Chương 283: Định hải 1
Yên Vũ Giang Nam
28/08/2017
Trên đường đi về phía đông, Kỷ Nhược Trần cũng như
Hư Vô gặp phải nhiều tu đạo giả chặn đường, tuy nhiên lần này hắn hành
sự cẩn thận. Chỉ cần dùng pháp môn của Muộn Côn, chân nguyên có thế ẩn
mà không lộ, cuối cùng hắn đã vượt qua Thủy Thiên sơn một cách yên lặng, vô kinh vô hiểm.
Chẳng qua cuối cùng hắn vẫn nghĩ không rõ vì sao Minh Hoàng lại đột nhiên làm khó dễ với Đạo Đức tông? Nếu Đạo Đức tông dốc toàn bộ lực lượng, như vậy tường cao hào sâu của thành Trường An cũng sẽ mất đi tác dụng, chỉ dựa vào một Chân Vũ quán căn bản không cách nào bảo vệ cho Minh Hoàng chu toàn được.
Trong cung Trường An có khắc một trận đồ thượng cổ là thật, nhưng mà lấy lực liên thủ của chư chân nhân Đạo Đức tông, lại có Cố Thủ Chân chân nhân tinh thông quẻ tượng trận đồ, muốn công phá nó cũng không phải là việc khó gì.
Một điều khó hiểu khác là cho dù Minh Hoàng làm khó dễ, vì lẽ gì lại có rất nhiều phái tu đạo khác vội vàng làm khó với Đạo Đức tông, giống như là rất sợ hành động chậm sẽ không giành được công lao vậy.
Nghìn năm qua Đạo Đức tông luôn là lãnh tụ chính đạo, bất kể là tổng số đệ tử hay là đạo hạnh thâm hậu thì nhân số tu sĩ đều xưng đệ nhất. Nếu như thực sự động thủ, cho dù Tử Vi chân nhân bế quan không ra, nếu một đấu một thì Đạo Đức tông cũng đủ để ngang cơ với Thanh Khư cung và Vân Trung cư.
Bí quyết cũng không có, chi nhiều người mà thôi.
Thanh Khư cung và Vân Trung cư đã là như vậy, các môn tiểu phái khác tới trêu chọc Đạo Đức tông quả thực chính là tự chịu diệt vong. Vấn đề là, hiện tại kẻ dám đến trêu chọc Đạo Đức tông lại có rất nhiều, người khác không thế không suy nghĩ trong đó nhất định có điểm không bình thường. Vả lại nếu như còn tiếp tục duy trì xu thế này, Đạo Đức tông có hùng mạnh mấy cũng không thế là địch của hàng vạn hàng nghìn tu sĩ thiên hạ được.
Có lẽ là giống như một con sư tử đang đối mặt với một bầy sói; sau khi liều chết tranh đẩu, sư tử nhất định sẽ vẫn mệnh thân vong nhưng bầy sói bao vây tấn công nó trong mười thì cũng chỉ còn hai ba con có thế tồn tại, con sói tấn công sư tử trước đã định là sẽ bị xé thành từng mảnh. Nhưng mà loại giằng co vi diệu thế này thường sẽ bởi vì một hai con sói hung hãn không sợ chết mà bị phá vỡ.
Vấn đề là ở chỗ, hiện tại sói không sợ chết hình như càng ngày càng nhiều.
Đứng ở bờ Đông Hải, Kỷ Nhược Trần quyết định không suy nghĩ thêm những chuyện khiên người đau đầu này nữa. Dù sao thì thiên tháp có sập xuống thì còn có các chân nhân chống đỡ, hắn lại sợ cái gì?
Tuy nhiên Trích Tiên Ngâm Phong của Thanh Khư cung nếu như đấu pháp cùng Tử Vi chân nhân sắp sửa phi thăng cũng không biết ai thắng ai thua.
Trong Đạo điển tuy có ghi lại về Trích Tiên, song đều mơ hồ không rõ, còn xa mới tin cậy xác thực bằng những sự tích phi thăng. Hắn từng tốn rất nhiều tâm trí để tìm đọc các bạn ghi chép về Trích Tiên, cuối cùng vẫn chưa tìm được thông tin vê Trích Tiên trong truyền thuyết là phi thăng như thế nào. Về phần có đúng là toàn bộ Trích Tiên đều có thế phi thăng hay không thì càng tìm không có đáp án.
Vừa nghĩ đến Ngâm Phong trong ngực Kỷ Nhược Trần đột nhiên dấy lên một nỗi đau âm ỉ.
Hắn ngửa mặt đón gió biển, hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu suy nghĩ nếu như mình ở vào vị trí của Tử Dương Chân Nhân, thì sẽ làm như thế nào để ứng phó cục diện trước mắt. Những việc này nói đến hình như rất dễ, nhưng mà nếu như ngẫm nghĩ thì thật sự là rất lộn xộn, nhất thời nửa cơ hội để thông suốt căn bản cũng không có.
Tỷ như làm sao biết rõ những môn phái nhỏ này, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mới làm khó Đạo Đức tông? Minh Hoàng sao lại hạ chiếu thư bực này? Nên phái ai lên vào Trường An dò hỏi tin tức đây? Trong các đại quan tên tuổi trong triều nên mượn hơi ai, thu mua ai, giẫm lên ai, thậm chí trực tiếp trừ khử ai? Nên điều phổi nhân thủ làm sao mới có thế bảo vệ được bản sơn chu toàn có thế bảo vệ mỗi nhánh núi ở bên ngoài. Thậm chí nếu như thực sự xảy ra cục diện lấy thực lực của một phái để đối kháng với thiên hạ thì phải điều phối làm sao, mới có thế khiển những tu đạo giả xưa nay có thói quen đơn đã độc đấu, toàn bộ tập hợp lại lấy yêu thắng mạnh?
Đương nhiên, đệ tử Đạo Đức tông đông đảo, nội bộ tuyệt đối không có khả năng bền chắc như thép khối, một khi trụ không vững những người có toan tính khác khẳng định không ít. Nếu như suy nghĩ cả đến những vấn đề này, riêng chỉ những manh mối khó phân thôi cũng sẽ đau đầu.
Kỷ Nhược Trần nở nụ cười khổ, lúc này mới hiểu được Tử Dương Chân Nhân có bao nhiều khó khăn!
Hắn bật nhảy lên từ mỏm đá ngầm, tại không trung vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, không chút nao núng nhảy vào Đông Hải. Mãi cho đến lúc hạ xuống nước, trong đầu hắn vân còn đang không ngừng tính toán các mối liên quan, tính cho đến lúc choáng đầu, hoa mắt.
Chỉ có như vậy mới hoàn toàn không để cho tâm tư được nhàn rỗi, hắn mới có thế quên triệt để tất cả.
Càng lặn sâu, Kỷ Nhược Trần càng cảm thấy đáy biển Đông Hải một mảnh điêu tàn, trên các mỏm đá ngầm khắp nơi đều là vết tích bị sụp đổ hủy hoại, giữa các mỏm đá ngầm rải rác rất nhiều đá san hô màu sắc diễm lệ, căn bản không phải là vật của vùng thuỷ vực này, cũng không biết là từ nơi nào bị trôi tới. Đáy biển thủy thảo vô số, ngày xưa tùy ý có thế thấy được những đàn cá lớn nhỏ bơi khắp nơi, giờ căn bản không thấy tung tích, toàn bộ đáy biển chỉ có tử khí dày đặc. Xem ra một tràng đại náo của Yêu Hoàng Dực Hiên tại đáy biển Đông Hải đã để lại ảnh hưởng rất sâu, chỉ là không biết lúc này y có còn tại Đông Hải đấu pháp cùng Tử Kim Bạch Ngọc cung hay không?
Kỷ Nhược Trần tại đáy biển như con cá một đuôi cấp tốc bơi về phía trước, dần dần, hắn phát hiện bí quyết đánh Muộn Côn nhiều khi cũng áp dụng để đi chuyển dưới đáy biển. Hắn càng bơi càng có tâm đắc, động tác hết sức thành thạo, tốc độ lại từ từ tăng nhanh hơn, về sau giống như một mũi tên nhọn thoát dây cung trong chớp mắt đã đi xa, chỉ lưu lại ở phía sau một vệt dài như dòng nước ngầm.
Kỷ Nhược Trần đang bơi lặn đến xuất thần, bỗng cảm thấy sau gáy căng lên, ngay khi nghĩ liền hơi nghiêng người bơi qua trái. Một tia hàn quang bén nhọn sạt qua người hắn, đinh một tiếng đâm vào một phiên đá ngầm, lút cả cán.
Một xoa đột kích đến hầu như không hề báo trước nhanh như thiểm điện, thời cơ cũng tính vừa đúng; nếu không phải linh giác của hắn cảm hơn so với bình thường, từ một điểm nào đó mà cảm giác được không đúng, tâm pháp sử dụng lại không cần tốn nhiều chân nguyên, vừa động suy nghĩ liền có thế lệch vị trí, thì một xoa này đã có thế khiến hắn bị thương nặng.
Không cần quay đầu lại Kỷ Nhược Trần đã biết là đại địch đã đến. Trước tiên hắn đề tụ sẵn chân nguyên, phòng bị vạn toàn rồi mới xoay người lại. Xa xa sóng biển ào ạt, một điểm đen từ xa đến gần, lao thẳng đến cách xa mười trượng mới dừng lại. Đây là một thanh niên cao to, thân khoác Bàn long giáp, chỗ khuỷu tay cùng mắt cá chân đều vươn ra vây cá, tay trái nắm một thanh ngư xoa, trên lưng còn đeo ba cây ngư xoa giống y chang nhau.
Hắn nhìn trái nhìn phải Kỷ Nhược Trần, giống như chưa bao giờ thấy qua người trên lục địa, nửa ngày mới giơ lên ngư xoa, quát:
- Ngươi là người phương nào, dám cả gan xông vào Đông Hải! Hừ, mặc dù bản lĩnh ẩn thân giấu vết rất khá, nhưng còn chưa giấu được Phong Hạo ta!
- Ẩn thân giấu vết?
Kỷ Nhược Trần hơi suy nghĩ đã hiểu rõ mình dùng thân pháp rẽ nước để đi chính là xuất phát từ Long Môn khách sạn, chân nguyên vận dụng cực kỳ bé nhỏ, thảo nào tên Phong Hạo này lại cảm thấy mình đang ẩn thân giấu vết. Chẳng qua cách di chuyển nhanh chóng này còn có thế có hiệu quả xấp xỉ với ẩn thân, vậy chẳng phải là nói...
Kỷ Nhược Trần mơ hồ cảm giác được mình vừa nắm được điều gì, nhưng chỉ kém một chút nữa, cuối cùng vân nghĩ không rõ. Hắn nhìn về Phong Hạo thi lễ, nói:
- Xin hỏi Phong Hạo đại nhân tại Đông Hải đảm nhiệm chức gi?
Đạo hạnh của Phong Hạo không thấp, phỏng chừng tu vi tương đương với Thượng Thanh cảnh giới của Đạo Đức tông, vả lại hỉ nộ đều hiện ra sắc mặt nên hơn phân nửa là xuất thân cao quý, trong thuỷ quân Đông Hải y nhất định giữ chức vị quan trọng.
Chẳng qua cuối cùng hắn vẫn nghĩ không rõ vì sao Minh Hoàng lại đột nhiên làm khó dễ với Đạo Đức tông? Nếu Đạo Đức tông dốc toàn bộ lực lượng, như vậy tường cao hào sâu của thành Trường An cũng sẽ mất đi tác dụng, chỉ dựa vào một Chân Vũ quán căn bản không cách nào bảo vệ cho Minh Hoàng chu toàn được.
Trong cung Trường An có khắc một trận đồ thượng cổ là thật, nhưng mà lấy lực liên thủ của chư chân nhân Đạo Đức tông, lại có Cố Thủ Chân chân nhân tinh thông quẻ tượng trận đồ, muốn công phá nó cũng không phải là việc khó gì.
Một điều khó hiểu khác là cho dù Minh Hoàng làm khó dễ, vì lẽ gì lại có rất nhiều phái tu đạo khác vội vàng làm khó với Đạo Đức tông, giống như là rất sợ hành động chậm sẽ không giành được công lao vậy.
Nghìn năm qua Đạo Đức tông luôn là lãnh tụ chính đạo, bất kể là tổng số đệ tử hay là đạo hạnh thâm hậu thì nhân số tu sĩ đều xưng đệ nhất. Nếu như thực sự động thủ, cho dù Tử Vi chân nhân bế quan không ra, nếu một đấu một thì Đạo Đức tông cũng đủ để ngang cơ với Thanh Khư cung và Vân Trung cư.
Bí quyết cũng không có, chi nhiều người mà thôi.
Thanh Khư cung và Vân Trung cư đã là như vậy, các môn tiểu phái khác tới trêu chọc Đạo Đức tông quả thực chính là tự chịu diệt vong. Vấn đề là, hiện tại kẻ dám đến trêu chọc Đạo Đức tông lại có rất nhiều, người khác không thế không suy nghĩ trong đó nhất định có điểm không bình thường. Vả lại nếu như còn tiếp tục duy trì xu thế này, Đạo Đức tông có hùng mạnh mấy cũng không thế là địch của hàng vạn hàng nghìn tu sĩ thiên hạ được.
Có lẽ là giống như một con sư tử đang đối mặt với một bầy sói; sau khi liều chết tranh đẩu, sư tử nhất định sẽ vẫn mệnh thân vong nhưng bầy sói bao vây tấn công nó trong mười thì cũng chỉ còn hai ba con có thế tồn tại, con sói tấn công sư tử trước đã định là sẽ bị xé thành từng mảnh. Nhưng mà loại giằng co vi diệu thế này thường sẽ bởi vì một hai con sói hung hãn không sợ chết mà bị phá vỡ.
Vấn đề là ở chỗ, hiện tại sói không sợ chết hình như càng ngày càng nhiều.
Đứng ở bờ Đông Hải, Kỷ Nhược Trần quyết định không suy nghĩ thêm những chuyện khiên người đau đầu này nữa. Dù sao thì thiên tháp có sập xuống thì còn có các chân nhân chống đỡ, hắn lại sợ cái gì?
Tuy nhiên Trích Tiên Ngâm Phong của Thanh Khư cung nếu như đấu pháp cùng Tử Vi chân nhân sắp sửa phi thăng cũng không biết ai thắng ai thua.
Trong Đạo điển tuy có ghi lại về Trích Tiên, song đều mơ hồ không rõ, còn xa mới tin cậy xác thực bằng những sự tích phi thăng. Hắn từng tốn rất nhiều tâm trí để tìm đọc các bạn ghi chép về Trích Tiên, cuối cùng vẫn chưa tìm được thông tin vê Trích Tiên trong truyền thuyết là phi thăng như thế nào. Về phần có đúng là toàn bộ Trích Tiên đều có thế phi thăng hay không thì càng tìm không có đáp án.
Vừa nghĩ đến Ngâm Phong trong ngực Kỷ Nhược Trần đột nhiên dấy lên một nỗi đau âm ỉ.
Hắn ngửa mặt đón gió biển, hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu suy nghĩ nếu như mình ở vào vị trí của Tử Dương Chân Nhân, thì sẽ làm như thế nào để ứng phó cục diện trước mắt. Những việc này nói đến hình như rất dễ, nhưng mà nếu như ngẫm nghĩ thì thật sự là rất lộn xộn, nhất thời nửa cơ hội để thông suốt căn bản cũng không có.
Tỷ như làm sao biết rõ những môn phái nhỏ này, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mới làm khó Đạo Đức tông? Minh Hoàng sao lại hạ chiếu thư bực này? Nên phái ai lên vào Trường An dò hỏi tin tức đây? Trong các đại quan tên tuổi trong triều nên mượn hơi ai, thu mua ai, giẫm lên ai, thậm chí trực tiếp trừ khử ai? Nên điều phổi nhân thủ làm sao mới có thế bảo vệ được bản sơn chu toàn có thế bảo vệ mỗi nhánh núi ở bên ngoài. Thậm chí nếu như thực sự xảy ra cục diện lấy thực lực của một phái để đối kháng với thiên hạ thì phải điều phối làm sao, mới có thế khiển những tu đạo giả xưa nay có thói quen đơn đã độc đấu, toàn bộ tập hợp lại lấy yêu thắng mạnh?
Đương nhiên, đệ tử Đạo Đức tông đông đảo, nội bộ tuyệt đối không có khả năng bền chắc như thép khối, một khi trụ không vững những người có toan tính khác khẳng định không ít. Nếu như suy nghĩ cả đến những vấn đề này, riêng chỉ những manh mối khó phân thôi cũng sẽ đau đầu.
Kỷ Nhược Trần nở nụ cười khổ, lúc này mới hiểu được Tử Dương Chân Nhân có bao nhiều khó khăn!
Hắn bật nhảy lên từ mỏm đá ngầm, tại không trung vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, không chút nao núng nhảy vào Đông Hải. Mãi cho đến lúc hạ xuống nước, trong đầu hắn vân còn đang không ngừng tính toán các mối liên quan, tính cho đến lúc choáng đầu, hoa mắt.
Chỉ có như vậy mới hoàn toàn không để cho tâm tư được nhàn rỗi, hắn mới có thế quên triệt để tất cả.
Càng lặn sâu, Kỷ Nhược Trần càng cảm thấy đáy biển Đông Hải một mảnh điêu tàn, trên các mỏm đá ngầm khắp nơi đều là vết tích bị sụp đổ hủy hoại, giữa các mỏm đá ngầm rải rác rất nhiều đá san hô màu sắc diễm lệ, căn bản không phải là vật của vùng thuỷ vực này, cũng không biết là từ nơi nào bị trôi tới. Đáy biển thủy thảo vô số, ngày xưa tùy ý có thế thấy được những đàn cá lớn nhỏ bơi khắp nơi, giờ căn bản không thấy tung tích, toàn bộ đáy biển chỉ có tử khí dày đặc. Xem ra một tràng đại náo của Yêu Hoàng Dực Hiên tại đáy biển Đông Hải đã để lại ảnh hưởng rất sâu, chỉ là không biết lúc này y có còn tại Đông Hải đấu pháp cùng Tử Kim Bạch Ngọc cung hay không?
Kỷ Nhược Trần tại đáy biển như con cá một đuôi cấp tốc bơi về phía trước, dần dần, hắn phát hiện bí quyết đánh Muộn Côn nhiều khi cũng áp dụng để đi chuyển dưới đáy biển. Hắn càng bơi càng có tâm đắc, động tác hết sức thành thạo, tốc độ lại từ từ tăng nhanh hơn, về sau giống như một mũi tên nhọn thoát dây cung trong chớp mắt đã đi xa, chỉ lưu lại ở phía sau một vệt dài như dòng nước ngầm.
Kỷ Nhược Trần đang bơi lặn đến xuất thần, bỗng cảm thấy sau gáy căng lên, ngay khi nghĩ liền hơi nghiêng người bơi qua trái. Một tia hàn quang bén nhọn sạt qua người hắn, đinh một tiếng đâm vào một phiên đá ngầm, lút cả cán.
Một xoa đột kích đến hầu như không hề báo trước nhanh như thiểm điện, thời cơ cũng tính vừa đúng; nếu không phải linh giác của hắn cảm hơn so với bình thường, từ một điểm nào đó mà cảm giác được không đúng, tâm pháp sử dụng lại không cần tốn nhiều chân nguyên, vừa động suy nghĩ liền có thế lệch vị trí, thì một xoa này đã có thế khiến hắn bị thương nặng.
Không cần quay đầu lại Kỷ Nhược Trần đã biết là đại địch đã đến. Trước tiên hắn đề tụ sẵn chân nguyên, phòng bị vạn toàn rồi mới xoay người lại. Xa xa sóng biển ào ạt, một điểm đen từ xa đến gần, lao thẳng đến cách xa mười trượng mới dừng lại. Đây là một thanh niên cao to, thân khoác Bàn long giáp, chỗ khuỷu tay cùng mắt cá chân đều vươn ra vây cá, tay trái nắm một thanh ngư xoa, trên lưng còn đeo ba cây ngư xoa giống y chang nhau.
Hắn nhìn trái nhìn phải Kỷ Nhược Trần, giống như chưa bao giờ thấy qua người trên lục địa, nửa ngày mới giơ lên ngư xoa, quát:
- Ngươi là người phương nào, dám cả gan xông vào Đông Hải! Hừ, mặc dù bản lĩnh ẩn thân giấu vết rất khá, nhưng còn chưa giấu được Phong Hạo ta!
- Ẩn thân giấu vết?
Kỷ Nhược Trần hơi suy nghĩ đã hiểu rõ mình dùng thân pháp rẽ nước để đi chính là xuất phát từ Long Môn khách sạn, chân nguyên vận dụng cực kỳ bé nhỏ, thảo nào tên Phong Hạo này lại cảm thấy mình đang ẩn thân giấu vết. Chẳng qua cách di chuyển nhanh chóng này còn có thế có hiệu quả xấp xỉ với ẩn thân, vậy chẳng phải là nói...
Kỷ Nhược Trần mơ hồ cảm giác được mình vừa nắm được điều gì, nhưng chỉ kém một chút nữa, cuối cùng vân nghĩ không rõ. Hắn nhìn về Phong Hạo thi lễ, nói:
- Xin hỏi Phong Hạo đại nhân tại Đông Hải đảm nhiệm chức gi?
Đạo hạnh của Phong Hạo không thấp, phỏng chừng tu vi tương đương với Thượng Thanh cảnh giới của Đạo Đức tông, vả lại hỉ nộ đều hiện ra sắc mặt nên hơn phân nửa là xuất thân cao quý, trong thuỷ quân Đông Hải y nhất định giữ chức vị quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.