Chương 308: Làm một việc vui vẻ 2
Yên Vũ Giang Nam
11/04/2018
Nhìn thấy Kỷ Nhược Trần và Thanh Y, ba cái miệng
nhỏ của con quái vật há ra, tiếng gào thét chói tai tức thời tràn ngập
cả không gian, khiến người ta chỉ muốn bịt tai lại.
Quái vật vừa phát lực, cả người nó nhảy lên mẩy trượng bay vút lên bổ nhào về phía Kỷ Nhược Trần. Chưa lên đến nửa không trung thì cái mặt chính giữa con quái vật phun ra một làn khói đỏ phủ xuống chụp lấy hắn.
Kỷ Nhược Trần không tránh đỡ, đưa tay trái ra đón lấy quái vật. Lòng bàn tay của hắn đột nhiên nổi lên tầng tầng phù văn màu đỏ nhạt, mỗi lần một tầng phù văn nổi lên thì trên người quái vật sẽ xuất hiện ngọn lửa, bị đánh văng ra vài thước. Trong chớp mắt đã có hơn mười một ngọn lửa lần lượt nổ tung, con quái vật trong không trung lăn lộn cuồn cuộn, cuối cùng không chống chọi nỗi kêu lên một tiếng, uỵch một phát ngã nhào tới bên cạnh Thanh Y.
Lấy chưởng chống đỡ bùa chú chính là tuyệt kỹ của Thái Vi chân nhân Đạo Đức tông, uy lực của đạo pháp này hơi kém so với phù chú, mà loại phù chú có thể dùng đạo pháp này để khống chế cũng rất có hạn.
Khi hai người tu sĩ có tu vi đạo hạnh ngang ngửa nhau, đạo sĩ nào biết dùng phương pháp này đương nhiên sẽ chiếm được ưu thế. Cho nên phương pháp này mới là Thái Vi chân nhân độc môn bí thuật, ít nhất cần tu vi phải đến cảnh giới Thượng Thanh mới có thể thi triển được.
Kỷ Nhược Trần đã có kiến thức căn bản, lại từng nhiều lần vượt cấp sử dụng rất nhiều đạo thuật, mới có thể ở giây phút nguy cấp tung ra pháp quyết này. Cơ thể quái vật cứng như sắt đá, không sợ va đập, cũng như đám dược hài nhi có làn da xanh thẫm đó, toàn cơ thể trong suốt nhưng bên trong cơ thể lại toàn là thuốc nước xanh xám, ngay cả sau khi trúng hơn mười phát chân hoả phù thì dịch thể bên trong cơ thể chúng như sôi trào lên, rõ ràng là không phải hoàn toàn không sợ bùa chú đạo pháp.
Nhưng chúng sinh ra bản tính vốn hung ác, lật mình một cái đã từ trên mặt đất nhảy lên. Ba khuôn mặt méo mó của hài nhi cực kỳ dữ tợn đáng sợ, nó gào to một tiếng, nhanh như chớp bổ nhào về phía Kỷ Nhược Trần!
Kể thật cũng lạ, Thanh Y đứng ngay bên cạnh, nhưng nó lại như không nhìn thấy, chỉ nhằm vào hướng Kỷ Nhược Trần hung hãn nhào tới.
Kỷ Nhược Trần thân hình như quỷ mị, thường chỉ cần dịch một bước là đã tránh được cú tân công của nó, sau đó là hàng hà sa sô băng tiên, cương phong, chân hoả lôi điện như vũ bão nổ tung trên người nó, nổ tung khiến nó ngả nghiềng xiêu vẹo.
Quái vật này mới sinh không lâu, cũng không phải trời sinh thiện chiến, ngoài việc trong miệng phun ra chút sương độc thì chẳng có khả năng phi thuờng gì khác. Vì vậy mà không khó để đối phỏ; chỉ có điều là cơ thể nó rất cứng, sức khôi phục rất đáng kinh ngạc, Kỷ Nhược Trần lại không muốn làm hại đền tính mạng nó nên muốn thu thập nó cũng khá phiền toái.
Tuy nhiên hiện giờ cải mã Kỷ Nhược Trần có là sự nhẫn nại, không vội vàng gấp gáp tiêu hao lực lượng của nó.
Mấy phen nó bị đánh ngã xuống bên cạnh Thanh Y, nhưng đều giống như không nhìn thấy nàng, mỗi lần bò dậy đều nhằm thẳng vào Kỷ Nhược Trần.
Thậm chí có lần nó bị rơi ở một nơi khác của gian phòng Thanh Y vừa hay ngăn cản trên đường nó lao về phía Kỷ Nhuợc Trần, kết quả là cơ thể nó quay một vòng quanh Thanh Y rồi lại lao thẳng về phía hắn một lần nữa, hệt như giữa nó và hắn có mối thâm thù không đội trời chung.
Kỷ Nhược Trần vừa tức vừa buồn cười, đành cuời với Thanh Y và nói:
- Con súc sinh này sao cứ nhằm vào ta, lẽ nào nó biết ta sẽ không giết nó?
Thanh Y nhún vai ý bảo mình không biết.
Chính trong lúc này thì hắn chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên:
- Con súc sinh này còn có chút linh tính dĩ nhiên cũng biết đuợc ai là người thật sự không thể chọc giận.
Kỷ Nhược Trần kinh ngạc nhìn chung quanh bốn phía nhưng không phát hiện đuợc bất cứ gì. Hắn vội vàng tập trung tinh thần thả lỏng thần thức, cả căn lầu gỗ đều không có một ai khác, lẽ nào giọng nói đó lại phát ra từ quái vật truớc mặt? Nhưng nội dung lời nói lại không giống như vậy.
Hơn nữa câu nói này có ý gì? Hoá ra quái vật đó không dám động tới Thanh Y, màn chào hỏi này mới bị đổ lên đầu mình?
"Chẳng lẽ ta dễ bị bắt nạt đến như vậy?” - Kỷ Nhuợc Trần bắt đầu thầy bất bình và tức giận.
Hắn vốn không màng danh lợi xem hư danh như phù du, giờ đây lại càng giống như cái đầm ngăn nuớc, không có chút sóng. Hôm đó hắn thà chịu nhận một cái tát chứ không tiếp nhận thách đấu của Cơ Băng Tiên, nào ngờ lúc này bị một câu nói không biết phát ra từ đâu này kích động tinh thần một cách khó hiểu.
Kỷ Nhuợc Trân đuơng nhiên biết là hiện giờ đạo hạnh chân nguyên của Thanh Y vượt xa hắn, nhưng trước mặt nàng thì hắn không chịu tỏ ra yếu kém.
Giao đấu lâu như vậy Kỷ Nhuợc Trần đã hiểu đuợc con quái vật này bảy tám phần, đã sớm nghĩ ra kế công phá địch. Hiện giờ muốn lấy lại thể diện, thì đương nhiên hắn sẽ không khách khí với nó nữa, còn về nhân vật thần bí đang ẩn mình phát ra lời nói khi nãy thì cũng không có gi đáng ngại, đợi sau khi dẹp đuợc con quái vật này rồi mới tính.
Khi con quái vật bổ nhào tới một lần nữa, sát khí trong ngực Kỷ Nhựợc Trần dâng trào, đôi mắt biến thành màu xanh trong nháy mắt. Khi đối diện với ánh mắt Kỷ Nhuợc Trần, Con quái vật bỗng nhiên kinh sợ rít lên một tiếng rồi bị rơi từ không trung xuống.
Lúc này từ bên ngoài nhìn vào, lầu gỗ lù lù bất động giữa ngọn lửa rừng rực, mà những người trong trận thì cảm thấy dưới chân đất rung núi chuyển.
Muôn vàn biến hóa, kỳ thực chỉ trong nháy mắt.
- Muội tới mà xem, vị trí đặt tượng Tam Thanh này dường như rất đặc biệt, không hề dựa vào bói toán xem phương hướng, chỉ chiếm cứ vị trí linh khí xông lên từ dưới lòng đất. Có thể thấy mục đích xây Huyền đàn của Chân Vũ Quan ở chỗ thu thập linh khí luyện thai làm thuốc.
- Hài nhi trong bụng bức tượng Tam thanh mới là chủ dược, năm dược thai bên ngoài chẳng qua là chút vị thuốc dẫn mà thôi.
Kỷ Nhược Trần dẫn theo Thanh Y, vừa dạo bước trong lầu gỗ, vừa chỉ điểm bình luận ưu khuyết điểm sự xếp đặt bố trí của Chân Vũ Quan, thần thái thoải mái ung dung không giống như đang trong trận chiến dữ dội quyết liệt ở Huyền đàn, mà như đang dắt theo một người đẹp nhàn nhã thưởng thức bích liễu yên ba bên bờ Giang Nam, cố giũ bỏ nét ngượng ngùng lúng túng khi nãy bị quái vật xem thường.
Thanh Y vẫn dịu dàng lắng nghe Kỷ Nhược Trần thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng nói xen vào một câu rất hợp ý.
Trong góc phòng truyền ra một âm thanh chi chi a a mơ hồ không rõ, có vẻ như không đúng lúc, phá hỏng không khí lúc này. Kỷ Nhược Trần quay đầu lại nhìn cười sang sảng nói:
- Ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây đi. Muốn thoát thân ư? Đó chỉ là mơ mộng hão huyền! Nếu không muốn đem ngươi về núi ta sớm đã dùng chân hỏa luyện hóa ngươi rồi!"
Nơi góc phòng con quái vật do tám hài nhi hợp thành đang cuộn người nằm trên mặt đất, tay chân không ngừng với bắt mặt lầu, ba khuôn mặt nhỏ trương lên thành màu tím xanh, dùng hết sức bình sinh để giãy dụa. Nhưng bất luận nó cố gắng thế nào, cơ thể vẫn không cách nào nhúc nhích được.
Lúc này một cây thiết côn đen thui đè lên người nó, chính là Định hải thần châm của Kỷ Nhược Trần. Cây thiết này đã được Kỷ Nhược Trần dùng qua hai lần, hiện nặng hơn ba ngàn cân.
Quái vật tuy hành động nhanh như điện, lớp da bên ngoài cứng như sắt, quanh thân lại không có đến nửa khúc xương, chỗ bị thân thiết đè chặt lõm xuống rõ rệt, lưng và ngực hầu như bị dám dính lại một chỗ, căn bản không dùng được chút lực lượng nào.
Huống hồ Định hải thần châm chính là do trấn áp địa viêm Đông hải mà có, hiện giờ đè con tiểu quái vật này thật giống như lấy dao bổ trâu mổ gà. Bị cây thiết này đè, quái vật mười phân khí lực sớm đã bị mất đi chín phần, đâu thể bò lên được.
Kỷ Nhược Trần dẫn Thanh Y đi một vòng Huyền đàn ghi nhận tất cả sự bố trí xếp đặt vào tầm mắt, hắn suy ngẫm chốc lát, nói:
- Trận pháp này chưa hoàn chỉnh, chỉ giống một phần của đại trận thôi, lẽ nào ở nơi khác còn có Huyền đàn giống thế này sao? Lạ thật. Chân Vũ Quan âm thầm tạo đàn bày trận, rốt cuộc là muốn làm gì?
Hắn lại nhìn về phía quái vật đang ở trong góc phòng. Giờ đây nó đã trở nên hình dạng thế này, nguyên nhân là do không khống chế được trận pháp.
Nếu như đám đạo nhân Chân Vũ Quan vẫn còn sống sau khi luyện hoá thành công dược hài nhi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Kỷ Nhược Trần tuy đã học qua pháp trận, nhưng thời gian ngắn ngủi, kỳ môn bát quái bình thường không gây trở ngại được.
Nhưng trong kí ức hắn chưa từng nhìn thấy ghi chép nào nói về pháp thuật đoạt thiên địa tạo hoá chuyển hoá sinh linh. Ra sức suy nghĩ trong giây lát, hắn vẫn không thể nắm được mấu chốt vấn đề.
Nhưng mà Chân Vũ Quan trước mắt vẫn là kẻ thù không đội trời chung của Đạo đức tông, đối với kẻ thù mà làm việc thì đơn giản hơn nhiều.
Quái vật vừa phát lực, cả người nó nhảy lên mẩy trượng bay vút lên bổ nhào về phía Kỷ Nhược Trần. Chưa lên đến nửa không trung thì cái mặt chính giữa con quái vật phun ra một làn khói đỏ phủ xuống chụp lấy hắn.
Kỷ Nhược Trần không tránh đỡ, đưa tay trái ra đón lấy quái vật. Lòng bàn tay của hắn đột nhiên nổi lên tầng tầng phù văn màu đỏ nhạt, mỗi lần một tầng phù văn nổi lên thì trên người quái vật sẽ xuất hiện ngọn lửa, bị đánh văng ra vài thước. Trong chớp mắt đã có hơn mười một ngọn lửa lần lượt nổ tung, con quái vật trong không trung lăn lộn cuồn cuộn, cuối cùng không chống chọi nỗi kêu lên một tiếng, uỵch một phát ngã nhào tới bên cạnh Thanh Y.
Lấy chưởng chống đỡ bùa chú chính là tuyệt kỹ của Thái Vi chân nhân Đạo Đức tông, uy lực của đạo pháp này hơi kém so với phù chú, mà loại phù chú có thể dùng đạo pháp này để khống chế cũng rất có hạn.
Khi hai người tu sĩ có tu vi đạo hạnh ngang ngửa nhau, đạo sĩ nào biết dùng phương pháp này đương nhiên sẽ chiếm được ưu thế. Cho nên phương pháp này mới là Thái Vi chân nhân độc môn bí thuật, ít nhất cần tu vi phải đến cảnh giới Thượng Thanh mới có thể thi triển được.
Kỷ Nhược Trần đã có kiến thức căn bản, lại từng nhiều lần vượt cấp sử dụng rất nhiều đạo thuật, mới có thể ở giây phút nguy cấp tung ra pháp quyết này. Cơ thể quái vật cứng như sắt đá, không sợ va đập, cũng như đám dược hài nhi có làn da xanh thẫm đó, toàn cơ thể trong suốt nhưng bên trong cơ thể lại toàn là thuốc nước xanh xám, ngay cả sau khi trúng hơn mười phát chân hoả phù thì dịch thể bên trong cơ thể chúng như sôi trào lên, rõ ràng là không phải hoàn toàn không sợ bùa chú đạo pháp.
Nhưng chúng sinh ra bản tính vốn hung ác, lật mình một cái đã từ trên mặt đất nhảy lên. Ba khuôn mặt méo mó của hài nhi cực kỳ dữ tợn đáng sợ, nó gào to một tiếng, nhanh như chớp bổ nhào về phía Kỷ Nhược Trần!
Kể thật cũng lạ, Thanh Y đứng ngay bên cạnh, nhưng nó lại như không nhìn thấy, chỉ nhằm vào hướng Kỷ Nhược Trần hung hãn nhào tới.
Kỷ Nhược Trần thân hình như quỷ mị, thường chỉ cần dịch một bước là đã tránh được cú tân công của nó, sau đó là hàng hà sa sô băng tiên, cương phong, chân hoả lôi điện như vũ bão nổ tung trên người nó, nổ tung khiến nó ngả nghiềng xiêu vẹo.
Quái vật này mới sinh không lâu, cũng không phải trời sinh thiện chiến, ngoài việc trong miệng phun ra chút sương độc thì chẳng có khả năng phi thuờng gì khác. Vì vậy mà không khó để đối phỏ; chỉ có điều là cơ thể nó rất cứng, sức khôi phục rất đáng kinh ngạc, Kỷ Nhược Trần lại không muốn làm hại đền tính mạng nó nên muốn thu thập nó cũng khá phiền toái.
Tuy nhiên hiện giờ cải mã Kỷ Nhược Trần có là sự nhẫn nại, không vội vàng gấp gáp tiêu hao lực lượng của nó.
Mấy phen nó bị đánh ngã xuống bên cạnh Thanh Y, nhưng đều giống như không nhìn thấy nàng, mỗi lần bò dậy đều nhằm thẳng vào Kỷ Nhược Trần.
Thậm chí có lần nó bị rơi ở một nơi khác của gian phòng Thanh Y vừa hay ngăn cản trên đường nó lao về phía Kỷ Nhuợc Trần, kết quả là cơ thể nó quay một vòng quanh Thanh Y rồi lại lao thẳng về phía hắn một lần nữa, hệt như giữa nó và hắn có mối thâm thù không đội trời chung.
Kỷ Nhược Trần vừa tức vừa buồn cười, đành cuời với Thanh Y và nói:
- Con súc sinh này sao cứ nhằm vào ta, lẽ nào nó biết ta sẽ không giết nó?
Thanh Y nhún vai ý bảo mình không biết.
Chính trong lúc này thì hắn chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên:
- Con súc sinh này còn có chút linh tính dĩ nhiên cũng biết đuợc ai là người thật sự không thể chọc giận.
Kỷ Nhược Trần kinh ngạc nhìn chung quanh bốn phía nhưng không phát hiện đuợc bất cứ gì. Hắn vội vàng tập trung tinh thần thả lỏng thần thức, cả căn lầu gỗ đều không có một ai khác, lẽ nào giọng nói đó lại phát ra từ quái vật truớc mặt? Nhưng nội dung lời nói lại không giống như vậy.
Hơn nữa câu nói này có ý gì? Hoá ra quái vật đó không dám động tới Thanh Y, màn chào hỏi này mới bị đổ lên đầu mình?
"Chẳng lẽ ta dễ bị bắt nạt đến như vậy?” - Kỷ Nhuợc Trần bắt đầu thầy bất bình và tức giận.
Hắn vốn không màng danh lợi xem hư danh như phù du, giờ đây lại càng giống như cái đầm ngăn nuớc, không có chút sóng. Hôm đó hắn thà chịu nhận một cái tát chứ không tiếp nhận thách đấu của Cơ Băng Tiên, nào ngờ lúc này bị một câu nói không biết phát ra từ đâu này kích động tinh thần một cách khó hiểu.
Kỷ Nhuợc Trân đuơng nhiên biết là hiện giờ đạo hạnh chân nguyên của Thanh Y vượt xa hắn, nhưng trước mặt nàng thì hắn không chịu tỏ ra yếu kém.
Giao đấu lâu như vậy Kỷ Nhuợc Trần đã hiểu đuợc con quái vật này bảy tám phần, đã sớm nghĩ ra kế công phá địch. Hiện giờ muốn lấy lại thể diện, thì đương nhiên hắn sẽ không khách khí với nó nữa, còn về nhân vật thần bí đang ẩn mình phát ra lời nói khi nãy thì cũng không có gi đáng ngại, đợi sau khi dẹp đuợc con quái vật này rồi mới tính.
Khi con quái vật bổ nhào tới một lần nữa, sát khí trong ngực Kỷ Nhựợc Trần dâng trào, đôi mắt biến thành màu xanh trong nháy mắt. Khi đối diện với ánh mắt Kỷ Nhuợc Trần, Con quái vật bỗng nhiên kinh sợ rít lên một tiếng rồi bị rơi từ không trung xuống.
Lúc này từ bên ngoài nhìn vào, lầu gỗ lù lù bất động giữa ngọn lửa rừng rực, mà những người trong trận thì cảm thấy dưới chân đất rung núi chuyển.
Muôn vàn biến hóa, kỳ thực chỉ trong nháy mắt.
- Muội tới mà xem, vị trí đặt tượng Tam Thanh này dường như rất đặc biệt, không hề dựa vào bói toán xem phương hướng, chỉ chiếm cứ vị trí linh khí xông lên từ dưới lòng đất. Có thể thấy mục đích xây Huyền đàn của Chân Vũ Quan ở chỗ thu thập linh khí luyện thai làm thuốc.
- Hài nhi trong bụng bức tượng Tam thanh mới là chủ dược, năm dược thai bên ngoài chẳng qua là chút vị thuốc dẫn mà thôi.
Kỷ Nhược Trần dẫn theo Thanh Y, vừa dạo bước trong lầu gỗ, vừa chỉ điểm bình luận ưu khuyết điểm sự xếp đặt bố trí của Chân Vũ Quan, thần thái thoải mái ung dung không giống như đang trong trận chiến dữ dội quyết liệt ở Huyền đàn, mà như đang dắt theo một người đẹp nhàn nhã thưởng thức bích liễu yên ba bên bờ Giang Nam, cố giũ bỏ nét ngượng ngùng lúng túng khi nãy bị quái vật xem thường.
Thanh Y vẫn dịu dàng lắng nghe Kỷ Nhược Trần thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng nói xen vào một câu rất hợp ý.
Trong góc phòng truyền ra một âm thanh chi chi a a mơ hồ không rõ, có vẻ như không đúng lúc, phá hỏng không khí lúc này. Kỷ Nhược Trần quay đầu lại nhìn cười sang sảng nói:
- Ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây đi. Muốn thoát thân ư? Đó chỉ là mơ mộng hão huyền! Nếu không muốn đem ngươi về núi ta sớm đã dùng chân hỏa luyện hóa ngươi rồi!"
Nơi góc phòng con quái vật do tám hài nhi hợp thành đang cuộn người nằm trên mặt đất, tay chân không ngừng với bắt mặt lầu, ba khuôn mặt nhỏ trương lên thành màu tím xanh, dùng hết sức bình sinh để giãy dụa. Nhưng bất luận nó cố gắng thế nào, cơ thể vẫn không cách nào nhúc nhích được.
Lúc này một cây thiết côn đen thui đè lên người nó, chính là Định hải thần châm của Kỷ Nhược Trần. Cây thiết này đã được Kỷ Nhược Trần dùng qua hai lần, hiện nặng hơn ba ngàn cân.
Quái vật tuy hành động nhanh như điện, lớp da bên ngoài cứng như sắt, quanh thân lại không có đến nửa khúc xương, chỗ bị thân thiết đè chặt lõm xuống rõ rệt, lưng và ngực hầu như bị dám dính lại một chỗ, căn bản không dùng được chút lực lượng nào.
Huống hồ Định hải thần châm chính là do trấn áp địa viêm Đông hải mà có, hiện giờ đè con tiểu quái vật này thật giống như lấy dao bổ trâu mổ gà. Bị cây thiết này đè, quái vật mười phân khí lực sớm đã bị mất đi chín phần, đâu thể bò lên được.
Kỷ Nhược Trần dẫn Thanh Y đi một vòng Huyền đàn ghi nhận tất cả sự bố trí xếp đặt vào tầm mắt, hắn suy ngẫm chốc lát, nói:
- Trận pháp này chưa hoàn chỉnh, chỉ giống một phần của đại trận thôi, lẽ nào ở nơi khác còn có Huyền đàn giống thế này sao? Lạ thật. Chân Vũ Quan âm thầm tạo đàn bày trận, rốt cuộc là muốn làm gì?
Hắn lại nhìn về phía quái vật đang ở trong góc phòng. Giờ đây nó đã trở nên hình dạng thế này, nguyên nhân là do không khống chế được trận pháp.
Nếu như đám đạo nhân Chân Vũ Quan vẫn còn sống sau khi luyện hoá thành công dược hài nhi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Kỷ Nhược Trần tuy đã học qua pháp trận, nhưng thời gian ngắn ngủi, kỳ môn bát quái bình thường không gây trở ngại được.
Nhưng trong kí ức hắn chưa từng nhìn thấy ghi chép nào nói về pháp thuật đoạt thiên địa tạo hoá chuyển hoá sinh linh. Ra sức suy nghĩ trong giây lát, hắn vẫn không thể nắm được mấu chốt vấn đề.
Nhưng mà Chân Vũ Quan trước mắt vẫn là kẻ thù không đội trời chung của Đạo đức tông, đối với kẻ thù mà làm việc thì đơn giản hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.