Chương 301: Đơn độc 2
Yên Vũ Giang Nam
21/11/2017
Cơ thể của những đứa trẻ này trong suốt, không phủ một mảnh vải nào, chỉ phủ một tấm lá, sương mù đang di chuyển ở xung
quanh chúng nó.
Năm đứa trẻ mới sinh này dường như đang ngủ say, nhưng trạng thái trên mặt lại không giống như vậy, dường như là mỗi đứa đang có một giấc mộng khác nhau.
La chân nhân có vẻ hết sức hài lòng, vuốt râu cười nói:
- Những dược thai này đã có 8 phân hỏa hầu, chỉ cần tìm thêm 3 dược thai nữa là Huyền Đàn đại công cáo thành.
Đạo nhân mập chen lời vào:
- Chân nhân, dược thai trong thôn trại này không đủ, hiện giờ chỉ còn một đứa cháu của tộc trưởng. Người xem...
La chân nhân ừ một tiếng, không nhanh không chậm bảo:
- Có dược thai là được rồi. Có chuyện gì ta sẽ xử lý!
La chân nhân vung tay áo lên, mây nổi trên mặt đất, thân hình lão biến mất. Đạo pháp của người này quả nhiên rất cao siêu. Trong nháy mắt, La chân nhân đã xuất hiện ở trong phòng của tộc trưởng, lão sửa sang lại đạo bào, rồi khoanh chân ngồi đối diện với tộc trưởng.
Lão tộc trưởng không ngừng hít khói thuốc, một lát mới nói:
- Tiên trưởng tiến hành tới đâu rồi?
La chân nhân thản nhiên nói:
- Còn thiếu 3 dược thai nữa.
Lão tộc trưởng đột nhiên hít một hơi thuốc thật dài sau đó hỏi:
- Còn thiêu tận ba cái?
- Đúng vậy! - La chân nhân vừa nói đồng thời lấy một đan hoàn như quả trứng gà từ trong tay áo ra. Trên đan hoàn này có hình Cửu Long Hí Châu Đồ màu vàng hết sức quý giá.
Khi nhìn thấy Tử Kim đan trước mặt, lão tộc trưởng không khỏi nheo mắt lại.
La chân nhân nói:
- Viên thuốc này tên là Cửu Long Tử Kim Đan, có cùng sự liên hệ với Huyền đan mà ta lập. Sau khi uống viên thuốc này, chỉ cần Huyền Đàn không hủy, người uống thuốc sẽ trường thọ cùng trời đất.
Lạch cạch, lạch cạch! Lửa trong tầu đã tắt, nhưng mà lão tộc trưởng không phát giác ra được, vẫn tiếp tục hít lấy hít để. La chân nhân thấy như vậy thì ung dung cười, đặt viên Cửu Long Tử Kim Đan kia lên trên mặt đất, chỉnh lại y phục rồi rời đi.
Khi hắn mới xuống lầu, đạo nhân béo đã vội vã chạy tới, thấp giọng nói:
- Chân nhân, tinh thần của ta có chút không yên, hình như có người đang nhìn trộm chúng ta. Người xem có cần tăng cường phòng bị hay không? Dù sao thì Huyền Đàn cũng sắp xây dựng thành rồi.
La chân nhân nghe vậy thì hai mắt khép hờ, ngưng thần bẩm đốt ngón tay một hồi rồi chỉ cười lạnh bảo:
- Chẳng qua chỉ là hạng chuột nhắt, sao chúng có thể đắc thủ được!
Đạo nhân béo nhất thời yên tâm, nịnh hót như nước thủy triều.
***
Đứng ở xa xa nhìn lá cờ lớn màu đỏ vàng, Kỷ Nhược Trần cảm thấy sự mệt mỏi áp chế đã lâu.
Đoạn đường tới đây cũng không được tốt lắm. Hắn chỉ cảm ứng được hai lần yếu ớt với Thần Châu Khí Vận đồ. Hắn muốn tìm được phương hướng của Linh Lực Chi Nguyên thì tinh thần tiêu hao lớn hơn mấy hôm trước rất nhiều.
Hai lần cảm nhận vừa rồi hắn cũng gặp phải mấy tiểu phái muốn giết sạch đệ tử của Đạo Đức tông.
Chỉ là bọn này quá nhiều. Kỷ Nhược Trần cũng hiểu, đám người này chỉ là những tiểu lâu la ở cách xa Đạo Đức tông, chứ bảo bọn họ lên Tây Huyền Sơn thì có mọc thêm 10 lá gan nữa họ cũng không dám.
Tiện tay bắt hai người, Kỷ Nhược Trần hung hắng khảo vấn một hồi muốn hỏi xem người sau lưng sai khiến là ai.
Nhưng mà kết quả lại không được chút nào, có dụ lệnh của Minh Hoàng, còn có các chân nhân của Chân Võ Quan làm chỗ dựa, nói hay không nói cũng giống nhau mà thôi.
Kỷ Nhược Trần thấy hỏi không được gì, tiện tay giết luôn bọn họ.
Giết đám vô tri này thì quá mệt sức, cho nên hắn lười không thèm ra tay nữa, coi như không phát hiện đám người này, chuyê n tâm tìm kiếm Linh Lực Chi Nguyên.
Sau khi tiến vào vùng rừng núi này, Kỷ Nhược Trần hoàn toàn mất đi cảm ứng với Linh Lực Chi Nguyên. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách tìm kiếm từng ngọn núi một.
Quá trình tìm kiếm này cực kỳ hao tâm tổn sức. Mặc dù tâm cảnh vượt xa so với tu vi, nhưng mới tìm được nửa ngày, hắn phát giác mình đã hao tổn mất một nửa tinh thần.
Khi đứng ở xa nhìn lá cờ màu vàng này, hắn cảm thấy trên nó có một chút linh lực. Sự mệt mỏi trong lòng hắn dâng lên, không cách nào chống lại được nữa.
Nhị vị thiện quân cũng đi bộ, nhựng mà kiến thức rộng rãi hơn hắn. Kỷ Nhược Trần đọc đủ thứ đạo điên, luôn có ý với Chân Võ quan, cho nên ba người liêc mắt nhìn nhau, đã biết đạo kỳ màu vàng lại hơi đỏ này chính lậtiêu chí của Chân Võ quan.
Chỉ có một mình Thanh Y không hiểu thế sự.
Ngọn núi mà bốn người đứng cách chỗ lá cờ cực kỳ xa, lấy thị lực của Kỷ Nhược Trần cũng chỉ nhìn thấy một điểm màu vàng vàng mà thôi. Nhưng mà điểm vàng này vô cùng bắt mắt, khi đứng giữa ngọn núi tập trung nhìn thì hắn mới biết đây là đạo kỳ của Chân Võ quan.
Kỷ Nhược Trần dùng Tam Thanh Chân Quyết để bình tâm nhiếp khí, muốn tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút. Dù sao nơi ẩn chứa Linh Lực Chi Nguyên bao giờ cũng có nguy hiểm.
Hắn vận tâm quyết, điểm vàng vàng ở trước mắt càng thêm rõ ràng. Nhưng đột nhiên, trước mắt hắn lại hiện lên thân ảnh của Long Tượng Bạch Hổ hai vị thiên quân; hắn lấy làm kinh hãi, tâm thần hơi bị buông lỏng, đạo pháp Thiên Lý Nhãn cũng theo đó mà biến mất.
Long Tượng Bạch Hổ hai vị thiên quân mỗi người cầm một cái ống sắt, nhìn về phía thôn trại, trong miệng họ đang lẩm bẩm cái gì đó.
- A. Trên lá cờ kia có sự cổ quái! cái màu vàng xám kia khẳng định là một trận pháp gì đó; tuy rằng được che giấu rất tốt, nhưng tiếc rằng nó làm sao có thể thoát khỏi pháp nhãn như đuốc của Long Tượng thiên quân ta cơ chứ?
- A. Dưới cờ có một lão đạo đang di chuyển. thoạt nhìn thì đạo hạnh không kém. A, lão này đạo hạnh còn hơn Bạch Hổ thiên quân ta một bậc. Mấy đồ tử đô tôn bên cạnh cũng không tính là quá kém.
Năm đứa trẻ mới sinh này dường như đang ngủ say, nhưng trạng thái trên mặt lại không giống như vậy, dường như là mỗi đứa đang có một giấc mộng khác nhau.
La chân nhân có vẻ hết sức hài lòng, vuốt râu cười nói:
- Những dược thai này đã có 8 phân hỏa hầu, chỉ cần tìm thêm 3 dược thai nữa là Huyền Đàn đại công cáo thành.
Đạo nhân mập chen lời vào:
- Chân nhân, dược thai trong thôn trại này không đủ, hiện giờ chỉ còn một đứa cháu của tộc trưởng. Người xem...
La chân nhân ừ một tiếng, không nhanh không chậm bảo:
- Có dược thai là được rồi. Có chuyện gì ta sẽ xử lý!
La chân nhân vung tay áo lên, mây nổi trên mặt đất, thân hình lão biến mất. Đạo pháp của người này quả nhiên rất cao siêu. Trong nháy mắt, La chân nhân đã xuất hiện ở trong phòng của tộc trưởng, lão sửa sang lại đạo bào, rồi khoanh chân ngồi đối diện với tộc trưởng.
Lão tộc trưởng không ngừng hít khói thuốc, một lát mới nói:
- Tiên trưởng tiến hành tới đâu rồi?
La chân nhân thản nhiên nói:
- Còn thiếu 3 dược thai nữa.
Lão tộc trưởng đột nhiên hít một hơi thuốc thật dài sau đó hỏi:
- Còn thiêu tận ba cái?
- Đúng vậy! - La chân nhân vừa nói đồng thời lấy một đan hoàn như quả trứng gà từ trong tay áo ra. Trên đan hoàn này có hình Cửu Long Hí Châu Đồ màu vàng hết sức quý giá.
Khi nhìn thấy Tử Kim đan trước mặt, lão tộc trưởng không khỏi nheo mắt lại.
La chân nhân nói:
- Viên thuốc này tên là Cửu Long Tử Kim Đan, có cùng sự liên hệ với Huyền đan mà ta lập. Sau khi uống viên thuốc này, chỉ cần Huyền Đàn không hủy, người uống thuốc sẽ trường thọ cùng trời đất.
Lạch cạch, lạch cạch! Lửa trong tầu đã tắt, nhưng mà lão tộc trưởng không phát giác ra được, vẫn tiếp tục hít lấy hít để. La chân nhân thấy như vậy thì ung dung cười, đặt viên Cửu Long Tử Kim Đan kia lên trên mặt đất, chỉnh lại y phục rồi rời đi.
Khi hắn mới xuống lầu, đạo nhân béo đã vội vã chạy tới, thấp giọng nói:
- Chân nhân, tinh thần của ta có chút không yên, hình như có người đang nhìn trộm chúng ta. Người xem có cần tăng cường phòng bị hay không? Dù sao thì Huyền Đàn cũng sắp xây dựng thành rồi.
La chân nhân nghe vậy thì hai mắt khép hờ, ngưng thần bẩm đốt ngón tay một hồi rồi chỉ cười lạnh bảo:
- Chẳng qua chỉ là hạng chuột nhắt, sao chúng có thể đắc thủ được!
Đạo nhân béo nhất thời yên tâm, nịnh hót như nước thủy triều.
***
Đứng ở xa xa nhìn lá cờ lớn màu đỏ vàng, Kỷ Nhược Trần cảm thấy sự mệt mỏi áp chế đã lâu.
Đoạn đường tới đây cũng không được tốt lắm. Hắn chỉ cảm ứng được hai lần yếu ớt với Thần Châu Khí Vận đồ. Hắn muốn tìm được phương hướng của Linh Lực Chi Nguyên thì tinh thần tiêu hao lớn hơn mấy hôm trước rất nhiều.
Hai lần cảm nhận vừa rồi hắn cũng gặp phải mấy tiểu phái muốn giết sạch đệ tử của Đạo Đức tông.
Chỉ là bọn này quá nhiều. Kỷ Nhược Trần cũng hiểu, đám người này chỉ là những tiểu lâu la ở cách xa Đạo Đức tông, chứ bảo bọn họ lên Tây Huyền Sơn thì có mọc thêm 10 lá gan nữa họ cũng không dám.
Tiện tay bắt hai người, Kỷ Nhược Trần hung hắng khảo vấn một hồi muốn hỏi xem người sau lưng sai khiến là ai.
Nhưng mà kết quả lại không được chút nào, có dụ lệnh của Minh Hoàng, còn có các chân nhân của Chân Võ Quan làm chỗ dựa, nói hay không nói cũng giống nhau mà thôi.
Kỷ Nhược Trần thấy hỏi không được gì, tiện tay giết luôn bọn họ.
Giết đám vô tri này thì quá mệt sức, cho nên hắn lười không thèm ra tay nữa, coi như không phát hiện đám người này, chuyê n tâm tìm kiếm Linh Lực Chi Nguyên.
Sau khi tiến vào vùng rừng núi này, Kỷ Nhược Trần hoàn toàn mất đi cảm ứng với Linh Lực Chi Nguyên. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách tìm kiếm từng ngọn núi một.
Quá trình tìm kiếm này cực kỳ hao tâm tổn sức. Mặc dù tâm cảnh vượt xa so với tu vi, nhưng mới tìm được nửa ngày, hắn phát giác mình đã hao tổn mất một nửa tinh thần.
Khi đứng ở xa nhìn lá cờ màu vàng này, hắn cảm thấy trên nó có một chút linh lực. Sự mệt mỏi trong lòng hắn dâng lên, không cách nào chống lại được nữa.
Nhị vị thiện quân cũng đi bộ, nhựng mà kiến thức rộng rãi hơn hắn. Kỷ Nhược Trần đọc đủ thứ đạo điên, luôn có ý với Chân Võ quan, cho nên ba người liêc mắt nhìn nhau, đã biết đạo kỳ màu vàng lại hơi đỏ này chính lậtiêu chí của Chân Võ quan.
Chỉ có một mình Thanh Y không hiểu thế sự.
Ngọn núi mà bốn người đứng cách chỗ lá cờ cực kỳ xa, lấy thị lực của Kỷ Nhược Trần cũng chỉ nhìn thấy một điểm màu vàng vàng mà thôi. Nhưng mà điểm vàng này vô cùng bắt mắt, khi đứng giữa ngọn núi tập trung nhìn thì hắn mới biết đây là đạo kỳ của Chân Võ quan.
Kỷ Nhược Trần dùng Tam Thanh Chân Quyết để bình tâm nhiếp khí, muốn tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút. Dù sao nơi ẩn chứa Linh Lực Chi Nguyên bao giờ cũng có nguy hiểm.
Hắn vận tâm quyết, điểm vàng vàng ở trước mắt càng thêm rõ ràng. Nhưng đột nhiên, trước mắt hắn lại hiện lên thân ảnh của Long Tượng Bạch Hổ hai vị thiên quân; hắn lấy làm kinh hãi, tâm thần hơi bị buông lỏng, đạo pháp Thiên Lý Nhãn cũng theo đó mà biến mất.
Long Tượng Bạch Hổ hai vị thiên quân mỗi người cầm một cái ống sắt, nhìn về phía thôn trại, trong miệng họ đang lẩm bẩm cái gì đó.
- A. Trên lá cờ kia có sự cổ quái! cái màu vàng xám kia khẳng định là một trận pháp gì đó; tuy rằng được che giấu rất tốt, nhưng tiếc rằng nó làm sao có thể thoát khỏi pháp nhãn như đuốc của Long Tượng thiên quân ta cơ chứ?
- A. Dưới cờ có một lão đạo đang di chuyển. thoạt nhìn thì đạo hạnh không kém. A, lão này đạo hạnh còn hơn Bạch Hổ thiên quân ta một bậc. Mấy đồ tử đô tôn bên cạnh cũng không tính là quá kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.