Chương 235: Không thể quay đầu 3
Yên Vũ Giang Nam
03/04/2017
Khi Hoài Tố thúc cưỡi ngựa chạy tới Tương Châu đã
là ngày thứ ba. Chuyện quái lạ xảy ra ba ngày trước đã khiến dân chúng
bàn luận xôn xao suốt hai ngày, nhưng cũng không có điều gì mới mẻ hơn.
Vì vậy bách tính liền nhanh chóng quên đi chuyện này, lại tìm đề tài
khác để tiếp tục bàn tán. Hoài Tố vội vàng lên đường, mặc dù nàng cảm
giác thấy, trong thành Tương Châu có một tia hơi thở âm hàn không giống
bình thường, nhưng cũng không để ý lắm.
Nàng dùng điểm tâm qua loa rồi tiếp tục lên đường, qua một lát đã rời khỏi Tương Châu. Sau khi ra khỏi thành Tương Châu, nàng chi cảm thấy cảm giác lạnh lẽo kia không giảm mà còn tăng thêm, nhưng luồng lạnh lẽo này đến từ đâu, thì nàng cũng không nói rõ được.
Hoài Tố quay ngựa lại, nhìn thành Tương Châu ở xa xa, nghĩ thầm xem mình có bỏ lỡ điều gì hay không?
Nàng đang suy nghĩ thì bất chợt toàn thân cứng đờ. chỉ cảm thấy có một bàn tay lạnh như băng đang vuốt ve lưng mình, dọc theo cột sống vuốt thẳng xuống dưới, đến khi nắm hết cột sống mới chịu dừng lại.
Như bị một chậu nước đá giội thẳng lên đầu, toàn thân Hoài Tố trở nên lạnh như băng, nơi bị bàn tay kia vuốt ve qua đã chết lặng, không thể động đậy. Nàng không ngừng tự nhắc nhở mình, đây chẳng qua chỉ là huyễn thuật, nhất định không thể để đạo tâm thất thủ. Nhưng cảm giác đó lại chân thật như thế, lẽ nào là huyễn thuật thật sao? Nếu thực sự là huyễn thuật, vậy đạo hạnh của người thi triển cao đến mức nào, nàng không dám tưởng tượng nữa!
Ngay khi nàng đang cổ hết sức kìm nén sự sợ hãi trong lòng, một giọng nói dễ nghe mơ hồ vang lên bên tai nàng:
- Đúng là xương cốt tốt, tư chất có thể xem như đứng đầu. Lần đầu tiên ta gặp được xương cốt tốt như vậy trong vòng vài chục năm nay đó!
Vừa nghe thấy giọng nói này, Hoài Tố đã biết bàn tay vuốt ve sống lưng cũng không phải là ảo giác. Trong lòng nàng tuyệt vọng, đạo tâm cuối cùng cũng thất thủ, một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc theo xương sống nàng, trong nháy mắt nó đã lan tràn ra toàn thân. Thân thể Hoài Tố mềm nhũn rơi vào vòng tay người nọ.
Người nọ cũng không dừng lại mà ôm nàng bay lên trời. Hoài Tố chỉ thấy cảnh vật xung quanh lui lại đằng sau, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng bên tại lại không nghe thấy chút tiếng gió nào. Chỉ dựa vào tốc độ ngự khí phi hành này, đạo hạnh của người bắt cóc mình cũng chỉ hơi kém Ngọc Huyền chân nhân một chút mà thôi.
Hoài tố gắng gượng lấy lại bình tĩnh, kêu lên:
- Ta chính là đệ tử Đan Nguyên cung của Đạo Đức tông, sư phụ chính là Ngọc Huyền chân nhân! Ngươi là người phương nào mà dám cản đảm bắt cóc ta? Nếu bây giờ thả ta xuống ta sẽ không tính toán nữa. Nếu không người của Đạo Đức tông chúng ta cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện trêu chọc được!
Người nọ nham hiểm cười nói:
- Vậy sao? Ta biết Đạo Đức tông các ngươi có một bí pháp có thể truyền giọng nói hình dạng và đặc thù của đạo pháp về trong tông, để sau này trả thù. Lần này ngươi trở tay không kịp, không thể vận dụng bí pháp này. Nhưng cũng không sao, ngươi cũng không cần phải đau khổ tìm kiếm cơ hội, để ta giúp người một tay là được.
Trong khi đang nói chuyện, Hoài Tõ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo từ sau lưng tràn vào cơ thể mình, vận chuyển trong kinh mạch môt vòng, đúng là lộ tuyến vận hành của bí pháp đưa tin kia. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, một luồng ánh sáng đã bay ra từ mi tâm của nàng thẳng về phía chân trời, truyền tin tức về Đạo Đức tông.
Nhưng trong lòng Hoài Tố không những không có chút vui mừng nào, trái lại sợ hãi lại càng tăng thêm! Người này có thể ép nàng tự động sử dụng bí pháp của Đạo Đức tông, đây là loại thủ đoạn gì chứ?
Nàng gắng gượng quay đầu lại, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt hắn. Khuôn mặt hắn thanh tú như vẽ, lại có chút ẻo lả, hơi giống một cô gái xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt lại có một ngọn lửa rừng rực!
Người nọ nhìn Hoài Tố, cười nói:
- Không cần hoảng sợ, ta chắc chắn còn hiểu rõ đạo pháp của ngươi hơn cả bản thân ngươi!
Hoài Tố vừa nghe thấy những lời này lại càng thêm kinh hãi, làm sao có thể không sợ đây?
Cơn ác mộng còn vẫn còn chưa kết thúc.
Sau khi bay liên tục mấy canh giờ, Hoài Tố đã không biết mình bị mang tới nơi nào. Đến hoàng hôn, người nọ đưa nàng vào một hang động. Hang động cũng không sâu nhưng rất cao và rộng rãi một khe nước chảy ra từ một góc, quanh co chảy ra bên ngoài. Ở giữa động có một bệ đá, rõ ràng là vừa mới được tạo ra.
Người nọ đặt Hoài Tố lên bệ đá, bắt đầu cởi y phục của nàng, trong nháy mắt nàng đã trần như nhộng, nằm ngửa trên bệ đá.
Hoài Tố vừa sợ vừa thẹn. Đối mặt với nhục nhã vô cùng sắp tới, trong lòng nàng thực sự cảm thấy nhục nhã, nhưng còn xa không mãnh liệt bằng cảm giác sợ hãi. Tính tình Hoài Tố mạnh mẽ, cũng không phải là người sợ chết. Ở đây lúc này, nàng tại sao lại sợ người trước mặt này chứ?
Nhìn thân thể trần truồng của Hoài Tố, ngọn lửa trong mắt người nọ càng trở nên mãnh liệt. Dường như hắn không chịu nỗi đau khổ do ngọn lửa thiêu đốt, liền cởi đạo bào trên người ra, trên người mặc một chiếc áo màu đỏ, bắt đầu tỉ mỉ vuốt ve từng tấc da thịt của Hoài Tố. Mười ngón tay của hắn lạnh như băng, những nơi vuốt qua như bị kim châm. Hoài Tố chi cảm thấy vừa lạnh vừa tê dại, lại vừa nóng vừa đau đớn, khó chịu không nói nên lời. Nhưng lại vẫn không thể động đậy chút nào.
- Tên dâm tặc vô sỉ nhà ngươi, có giỏi thì dùng một đao giết bồn cô nương đi!
Hoải Tô hét lên.
- Ta gọi là Hư Vô, không phải là tên dâm tặc vô sỉ.
Nam tử kia nở nụ cười âm u, tiếng cười của hắn dường như xuyên qua một ngọn lửa, nhưng ngọn lửa này cũng rất lạnh lẽo.
Hư Vô lấy một khối đá hình chữ nhật ra, dùng tay trải đẽo gọt, đá vụn bay tán loạn, trong chốc lát, một thanh đao tinh xảo sắc bén bằng đá đã thành hình.
Hắn há miệng thổi bay lớp bụi còn dính lại trên lưỡi đao, mới dùng tay trái ôn nhu vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Hoài Tố, cười nói:
- Ngươi yên tâm, ngươi là tài liệu tốt nhất ta có được trong vài chục năm nay, ta chắc chắn sẽ không lãng phí ngươi vào những kế hoạch vô bổ. Ta sẽ dùng ngươi để tiến hành một thí nghiệm vô cùng quan trọng! Vài chục năm nay, ta đã nhiều lần suy nghĩ lại về mỗi bước trong hơn một ngàn lần thí nghiệm, đáng tiếc vẫn không tìm được tài liệu thích hợp. Nhưng bây giờ ta đã có ngươi, ít nhất ta cũng năm chắc thành công được ba phần!
- Ngươi hiểu điều này nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là, một khi ý tưởng của ta thành công sẽ mở mang ra một lĩnh vực hoàn toàn mới trên thế gian này! Không không người cũng không cần hiểu ý nghĩa trong đó, ngươi chỉ cần biết chưa từng có ai làm được chuyện chúng ta sẽ làm, vậy là đủ rồi. Mà từ nay về sau, tên của Hư Vô ta sẽ được đưa vào đạo điển, đứng ngang hàng với các thế hệ đã phi thắng thành tiên!
- Kẻ điên!
Hoài Tố run rẩy mắng. Nàng biết mình đã không còn may mắn thoát được, nhưng vẫn không kìm nén được sự sợ hãi trong lòng, nàng cho rằng ngay cả mắng chửi cũng chưa đủ. Kết cục xấu nhất là gì? Không phải chỉ là bị hắn tùng xẻo hay sao, nàng cần gì phải sợ hãi điều này chứ?
Nhưng Hoài Tố vẫn không hiểu tại sao lại sợ hãi nam nhân tên Hư Vô này đến vậy, nhưng điều này bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
- Kẻ điên?
Hư Vô bỗng nhiên cười ha hả, tiếng cười quanh quần trong hang động không dứt. Hắn cười to nói:
- Không sai trong mắt danh môn đại phái các ngươi, ta chính là một kẻ điên! Nhưng khoảng cách người điên cùng thiên tài, thánh nhân cùng ngụy quân tử cũng chỉ là một đường, thậm chí có đôi khi chính là một! Loại người như ngươi chỉ biết làm theo khuôn phép cũ, làm sao có thể phân biệt được?! Đại đạo mịt mờ, ngươi có thể thấy rõ được cái gì?
Hư Vô không nói chuyện với Hoài Tố nữa, đẩy nghiêng đầu nàng sang một bên, hai ngón tay trái nhẹ nhàng đè lên làn da trắng nõn của nàng, vung thạch đao lên!
Hoài Tố lập tức cảm thấy trên cổ mát lạnh, dường như bị mổ ra.
Nàng không thể động đậy, bộ ngực phập phồng, nước mắt không kìm được chảy ra.
( Ôi! Thời đại nào cũng có kẻ biến thái thích mổ xẻ cả X_X)
…
Kể từ khi được tiên trưởng của Đạo Đức tông hậu thuẫn, địa vị của Thiết Mộc Hạng tại đông thành Trường An đột nhiên được đề cao. Nơi này cách Hoàng cung không xa, trước nay là nơi người giàu sang tụ tập, mọi người không phải lo lắng chuyện cơm áo, dĩ nhiên sẽ quan tâm đến những chuyện phong thủy, đề cao địa vị, trường sinh. Ở gần các thần tiên của tu đạo giới, nói không chừng cũng có thể lây dính được chút ít tiên khí.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, chỉ còn lại một vùng ráng đỏ trên bầu trời. Trong thành Trường An khói bếp lượn lờ, khung cảnh thịnh vượng ấm no!
Ngôi nhà lớn Thiết Mộc Hạng đang ở, là chỗ ở do Minh Hoàng ban cho các vị thần tiên Đạo Đức tông, bên trong người hầu đồ dùng đều đầy đủ. Trong gian chính đặt một tế đàn, trên tế đàn có một khối la bàn, bốn tên đạo sĩ của Đạo Đức tông đang tụ tập bên cạnh tế đàn chăm chú nhìn la bàn, cảm ứng phương hướng của phong thủy khí hậu.
Nàng dùng điểm tâm qua loa rồi tiếp tục lên đường, qua một lát đã rời khỏi Tương Châu. Sau khi ra khỏi thành Tương Châu, nàng chi cảm thấy cảm giác lạnh lẽo kia không giảm mà còn tăng thêm, nhưng luồng lạnh lẽo này đến từ đâu, thì nàng cũng không nói rõ được.
Hoài Tố quay ngựa lại, nhìn thành Tương Châu ở xa xa, nghĩ thầm xem mình có bỏ lỡ điều gì hay không?
Nàng đang suy nghĩ thì bất chợt toàn thân cứng đờ. chỉ cảm thấy có một bàn tay lạnh như băng đang vuốt ve lưng mình, dọc theo cột sống vuốt thẳng xuống dưới, đến khi nắm hết cột sống mới chịu dừng lại.
Như bị một chậu nước đá giội thẳng lên đầu, toàn thân Hoài Tố trở nên lạnh như băng, nơi bị bàn tay kia vuốt ve qua đã chết lặng, không thể động đậy. Nàng không ngừng tự nhắc nhở mình, đây chẳng qua chỉ là huyễn thuật, nhất định không thể để đạo tâm thất thủ. Nhưng cảm giác đó lại chân thật như thế, lẽ nào là huyễn thuật thật sao? Nếu thực sự là huyễn thuật, vậy đạo hạnh của người thi triển cao đến mức nào, nàng không dám tưởng tượng nữa!
Ngay khi nàng đang cổ hết sức kìm nén sự sợ hãi trong lòng, một giọng nói dễ nghe mơ hồ vang lên bên tai nàng:
- Đúng là xương cốt tốt, tư chất có thể xem như đứng đầu. Lần đầu tiên ta gặp được xương cốt tốt như vậy trong vòng vài chục năm nay đó!
Vừa nghe thấy giọng nói này, Hoài Tố đã biết bàn tay vuốt ve sống lưng cũng không phải là ảo giác. Trong lòng nàng tuyệt vọng, đạo tâm cuối cùng cũng thất thủ, một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc theo xương sống nàng, trong nháy mắt nó đã lan tràn ra toàn thân. Thân thể Hoài Tố mềm nhũn rơi vào vòng tay người nọ.
Người nọ cũng không dừng lại mà ôm nàng bay lên trời. Hoài Tố chỉ thấy cảnh vật xung quanh lui lại đằng sau, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng bên tại lại không nghe thấy chút tiếng gió nào. Chỉ dựa vào tốc độ ngự khí phi hành này, đạo hạnh của người bắt cóc mình cũng chỉ hơi kém Ngọc Huyền chân nhân một chút mà thôi.
Hoài tố gắng gượng lấy lại bình tĩnh, kêu lên:
- Ta chính là đệ tử Đan Nguyên cung của Đạo Đức tông, sư phụ chính là Ngọc Huyền chân nhân! Ngươi là người phương nào mà dám cản đảm bắt cóc ta? Nếu bây giờ thả ta xuống ta sẽ không tính toán nữa. Nếu không người của Đạo Đức tông chúng ta cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện trêu chọc được!
Người nọ nham hiểm cười nói:
- Vậy sao? Ta biết Đạo Đức tông các ngươi có một bí pháp có thể truyền giọng nói hình dạng và đặc thù của đạo pháp về trong tông, để sau này trả thù. Lần này ngươi trở tay không kịp, không thể vận dụng bí pháp này. Nhưng cũng không sao, ngươi cũng không cần phải đau khổ tìm kiếm cơ hội, để ta giúp người một tay là được.
Trong khi đang nói chuyện, Hoài Tõ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo từ sau lưng tràn vào cơ thể mình, vận chuyển trong kinh mạch môt vòng, đúng là lộ tuyến vận hành của bí pháp đưa tin kia. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, một luồng ánh sáng đã bay ra từ mi tâm của nàng thẳng về phía chân trời, truyền tin tức về Đạo Đức tông.
Nhưng trong lòng Hoài Tố không những không có chút vui mừng nào, trái lại sợ hãi lại càng tăng thêm! Người này có thể ép nàng tự động sử dụng bí pháp của Đạo Đức tông, đây là loại thủ đoạn gì chứ?
Nàng gắng gượng quay đầu lại, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt hắn. Khuôn mặt hắn thanh tú như vẽ, lại có chút ẻo lả, hơi giống một cô gái xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt lại có một ngọn lửa rừng rực!
Người nọ nhìn Hoài Tố, cười nói:
- Không cần hoảng sợ, ta chắc chắn còn hiểu rõ đạo pháp của ngươi hơn cả bản thân ngươi!
Hoài Tố vừa nghe thấy những lời này lại càng thêm kinh hãi, làm sao có thể không sợ đây?
Cơn ác mộng còn vẫn còn chưa kết thúc.
Sau khi bay liên tục mấy canh giờ, Hoài Tố đã không biết mình bị mang tới nơi nào. Đến hoàng hôn, người nọ đưa nàng vào một hang động. Hang động cũng không sâu nhưng rất cao và rộng rãi một khe nước chảy ra từ một góc, quanh co chảy ra bên ngoài. Ở giữa động có một bệ đá, rõ ràng là vừa mới được tạo ra.
Người nọ đặt Hoài Tố lên bệ đá, bắt đầu cởi y phục của nàng, trong nháy mắt nàng đã trần như nhộng, nằm ngửa trên bệ đá.
Hoài Tố vừa sợ vừa thẹn. Đối mặt với nhục nhã vô cùng sắp tới, trong lòng nàng thực sự cảm thấy nhục nhã, nhưng còn xa không mãnh liệt bằng cảm giác sợ hãi. Tính tình Hoài Tố mạnh mẽ, cũng không phải là người sợ chết. Ở đây lúc này, nàng tại sao lại sợ người trước mặt này chứ?
Nhìn thân thể trần truồng của Hoài Tố, ngọn lửa trong mắt người nọ càng trở nên mãnh liệt. Dường như hắn không chịu nỗi đau khổ do ngọn lửa thiêu đốt, liền cởi đạo bào trên người ra, trên người mặc một chiếc áo màu đỏ, bắt đầu tỉ mỉ vuốt ve từng tấc da thịt của Hoài Tố. Mười ngón tay của hắn lạnh như băng, những nơi vuốt qua như bị kim châm. Hoài Tố chi cảm thấy vừa lạnh vừa tê dại, lại vừa nóng vừa đau đớn, khó chịu không nói nên lời. Nhưng lại vẫn không thể động đậy chút nào.
- Tên dâm tặc vô sỉ nhà ngươi, có giỏi thì dùng một đao giết bồn cô nương đi!
Hoải Tô hét lên.
- Ta gọi là Hư Vô, không phải là tên dâm tặc vô sỉ.
Nam tử kia nở nụ cười âm u, tiếng cười của hắn dường như xuyên qua một ngọn lửa, nhưng ngọn lửa này cũng rất lạnh lẽo.
Hư Vô lấy một khối đá hình chữ nhật ra, dùng tay trải đẽo gọt, đá vụn bay tán loạn, trong chốc lát, một thanh đao tinh xảo sắc bén bằng đá đã thành hình.
Hắn há miệng thổi bay lớp bụi còn dính lại trên lưỡi đao, mới dùng tay trái ôn nhu vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Hoài Tố, cười nói:
- Ngươi yên tâm, ngươi là tài liệu tốt nhất ta có được trong vài chục năm nay, ta chắc chắn sẽ không lãng phí ngươi vào những kế hoạch vô bổ. Ta sẽ dùng ngươi để tiến hành một thí nghiệm vô cùng quan trọng! Vài chục năm nay, ta đã nhiều lần suy nghĩ lại về mỗi bước trong hơn một ngàn lần thí nghiệm, đáng tiếc vẫn không tìm được tài liệu thích hợp. Nhưng bây giờ ta đã có ngươi, ít nhất ta cũng năm chắc thành công được ba phần!
- Ngươi hiểu điều này nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là, một khi ý tưởng của ta thành công sẽ mở mang ra một lĩnh vực hoàn toàn mới trên thế gian này! Không không người cũng không cần hiểu ý nghĩa trong đó, ngươi chỉ cần biết chưa từng có ai làm được chuyện chúng ta sẽ làm, vậy là đủ rồi. Mà từ nay về sau, tên của Hư Vô ta sẽ được đưa vào đạo điển, đứng ngang hàng với các thế hệ đã phi thắng thành tiên!
- Kẻ điên!
Hoài Tố run rẩy mắng. Nàng biết mình đã không còn may mắn thoát được, nhưng vẫn không kìm nén được sự sợ hãi trong lòng, nàng cho rằng ngay cả mắng chửi cũng chưa đủ. Kết cục xấu nhất là gì? Không phải chỉ là bị hắn tùng xẻo hay sao, nàng cần gì phải sợ hãi điều này chứ?
Nhưng Hoài Tố vẫn không hiểu tại sao lại sợ hãi nam nhân tên Hư Vô này đến vậy, nhưng điều này bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
- Kẻ điên?
Hư Vô bỗng nhiên cười ha hả, tiếng cười quanh quần trong hang động không dứt. Hắn cười to nói:
- Không sai trong mắt danh môn đại phái các ngươi, ta chính là một kẻ điên! Nhưng khoảng cách người điên cùng thiên tài, thánh nhân cùng ngụy quân tử cũng chỉ là một đường, thậm chí có đôi khi chính là một! Loại người như ngươi chỉ biết làm theo khuôn phép cũ, làm sao có thể phân biệt được?! Đại đạo mịt mờ, ngươi có thể thấy rõ được cái gì?
Hư Vô không nói chuyện với Hoài Tố nữa, đẩy nghiêng đầu nàng sang một bên, hai ngón tay trái nhẹ nhàng đè lên làn da trắng nõn của nàng, vung thạch đao lên!
Hoài Tố lập tức cảm thấy trên cổ mát lạnh, dường như bị mổ ra.
Nàng không thể động đậy, bộ ngực phập phồng, nước mắt không kìm được chảy ra.
( Ôi! Thời đại nào cũng có kẻ biến thái thích mổ xẻ cả X_X)
…
Kể từ khi được tiên trưởng của Đạo Đức tông hậu thuẫn, địa vị của Thiết Mộc Hạng tại đông thành Trường An đột nhiên được đề cao. Nơi này cách Hoàng cung không xa, trước nay là nơi người giàu sang tụ tập, mọi người không phải lo lắng chuyện cơm áo, dĩ nhiên sẽ quan tâm đến những chuyện phong thủy, đề cao địa vị, trường sinh. Ở gần các thần tiên của tu đạo giới, nói không chừng cũng có thể lây dính được chút ít tiên khí.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, chỉ còn lại một vùng ráng đỏ trên bầu trời. Trong thành Trường An khói bếp lượn lờ, khung cảnh thịnh vượng ấm no!
Ngôi nhà lớn Thiết Mộc Hạng đang ở, là chỗ ở do Minh Hoàng ban cho các vị thần tiên Đạo Đức tông, bên trong người hầu đồ dùng đều đầy đủ. Trong gian chính đặt một tế đàn, trên tế đàn có một khối la bàn, bốn tên đạo sĩ của Đạo Đức tông đang tụ tập bên cạnh tế đàn chăm chú nhìn la bàn, cảm ứng phương hướng của phong thủy khí hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.