Chương 299: Đêm lạnh 4
Yên Vũ Giang Nam
29/10/2017
Tử Thanh trả lại cuộn giấy lụa cho đạo sĩ
kia,, dặn dò mang đến Tàng Kinh Điện để cất giữ, từ từ nghiên
cứu khám phá khẩu quyết ẩn chứa trên cuộn giấy lụa, sau đó
lại hỏi”
“Sáng sớm mai Nhược Trần sẽ phải xuống núi rồi, hắn sẽ chuẩn bị những thứ gì, sao không thấy ngươi báo lại?????’’
Đạo sĩ kia nói:
‘’Lần này Nhược Trần thực sự không đến lấy thứ gì, bao gồm cả phù chú đan dược. Theo ta biết, những thứ hắn mang theo đã dùng hết hoàn toàn khi xuống núi lần trước rồi.’’
Vẻ mặt Tử Thanh hơi động, đôi mắt mở ra, vuốt râu nói:
‘’Hắn cứ như vậy mà xuống núi sao?’’
Đạo sĩ kia trả lời vâng,do dự một lát lại dè dặt nói:
‘’chắc là như vậy. Sư thúc, ta cảm thấy...cảm thấy…’’
Hai hàng lông mày của Tử Thanh nhướng lên, nói:
‘’Nói tiếp’’
Đạo sĩ kia nghe vậy mới nói tiếp:
‘’Lần này Nhược Trần xuống núi hoàn toàn khác với lần trước, trên người hắn lộ ra tử khí, hoàn toàn không phải là người tu luyện Tam Thanh Chân Quyết nên có. Ngoài ra âm khí trong cung ngày ngày càng nặng, trên Thái Tuyền Phong khong chỉ tràn ngập quỷ khí, thỉnh thoảng vẫn ngửi thấy yeu khí, này…’’
Tử Thanh vung tay lên liền ngăn lại, ngắt lời nói:
;;Ta đã biết rồi. Sau này ngươi không cần phải để ý đến những thứ này nữa, chỉ cần chú ý Ngọc Huyền cản thận là được.’’
Đạo sĩ kia thối lui khỏi thạch điện.
Tử Thanh im lặng một lát rồi than nhệ một tiếng, quay đầu nhìn về phía tế đàn. Trên đàn thờ phụng một bức tranh, chính là Quảng Thành Tử, người sáng lập Đạo Đức Tông.
………..
Sắc trời tờ mờ sáng, trong Chân Võ quan tại thành Trường An đã vang lên ba tiếng chuông, bảy tiếng trống. Đệ tử trong quan quần áo chỉnh tề, nối đuôi nhau đi ra từ trong phòng ngủ, bắt đầu bài tập buổi sáng.
Chân Võ quan to lớn hùng vỹ, điện chính cao mười trượng, nổi bật lên trong sắc trời lờ mờ, ngay cả mái cong, tượng đồng điều có khí thế âm u.
Chợt có một đạo sĩ lao về từ phía cửa môn, xuyên qua một hàng đệ tử trên quảng trường, chạy thẳng tới hậu viện, vội vàng hấp tấp. Trong chốc lát đám đệ tử dừng bước lại, quay mặt nhìn nhau. Người kia chính là đại đệ tử của Tôn Qủa, vội vàng chạy như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện vô cùng lớn.
Lúc này người trong thiên hạ điều biết Chân Võ quan chính là kẻ thù không đội trời chung của Đạo Đức Tông, đặc biệt là sau khi giết chết mấy tên đệ tử quan trong của Đạo Đức Tông, thù này đã đén mức độ không chết không ngừng.
Mặc dù có triều đình dốc sức ủng hộ, Tôn Qủa lại tràn đầy lòng tin, nhưng cho dù là ai đối đầu với Đạo Đức Tông cũng không phải chuyện có thể dễ dàng giải quyêt được. Vì vậy các đệ tử Chân Võ quannhinf bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đều lo lắng bất an.
Trong Chân Võ quan cũng được bố trí cấm chế, có hạn chế rất lớn đối với tu sĩ muốn ngự khí phi hành. Những người kia vận dụng toàn bộ chân nguyên, trong nháy mắt đã tiến vào trong sân viện thanh tu của Tôn Qủa ở phía sau quan, trực tiếp đẩy của xông vào.
Tôn Qủa đang nhập định ở trên giongwf, hai mắt không mở ra, không buồn không vui nói:
‘’Tại sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?’’
Người kia không kịp hành lễ, lập tức nói:
‘’Sư phụ, Hà… Hà Thế Phương đã chết!’’
Đôi mắt Tôn Qủa đột nhiên mở ra, nôn nóng quát lên:
‘’chuyện này là thật sao!?’’
Đệ tử kia vội nói:
‘’Đệ tử tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn, vì tránh để lộ bí mật hoặc làm lỡ việc, liền vội vàng chạy ba nghìn dặm về báo tin chio sư phụ!’’
Sắc mạt Tôn Qủa do dự không quyết, lại đi lại trên mặt đất mấy vòng rồi mới nói:
‘’Hắn chết như thế nào?’’
Rõ ràng đệ tử kia biết rõ ý thực sự trong lòng Tôn Qủa, vội nói:
‘’Hắn bị một loại pháp bảo không biết tên gây thương tích, gân mạch toàn thân bị phong kín, huyệt khiếu đảo ngược, hoàn toàn trở lại trạng thái sau khi vừa sing ra, ba hồn bảy vía đều bị thiêu đốt sạch sẽ, một chút dấu vết cũng chưa tùng luw lại. Nói cách khác, hắn đã chết đến không thể chết hơn được nữa, căn bản không thể nào chuyển thế luân hồi! Nói trở lại, trước đây đệ tử có nằm mơ cũng không ngờ có loại pháp bảo ác độc không để lại đường lui như vậy, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ!’’
Tôn Qủa chắp tay đứng trước của sổ, một lúc lâu sau mới nói:
''có thể một chiêu khiến người ta trở lại trạng thái sơ khai lúc vừa ra đời, sợ rằng chỉ có dị bảo cấp hồng hooang hiếm thấy mới có thể làm được. Nhưng Đạo Đức Tông lập tông ba ngàn năm, nếu như không có một hai loại pháp bảo cấp bậc này cũng không thể nào. Ngươi còn thấy được điều gì nữa không?’’
Đệ tử kia tiến lên một bước, nhỏ giọng nói:
''Túi gấm thập bát càn khôn của Hà sư thúc bị phá tổng cộng mất mười lăm! Không thừa không thiếu!’’
Ống tay áo Tôn Qủa khẽ run lên.
Đệ tử kia thấp giọng, nói:
‘’Điềm báo xuất hiện trên trời xanh đã xuát hiện đầy đủ, chúc mừng sư phụ! ngày sau sư phụ tu thành chính quả, nhất định chớ quên đệ tử!’’
Tôn Qủa thở ra môt ngụm khí, chậm rãi nói:
‘’Điềm báo chăng qua cũng chỉ là điềm báo mà thôi, nhiều lời vô ích/’’
Đệ tử kia ngẩn ra, vội nói”
‘’Sư phụ cao minh đệ tử hiểu rồi’’
Tôn Qủa gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Đệ tử kia thấy vậy liền tự mình lui ra khỏi viện.
Phía đông xuất hiện một vùng trắng bạ, một vầng mặt trời đỏ rực bỗng vọt lên giữa không trung, trong nháy mắt cả thành Trương An bị nhuôm thành màu đỏ rực.
không biết tại sao, Tôn Qủa chỉ cảm thấy mặt trời sáng sớm ngày mùa đông này chói mắt khác thường.
…..
Đại Đường cung, Trường Sinh điện.
Lúc này đang có một bóng dáng thon thả dựa vào lan can ngọc, nhìn về phía mặt trời đỏ. Dường như cũng cảm thấy ánh nắng sớm hơi chói măt, nàng không nhịn được phải giơ cánh tay thon dài lên che trước mặt.
Chỉ một đọng tác đơn giản như vậy, một nữa sắc màu của Trường An điều bị nàng đoạt đi!
Nàng lời biếng gọi:
‘’ Cao công công’’
Cao Lực Sĩ tiến lên một bước,nói:
‘’có lão nô.’’
Nàng khẽ nheo đôi mắt phượng lại, nhìn mặt trời đỏ rực, nói:
‘’Xem ra hôm nay sẽ rất nóng’’
Cao Lực Sĩ đáp:
‘’Nương nương, giữa mùa đông, mặt trời gay gắt vậy đúng là hiếm thấy.’’
Nàng ừ một tiếng, sau một lúc lại nói:
‘’Cao công công, nhươi nối lúc này, có phải người trong toàn bộ thiên hạ đều bị nắng chiếu vào hay không?’’
Cao Lực Sĩ cười nói:
‘’Trong mắt ông trời, bất kể là đế vương, thương nhân, nông dân, tôi tớ đều được đối xử bình đẳng. Nếu không vì sao lại có từ phổ chiếu. Cho dù là tiên nhân cưỡi mây đạp gió cũng đều được chiếu rọi như vậy.’’
Nàng lẩm bẩm một mình:
‘’Vậy sao, ngay cả tiên nhân cũng bị chiếu rọi như vậy…’’
Nàng buông cánh tay xuống, để mặc tia nắng rực rỡ chói mắt kia chiếu rọi lên mật, lên người.
Cao Lực Sĩ thấy vậy liền kinh hãi, vội nói”
‘’Nương nương, thời tiết này rất khó đoán, bây giờ vẫn còn có mặt trời, chưa biết chừng một lúc sau gió sẽ nổi lên. Nơi này ở trên cao, gió rét, nếu như người bị nhiễm phong hàn, lão nô tuyệt đối khong đảm đương nổi.’’
Nàng yếu ớt thở dài, nói:
‘’Đúng vậy, bầu trời này luôn luôn khó đoán nha.’’
Ngày hôm đó, bầu trời vốn là vạn dặm không mây, mặt trời treo cao, trong nháy mắt liền biến thành mây xám buông xuống, như muốn đè nát cả tường thành.
Đúng như Cao Lực Sĩ đoán, trong chớp mắt gió nổi lên. Gió lạnh thổi tung mái tóc được buộc chặt của nafngm phất một đám tóc đen lên mặt nàng.
Nàng chậm rãi đưa tay lên vuốt ve mái tóc đen tán loạn, chợt nhớ tới hắn đã tưng vuốt ve mái tóc này, nói những lời nàng không hiểu được.
Đây vốn chỉ là chuyện cũ, nhưng chuyện cũ cũng có đạo lý của nnos chứ? Hiện giờ ngươi đương nhiên không hiểu, chờ một ngày kia khi cơ duyên đến liền sẽ hiểu được rõ ràng.
Nhưng mà, lúc này nàng mới nhớ, nếu như một ngày kia cũng vĩnh viễn không hiểu được, vậy nên làm thế nào?
Đã là kẻ vương vấn bụi trần, làm sao tìm được cánh cửa giải thoát đây?
“Sáng sớm mai Nhược Trần sẽ phải xuống núi rồi, hắn sẽ chuẩn bị những thứ gì, sao không thấy ngươi báo lại?????’’
Đạo sĩ kia nói:
‘’Lần này Nhược Trần thực sự không đến lấy thứ gì, bao gồm cả phù chú đan dược. Theo ta biết, những thứ hắn mang theo đã dùng hết hoàn toàn khi xuống núi lần trước rồi.’’
Vẻ mặt Tử Thanh hơi động, đôi mắt mở ra, vuốt râu nói:
‘’Hắn cứ như vậy mà xuống núi sao?’’
Đạo sĩ kia trả lời vâng,do dự một lát lại dè dặt nói:
‘’chắc là như vậy. Sư thúc, ta cảm thấy...cảm thấy…’’
Hai hàng lông mày của Tử Thanh nhướng lên, nói:
‘’Nói tiếp’’
Đạo sĩ kia nghe vậy mới nói tiếp:
‘’Lần này Nhược Trần xuống núi hoàn toàn khác với lần trước, trên người hắn lộ ra tử khí, hoàn toàn không phải là người tu luyện Tam Thanh Chân Quyết nên có. Ngoài ra âm khí trong cung ngày ngày càng nặng, trên Thái Tuyền Phong khong chỉ tràn ngập quỷ khí, thỉnh thoảng vẫn ngửi thấy yeu khí, này…’’
Tử Thanh vung tay lên liền ngăn lại, ngắt lời nói:
;;Ta đã biết rồi. Sau này ngươi không cần phải để ý đến những thứ này nữa, chỉ cần chú ý Ngọc Huyền cản thận là được.’’
Đạo sĩ kia thối lui khỏi thạch điện.
Tử Thanh im lặng một lát rồi than nhệ một tiếng, quay đầu nhìn về phía tế đàn. Trên đàn thờ phụng một bức tranh, chính là Quảng Thành Tử, người sáng lập Đạo Đức Tông.
………..
Sắc trời tờ mờ sáng, trong Chân Võ quan tại thành Trường An đã vang lên ba tiếng chuông, bảy tiếng trống. Đệ tử trong quan quần áo chỉnh tề, nối đuôi nhau đi ra từ trong phòng ngủ, bắt đầu bài tập buổi sáng.
Chân Võ quan to lớn hùng vỹ, điện chính cao mười trượng, nổi bật lên trong sắc trời lờ mờ, ngay cả mái cong, tượng đồng điều có khí thế âm u.
Chợt có một đạo sĩ lao về từ phía cửa môn, xuyên qua một hàng đệ tử trên quảng trường, chạy thẳng tới hậu viện, vội vàng hấp tấp. Trong chốc lát đám đệ tử dừng bước lại, quay mặt nhìn nhau. Người kia chính là đại đệ tử của Tôn Qủa, vội vàng chạy như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện vô cùng lớn.
Lúc này người trong thiên hạ điều biết Chân Võ quan chính là kẻ thù không đội trời chung của Đạo Đức Tông, đặc biệt là sau khi giết chết mấy tên đệ tử quan trong của Đạo Đức Tông, thù này đã đén mức độ không chết không ngừng.
Mặc dù có triều đình dốc sức ủng hộ, Tôn Qủa lại tràn đầy lòng tin, nhưng cho dù là ai đối đầu với Đạo Đức Tông cũng không phải chuyện có thể dễ dàng giải quyêt được. Vì vậy các đệ tử Chân Võ quannhinf bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đều lo lắng bất an.
Trong Chân Võ quan cũng được bố trí cấm chế, có hạn chế rất lớn đối với tu sĩ muốn ngự khí phi hành. Những người kia vận dụng toàn bộ chân nguyên, trong nháy mắt đã tiến vào trong sân viện thanh tu của Tôn Qủa ở phía sau quan, trực tiếp đẩy của xông vào.
Tôn Qủa đang nhập định ở trên giongwf, hai mắt không mở ra, không buồn không vui nói:
‘’Tại sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?’’
Người kia không kịp hành lễ, lập tức nói:
‘’Sư phụ, Hà… Hà Thế Phương đã chết!’’
Đôi mắt Tôn Qủa đột nhiên mở ra, nôn nóng quát lên:
‘’chuyện này là thật sao!?’’
Đệ tử kia vội nói:
‘’Đệ tử tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn, vì tránh để lộ bí mật hoặc làm lỡ việc, liền vội vàng chạy ba nghìn dặm về báo tin chio sư phụ!’’
Sắc mạt Tôn Qủa do dự không quyết, lại đi lại trên mặt đất mấy vòng rồi mới nói:
‘’Hắn chết như thế nào?’’
Rõ ràng đệ tử kia biết rõ ý thực sự trong lòng Tôn Qủa, vội nói:
‘’Hắn bị một loại pháp bảo không biết tên gây thương tích, gân mạch toàn thân bị phong kín, huyệt khiếu đảo ngược, hoàn toàn trở lại trạng thái sau khi vừa sing ra, ba hồn bảy vía đều bị thiêu đốt sạch sẽ, một chút dấu vết cũng chưa tùng luw lại. Nói cách khác, hắn đã chết đến không thể chết hơn được nữa, căn bản không thể nào chuyển thế luân hồi! Nói trở lại, trước đây đệ tử có nằm mơ cũng không ngờ có loại pháp bảo ác độc không để lại đường lui như vậy, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ!’’
Tôn Qủa chắp tay đứng trước của sổ, một lúc lâu sau mới nói:
''có thể một chiêu khiến người ta trở lại trạng thái sơ khai lúc vừa ra đời, sợ rằng chỉ có dị bảo cấp hồng hooang hiếm thấy mới có thể làm được. Nhưng Đạo Đức Tông lập tông ba ngàn năm, nếu như không có một hai loại pháp bảo cấp bậc này cũng không thể nào. Ngươi còn thấy được điều gì nữa không?’’
Đệ tử kia tiến lên một bước, nhỏ giọng nói:
''Túi gấm thập bát càn khôn của Hà sư thúc bị phá tổng cộng mất mười lăm! Không thừa không thiếu!’’
Ống tay áo Tôn Qủa khẽ run lên.
Đệ tử kia thấp giọng, nói:
‘’Điềm báo xuất hiện trên trời xanh đã xuát hiện đầy đủ, chúc mừng sư phụ! ngày sau sư phụ tu thành chính quả, nhất định chớ quên đệ tử!’’
Tôn Qủa thở ra môt ngụm khí, chậm rãi nói:
‘’Điềm báo chăng qua cũng chỉ là điềm báo mà thôi, nhiều lời vô ích/’’
Đệ tử kia ngẩn ra, vội nói”
‘’Sư phụ cao minh đệ tử hiểu rồi’’
Tôn Qủa gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Đệ tử kia thấy vậy liền tự mình lui ra khỏi viện.
Phía đông xuất hiện một vùng trắng bạ, một vầng mặt trời đỏ rực bỗng vọt lên giữa không trung, trong nháy mắt cả thành Trương An bị nhuôm thành màu đỏ rực.
không biết tại sao, Tôn Qủa chỉ cảm thấy mặt trời sáng sớm ngày mùa đông này chói mắt khác thường.
…..
Đại Đường cung, Trường Sinh điện.
Lúc này đang có một bóng dáng thon thả dựa vào lan can ngọc, nhìn về phía mặt trời đỏ. Dường như cũng cảm thấy ánh nắng sớm hơi chói măt, nàng không nhịn được phải giơ cánh tay thon dài lên che trước mặt.
Chỉ một đọng tác đơn giản như vậy, một nữa sắc màu của Trường An điều bị nàng đoạt đi!
Nàng lời biếng gọi:
‘’ Cao công công’’
Cao Lực Sĩ tiến lên một bước,nói:
‘’có lão nô.’’
Nàng khẽ nheo đôi mắt phượng lại, nhìn mặt trời đỏ rực, nói:
‘’Xem ra hôm nay sẽ rất nóng’’
Cao Lực Sĩ đáp:
‘’Nương nương, giữa mùa đông, mặt trời gay gắt vậy đúng là hiếm thấy.’’
Nàng ừ một tiếng, sau một lúc lại nói:
‘’Cao công công, nhươi nối lúc này, có phải người trong toàn bộ thiên hạ đều bị nắng chiếu vào hay không?’’
Cao Lực Sĩ cười nói:
‘’Trong mắt ông trời, bất kể là đế vương, thương nhân, nông dân, tôi tớ đều được đối xử bình đẳng. Nếu không vì sao lại có từ phổ chiếu. Cho dù là tiên nhân cưỡi mây đạp gió cũng đều được chiếu rọi như vậy.’’
Nàng lẩm bẩm một mình:
‘’Vậy sao, ngay cả tiên nhân cũng bị chiếu rọi như vậy…’’
Nàng buông cánh tay xuống, để mặc tia nắng rực rỡ chói mắt kia chiếu rọi lên mật, lên người.
Cao Lực Sĩ thấy vậy liền kinh hãi, vội nói”
‘’Nương nương, thời tiết này rất khó đoán, bây giờ vẫn còn có mặt trời, chưa biết chừng một lúc sau gió sẽ nổi lên. Nơi này ở trên cao, gió rét, nếu như người bị nhiễm phong hàn, lão nô tuyệt đối khong đảm đương nổi.’’
Nàng yếu ớt thở dài, nói:
‘’Đúng vậy, bầu trời này luôn luôn khó đoán nha.’’
Ngày hôm đó, bầu trời vốn là vạn dặm không mây, mặt trời treo cao, trong nháy mắt liền biến thành mây xám buông xuống, như muốn đè nát cả tường thành.
Đúng như Cao Lực Sĩ đoán, trong chớp mắt gió nổi lên. Gió lạnh thổi tung mái tóc được buộc chặt của nafngm phất một đám tóc đen lên mặt nàng.
Nàng chậm rãi đưa tay lên vuốt ve mái tóc đen tán loạn, chợt nhớ tới hắn đã tưng vuốt ve mái tóc này, nói những lời nàng không hiểu được.
Đây vốn chỉ là chuyện cũ, nhưng chuyện cũ cũng có đạo lý của nnos chứ? Hiện giờ ngươi đương nhiên không hiểu, chờ một ngày kia khi cơ duyên đến liền sẽ hiểu được rõ ràng.
Nhưng mà, lúc này nàng mới nhớ, nếu như một ngày kia cũng vĩnh viễn không hiểu được, vậy nên làm thế nào?
Đã là kẻ vương vấn bụi trần, làm sao tìm được cánh cửa giải thoát đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.