Chương 314: Đừng hỏi là duyên hay là kiếp 2
Yên Vũ Giang Nam
15/04/2018
Cánh cửa này vừa xuất hiện thì những du hồn đang lượng lờ trong sơn trại lập tức chen chúc chạy về phía cánh cửa.
- Lẽ nào đây là Cánh cửa Hoàng Tuyền trong truyền thuyết?
Kỳ Nhược Trần không thể xác định được, nếu đây thật sự là cánh cửa Hoàng Tuyền thì một là mình chưa chết, hai là không có linh nhãn, vậy tại sao mình có thể nhìn thấy cánh cửa này?
Khi hắn còn đang nghi hoặc thì bỗng nhiên phái sau truyền đến một giọng nói quen thuộc:
- Nhược Trần, sao con lại đứng đờ ra thế?
Kỷ Nhược Trần lập tức xoay người lại, có chút không thể tin nhìn Tử Dương Chân Nhân đang đứng trước mặt, hắn vội thi lễ rồi hô:
- Sư phụ!
Tử Dương chân nhân liếc mắt nhìn về phía căn nhà gỗ, đưa tay phất một cái, thì Dược Anh hóa thành quái vật và Định Hải Thần Châm lập tức bay tới trước mặt lão.
Thấy hai vật này, Tử Dương chân nhân cong mày lên, trên mặt có chút kinh ngạc, bảo:
- Sao lại có quái vật như thế này nhỉ? Đúng rồi, tám đứa trẻ sơ sinh này vốn đã sớm đi vào Hoàng Tuyền, sinh mệnh của bọn chúng còn kéo dài tới lúc này toàn là nhờ vào Linh Khí Chi Nguyên. Nhưng mà ba hồn bảy vía của tám đứa trẻ này sớm đã gắn liền với nhau, dung hòa làm một không thể nào tách rời, mỗi giờ mỗi phút đều phải chịu đựng nổi nỗi khổ phạt xương luyện tủy (thay xương đổi cốt). Thật không ngờ Chân Võ Quan lại dám vi phạm thiên mệnh, lập đàn chế luyện Dược Anh!
Hung tính của Dược Anh lại nổi lên, nó kêu vài tiếng rồi định xông về phía Tử Dương chân nhân. Tử Dương chân nhân búng ngón tay, một cái bong bóng nước lập tức xuất hiện rồi nuốt nó vào trong, mặc cho nó giãy dụa như thế nào cũng không thoát được.
Kỷ Nhược Trần âm thầm bội phục, chiêu thức “Chỉ Không Vi Lao” này chỉ cần có chút đạo thuật là có thể thi triển. Thế nhưng muốn thi triển được chiêu thức đó nhẹ nhàng như Tử Dương thì không phải là đạo hạnh cao là được.
Tử Dương chân nhân nhìn về quái vật phía trong bong bóng nước, vuốt râu nói:
- Đây đã là Linh Khí Chi Nguyên thứ ba. Nhược Trần, con làm rất khá! Đợi vi sư dọn dẹp nơi này xong rồi chúng ta sẽ cùng trở về núi.
Được Tử Dương chân nhân khích lệ, hắn cũng không vui vẻ gì.
Hắn nhìn thi thể khắp nơi, hỏi:
- Sư phụ, những người này chết như thế nào vậy?
Tử Dương chân nhân than thở:
- Đây là một trong tam đại bí pháp của Bắc Mang Sơn là Tiên Nộ Thần Binh Chú, có thể là cho sức mạnh của người sử dụng tăng lên gấp bội. Bất quá hiệu lực của chú thuật này càng mạnh thì trà giá càng lớn. Tiên nộ thần binh uy lực rất lớn, sau khi nó tan đi, những người sử dụng nó liền hồn phi phách tán. Vừa rồi Ngọc Huyền chân nhân đã giết hết những người của Bắc Mang Sơn ở nơi khác đang âm thầm niệm chú, sau khi chú thuật biến mất, những võ sĩ thổ dân này liền hồn phi phách tán.
Lúc này Cố Thủ Chân chân nhân cũng đã đi tới, hắn nhìn Tử Dương chân nhân nói:
- Ta đã xem qua những trận pháp ở đây, nó không phải là những trận pháp độc lập mà là một phần của một tòa đại trận, Theo tính toán của ta, ở nơi này phải có một chủ trận, đối ứng với Thiên Địa Vô Cực; còn có Bát Huyền trận đối ứng với Tiên Thiên Bát Quái, có Nhị Thập Bá tinh trận đối ứng với Nhị Thập Bát tú. Chân Võ quan bày ra trận pháp như vậy, chứng minh bọn chúng đã dùng mọi tài nguyên trong quan gom góp được trong một nghìn năm, mưu đồ của bọn chúng quả nhiên là không nhỏ. Trận pháp của bọn chúng ta đại khái cũng hiểu rõ chi là ta không thể nắm chắc mười phần. Chờ ta đem cách bố trí trận pháp này về núi tham khảo, lâu thì một tháng, nhanh thì mười ngày ta sẽ tìm ra cách phá trận!
Cố Thủ Chân chân nhân nói thì dễ dàng, những trận này chính là trận pháp trấn quan của Chân Võ quan, ảo diệu vô cùng.
Lão dám nói trong vòng một tháng có thể phá giải được trận pháp này cho thấy tạo nghệ trên phương diện trận pháp của lão cao như thế nào. Thực lực của lão lúc này đã không thua kém gì tổ tiên của Chân Võ quan đã bố trí trận pháp năm xưa.
Tử Dương chân nhân mỉm cười nói:
- Như vậy thì tốt! Thái Vi và Tử Vân hai vị chân nhân sẽ đến giúp ngươi một tay.
Ba vị chân nhân lập tức tiến vào Huyền đàn ở trong căn nhà gỗ, họ phân công vị trí sao chép trận đồ, thỉnh thoảng lại đào ra một viên ngói, gạt ra một sợi dây năm màu, ngay cả màn che trong trận pháp cũng cắt xuống vài mảnh. Sự cẩn thận tỉ mỉ như vậy, nhìn giống như là mấy vị đệ tử đang được các vị tiền bối sư tôn kiểm tra vậy.
Kỷ Nhược Trần từ trước tới giờ vẫn chưa thấy mấy vị chân nhân động tay động chân bao giờ. Lúc ở Đạo Đức Tông mấy vị chân nhân có người nào không phải là tiền hô hậu ủng, ai ai cũng nịnh nọt chứ.
Làm như biết hắn đang kinh ngạc, Tử Dương chân nhân mỉm cười nói:
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chỉ cần gặp được trận đồ chưa nhìn thấy, pháp bảo, dược liệu, chúng ta đều nghĩ cách mang về núi nghiên cứu. Cho dù kết quả nghiên cứu thua xa những thứ trong tông, nhưng ít nhất cũng tăng thêm sự hiểu biết. Mặc kệ đối thủ là Chân Võ quan hay là những môn phái vô danh, nghìn năm qua tông ta đều luôn đối xử bình đẳng. Hiện nay chiến tranh đã nổi lên thì không thể nào bỏ qua cơ hội tốt như thế được. Ngày xưa những việc này đều do những đệ tử lớn tuổi trong môn phái đi làm, thế nhưng lần này lại đi xa nghìn dặm, ngoại trừ những lão già chúng ta, thì không ai có thể đến được. Vì thế chúng ta chỉ còn cách tự mình đi thôi.
Kỷ Nhược Trần chợt nhớ tới, nếu ba vị chân nhân đều đang vội vàng ở đây, Ngọc Huyền chân nhân cũng đi khắp nơi lùng bắt Vu sư thổ dân và Bắc Mang Sơn võ sĩ; thế thì tại sao Tử Dương chân nhân lại ở đây xem náo nhiệt? Việc này cũng không giống với tác phong của sư phụ nha.
Hắn nhìn thật kỹ Tử Dương chân nhân, trong lòng hắn khẽ động dường như trước mắt hắn có một trận gió thổi sương mù đi. Sau khi sương mù bay đi hắn phát hiện trên người Tử Dương chân nhân phát ra ánh sáng, trên khuôn mặt giống như trẻ con bỗng lộ ra một luồng khí xám.
Kỷ Nhược Trần kinh hãi, thần thông lập tức biến mất, khuôn mặt kinh dị của Tử Dương chân nhân sớm đã biến mất. Kỷ Nhược Trần đối với Đan Đình chi đạo cũng có chút tâm đắc, hắn đoán là Tử Dương chân nhân như vậy là do tiêu hao quá nhiều chân nguyên, hơn nữa còn bị chút nội thương nên trên mặt mới có một luồng khí xám như vậy.
Lần này năm vị chân nhân của Đạo Đức Tông đều xuất hiện, đội hình như vậy cho dù trong cả tu chân giới cũng rất ít gặp, trong tu chân giới cũng chỉ có Thanh Khư cung và Vân Trung cư là có thể làm được mà thôi, vậy thì trên đường tới đây bọn họ đã gặp phải chuyện gì mà làm cho Tử Dương chân nhân bị nội thương?
Đạo Đức tông hơn trăm năm nữa vẫn là môn phái đứng đầu ở tu chân giới, ai ai trong hàng đệ tử đều nghĩ như vậy, ngay cả Kỳ Nhược Trần cũng mơ hồ có loại ý nghĩ này.
Tuy rằng Minh Hoàng đã hạ chiêu thư ra lệnh các môn phái trong thiên hạ hợp lực tấn công Đạo Đức Tông, hơn nữa phía sau những môn phái này dường như có Trích tiên chống lưng, nhưng Kỳ Nhược Trần cũng không nghĩ là tình hình lại quá nguy hiểm như thế.
Theo hắn thấy, chỉ cần mấy vị chân nhân liên thủ, vượt qua nghìn dặm chỉ cần một thời gian ngắn, sau đó tấn công sấm sét, ngoại trừ Thanh Khư Cung và Vân Trung Cư, thì những môn phái khác đều sẽ gặp phải họa diệt môn. Cho dù liên minh các môn phái trong thiên hạ có nhiều hơn nữa thì Đạo Đức Tông cũng có thể đánh bại.
Nhưng hiện tại xem ra, sợ rằng suy nghĩ của hắn không đúng rồi.
Kỷ Nhược Trần định mở miệng hỏi nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Nhưng suy nghĩ đó có thể giấu được Tử Dương chân nhân sao?
Tử Dương chân nhân liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Không ngờ Tôn Quả cũng có chút đạo hạnh, hắn vậy mà có thể tính ra đường đi của chúng ta. Hắn triệu tập hai mươi bảy tu sĩ bố trí một cái Túc Diệu đại trận trên đường đi của chúng ta, phải chiến đấu một lúc ta mới phá được trận này. Đạo hạnh của vi sư hơi yếu nên bị nội thương, một lát còn phải nhờ mấy vị chân nhân khác đưa về.
Kỷ Nhược Trần kinh hãi, dù đã nhìn ra Tử Dương chân nhân bị nội thương nhưng hắn không ngờ lại bị thương nặng như thế.
- Lẽ nào đây là Cánh cửa Hoàng Tuyền trong truyền thuyết?
Kỳ Nhược Trần không thể xác định được, nếu đây thật sự là cánh cửa Hoàng Tuyền thì một là mình chưa chết, hai là không có linh nhãn, vậy tại sao mình có thể nhìn thấy cánh cửa này?
Khi hắn còn đang nghi hoặc thì bỗng nhiên phái sau truyền đến một giọng nói quen thuộc:
- Nhược Trần, sao con lại đứng đờ ra thế?
Kỷ Nhược Trần lập tức xoay người lại, có chút không thể tin nhìn Tử Dương Chân Nhân đang đứng trước mặt, hắn vội thi lễ rồi hô:
- Sư phụ!
Tử Dương chân nhân liếc mắt nhìn về phía căn nhà gỗ, đưa tay phất một cái, thì Dược Anh hóa thành quái vật và Định Hải Thần Châm lập tức bay tới trước mặt lão.
Thấy hai vật này, Tử Dương chân nhân cong mày lên, trên mặt có chút kinh ngạc, bảo:
- Sao lại có quái vật như thế này nhỉ? Đúng rồi, tám đứa trẻ sơ sinh này vốn đã sớm đi vào Hoàng Tuyền, sinh mệnh của bọn chúng còn kéo dài tới lúc này toàn là nhờ vào Linh Khí Chi Nguyên. Nhưng mà ba hồn bảy vía của tám đứa trẻ này sớm đã gắn liền với nhau, dung hòa làm một không thể nào tách rời, mỗi giờ mỗi phút đều phải chịu đựng nổi nỗi khổ phạt xương luyện tủy (thay xương đổi cốt). Thật không ngờ Chân Võ Quan lại dám vi phạm thiên mệnh, lập đàn chế luyện Dược Anh!
Hung tính của Dược Anh lại nổi lên, nó kêu vài tiếng rồi định xông về phía Tử Dương chân nhân. Tử Dương chân nhân búng ngón tay, một cái bong bóng nước lập tức xuất hiện rồi nuốt nó vào trong, mặc cho nó giãy dụa như thế nào cũng không thoát được.
Kỷ Nhược Trần âm thầm bội phục, chiêu thức “Chỉ Không Vi Lao” này chỉ cần có chút đạo thuật là có thể thi triển. Thế nhưng muốn thi triển được chiêu thức đó nhẹ nhàng như Tử Dương thì không phải là đạo hạnh cao là được.
Tử Dương chân nhân nhìn về quái vật phía trong bong bóng nước, vuốt râu nói:
- Đây đã là Linh Khí Chi Nguyên thứ ba. Nhược Trần, con làm rất khá! Đợi vi sư dọn dẹp nơi này xong rồi chúng ta sẽ cùng trở về núi.
Được Tử Dương chân nhân khích lệ, hắn cũng không vui vẻ gì.
Hắn nhìn thi thể khắp nơi, hỏi:
- Sư phụ, những người này chết như thế nào vậy?
Tử Dương chân nhân than thở:
- Đây là một trong tam đại bí pháp của Bắc Mang Sơn là Tiên Nộ Thần Binh Chú, có thể là cho sức mạnh của người sử dụng tăng lên gấp bội. Bất quá hiệu lực của chú thuật này càng mạnh thì trà giá càng lớn. Tiên nộ thần binh uy lực rất lớn, sau khi nó tan đi, những người sử dụng nó liền hồn phi phách tán. Vừa rồi Ngọc Huyền chân nhân đã giết hết những người của Bắc Mang Sơn ở nơi khác đang âm thầm niệm chú, sau khi chú thuật biến mất, những võ sĩ thổ dân này liền hồn phi phách tán.
Lúc này Cố Thủ Chân chân nhân cũng đã đi tới, hắn nhìn Tử Dương chân nhân nói:
- Ta đã xem qua những trận pháp ở đây, nó không phải là những trận pháp độc lập mà là một phần của một tòa đại trận, Theo tính toán của ta, ở nơi này phải có một chủ trận, đối ứng với Thiên Địa Vô Cực; còn có Bát Huyền trận đối ứng với Tiên Thiên Bát Quái, có Nhị Thập Bá tinh trận đối ứng với Nhị Thập Bát tú. Chân Võ quan bày ra trận pháp như vậy, chứng minh bọn chúng đã dùng mọi tài nguyên trong quan gom góp được trong một nghìn năm, mưu đồ của bọn chúng quả nhiên là không nhỏ. Trận pháp của bọn chúng ta đại khái cũng hiểu rõ chi là ta không thể nắm chắc mười phần. Chờ ta đem cách bố trí trận pháp này về núi tham khảo, lâu thì một tháng, nhanh thì mười ngày ta sẽ tìm ra cách phá trận!
Cố Thủ Chân chân nhân nói thì dễ dàng, những trận này chính là trận pháp trấn quan của Chân Võ quan, ảo diệu vô cùng.
Lão dám nói trong vòng một tháng có thể phá giải được trận pháp này cho thấy tạo nghệ trên phương diện trận pháp của lão cao như thế nào. Thực lực của lão lúc này đã không thua kém gì tổ tiên của Chân Võ quan đã bố trí trận pháp năm xưa.
Tử Dương chân nhân mỉm cười nói:
- Như vậy thì tốt! Thái Vi và Tử Vân hai vị chân nhân sẽ đến giúp ngươi một tay.
Ba vị chân nhân lập tức tiến vào Huyền đàn ở trong căn nhà gỗ, họ phân công vị trí sao chép trận đồ, thỉnh thoảng lại đào ra một viên ngói, gạt ra một sợi dây năm màu, ngay cả màn che trong trận pháp cũng cắt xuống vài mảnh. Sự cẩn thận tỉ mỉ như vậy, nhìn giống như là mấy vị đệ tử đang được các vị tiền bối sư tôn kiểm tra vậy.
Kỷ Nhược Trần từ trước tới giờ vẫn chưa thấy mấy vị chân nhân động tay động chân bao giờ. Lúc ở Đạo Đức Tông mấy vị chân nhân có người nào không phải là tiền hô hậu ủng, ai ai cũng nịnh nọt chứ.
Làm như biết hắn đang kinh ngạc, Tử Dương chân nhân mỉm cười nói:
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chỉ cần gặp được trận đồ chưa nhìn thấy, pháp bảo, dược liệu, chúng ta đều nghĩ cách mang về núi nghiên cứu. Cho dù kết quả nghiên cứu thua xa những thứ trong tông, nhưng ít nhất cũng tăng thêm sự hiểu biết. Mặc kệ đối thủ là Chân Võ quan hay là những môn phái vô danh, nghìn năm qua tông ta đều luôn đối xử bình đẳng. Hiện nay chiến tranh đã nổi lên thì không thể nào bỏ qua cơ hội tốt như thế được. Ngày xưa những việc này đều do những đệ tử lớn tuổi trong môn phái đi làm, thế nhưng lần này lại đi xa nghìn dặm, ngoại trừ những lão già chúng ta, thì không ai có thể đến được. Vì thế chúng ta chỉ còn cách tự mình đi thôi.
Kỷ Nhược Trần chợt nhớ tới, nếu ba vị chân nhân đều đang vội vàng ở đây, Ngọc Huyền chân nhân cũng đi khắp nơi lùng bắt Vu sư thổ dân và Bắc Mang Sơn võ sĩ; thế thì tại sao Tử Dương chân nhân lại ở đây xem náo nhiệt? Việc này cũng không giống với tác phong của sư phụ nha.
Hắn nhìn thật kỹ Tử Dương chân nhân, trong lòng hắn khẽ động dường như trước mắt hắn có một trận gió thổi sương mù đi. Sau khi sương mù bay đi hắn phát hiện trên người Tử Dương chân nhân phát ra ánh sáng, trên khuôn mặt giống như trẻ con bỗng lộ ra một luồng khí xám.
Kỷ Nhược Trần kinh hãi, thần thông lập tức biến mất, khuôn mặt kinh dị của Tử Dương chân nhân sớm đã biến mất. Kỷ Nhược Trần đối với Đan Đình chi đạo cũng có chút tâm đắc, hắn đoán là Tử Dương chân nhân như vậy là do tiêu hao quá nhiều chân nguyên, hơn nữa còn bị chút nội thương nên trên mặt mới có một luồng khí xám như vậy.
Lần này năm vị chân nhân của Đạo Đức Tông đều xuất hiện, đội hình như vậy cho dù trong cả tu chân giới cũng rất ít gặp, trong tu chân giới cũng chỉ có Thanh Khư cung và Vân Trung cư là có thể làm được mà thôi, vậy thì trên đường tới đây bọn họ đã gặp phải chuyện gì mà làm cho Tử Dương chân nhân bị nội thương?
Đạo Đức tông hơn trăm năm nữa vẫn là môn phái đứng đầu ở tu chân giới, ai ai trong hàng đệ tử đều nghĩ như vậy, ngay cả Kỳ Nhược Trần cũng mơ hồ có loại ý nghĩ này.
Tuy rằng Minh Hoàng đã hạ chiêu thư ra lệnh các môn phái trong thiên hạ hợp lực tấn công Đạo Đức Tông, hơn nữa phía sau những môn phái này dường như có Trích tiên chống lưng, nhưng Kỳ Nhược Trần cũng không nghĩ là tình hình lại quá nguy hiểm như thế.
Theo hắn thấy, chỉ cần mấy vị chân nhân liên thủ, vượt qua nghìn dặm chỉ cần một thời gian ngắn, sau đó tấn công sấm sét, ngoại trừ Thanh Khư Cung và Vân Trung Cư, thì những môn phái khác đều sẽ gặp phải họa diệt môn. Cho dù liên minh các môn phái trong thiên hạ có nhiều hơn nữa thì Đạo Đức Tông cũng có thể đánh bại.
Nhưng hiện tại xem ra, sợ rằng suy nghĩ của hắn không đúng rồi.
Kỷ Nhược Trần định mở miệng hỏi nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Nhưng suy nghĩ đó có thể giấu được Tử Dương chân nhân sao?
Tử Dương chân nhân liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Không ngờ Tôn Quả cũng có chút đạo hạnh, hắn vậy mà có thể tính ra đường đi của chúng ta. Hắn triệu tập hai mươi bảy tu sĩ bố trí một cái Túc Diệu đại trận trên đường đi của chúng ta, phải chiến đấu một lúc ta mới phá được trận này. Đạo hạnh của vi sư hơi yếu nên bị nội thương, một lát còn phải nhờ mấy vị chân nhân khác đưa về.
Kỷ Nhược Trần kinh hãi, dù đã nhìn ra Tử Dương chân nhân bị nội thương nhưng hắn không ngờ lại bị thương nặng như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.