Chương 205: Hoàng Tuyền 2
Yên Vũ Giang Nam
02/04/2017
Khi thấy nàng kia, Kỷ Nhược Trần nhất thời kinh
hãi! Nàng, cũng có màu sắc. Nhìn phong thái múa kiếm của nàng lại hết
sức quen thuộc, mơ hồ chính là Vân Vũ Hoa. Khi hắn nhìn về nữ tử kia,
hình như nàng cũng có cảm giác, sau đó quay đầu nhìn sang, quả nhiên là
Vân Vũ Hoa!
Kỷ Nhược Trần vẫn nhớ kỹ mọi chuyện lúc còn sống, lúc này mặc dù đang ở cõi âm, nhưng không biết nàng rốt cuộc là địch hay là bạn. Ngay lúc hắn còn do dự, Vân Vũ Hoa bỗng nhiên từ trên thuyền nhảy lên, quát lên một tiếng, phất tay đánh ra một đạo hắc khí về phía Kỷ Nhược Trần!
Đạo hắc khí hình bán nguyệt này thế tới không nhanh, uy thế cũng không mạnh mẽ, nhưng Kỷ Nhược Trần lại nhớ kỹ sức sát thương của nàng lúc còn sống, chỉ e trong hắc khí còn có huyền cơ gì đó, vì vậy nhảy sang bên cạnh ba trượng, nhẹ nhàng tránh thoát đạo hắc khí này. Khi hắc khí thoáng qua, Kỷ Nhược Trần biết được linh giác của mình vẫn còn cực kỳ nhạy cảm, hắc khí đã bị yếu đi rất nhiều, không còn chút uy lực nào. Đối phó với những linh hồn người chết thì rất dư thừa, nhưng đối phó với hắn thì không có chút tác dụng nào.
Kỷ Nhược Trần bình tĩnh, quay sang nhìn về phía bờ sông Nhược Thủy, Vân Vũ Hoa lại lúc này đã lâm vào khổ chiến, lúc này đây nàng cũng không rảnh mà chú ý đến hắn, thậm chí ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng không. Linh hồn người chết tụ tập ngày càng đông, thậm chí có mấy linh hồn từ trên đầu đồng bạn nhảy qua, nhào tới trên người Vân Vũ Hoa! May là Vân Vũ Hoa có ý chí cứng rắn, không bị Âm Phủ ảnh hưởng quá lớn, nàng hét lớn lên một tiếng, thanh kiếm đen trong tay chém lung tung, đem những tên leo lên thuyền chém đứt thành 2 khúc rồi rớt xuống nước.
Kỷ Nhược Trần nhìn Nhược Thủy, lại nhìn chiếc thuyền nhỏ chở linh hồn người chết, đối chiếu với đạo thư, đã hiểu ra là Vân Vũ Hoa giống như những linh hồn khác không thể đặt chân xuống Nhược Thủy, mà năng lực hành động ở cõi Âm lại có hạn, nàng tối đa chỉ có thể nhảy xa mấy trượng, mà nàng xung quanh trăm trượng toàn là linh hồn người chết, nàng còn chỗ nào để mà đặt chân?
Hắn nhìn cuộc chiến trong chốc lát, đã biết bằng nàng lực chiến đấu của Vân Vũ Hoa hiện nay, mình và tử hồn cùng nhau tấn công, hoàn toàn có thể đem nàng đánh rơi xuống Nhược Thủy, hoặc có thể lấy Tam Thanh Chân Hỏa đốt linh hồn của nàng, ngăn ngừa nguy cơ về sau.
Ý niệm này thật sự mê người, nhưng Kỷ Nhược Trần suy nghĩ một chút, lại lắc đẩu, lúc này đang là thời điểm phức tạp. Có thể tiêu diệt kẻ thù tất nhiên là tốt, nhưng tìm cách để trở lại nhân gian mới là việc quan trọng nhất.
Kỷ Nhược Trần xoay người lại, đi dọc theo dòng sông, đem cuộc tử chiến của Vân Vũ Hoa bỏ lại phía sau.
Nhược Thủy sóng to gió lớn, tử hồn hàng tỉ, tuyệt đối không phải chỉ có một chiếc thuyền lá dùng để đưa người qua sông, ở một nơi khác trên dòng sông Nhược Thủy chắc chắn còn con thuyền khác.
Quả nhiên, Kỷ Nhược Trần đi một lát, liền nhìn thấy một chiếc thuyền lá xuất hiện trên sông, chiếc thuyền giữa dòng nước chảy xiết đang rong chơi trong làn gió tung bay. Người chèo thuyền là một người mặc áo tơi (một loại áo chống mưa thời xưa), chính là người đưa đò mà đạo thư đã miêu tả.
Người đưa đò vừa thấy Kỷ Nhược Trần, liền quay đầu thuyền lại, lái thuyền về phía bên này, trong nháy mắt đã ngừng lại bên bờ sông. Kỷ Nhược Trần nhìn xung quanh, khắp nơi đều đen kịt. Xung quanh là một khoảng trống trải, không hề có một tử hồn nào, hắn hết sức kỳ quái là vì sao tử hồn bên Vân Vũ Hoa lại tụ tập nhiều đến như thế?
Lúc này cũng không phải là lúc để suy nghĩ nhiều, thân thể của hắn khẽ động, thân hình đã đứng vững trên thuyền. Người đưa đò nhìn sau lưng Kỷ Nhược Trần một cái, đứng yên một lúc lâu, đôi tay dùng để chống thuyền của hắn không nhịn được run lên nhè nhẹ. Kỷ Nhược Trần nghi hoặc, quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy phía sau là một mảnh vắng vẻ, chỉ còn lại một con đường bằng hắc khí nhàn nhạt chắc là lộ tuyến của con thuyền.
Người đưa đò bỗng nhiên cười khan một tiếng, nói:
"Chúng ta mặc dù là người đưa đò, nhưng có thể lên thuyền đều là người có duyên. Công tử ngồi vững, chúng ta sẽ qua sông."
Chiếc thuyền khéo léo quay đầu lại, hướng tới bờ bên kia của sông Nhược Thủy mênh mông lướt đi. Lúc này khi lên thuyền, Kỷ Nhược Trần mới biết Nhược Thủy cuồn cuộn mênh mông như thế nào! Con thuyền đã đi được mấy canh giờ, nhưng vẫn chưa thấy được bờ bên kia, hắn nhìn xung quanh, trước tiên là thấy nước sông đang cuồn cuộn chảy, ngay cả những oan hồn mà lúc trước Kỷ Nhược Hán gặp cũng không thấy nữa.
Người đưa đò bỗng nhiên ngừng thuyền lại, nhìn về phía Kỷ Nhược Trần, nói:
"Ở phía trước có gió to sóng lớn, vô cùng nguy hiểm, không biết công tử có mang tiền qua sông hay không? Nếu như không có tiền, vậy mời công tử rời thuyền ở chỗ này."
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên, hắn chua từng nghe nói muốn qua bờ bên kia sông Nhược Thủy cần phải trả tiền để qua sông, vả lại mình lúc này chỉ là một linh hồn, căn bản là hữu hình vô thể, lấy đâu ra tiền qua sông? Người đưa đò dừng thuyền ở giữa sông, khắp nơi xung quanh chỉ toàn là nước sông Nhược Thủy, hắn làm sao có thể rời thuyền, rõ ràng là cướp đoạt tài sản mà. Kỷ Nhược Trần không nhút nhích, trong lòng lại nổi lên sát khí. Hắn ôm quyền, thi lễ với người đưa đò, nói:
"Ta là người bị chết oan, trên người không có của cải gì. Không biết đại ca cần vật gì để thay tiền qua sông, nếu là ta có, ta sẽ đưa ngay."
Khuôn mặt người đưa đò là một mảnh mờ ảo, căn bản nhìn không rõ gương mặt ra sao, trên mặt chỉ có hai điểm óng ánh, chắc là đôi mắt. Hắn nhìn Kỷ Nhược Trần, bỗng cười nói:
"Người thường khi qua sông thì không cần phải trả tiền, nhưng công tử lại không phải là người thường. Chỉ cần lần sau gặp mặt công tử giúp cho ta một việc, ta sẽ đưa công tử qua sông, về phần cụ thể là giúp việc gì, sau khi gặp lại, ta sẽ cho công tử biết."
Kỷ Nhược Trần thầm nghĩ yêu cầu như vậy, chẳng phải là nói không đáp ứng là không thể qua sông hay sao? Hắn lúc này đành phải đáp ứng.
Người đưa đò lại bắt đầu điều khiển thuyền, con thuyền nhè nhẹ tiến về phía trước. Quả nhiên giống như lời hắn nói, đi tiếp một đoạn đường nữa, sóng gió trên sông Nhược Thủy bắt đầu nổi lên.
Người đưa đò nói:
"Thấy còng tử là người mới xuống địa ngục, hớn nữa ngài còn trả tiền qua sông, nên ta nói cho ngài nghe hai câu. Công tử muốn qua sông Nhược Thủy, chắc là muốn đi địa phủ Phong Đô. Nhưng công tử rất khác người, dương khí trong hồn phách của công tử vẫn chưa tiêu tan. Bởi vậy những âm binh quỷ tốt ở xung quanh không làm gì được công tử, công tử có thể làm những việc mà mình muốn. Nhưng một thân dương khí của ngài, nếu như vào Phong Đô, thì chưa chắc có thể trở ra, ngài nên tự quyết định cho tốt. Công tử ngồi vững, sóng lại nổi rỗi!"
Lúc này trên sông Nhược Thủy sóng càng ngày càng lớn, lúc nào cũng có một con sóng cao hơn một thước đập vào mặt, chiếc thuyền nhỏ như một chiếc lá, trong cơn sóng dữ dội không ngừng chìm nổi.
Sóng gió càng lớn, chiếc thuyền khi thì đứng trên đỉnh ngọn sóng, lúc thì nằm ở dưới bụng sóng.
Kỷ Nhược Trần lớn lên ở phương Bắc, đâu có gặp phải sóng lớn như thế này? Lại có một cơn sóng đánh vào mạn thuyền, nước bắn tung tóe khắp người hắn. Kỷ Nhược Trần giơ vạt áo lên che lại, đột nhiên nhìn thấy hai con ngươi không có viền mắt, có mấy ánh mắt đang lơ lửng trên bầu trời, tròng đen ít, tròng trắng nhiều, trong con mắt tràn đầy tơ máu, đang nhìn chằm chằm vào hắn. Kỷ Nhược Trần chợt cảm thấy một luồng khí lạnh nhập vào ngực hắn, hắn kinh hãi liền vận chuyển huyền công, mới ngăn cản được cơn đau.
Trong cơn sóng lớn, ở bên cạnh mơ hồ xuất hiện rất nhiều thứ. Kỷ Nhược Trần tập trung tinh thần, khi một cơn sóng lớn ập đến hắn liền chăm chú nhìn thật kỹ, lúc này mới phát hiện bên trong cơn sóng chứa đựng không biết bao nhiêu tử hồn, có một ánh mắt vẫn luôn theo dõi hắn, một đôi tay bỗng nhiên vươn về phía người hắn.
Tử hồn không thể khép mở miệng được, tuy rằng Kỷ Nhược Trần không hiểu bọn họ đang gào thét cái gì, nhưng từng đợt hàn ý không ngừng tập kích hắn.. hắn biết đó là những lời nguyền rủa ác độc, âm hiểm, bọn chúng muốn lôi hắn xuống nước! Sóng gió càng lúc càng lớn, chiếc thuyền lúc lên cao lúc xuống thấp, mỗi khi sóng lớn ập tới là suýt xảy ra tai nạn, nhìn những con sóng lúc nào cũng cao hơn mười trượng, Kỷ Nhược Trần cảm thấy đầu choáng mắt hoa, hai tay nắm chặt mép thuyền, không dám nhút nhích.
Thân đang ở giữa sông Nhược Thủy, đừng nói hắn lúc này không cách nào phi hành, cho dù là có thể bay, lại hắn cũng không dám bay loạn khắp nơi? !
Mặt Kỷ Nhược Trần trắng bệch, miệng muốn ói, lần này không phải bởi vì trong nước có ác hồn đánh lén, mà là chịu không nổi sự lắc lư, muốn ói thế nhưng hắn không biết một linh hồn có thể ói ra cái gì.
Thật vất vả lắm gió mới yên tĩnh trở lại, chiếc thuyền nhỏ tiếp tục bình tĩnh lướt đi trên sông Nhược Thủy. Kỷ Nhược Trần cảm thấy đầu choáng mắt hoa, có cảm giác như là trải qua mấy đời rồi vậy. Đến lúc này hắn mới hiểu được, vì sao năm đó những Bắc địa Thiết hán chi một lần ngồi thuyền, mà sắc mặt ai cũng vàng như đất.
Thuyền nhỏ lướt sóng mà đi, giống như là đang trượt trên kiếng vậy, trong nháy mắt đã đến bờ bên kia.
Hai chân Kỷ Nhược Trần đã chạm vào mặt đất, khi đó hắn có cảm giác giống như là được đại xá, tuy là như vậy, hắn cũng phải đứng yên trong một thời gian ngắn mới có thể hết choáng váng đầu. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy người đưa đò đã đem thuyền quay đầu lại đi về phía bờ bên kia, từ xa nói vọng lại:
"Ta ở đây chờ công tử trở về."
Kỷ Nhược Trần nhìn về phía trước, thấy trước mặt có một thành trì vô cùng lớn, cao chọc trời, hai bên kéo ra rất dài, không thể nhìn thấy điểm cuối! Quay đầu nhìn lại, thấy Nhược Thủy mênh mông vạn trượng, không thể nhìn thấy được điểm cuối. Hắn đứng trước bức tường thành và bên cạnh dòng sông, đều cực kỳ nhỏ bé.
Kỷ Nhược Trần nhìn về phía tòa thành khổng lồ, nơi đó rất có thể là Địa phủ Phong Đô.
Hắn thật sâu hít một hơi, kiên quyết nói: "Ta nhất định sẽ trở lại."
Hắn phất vạt áo một cái, dưới chân phát lực, giống như một luồng gió, thân hình lúc này đã xuất hiện ở một nơi xa, sau lưng hắn là một tàn ảnh nhàn nhạt. Những tàn ảnh này một là bước đi, hoặc là nhảy lên không trung, nhìn rất sống động, tuy là do đám sương mù tạo thành, nhưng gió thổi qua vẫn không tiêu tán.
Người đưa đò nhìn thấy những tàn ảnh này, hai tay lại run rẩy một lần nữa, sau đó chậm rãi quỳ xuống thuyền lạy vài cái.
Kỷ Nhược Trần vẫn nhớ kỹ mọi chuyện lúc còn sống, lúc này mặc dù đang ở cõi âm, nhưng không biết nàng rốt cuộc là địch hay là bạn. Ngay lúc hắn còn do dự, Vân Vũ Hoa bỗng nhiên từ trên thuyền nhảy lên, quát lên một tiếng, phất tay đánh ra một đạo hắc khí về phía Kỷ Nhược Trần!
Đạo hắc khí hình bán nguyệt này thế tới không nhanh, uy thế cũng không mạnh mẽ, nhưng Kỷ Nhược Trần lại nhớ kỹ sức sát thương của nàng lúc còn sống, chỉ e trong hắc khí còn có huyền cơ gì đó, vì vậy nhảy sang bên cạnh ba trượng, nhẹ nhàng tránh thoát đạo hắc khí này. Khi hắc khí thoáng qua, Kỷ Nhược Trần biết được linh giác của mình vẫn còn cực kỳ nhạy cảm, hắc khí đã bị yếu đi rất nhiều, không còn chút uy lực nào. Đối phó với những linh hồn người chết thì rất dư thừa, nhưng đối phó với hắn thì không có chút tác dụng nào.
Kỷ Nhược Trần bình tĩnh, quay sang nhìn về phía bờ sông Nhược Thủy, Vân Vũ Hoa lại lúc này đã lâm vào khổ chiến, lúc này đây nàng cũng không rảnh mà chú ý đến hắn, thậm chí ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng không. Linh hồn người chết tụ tập ngày càng đông, thậm chí có mấy linh hồn từ trên đầu đồng bạn nhảy qua, nhào tới trên người Vân Vũ Hoa! May là Vân Vũ Hoa có ý chí cứng rắn, không bị Âm Phủ ảnh hưởng quá lớn, nàng hét lớn lên một tiếng, thanh kiếm đen trong tay chém lung tung, đem những tên leo lên thuyền chém đứt thành 2 khúc rồi rớt xuống nước.
Kỷ Nhược Trần nhìn Nhược Thủy, lại nhìn chiếc thuyền nhỏ chở linh hồn người chết, đối chiếu với đạo thư, đã hiểu ra là Vân Vũ Hoa giống như những linh hồn khác không thể đặt chân xuống Nhược Thủy, mà năng lực hành động ở cõi Âm lại có hạn, nàng tối đa chỉ có thể nhảy xa mấy trượng, mà nàng xung quanh trăm trượng toàn là linh hồn người chết, nàng còn chỗ nào để mà đặt chân?
Hắn nhìn cuộc chiến trong chốc lát, đã biết bằng nàng lực chiến đấu của Vân Vũ Hoa hiện nay, mình và tử hồn cùng nhau tấn công, hoàn toàn có thể đem nàng đánh rơi xuống Nhược Thủy, hoặc có thể lấy Tam Thanh Chân Hỏa đốt linh hồn của nàng, ngăn ngừa nguy cơ về sau.
Ý niệm này thật sự mê người, nhưng Kỷ Nhược Trần suy nghĩ một chút, lại lắc đẩu, lúc này đang là thời điểm phức tạp. Có thể tiêu diệt kẻ thù tất nhiên là tốt, nhưng tìm cách để trở lại nhân gian mới là việc quan trọng nhất.
Kỷ Nhược Trần xoay người lại, đi dọc theo dòng sông, đem cuộc tử chiến của Vân Vũ Hoa bỏ lại phía sau.
Nhược Thủy sóng to gió lớn, tử hồn hàng tỉ, tuyệt đối không phải chỉ có một chiếc thuyền lá dùng để đưa người qua sông, ở một nơi khác trên dòng sông Nhược Thủy chắc chắn còn con thuyền khác.
Quả nhiên, Kỷ Nhược Trần đi một lát, liền nhìn thấy một chiếc thuyền lá xuất hiện trên sông, chiếc thuyền giữa dòng nước chảy xiết đang rong chơi trong làn gió tung bay. Người chèo thuyền là một người mặc áo tơi (một loại áo chống mưa thời xưa), chính là người đưa đò mà đạo thư đã miêu tả.
Người đưa đò vừa thấy Kỷ Nhược Trần, liền quay đầu thuyền lại, lái thuyền về phía bên này, trong nháy mắt đã ngừng lại bên bờ sông. Kỷ Nhược Trần nhìn xung quanh, khắp nơi đều đen kịt. Xung quanh là một khoảng trống trải, không hề có một tử hồn nào, hắn hết sức kỳ quái là vì sao tử hồn bên Vân Vũ Hoa lại tụ tập nhiều đến như thế?
Lúc này cũng không phải là lúc để suy nghĩ nhiều, thân thể của hắn khẽ động, thân hình đã đứng vững trên thuyền. Người đưa đò nhìn sau lưng Kỷ Nhược Trần một cái, đứng yên một lúc lâu, đôi tay dùng để chống thuyền của hắn không nhịn được run lên nhè nhẹ. Kỷ Nhược Trần nghi hoặc, quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy phía sau là một mảnh vắng vẻ, chỉ còn lại một con đường bằng hắc khí nhàn nhạt chắc là lộ tuyến của con thuyền.
Người đưa đò bỗng nhiên cười khan một tiếng, nói:
"Chúng ta mặc dù là người đưa đò, nhưng có thể lên thuyền đều là người có duyên. Công tử ngồi vững, chúng ta sẽ qua sông."
Chiếc thuyền khéo léo quay đầu lại, hướng tới bờ bên kia của sông Nhược Thủy mênh mông lướt đi. Lúc này khi lên thuyền, Kỷ Nhược Trần mới biết Nhược Thủy cuồn cuộn mênh mông như thế nào! Con thuyền đã đi được mấy canh giờ, nhưng vẫn chưa thấy được bờ bên kia, hắn nhìn xung quanh, trước tiên là thấy nước sông đang cuồn cuộn chảy, ngay cả những oan hồn mà lúc trước Kỷ Nhược Hán gặp cũng không thấy nữa.
Người đưa đò bỗng nhiên ngừng thuyền lại, nhìn về phía Kỷ Nhược Trần, nói:
"Ở phía trước có gió to sóng lớn, vô cùng nguy hiểm, không biết công tử có mang tiền qua sông hay không? Nếu như không có tiền, vậy mời công tử rời thuyền ở chỗ này."
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên, hắn chua từng nghe nói muốn qua bờ bên kia sông Nhược Thủy cần phải trả tiền để qua sông, vả lại mình lúc này chỉ là một linh hồn, căn bản là hữu hình vô thể, lấy đâu ra tiền qua sông? Người đưa đò dừng thuyền ở giữa sông, khắp nơi xung quanh chỉ toàn là nước sông Nhược Thủy, hắn làm sao có thể rời thuyền, rõ ràng là cướp đoạt tài sản mà. Kỷ Nhược Trần không nhút nhích, trong lòng lại nổi lên sát khí. Hắn ôm quyền, thi lễ với người đưa đò, nói:
"Ta là người bị chết oan, trên người không có của cải gì. Không biết đại ca cần vật gì để thay tiền qua sông, nếu là ta có, ta sẽ đưa ngay."
Khuôn mặt người đưa đò là một mảnh mờ ảo, căn bản nhìn không rõ gương mặt ra sao, trên mặt chỉ có hai điểm óng ánh, chắc là đôi mắt. Hắn nhìn Kỷ Nhược Trần, bỗng cười nói:
"Người thường khi qua sông thì không cần phải trả tiền, nhưng công tử lại không phải là người thường. Chỉ cần lần sau gặp mặt công tử giúp cho ta một việc, ta sẽ đưa công tử qua sông, về phần cụ thể là giúp việc gì, sau khi gặp lại, ta sẽ cho công tử biết."
Kỷ Nhược Trần thầm nghĩ yêu cầu như vậy, chẳng phải là nói không đáp ứng là không thể qua sông hay sao? Hắn lúc này đành phải đáp ứng.
Người đưa đò lại bắt đầu điều khiển thuyền, con thuyền nhè nhẹ tiến về phía trước. Quả nhiên giống như lời hắn nói, đi tiếp một đoạn đường nữa, sóng gió trên sông Nhược Thủy bắt đầu nổi lên.
Người đưa đò nói:
"Thấy còng tử là người mới xuống địa ngục, hớn nữa ngài còn trả tiền qua sông, nên ta nói cho ngài nghe hai câu. Công tử muốn qua sông Nhược Thủy, chắc là muốn đi địa phủ Phong Đô. Nhưng công tử rất khác người, dương khí trong hồn phách của công tử vẫn chưa tiêu tan. Bởi vậy những âm binh quỷ tốt ở xung quanh không làm gì được công tử, công tử có thể làm những việc mà mình muốn. Nhưng một thân dương khí của ngài, nếu như vào Phong Đô, thì chưa chắc có thể trở ra, ngài nên tự quyết định cho tốt. Công tử ngồi vững, sóng lại nổi rỗi!"
Lúc này trên sông Nhược Thủy sóng càng ngày càng lớn, lúc nào cũng có một con sóng cao hơn một thước đập vào mặt, chiếc thuyền nhỏ như một chiếc lá, trong cơn sóng dữ dội không ngừng chìm nổi.
Sóng gió càng lớn, chiếc thuyền khi thì đứng trên đỉnh ngọn sóng, lúc thì nằm ở dưới bụng sóng.
Kỷ Nhược Trần lớn lên ở phương Bắc, đâu có gặp phải sóng lớn như thế này? Lại có một cơn sóng đánh vào mạn thuyền, nước bắn tung tóe khắp người hắn. Kỷ Nhược Trần giơ vạt áo lên che lại, đột nhiên nhìn thấy hai con ngươi không có viền mắt, có mấy ánh mắt đang lơ lửng trên bầu trời, tròng đen ít, tròng trắng nhiều, trong con mắt tràn đầy tơ máu, đang nhìn chằm chằm vào hắn. Kỷ Nhược Trần chợt cảm thấy một luồng khí lạnh nhập vào ngực hắn, hắn kinh hãi liền vận chuyển huyền công, mới ngăn cản được cơn đau.
Trong cơn sóng lớn, ở bên cạnh mơ hồ xuất hiện rất nhiều thứ. Kỷ Nhược Trần tập trung tinh thần, khi một cơn sóng lớn ập đến hắn liền chăm chú nhìn thật kỹ, lúc này mới phát hiện bên trong cơn sóng chứa đựng không biết bao nhiêu tử hồn, có một ánh mắt vẫn luôn theo dõi hắn, một đôi tay bỗng nhiên vươn về phía người hắn.
Tử hồn không thể khép mở miệng được, tuy rằng Kỷ Nhược Trần không hiểu bọn họ đang gào thét cái gì, nhưng từng đợt hàn ý không ngừng tập kích hắn.. hắn biết đó là những lời nguyền rủa ác độc, âm hiểm, bọn chúng muốn lôi hắn xuống nước! Sóng gió càng lúc càng lớn, chiếc thuyền lúc lên cao lúc xuống thấp, mỗi khi sóng lớn ập tới là suýt xảy ra tai nạn, nhìn những con sóng lúc nào cũng cao hơn mười trượng, Kỷ Nhược Trần cảm thấy đầu choáng mắt hoa, hai tay nắm chặt mép thuyền, không dám nhút nhích.
Thân đang ở giữa sông Nhược Thủy, đừng nói hắn lúc này không cách nào phi hành, cho dù là có thể bay, lại hắn cũng không dám bay loạn khắp nơi? !
Mặt Kỷ Nhược Trần trắng bệch, miệng muốn ói, lần này không phải bởi vì trong nước có ác hồn đánh lén, mà là chịu không nổi sự lắc lư, muốn ói thế nhưng hắn không biết một linh hồn có thể ói ra cái gì.
Thật vất vả lắm gió mới yên tĩnh trở lại, chiếc thuyền nhỏ tiếp tục bình tĩnh lướt đi trên sông Nhược Thủy. Kỷ Nhược Trần cảm thấy đầu choáng mắt hoa, có cảm giác như là trải qua mấy đời rồi vậy. Đến lúc này hắn mới hiểu được, vì sao năm đó những Bắc địa Thiết hán chi một lần ngồi thuyền, mà sắc mặt ai cũng vàng như đất.
Thuyền nhỏ lướt sóng mà đi, giống như là đang trượt trên kiếng vậy, trong nháy mắt đã đến bờ bên kia.
Hai chân Kỷ Nhược Trần đã chạm vào mặt đất, khi đó hắn có cảm giác giống như là được đại xá, tuy là như vậy, hắn cũng phải đứng yên trong một thời gian ngắn mới có thể hết choáng váng đầu. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy người đưa đò đã đem thuyền quay đầu lại đi về phía bờ bên kia, từ xa nói vọng lại:
"Ta ở đây chờ công tử trở về."
Kỷ Nhược Trần nhìn về phía trước, thấy trước mặt có một thành trì vô cùng lớn, cao chọc trời, hai bên kéo ra rất dài, không thể nhìn thấy điểm cuối! Quay đầu nhìn lại, thấy Nhược Thủy mênh mông vạn trượng, không thể nhìn thấy được điểm cuối. Hắn đứng trước bức tường thành và bên cạnh dòng sông, đều cực kỳ nhỏ bé.
Kỷ Nhược Trần nhìn về phía tòa thành khổng lồ, nơi đó rất có thể là Địa phủ Phong Đô.
Hắn thật sâu hít một hơi, kiên quyết nói: "Ta nhất định sẽ trở lại."
Hắn phất vạt áo một cái, dưới chân phát lực, giống như một luồng gió, thân hình lúc này đã xuất hiện ở một nơi xa, sau lưng hắn là một tàn ảnh nhàn nhạt. Những tàn ảnh này một là bước đi, hoặc là nhảy lên không trung, nhìn rất sống động, tuy là do đám sương mù tạo thành, nhưng gió thổi qua vẫn không tiêu tán.
Người đưa đò nhìn thấy những tàn ảnh này, hai tay lại run rẩy một lần nữa, sau đó chậm rãi quỳ xuống thuyền lạy vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.