Chương 158: Lựa chọn 3
Yên Vũ Giang Nam
31/03/2017
Ở một chỗ không biết tên trong núi, có một con suối ngoằn nghèo chảy qua mấy cây cổ thụ cao chọc trời, lượn quanh vài vòng, sau đó từ đỉnh núi chảy thẳng xuống một thủy đàm nhỏ. Nước suối trong
nhưng lạnh lẽo, trong thủy đàm hơi nước bốc lên dày đặc, thỉnh thoảng có vài bọt khí từ dưới đàm nổi lên, nhìn qua như sắp sôi trào.
Trong một hồ nước nóng, có hai người đang ngâm trong đó, nước nóng đến độ có thể làm chín cả thịt nhưng họ chẳng hề quan tâm.
Bên phải là một người vô cùng anh tuấn, mái tóc đen rối tinh rối mù phủ kín bờ vai, vóc người của hắn gần như hoàn mỹ, chỉ là da thịt trên khắp người hắn có hơn mười vết thương, trong đó có hai vết thương xuyên thấu từ trước ra sau, hoàn toàn xuyên qua ngực hắn.
Nam tử này chính là Sở Hàn của Vân Trung Cư, sắc mặt hắn giờ phút này rất nặng nề, hiển nhiên trong lòng có việc khó giải quyết, dùng cánh tay cứng ngắc múc nước, không ngừng dội vào miệng vết thương, vết thương trên người hắn đã lâu không còn chảy máu, lại dội nước thêm lần nữa, khi nước xối vào sữ toát ra từng đợt khói trắng, sau khi khói tan ra, miệng vết thương lại sinh ra thêm một ít thịt mới.
Trong hồ nước này đã được đổ vào một loại thuốc thần bí, nó biến cả hồ nước thành Ngũ Chuyển Dịch Kim Thang, đây chính là bí pháp chữa thương của Vân Trung Cư.
Người bên trái trong hồ nước là Thạch Cơ, trên người nàng lúc này chi còn duy nhất một kiện nội y, khó khăn lắm mới có thể che đậy những bộ phận quan trọng trên người, ở trong hồ nước, làn da trắng sáng cực kỳ chói mắt, tuy hơi nước mờ mịt những cùng không thể che đậy được làn da trắng tuyết của nàng.
Trên người Thạch Cơ cũng có vô số vết thương, rõ ràng là đã trải qua một hồi ác chiến, nhất là trước người nàng có một vết thương sâu tới tận xương, dài hơn một thước, bắt đầu từ vai trái dài đến giữa ngực.
Vết thương trên người Thạch Cơ đang nhanh chóng khép lại, đạo hạnh của nàng mặc dù không bằng Sở Hàn nhưng có thể chất đặc thù, nên khôi phục nhanh hơn Sở Hàn nhiều lắm.
-Ta thực là không hiểu, ngươi còn do dự cái gì?
Thạch Cơ một bên tẩy rửa thân thể, một bên ôn nhu nói:
-Lẽ nào ngươi thật sự sẽ làm như nàng nói, tiếp tục che chở cho Kỷ Nhược Trần ư? Lần này nếu không phải Vụ Lam sư thúc đột nhiên hạ sơn thì chúng ta đã không còn mạng mà rời khỏi Lạc Dương rồi. Đã làm nhiều như vậy, lẽ nào còn chưa đủ?
Sở Hàn nhìn chằm chằm vào sóng nước chặp chờn, không nói được một lời, nhưng vẫn cứng ngắt tẩy rửa thân thể.
Thạch Cơ từ một hồ nước khác bơi lại, đứng sau lưng Sở Hàn, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, nói:
-Ta có nghe nói Lạc Dương xảy ra một việc, Đạo Đức tông đã đến cửa cầu thân. Hơn nữa là do Tử Vi Chân nhân tự mình viết thiệp mời. Tử Dương chân nhân tự mình dẫn nhiều chân nhân cùng lên núi. Phần vinh quang này, quả thật là vô cùng lớn...
Lưng Sỡ Hàn hơi run rẫy, vết thương vốn đã khép miệng nay lại chảy ra một hạt huyết châu.
Thạch Cơ lấy đầu ngón tay lau hạt huyết châu rồi đặt trên đầu lưỡi của mình, tinh tế thưởng thức, khóe môi hiện lên nét cười, nói bên tai Sở Hàn:
-Còn có, Kỷ Nhược Trần này đến cùng là có lai lịch gì, vì sao Cố Thanh vừa thấy hắn thì đã nguyện lấy thân báo đáp? Rất nhiều người lúc này đều nói rằng Kỷ Nhược Trần chính là Trích tiên chuyển thế. Nếu nhiều người như vậy đều biết, vậy thì hắn có thể đúng là Trích Tiên, nhưng lai lịch xuất thân của hắn lại rất mê hoặc. Sự thật về hắn, mấy vị chân nhân của Đạo Đức tông chắc hẳn là biết, mấy vị sư tổ của tông ta chắc cũng biết. Cố Thanh cũng chưa chắc là không biết. Thế nhưng ngươi có biết không? Tuy rằng mấv vị sư tổ đều tán thưởng ca ngợi ngươi là đệ nhất nhân dưới Nhâm chưởng môn, nhưng loại đại sự như thế sao ngươi lại một chút cũng không biết gì?
Hai tay Thạch Cơ hoàn toàn đặt lên vai Sở Hàn, cả người đều dán vào lưng của Sỡ Hàn,
nói:
-Lẽ nào ngươi... thật muốn nhìn bọn họ động phòng hoa chúc, hợp thể song tu?
Oanh một tiếng, nước từ trong thủy đàm bỗng nhiên phóng lên cao, trên không trung bốc hơi sạch sẽ.
Sở Hàn đứng lên, phất tay một cái, quần áo và đồ dùng hàng ngày từ mấy trượng bên ngoài bay tới tay. Hắn chậm rãi mặc quần áo tử tế, cất bước đi về phía trước.
Thạch Cơ ở phía sau hắn kêu lên:
-Ngươi muốn đi đâu! Vết thương của ngươi còn chưa khỏi mà!
Sở Hàn tiếp tục bước đi, cũng không quay đầu lại, bình tĩnh nói:
-Bất luận nàng đối với ta như thế nào, chuyện mà ta đã đáp ứng nàng, thì ta sẽ thực hiện.
Thạch Cơ đứng ngây người trong thủy đàm, tức giận đến giậm chân. Nàng giận trong phút chốc, sau đó lại cười rồi mặc lại y phục đuổi theo Sở Hàn.
Mấy ngày sau, những chân nhân của Đạo Đức tông đã mang theo chúng đệ tử trở về Tây Huyền Sơn. Cùng vẻ mặt hăng hái lúc xuống núi bất đồng, vẻ mặt của mỗi người khi trở về núi đều im lặng, trang nghiêm, đều không lên tiếng.
Bốn gã đạo sĩ mang theo một cái quan tài đen làm bằng gỗ đàn hương, phía trên có phủ một tấm vải đen, dọc theo con đường được lót đá xanh, đi từng bước từng bước vào chủ điện của Đạo Đức tông. Trong quan tài là di thể của người đứng đầu Thái Tuyền Phong, một trong những bát mạch chân - Cảnh Tiêu chân nhân.
Nhóm người Tử Dương chân nhân cùng gia nhập vào tốp cuối cùng của đoàn người, tất cả đều không ngự khí phi hành mà giống như những đệ tử bình thường đi bước một lên núi. Hoàng Tinh Lam chân nhân đi ở giữa, rất bình tĩnh, chỉ có sắc mặt có hơi chút tái nhợt.
Ngày hôm nay, tiếng chuông trong Thái Thượng Đạo Đức Cung vang lên.
Toàn bộ Thái Thượng Đạo Đức Cung chìm trong một mảnh yên tĩnh, khi có đệ tử gặp mặt nhau, thì cùng chỉ liếc mắt nhìn nhau mà thôi.
Buổi tối, những chân nhân tụ tập lại Tam Thanh điện để bàn bạc, lần này Hoàng Tinh Lam ngồi ở cuối cùng.
Trên Mạc Kiền Phong, mây đen giăng khắp nơi, không thấy trăng sao gì cả.
Hoàng Tinh Lam sửa sang lại dáng vẻ, đứng dậy nhìn Tử Dương chân nhân thi lễ, nói:
-Việc đã đến nước này, kính xin Tử Dương chân nhân lấy đại cục toàn tông làm trọng.
Thân thể của phu quân ta sẽ được mai táng trên Thái Tuyền Phong. Nguyện vọng của ta, kính xin Tử Dương chân nhân thành toàn!
Tử Dương nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Hoàng Tinh Lam, vuốt râu trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
-Việc này chúng ta còn phải bàn bạc lại, trước hết muội nên quay về Thái Tuyền cung nghỉ tạm, di thể của Cảnh Tiêu chân nhân trước tiên sẽ được đặt trong bích thủy hàn đàm để tránh việc không khí ẩm thấp mà thối rữa.
Hoàng Tinh Lam nhìn về phía các vị chân nhân thi lễ, sau đó rời khỏi.
Khi Cảnh Tiêu chân nhân bị tập kích mà bỏ mình, những chân nhân khác lập tức phát hiện. Tử Dương chân nhân ngay lập tức buông bỏ việc lần theo dấu vết của Thần Châu Khí Vặn Đồ, di chuyển Tham Tinh Ngự Thiên Đại trận để bảo vệ thân thể của Cảnh Tiêu chân nhân. Cũng may là những người tu đạo khác tham bảo nóng lòng đuổi theo Thần Châu Khí Vận đồ nên không thể nhân cơ hội này để hạ sát thủ.
Sau khi các chân nhân kiểm tra qua thương thế của Cảnh Tiêu chân nhân, sắc mặt mọi người đều ngưng trọng. Một kiếm này vô cùng hung hãn độc ác, người hạ thủ tu vi cực cao, một kiếm này đã chặt đứt sinh cơ của Cảnh Tiêu chân nhân, ba hồn bảy vía cũng tiêu tán hết bảy tám phần. Cảnh Tiêu chân nhân chỉ dựa vào tu vi thâm hậu mới có thể giữ lại một tia nguyên thẩn không bị tiêu tan.
Tu vi đạo hạnh của Hoàng Tinh Lam cũng không kém quá nhiều so với mấy vị chân nhân, nhìn thấy thương thế của Cảnh Tiêu thì trong lòng đã hiểu rõ. Mấy vị chân nhân của Đạo Đức hợp lực lại hao tổn hon mười món dị bảo trấn tông mới có thể cứu được Cảnh Tiêu.
Nhưng cho dù có Hồi Thiên thuật thì đạo hạnh của Trương Cảnh Tiêu cũng sẽ hoàn toàn biến mất, từ nay về sau phải làm một người bình thường, ở Lạc Dương, cừu gia của Đạo Đức tông cũng không ít, ở thời điểm này mà muốn mấy vị chân nhân hao tổn không ít đạo hạnh lại chưa chắc có thể cứu được Cảnh Tiêu, hi vọng quả thật rất thấp.
Huống hồ sau này còn phải cùng các môn phái khác tranh chấp, các vị chân nhân bị thương tổn là điều không thể tránh khỏi, thi phép cứu Cảnh Tiêu phải hao tốn năm loại chí bảo, nhưng nó ít nhất có thể cứu mạng hai vị chân nhân.
Tử Dương chân nhân và Hoàng Tinh Lam vì việc của Cảnh Tiêu mà tranh cãi hết nửa ngày, Tử Dương nói phải cứu nhưng Hoàng Tinh Lam lại kiên quyết không đồng ý. Lúc này Hoàng Tinh Lam mặc dù đã rời đi nhưng mấy vị chân nhân vẫn yên lặng không nói lời nào.
Trên mặt tình lý thì phải cứu Cảnh Tiêu, nhưng về đại cục thì ngược lại. Hai lựa chọn, vô luận là chọn cái nào đều là lựa chọn khó khăn. Chút bất tri bất giác, chư vị chân nhân đều nhìn về Tử Dương chân nhân.
Tử Dương chân nhân nhíu chặt đôi mi, chỉ nói một tiếng tiếp tục thương nghị sau, lúc này mọi người đều tự động rời khỏi.
Tử Dương ngồi một mình trong điện, trầm tư trong chốc lát rồi đứng dậy đi ra sau núi, không bao lâu đã đi đến phía sau ngọn Chủ Phong, trước mặt là một căn tiểu điện làm bằng gỗ nằm lẻ loi một mình.
Trong một hồ nước nóng, có hai người đang ngâm trong đó, nước nóng đến độ có thể làm chín cả thịt nhưng họ chẳng hề quan tâm.
Bên phải là một người vô cùng anh tuấn, mái tóc đen rối tinh rối mù phủ kín bờ vai, vóc người của hắn gần như hoàn mỹ, chỉ là da thịt trên khắp người hắn có hơn mười vết thương, trong đó có hai vết thương xuyên thấu từ trước ra sau, hoàn toàn xuyên qua ngực hắn.
Nam tử này chính là Sở Hàn của Vân Trung Cư, sắc mặt hắn giờ phút này rất nặng nề, hiển nhiên trong lòng có việc khó giải quyết, dùng cánh tay cứng ngắc múc nước, không ngừng dội vào miệng vết thương, vết thương trên người hắn đã lâu không còn chảy máu, lại dội nước thêm lần nữa, khi nước xối vào sữ toát ra từng đợt khói trắng, sau khi khói tan ra, miệng vết thương lại sinh ra thêm một ít thịt mới.
Trong hồ nước này đã được đổ vào một loại thuốc thần bí, nó biến cả hồ nước thành Ngũ Chuyển Dịch Kim Thang, đây chính là bí pháp chữa thương của Vân Trung Cư.
Người bên trái trong hồ nước là Thạch Cơ, trên người nàng lúc này chi còn duy nhất một kiện nội y, khó khăn lắm mới có thể che đậy những bộ phận quan trọng trên người, ở trong hồ nước, làn da trắng sáng cực kỳ chói mắt, tuy hơi nước mờ mịt những cùng không thể che đậy được làn da trắng tuyết của nàng.
Trên người Thạch Cơ cũng có vô số vết thương, rõ ràng là đã trải qua một hồi ác chiến, nhất là trước người nàng có một vết thương sâu tới tận xương, dài hơn một thước, bắt đầu từ vai trái dài đến giữa ngực.
Vết thương trên người Thạch Cơ đang nhanh chóng khép lại, đạo hạnh của nàng mặc dù không bằng Sở Hàn nhưng có thể chất đặc thù, nên khôi phục nhanh hơn Sở Hàn nhiều lắm.
-Ta thực là không hiểu, ngươi còn do dự cái gì?
Thạch Cơ một bên tẩy rửa thân thể, một bên ôn nhu nói:
-Lẽ nào ngươi thật sự sẽ làm như nàng nói, tiếp tục che chở cho Kỷ Nhược Trần ư? Lần này nếu không phải Vụ Lam sư thúc đột nhiên hạ sơn thì chúng ta đã không còn mạng mà rời khỏi Lạc Dương rồi. Đã làm nhiều như vậy, lẽ nào còn chưa đủ?
Sở Hàn nhìn chằm chằm vào sóng nước chặp chờn, không nói được một lời, nhưng vẫn cứng ngắt tẩy rửa thân thể.
Thạch Cơ từ một hồ nước khác bơi lại, đứng sau lưng Sở Hàn, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, nói:
-Ta có nghe nói Lạc Dương xảy ra một việc, Đạo Đức tông đã đến cửa cầu thân. Hơn nữa là do Tử Vi Chân nhân tự mình viết thiệp mời. Tử Dương chân nhân tự mình dẫn nhiều chân nhân cùng lên núi. Phần vinh quang này, quả thật là vô cùng lớn...
Lưng Sỡ Hàn hơi run rẫy, vết thương vốn đã khép miệng nay lại chảy ra một hạt huyết châu.
Thạch Cơ lấy đầu ngón tay lau hạt huyết châu rồi đặt trên đầu lưỡi của mình, tinh tế thưởng thức, khóe môi hiện lên nét cười, nói bên tai Sở Hàn:
-Còn có, Kỷ Nhược Trần này đến cùng là có lai lịch gì, vì sao Cố Thanh vừa thấy hắn thì đã nguyện lấy thân báo đáp? Rất nhiều người lúc này đều nói rằng Kỷ Nhược Trần chính là Trích tiên chuyển thế. Nếu nhiều người như vậy đều biết, vậy thì hắn có thể đúng là Trích Tiên, nhưng lai lịch xuất thân của hắn lại rất mê hoặc. Sự thật về hắn, mấy vị chân nhân của Đạo Đức tông chắc hẳn là biết, mấy vị sư tổ của tông ta chắc cũng biết. Cố Thanh cũng chưa chắc là không biết. Thế nhưng ngươi có biết không? Tuy rằng mấv vị sư tổ đều tán thưởng ca ngợi ngươi là đệ nhất nhân dưới Nhâm chưởng môn, nhưng loại đại sự như thế sao ngươi lại một chút cũng không biết gì?
Hai tay Thạch Cơ hoàn toàn đặt lên vai Sở Hàn, cả người đều dán vào lưng của Sỡ Hàn,
nói:
-Lẽ nào ngươi... thật muốn nhìn bọn họ động phòng hoa chúc, hợp thể song tu?
Oanh một tiếng, nước từ trong thủy đàm bỗng nhiên phóng lên cao, trên không trung bốc hơi sạch sẽ.
Sở Hàn đứng lên, phất tay một cái, quần áo và đồ dùng hàng ngày từ mấy trượng bên ngoài bay tới tay. Hắn chậm rãi mặc quần áo tử tế, cất bước đi về phía trước.
Thạch Cơ ở phía sau hắn kêu lên:
-Ngươi muốn đi đâu! Vết thương của ngươi còn chưa khỏi mà!
Sở Hàn tiếp tục bước đi, cũng không quay đầu lại, bình tĩnh nói:
-Bất luận nàng đối với ta như thế nào, chuyện mà ta đã đáp ứng nàng, thì ta sẽ thực hiện.
Thạch Cơ đứng ngây người trong thủy đàm, tức giận đến giậm chân. Nàng giận trong phút chốc, sau đó lại cười rồi mặc lại y phục đuổi theo Sở Hàn.
Mấy ngày sau, những chân nhân của Đạo Đức tông đã mang theo chúng đệ tử trở về Tây Huyền Sơn. Cùng vẻ mặt hăng hái lúc xuống núi bất đồng, vẻ mặt của mỗi người khi trở về núi đều im lặng, trang nghiêm, đều không lên tiếng.
Bốn gã đạo sĩ mang theo một cái quan tài đen làm bằng gỗ đàn hương, phía trên có phủ một tấm vải đen, dọc theo con đường được lót đá xanh, đi từng bước từng bước vào chủ điện của Đạo Đức tông. Trong quan tài là di thể của người đứng đầu Thái Tuyền Phong, một trong những bát mạch chân - Cảnh Tiêu chân nhân.
Nhóm người Tử Dương chân nhân cùng gia nhập vào tốp cuối cùng của đoàn người, tất cả đều không ngự khí phi hành mà giống như những đệ tử bình thường đi bước một lên núi. Hoàng Tinh Lam chân nhân đi ở giữa, rất bình tĩnh, chỉ có sắc mặt có hơi chút tái nhợt.
Ngày hôm nay, tiếng chuông trong Thái Thượng Đạo Đức Cung vang lên.
Toàn bộ Thái Thượng Đạo Đức Cung chìm trong một mảnh yên tĩnh, khi có đệ tử gặp mặt nhau, thì cùng chỉ liếc mắt nhìn nhau mà thôi.
Buổi tối, những chân nhân tụ tập lại Tam Thanh điện để bàn bạc, lần này Hoàng Tinh Lam ngồi ở cuối cùng.
Trên Mạc Kiền Phong, mây đen giăng khắp nơi, không thấy trăng sao gì cả.
Hoàng Tinh Lam sửa sang lại dáng vẻ, đứng dậy nhìn Tử Dương chân nhân thi lễ, nói:
-Việc đã đến nước này, kính xin Tử Dương chân nhân lấy đại cục toàn tông làm trọng.
Thân thể của phu quân ta sẽ được mai táng trên Thái Tuyền Phong. Nguyện vọng của ta, kính xin Tử Dương chân nhân thành toàn!
Tử Dương nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Hoàng Tinh Lam, vuốt râu trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
-Việc này chúng ta còn phải bàn bạc lại, trước hết muội nên quay về Thái Tuyền cung nghỉ tạm, di thể của Cảnh Tiêu chân nhân trước tiên sẽ được đặt trong bích thủy hàn đàm để tránh việc không khí ẩm thấp mà thối rữa.
Hoàng Tinh Lam nhìn về phía các vị chân nhân thi lễ, sau đó rời khỏi.
Khi Cảnh Tiêu chân nhân bị tập kích mà bỏ mình, những chân nhân khác lập tức phát hiện. Tử Dương chân nhân ngay lập tức buông bỏ việc lần theo dấu vết của Thần Châu Khí Vặn Đồ, di chuyển Tham Tinh Ngự Thiên Đại trận để bảo vệ thân thể của Cảnh Tiêu chân nhân. Cũng may là những người tu đạo khác tham bảo nóng lòng đuổi theo Thần Châu Khí Vận đồ nên không thể nhân cơ hội này để hạ sát thủ.
Sau khi các chân nhân kiểm tra qua thương thế của Cảnh Tiêu chân nhân, sắc mặt mọi người đều ngưng trọng. Một kiếm này vô cùng hung hãn độc ác, người hạ thủ tu vi cực cao, một kiếm này đã chặt đứt sinh cơ của Cảnh Tiêu chân nhân, ba hồn bảy vía cũng tiêu tán hết bảy tám phần. Cảnh Tiêu chân nhân chỉ dựa vào tu vi thâm hậu mới có thể giữ lại một tia nguyên thẩn không bị tiêu tan.
Tu vi đạo hạnh của Hoàng Tinh Lam cũng không kém quá nhiều so với mấy vị chân nhân, nhìn thấy thương thế của Cảnh Tiêu thì trong lòng đã hiểu rõ. Mấy vị chân nhân của Đạo Đức hợp lực lại hao tổn hon mười món dị bảo trấn tông mới có thể cứu được Cảnh Tiêu.
Nhưng cho dù có Hồi Thiên thuật thì đạo hạnh của Trương Cảnh Tiêu cũng sẽ hoàn toàn biến mất, từ nay về sau phải làm một người bình thường, ở Lạc Dương, cừu gia của Đạo Đức tông cũng không ít, ở thời điểm này mà muốn mấy vị chân nhân hao tổn không ít đạo hạnh lại chưa chắc có thể cứu được Cảnh Tiêu, hi vọng quả thật rất thấp.
Huống hồ sau này còn phải cùng các môn phái khác tranh chấp, các vị chân nhân bị thương tổn là điều không thể tránh khỏi, thi phép cứu Cảnh Tiêu phải hao tốn năm loại chí bảo, nhưng nó ít nhất có thể cứu mạng hai vị chân nhân.
Tử Dương chân nhân và Hoàng Tinh Lam vì việc của Cảnh Tiêu mà tranh cãi hết nửa ngày, Tử Dương nói phải cứu nhưng Hoàng Tinh Lam lại kiên quyết không đồng ý. Lúc này Hoàng Tinh Lam mặc dù đã rời đi nhưng mấy vị chân nhân vẫn yên lặng không nói lời nào.
Trên mặt tình lý thì phải cứu Cảnh Tiêu, nhưng về đại cục thì ngược lại. Hai lựa chọn, vô luận là chọn cái nào đều là lựa chọn khó khăn. Chút bất tri bất giác, chư vị chân nhân đều nhìn về Tử Dương chân nhân.
Tử Dương chân nhân nhíu chặt đôi mi, chỉ nói một tiếng tiếp tục thương nghị sau, lúc này mọi người đều tự động rời khỏi.
Tử Dương ngồi một mình trong điện, trầm tư trong chốc lát rồi đứng dậy đi ra sau núi, không bao lâu đã đi đến phía sau ngọn Chủ Phong, trước mặt là một căn tiểu điện làm bằng gỗ nằm lẻ loi một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.