Trần Duyên

Chương 291: Đi đâu bây giờ 5

Yên Vũ Giang Nam

21/09/2017

Mà tốc độ tấn công của hắn cực nhanh, những đệ tử còn lại của Trọng Lâu phái chỉ còn biết khâm phục trong lòng, căn bản không kịp hoan hô một tiếng nào.

Phất trần của đạo sĩ lại run lên, nơi tia sáng lóe ra, Kỷ Nhược Trần hừ lên một tiếng khó chịu, thân hình hiện ra lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Vết thương cũ trên người hắn vỡ ra, trên lưng, vai ngực lại xuất hiệnthêm vô số vết thương nhỏ, đều là vết thương mới do đao pháp hộ thể và sợi tơ trên phất trần của đạo sĩ gây nên.

Hắn vừa dừng lại, tất cả vết thương lớn nhỏ đều tràn ra máu tươi, trong nháy mắt đã nhuộm hắn thành một người máu.

Ngón tay trên tay phải của Kỷ Nhược Trần đỏ tươi, máu tươi không ngừng nhỏ xuống. Mặc dù vẫn không nhìn ra bất kỳ chân nguyên trên người Kỷ Nhược Trần nhưng các đệ tử của Trọng Lâu phái lúc này cũng đã biết yêu pháp của hắn không thấp, là một kình địch.

Nhưng đao pháp của sư thúc lại càng cao hơn một bậc, mới đấu pháp một hiệp đã khiến tiểu yêu đạo sĩ của Đạo Đưc tông trọng thương.

- Ngươi. Ngươi...

Phất trần của đạo sĩ trung niên chỉ thẳng vào Kỷ Nhược Trần, tiếng quát đột nhiên nghẹn lại.

Gã hơi lung lay một chứt rồi ngã nhào xuống, tóc đen trên đầu nhanh chóng chuyển thanh trắng, khuôn mặt trở nên khô héo. Trên đạo bào ở thắt lưng gã chảy ra một dòng máu, không ngừng lan rộng ra, nhưng vết máu này không phải máu đo, mà là màu xám đậm quỷ dị.

Đột biến bỗng nhiên xuất hiện, những đệ tử trẻ tuổi của Trọng Lâu phái trong chốc lát không kịp phản ứng lại, vẫn đang ngẩn người nhìn Kỷ Nhược Trần và thi thể sư thúc.

Nếu để ý sẽ thấy máu tươi dính trên ngón tay Kỷ Nhược Trần đã biến thành màu xám đậm, hoàn toàn khác biết vơi màu máu đỏo tươi trên người. Rõ ràng đây là máu từ trên người của vị sư thúc kia.

Kỷ Nhược Trần lại giãn gân cốt một lần nữa, trên người hắn đầy máu... động tác tự nhiên nay trong mắt các ệề tử Trọng Lâu phái cũng tàan ngâp hơi thở tà ác quỷ dị, bọn họ không khỏi giật minh cuống quýt lui về phía sau.

Chân bọn ho vừa động, thân hình Kỷ Nhược Trần đã chợt lóe lên, phóng về phía một tên nam đệ tử gần mình nhất vô cùng nhanh chóng. Tên nam đệ tử kia phản ứng cực nhanh, ngọc bài trong tay quét ngang vẽ lên một khoảng ánh sáng màu trước người. Nhưng thiết côn lại chợt xuất hiện sau lưng Kỷ Nhược Trần, tốc độ hắn lại chậm lại!

Biến cố này hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, cho dù đạo hạnh của tên đệ tử kia có cao gấp mấy lần đi chăng nữa cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng màu do mình xuất ra xẹt qua trước người hắn. Sau đó y lại nhìn ngón trỏ tay phải của hắn cắm vào lồng ngực mình.

Kỷ Nhược Trần không thèm nhìn lại tên đệ tử kia một lần nào, thiết côn sau lưng lại biến mất, lại lao tới một tên đệ tử khác nhanh như quỷ mị.

Trong chốc lát Kỷ Nhược Trần đã trở lại chỗ của mình trong quán trà. Sắc mặt ba tên nam đệ tử của Trọng Lâu phái xám như tro tàn, đứng thẳng một lát rồi mới ngã xuống, chi còn laị Trương Quyên vẫn đứng ngây người tại chỗ, cánh tay run run, gần như không cầm nổi kiếm.



Nàng được dạy, người đấu pháp nên kéo giãn khoảng cách giữa hai bên, trước chú ý an toàn mà không phải tấn công bảo vệ bản thân rồi mới đả thương đich thủ, theo những gì ghi trong sách chỉnh là tràn đầy sự tao nhã tựa như làm một chuyện vui. Tại sao lại trở nên máu tanh tà ác như vậy?

Huống chi phương pháp đối phó với kẻ địch đánh cận chiến ở trong đao pháp của sư môn, căn bản không thể đối phó với phương pháp chợt nhanh chợt chậm, thay đổi khó lươờng, bỏ qua phòng hộ của bản thân cũng phải một kích giết chết kẻ địch này của Kỷ Nhược Trần. Đây còn là người tu đạo đấu pháp sao?

- Ngươi đi đi!

Kỷ Nhược Trân phất tay vơi Trương Quyên.

Hai dòng lệ nóng chảy xuống trên mặt Trương Quyên, nàng nhìn thi thể của bốn người đồng môn, lại nhìn về phia Kỷ Nhược Trân, trong lòng bối rối không biết nên xông lên liều mạng hay là nên trở về núi báo tin.

Nàng đang do dự, bỗng nhiên cảm thấy một trần gió nhe thổi qua phía sau lưng, nhẹ nhang đụng vao trên lưng. Trong tai Trương Quyên vang lên từng tiếng leng keng trong trẻo vụn vặt, còn chưa phân biệt rõ đây là âm thanh gì đã cam thấy cảm giác đau đớn mơ hồ trong cơ thể, sau đó trước mắt tối sầm, cứ như vậy mềm nhũn ngã xuống.

- Thật không nhìn ra ngươi còn là một người đa tỉnh, hơi xinh đep liền không nỡ giết!

Từ trong rừng bên cạnh vang lên một tiếng cười lạnh, sau đó một bé gái vẻ mặt vui vẻ đi ra, búi tóc thả xuống như hai hàng nước lấp lóe một vài tia sáng dưới ánh mắt trời.

Sắc mặt Kỷ Nhược Trần nghiêm túc, đứng dậy đi ra khỏi quán trà. Ấn tượng của hắn đối vơi cô bé co nét mặt nhìn như vui vẻ ngây thơ này rất sâu đậm, càng không thể quên lần đó bị nàng phá vỡ Muộn Côn.

Lực lượng đáng sợ của nàng hoàn toàn không phù hợp với thân thể mảnh mai. Uy lực một quyền lan rộng đến cả mười trượng, làm sao có thể khiến người khác quên được?

- Tô Tô?-

Bé gái cười lanh, nói:

- Chắc rằng ngươi cũng không dám quên tên ta! Chuẩn bị chịu chết đi!

Tay trái nàng nắm lại, quả đấm nhọ mập map trắng như tuyết vừa vung lên, trong không trung đã vang lên một tiếng ông nhỏ, cát sỏi đá vụn chuyển động, thậm chí có nhiều viên trực tiếp bay lên lơ lửng!

Trên mặt Kỷ Nhược Trần vẫn giữ nguyên nụ cưới lười biếng, đưa tay cầm lấy thiết côn sau lưng. Khác với lần trước, chỉ nghe một tiếng “Ông” trầm đục vang lên, dưới chân Kỷ Nhược Trần đã xuất hiện một cái hố rộng hơn mười trượng, nơi hắn đứng đã lún xuống đất hơn một thước.

Ngay khi tình hình hết sức căng thẳng, một luồng khí màu đen nhạt bỗng nhiên bay tới từ không trung xuyên qua giữaa hai người, đẩy khí thế của bọn họ đi, nhẹ nhàng hóa giải tình hinh giằng co của bọn họ.

- Tô Tô, đừng náo loạn nữa!



Chẳng biết Vân Vũ Hoa đã xuất hiện từ lúc nào, bước vài bước đã đến bên cạnh Tô Tô, đè nắm tay nhỏ đang nắm chặt của nàng xuống.

- Hừ, may cho ngươi đó!

Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Tô hơi nhếch lên, vẻ mặt không cam lòng.

Nếu chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài cũng chỉ cho rằng nàng chẳng qua cũng chỉ là một thiếu nữ ngây thơ không hiểu chuyện mà thôi. Nhưng bất luận bộ dạng của nàng thế nào, Kỷ Nhược Trần vẫn biết rõ ràng bộ mặt thật sự của nàng, trên tay vẫn nắm chặt thiết côn, không buông lỏng chút nào.

Vân Vũ Hoa vẫn mặc váy đen, ca người giống như thanh kiếm sắc bén ra khỏi võ, chỉ là lúc này sự sắc bén đa thu lại rất nhiều. Nàng nhìn Kỷ Nhược Trần một lát, chợt nói:

- Rời khỏi Đạo Đức tông đi!

KỷNhược Trần cười nói:

- Hẳn là nên gia nhập Vô Cấu sơn trang các ngươi sao?

Vân Vũ Hoa than nhẹ, không để ý đến lời châm chọc của Kỷ Nhược Trần, nói:

- Tất cả các đại phái tả môn đều đã âm thầm kết minh, chuẩn bi làm khó dễ Đạo Đức tông. Tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không? Nếu như ngươi không tính đường lui sớm, kết quả này...

- Ta biết!

Kỷ Nhược Trần ngắt lời, mang nụ cười không thay đổi.

Vân Vũ Hoa gật đầu, không nói nhiều thêm nữa, dắt tay Tô Tô phóng người lên bay về phương xa.

Bay được chừng hơn mười trượng, Tô Tô bỗng nhiên quay đầu lại kêu lên với Kỷ Nhược Trần:

- Mặc dù ngươi nhất định sẽ xong đời, nhưng bị chết quá sớm sẽ không có ý nghĩa. Bằng cách đánh liều mạng hiện giờ của ngươi, căn bản không đến mấy ngày…

Nàng mới nói được một nửa liền ô ô a a, xem ra là bị Vân Vũ Hoa bịt miệng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook