Chương 311: Làm một việc vui vẻ 5
Yên Vũ Giang Nam
13/04/2018
Lại như như một tiếng sấm nổ tung trong lòng, giống như trở về cái quán trọ đơn sơ thuởu xưa.
Chỉ là lúc này và ngày xưa, sao lại giống nhau được?
Kỳ thực với đạo hạnh hai người lúc này, từ lầu đã không cần giấc ngủ, chỉ tĩnh toạ tu hành cũng được, hiện tại nằm ngủ, không cần nói ra cũng biết là chỉ làm bộ mà thôi.
Trong lòng Kỳ Nhược Trần hình ảnh của quán trọ nơi trung thổ ngày đó và căn lẩu gỗ hoang tàn bây giờ chồng chéo lên nhau, chỉ là cảm giác bản thân mình đã không như xưa nữa.
Quán trọ đơn sơ nhưng ấm áp, như tiết trời tháng hai mùa xuân. Mà không khí hiện giờ lại tiêu điều, tựa như khí trời thu muộn đầu đông.
Thanh Y xoay đầu nhìn lại, đôi mắt như nước mùa thu sâu không nhìn tới đáy, yên lặng ngắm nhìn sâu vào mặt Ký Nhược Trần. Kỷ Nhược Trần dường như trợn mắt há hốc mồm mà nhìn và nghe thấy dáng và nhu mì vỏ và và giọng nói của Thanh Y, trong lòng chấn động mãnh liệt.
Đột nhiên một tiếng nói vang lên ngoài cửa:
- Ta nói Thiều tiên, tiểu thư à, bên ngoài trời lạnh quá, bên trong lầu có thứ gì như chăn đệm hay không?
Lạnh? Người tu đạo, tại một đêm đầu thu ở phía nam mà cảm thấy lạnh sao?
Thanh Y dịu dàng nói:
- Con quái vật kia đang nằm trên một đống cờ Chiêu Hồn ở lầu bên dưới, Bạch Hổ thiên quân thử dùng những thứ đó xem sao?
Bên ngoài không một tiếng động.
Kỷ Nhược Trần nằm ngửa, mỉm cười lắng nghe, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm lên bầu tinh không vô tận trên đỉnh đầu. Băng qua cõi hư vô mênh mông không có bờ bến đó, có phải là vĩnh hằng?
Không chỉ là giờ này khắc này, trong đêm tĩnh mịch này, trong lòng của hắn có một ý niệm mơ hồ; nếu như cùng Thanh Y tay trong tay, từ nay về sau chỉ ngao du núi xanh biển biếc, sẽ không còn quan trần duyên thế sự, cũng không cầu mọc cánh hóa tiên, cảnh đó sẽ như thế nào?
Lúc này một thân ảnh lạnh nhạt hờ hững hiện lên tại đường chân trời bên trong thần thức của hắn. Trong lòng Kỳ Nhược Trần co rút lại, ánh sao, ngọn lửa vừa mới dấy lên liền bị dập tắt.
Chính vào lúc này, một thứ gì đó mềm mại ấm áp nhích lại bên hắn, đụng đến bờ vai rộng của hắn, cái cảm giác ấm áp đó len lỏi vào trong tâm hồn, trong phút chốc dâng lên cuồn cuộn. Đó chính là bờ vai của Thanh Y va chạm vào vai của hắn.
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy cảm giác nóng rực trong lòng nhanh chóng khuếch tán đến tứ chi, thậm chí toàn thân, từng đợt rung động vô hình bắt đầu nổi lên khắp nơi, xoay tròn xung quanh, bắt đầu thâm nhập vào đan điền của hắn.
Hắn hơi ngẩn ra, mặc dù cảm giác ấm áp này khiến tâm thần hắn thoải mái, khoan khoái không diễn tả nên lời, nhưng trong bản tâm vẫn có một chút cảnh giác với những thứ khác thường.
- Chuyện này... Thanh Y...
- Ừm?
Giọng điệu uể oải của Thanh Y một lần nữa khiến cho trong lòng Kỳ Nhược Trần chấn động mãnh liệt, hắn nhìn thẳng lên bầu trời đầy sao, hạ thấp giọng nói:
- Muội vượt ranh giới rồi...
Lời nói còn chưa dứt, bên ngoài lầu đột nhiên loáng thoáng truyền đến một tiếng gầm
nhę:
- ... Vì sao lại là ta!
Chỉ một lúc sau, tiếng nói quen thuộc tưởng chừng không thể quen thuộc hơn của Long Tượng thiên quân xuyên thấu qua ngăn cách dày đặc của trận pháp, vang vọng trong toàn bộ gian lầu gỗ:
- Thiếu tiên, tiểu thư, đám dân bản địa công kích ngày càng mãnh liệt, huynh đệ bọn ta sắp chống đỡ không được nữa!
Trong tiếng thét của Long Tượng thiên quân ẩn chứa uy lực xuyên kim phá thạch, tựa như một chậu nước lạnh giội thẳng xuống đầu khiến Kỳ Nhược Trần lập tức tỉnh táo lại.
Hắn cảm thấy hơi kỳ quái, lấy khả năng của hai vị thiên quân, lại dựa vào trận pháp mạnh mẽ, tại sao lại không địch lại đám dân bản xứ kia? Như vậy xem ra, hai vị thiên quân cũng có ý phá rồi, không để hắn và Thanh Y có hành động quá mức nào.
Điều này thực sự không giống như bọn họ có thể làm được, bên trong tất nhiên có bí ẩn khác. Kỷ Nhược Trần vừa mới bắt đầu suy tư về chuyện này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến mùi hương hoa mai nhàn nhạt, sau đó bên tai vang lên tiếng giận giữ trong trẻo như nước:
- Người ta không giống như huynh... Không bằng cầm thú.
Kỷ Nhược Trần như con thú nhỏ bị kinh sợ, hoảng sợ quay đầu, phát hiện chẳng biết từ lúc nào Thanh Y đã tiến sát lại với mình, hai người cách nhau quá gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Lúc này đôi mắt nàng sâu không thấy đáy, đôi mắt kia tựa như trỗng rồng nhưng để ý tỉ mỉ sẽ thấy sự quyết tuyệt, vui mừng, buồn bã, không nỡ. Đủ loại tình cảm của nhân gian dệt thành một cái lưới lớn vùi lấp cả linh hồn vào trong đó.
Hai người nhìn nhau trong một chớp mắt, Thanh Y bông lao vào trong lòng Kỳ Nhược Trần, đầy hắn ngã nhào xuống đất, tiếp đó tầm mắt hắn trở nên mơ hồ, một thứ mềm mại, lạnh lẽo hôn lên bờ môi hắn.
Thần thức hắn nổ vang như bị sét đánh, linh cảm trong chớp mắt khiến Kỷ Nhược Trần từ trong mê loạn ý thức được thì ra cảm giác lạnh lẽo, mềm mại này chính là bờ môi Thanh Y.
Cách một lớp quần áo dày vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ gần như khiến người ta không thể thở nồi từ trên da thịt nàng, tựa như ôm một ngọn lửa! Băng và hỏa không ngừng xé rách thần thức của hắn, một hồi thanh tỉnh, chốc lát mê loạn...
Hắn mơ hồ ý thức được có một số việc sắp xảy ra, song một giọng nói khác cũng đang liều mạng gào thét khiến hắn tỉnh táo lại, không để cho chuyện đang tưởng tượng này biến thành sự thật.
“Dường như là giọng nói của Long Tượng thiên quân...” Trong mơ màng trong đầu Kỳ Nhược Trần bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
Chi tinh táo trong chốc lát cũng để hắn thấy rõ tình hình trước mắt. Thanh Y quần áo xộc xệch, đang dạng chân trên đùi hắn, hai cánh tay quấn chặt lấy cổ hắn.
Ngay cả mang tai và cần cổ trắng nõn của nàng cũng đỏ bừng, đôi mắt đẹp khép hờ, bộ dáng mềm mại đáng yêu này hết lần này tới lần khác còn lộ ra vẻ tươi đẹp chưa trải qua sự đời, ai có thể không lòng say hồn đắm? Mà hai tay Kỷ Nhược Trần cũng đã sớm luồn vào trong áo nàng vuốt ve da thịt trơn nhẵn như lụa.
Kỷ Nhược Trần còn lại một chút ý thức tỉnh táo, dùng hết ý chí bình sinh, muốn trở mình ngồi dậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Y ngẩng lên, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt sâu như nước hồ, vẻ quyết đoán trong mắt trước nay chưa từng thấy khiến lòng hắn run lên!
Tình cảnh thế này, Kỳ Nhược Trần thực sự không biết nói gì cho phái, quanh co vài câu, cuối cùng nói:
- Dường như mấy người Long Tượng gặp phiền toái...
Thanh Y chợt cười yếu ớt, ngón tay nhỏ nhắn vung lên, vài sợi tóc đen bay ra, trong nháy mắt đã ra khỏi gian lầu gỗ, sau đó nói:
- Bọn họ không có phiền toái.
Trong gian lầu gỗ, Kỷ Nhược Trần còn muốn nói gì đó, Thanh Y bỗng cúi xuống, dùng hết sức lực toàn thân cắn lên đôi môi Kỷ Nhược Trần!
Ngàn vạn Hỗn độn tiên lôi châu nổ vang trong hư không, tâm trí Kỳ Nhược Trần ầm ầm chấn động bị cuốn vào trong dòng nước lũ nóng rừng rực. Đau đớn và ngọt ngào giao thoa với nhau thiêu đốt một điềm tỉnh táo cuối cùng trong tâm linh hắn, cuối cùng cũng sụp đổ. Hắn hoàn toàn vứt bỏ tất cả, bắt đầu đáp lại.
Dưới sao trời vĩnh hằng vận chuyển không thôi, giữa tâm linh với tâm linh không còn chút ngăn cách nào, từng đợt vui sướng ập đến mãnh liệt, từng lớp từng lớp theo nhau tới, hai người không cách nào tách ra được nữa.
- A!..
Một tiếng hét đau đớn vang vọng ca sơn cốc (hẻm núi), theo sau đó là một quả cầu lửa dâng lên từ giữa thôn trại, lao thẳng lên bầu trời đến mười trượng mới hoá thành khói đen tàn đi.
Hai vị Thiên quân trở về trong trận, hơi thở dốc. Toàn thân hai người đầy máu, trên người cắm mấy chục mũi tên ngắn, khá là chật vật.
- Hắn dám bắn vào mông lão tử, một ngọn lửa này sẽ đốt các ngươi thành tro!
Long Tượng thiên quân vừa mắng chửi tàn bạo, vừa nhổ hơn mười mũi tên cắm trên mông từng cái một xuống Mông hắn vốn đã bị thương lúc này lại thương càng thêm thương rút ra khiến đau đớn khác thường.
Chỉ là lúc này và ngày xưa, sao lại giống nhau được?
Kỳ thực với đạo hạnh hai người lúc này, từ lầu đã không cần giấc ngủ, chỉ tĩnh toạ tu hành cũng được, hiện tại nằm ngủ, không cần nói ra cũng biết là chỉ làm bộ mà thôi.
Trong lòng Kỳ Nhược Trần hình ảnh của quán trọ nơi trung thổ ngày đó và căn lẩu gỗ hoang tàn bây giờ chồng chéo lên nhau, chỉ là cảm giác bản thân mình đã không như xưa nữa.
Quán trọ đơn sơ nhưng ấm áp, như tiết trời tháng hai mùa xuân. Mà không khí hiện giờ lại tiêu điều, tựa như khí trời thu muộn đầu đông.
Thanh Y xoay đầu nhìn lại, đôi mắt như nước mùa thu sâu không nhìn tới đáy, yên lặng ngắm nhìn sâu vào mặt Ký Nhược Trần. Kỷ Nhược Trần dường như trợn mắt há hốc mồm mà nhìn và nghe thấy dáng và nhu mì vỏ và và giọng nói của Thanh Y, trong lòng chấn động mãnh liệt.
Đột nhiên một tiếng nói vang lên ngoài cửa:
- Ta nói Thiều tiên, tiểu thư à, bên ngoài trời lạnh quá, bên trong lầu có thứ gì như chăn đệm hay không?
Lạnh? Người tu đạo, tại một đêm đầu thu ở phía nam mà cảm thấy lạnh sao?
Thanh Y dịu dàng nói:
- Con quái vật kia đang nằm trên một đống cờ Chiêu Hồn ở lầu bên dưới, Bạch Hổ thiên quân thử dùng những thứ đó xem sao?
Bên ngoài không một tiếng động.
Kỷ Nhược Trần nằm ngửa, mỉm cười lắng nghe, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm lên bầu tinh không vô tận trên đỉnh đầu. Băng qua cõi hư vô mênh mông không có bờ bến đó, có phải là vĩnh hằng?
Không chỉ là giờ này khắc này, trong đêm tĩnh mịch này, trong lòng của hắn có một ý niệm mơ hồ; nếu như cùng Thanh Y tay trong tay, từ nay về sau chỉ ngao du núi xanh biển biếc, sẽ không còn quan trần duyên thế sự, cũng không cầu mọc cánh hóa tiên, cảnh đó sẽ như thế nào?
Lúc này một thân ảnh lạnh nhạt hờ hững hiện lên tại đường chân trời bên trong thần thức của hắn. Trong lòng Kỳ Nhược Trần co rút lại, ánh sao, ngọn lửa vừa mới dấy lên liền bị dập tắt.
Chính vào lúc này, một thứ gì đó mềm mại ấm áp nhích lại bên hắn, đụng đến bờ vai rộng của hắn, cái cảm giác ấm áp đó len lỏi vào trong tâm hồn, trong phút chốc dâng lên cuồn cuộn. Đó chính là bờ vai của Thanh Y va chạm vào vai của hắn.
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy cảm giác nóng rực trong lòng nhanh chóng khuếch tán đến tứ chi, thậm chí toàn thân, từng đợt rung động vô hình bắt đầu nổi lên khắp nơi, xoay tròn xung quanh, bắt đầu thâm nhập vào đan điền của hắn.
Hắn hơi ngẩn ra, mặc dù cảm giác ấm áp này khiến tâm thần hắn thoải mái, khoan khoái không diễn tả nên lời, nhưng trong bản tâm vẫn có một chút cảnh giác với những thứ khác thường.
- Chuyện này... Thanh Y...
- Ừm?
Giọng điệu uể oải của Thanh Y một lần nữa khiến cho trong lòng Kỳ Nhược Trần chấn động mãnh liệt, hắn nhìn thẳng lên bầu trời đầy sao, hạ thấp giọng nói:
- Muội vượt ranh giới rồi...
Lời nói còn chưa dứt, bên ngoài lầu đột nhiên loáng thoáng truyền đến một tiếng gầm
nhę:
- ... Vì sao lại là ta!
Chỉ một lúc sau, tiếng nói quen thuộc tưởng chừng không thể quen thuộc hơn của Long Tượng thiên quân xuyên thấu qua ngăn cách dày đặc của trận pháp, vang vọng trong toàn bộ gian lầu gỗ:
- Thiếu tiên, tiểu thư, đám dân bản địa công kích ngày càng mãnh liệt, huynh đệ bọn ta sắp chống đỡ không được nữa!
Trong tiếng thét của Long Tượng thiên quân ẩn chứa uy lực xuyên kim phá thạch, tựa như một chậu nước lạnh giội thẳng xuống đầu khiến Kỳ Nhược Trần lập tức tỉnh táo lại.
Hắn cảm thấy hơi kỳ quái, lấy khả năng của hai vị thiên quân, lại dựa vào trận pháp mạnh mẽ, tại sao lại không địch lại đám dân bản xứ kia? Như vậy xem ra, hai vị thiên quân cũng có ý phá rồi, không để hắn và Thanh Y có hành động quá mức nào.
Điều này thực sự không giống như bọn họ có thể làm được, bên trong tất nhiên có bí ẩn khác. Kỷ Nhược Trần vừa mới bắt đầu suy tư về chuyện này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến mùi hương hoa mai nhàn nhạt, sau đó bên tai vang lên tiếng giận giữ trong trẻo như nước:
- Người ta không giống như huynh... Không bằng cầm thú.
Kỷ Nhược Trần như con thú nhỏ bị kinh sợ, hoảng sợ quay đầu, phát hiện chẳng biết từ lúc nào Thanh Y đã tiến sát lại với mình, hai người cách nhau quá gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Lúc này đôi mắt nàng sâu không thấy đáy, đôi mắt kia tựa như trỗng rồng nhưng để ý tỉ mỉ sẽ thấy sự quyết tuyệt, vui mừng, buồn bã, không nỡ. Đủ loại tình cảm của nhân gian dệt thành một cái lưới lớn vùi lấp cả linh hồn vào trong đó.
Hai người nhìn nhau trong một chớp mắt, Thanh Y bông lao vào trong lòng Kỳ Nhược Trần, đầy hắn ngã nhào xuống đất, tiếp đó tầm mắt hắn trở nên mơ hồ, một thứ mềm mại, lạnh lẽo hôn lên bờ môi hắn.
Thần thức hắn nổ vang như bị sét đánh, linh cảm trong chớp mắt khiến Kỷ Nhược Trần từ trong mê loạn ý thức được thì ra cảm giác lạnh lẽo, mềm mại này chính là bờ môi Thanh Y.
Cách một lớp quần áo dày vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ gần như khiến người ta không thể thở nồi từ trên da thịt nàng, tựa như ôm một ngọn lửa! Băng và hỏa không ngừng xé rách thần thức của hắn, một hồi thanh tỉnh, chốc lát mê loạn...
Hắn mơ hồ ý thức được có một số việc sắp xảy ra, song một giọng nói khác cũng đang liều mạng gào thét khiến hắn tỉnh táo lại, không để cho chuyện đang tưởng tượng này biến thành sự thật.
“Dường như là giọng nói của Long Tượng thiên quân...” Trong mơ màng trong đầu Kỳ Nhược Trần bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
Chi tinh táo trong chốc lát cũng để hắn thấy rõ tình hình trước mắt. Thanh Y quần áo xộc xệch, đang dạng chân trên đùi hắn, hai cánh tay quấn chặt lấy cổ hắn.
Ngay cả mang tai và cần cổ trắng nõn của nàng cũng đỏ bừng, đôi mắt đẹp khép hờ, bộ dáng mềm mại đáng yêu này hết lần này tới lần khác còn lộ ra vẻ tươi đẹp chưa trải qua sự đời, ai có thể không lòng say hồn đắm? Mà hai tay Kỷ Nhược Trần cũng đã sớm luồn vào trong áo nàng vuốt ve da thịt trơn nhẵn như lụa.
Kỷ Nhược Trần còn lại một chút ý thức tỉnh táo, dùng hết ý chí bình sinh, muốn trở mình ngồi dậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Y ngẩng lên, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt sâu như nước hồ, vẻ quyết đoán trong mắt trước nay chưa từng thấy khiến lòng hắn run lên!
Tình cảnh thế này, Kỳ Nhược Trần thực sự không biết nói gì cho phái, quanh co vài câu, cuối cùng nói:
- Dường như mấy người Long Tượng gặp phiền toái...
Thanh Y chợt cười yếu ớt, ngón tay nhỏ nhắn vung lên, vài sợi tóc đen bay ra, trong nháy mắt đã ra khỏi gian lầu gỗ, sau đó nói:
- Bọn họ không có phiền toái.
Trong gian lầu gỗ, Kỷ Nhược Trần còn muốn nói gì đó, Thanh Y bỗng cúi xuống, dùng hết sức lực toàn thân cắn lên đôi môi Kỷ Nhược Trần!
Ngàn vạn Hỗn độn tiên lôi châu nổ vang trong hư không, tâm trí Kỳ Nhược Trần ầm ầm chấn động bị cuốn vào trong dòng nước lũ nóng rừng rực. Đau đớn và ngọt ngào giao thoa với nhau thiêu đốt một điềm tỉnh táo cuối cùng trong tâm linh hắn, cuối cùng cũng sụp đổ. Hắn hoàn toàn vứt bỏ tất cả, bắt đầu đáp lại.
Dưới sao trời vĩnh hằng vận chuyển không thôi, giữa tâm linh với tâm linh không còn chút ngăn cách nào, từng đợt vui sướng ập đến mãnh liệt, từng lớp từng lớp theo nhau tới, hai người không cách nào tách ra được nữa.
- A!..
Một tiếng hét đau đớn vang vọng ca sơn cốc (hẻm núi), theo sau đó là một quả cầu lửa dâng lên từ giữa thôn trại, lao thẳng lên bầu trời đến mười trượng mới hoá thành khói đen tàn đi.
Hai vị Thiên quân trở về trong trận, hơi thở dốc. Toàn thân hai người đầy máu, trên người cắm mấy chục mũi tên ngắn, khá là chật vật.
- Hắn dám bắn vào mông lão tử, một ngọn lửa này sẽ đốt các ngươi thành tro!
Long Tượng thiên quân vừa mắng chửi tàn bạo, vừa nhổ hơn mười mũi tên cắm trên mông từng cái một xuống Mông hắn vốn đã bị thương lúc này lại thương càng thêm thương rút ra khiến đau đớn khác thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.