Chương 239: Luyện Hồn 3
Yên Vũ Giang Nam
03/04/2017
Văn Vương Sơn Hà Đỉnh chậm rãi xoay tròn trên không trung, bị thanh quang bao phủ, hình như còn có huyết quang lờ mờ. Nó
không thèm để ý tới ý niệm thu hồi của Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần đưa mắt nhìn chung quanh, thấy Đông Hải gió to sóng lớn, mây đen đã dày đặc, sóng vỗ trùng trùng, trong làn nước có mấy thi thể trôi bập bềnh, nhìn kỹ thì chính là những quân lính do Trịnh Mâu mang tới.
Nhãn lực của Kỷ Nhược Trần hiện giờ đã có tiến bộ hơn trước, biết bọn thủy tốt này khi chết đều bị hồn phách ly thể.
Hắn nhớ lại mấy đạo quang mang bị Văn Vương Sơn Hà Đỉnh hút vào, mới dám khẳng định, thanh âm của Văn Vương Sơn Hà Đỉnh vang lên là để hút hồn phách!
Nhìn Văn Vương Sơn Hà Đỉnh cách đó không xa, trong lòng Kỷ Nhược Trần phát lạnh, lén lút lui về phía sau. Nhưng khi hắn khẽ động, Văn Vương Sơn Hà Đỉnh hình như cũng có cảm ứng, nó bay tới trước mặt của Kỷ Nhược Trần!
Văn Vương Sơn Hà Đỉnh ông một tiếng rung động, từ miệng đỉnh bay ra một chùm sương mù, ở giữa sương mù có một viên ngọc châu màu xanh.
Thần thức của Kỷ Nhược Trần một lần nữa lại được nối lại với Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, quang mang lóe lên, đỉnh đồng ẩn vào trong cơ thể của hắn.
Kỷ Nhược Trần đưa tay cầm lấy viên ngọc châu màu xanh, cẩn thận quan sát thì biết đây là một viên Thủy Hồn châu.
Trong Thủy Hồn châu ẩn chứa quang hoa thuộc tính Thủy, còn thiếu 4 thuộc tính Kim, Mộc, Hỏa, Thổ nữa là hợp thành Ngũ Hành châu, chính là một trong những tài liệu để luyện chế pháp bảo có thuộc tính ngũ hành hoặc lập Ngũ Hành trận.
Kỷ Nhược Trần biết trong Đạo Đức tông còn một số lượng lớn Ngũ Hành châu, hắn vẫn thường lấy sử dụng, nhưng không biết Ngũ Hành châu được chế ra như thế nào.
Linh giác Kỷ Nhược Trần không giống tầm thường, hắn đã sớm nhận ra viện Thủy châu này không có một chút tạp chất nào, bên trong nó còn có một luồng oán khí thấp thoáng như hình bóng của Đông Hải tướng quân.
Lẽ nào Đông Hải tướng quân bị Văn Vương Sơn Hà Đỉnh luyện hóa thành hồn châu.
Cố Thanh đứng bên Kỷ Nhược Trần nhìn Hồn châu, khẽ thở dài:
- Xem ra viên Thủy Hồn châu này được luyện thành từ hồn phách máu huyết của Đông Hải tướng quân. Nhược Trần, lúc nãy là bản mạng pháp khí của huynh sao, sao lại bá đạo như vậy?
Kỷ Nhược Trân ngẩn ngơ trong chốc lát, thực sự không biết nên trả lời như thế nào, chỉ mói:
- Cái đỉnh đồng này vô cùng kỳ diệu, ta vẫn không biết cách dùng nó như thể nào. Chuyện này... trước đây ta lúôn dùng nó để sắc thuốc, hoặc là đập vào người khác, tới bây giờ vẫn không biết nó còn có công dụng gì khác nữa cả. Còn về phần nó có phải là bản mạng pháp khí của ta hay không ta cũng chẳng biết nữa!
Cố Thanh nhìn Kỷ Nhược Trần, than thở:
- Nhược Trần, trên người của huynh có mang rất nhiều nhân quả của kiếp trước, đồng thời cũng có nhiều cơ duyên. Nói thí dụ như Giải Ly Tiên Quyết, hiện giờ cái đỉnh đồng kia chắc cũng vậy. Nhưng mà thần thức của huynh chưa mở, không biết được luân hồi hậu thế của kiếp trước, cho nên không biết tại sao chúng nó lại ở trong tay của huynh. Cái đỉnh đồng này nếu đã có thể luyện hóa Đông Hải tướng quân, thì nó thực sự rất hung lệ bá đạo.
Kỷ Nhược Trần nhìn những thi thể nổi bập bềnh trên biển, cau mày nói:
- Lúc nãy chính là thân thể thực sự của Đông Hải tướng quân? Thủ hạ của Đông Hải Tử Kim Bạch Ngọc Cung sao lại yếu như vậy, nếu đúng thì sao nó được xếp vào hạng Tam Đại huyền cảnh?
Cố Thanh nói:
- Nghe đồn Tử Kim Bạch Ngọc Cung ở trung ương của Đông Hải, chìm dưới đáy biển đã rất nhiều năm, chỉ thỉnh thoảng mới nổi lên trên mặt nước. Do sinh sống trong biển, cho nên môn nhân của họ tu luyện những đạo pháp rất đặc thù, cứ kéo dài mãi như vậy, nên họ có sự khác nhau với chúng ta, dần dần giống với thủy yêu. Trong Tử Kim Bạch Ngọc Cung có không ít yêu tộc, nhưng mà đại bộ phận đệ tử của Long Hoàng đều là người, cũng chỉ có số ít là yêu mà thôi, cho nên người tu đạo vẫn coi họ là đồng loại. Huynh nhìn Trịnh Mâu kia là biết.
Kỷ Nhược Trần nhìn theo phướng hướng mà Cố Thanh, chỉ thấy một thi thể giống như một con Tôm Hùm dài chừng nửa trượng, chẳng qua bên trên là một cái đầu người.
Lúc này Trịnh Mâu đã không còn sức sống, hồn phách đã bị dung nhập vào trong thủy châu của Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần nhìn thi thể của Trịnh Mâu, bỗng nhiên “A!” một tiếng, bay tới bên cạnh hắn, đưa tay muốn lật thi thể lên. Nhưng muốn lật một con Tôm Hùm lớn như vậy đâu phải là chuyện dễ.
Cố Thanh cũng theo tới, nàng muốn xem Kỷ Nhược Trần muốn lấy thứ gì ở trên thân hình của Trịnh Mâu.
Kỷ Nhược Trần chỉ vào Trịnh Mâu, cau mày nói:
- Muội xem, hai cái càng của hắn một lớn một nhỏ, dài chưa tới nửa thước, chắc chắn là vừa mọc ra, trên vỏ của hắn toàn là vết thương, có rất nhiều vết thương mới, dưới thân cũng có tới bảy, tám cái càng. Theo như lý thuyết bốn cái bên dưới cũng phải mọc ra rồi, nhưng mà tới lúc này cũng chẳng có dấu hiệu gì, điều đó cũng nói lên rằng, đây là những vết thương mới bị trong những ngày gần đây. Ta thấy rất kỳ quái, Tử Kim Bạch Ngọc Cung tại sao lại phái những thương binh này tới tuần tra? Xem ra nhân thủ của bọn họ thiếu, không coi chúng ta ra gì.
Cố Thanh nhìn Kỷ Nhược Trần, mỉm cười nói:
- Nhược Trần, không ngờ huynh lại cần thận tỉ mỉ như vậy, chỉ căn cứ vào một dấu vết nhỏ như vậy cũng có thể suy đoán được. Trước đây muội đúng là coi thường huynh rồi. Tử Kim Bạch Ngọc Cung rất có thể là gặp phải chuyện gì đó phiền toái, nhưng cũng tiện cho chúng ta hành sự.
KỷNhược Trần nhìn Thủy Hồn châu trong tay một chút, nói:
- Viên Thủy Hồn châu này vừa vặn có thể bổ sung vào chỗ tài liệu mà chúng ta thiếu hụt, chế thành hai cái Tị thủy quyết, chắc là có thể tiến vào Đông Hải. Không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp tới như vậy!
KỷNhược Trần lập tức trở lại bờ, từ trong Huyền Tâm Giới Chỉ lấy ra hai cái ngọc giản màu trắng, một ít kim xa, một lọ Huyền Băng thủy.
Cô Thanh trợ gửp hắn bố trí pháp trận luyện khí. Kỷ Nhược Trần đốt xong ba cái thủy châu, thì trong lòng bỗng sinh ra sự do dự. Sau một lát, hắn mới phun ra Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, dường như không dám dùng nó để luyện khí.
Cố Thanh giục mãi, Kỷ Nhược Trần mới đem toàn bộ nguyên liệu bỏ vào trong Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, đốt tam muội chân hỏa lập tức luyện khí.
Lúc này chế pháp khí vô cùng thuận lợi, trong Văn Vương Sơn Hà Đỉnh mơ hồ hiện ra linh lực, theo ý của Kỷ Nhược Trần mà di chuyển, luyện chế hai cái Tị thủy quyết vốn cần sáu canh giờ, vậy mà bây giờ chỉ dùng tới 1 canh giờ đã đại công cáo thành.
Sau khi thu Tị Thủy Quyết, Kỷ Nhược Trần cẩn thận từng li từng tí thu hồi Văn Vương Sơn Hà Đỉnh.
Ngay khi Kỷ Nhược Trần thúc dục pháp lực của Tị Thủy quyết, chuẩn bị lặn xuống nước, thì Cố Thanh bỗng nhiên gọi hắn lại.
Nàng ngưng thần nhìn Kỷ Nhược Trần, một lát sau mới thở dài nói:
- Nhược Trần, đừng vội trách muội lắm miệng, đỉnh đồng của huynh có uy lực vô cùng. Lúc nãy muội ở bên cạnh nhìn nó, phát hiện sát khí của nó. Sau này huynh ít dùng nó đi một chút. Đạo hạnh của huynh sau này sẽ tăng tiến dần dần, bây giờ nó mới có thể luyện yêu, biết đâu sau này nó có thể luyện cả người!
Kỷ Nhược Trần ngẩn người, gật đầu ứng, sau đó lặn xuống Đông Hải. Cố Thanh thở dài một tiêng lắc đầu, cũng theo hắn lặn xuống nước.
Kỷ Nhược Trần giống như một người cá, hăng hái đi trước, nhưng mà trong lòng hắn lại không thể nào bình tĩnh được. Ngay khi hắn thu hồi Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, trong thần thức của hắn lại hiện lên một đạo pháp quyết.
Bây giờ, hắn đã biết cách sử dụng đỉnh đồng, trấn luyện yêu tộc thiên hạ.
Kỷ Nhược Trần đưa mắt nhìn chung quanh, thấy Đông Hải gió to sóng lớn, mây đen đã dày đặc, sóng vỗ trùng trùng, trong làn nước có mấy thi thể trôi bập bềnh, nhìn kỹ thì chính là những quân lính do Trịnh Mâu mang tới.
Nhãn lực của Kỷ Nhược Trần hiện giờ đã có tiến bộ hơn trước, biết bọn thủy tốt này khi chết đều bị hồn phách ly thể.
Hắn nhớ lại mấy đạo quang mang bị Văn Vương Sơn Hà Đỉnh hút vào, mới dám khẳng định, thanh âm của Văn Vương Sơn Hà Đỉnh vang lên là để hút hồn phách!
Nhìn Văn Vương Sơn Hà Đỉnh cách đó không xa, trong lòng Kỷ Nhược Trần phát lạnh, lén lút lui về phía sau. Nhưng khi hắn khẽ động, Văn Vương Sơn Hà Đỉnh hình như cũng có cảm ứng, nó bay tới trước mặt của Kỷ Nhược Trần!
Văn Vương Sơn Hà Đỉnh ông một tiếng rung động, từ miệng đỉnh bay ra một chùm sương mù, ở giữa sương mù có một viên ngọc châu màu xanh.
Thần thức của Kỷ Nhược Trần một lần nữa lại được nối lại với Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, quang mang lóe lên, đỉnh đồng ẩn vào trong cơ thể của hắn.
Kỷ Nhược Trần đưa tay cầm lấy viên ngọc châu màu xanh, cẩn thận quan sát thì biết đây là một viên Thủy Hồn châu.
Trong Thủy Hồn châu ẩn chứa quang hoa thuộc tính Thủy, còn thiếu 4 thuộc tính Kim, Mộc, Hỏa, Thổ nữa là hợp thành Ngũ Hành châu, chính là một trong những tài liệu để luyện chế pháp bảo có thuộc tính ngũ hành hoặc lập Ngũ Hành trận.
Kỷ Nhược Trần biết trong Đạo Đức tông còn một số lượng lớn Ngũ Hành châu, hắn vẫn thường lấy sử dụng, nhưng không biết Ngũ Hành châu được chế ra như thế nào.
Linh giác Kỷ Nhược Trần không giống tầm thường, hắn đã sớm nhận ra viện Thủy châu này không có một chút tạp chất nào, bên trong nó còn có một luồng oán khí thấp thoáng như hình bóng của Đông Hải tướng quân.
Lẽ nào Đông Hải tướng quân bị Văn Vương Sơn Hà Đỉnh luyện hóa thành hồn châu.
Cố Thanh đứng bên Kỷ Nhược Trần nhìn Hồn châu, khẽ thở dài:
- Xem ra viên Thủy Hồn châu này được luyện thành từ hồn phách máu huyết của Đông Hải tướng quân. Nhược Trần, lúc nãy là bản mạng pháp khí của huynh sao, sao lại bá đạo như vậy?
Kỷ Nhược Trân ngẩn ngơ trong chốc lát, thực sự không biết nên trả lời như thế nào, chỉ mói:
- Cái đỉnh đồng này vô cùng kỳ diệu, ta vẫn không biết cách dùng nó như thể nào. Chuyện này... trước đây ta lúôn dùng nó để sắc thuốc, hoặc là đập vào người khác, tới bây giờ vẫn không biết nó còn có công dụng gì khác nữa cả. Còn về phần nó có phải là bản mạng pháp khí của ta hay không ta cũng chẳng biết nữa!
Cố Thanh nhìn Kỷ Nhược Trần, than thở:
- Nhược Trần, trên người của huynh có mang rất nhiều nhân quả của kiếp trước, đồng thời cũng có nhiều cơ duyên. Nói thí dụ như Giải Ly Tiên Quyết, hiện giờ cái đỉnh đồng kia chắc cũng vậy. Nhưng mà thần thức của huynh chưa mở, không biết được luân hồi hậu thế của kiếp trước, cho nên không biết tại sao chúng nó lại ở trong tay của huynh. Cái đỉnh đồng này nếu đã có thể luyện hóa Đông Hải tướng quân, thì nó thực sự rất hung lệ bá đạo.
Kỷ Nhược Trần nhìn những thi thể nổi bập bềnh trên biển, cau mày nói:
- Lúc nãy chính là thân thể thực sự của Đông Hải tướng quân? Thủ hạ của Đông Hải Tử Kim Bạch Ngọc Cung sao lại yếu như vậy, nếu đúng thì sao nó được xếp vào hạng Tam Đại huyền cảnh?
Cố Thanh nói:
- Nghe đồn Tử Kim Bạch Ngọc Cung ở trung ương của Đông Hải, chìm dưới đáy biển đã rất nhiều năm, chỉ thỉnh thoảng mới nổi lên trên mặt nước. Do sinh sống trong biển, cho nên môn nhân của họ tu luyện những đạo pháp rất đặc thù, cứ kéo dài mãi như vậy, nên họ có sự khác nhau với chúng ta, dần dần giống với thủy yêu. Trong Tử Kim Bạch Ngọc Cung có không ít yêu tộc, nhưng mà đại bộ phận đệ tử của Long Hoàng đều là người, cũng chỉ có số ít là yêu mà thôi, cho nên người tu đạo vẫn coi họ là đồng loại. Huynh nhìn Trịnh Mâu kia là biết.
Kỷ Nhược Trần nhìn theo phướng hướng mà Cố Thanh, chỉ thấy một thi thể giống như một con Tôm Hùm dài chừng nửa trượng, chẳng qua bên trên là một cái đầu người.
Lúc này Trịnh Mâu đã không còn sức sống, hồn phách đã bị dung nhập vào trong thủy châu của Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần nhìn thi thể của Trịnh Mâu, bỗng nhiên “A!” một tiếng, bay tới bên cạnh hắn, đưa tay muốn lật thi thể lên. Nhưng muốn lật một con Tôm Hùm lớn như vậy đâu phải là chuyện dễ.
Cố Thanh cũng theo tới, nàng muốn xem Kỷ Nhược Trần muốn lấy thứ gì ở trên thân hình của Trịnh Mâu.
Kỷ Nhược Trần chỉ vào Trịnh Mâu, cau mày nói:
- Muội xem, hai cái càng của hắn một lớn một nhỏ, dài chưa tới nửa thước, chắc chắn là vừa mọc ra, trên vỏ của hắn toàn là vết thương, có rất nhiều vết thương mới, dưới thân cũng có tới bảy, tám cái càng. Theo như lý thuyết bốn cái bên dưới cũng phải mọc ra rồi, nhưng mà tới lúc này cũng chẳng có dấu hiệu gì, điều đó cũng nói lên rằng, đây là những vết thương mới bị trong những ngày gần đây. Ta thấy rất kỳ quái, Tử Kim Bạch Ngọc Cung tại sao lại phái những thương binh này tới tuần tra? Xem ra nhân thủ của bọn họ thiếu, không coi chúng ta ra gì.
Cố Thanh nhìn Kỷ Nhược Trần, mỉm cười nói:
- Nhược Trần, không ngờ huynh lại cần thận tỉ mỉ như vậy, chỉ căn cứ vào một dấu vết nhỏ như vậy cũng có thể suy đoán được. Trước đây muội đúng là coi thường huynh rồi. Tử Kim Bạch Ngọc Cung rất có thể là gặp phải chuyện gì đó phiền toái, nhưng cũng tiện cho chúng ta hành sự.
KỷNhược Trần nhìn Thủy Hồn châu trong tay một chút, nói:
- Viên Thủy Hồn châu này vừa vặn có thể bổ sung vào chỗ tài liệu mà chúng ta thiếu hụt, chế thành hai cái Tị thủy quyết, chắc là có thể tiến vào Đông Hải. Không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp tới như vậy!
KỷNhược Trần lập tức trở lại bờ, từ trong Huyền Tâm Giới Chỉ lấy ra hai cái ngọc giản màu trắng, một ít kim xa, một lọ Huyền Băng thủy.
Cô Thanh trợ gửp hắn bố trí pháp trận luyện khí. Kỷ Nhược Trần đốt xong ba cái thủy châu, thì trong lòng bỗng sinh ra sự do dự. Sau một lát, hắn mới phun ra Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, dường như không dám dùng nó để luyện khí.
Cố Thanh giục mãi, Kỷ Nhược Trần mới đem toàn bộ nguyên liệu bỏ vào trong Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, đốt tam muội chân hỏa lập tức luyện khí.
Lúc này chế pháp khí vô cùng thuận lợi, trong Văn Vương Sơn Hà Đỉnh mơ hồ hiện ra linh lực, theo ý của Kỷ Nhược Trần mà di chuyển, luyện chế hai cái Tị thủy quyết vốn cần sáu canh giờ, vậy mà bây giờ chỉ dùng tới 1 canh giờ đã đại công cáo thành.
Sau khi thu Tị Thủy Quyết, Kỷ Nhược Trần cẩn thận từng li từng tí thu hồi Văn Vương Sơn Hà Đỉnh.
Ngay khi Kỷ Nhược Trần thúc dục pháp lực của Tị Thủy quyết, chuẩn bị lặn xuống nước, thì Cố Thanh bỗng nhiên gọi hắn lại.
Nàng ngưng thần nhìn Kỷ Nhược Trần, một lát sau mới thở dài nói:
- Nhược Trần, đừng vội trách muội lắm miệng, đỉnh đồng của huynh có uy lực vô cùng. Lúc nãy muội ở bên cạnh nhìn nó, phát hiện sát khí của nó. Sau này huynh ít dùng nó đi một chút. Đạo hạnh của huynh sau này sẽ tăng tiến dần dần, bây giờ nó mới có thể luyện yêu, biết đâu sau này nó có thể luyện cả người!
Kỷ Nhược Trần ngẩn người, gật đầu ứng, sau đó lặn xuống Đông Hải. Cố Thanh thở dài một tiêng lắc đầu, cũng theo hắn lặn xuống nước.
Kỷ Nhược Trần giống như một người cá, hăng hái đi trước, nhưng mà trong lòng hắn lại không thể nào bình tĩnh được. Ngay khi hắn thu hồi Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, trong thần thức của hắn lại hiện lên một đạo pháp quyết.
Bây giờ, hắn đã biết cách sử dụng đỉnh đồng, trấn luyện yêu tộc thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.