Chương 64: Đau thương 4
Yên Vũ Giang Nam
28/03/2017
Hoài Tố lặng lẽ trong chốc lát, cắn răng nói:
"Có nỗi khổ trong lòng? Tình hình lúc đầu, hắn đâu có giống như bị hãm hại? Mà cho dù Kỷ Nhược Trần bị người ta hãm hại nhưng ta đã mất hết thuần khiết rồi, biết nói với ai đây? Sư tổ vì chấn hưng Đan Nguyên cung, không từ bất cứ việc xấu nào. Chỉ tiếc cho Hoài Tố ta là một nữ tử phàm tục, không cách nào cống hiến để chấn hưng Đan Nguyên cung. Lệnh của Ngọc Huyền sư tổ, thứ cho ta không làm được!"
Hàm Yên kinh ngạc, đôi mắt đầy gợn sóng nhìn Hoài Tố, hỏi:
"Ngọc Huyền sư tổ bảo tỷ làm cái gì?"
Hoài Tố lặng lẽ không đáp, ôm bầu rượu ngửa đẩu định uống, nhưng mà bầu rượu đã trống không, chẳng còn giọt nào nữa cả. Nàng tiện tay ném bầu rượu ra ngoài cửa sổ, đứng thẳng lên nhìn ra ngoài đó, giống như đang nhìn ánh trăng như nước.
Hàm Yên đợi một lát, dịu dàng đứng dậy, gọi một tiếng:
"Sư tỷ..."
Hoài Tố u oán thở dài một hơi mới từ trong mộng tỉnh lại. Ánh trăng như nước chiếu vào trên da thịt như tơ kia, giống như đang sinh ra một tầng khói nhẹ. Nữ tử như tranh, ánh trăng như lụa mỏng, thực sự rất mê ly, lại càng thêm phần kinh tâm động phách.
"Hàm Yên, sư tỷ có đẹp không?"
Hàm Yên cục kỳ kinh ngạc, có chút không biết làm sao đành nói:
"Sư tỷ đương nhiên là cực kỳ xinh đẹp..."
Hoài Tố nhẹ nhàng vỗ thân hình của mình, u oán than thở:
"Cổ nhân có nói, hồng nhan gây tai họa, hóa ra không sai chút nào. Nữ tử xinh đẹp trên thế gian này, cũng là một việc sai lầm. Chẳng cần biết sư tổ có lệnh gì, nói một câu thôi là ta làm không được."
Hàm Yên nghe xong, lặng lẽ không nói gì.
Hoài Tố đột nhiên hỏi:
"Hàm Yên, tỷ nghe nói muội với Kỷ Nhược Trần đã cùng nghe giảng, vậy thì muội biết đạo hạnh của hắn ra sao chứ?"
Hàm Yên đáp:
"Tuế khảo năm ngoái, hắn mới vào Thái Thanh Chân Thánh cảnh."
Hoài Tố buồn bã cười, nói:
"Rất tốt! Vậy thì năm nay ta tự hủy hai tầng đạo hạnh, ở tuế khảo giết hắn là được rồi."
Hàm Yên thất kinh, vội la lên:
"Sư tỷ, tuyệt đổi không thể! Hôm nay đã một năm trôi qua, mặc dù theo lẽ thường thì đạo hạnh của hắn không cách nào tăng thêm một tầng. Nhưng dù sao hắn cũng đồng thời thụ nghiệp tám vị chân nhân, khác hẳn với đệ tử bình thường, tiến cảnh trước tuế khảo cũng chẳng phải là chuyện lạ gì. Nếu mà như vậy, thì sư tỷ chẳng phải là đã uống phí tâm tư rồi hay sao? Huống hồ..."
Hoài Tố thấy Hàm Yên do dự, cười khổ một tiếng nói:
"Có cái gì, muội cứ nói thẳng đi, không sao đâu."
Hàm Yên mới nói:
"Lúc Kỷ Nhược Trần nhập đạo, thiên phú không hiện. Thế nhưng tới hiện nay hắn đã 3 lần đoạt vị trí đệ nhất tuế khảo, tiến bộ nhanh chóng vô cùng, năm sau vượt năm trước. Đạo pháp của hắn biến ảo đa đoan, có thủ đoạn khắc chế cung ta. Sư tỷ... cho dù tỷ có giết chết hắn cũng chưa chắc đã đạt được mục đích. Huống chỉ tỷ đột nhiên tự hủy đạo hạnh, các vị chân nhân sao không nghi ngờ cho được. Việc này vạn lần không thể!"
Hoài Tố đau khổ cười, nói: "Ta hiểu rồi, xem ra ta có tự hủy đạo hạnh cũng không phải là đối thủ của hắn. Nếu mà như vậy, thì ta nên chờ hắn từ từ đuổi theo. Cho tới khi bước chân vào Huyền Thánh Cảnh mới có cơ hội một chường đánh chết hắn?"
Hàm Yên lại than thở: "Sư tỷ... cho dù tỷ có thực sự giết chết hắn, nhưng có các vị chân nhân ở bên cạnh xem, thu hồn phách kéo dài tính mạng cho hắn, chẳng nhẽ việc này lại khó ư?"
Hoài Tố kinh ngạc đứng thẳng, nước mắt đã rơi xuống nhưng mà nàng không nhặn thấy. mếu máo nói:
"Vậy... ta nên làm cái gì bây giờ?"
Hàm Yên muốn nói gì đó lại thôi. Một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở dài, nói: "Việc này nên làm thế nào, Hàm Yên cũng chỉ là một nữ tử phàm trần, muội cũng không biết làm thế nào cho phải cả."
Tuyết rơi đúng mấy ngày liền, trời rét đậm. Chỉ 3 ngày nữa là tuế khảo mỗi năm một lần của Đạo Đức tông lại tới.
Lúc này Kỷ Nhược Trần đã chuẩn bị xong sách lược ứng chiến trong tuế khảo, các pháp bảo tương ứng cũng chuẩn bị xong, phân loại chỉnh tề đặt ở trên bàn. Đan dược, phù chú cần sử dụng cũng đã chuẩn bị đẩy đủ từ nửa tháng trước.
Năm ngoái khi hắn mới bước chân vào Thái Thanh Chân Thánh cảnh, hắn cậy vào thủ đoạn biến ảo đa đoan của mình để đoạt được vị trí đệ nhất. Năm nay hắn đã dùng Giải Ly quyết nhiều lần. chỉ cách đột phá Chân Thánh cảnh một khoảng cách nhỏ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Kỷ Nhược Trần hôm nay chân nguyên thâm hậu, khác xa với năm ngoái, chuyện đoạt đệ nhất chắc cũng không cần phải lo lắng.
Hiện giờ vạn sự đã chuẩn bị xong, ngoài việc đả tọa thanh tu thì đã chẳng còn việc gì để làm. Trong khoảng thời gian này, trong tim hắn có vô số phiền toái, bất an nhưng mà từ ngày bói quẻ thấy máu thì Kỷ Nhược Trần đã đem toàn bộ què bỏi phân giải. Hiện giờ mới dùng tới phân nửa để bồi bổ nguyên khí bản thân.
Hắn mặc dù không bói toán nhưng đối với nhân quả, luân hồi vẫn luôn lưu tâm. Sau khi hắn tìm các đạo tạng điển tịch đọc một lần, Kỷ Nhược Trần vẫn mù tịt chẳng có manh mối gì về Trích Tiên cả. Lúc đó hắn mới biết, hóa ra đạo nhân quả luân hồi còn tối nghĩa khó hiểu hơn so với Tam Thanh Chân Quyết.
Kỷ Nhược Trần đứng ở trước cửa sổ nhìn tuyết lớn bay toán loạn ngoài trời mà trong lòng đang có ngàn vạn suy nghĩ đầu, óc vận khởi như chong chóng.
Không biết tại sao hắn lại nhớ tới năm mình còn ở Long Môn khách sạn, nhớ tới những trận cãi nhau giữa chường quỹ và chường quỹ phu nhân.
Ngày ấy việc kinh doanh rất ảm đạm, có khi cả ngày chẳng có con dê béo nào tới cửa, mặt của chường quỹ phu nhân cùng đen sạm đi. Lúc cơm tối, khách **** như bị bao phủ mây đen, ẩn chứa việc sắp bùng nổ sấm sét.
Kỷ Nhược Trần lúc đó tuồi còn quá nhỏ, sợ đến mức câm như hến, chỉ cúi đầu ăn cơm, rất sợ ánh mắt của chường quỹ phu nhân, sợ người đem trận cuồng phong bạo vũ này đổ lên người mình.
Cũng may chường quỹ phu nhân chỉ trời mắng tiên, phật một hồi, đột nhiên chuyển hướng đổ lên đầu chường quỹ. Nàng mới mỡ miệng, thì giống như chuông lớn đồng thời vang lên, tuy rằng có khó nghe nhưng mà thanh âm thực sự là quá lớn, chấn động cả đồ vật trên bốn vách tường, chén đĩa nhảy loạn xạ.
Kỷ Nhược Trần choáng đầu hoa mắt, chỉ nghe nàng quở trách chưởng quỹ: "Cái tên vô dụng chết tiệt này! Trời sinh số khổ đã đành, qua mười năm lại có một lần đại kiếp nạn. Chỉ còn có năm năm nữa thôi là có thể nhìn thấv Quỷ Môn quan rồi. Năm xưa lão nương phong tình vạn chủng, người tới cửa làm mối không một trăm cùng có tám mươi. Không biết mắt có mù hay không lại coi trọng ông? Thế nên bây giờ mới phải cùng ông chui rúc trong cái tổ **** nơi hoang dã, chỉ duy nhất có một tiểu nhị là nhặt được, gặp năm mùa màng thất bát thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn!"
Chường quỹ tâm tình không tốt lắm, lại có mấy chén rượu. Rượu vào thì gan lớn, lập tức cố sức vỗ bàn một cái, cả giận nói:
"Ta tuy rằng mười năm một kiếp, thế nhưng mỗi lần chỉ thấy quán hủy chứ người không vong. Đây chẳng phải là vận đại phú đại quý, vận may vào đầu thì là cái gì? Hừ hừ! Nói tới năm đó ư? Năm đó bà đương nhiên là phong tình vạn chủng! Bà ờ thôn Hà Đông rống một tiếng, thì ờ thôn Hà Tây mười hộ thì có tới chín bỏ chạy không còn một ai!"
Chường quỹ phu nhân giận tím mặt, cao giọng quát một tiếng:
"Trương Vạn Tài! Giỏi cho cái gan chó! Hôm nay không phải ông chết, thì ta sống!" (ta thấy cũng rứa mà, ông đó chết thì bà đó sống chứ còn gì nữa…)
Tiếng quát chưa dứt thì một cái quạt to bằng bàn tay mang theo ác phong kéo tới đập lên trên mặt của chưởng quỹ!
Chưởng quỹ động tác cực nhanh, nắm lấy đĩa bánh bao chắn trước mặt.
Kỷ Nhược Trần cũng nhanh nhạy, thấy tình cảnh này đã nhiều, cho nên nhanh như chớp trốn xuống dưới bàn.
Hắn ở bên dưới chỉ thấy chường quỹ và chường quỹ phu nhân bốn chân đá đấm có công có phòng, trên đầu mình thì những tiếng binh binh bốp bốp, loảng xoảng vang lên không ngừng, chẳng biết là lại có bao nhiêu chén đĩa gặp tai ương đây.
Nghĩ đến đây, Kỷ Nhược Trần nhịn không được mỉm cười. Hắn bồng nhiên cả kinh, trong lòng cẩn thận ngẫm nghĩ, hàn ý đột nhiên nảy sinh. Ngày đại kiếp nạn mười năm một lần cũng chính là ngày chường quỹ lên núi!
Nhớ lại chuyện xưa, Kỷ Nhược Trần không khỏi buồn bã. Xem ra phu phụ chường quỹ đã không thể tránh được đại kiếp nạn quán mất người vong.
Kỷ Nhược Trần ngóng nhìn tuyết bay đầy trời, gió mạnh gào thét bên tai. Hắn hít một hơi thật sâu, mặc cho hàn ý ở ngực khuếch tán ra xung quanh.
Cho dù là phúc hay họa, điều nên tới cũng sẽ tới. Quái tượng mặc dù có bói nhiều hơn nữa thì kết quả cũng chỉ là vô dụng.
Hắn bỗng nhiên một tiếng huýt dài một tiếng!
Tuế khảo năm nay, Kỷ Nhược Trần không cần pháp khí, chẳng động tới phù chú mà vẻn vẹn một bộ thanh sam, một thanh mộc kiếm, bị thương 38 chỗ, bách chiến bách thắng.
"Có nỗi khổ trong lòng? Tình hình lúc đầu, hắn đâu có giống như bị hãm hại? Mà cho dù Kỷ Nhược Trần bị người ta hãm hại nhưng ta đã mất hết thuần khiết rồi, biết nói với ai đây? Sư tổ vì chấn hưng Đan Nguyên cung, không từ bất cứ việc xấu nào. Chỉ tiếc cho Hoài Tố ta là một nữ tử phàm tục, không cách nào cống hiến để chấn hưng Đan Nguyên cung. Lệnh của Ngọc Huyền sư tổ, thứ cho ta không làm được!"
Hàm Yên kinh ngạc, đôi mắt đầy gợn sóng nhìn Hoài Tố, hỏi:
"Ngọc Huyền sư tổ bảo tỷ làm cái gì?"
Hoài Tố lặng lẽ không đáp, ôm bầu rượu ngửa đẩu định uống, nhưng mà bầu rượu đã trống không, chẳng còn giọt nào nữa cả. Nàng tiện tay ném bầu rượu ra ngoài cửa sổ, đứng thẳng lên nhìn ra ngoài đó, giống như đang nhìn ánh trăng như nước.
Hàm Yên đợi một lát, dịu dàng đứng dậy, gọi một tiếng:
"Sư tỷ..."
Hoài Tố u oán thở dài một hơi mới từ trong mộng tỉnh lại. Ánh trăng như nước chiếu vào trên da thịt như tơ kia, giống như đang sinh ra một tầng khói nhẹ. Nữ tử như tranh, ánh trăng như lụa mỏng, thực sự rất mê ly, lại càng thêm phần kinh tâm động phách.
"Hàm Yên, sư tỷ có đẹp không?"
Hàm Yên cục kỳ kinh ngạc, có chút không biết làm sao đành nói:
"Sư tỷ đương nhiên là cực kỳ xinh đẹp..."
Hoài Tố nhẹ nhàng vỗ thân hình của mình, u oán than thở:
"Cổ nhân có nói, hồng nhan gây tai họa, hóa ra không sai chút nào. Nữ tử xinh đẹp trên thế gian này, cũng là một việc sai lầm. Chẳng cần biết sư tổ có lệnh gì, nói một câu thôi là ta làm không được."
Hàm Yên nghe xong, lặng lẽ không nói gì.
Hoài Tố đột nhiên hỏi:
"Hàm Yên, tỷ nghe nói muội với Kỷ Nhược Trần đã cùng nghe giảng, vậy thì muội biết đạo hạnh của hắn ra sao chứ?"
Hàm Yên đáp:
"Tuế khảo năm ngoái, hắn mới vào Thái Thanh Chân Thánh cảnh."
Hoài Tố buồn bã cười, nói:
"Rất tốt! Vậy thì năm nay ta tự hủy hai tầng đạo hạnh, ở tuế khảo giết hắn là được rồi."
Hàm Yên thất kinh, vội la lên:
"Sư tỷ, tuyệt đổi không thể! Hôm nay đã một năm trôi qua, mặc dù theo lẽ thường thì đạo hạnh của hắn không cách nào tăng thêm một tầng. Nhưng dù sao hắn cũng đồng thời thụ nghiệp tám vị chân nhân, khác hẳn với đệ tử bình thường, tiến cảnh trước tuế khảo cũng chẳng phải là chuyện lạ gì. Nếu mà như vậy, thì sư tỷ chẳng phải là đã uống phí tâm tư rồi hay sao? Huống hồ..."
Hoài Tố thấy Hàm Yên do dự, cười khổ một tiếng nói:
"Có cái gì, muội cứ nói thẳng đi, không sao đâu."
Hàm Yên mới nói:
"Lúc Kỷ Nhược Trần nhập đạo, thiên phú không hiện. Thế nhưng tới hiện nay hắn đã 3 lần đoạt vị trí đệ nhất tuế khảo, tiến bộ nhanh chóng vô cùng, năm sau vượt năm trước. Đạo pháp của hắn biến ảo đa đoan, có thủ đoạn khắc chế cung ta. Sư tỷ... cho dù tỷ có giết chết hắn cũng chưa chắc đã đạt được mục đích. Huống chỉ tỷ đột nhiên tự hủy đạo hạnh, các vị chân nhân sao không nghi ngờ cho được. Việc này vạn lần không thể!"
Hoài Tố đau khổ cười, nói: "Ta hiểu rồi, xem ra ta có tự hủy đạo hạnh cũng không phải là đối thủ của hắn. Nếu mà như vậy, thì ta nên chờ hắn từ từ đuổi theo. Cho tới khi bước chân vào Huyền Thánh Cảnh mới có cơ hội một chường đánh chết hắn?"
Hàm Yên lại than thở: "Sư tỷ... cho dù tỷ có thực sự giết chết hắn, nhưng có các vị chân nhân ở bên cạnh xem, thu hồn phách kéo dài tính mạng cho hắn, chẳng nhẽ việc này lại khó ư?"
Hoài Tố kinh ngạc đứng thẳng, nước mắt đã rơi xuống nhưng mà nàng không nhặn thấy. mếu máo nói:
"Vậy... ta nên làm cái gì bây giờ?"
Hàm Yên muốn nói gì đó lại thôi. Một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở dài, nói: "Việc này nên làm thế nào, Hàm Yên cũng chỉ là một nữ tử phàm trần, muội cũng không biết làm thế nào cho phải cả."
Tuyết rơi đúng mấy ngày liền, trời rét đậm. Chỉ 3 ngày nữa là tuế khảo mỗi năm một lần của Đạo Đức tông lại tới.
Lúc này Kỷ Nhược Trần đã chuẩn bị xong sách lược ứng chiến trong tuế khảo, các pháp bảo tương ứng cũng chuẩn bị xong, phân loại chỉnh tề đặt ở trên bàn. Đan dược, phù chú cần sử dụng cũng đã chuẩn bị đẩy đủ từ nửa tháng trước.
Năm ngoái khi hắn mới bước chân vào Thái Thanh Chân Thánh cảnh, hắn cậy vào thủ đoạn biến ảo đa đoan của mình để đoạt được vị trí đệ nhất. Năm nay hắn đã dùng Giải Ly quyết nhiều lần. chỉ cách đột phá Chân Thánh cảnh một khoảng cách nhỏ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Kỷ Nhược Trần hôm nay chân nguyên thâm hậu, khác xa với năm ngoái, chuyện đoạt đệ nhất chắc cũng không cần phải lo lắng.
Hiện giờ vạn sự đã chuẩn bị xong, ngoài việc đả tọa thanh tu thì đã chẳng còn việc gì để làm. Trong khoảng thời gian này, trong tim hắn có vô số phiền toái, bất an nhưng mà từ ngày bói quẻ thấy máu thì Kỷ Nhược Trần đã đem toàn bộ què bỏi phân giải. Hiện giờ mới dùng tới phân nửa để bồi bổ nguyên khí bản thân.
Hắn mặc dù không bói toán nhưng đối với nhân quả, luân hồi vẫn luôn lưu tâm. Sau khi hắn tìm các đạo tạng điển tịch đọc một lần, Kỷ Nhược Trần vẫn mù tịt chẳng có manh mối gì về Trích Tiên cả. Lúc đó hắn mới biết, hóa ra đạo nhân quả luân hồi còn tối nghĩa khó hiểu hơn so với Tam Thanh Chân Quyết.
Kỷ Nhược Trần đứng ở trước cửa sổ nhìn tuyết lớn bay toán loạn ngoài trời mà trong lòng đang có ngàn vạn suy nghĩ đầu, óc vận khởi như chong chóng.
Không biết tại sao hắn lại nhớ tới năm mình còn ở Long Môn khách sạn, nhớ tới những trận cãi nhau giữa chường quỹ và chường quỹ phu nhân.
Ngày ấy việc kinh doanh rất ảm đạm, có khi cả ngày chẳng có con dê béo nào tới cửa, mặt của chường quỹ phu nhân cùng đen sạm đi. Lúc cơm tối, khách **** như bị bao phủ mây đen, ẩn chứa việc sắp bùng nổ sấm sét.
Kỷ Nhược Trần lúc đó tuồi còn quá nhỏ, sợ đến mức câm như hến, chỉ cúi đầu ăn cơm, rất sợ ánh mắt của chường quỹ phu nhân, sợ người đem trận cuồng phong bạo vũ này đổ lên người mình.
Cũng may chường quỹ phu nhân chỉ trời mắng tiên, phật một hồi, đột nhiên chuyển hướng đổ lên đầu chường quỹ. Nàng mới mỡ miệng, thì giống như chuông lớn đồng thời vang lên, tuy rằng có khó nghe nhưng mà thanh âm thực sự là quá lớn, chấn động cả đồ vật trên bốn vách tường, chén đĩa nhảy loạn xạ.
Kỷ Nhược Trần choáng đầu hoa mắt, chỉ nghe nàng quở trách chưởng quỹ: "Cái tên vô dụng chết tiệt này! Trời sinh số khổ đã đành, qua mười năm lại có một lần đại kiếp nạn. Chỉ còn có năm năm nữa thôi là có thể nhìn thấv Quỷ Môn quan rồi. Năm xưa lão nương phong tình vạn chủng, người tới cửa làm mối không một trăm cùng có tám mươi. Không biết mắt có mù hay không lại coi trọng ông? Thế nên bây giờ mới phải cùng ông chui rúc trong cái tổ **** nơi hoang dã, chỉ duy nhất có một tiểu nhị là nhặt được, gặp năm mùa màng thất bát thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn!"
Chường quỹ tâm tình không tốt lắm, lại có mấy chén rượu. Rượu vào thì gan lớn, lập tức cố sức vỗ bàn một cái, cả giận nói:
"Ta tuy rằng mười năm một kiếp, thế nhưng mỗi lần chỉ thấy quán hủy chứ người không vong. Đây chẳng phải là vận đại phú đại quý, vận may vào đầu thì là cái gì? Hừ hừ! Nói tới năm đó ư? Năm đó bà đương nhiên là phong tình vạn chủng! Bà ờ thôn Hà Đông rống một tiếng, thì ờ thôn Hà Tây mười hộ thì có tới chín bỏ chạy không còn một ai!"
Chường quỹ phu nhân giận tím mặt, cao giọng quát một tiếng:
"Trương Vạn Tài! Giỏi cho cái gan chó! Hôm nay không phải ông chết, thì ta sống!" (ta thấy cũng rứa mà, ông đó chết thì bà đó sống chứ còn gì nữa…)
Tiếng quát chưa dứt thì một cái quạt to bằng bàn tay mang theo ác phong kéo tới đập lên trên mặt của chưởng quỹ!
Chưởng quỹ động tác cực nhanh, nắm lấy đĩa bánh bao chắn trước mặt.
Kỷ Nhược Trần cũng nhanh nhạy, thấy tình cảnh này đã nhiều, cho nên nhanh như chớp trốn xuống dưới bàn.
Hắn ở bên dưới chỉ thấy chường quỹ và chường quỹ phu nhân bốn chân đá đấm có công có phòng, trên đầu mình thì những tiếng binh binh bốp bốp, loảng xoảng vang lên không ngừng, chẳng biết là lại có bao nhiêu chén đĩa gặp tai ương đây.
Nghĩ đến đây, Kỷ Nhược Trần nhịn không được mỉm cười. Hắn bồng nhiên cả kinh, trong lòng cẩn thận ngẫm nghĩ, hàn ý đột nhiên nảy sinh. Ngày đại kiếp nạn mười năm một lần cũng chính là ngày chường quỹ lên núi!
Nhớ lại chuyện xưa, Kỷ Nhược Trần không khỏi buồn bã. Xem ra phu phụ chường quỹ đã không thể tránh được đại kiếp nạn quán mất người vong.
Kỷ Nhược Trần ngóng nhìn tuyết bay đầy trời, gió mạnh gào thét bên tai. Hắn hít một hơi thật sâu, mặc cho hàn ý ở ngực khuếch tán ra xung quanh.
Cho dù là phúc hay họa, điều nên tới cũng sẽ tới. Quái tượng mặc dù có bói nhiều hơn nữa thì kết quả cũng chỉ là vô dụng.
Hắn bỗng nhiên một tiếng huýt dài một tiếng!
Tuế khảo năm nay, Kỷ Nhược Trần không cần pháp khí, chẳng động tới phù chú mà vẻn vẹn một bộ thanh sam, một thanh mộc kiếm, bị thương 38 chỗ, bách chiến bách thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.