Chương 237: Luyện Hồn 1
Yên Vũ Giang Nam
03/04/2017
Đứng trước mặt biển rộng, tiếng sóng vỗ về bên tai, Kỷ Nhược Trần lúc này mới hiểu được, biển rộng lớn cỡ nào.
Hắn đứng ở trên đỉnh một khối đá lớn, mặc cho gió mạnh thổi đập vào mặt. Lúc này bầu trời tối sầm, mây đen lơ lửng trên mặt biển, biến mặt biển xanh thành màu đen.
Dưới mây đen, sóng biển gầm thét, sóng lớn cuộn trào, tầng tầng lớp lớp vọt về phía bờ. Khi nó tới bờ, thì sóng lớn lúc này đã cao 10 trượng, những âm thanh như sấm sét đập vào bờ.
Khối đá mà Kỷ Nhược Trần đứng mặc dù cao tới 50 trượng, nhưng mà sóng lớn vẫn cứ va đập vào làm ướt áo của hắn.
Trong sóng biển mênh mông đột nhiên hiện ra một thân ảnh, chân nàng đứng trên sóng lớn, khi sóng tới bờ, nàng phóng lên đứng cạnh Kỷ Nhược Trần. Người đó chính là Cố Thanh.
- Con đường tiến vào Đông Hải ở vùng này, nhưng mà hôm nay sóng biển quá lớn, bên dưới mặt nước toàn là dòng nước chảy lung tung, không cách nào nhận ra phương hướng chính xác.
Cố Thanh nói
Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói:
- Ta rất thích sóng biển hôm nay!
Khăn buộc tóc của hắn đột nhiên bị đứt thành hai mảnh, tung bay theo gió, trong nháy măt đã bay tới cuôi chân trời. Mất đi ràng buộc, mái tóc đen của Kỷ Nhược Trân bị gió thổi bay tung tóe.
Hắn bỗng nhiên cầm tay Cố Thanh, đón gió mà đứng, tay áo tung bay, đột nhiên kêu lên một tiếng!
Tiếng kêu này như phượng gáy rồng gầm, xông thẳng lên chín tầng trời, giống như là sấm sét, ngay cả tiếng sóng cũng không cách nào lấn át được.
Thanh âm ngược gió mà đi, lướt qua vạn dặm sóng cuộn, đánh thẳng vào nơi sâu nhất của Đông Hải, trên mặt biển đột nhiên vang lên một tiếng nổ!
Bên ngoài trăm trượng đột nhiên hình thành một con sóng cao tới hơn trăm trượng, con sóng này đứng thẳng trên mặt biển, trong thời gian uống cạn chén trà, mới ầm một tiếng đổ xuống. Lúc này, tiếng kêu của Kỷ Nhược Trần mới tán đi.
Cố Thanh bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nói:
- Tiểng quỷ kêu này của huynh có lẽ gọi ra cả đầu trâu mặt ngựa trong phương viên trăm dặm, nhưng mà nó đúng là có uy thế!
Nàng ngừng lại một chút, nhìn chỗ bàn tay mà hai người đang nắm lại nói:
- Hơn nữa lá gan của huynh sao bỗng nhiên lớn vậy?
Khuôn mặt Kỷ Nhược Trần ửng hồng lên, dáng vẻ bệ vệ lập tức giảm đi ba phần, hắn không dám nhìn mặt Cố Thanh, cuống quít nói:
- Ta thấy hôm nay mưa gió mịt mù, sóng biển trùm trời, trong lòng có cảm hứng mà thôi!
Hắn vừa nói vừa định rút tay ra, nhưng Cố Thanh đâu có chịu cho hắn bỏ trốn. Cố Thanh nhìn Kỷ Nhược Trần, thấy Kỷ Nhược Trần xoay đầu lại, trong ánh mắt của hắn ánh lên sự vui vẻ, đâu có chút nào kinh hoảng sợ hãi? Cố Thanh lúc này mới chợt hiểu, hóa ra là hắn đang trêu mình, cho nên mặt nàng lập tức đỏ lên.
Trong lòng Kỷ Nhược Trần vui sướng nói không nên lời, ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, duỗi tay ôm bả vai của Cố Thanh.
Cố Thanh mỉm cười đứng thẳng không tránh không né. Nhưng không ngờ trên mặt biển lúc này lại có một tiếng gầm còn to hơn của Kỷ Nhược Trân:
- Tiểu tử phóng đãng kia, vô cớ tự nhiên gầm lên như quỷ làm gì? Nếu như không cho bổn tướng quân một lý do thỏa mãn, thì hôm nay ta sẽ ăn sống ngươi!
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, hắn buông Cố Thanh, nhìn về phía mặt biển. Lúc này, Cố Thanh cũng nhìn tới, nụ cười của nàng hoàn toàn biến mất, khôi phục sự lãnh đạm trời sinh, trong trời đất lúc này có lưu lại chút sát khí nhàn nhạt.
Trong biển có một đại hán đang đứng thẳng, mặc cho sóng dữ cuộn trào, trên người hắn khoác Thanh Đồng trọng giáp, cầm trong tay một thanh Lôi Kim đại chuỳ, màu xanh nhạt, hai hàng lông mày dài tới nửa xích, bay múa trên không trung giống như là hai chiếc dĩa.
Đi theo phía sau đại hán kia còn có tới tận 4,5 người. Nhìn trang phục và đạo hạnh của chúng thì có lẽ là quân lính của hắn, nhưng mà có một chút binh tốt như vậy cũng dám xưng là bản tướng quân, người này đúng là thích huênh hoang.
KỷNhược Trần mỉm cười hướng người nọ chắp tay, nói:
- Không biết vị tướng quân này cao tính đại danh là gì, có phải xuất thân từ Tử Kim Bạch Ngọc Cung của Đông Hải?
Người nọ lập tức ưỡn ngực, thái độ càng thêm cuồng ngạo:
- Bản tướng quân chính là Tĩnh Hải đại tướng quân dẫn theo đội số 3 và số 5 đi tuần biển, không không là Tướng quân dẫn đội Trịnh Mâu! Đông Hải chúng ta lúc này đang trong thời buổi rối loạn, người vào nhầm giết không tha. Nhưng mà ta thấy ngươi cũng biết sự lợi hại của Tử Kim Bạch Ngọc Cung, cho nên hôm nay bản tướng quân cho các ngươi một con đường sống, mau chóng rời khỏi đây, nếu không đừng trách bản tướng quân vô tình!-
Kỷ Nhược Trần lại thi lễ một cái, nói:
- Hóa ra là Trịnh Mâu tướng quân, đại danh của tướng quân như sâm bên tai! Ta cũng có một chuyện muôn thỉnh giáo Trịnh tướng quân...
- Không phải, ta là Mâu tướng quân! Hóa ra các ngươi ở trên đất liền mà cũng biết đại danh của ta ư, a ha ha ha! Bản tướng quân nổi danh như vậy, thật sự là không ngờ! Bản tướng quân hôm nay tâm tình rất tốt, ngươi có chuyện gì thì mau chóng hỏi đi!
Kỷ Nhược Trần hàm cười hỏi:
- Trịnh tướng quân tuần thú bát phương, đối với Đông Hải rõ như trong lòng bàn tay, không biết trong biển này có một nơi rộng 770 dặm, nó ở chỗ nào?
Trịnh Mâu lui nửa bước, cả kinh nói:
- Ngươi nói Địa Hỏa Liệt Cốc? Đây chính là tuyệt địa! Những người như các ngươi sao lại biết Địa Hỏa Liệt Cốc? Nghe nói trọng Địa Hỏa cốc dung nham nóng chảy, nước sôi sùng sục, ngay cả bản tướng quân cũng không dám tới gần. Được rồi tiểu tử! Bản tướng quân là Mâu tướng quân, không nên nhầm lẫn nữa!
Kỷ Nhược Trần gật đầu, đạo:
- Nếu như Trịnh tướng quân biết Địa Hỏa Liệt côc, vậy thìxin mời dân đường đi!
Trịnh Mâu không hiểu ra sao, ngỡ ngàng hỏi:
- Ngươi đang nói cái gì?
Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói:
- Chỗ chúng ta muốn đi chính là Địa Hỏa Liệt Cốc, nhưng mà Đông Hải hiện giờ sóng gió rất mãnh liệt. Tị Thủy Chú mà trước kia ta chuẩn bị không dùng được nữa, trong khi uy lực của dòng nước lại lớn. Rơi vào đường cùng, ta cũng bất đắc dĩ mới dùng tới hạ sách này, nếu như Trịnh Tướng quân đã xuất hiện, vậy thì xin mời tướng quân dẫn đường cho chúng ta. Có tướng quân ở bên cạnh cho dù nơi này có sóng to hơn nữa cũng chẳng là gì.-
Trịnh Mâu ngây người trong chốc lát, sau đó hắn mới hiểu được, mặt hắn đỏ lên, phẫn nộ quát một tiếng:
- Hóa ra ngươi muốn bắt bản tướng quân làm con tin, làm lính dẫn đường cho ngươi! Lá gan của ngươi thật lớn!
Lúc này trong biển lại dâng lên một con sóng, trên đỉnh của con sóng có một tướng quân hung ác tay cầm đinh ba. Người này khác hắn với Trịnh Mâu, bởi nửa thân dưới của hắn là thân rắn.
Hắn vừa hiện thân đã lập tức hét lớn:
- Trịnh Mâu, ngươi ở nơi này bần thần làm gì, còn không mau làm thịt hai người này, rồi mau chóng về phía nam tuần tra? Nơi đó đã không có người canh tuần trong hai giờ đồng hồ rồi. Nếu như có người trà trộn vào, coi chừng bản tướng quân hủy cái giáp xác của ngươi!
Trịnh Mâu sợ hãi co rụt cái cổ lại, sau đó căm tức nhìn Kỷ Nhược Trần, cầm Lôi Kim Đại chủy, rống một tiếng đập xuống đầu Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần hoàn toàn không để ý đến Trịnh Mâu, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, chỉ nhìn chằm chằm vào người mới trồi lên mặt nước.
Người này đạo hạnh mạnh mẽ, hơn Kỷ Nhược Trần rất nhiều, xem ra hắn mới là tướng quân chân chính của Tử Kim Bạch Ngọc cung.
Cho dù Kỷ Nhược Trần lúc này đạo tâm đã đạt tới cảnh giới chân nguyên đại đạo, lại có nhiều tiên quyết diệu pháp phòng thân, nhưng mà cũng không dám khinh địch. Huống chi, nơi này là nơi của người ta, đâu phải là đất liền.
Hắn đứng ở trên đỉnh một khối đá lớn, mặc cho gió mạnh thổi đập vào mặt. Lúc này bầu trời tối sầm, mây đen lơ lửng trên mặt biển, biến mặt biển xanh thành màu đen.
Dưới mây đen, sóng biển gầm thét, sóng lớn cuộn trào, tầng tầng lớp lớp vọt về phía bờ. Khi nó tới bờ, thì sóng lớn lúc này đã cao 10 trượng, những âm thanh như sấm sét đập vào bờ.
Khối đá mà Kỷ Nhược Trần đứng mặc dù cao tới 50 trượng, nhưng mà sóng lớn vẫn cứ va đập vào làm ướt áo của hắn.
Trong sóng biển mênh mông đột nhiên hiện ra một thân ảnh, chân nàng đứng trên sóng lớn, khi sóng tới bờ, nàng phóng lên đứng cạnh Kỷ Nhược Trần. Người đó chính là Cố Thanh.
- Con đường tiến vào Đông Hải ở vùng này, nhưng mà hôm nay sóng biển quá lớn, bên dưới mặt nước toàn là dòng nước chảy lung tung, không cách nào nhận ra phương hướng chính xác.
Cố Thanh nói
Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói:
- Ta rất thích sóng biển hôm nay!
Khăn buộc tóc của hắn đột nhiên bị đứt thành hai mảnh, tung bay theo gió, trong nháy măt đã bay tới cuôi chân trời. Mất đi ràng buộc, mái tóc đen của Kỷ Nhược Trân bị gió thổi bay tung tóe.
Hắn bỗng nhiên cầm tay Cố Thanh, đón gió mà đứng, tay áo tung bay, đột nhiên kêu lên một tiếng!
Tiếng kêu này như phượng gáy rồng gầm, xông thẳng lên chín tầng trời, giống như là sấm sét, ngay cả tiếng sóng cũng không cách nào lấn át được.
Thanh âm ngược gió mà đi, lướt qua vạn dặm sóng cuộn, đánh thẳng vào nơi sâu nhất của Đông Hải, trên mặt biển đột nhiên vang lên một tiếng nổ!
Bên ngoài trăm trượng đột nhiên hình thành một con sóng cao tới hơn trăm trượng, con sóng này đứng thẳng trên mặt biển, trong thời gian uống cạn chén trà, mới ầm một tiếng đổ xuống. Lúc này, tiếng kêu của Kỷ Nhược Trần mới tán đi.
Cố Thanh bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nói:
- Tiểng quỷ kêu này của huynh có lẽ gọi ra cả đầu trâu mặt ngựa trong phương viên trăm dặm, nhưng mà nó đúng là có uy thế!
Nàng ngừng lại một chút, nhìn chỗ bàn tay mà hai người đang nắm lại nói:
- Hơn nữa lá gan của huynh sao bỗng nhiên lớn vậy?
Khuôn mặt Kỷ Nhược Trần ửng hồng lên, dáng vẻ bệ vệ lập tức giảm đi ba phần, hắn không dám nhìn mặt Cố Thanh, cuống quít nói:
- Ta thấy hôm nay mưa gió mịt mù, sóng biển trùm trời, trong lòng có cảm hứng mà thôi!
Hắn vừa nói vừa định rút tay ra, nhưng Cố Thanh đâu có chịu cho hắn bỏ trốn. Cố Thanh nhìn Kỷ Nhược Trần, thấy Kỷ Nhược Trần xoay đầu lại, trong ánh mắt của hắn ánh lên sự vui vẻ, đâu có chút nào kinh hoảng sợ hãi? Cố Thanh lúc này mới chợt hiểu, hóa ra là hắn đang trêu mình, cho nên mặt nàng lập tức đỏ lên.
Trong lòng Kỷ Nhược Trần vui sướng nói không nên lời, ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, duỗi tay ôm bả vai của Cố Thanh.
Cố Thanh mỉm cười đứng thẳng không tránh không né. Nhưng không ngờ trên mặt biển lúc này lại có một tiếng gầm còn to hơn của Kỷ Nhược Trân:
- Tiểu tử phóng đãng kia, vô cớ tự nhiên gầm lên như quỷ làm gì? Nếu như không cho bổn tướng quân một lý do thỏa mãn, thì hôm nay ta sẽ ăn sống ngươi!
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, hắn buông Cố Thanh, nhìn về phía mặt biển. Lúc này, Cố Thanh cũng nhìn tới, nụ cười của nàng hoàn toàn biến mất, khôi phục sự lãnh đạm trời sinh, trong trời đất lúc này có lưu lại chút sát khí nhàn nhạt.
Trong biển có một đại hán đang đứng thẳng, mặc cho sóng dữ cuộn trào, trên người hắn khoác Thanh Đồng trọng giáp, cầm trong tay một thanh Lôi Kim đại chuỳ, màu xanh nhạt, hai hàng lông mày dài tới nửa xích, bay múa trên không trung giống như là hai chiếc dĩa.
Đi theo phía sau đại hán kia còn có tới tận 4,5 người. Nhìn trang phục và đạo hạnh của chúng thì có lẽ là quân lính của hắn, nhưng mà có một chút binh tốt như vậy cũng dám xưng là bản tướng quân, người này đúng là thích huênh hoang.
KỷNhược Trần mỉm cười hướng người nọ chắp tay, nói:
- Không biết vị tướng quân này cao tính đại danh là gì, có phải xuất thân từ Tử Kim Bạch Ngọc Cung của Đông Hải?
Người nọ lập tức ưỡn ngực, thái độ càng thêm cuồng ngạo:
- Bản tướng quân chính là Tĩnh Hải đại tướng quân dẫn theo đội số 3 và số 5 đi tuần biển, không không là Tướng quân dẫn đội Trịnh Mâu! Đông Hải chúng ta lúc này đang trong thời buổi rối loạn, người vào nhầm giết không tha. Nhưng mà ta thấy ngươi cũng biết sự lợi hại của Tử Kim Bạch Ngọc Cung, cho nên hôm nay bản tướng quân cho các ngươi một con đường sống, mau chóng rời khỏi đây, nếu không đừng trách bản tướng quân vô tình!-
Kỷ Nhược Trần lại thi lễ một cái, nói:
- Hóa ra là Trịnh Mâu tướng quân, đại danh của tướng quân như sâm bên tai! Ta cũng có một chuyện muôn thỉnh giáo Trịnh tướng quân...
- Không phải, ta là Mâu tướng quân! Hóa ra các ngươi ở trên đất liền mà cũng biết đại danh của ta ư, a ha ha ha! Bản tướng quân nổi danh như vậy, thật sự là không ngờ! Bản tướng quân hôm nay tâm tình rất tốt, ngươi có chuyện gì thì mau chóng hỏi đi!
Kỷ Nhược Trần hàm cười hỏi:
- Trịnh tướng quân tuần thú bát phương, đối với Đông Hải rõ như trong lòng bàn tay, không biết trong biển này có một nơi rộng 770 dặm, nó ở chỗ nào?
Trịnh Mâu lui nửa bước, cả kinh nói:
- Ngươi nói Địa Hỏa Liệt Cốc? Đây chính là tuyệt địa! Những người như các ngươi sao lại biết Địa Hỏa Liệt Cốc? Nghe nói trọng Địa Hỏa cốc dung nham nóng chảy, nước sôi sùng sục, ngay cả bản tướng quân cũng không dám tới gần. Được rồi tiểu tử! Bản tướng quân là Mâu tướng quân, không nên nhầm lẫn nữa!
Kỷ Nhược Trần gật đầu, đạo:
- Nếu như Trịnh tướng quân biết Địa Hỏa Liệt côc, vậy thìxin mời dân đường đi!
Trịnh Mâu không hiểu ra sao, ngỡ ngàng hỏi:
- Ngươi đang nói cái gì?
Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói:
- Chỗ chúng ta muốn đi chính là Địa Hỏa Liệt Cốc, nhưng mà Đông Hải hiện giờ sóng gió rất mãnh liệt. Tị Thủy Chú mà trước kia ta chuẩn bị không dùng được nữa, trong khi uy lực của dòng nước lại lớn. Rơi vào đường cùng, ta cũng bất đắc dĩ mới dùng tới hạ sách này, nếu như Trịnh Tướng quân đã xuất hiện, vậy thì xin mời tướng quân dẫn đường cho chúng ta. Có tướng quân ở bên cạnh cho dù nơi này có sóng to hơn nữa cũng chẳng là gì.-
Trịnh Mâu ngây người trong chốc lát, sau đó hắn mới hiểu được, mặt hắn đỏ lên, phẫn nộ quát một tiếng:
- Hóa ra ngươi muốn bắt bản tướng quân làm con tin, làm lính dẫn đường cho ngươi! Lá gan của ngươi thật lớn!
Lúc này trong biển lại dâng lên một con sóng, trên đỉnh của con sóng có một tướng quân hung ác tay cầm đinh ba. Người này khác hắn với Trịnh Mâu, bởi nửa thân dưới của hắn là thân rắn.
Hắn vừa hiện thân đã lập tức hét lớn:
- Trịnh Mâu, ngươi ở nơi này bần thần làm gì, còn không mau làm thịt hai người này, rồi mau chóng về phía nam tuần tra? Nơi đó đã không có người canh tuần trong hai giờ đồng hồ rồi. Nếu như có người trà trộn vào, coi chừng bản tướng quân hủy cái giáp xác của ngươi!
Trịnh Mâu sợ hãi co rụt cái cổ lại, sau đó căm tức nhìn Kỷ Nhược Trần, cầm Lôi Kim Đại chủy, rống một tiếng đập xuống đầu Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần hoàn toàn không để ý đến Trịnh Mâu, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, chỉ nhìn chằm chằm vào người mới trồi lên mặt nước.
Người này đạo hạnh mạnh mẽ, hơn Kỷ Nhược Trần rất nhiều, xem ra hắn mới là tướng quân chân chính của Tử Kim Bạch Ngọc cung.
Cho dù Kỷ Nhược Trần lúc này đạo tâm đã đạt tới cảnh giới chân nguyên đại đạo, lại có nhiều tiên quyết diệu pháp phòng thân, nhưng mà cũng không dám khinh địch. Huống chi, nơi này là nơi của người ta, đâu phải là đất liền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.