Trần Duyên

Chương 207: Hoàng Tuyền 4

Yên Vũ Giang Nam

02/04/2017

Tay phải của Kỷ Nhược Trần bóp mạnh, bóp lấy xương gáy bà ta, sau đó phất tay ném bà ta tới lan can cầu. Lúc này, sương mù trước mặt đã tan gần hết, đầu cầu bên kia chỉ cách nơi này hơn mười thước. Trước cầu Nại Hà mơ hồ lộ ra một con đường, con đường này chính là đường dẫn tới Phong Đô.

Kỷ Nhược Trần nhảy lên đá một cước, đá nát chiếc nồi, sau đó bước ra khỏi cầu Nại Hà, đi nhanh về phía Phong Đô.

Càng đến gần Phong Đô, Kỷ Nhược Trần càng khâm phục tòa thành khổng lồ không thể tưởng tượng nổi này. Từ xa nhìn lại, có một bức tường khổng lồ đâm thủng tầng mây đen, cao vô tận, căn bản không thể nhìn thấy điểm cuối. Lại nhìn xung quanh hai bên, bức tường của Phong Đô cũng dài không thấy điểm cuối, giống như toàn bộ địa phủ đều bị bức tường này bao phủ vậy.

Từ xa nhìn lại, đã thấy dưới bức tường có những cửa thành cách nhau một khoảng cách nhất định, dưới mỗi cửa thành những tử hồn xếp thành một hàng dài, chờ đến lượt mình vào thành. Kỷ Nhược Trần nhìn xung quanh, ngoại trừ cửa thành, không còn cách nào khác để đi vào.

Kỷ Nhược Trần chọn cửa thành gần mình nhất chạy tới, mới đi được vài dặm, trong tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít bén nhọn. Kỷ Nhược Trần vừa nghe là đã biết được đó là âm thanh khi mũi tên phá không bay đi, thân hình khẽ động liền đứng lại tại chỗ.

Một mũi tên sắt phá không bay tới, xẹt qua trước mặt hắn một trượng, cắm trên mặt đất. Đuôi tên không có lông chim, ở phía trên có khắc hai chữ Bình Đẳng. Vừa thấy mũi tên sắt này, ý chí của Kỷ Nhược Trần hơi rung động, trong lòng sinh ra cảm giác muốn quỳ bái. Kỷ Nhược Trần đã có kinh nghiệm từ cầu Nại Hà, biết chắc rằng người bắn ra mũi tên là người có chức vụ ở Địa phủ, có thể hiệu lệnh hồn phách. Nhưng nếu hắn có chuẩn bị, tâm trong nháy mắt sâu như giếng cạn, thì không thể làm gì được hắn.

Một đợt leng keng truyền đến, mười sáu Thiết Kỵ xuất hiện, dưới chân những chiến mã của họ đều có ánh lửa, nhìn rất giống với những QUỷ Kỵ mà Kỷ Nhược Trần đã gặp ở thành Lạc Dương. Thiết Kỵ chia ra bao vây, trong nháy mắt đã vây Kỷ Nhược Trần vào giữa. Phía sau Thiết Kỵ lại xuất hiện thêm mấy trăm Ngưu Đầu nhân chiến sĩ, trong tay bọn họ cầm búa lớn, ùn ùn kéo đến.

Phía sau Ngưu Đầu nhân chiến sĩ, còn có bốn gã Cự Quỷ cao tới sáu trượng, da màu xanh đen. Bốn gã Cự Quỷ ngực ưỡn bụng lồi, trên thân thể chỉ có một mảnh vải che đậy, trên người bọn chúng còn có một cái xích sắc lớn, trong tay bọn họ cầm đại đao dài ba trượng, rộng một thước. Ngưu Đầu nhân và Cự Quỷ xếp thành một hàng trước mặt Kỷ Nhược Trần, ở giữa xuất hiện một chiếc xe màu đen, người kéo xe không phải là đầu trâu mặt ngựa, mà là hai đầu Hắc Long dài ba trượng không ngừng bay lượng!

Thấy Kỷ Nhược Trần vẫn đứng thẳng mà không quỳ, Đầu Trâu và Cự Quỷ nhịn không được cảm thấy kinh dị, nói nhỏ qua tai của nhau.

Từ bên trong đi ra hai tên tiểu đồng mặt trắng như tờ giấy, không râu không mày, một tên trong đó quát lớn:

"Du hồn to gan! Thấy xe ngựa của Bình Đẳng vương sao không quỳ xuống, còn đợi đến khi nào?"

Tên còn lại có một đôi mắt màu lam vô cùng to lớn, hắn nhìn Kỷ Nhược Trần một cái rồi tức giận hét lên:

"Thật nhiều máu tanh, thật nhiều oan nghiệt! Chờ khi Vương gia bắt ngươi đem tới A Tỳ địa ngục, chọc thủng tay chân, đốt cháy ruột gan, xem ngươi còn dám tùy tiện nữa không!"



Lúc này trong xe truyền đến một giọng nói trầm thấp, nói:

"Khoan hù dọa hắn, trước tiên hãy điều tra rõ chân tướng của hắn đã!"

Lời vừa nói ra, hai tên đồng tử lập tức im miệng.

Giọng nói kia lại vang lên:

"Du hồn kia, tên họ của ngươi là gì, bao nhiêu tuổi, vì sao lại du đãng trong Địa Phủ mà không có ai trông nom, mau khai báo ra. Bản vương đi tuần tra, chính là để quan sát và theo dõi tình hình xung quanh. Ngươi có gì oan khuất, cứ nói cho ta biết."

Kỷ Nhược Trần rùng mình, người ngồi trong xe chẳng lẽ là điện chủ điện thứ mười Diêm La điện - Bình Đẳng vương. Nghe giọng điệu của Bình Đẳng Vương như vậy, mình bây giờ chỉ là linh hồn, khác hẳn với những từ hồn xung quanh?

Kỷ Nhược Trần cũng không nghĩ nhiều, thi lễ nói:

"Tại hạ họ Kỷ, tên Nhược Trần, cũng không biết tại sao lại ở cõi âm, tại hạ suy nghĩ rất lâu mà vẫn không giải thích được, trên người có việc còn chưa làm xong, cho nên đi tìm cách trở lại nhân gian. Về phần ngày sinh tháng đẻ, cái này... ta cũng không biết."

Nghe được tên Kỷ Nhược Trần, trên tay một tiểu đồng nổi lên một lớp sương đen, sau đó hiện ra một quyển sổ ghi chép rất dày. Tiểu đồng mở sổ ghi chép ra, tìm kiếm từng tờ từng tờ một. Kỷ Nhược Trần nhìn thấy vậy, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, thầm nghĩ:

"Lẽ nào đây là sổ sinh tử?"

Lúc này từ xa có tiếng ngựa đi đến, một gã thiết kỵ phi ngựa đã đến gần, xuống ngựa thi lễ trước xe ngựa của Bình Đẳng Vương rồi kêu lên:

"Vương gia, có chuyện lớn xảy ra! Mạnh Bà ở cầu Nại Hà bị người ta cho uống canh Mạnh Bà, rồi đánh rớt xuống cẩu, lúc này đã quên thân phận, nhiệm vụ của mình, thần thức tiêu tán, công việc đang bỏ trổng! Lúc này đã có không ít linh hồn mang theo kí ức kiếp trước đi qua cầu Nại Hà! Theo tiểu quỷ báo cáo đó là do một sinh hồn làm..."

"Ầm" một tiếng, tất cả Đầu Trâu và Cự Quỷ đều đang thảo luận, sau đó lại nhìn về phía Kỷ Nhược Trần, trong mắt đã bớt đi ba phần hung hãn mà thay vào đó là ba phần sợ hãi.

Lời Thiết Kỵ còn chưa dứt, thì thấy Kỷ Nhược Trần đang đứng trước xe ngựa, không khỏi hoảng hốt, vội rút thanh đao ở thắt lưng ra, kêu lên:



"Sinh hồn? Chính là tên sinh hồn này!"

Bình Đẳng Vương trong xe ngựa hừ một tiếng, nói:

"Không cần hoảng hốt, việc này cứ để bản Vương điều tra!"

Lời Bình Đẳng Vương vừa nói ra, đám quỷ tốt đang ầm ĩ cũng từ từ yên lặng lại.

Một lát sau, tiểu đồng cầm quyển sổ chạy lại chỗ xe ngựa, nhỏ giọng nói cái gì đó. Kỷ Nhược Trần liếc mắt nhìn thấy trên bìa sách có ba chữ Triện: Sổ Luân Hồi. Kỳ quái hơn nữa là, giọng nói tiểu đồng tuy rất nhỏ, nhưng Kỷ Nhược Trần lại nghe thấy vô cùng rõ ràng. Trong Địa Phủ mênh mông này, linh giác của hắn càng thêm nhạy cảm.

Tiểu đồng nói:

"Bẩm Vương gia, đã tra được tên Kỷ Nhược Trần này, trong chín mươi chín kiếp trước hắn không tích một chút công đức nào, hắn cũng không có túc tuệ, chỉ là một người phàm tục, không công không tội, không phải là tiên nhân hay là tinh tú gì đó chuyển thế luân hồi!"

"Có thật không?" Bình Đẳng vương hỏi.

"Tuyệt đối chính xác! Trên quyển sách ghi chép rất rõ ràng!"

Tiểu đồng giơ quyển sách lên.

"Cạch" một tiếng, cửa sổ xe mở ra, từ trong đó vươn ra một bàn tay to hơi ngâm đen, trên tay đang cầm một cây bút đỏ, ghi chép thật nhanh trên quyển sổ, sau đó thu tay lại. Hai con Hắc Long đang kéo xe đồng loạt ra sức, chiếc xe từ từ di chuyển, sau đó quay đầu xe lại chạy về Phong Đô.

Tiểu đồng thu sổ Luân Hồi lại, quát lớn:

"Kỷ Nhược Trần to gan! Ngươi không tuân thủ luật lệ nơi âm phủ, tự ý đi qua Nhược Thủy, lúc sống giết người vô số, lại cả gan làm hại Mạnh Bà, tội không thể tha! Bình Đẳng vương có lệnh, lập tức bắt ngươi giam vào A Tỳ ngục, dùng lửa đốt thân, chọc thủng nội tạng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook