Chương 33: Khói sóng 3
Yên Vũ Giang Nam
28/03/2017
Ngọc Huyền chân nhân đã chờ trong tịnh xá từ lâu,
chiếu theo lễ cụ, thì Kỷ Nhược Trần luôn đến trước một khắc (15 phút)
thời gian, hôm nay cũng không ngoại lệ. Bình thường thì các vị chân nhân đêu tới đúng giờ, hôm nay đặc biệt tại sao Ngọc Huyền chân nhân lại còn tới sớm hơn cả hắn
Trong tịnh xá có một nữ tử đang ngồi, trông chỉ chừng 16, 17 tuổi, tóc mây búi cao, mặc quần áo màu trắng không trang điểm, không ngọc châu. Đôi lông mày dài trông như sương mù trong núi xa, sóng mắt mê ly, như nước sông ngày xuân ấm. Lần đầu tiên nhìn thấy, Kỷ Nhược Trần có cảm giác đây là một nữ tử hoàn toàn bằng nước tạo thành, dịu dàng thanh thoát, uyển chuyển nói không lên lời.
Nhìn lại lần nữa, nàng vẫn ngồi chỗ đó, thế nhưng quanh thân như có một tầng hơi nước nhàn nhạt, giống như cách mành ngắm hoa, chỉ thấy ảnh và không thấy hình. Kỷ Nhược Trần cả kinh định thần nhìn lại, thì thấy nàng cũng đang nhìn về phía này, ánh mắt chạm nhau, đôi môi như kéo theo vô tận khói sóng tỏa ra sức sát thương vô cùng, nhất thời làm cho Kỷ Nhược Trần chìm đắm thật sâu vào đó.
"Nhược Trần, con đã đến rồi." Ngọc Huyền chân nhân nói một câu, mới khiến Kỷ Nhược Trần kéo được đôi mắt ra khỏi làn khói sóng vô biên kia.
Ngọc Hư Chân Nhân chỉ một ngón tay vào nữ tử nói:
"Đây là Hàm Yên, đệ tử Đan Nguyên Cung ta. Hôm nay ta giảng cho con Bát Tố Chân Kinh. Hàm Yên cũng muốn học bộ này, cho nên ta gọi nó cùng tới nghe. Nhược Trần con tới đây ngồi xuống đi."
Kỷ Nhược Trần đáp ứng, ngẩng đầu lên nhìn vào vị trí mà Ngọc Huyền Chân Nhân chỉ, chỗ ngôi lại cùng bàn với Hàm Yên, vì vậy vậy tim hắn bỗng nhiên đập gia tốc.
Kỷ Nhược Trần đến gần, chỉ cảm thấy chóp mũi có một mùi hương như xạ, như lan vờn quanh, khi hắn cố sức hít vào, lại không thấy cảm giác gì, khi tâm thần buông lỏng, mùi hương lại triền miên kéo tới, giống như màn đêm trong tiên cảnh hư vô mờ mịt.
Hắn vừa mới ngồi vào chỗ, Hàm Yên đã quay đầu lại, tiếng nói như tiếng nước róc rách trên sông, nhu nhuyễn vận chuyển cả ngàn lần, nói: "Tham kiến Nhược Trần sư huynh"
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy huyết khí trong ngực “bịch” một tiếng xông thẳng lên đỉnh đầu, hai mắt trở nên mơ màng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt như sóng nước mây bay kia.
Trong lúc hoảng loạn, hắn cố sức cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt bàn, trong miệng lắp bắp nói: "Trong tông ta quy định nhập môn trước là lớn. Cái này. Hàm Yên..."
Hàm Yên ôn nhu nhàn nhạt nói: "Nhược Trần sư huynh chính là thân truyền đệ tử của Tử Dương chân nhân địa vị rất cao, lại còn lớn hơn so với muội một tuổi. Chỉ là chúng ta không cùng một mạch cho nên luận bối phận. Hàm Yên gọi một tiếng sư huynh, cũng là với cao rồi." Kỷ Nhược Trần chẳng biết tại sao, suy nghĩ của hắn trở nên hồ đồ, ngây ngô nửa ngày, cũng không biết trả lời như thế nào.
Cũng may Ngọc Huyền chân nhân ho nhẹ một tiếng, đã bắt đầu giảng bài, lúc này hắn mới thoát khỏi quẫn bách.
Tròn một buổi sáng, Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy mình như đang tung bay theo gió, lâm vào trong mây, chìm vào trong sương mù. Mặc dù ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, kinh văn trong tay, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Hàm Yên băng cơ ngọc cốt, người như thuy thủy, đôi môi màu hồng, ngón tay ngọc nhỏ nhắn.
Về phần Ngọc Huyền chân nhân nói cái gì hắn chẳng lọt tai một câu nào cả. Những đạo pháp tinh tế của Ngọc Huyền Chân Nhân lúc này giống như suối chảy xuống đất, chìm xuống không dấu vết.
Kỷ Nhược Trần như ngồi trong mộng, nên thời gian trồi đi thật là nhanh, hắn chỉ cảm thấy Ngọc Huyền Chân Nhân mới giảng bài không lâu, vậy mà đã tới hoàng hôn rồi. Hướng Ngọc Huyền chân nhân nói kết thúc. Kỷ Nhược Trần mới lưu luyến rời khỏi tinh xá. Cho tới lúc này, hắn vẫn không dám xác định bên người mình có một nữ tử như khói sóng trên sông, là thật hay chỉ là một hồi xuân mộng.
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn lại. Ngọc Huyền chân nhân đang chậm rãi bước đi xa, ở sau lưng nàng nữ tử kia vẫn đi theo, nhàn nhạt như mây khói không phải Hàm Yên thì là ai? Kỷ Nhược Trần lúc này mới dám xác định những gì mình thấy vừa rồi là thật, không phải là mộng, nhất thời trong lòng vui mừng vô cùng, nhưng cũng không thiếu hoảng loạn.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày mai vẫn còn tiếp tục học tập Ngọc Huyền Chân Nhân trong lòng đại hỉ. Kỷ Nhược Trần ngây ngô nhìn theo Ngọc Huyền chân nhân và Hàm Yên đi xa, sau đó mới nhanh chân đi tới hướng Thái Thường cung.
Ở xa xa. Ngọc Huyền chân nhân phẩt nhẹ cái phẩt trần trong tay, hơi mỉm cười, nói:
"Thấy Kỷ Nhược Trần đối với con rất là có ý, thì ta cũng không ngờ sự việc lại thuận lợi tới như vậy. Nhưng mà Hàm Yên, con sau này cũng không thế khinh thường, miễn cho việc kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Hàm Yên lặng lẽ một lúc lâu, sau đó mới thấp giọng đáp: "Việc này liên quan đến hưng suy của Đan Nguyên Cung, sư phụ yên tâm. Hàm Yên. chắc chắn sẽ tận lực."
Ngọc Huyền chân nhân thở dài một tiếng nói: "Con có tẩm lòng ấy, vậy là tốt rồi. Hàm Yên, ta biết việc này đã làm khó con, nhưng chỉ có con là đệ tử kiệt xuất nhất trong cung của ta, nên cũng chỉ có con mới thích hợp. Huống hồ những người tu đạo như chúng ta khi còn sống chỉ cầu một điều là đại đạo chính quả. Nếu như con nên duyên với Kỷ Nhược Trần, sau này muốn tu thành đại đạo cũng không khó. Chuyện này... cũng coi như là bồi thường cho con một chút. Sau khi về phòng con nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai vẫn còn một ngày học nữa!"
Kỷ Nhược Trần bước thật nhanh chân không bao lâu đã tới Tác Kiều. Vân Phong đạo trưởng đã đứng ở đó chờ, hộ tống hắn qua cầu. Nhìn thấy Vân Phong đạo trưởng Kỷ Nhược Trần mới như tỉnh giấc mộng, "A"một tiếng thở nhẹ nhàng.
Lúc này hắn mới phát hiện, hồi nãy khi Ngọc Huyền Chân Nhân truyền thụ hắn không nghe lọt một chữ nào, lúc này hồi tưởng trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một Hàm Yên đang nhăn mày cười, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều in sâu trong lòng hắn.
"Thế nào, có phải quên thứ gì đó không? Không sao đâu, ta quay lại giúp đệ lấy là được." Vân Phong Đạo Nhân đạo.
"A. không phải đệ chợt nhớ tới một bài học còn chưa làm. Vân Phong sư huynh. chúng ta cùng trở về Thái Thường cung đi."
Vân Phong đạo trưởng mỉm cười nói: "Nhược Trần, đệ muôn tinh tiến tu vi cũng là chuyện tốt; thế nhưng cũng không thế nóng vội, Tam Thanh Chân Quyết nặng ở chữ “ngộ”, tu luyện nhiều chưa chắc đã có lợi."
Kỷ Nhược Trần gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng nghi hoặc vô cùng, không rõ tại sao mình nhìn thấy một nữ tử như khói sóng thì thần hồn lại điên đảo, thậm chí ngay cả việc chuyên tâm học tập cũng bỏ qua. Vừa nghĩ tới chuyện hoang phế việc học. Kỷ Nhược Trần chợt nhớ tới Lạc Phong.
Hắn người đầy tiên khí nhưng vẫn chỉ là một con dê béo khi qua đường, lúc này hắn đang ở trước mặt mình hét lớn một tiêng: "Tiểu tặc! Trả mạng cho ta!"
Kỷ Nhược Trần toàn thân run lên, trong giây lát mồ hôi lạnh tuôn ra khắp cả người, bàn chân trượt một cái thân hình lập tức rơi ngay xuống vực sâu vạn trượng. Vân Phong đạo trưởng bay xéo xuống, tóm lấy Kỷ Nhược Trần, kéo lên Tác Kiều.
Kỷ Nhược Trần thu nhiếp tinh thần, nhanh chóng chống đỡ với gió núi thổi một bên, bước dọc theo Tác Kiều. Nhưng đi chưa tới hai bước, hắn nhịn không được lại nghĩ:
"Người ta nói người chết oan thường hóa thành Lệ quỷ tới đòi mạng, con dê béo kia bị mình đập một côn ngất đi, hắn có tới tìm mình đòi mạng hay không? Khi đó nên làm thế nào cho phải? Nếu như đạo thuật của ta cao minh như Tử Vi Chân Nhân, có thế phóng xuất Cửu Tiêu Thiên Lôi Phù, khi hắn tìm tới chỉ cần tung ra một cái thần phù là hắn sẽ tan biến. Thế nhưng công phu còn chưa tới đâu, vậy mà đã hoang phể mất một ngày học! Vạn nhất trong tương lai chuyện bị bại lộ, đạo hạnh của ta nông cạn, sao có thê chạy thoát khỏi Tây Huyền Sơn đây!”
Kỷ Nhược Trần ơi Kỷ Nhược Trần! Trên chữ sắc là có một cây đao, cái mạng nhỏ của ngươi còn khó giữ được, vậy mà ngươi vẫn có lòng háo sắc như vậy sao! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi và con dê béo có gì khác nhau cơ chứ?
Chưởng quỹ đã sớm nói lừa dê béo chỉ có thế lừa nhất thời, cho nên đánh ngất cũng phải thật chuẩn. Ngay cả dê béo còn lừa không được, thì các vị chân nhân ai nấy đều thân thông quảng đại, mình có thể lừa dối họ cả đời hay sao?
Trong tịnh xá có một nữ tử đang ngồi, trông chỉ chừng 16, 17 tuổi, tóc mây búi cao, mặc quần áo màu trắng không trang điểm, không ngọc châu. Đôi lông mày dài trông như sương mù trong núi xa, sóng mắt mê ly, như nước sông ngày xuân ấm. Lần đầu tiên nhìn thấy, Kỷ Nhược Trần có cảm giác đây là một nữ tử hoàn toàn bằng nước tạo thành, dịu dàng thanh thoát, uyển chuyển nói không lên lời.
Nhìn lại lần nữa, nàng vẫn ngồi chỗ đó, thế nhưng quanh thân như có một tầng hơi nước nhàn nhạt, giống như cách mành ngắm hoa, chỉ thấy ảnh và không thấy hình. Kỷ Nhược Trần cả kinh định thần nhìn lại, thì thấy nàng cũng đang nhìn về phía này, ánh mắt chạm nhau, đôi môi như kéo theo vô tận khói sóng tỏa ra sức sát thương vô cùng, nhất thời làm cho Kỷ Nhược Trần chìm đắm thật sâu vào đó.
"Nhược Trần, con đã đến rồi." Ngọc Huyền chân nhân nói một câu, mới khiến Kỷ Nhược Trần kéo được đôi mắt ra khỏi làn khói sóng vô biên kia.
Ngọc Hư Chân Nhân chỉ một ngón tay vào nữ tử nói:
"Đây là Hàm Yên, đệ tử Đan Nguyên Cung ta. Hôm nay ta giảng cho con Bát Tố Chân Kinh. Hàm Yên cũng muốn học bộ này, cho nên ta gọi nó cùng tới nghe. Nhược Trần con tới đây ngồi xuống đi."
Kỷ Nhược Trần đáp ứng, ngẩng đầu lên nhìn vào vị trí mà Ngọc Huyền Chân Nhân chỉ, chỗ ngôi lại cùng bàn với Hàm Yên, vì vậy vậy tim hắn bỗng nhiên đập gia tốc.
Kỷ Nhược Trần đến gần, chỉ cảm thấy chóp mũi có một mùi hương như xạ, như lan vờn quanh, khi hắn cố sức hít vào, lại không thấy cảm giác gì, khi tâm thần buông lỏng, mùi hương lại triền miên kéo tới, giống như màn đêm trong tiên cảnh hư vô mờ mịt.
Hắn vừa mới ngồi vào chỗ, Hàm Yên đã quay đầu lại, tiếng nói như tiếng nước róc rách trên sông, nhu nhuyễn vận chuyển cả ngàn lần, nói: "Tham kiến Nhược Trần sư huynh"
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy huyết khí trong ngực “bịch” một tiếng xông thẳng lên đỉnh đầu, hai mắt trở nên mơ màng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt như sóng nước mây bay kia.
Trong lúc hoảng loạn, hắn cố sức cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt bàn, trong miệng lắp bắp nói: "Trong tông ta quy định nhập môn trước là lớn. Cái này. Hàm Yên..."
Hàm Yên ôn nhu nhàn nhạt nói: "Nhược Trần sư huynh chính là thân truyền đệ tử của Tử Dương chân nhân địa vị rất cao, lại còn lớn hơn so với muội một tuổi. Chỉ là chúng ta không cùng một mạch cho nên luận bối phận. Hàm Yên gọi một tiếng sư huynh, cũng là với cao rồi." Kỷ Nhược Trần chẳng biết tại sao, suy nghĩ của hắn trở nên hồ đồ, ngây ngô nửa ngày, cũng không biết trả lời như thế nào.
Cũng may Ngọc Huyền chân nhân ho nhẹ một tiếng, đã bắt đầu giảng bài, lúc này hắn mới thoát khỏi quẫn bách.
Tròn một buổi sáng, Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy mình như đang tung bay theo gió, lâm vào trong mây, chìm vào trong sương mù. Mặc dù ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, kinh văn trong tay, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Hàm Yên băng cơ ngọc cốt, người như thuy thủy, đôi môi màu hồng, ngón tay ngọc nhỏ nhắn.
Về phần Ngọc Huyền chân nhân nói cái gì hắn chẳng lọt tai một câu nào cả. Những đạo pháp tinh tế của Ngọc Huyền Chân Nhân lúc này giống như suối chảy xuống đất, chìm xuống không dấu vết.
Kỷ Nhược Trần như ngồi trong mộng, nên thời gian trồi đi thật là nhanh, hắn chỉ cảm thấy Ngọc Huyền Chân Nhân mới giảng bài không lâu, vậy mà đã tới hoàng hôn rồi. Hướng Ngọc Huyền chân nhân nói kết thúc. Kỷ Nhược Trần mới lưu luyến rời khỏi tinh xá. Cho tới lúc này, hắn vẫn không dám xác định bên người mình có một nữ tử như khói sóng trên sông, là thật hay chỉ là một hồi xuân mộng.
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn lại. Ngọc Huyền chân nhân đang chậm rãi bước đi xa, ở sau lưng nàng nữ tử kia vẫn đi theo, nhàn nhạt như mây khói không phải Hàm Yên thì là ai? Kỷ Nhược Trần lúc này mới dám xác định những gì mình thấy vừa rồi là thật, không phải là mộng, nhất thời trong lòng vui mừng vô cùng, nhưng cũng không thiếu hoảng loạn.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày mai vẫn còn tiếp tục học tập Ngọc Huyền Chân Nhân trong lòng đại hỉ. Kỷ Nhược Trần ngây ngô nhìn theo Ngọc Huyền chân nhân và Hàm Yên đi xa, sau đó mới nhanh chân đi tới hướng Thái Thường cung.
Ở xa xa. Ngọc Huyền chân nhân phẩt nhẹ cái phẩt trần trong tay, hơi mỉm cười, nói:
"Thấy Kỷ Nhược Trần đối với con rất là có ý, thì ta cũng không ngờ sự việc lại thuận lợi tới như vậy. Nhưng mà Hàm Yên, con sau này cũng không thế khinh thường, miễn cho việc kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Hàm Yên lặng lẽ một lúc lâu, sau đó mới thấp giọng đáp: "Việc này liên quan đến hưng suy của Đan Nguyên Cung, sư phụ yên tâm. Hàm Yên. chắc chắn sẽ tận lực."
Ngọc Huyền chân nhân thở dài một tiếng nói: "Con có tẩm lòng ấy, vậy là tốt rồi. Hàm Yên, ta biết việc này đã làm khó con, nhưng chỉ có con là đệ tử kiệt xuất nhất trong cung của ta, nên cũng chỉ có con mới thích hợp. Huống hồ những người tu đạo như chúng ta khi còn sống chỉ cầu một điều là đại đạo chính quả. Nếu như con nên duyên với Kỷ Nhược Trần, sau này muốn tu thành đại đạo cũng không khó. Chuyện này... cũng coi như là bồi thường cho con một chút. Sau khi về phòng con nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai vẫn còn một ngày học nữa!"
Kỷ Nhược Trần bước thật nhanh chân không bao lâu đã tới Tác Kiều. Vân Phong đạo trưởng đã đứng ở đó chờ, hộ tống hắn qua cầu. Nhìn thấy Vân Phong đạo trưởng Kỷ Nhược Trần mới như tỉnh giấc mộng, "A"một tiếng thở nhẹ nhàng.
Lúc này hắn mới phát hiện, hồi nãy khi Ngọc Huyền Chân Nhân truyền thụ hắn không nghe lọt một chữ nào, lúc này hồi tưởng trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một Hàm Yên đang nhăn mày cười, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều in sâu trong lòng hắn.
"Thế nào, có phải quên thứ gì đó không? Không sao đâu, ta quay lại giúp đệ lấy là được." Vân Phong Đạo Nhân đạo.
"A. không phải đệ chợt nhớ tới một bài học còn chưa làm. Vân Phong sư huynh. chúng ta cùng trở về Thái Thường cung đi."
Vân Phong đạo trưởng mỉm cười nói: "Nhược Trần, đệ muôn tinh tiến tu vi cũng là chuyện tốt; thế nhưng cũng không thế nóng vội, Tam Thanh Chân Quyết nặng ở chữ “ngộ”, tu luyện nhiều chưa chắc đã có lợi."
Kỷ Nhược Trần gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng nghi hoặc vô cùng, không rõ tại sao mình nhìn thấy một nữ tử như khói sóng thì thần hồn lại điên đảo, thậm chí ngay cả việc chuyên tâm học tập cũng bỏ qua. Vừa nghĩ tới chuyện hoang phế việc học. Kỷ Nhược Trần chợt nhớ tới Lạc Phong.
Hắn người đầy tiên khí nhưng vẫn chỉ là một con dê béo khi qua đường, lúc này hắn đang ở trước mặt mình hét lớn một tiêng: "Tiểu tặc! Trả mạng cho ta!"
Kỷ Nhược Trần toàn thân run lên, trong giây lát mồ hôi lạnh tuôn ra khắp cả người, bàn chân trượt một cái thân hình lập tức rơi ngay xuống vực sâu vạn trượng. Vân Phong đạo trưởng bay xéo xuống, tóm lấy Kỷ Nhược Trần, kéo lên Tác Kiều.
Kỷ Nhược Trần thu nhiếp tinh thần, nhanh chóng chống đỡ với gió núi thổi một bên, bước dọc theo Tác Kiều. Nhưng đi chưa tới hai bước, hắn nhịn không được lại nghĩ:
"Người ta nói người chết oan thường hóa thành Lệ quỷ tới đòi mạng, con dê béo kia bị mình đập một côn ngất đi, hắn có tới tìm mình đòi mạng hay không? Khi đó nên làm thế nào cho phải? Nếu như đạo thuật của ta cao minh như Tử Vi Chân Nhân, có thế phóng xuất Cửu Tiêu Thiên Lôi Phù, khi hắn tìm tới chỉ cần tung ra một cái thần phù là hắn sẽ tan biến. Thế nhưng công phu còn chưa tới đâu, vậy mà đã hoang phể mất một ngày học! Vạn nhất trong tương lai chuyện bị bại lộ, đạo hạnh của ta nông cạn, sao có thê chạy thoát khỏi Tây Huyền Sơn đây!”
Kỷ Nhược Trần ơi Kỷ Nhược Trần! Trên chữ sắc là có một cây đao, cái mạng nhỏ của ngươi còn khó giữ được, vậy mà ngươi vẫn có lòng háo sắc như vậy sao! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi và con dê béo có gì khác nhau cơ chứ?
Chưởng quỹ đã sớm nói lừa dê béo chỉ có thế lừa nhất thời, cho nên đánh ngất cũng phải thật chuẩn. Ngay cả dê béo còn lừa không được, thì các vị chân nhân ai nấy đều thân thông quảng đại, mình có thể lừa dối họ cả đời hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.