sự kiêu ngạo tự đại kia ư? Chuyện mà vi sư lo lắng nhất, chính là hắn bị nơi phồn hoa này mê mẩn tâm hồn, không... chịu cực khổ tu luyện. Cho dù hắn có thân thể trích tiên, thì cũng làm sao tu luyện được tới đại viên mãn?"
Vân Phong đạo trưởng lập tức nói: "Chân nhân anh minh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.