Chương 279: Đi đường 3
Yên Vũ Giang Nam
25/08/2017
Tiểu đạo sĩ đi thẳng về Tây Huyền Sơn, trên đường
không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Chuyện này đúng là làm cho hắn
cảm thấy hơi kỳ quái.
Sau khi về núi, theo lệ thường hắn tới gặp Tử Thanh chân nhân chấp chưởng Giới Luật đường, thay đổi y phục, rồi tới gặp Tử Dương chân nhân.
Tử Dương chân nhân vẫn còn đang ở trong các luyện chữ, cái bút lông sói như bướm vờn hoa, đôi lúc lại giống như búa lớn đập đá, khi nặng khi nhẹ, cương nhu hợp nhất cảnh giới của hắn đã không còn thấp.
Sau khi viết xong câu cuối cùng thu bút. Tử Dương chân nhân mới vuốt râu nói:
- Nhược Trần, lần này đi về phía nam có thu hoạch được gì không?
Kỷ Nhược Trần nói:
- Tất cả thuận lợi dò xét được linh lực chi nguyên. Nhưng mà Linh Nguyên ở nơi này không có dị thú thủ hộ, đúng là có chút kỳ quái!
Tử Dương chân nhân cầm lấy tranh chữ trên án, híp mắt nhìn kỹ trong chốc lát. Kỷ Nhược Trần thuận thế nhìn lại. Thấy Tử Dương chân nhân viết mấy chữ “ Hỗn độn vô kỳ”, hắn cũng mang máng nhưng không biết là bốn chữ này được trích dân từ bộ kinh văn nào.
Tử Dương chân nhân nhìn một hồi lắc đầu, đem tranh chữ khép lại, một dùng chân hỏa đốt sạch sẽ, sau đó hỏi:
- Thanh nhi đâu? Có đúng phải là đã quay về Vân Trung Cư hay không sao con không cùng nàng ta trở về đó?
Kỷ Nhược Trần nói:
- Lần này trên đường đi về phía nam gặp Thanh Khư Cung Ngâm Phong, Cố Thanh hiểu thông nhân quả kiếp trước biết được Ngâm Phong là người có duyên của nàng ở kiếp trước, cho nên chọn đồng hành cùng Ngâm Phong, giải quyết cho xong chuyện nhân quả luân hồi trăm kiếp đã. Nàng mặc dù không nói rõ, nhưng đệ tử cho rằng hôn ước của chúng con đã không còn hiệu lực nữa rồi.
Kỷ Nhược Trần nói câu này bình thản vô cùng không có chút bi phẫn, không có chút áp lực nào, dường như là nói tới chuyện không có liên hệ với mình. Tử Dương chân nhân có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía hắn, sắc mặt của Kỷ Nhược Trần vẫn bình thường, thản nhiên đón nhận ánh mắt của Tử Dương chân nhân.
Tử Dương chân nhân thàn thở:
- Nghe nói Thanh Khư Cung thu được một trích tiên là Ngâm Phong, gần đây lại ngộ được đại đạo, không ngờ lại có nhân nguyên sâu xa với Thanh Nhi. Ai, việc này không nói tới nữa, quên đi được là tốt, sau này con tính thế nào?
Kỷ Nhược Trần suy ngẫm trong chốc lát, nói:
- Sư phụ, con không phải là trích tiên.
Tử Dương chân nhân hahả cười, nói:
- Thứ nhất, trích tiên trên đời này không phải chỉ có một người. Thứ hai chuyện con không phải là trích tiên chuyển thế, Tử Vi Chân Nhân và ta đã biết từ lâu rồi!
- A, chuyện này…
Đáp án này đúng là nằm ngoài dự liệu của Kỷ Nhược Trần, sắc mặt hắn có một chút biến hóa.
Tử Dương chân nhân than thở:
- Nhược Trần, nếu năm đó ta mang con tới Đạo Đức tông vậy thì con đã có duyên với tông ta. Cho dù xuất thân kiếp trước của con như thế nào, thì vẫn luôn là đệ tử của Tử Dương ta. Hai chữ trích tiên này, con nên quên nó đi!
- Sư phụ...
Kỷ Nhược Trần nhất thời im lặng.
Tử Dương chân nhân đi tới trước cửa sổ, nhìn ra mây tía kéo dài vạn dặm, nói:
- Nhược Trần, con lần này trở về núi có lẽ cũng đã cảm nhận được biến cố trên tục thế. Minh Hoàng đã hạ chỉ coi Đạo Đức tông là yêu tà, hiệu triệu thiên hạ tu sĩ cùng nhau tấn công. Vốn con đạo hạnh không đủ, không thích hợp hạ sơn hành tẩu một mình, nhưng chính vì câu nói không phá thì sao xây được, ta lại thấy trên ấn đường của con có mây tía, chứng tỏ có một viên Lung Linh tâm đã sơ hiện. Hiện giờ đạo tâm của con đã vượt xa cảnh giới Chân Nguyên, nếu có thể biết trước được cát hung lấy nhu thắng cương, vậy thì có thể hạ sơn. Chỉ là mỗi giờ mỗi khắc con đều phải cần thận!
KỷNhược Trần nghi ngờ hỏi:
- Tử Vi Chân Nhân của bản phái sắp sửa phi thắng thiên hạ đều biết. Một tờ thánh dụ của Minh Hoàng có thể tạo nên bao sóng gió cơ chứ? Cho dù Chân Võ Quan có dốc toàn bộ lực lượng, thì thực lực cũng chỉ thường thôi, sao có thể là đối thủ của tông ta. Nhưng không hiểu vì sao con lại thấy, chỉ một tông phái nhỏ bé ở Nam cương, mà cũng dám hạ thủ với chi mạch của tông ta?
- Nhược Trần, việc này con có điều không biết. Minh Hoàng mới hạ thánh dụ, Thanh Khư Cung đã đứng về phe họ, ra mặt chỉ trích tông ta làm cho thiên hạ đại loạn. Hiện giờ bọn họ có được trích tiên, thanh thế vô cùng lớn, thiên hạ ai cũng muốn theo họ ngo ngoe. Tuy rằng hiện giờ chưa có một tông phái nào dám công kích đệ tử bản sơn, nhưng mà chi mạch ngoại vi của tông ta đã bị công kích. Hiện giờ chính là lúc mưa gió nổi lên!
- Nhưng Minh Hoàng tại sao lại đột nhiên hạ một cái thủ dụ như vậy? Vì tông ta đã áp chế Chân Võ Quan đặt chân ở Trường An hay sao?
Tử Dương chân nhân than thở:
- Trước kia Minh hoàng đã hạ lệnh giết đệ tử tông ta ở Trường An, sau đó mới ra thánh dụ này. Căn nguyên bên trong ra sau, ta cũng không biết. Lần này con hạ sơn hành động nhanh chóng, mà Thần Châu Khí Vận Đồ vẫn còn chưa hiện thị rõ chỗ linh lực chi nguyên. Cho nên, con ở lại núi chuyên tâm tu hành đi!
KỷNhược Trầnyên lặng trong chốc lát, nói:
- Con muốn tới Đông Hải một lần nữa!
Tử Dương chân nhân nhíu mi nói:
- Chuẩn bị vạn toàn, mọi việc cản thận!
Kỷ Nhược Trần thi lễ một cái, sau đó đi ra ngoài các khi ra tới cửa, hắn bỗng nhiên dừng bước lại, hỏi:
- Sư phụ, thiên hạ tu đạo đều công kích tông ta, vậy phải làm sao?
Tử Dương chân nhân vuốt râu hỏi ngược lại:
- Vậy con nghĩ phải làm sao?
- Dùng thủ đoạn sấm sét, đón đầu thống kích.
Tử Dương chân nhân cười ha hả, không đưa ra câu trả lời. Sau khi trở lại căn phòng của mình, Kỷ Nhược Trần đứng ở trước cửa một thời gian, sau đó mới đầy cửa đi vào. Bên trong tiểu viện không nhiễm một hạt bụi, hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.
Sự bố trí trong phòng vẫn như xưa, bàn gỗ hoa lê vẫn còn nằm ở nơi đó, trên mặt bàn vần còn đặt cuôn Thái Bình Chư Tiên Tán Ký, trong Lư hương vần còn một nửa lô Long Diên Hương.
Bước vào trong căn phòng, hắn lại nhớ tới chuyện một năm trước kia. Nheo mắt, nhìn cái ghê trông rỗng hiện giờ, không còn thân ảnh mộc mạc ngày xưa từng ngồi đó nữa.
Kỷ Nhược Trần chậm rãi ngồi xuống, khuỷu tay tự nhiên để trên mặt bàn, ánh mắt lại rơi vào cuốn Thái Bình Chư Tiên Tán Ký, trên bìa sách có đặt một quẻ Tử Tinh Quái Thiêm.
Hắn cầm Tử Tinh Quái Thiêm, lấy đầu ngón tay khẽ vuốt, ký ức năm năm tu luyện lại tràn về. Năm đó linh khí trong Tử Nhật quẻ suýt lấy đi mạng nhỏ của hắn, đạo hạnh của hăm hôm nay tăng tiến rất nhanh, không cần bổ sung linh khí nữa.
Kỷ Nhược Trần rốt cục cười khổ một tiếng, dùng ngón tay vỗ nhẹ một cái, nhưng mà Tử Tinh quái thiêm đầu có biến mất. Lúc này hắn mới nhớ tới, Giải Ly Tiên quyết làm bạn với hắn mấy năm, bây giờ cũng đã mất rồi.
Hắn đem Tử Tinh Quái Thiêm đặt ở trên cuốn Thái Bình Chư Tiên Tán Ký, sau đó ra khỏi thư phòng cản thận khép cửa phòng lại.
Thư phòng này... hắn không bao giờ muốn vào nữa.
Lúc Kỷ Nhược Trần về núi thì trời đã hoàng hôn, hắn đơn giản chỉnh lý hành trang một chút, khi trăng lên hắn lại xuống núi.
Sau khi về núi, theo lệ thường hắn tới gặp Tử Thanh chân nhân chấp chưởng Giới Luật đường, thay đổi y phục, rồi tới gặp Tử Dương chân nhân.
Tử Dương chân nhân vẫn còn đang ở trong các luyện chữ, cái bút lông sói như bướm vờn hoa, đôi lúc lại giống như búa lớn đập đá, khi nặng khi nhẹ, cương nhu hợp nhất cảnh giới của hắn đã không còn thấp.
Sau khi viết xong câu cuối cùng thu bút. Tử Dương chân nhân mới vuốt râu nói:
- Nhược Trần, lần này đi về phía nam có thu hoạch được gì không?
Kỷ Nhược Trần nói:
- Tất cả thuận lợi dò xét được linh lực chi nguyên. Nhưng mà Linh Nguyên ở nơi này không có dị thú thủ hộ, đúng là có chút kỳ quái!
Tử Dương chân nhân cầm lấy tranh chữ trên án, híp mắt nhìn kỹ trong chốc lát. Kỷ Nhược Trần thuận thế nhìn lại. Thấy Tử Dương chân nhân viết mấy chữ “ Hỗn độn vô kỳ”, hắn cũng mang máng nhưng không biết là bốn chữ này được trích dân từ bộ kinh văn nào.
Tử Dương chân nhân nhìn một hồi lắc đầu, đem tranh chữ khép lại, một dùng chân hỏa đốt sạch sẽ, sau đó hỏi:
- Thanh nhi đâu? Có đúng phải là đã quay về Vân Trung Cư hay không sao con không cùng nàng ta trở về đó?
Kỷ Nhược Trần nói:
- Lần này trên đường đi về phía nam gặp Thanh Khư Cung Ngâm Phong, Cố Thanh hiểu thông nhân quả kiếp trước biết được Ngâm Phong là người có duyên của nàng ở kiếp trước, cho nên chọn đồng hành cùng Ngâm Phong, giải quyết cho xong chuyện nhân quả luân hồi trăm kiếp đã. Nàng mặc dù không nói rõ, nhưng đệ tử cho rằng hôn ước của chúng con đã không còn hiệu lực nữa rồi.
Kỷ Nhược Trần nói câu này bình thản vô cùng không có chút bi phẫn, không có chút áp lực nào, dường như là nói tới chuyện không có liên hệ với mình. Tử Dương chân nhân có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía hắn, sắc mặt của Kỷ Nhược Trần vẫn bình thường, thản nhiên đón nhận ánh mắt của Tử Dương chân nhân.
Tử Dương chân nhân thàn thở:
- Nghe nói Thanh Khư Cung thu được một trích tiên là Ngâm Phong, gần đây lại ngộ được đại đạo, không ngờ lại có nhân nguyên sâu xa với Thanh Nhi. Ai, việc này không nói tới nữa, quên đi được là tốt, sau này con tính thế nào?
Kỷ Nhược Trần suy ngẫm trong chốc lát, nói:
- Sư phụ, con không phải là trích tiên.
Tử Dương chân nhân hahả cười, nói:
- Thứ nhất, trích tiên trên đời này không phải chỉ có một người. Thứ hai chuyện con không phải là trích tiên chuyển thế, Tử Vi Chân Nhân và ta đã biết từ lâu rồi!
- A, chuyện này…
Đáp án này đúng là nằm ngoài dự liệu của Kỷ Nhược Trần, sắc mặt hắn có một chút biến hóa.
Tử Dương chân nhân than thở:
- Nhược Trần, nếu năm đó ta mang con tới Đạo Đức tông vậy thì con đã có duyên với tông ta. Cho dù xuất thân kiếp trước của con như thế nào, thì vẫn luôn là đệ tử của Tử Dương ta. Hai chữ trích tiên này, con nên quên nó đi!
- Sư phụ...
Kỷ Nhược Trần nhất thời im lặng.
Tử Dương chân nhân đi tới trước cửa sổ, nhìn ra mây tía kéo dài vạn dặm, nói:
- Nhược Trần, con lần này trở về núi có lẽ cũng đã cảm nhận được biến cố trên tục thế. Minh Hoàng đã hạ chỉ coi Đạo Đức tông là yêu tà, hiệu triệu thiên hạ tu sĩ cùng nhau tấn công. Vốn con đạo hạnh không đủ, không thích hợp hạ sơn hành tẩu một mình, nhưng chính vì câu nói không phá thì sao xây được, ta lại thấy trên ấn đường của con có mây tía, chứng tỏ có một viên Lung Linh tâm đã sơ hiện. Hiện giờ đạo tâm của con đã vượt xa cảnh giới Chân Nguyên, nếu có thể biết trước được cát hung lấy nhu thắng cương, vậy thì có thể hạ sơn. Chỉ là mỗi giờ mỗi khắc con đều phải cần thận!
KỷNhược Trần nghi ngờ hỏi:
- Tử Vi Chân Nhân của bản phái sắp sửa phi thắng thiên hạ đều biết. Một tờ thánh dụ của Minh Hoàng có thể tạo nên bao sóng gió cơ chứ? Cho dù Chân Võ Quan có dốc toàn bộ lực lượng, thì thực lực cũng chỉ thường thôi, sao có thể là đối thủ của tông ta. Nhưng không hiểu vì sao con lại thấy, chỉ một tông phái nhỏ bé ở Nam cương, mà cũng dám hạ thủ với chi mạch của tông ta?
- Nhược Trần, việc này con có điều không biết. Minh Hoàng mới hạ thánh dụ, Thanh Khư Cung đã đứng về phe họ, ra mặt chỉ trích tông ta làm cho thiên hạ đại loạn. Hiện giờ bọn họ có được trích tiên, thanh thế vô cùng lớn, thiên hạ ai cũng muốn theo họ ngo ngoe. Tuy rằng hiện giờ chưa có một tông phái nào dám công kích đệ tử bản sơn, nhưng mà chi mạch ngoại vi của tông ta đã bị công kích. Hiện giờ chính là lúc mưa gió nổi lên!
- Nhưng Minh Hoàng tại sao lại đột nhiên hạ một cái thủ dụ như vậy? Vì tông ta đã áp chế Chân Võ Quan đặt chân ở Trường An hay sao?
Tử Dương chân nhân than thở:
- Trước kia Minh hoàng đã hạ lệnh giết đệ tử tông ta ở Trường An, sau đó mới ra thánh dụ này. Căn nguyên bên trong ra sau, ta cũng không biết. Lần này con hạ sơn hành động nhanh chóng, mà Thần Châu Khí Vận Đồ vẫn còn chưa hiện thị rõ chỗ linh lực chi nguyên. Cho nên, con ở lại núi chuyên tâm tu hành đi!
KỷNhược Trầnyên lặng trong chốc lát, nói:
- Con muốn tới Đông Hải một lần nữa!
Tử Dương chân nhân nhíu mi nói:
- Chuẩn bị vạn toàn, mọi việc cản thận!
Kỷ Nhược Trần thi lễ một cái, sau đó đi ra ngoài các khi ra tới cửa, hắn bỗng nhiên dừng bước lại, hỏi:
- Sư phụ, thiên hạ tu đạo đều công kích tông ta, vậy phải làm sao?
Tử Dương chân nhân vuốt râu hỏi ngược lại:
- Vậy con nghĩ phải làm sao?
- Dùng thủ đoạn sấm sét, đón đầu thống kích.
Tử Dương chân nhân cười ha hả, không đưa ra câu trả lời. Sau khi trở lại căn phòng của mình, Kỷ Nhược Trần đứng ở trước cửa một thời gian, sau đó mới đầy cửa đi vào. Bên trong tiểu viện không nhiễm một hạt bụi, hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.
Sự bố trí trong phòng vẫn như xưa, bàn gỗ hoa lê vẫn còn nằm ở nơi đó, trên mặt bàn vần còn đặt cuôn Thái Bình Chư Tiên Tán Ký, trong Lư hương vần còn một nửa lô Long Diên Hương.
Bước vào trong căn phòng, hắn lại nhớ tới chuyện một năm trước kia. Nheo mắt, nhìn cái ghê trông rỗng hiện giờ, không còn thân ảnh mộc mạc ngày xưa từng ngồi đó nữa.
Kỷ Nhược Trần chậm rãi ngồi xuống, khuỷu tay tự nhiên để trên mặt bàn, ánh mắt lại rơi vào cuốn Thái Bình Chư Tiên Tán Ký, trên bìa sách có đặt một quẻ Tử Tinh Quái Thiêm.
Hắn cầm Tử Tinh Quái Thiêm, lấy đầu ngón tay khẽ vuốt, ký ức năm năm tu luyện lại tràn về. Năm đó linh khí trong Tử Nhật quẻ suýt lấy đi mạng nhỏ của hắn, đạo hạnh của hăm hôm nay tăng tiến rất nhanh, không cần bổ sung linh khí nữa.
Kỷ Nhược Trần rốt cục cười khổ một tiếng, dùng ngón tay vỗ nhẹ một cái, nhưng mà Tử Tinh quái thiêm đầu có biến mất. Lúc này hắn mới nhớ tới, Giải Ly Tiên quyết làm bạn với hắn mấy năm, bây giờ cũng đã mất rồi.
Hắn đem Tử Tinh Quái Thiêm đặt ở trên cuốn Thái Bình Chư Tiên Tán Ký, sau đó ra khỏi thư phòng cản thận khép cửa phòng lại.
Thư phòng này... hắn không bao giờ muốn vào nữa.
Lúc Kỷ Nhược Trần về núi thì trời đã hoàng hôn, hắn đơn giản chỉnh lý hành trang một chút, khi trăng lên hắn lại xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.