Chương 281: Đi đường 5
Yên Vũ Giang Nam
25/08/2017
Mặc cho Thượng Thu Thủy tìm mọi cách cầu xin, Cơ
Băng Tiên với cái nhìn trào phúng, thì Kỷ Nhược Trần vẫn không đê ý tới
yêu cầu luận bàn. Dù cho Cơ Băng Tiên có nói rõ nguyên nhân nàng đã hạ
một cấp bậc, dùng cảnh giới Thái Thanh Huyên Thánh Cảnh ứng chiến, hắn
cũng không đồng ý.
Kỷ Nhược Trần quanh thân không có một chút chân nguyên, cứ thản nhiên như vậy đi qua bên cạnh của Cơ Băng Tiên, bước lên Tác Kiều.
Cơ Băng Tiên mặt như sương lạnh. Thượng Thu Thủy vẻ mặt thảm đạm, hai người đã dùng hết ngôn từ nhưng không ngờ da mặt Kỷ Nhược Trần dày như tường thành giả bộ như không nghe thấy, cũng chẳng chút nào phòng hộ.
Nếu như Cơ Băng Tiên ra tay, hắn đương nhiên sẽ bị một kích đánh gục, thắng như vậy đầu có phải là ý nàng muốn tìm tới tận cửa luận bàn?
Thượng Thu Thủy mới ra khỏi Tây Huyền Sơn lịch lãm một lần. Cơ Băng Tiên bế quan thanh tu nhiều năm, ngay cả những chuyện trong tông còn không biết. Nhưng mà hai người này thông minh tuyệt đỉnh, không biết là với thủ đoạn vô lại của Kỷ Nhược Trần có tránh được họ hay không?
Mắt thấy Kỷ Nhược Trần sắp sửa bước lên Tác Kiều, Cơ Băng Tiên chợt cắn răng một cái quát lớn:
- Hôm nay cho huynh biết được thế nào là kiêng nể!
Tay áo của Cơ Băng Tiên vung lên, một làn gió lạnh như băng tuyết đập vào mặt của Kỷ Nhược Trần. Nam nhân đều có tôn nghiêm. Kỷ Nhược Trần cho dù có vô lại, cũng sẽ không chịu một bạt tai như vậy.
Một chưởng này của Cơ Băng Tiên nhanh như thiểm điện, cũng sử dụng chân nguyên rất mạnh, đó là do nàng muốn ép hắn ra tay.
Thấy Cơ Băng Tiên hành động như vậy, Thượng Thu Thủy nhất thời thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng tính toán thật hay.
Cho dù Kỷ Nhược Trần tránh né hay ngăn chặn, Cơ Băng Tiên cũng nhất định sẽ tiếp tục tát lên mặt. Chỉ cần hắn không muốn bị một bạt tai này, thì nhất định sẽ phải đấu một trận.
Ba người đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Đạo Đức tông, đôi khi không cần gây chiên cũng có thê phần cao thâp.
Nếu nhưđêm nay không đấu một trận, thì không biết bao giờ Kỷ Nhược Trần mới có thể hạ sơn trở về, mà trong khoảng thời gian này, Thượng Thu Thủy sẽ là người chịu đau khô nhiều nhảt.
Nụ cười có thể sánh với hoa với trăng của Thượng Thu Thủy mới hiện lên thì đã có một tiếng “Bốp” giòn tan vang vọng theo gió núi. Một chưởng của Cơ Băng Tiên đập thẳng vào má trái của Kỷ Nhược Trần, mặc dù đã thu lực, nhưng mà nó cũng đánh bay Kỷ Nhược Trần lên, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu, hình thành một đường vòng cung bay trên không trung cứng lại.
Bịch một tiếng, Kỷ Nhược Trần nặng nề ngã xuống đất. Mỗi động tác giở tay nhấc chân của Cơ Băng Tiên đều có hàn khí, cũng là nguyên nhân có thể khiên nàng bách chiến bách thắng. Do nàng đã cố gắng thu lực, nên Kỷ Nhược Trần chịu một chưởng này cũng không quá nặng, nhưng hàn khí vẫn làm đông cứng tứ chi của hắn, làm cho hắn rơi một cái thật nặng nề.
- Kỷ sư thúc, chuyện này...!
Thượng Thu Thủy vội vàng chạy tới nâng Kỷ Nhược Trần dậy.
Kỷ Nhược Trần cũng không chổi từ, mượn một tay của Thượng Thu Thủy đứng lên. Hắn lau vết máu ở khóe miệng, nhìn về Cơ Băng Tiên, mỉm cười nói:
- Lĩnh giáo!
Bên má trái của hắn sưng phồng lên, khóe môi vỡ tan, nụ cười khiến cho thiếu nữ ý loạn tình mê của hắn đã trở nên vô cùng kinh khủng với vết thương thế này. Có thể khẳng định một nửa khuôn mặt đã bị đánh cho bầm dập.
- Chuyện này… Kỹ sư thúc, Băng Tiên không phải cố ý đâu, hiện giờ sư điệt có chút thuốc trị thương đây.
Thượng Thu Thủy xưa nay giỏi ăn nói bây giờ nói năng cũng lộn xộn. Hắn tìm không thấy linh đan trị thương trong ngực, cho nên lại càng luống cuống chân tay. Kỷ Nhược Trần lắc đầu, buông tay của Thượng Thu Thủy ra bước lên Tác Kiều.
Khi Kỷ Nhược Trần đi qua, đôi môi anh đào của Cơ Băng Tiên khẽ nhếch lên, định nói cái gì đó, nhưng mà vẫn cắn cắn mồi, mặc cho hắn im lặng đi qua.
Ánh trăng như sương băng phong gào thét, bóng lưng Kỷ Nhược Trần từ từ biến mất ở trong mây mù mênh mông, cô độc nói không hết lời.
- Hắn thể nào…!?
Đông môn tỷ võ là chuyện thường tình, Cơ Băng Tiên thực sự không nghĩ ra vì sao Kỷ Nhược Trần thà rằng chịu một bạt tai cũng không muốn luận bàn với mình. Nàng đang hỏi Thượng Thu Thủy, nhưng Thượng Thu Thủy sao biết mà trả lời đây?
- Tại sao chúng ta lại phải không lo không nghĩ thanh tu, một lòng đề cao đạo hạnh cơ chứ?
Cơ Băng Tiên lại hỏi một câu.
Đối với câu hỏi bất thình lình này, Thượng Thu Thủy nhất thời cứng họng không biết đáp lại làm sao. Vốn bản chất của vấn để vô cùng đơn giản, đó chính là vì vũ hóa phi thăng tìm được đại đạo, thế nhưng giờ này khắc này, vấn đê không còn đơn giản như vậy.
…
Thần Châu khắp nơi đều có điểm báo rằng sẽ xảy ra náo loạn, những người dân thường quen với cuộc sông giản dị, đó là mặt trời mọc thì đi làm mặt trời lặn thì về nghỉ... Đối với bọn họ mà nói có thể no ấm quanh năm, đã là phải cảm tạ trời xanh ưu ái rồi.
Mà những người tu đạo vốn cao cao tại thượng quan sát trần gian chúng sinh lại không được may mắn và an nhàn như vậy. Họ đã sớm bị kéo vào trong giao tranh hỗn loạn. Một số đại môn phải muốn đợi thế cục rõ ràng rồi mới hành động, mà những tiểu môn phái đã phân thành hai phe, hoặc là muốn thừa dịp sông loạn bắt cá hoặc là muốn có được lợi ích đều đã phái người hành động.
Thế nhưng Tử Vi Chân Nhân cùng Ngâm Phong lại phi thăng không biết là ai hơn ai kém, mà ai cỏ thể giải đáp cơ chứ? Những người có duyên gặp tiên nhân đều nói mình không rõ tiền duyên của kiếp trước, cho nên hai người kia có đánh nhau không thắng thì sẽ hòa, mà người xui xẻo cuối cùng vẫn chính là các tiểu môn phái.
Chuyện thành bại thị phi cũng giống như đại đạo mênh mông, mỗi người đều hiểu một chút, nhưng thực ra lại chắng hiểu cái gì.
Minh Hoàng, Thanh Khư Cung cùng với Đạo Đức tông trong lúc giằng co, giống như là hai tướng lĩnh đứng trên hai ngọn núi cao tuyệt; tuy rằng người ở dưới chân núi ngưỡng mộ, nhưng mà người khác mà đứng lên sẽ choáng váng đầu hoa mắt, không thể đứng nổi. Sự náo loạn trong nhân tâm của người tu đạo đã tràn lan, bọn họ dù sao cũng chỉ là tấm thân máu thịt, không lúc nào không muốn cho cảnh giới của mình tiến xa hơn.
Đạo hạnh thâm hậu hơn một chút cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn trong đêm trường náo loạn này; mà tu vi nông một chút, sẽ trở thành mục tiêu của người khác. Sự bất an và cách nghĩ tàn bạo cứ đan xen vào với nhau.
- Bắt lấy yêu nữ kia, nó chạy vào trong rừng cây!
- Tề sư đệ, ngươi vòng ra phía sau rừng, chặn đường lui của nó. Trương Vương nhị vị sư đệ bọc hai bên trái phải. La sư đệ lên không đề phòng nó bay!
Một người trung niên đạo sĩ cầm phẩt trần trong tay đứng chỉ hủy. Trước mặt y là một khu rừng mê vụ tràn lan, âm khí dày đặc, hiển nhiên là bên trong có yêu vật.
Theo mệnh lệnh của trung niên đạo nhân bốn gã đạo sĩ phận công nhau xuất kích, hành động nhịp nhàng phôi hợp ăn ý. Xem ra họ là những người đã bắt không ít yêu.
Chờ cho đạo sĩ kia vào vị trí trung niên đạo sĩ kia mới hừ một tiếng, phất trần trong tay vung lên, từ từ đi vào trong rừng. Năm người này đã giăng thiên la địa võng, không lo yêu nữ kia có thể chạy trốn.
Yêu nữ này đạo hạnh không thấp, tu luyện đã thành hình người, lấy đạo hạnh nhiều năm, nó đã làm cho người khác không thể nhận ra nó là do yêu vật nào tu luyện thành.
Nhưng mà đạo hạnh có cao tới đâu, thì dù sao nó cũng chỉ là yêu, ở Vĩnh Châu này là địa giới của nhân sĩ tu đạo, sao có thể để cho một con yêu hoành hành?
Lần này để thu phục con yêu nữ này, y đã mượn trọng bảo của sư môn là Khôn Phong Thao, chỉ cần bị chạm một chút vào dải lụa này, sẽ bị hiện nguyên hình.
Khi đi vào trong rừng, trong tim y bỗng nhiên cảm thấy bất an. Đạo nhân chợt bật cười, thầm nghĩ trong lòng mình sợ hãi nên có quỷ, chỉ cần mình đã đủ đơn thương độc mã thu thập nữ yêu này, huống chi còn có bốn vị sư đệ trợ trận?
Nhưng mà con yêu nữ kia hình như là tinh thông trận pháp, vì mấy lần đã vây khốn nó trong trận, nó vẫn thoát ra được. Một con yêu tại sao lại hiểu được trận pháp, không phải nữ yêu này chính là Thiên Yêu hung danh vang xa đó chứ?
Kỷ Nhược Trần quanh thân không có một chút chân nguyên, cứ thản nhiên như vậy đi qua bên cạnh của Cơ Băng Tiên, bước lên Tác Kiều.
Cơ Băng Tiên mặt như sương lạnh. Thượng Thu Thủy vẻ mặt thảm đạm, hai người đã dùng hết ngôn từ nhưng không ngờ da mặt Kỷ Nhược Trần dày như tường thành giả bộ như không nghe thấy, cũng chẳng chút nào phòng hộ.
Nếu như Cơ Băng Tiên ra tay, hắn đương nhiên sẽ bị một kích đánh gục, thắng như vậy đầu có phải là ý nàng muốn tìm tới tận cửa luận bàn?
Thượng Thu Thủy mới ra khỏi Tây Huyền Sơn lịch lãm một lần. Cơ Băng Tiên bế quan thanh tu nhiều năm, ngay cả những chuyện trong tông còn không biết. Nhưng mà hai người này thông minh tuyệt đỉnh, không biết là với thủ đoạn vô lại của Kỷ Nhược Trần có tránh được họ hay không?
Mắt thấy Kỷ Nhược Trần sắp sửa bước lên Tác Kiều, Cơ Băng Tiên chợt cắn răng một cái quát lớn:
- Hôm nay cho huynh biết được thế nào là kiêng nể!
Tay áo của Cơ Băng Tiên vung lên, một làn gió lạnh như băng tuyết đập vào mặt của Kỷ Nhược Trần. Nam nhân đều có tôn nghiêm. Kỷ Nhược Trần cho dù có vô lại, cũng sẽ không chịu một bạt tai như vậy.
Một chưởng này của Cơ Băng Tiên nhanh như thiểm điện, cũng sử dụng chân nguyên rất mạnh, đó là do nàng muốn ép hắn ra tay.
Thấy Cơ Băng Tiên hành động như vậy, Thượng Thu Thủy nhất thời thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng tính toán thật hay.
Cho dù Kỷ Nhược Trần tránh né hay ngăn chặn, Cơ Băng Tiên cũng nhất định sẽ tiếp tục tát lên mặt. Chỉ cần hắn không muốn bị một bạt tai này, thì nhất định sẽ phải đấu một trận.
Ba người đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Đạo Đức tông, đôi khi không cần gây chiên cũng có thê phần cao thâp.
Nếu nhưđêm nay không đấu một trận, thì không biết bao giờ Kỷ Nhược Trần mới có thể hạ sơn trở về, mà trong khoảng thời gian này, Thượng Thu Thủy sẽ là người chịu đau khô nhiều nhảt.
Nụ cười có thể sánh với hoa với trăng của Thượng Thu Thủy mới hiện lên thì đã có một tiếng “Bốp” giòn tan vang vọng theo gió núi. Một chưởng của Cơ Băng Tiên đập thẳng vào má trái của Kỷ Nhược Trần, mặc dù đã thu lực, nhưng mà nó cũng đánh bay Kỷ Nhược Trần lên, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu, hình thành một đường vòng cung bay trên không trung cứng lại.
Bịch một tiếng, Kỷ Nhược Trần nặng nề ngã xuống đất. Mỗi động tác giở tay nhấc chân của Cơ Băng Tiên đều có hàn khí, cũng là nguyên nhân có thể khiên nàng bách chiến bách thắng. Do nàng đã cố gắng thu lực, nên Kỷ Nhược Trần chịu một chưởng này cũng không quá nặng, nhưng hàn khí vẫn làm đông cứng tứ chi của hắn, làm cho hắn rơi một cái thật nặng nề.
- Kỷ sư thúc, chuyện này...!
Thượng Thu Thủy vội vàng chạy tới nâng Kỷ Nhược Trần dậy.
Kỷ Nhược Trần cũng không chổi từ, mượn một tay của Thượng Thu Thủy đứng lên. Hắn lau vết máu ở khóe miệng, nhìn về Cơ Băng Tiên, mỉm cười nói:
- Lĩnh giáo!
Bên má trái của hắn sưng phồng lên, khóe môi vỡ tan, nụ cười khiến cho thiếu nữ ý loạn tình mê của hắn đã trở nên vô cùng kinh khủng với vết thương thế này. Có thể khẳng định một nửa khuôn mặt đã bị đánh cho bầm dập.
- Chuyện này… Kỹ sư thúc, Băng Tiên không phải cố ý đâu, hiện giờ sư điệt có chút thuốc trị thương đây.
Thượng Thu Thủy xưa nay giỏi ăn nói bây giờ nói năng cũng lộn xộn. Hắn tìm không thấy linh đan trị thương trong ngực, cho nên lại càng luống cuống chân tay. Kỷ Nhược Trần lắc đầu, buông tay của Thượng Thu Thủy ra bước lên Tác Kiều.
Khi Kỷ Nhược Trần đi qua, đôi môi anh đào của Cơ Băng Tiên khẽ nhếch lên, định nói cái gì đó, nhưng mà vẫn cắn cắn mồi, mặc cho hắn im lặng đi qua.
Ánh trăng như sương băng phong gào thét, bóng lưng Kỷ Nhược Trần từ từ biến mất ở trong mây mù mênh mông, cô độc nói không hết lời.
- Hắn thể nào…!?
Đông môn tỷ võ là chuyện thường tình, Cơ Băng Tiên thực sự không nghĩ ra vì sao Kỷ Nhược Trần thà rằng chịu một bạt tai cũng không muốn luận bàn với mình. Nàng đang hỏi Thượng Thu Thủy, nhưng Thượng Thu Thủy sao biết mà trả lời đây?
- Tại sao chúng ta lại phải không lo không nghĩ thanh tu, một lòng đề cao đạo hạnh cơ chứ?
Cơ Băng Tiên lại hỏi một câu.
Đối với câu hỏi bất thình lình này, Thượng Thu Thủy nhất thời cứng họng không biết đáp lại làm sao. Vốn bản chất của vấn để vô cùng đơn giản, đó chính là vì vũ hóa phi thăng tìm được đại đạo, thế nhưng giờ này khắc này, vấn đê không còn đơn giản như vậy.
…
Thần Châu khắp nơi đều có điểm báo rằng sẽ xảy ra náo loạn, những người dân thường quen với cuộc sông giản dị, đó là mặt trời mọc thì đi làm mặt trời lặn thì về nghỉ... Đối với bọn họ mà nói có thể no ấm quanh năm, đã là phải cảm tạ trời xanh ưu ái rồi.
Mà những người tu đạo vốn cao cao tại thượng quan sát trần gian chúng sinh lại không được may mắn và an nhàn như vậy. Họ đã sớm bị kéo vào trong giao tranh hỗn loạn. Một số đại môn phải muốn đợi thế cục rõ ràng rồi mới hành động, mà những tiểu môn phái đã phân thành hai phe, hoặc là muốn thừa dịp sông loạn bắt cá hoặc là muốn có được lợi ích đều đã phái người hành động.
Thế nhưng Tử Vi Chân Nhân cùng Ngâm Phong lại phi thăng không biết là ai hơn ai kém, mà ai cỏ thể giải đáp cơ chứ? Những người có duyên gặp tiên nhân đều nói mình không rõ tiền duyên của kiếp trước, cho nên hai người kia có đánh nhau không thắng thì sẽ hòa, mà người xui xẻo cuối cùng vẫn chính là các tiểu môn phái.
Chuyện thành bại thị phi cũng giống như đại đạo mênh mông, mỗi người đều hiểu một chút, nhưng thực ra lại chắng hiểu cái gì.
Minh Hoàng, Thanh Khư Cung cùng với Đạo Đức tông trong lúc giằng co, giống như là hai tướng lĩnh đứng trên hai ngọn núi cao tuyệt; tuy rằng người ở dưới chân núi ngưỡng mộ, nhưng mà người khác mà đứng lên sẽ choáng váng đầu hoa mắt, không thể đứng nổi. Sự náo loạn trong nhân tâm của người tu đạo đã tràn lan, bọn họ dù sao cũng chỉ là tấm thân máu thịt, không lúc nào không muốn cho cảnh giới của mình tiến xa hơn.
Đạo hạnh thâm hậu hơn một chút cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn trong đêm trường náo loạn này; mà tu vi nông một chút, sẽ trở thành mục tiêu của người khác. Sự bất an và cách nghĩ tàn bạo cứ đan xen vào với nhau.
- Bắt lấy yêu nữ kia, nó chạy vào trong rừng cây!
- Tề sư đệ, ngươi vòng ra phía sau rừng, chặn đường lui của nó. Trương Vương nhị vị sư đệ bọc hai bên trái phải. La sư đệ lên không đề phòng nó bay!
Một người trung niên đạo sĩ cầm phẩt trần trong tay đứng chỉ hủy. Trước mặt y là một khu rừng mê vụ tràn lan, âm khí dày đặc, hiển nhiên là bên trong có yêu vật.
Theo mệnh lệnh của trung niên đạo nhân bốn gã đạo sĩ phận công nhau xuất kích, hành động nhịp nhàng phôi hợp ăn ý. Xem ra họ là những người đã bắt không ít yêu.
Chờ cho đạo sĩ kia vào vị trí trung niên đạo sĩ kia mới hừ một tiếng, phất trần trong tay vung lên, từ từ đi vào trong rừng. Năm người này đã giăng thiên la địa võng, không lo yêu nữ kia có thể chạy trốn.
Yêu nữ này đạo hạnh không thấp, tu luyện đã thành hình người, lấy đạo hạnh nhiều năm, nó đã làm cho người khác không thể nhận ra nó là do yêu vật nào tu luyện thành.
Nhưng mà đạo hạnh có cao tới đâu, thì dù sao nó cũng chỉ là yêu, ở Vĩnh Châu này là địa giới của nhân sĩ tu đạo, sao có thể để cho một con yêu hoành hành?
Lần này để thu phục con yêu nữ này, y đã mượn trọng bảo của sư môn là Khôn Phong Thao, chỉ cần bị chạm một chút vào dải lụa này, sẽ bị hiện nguyên hình.
Khi đi vào trong rừng, trong tim y bỗng nhiên cảm thấy bất an. Đạo nhân chợt bật cười, thầm nghĩ trong lòng mình sợ hãi nên có quỷ, chỉ cần mình đã đủ đơn thương độc mã thu thập nữ yêu này, huống chi còn có bốn vị sư đệ trợ trận?
Nhưng mà con yêu nữ kia hình như là tinh thông trận pháp, vì mấy lần đã vây khốn nó trong trận, nó vẫn thoát ra được. Một con yêu tại sao lại hiểu được trận pháp, không phải nữ yêu này chính là Thiên Yêu hung danh vang xa đó chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.