Chương 211: Mênh mông 2
Yên Vũ Giang Nam
02/04/2017
Trong nháy mắt giáp mã tuần thành kia đã nghênh đón thân ảnh, kỵ sĩ lập tức rống một tiếng kinh thiên, thiết thương dài bốn trượng tuôn ra âm hỏa rừng rực, đâm tới thân ảnh kia một thương!
Vân Vũ Hoa chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân ảnh kia đột nhiên lưu lại vô số tàn ảnh, trong nháy mắt đã vòng quanh giáp mã tuần thành một vòng, thiết côn dài bốn xích trong tay liên tục kích lên bốn chân giác thú, bốn chân cứng như sắt của giác thú bỗng nhiên như làm từ bùn nặn bị một kích đập vỡ! Sau đó thân ảnh kia lại mọc lên như quỷ mỵ phía sau kỵ sĩ, mãi cho đến lúc đứng ngang cùng kỵ sĩ kia mới vung ngang một côn!
Một tiếng rầm vang lên, cái đầu cực đại của kỵ sĩ tung lên cao, bav thẳng lên hơn trăm trượng mới rơi xuống mặt đất! Thân thể khổng lồ nặng nề của hắn chậm rãi đổ về phía trước, giác thú tuy tứ chi bị đứt đoạn nhưng còn chưa chết, thân thể cao lớn nặng nề ngã vào trong đất đen không thể động đậy, chỉ là bị đau đớn ngửa mặt lên trời rú lên bi thảm, tiếng gào thê lương truyền khắp nơi!
Vân Vũ Hoa từ lâu đã chết chân đứng tại chỗ.
Trong nháy mắt, tốc độ của thân ảnh kia đâu chỉ tăng gắp bội, căn bản đã thấy không rõ quỹ tích bước chạy của hắn, nhưng mà bất kể là giác thú bị đánh gãy bốn vó hay là kỵ sĩ bị đánh bay đầu, mỗi một côn vung côn đều rõ ràng như vậy, dường như tia chớp giữa màn đêm, tuy là Vân Vũ Hoa nhắm lại hai mắt, năm côn vừa rỗi vẫn cứ hiện lên trong đầu xua tan không được.
Thân ảnh kia vẫn còn chưa hết ý, quay đầu lại nhìn cả trăm con giáp mà tuần thành đang đuổi gần phía sau, đột nhiên biến mất tại chỗ, vài cái lấp lóe hắn lại đón đầu chạy ào vào trong hàng ngũ giáp mã!
Trong đàn giáp mã đột nhiên mọc lên một màn hắc vụ bao phủ cả trăm con giáp mã tuần thành vào trong đó, cũng thấy không rõ tình hình cụ thể trong sương mù thế nào, chỉ nghe được tiếng rú liên tục của giác thú và tiếng thét rung trời của giáp sĩ!
Hầu như lại tại trong thời gian hắc vụ mới bùng lên, thân ảnh kia đã từ trong sương mù xuyên ra, lướt qua trước mặt Vân Vũ Hoa tại phía ngoài mấy trăm trượng rồi bay về phương xa. Bách kỵ giáp mà đồng loạt phi ra từ trong hắc vụ, chiến kỳ phất phới, lần thứ hai nhanh chóng đuổi theo.
Một cơn gió tại cõi âm chợt thổi tan đi hắc vụ, lộ ra ba con giác thú ngã trên mặt đất, đau đớn điên cuồng hú lên. Bốn tên thiết giáp kỵ sĩ bốn tay đều nằm bên cạnh tọa kỵ của mình, nhưng không hề động đậy. Một giáp sĩ vẫn còn đang nắm chặt chiến kỳ, cột cờ cắm sâu trong đất dựng thẳng lên cao. Nhưng cái đầu của giáp sĩ hộ kỳ khi lấy một góc độ quỷ dị quan sát thì đang treo ở bên mép cô.
Chiến kỳ dưới cơn gió lớn phần phật tung bay, không biết là ai giương lên.
Mãi đến khi một cánh tay tản ra mùi hôi khó ngửi lạnh lẽo ẩm ướt chụp vào vai, lúc này Vân Vũ Hoa mới từ trong kinh ngạc định thần lại, nhớ tới hiện tại mình cũng không phải có điều kiện mà thoải mái coi náo nhiệt, nàng cũng không quay đầu lại, vọt tới trước một bước rồi trở tay cầm cự kiếm quét về phía sau lưng, trong tiếng lách cách lại vang lên tiếng rống đau đớn.
Lúc này Vân Vũ Hoa mới quay đầu lại, quả nhiên thấy giáp mã tuần thành đã đi xa, những con quỷ đói vốn đã trốn ra xa lại xông tới lần nữa. Mà nàng bởi vì xem quá mê mẩn nên hoàn toàn không có chú ý đến bên này, không ngờ lại bị vây kín.
Vân Vũ Hoa khẽ cắn môi, cự kiếm rung lên, mang theo từng đạo kiếm quang như nước gợn, nhẹ nhàng xẹt qua cổ ba con quỷ đói đang xông lên trước nhất, sau đó nhẹ nhàng tránh đi chất lỏng màu xanh đang phun tới. Sau khi nhìn thân ảnh kia đánh một trận kinh tâm động phách, nàng lại có được chiến tâm. Chỉ là người nọ bất kể là thân pháp hay là côn thuật đều rất quen thuộc, khiến trong lòng nàng mơ hồ có chút khó chịu.
Mặc dù dễ dàng xử lý ba tên địch nhân, nhưng mà nhìn hàng trăm tên quỷ đói bốn phía, Vân Vũ Hoa vẫn biết trận chiến này sinh tử khó lường trước.
Nàng mới vừa chém ngã vài con quỷ đói, toàn bộ quỷ đói hình như đều cảm ứng được cái gì liền đứng đực tại chỗ, đồng thời quay đầu nhìn về phương xa. Vân Vũ Hoa dễ dàng chém ngã thêm hơn mười con quỷ đói, bản thân mình cũng không khỏi sợ hãi khẽ run lên.
Mặt đất lần thứ hai chấn động, thân ánh từ phương xa từ trong mây mù lao ra, phía sau vẫn đang đuổi theo đại đội giáp mã tuần thành, tuy nhiên số lượng hình như đã mất đi vài con, lúc này hắn cũng trông thấy Vân Vũ Hoa, đột nhiên tăng tốc vọt thẳng về phía nàng! Hắn vừa tăng tốc, tốc độ giống như sao băng, chỉ trong khoảnh khắc đã bỏ xa đám giáp mã ở phía sau.
Nghìn trượng chỉ thoáng qua, người nọ đã đứng ở trước mặt Vân Vũ Hoa, cây thiết côn dài bốn thước bay vòng vòng như gió trong tay dần dần hoãn lại.
Những tiếng bịch bịch bịch bịch khó chịu liên tiếp vang lên, toàn bộ quỷ đói trong vòng mười trượng của hắn đầu đều bị vỡ tung, lắc lư ngã xuống đất.
Vân Vũ Hoa kinh ngạc, trông từ xa mới thấy được hắn. Đúng là Kỷ Nhược Trần! Sao lại là hắn?
Hắn đứng ở trước mặt cùng chỉ do dự chốc lát, lúc này càng thêm chứng thực nhận định của Vân Vũ Hoa. Hắn hiển nhiên là quen nàng, tuyệt đối sẽ không sai, mặc dù không biết hắn vì sao cùng đi tới nơi cõi âm phủ này, nhưng người này không sai đích thật là Kỷ Nhược Trần.
Chính là Kỷ Nhược Trần người đã cho nàng dính vào Cực Lạc châm, chính là người đã khinh bạc đối với nàng, mặc cho nàng thỉnh cầu thế nào cũng không chịu ngừng tay...
Mặt đất càng ngày càng rung chuyển dữ dội, đám giáp mã tuần thành đang nhanh chóng tiếp cận. Kỷ Nhược Trằn cũng không thèm để ý tới thanh thế to lớn của đám truy binh, đi tới Vân Vũ Hoa, vươn tay trái nói:
- Đi theo ta.
Nhìn cánh tay đang duỗi ra, ngón tay mềm mại, kiên cường mạnh mẽ, trái tim Vân Vũ Hoa đột nhiên càng nhảy càng nhanh, cự kiếm trong tay nàng khẽ rung lên, đột nhiên chém một kiếm tới yết hầu Kỷ Nhược Trần!
Mặc dù thân pháp của Kỷ Nhược Trần nhanh chóng như quỷ mỵ, nhưng mà hắn vạn lần không nghĩ tới Vân Vũ Hoa sẽ đột nhiên động thủ, dưới tình huống không kịp phòng bị chợt đứng nghiêm chân, mũi cự kiếm hầu như sượt qua da thịt trên cổ họng gã!
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên nhìn Vân Vũ Hoa, nơi cổ họng chậm rãi nổi lên một vạch màu đen. Vân Vũ Hoa run run hai tay, mạnh mẽ cắn răng một cái, cự kiếm lại chém xuống đầu gã, quát lên:
- Đồ dâm tặc vô sỉ, ta với ngươi thề không lưỡng lập!
Vẻ kinh ngạc trên mặt Kỷ Nhược Trần chợt biến mất, gã cười lạnh một tiếng, một bước vòng qua phía sau Vân Vũ Hoa, nhẹ nhàng vỗ một cái lên gáy nàng, lại một bước trở lại trước người nàng, hầu như đứng dán sát tới mặt nàng. Vào lúc này thời gian hình như đã chậm đi, cự kiếm của Vân Vũ Hoa đã tại bên ngoài, căn bản vô pháp sản sinh uy hiếp với Kỷ Nhược Trần, một kiếm vốn là chém vào đầu nhưng vẫn treo ở giữa không trung, chậm rãi hạ xuống.
Kỷ Nhược Trần duỗi ngón tay xẹt qua đôi môi của nàng, ấm áp mà mềm mại, hoàn toàn không ăn khớp với cõi âm lạnh giá, hắc ám, ẩm ướt ở nơi này.
Hắn thản nhiên cười, thân hình hóa thành một làn khói nhẹ, trong thời gian ngắn đã đi rất xa, chìm vào trong màn sương dày ở phương xa. Đám giáp mã tuần thành rung chiến kỳ tiếng vó ngựa rung trời, gào thét đuổi theo.
Thụp một tiếng, một kiếm của Vân Vũ Hoa chém vào khoảng không, lúc này mới chìm vào mặt đất.
Mắt thấy Kỷ Nhược Trần đã đi xa, Vân Vũ Hoa mới nhớ tới bản thân vẫn còn đang ở trong tuyệt địa. Nàng cắn răng một cái, thùa dịp đám quỷ đói còn chưa tiến lên bao vây, lập tức lao về phương hướng ngược lại với Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần càng chạy càng là hể hả, vừa rồi một chút không thoải mái nho nhỏ sớm đã bị gã ném tới sau đầu. Lúc đầu hơn một trăm giáp mã tuần thành đang đuổi ở phía sau hiện giờ chỉ còn hơn tám mươi, chỉ cần chạy tới chạy lui thêm vài vòng nữa thì phía sau gã cũng sẽ không còn thêm một truy binh nào.
Lúc này bên trong lồng ngực của gã cảm thấy trong trái tim như đang nhen nhóm lên một ngọn lửa xanh thẫm, đóa Lam Viêm(ngọn lửa màu lam) này tuy nhỏ nhưng mà thiêu toàn thân gã phát nhiệt, may là lúc này có một tia âm khí từ tứ chi bách hải rót vào trong cơ thể, mang đến từng tia băng hàn mới đè xuống đạo hỏa khí này. Mỗi một đạo âm khí nhập thể, Kỷ Nhược Trần liền cảm thấy bất kể là động tác hay là thần thức cũng tiến thêm một phần, càng ngày càng có cảm giác thuận buồm xuôi gió, như cá gặp nước.
Hắn thậm chí bắt đầu có chút thích cõi âm.
Phía sau tiếng vó ngựa như sấm truyền đến, Kỷ Nhược Trần không cần quay đầu lại cũng biết là hơn tám mươi con giáp mã tuần thành đã kéo thành một hàng thật dài đã đuổi gần tới, khi lao tới thêm hơn mười dặm nữa, cự ly giữa giáp mã tuần thành thì cũng đủ để gã ung dung mà thu thập thêm vài con nữa. Giáp mã tuần thành ở địa phủ dũng mãnh vô luân, không sợ nguy hiểm, thế nhưng đầu óc cũng không được sáng suốt, cho nên đã bị Kỷ Nhược Trần dùng cùng một thủ pháp thu thập hon mười con, thế mà vẫn chưa tiếp thu bài học, vẫn con trước ngã xuống, con sau tiến lên đuổi theo tìm cái chết.
Kỷ Nhược Trần đương nhiên không ngại dùng bọn chúng để luyện tập, mỗi khi giết một con giáp mã tuần thành, đóa Lam Viêm trong lồng ngực gã sẽ mãnh liệt thêm một chút, tốc độ hấp thụ âm khí ở địa phủ cũng sẽ nhanh hơn một ít.
Lời nhắc nhỡ của người đưa đò trước khi chết vẫn còn văng vẳng bên tai, từ sau khi Kỷ Nhược Trần phát hiện ra trong lồng ngực đã sinh ra một đóa Lam Viêm, gã dứt khoát dẫn theo nhóm giáp mã thành này đi vòng quanh, gã không muốn rời khỏi sông Nhược Thủy quá xa, nếu quỷ tốt âm binh của địa phủ đã không muốn đi triệu yêu ma ở phía nam, vậy thì tại trước khi thực lực của gã có đủ mạnh mẽ cũng không nguyện đi trêu chọc đám thủ hạ của Minh Phong đứng đầu phía nam. Huống chi tại trận chiến ở Lạc Dương, gã đã gặp qua Hoàng Xà đứng đầu phía đông, mặc dù đó chỉ là một phân thân được hình thành từ uế khí Hoàng Tuyền nhưng uy lực thiêu thành thông thiên của nó đủ khiến cho Kỷ Nhược Trần căn bản vô pháp hướng tới.
Hắn cũng không biết giữa Hoàng Xà và Minh Phong có quan hệ như thế nào, nhưng nếu một người là đứng đầu phía đông, một người là đứng đầu phía nam, chắc hẳn uy lực cũng là kẻ tám lạng thằng nửa cân. Huống hồ lúc này đang ở cõi âm, mà lấy sự e sợ đối với chân thân của Minh Phong, Kỷ Nhược Trần cho dù có không biết trời cao đất rộng, cũng tuyệt đối không dám đi trêu chọc Minh Phong.
Vân Vũ Hoa chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân ảnh kia đột nhiên lưu lại vô số tàn ảnh, trong nháy mắt đã vòng quanh giáp mã tuần thành một vòng, thiết côn dài bốn xích trong tay liên tục kích lên bốn chân giác thú, bốn chân cứng như sắt của giác thú bỗng nhiên như làm từ bùn nặn bị một kích đập vỡ! Sau đó thân ảnh kia lại mọc lên như quỷ mỵ phía sau kỵ sĩ, mãi cho đến lúc đứng ngang cùng kỵ sĩ kia mới vung ngang một côn!
Một tiếng rầm vang lên, cái đầu cực đại của kỵ sĩ tung lên cao, bav thẳng lên hơn trăm trượng mới rơi xuống mặt đất! Thân thể khổng lồ nặng nề của hắn chậm rãi đổ về phía trước, giác thú tuy tứ chi bị đứt đoạn nhưng còn chưa chết, thân thể cao lớn nặng nề ngã vào trong đất đen không thể động đậy, chỉ là bị đau đớn ngửa mặt lên trời rú lên bi thảm, tiếng gào thê lương truyền khắp nơi!
Vân Vũ Hoa từ lâu đã chết chân đứng tại chỗ.
Trong nháy mắt, tốc độ của thân ảnh kia đâu chỉ tăng gắp bội, căn bản đã thấy không rõ quỹ tích bước chạy của hắn, nhưng mà bất kể là giác thú bị đánh gãy bốn vó hay là kỵ sĩ bị đánh bay đầu, mỗi một côn vung côn đều rõ ràng như vậy, dường như tia chớp giữa màn đêm, tuy là Vân Vũ Hoa nhắm lại hai mắt, năm côn vừa rỗi vẫn cứ hiện lên trong đầu xua tan không được.
Thân ảnh kia vẫn còn chưa hết ý, quay đầu lại nhìn cả trăm con giáp mà tuần thành đang đuổi gần phía sau, đột nhiên biến mất tại chỗ, vài cái lấp lóe hắn lại đón đầu chạy ào vào trong hàng ngũ giáp mã!
Trong đàn giáp mã đột nhiên mọc lên một màn hắc vụ bao phủ cả trăm con giáp mã tuần thành vào trong đó, cũng thấy không rõ tình hình cụ thể trong sương mù thế nào, chỉ nghe được tiếng rú liên tục của giác thú và tiếng thét rung trời của giáp sĩ!
Hầu như lại tại trong thời gian hắc vụ mới bùng lên, thân ảnh kia đã từ trong sương mù xuyên ra, lướt qua trước mặt Vân Vũ Hoa tại phía ngoài mấy trăm trượng rồi bay về phương xa. Bách kỵ giáp mà đồng loạt phi ra từ trong hắc vụ, chiến kỳ phất phới, lần thứ hai nhanh chóng đuổi theo.
Một cơn gió tại cõi âm chợt thổi tan đi hắc vụ, lộ ra ba con giác thú ngã trên mặt đất, đau đớn điên cuồng hú lên. Bốn tên thiết giáp kỵ sĩ bốn tay đều nằm bên cạnh tọa kỵ của mình, nhưng không hề động đậy. Một giáp sĩ vẫn còn đang nắm chặt chiến kỳ, cột cờ cắm sâu trong đất dựng thẳng lên cao. Nhưng cái đầu của giáp sĩ hộ kỳ khi lấy một góc độ quỷ dị quan sát thì đang treo ở bên mép cô.
Chiến kỳ dưới cơn gió lớn phần phật tung bay, không biết là ai giương lên.
Mãi đến khi một cánh tay tản ra mùi hôi khó ngửi lạnh lẽo ẩm ướt chụp vào vai, lúc này Vân Vũ Hoa mới từ trong kinh ngạc định thần lại, nhớ tới hiện tại mình cũng không phải có điều kiện mà thoải mái coi náo nhiệt, nàng cũng không quay đầu lại, vọt tới trước một bước rồi trở tay cầm cự kiếm quét về phía sau lưng, trong tiếng lách cách lại vang lên tiếng rống đau đớn.
Lúc này Vân Vũ Hoa mới quay đầu lại, quả nhiên thấy giáp mã tuần thành đã đi xa, những con quỷ đói vốn đã trốn ra xa lại xông tới lần nữa. Mà nàng bởi vì xem quá mê mẩn nên hoàn toàn không có chú ý đến bên này, không ngờ lại bị vây kín.
Vân Vũ Hoa khẽ cắn môi, cự kiếm rung lên, mang theo từng đạo kiếm quang như nước gợn, nhẹ nhàng xẹt qua cổ ba con quỷ đói đang xông lên trước nhất, sau đó nhẹ nhàng tránh đi chất lỏng màu xanh đang phun tới. Sau khi nhìn thân ảnh kia đánh một trận kinh tâm động phách, nàng lại có được chiến tâm. Chỉ là người nọ bất kể là thân pháp hay là côn thuật đều rất quen thuộc, khiến trong lòng nàng mơ hồ có chút khó chịu.
Mặc dù dễ dàng xử lý ba tên địch nhân, nhưng mà nhìn hàng trăm tên quỷ đói bốn phía, Vân Vũ Hoa vẫn biết trận chiến này sinh tử khó lường trước.
Nàng mới vừa chém ngã vài con quỷ đói, toàn bộ quỷ đói hình như đều cảm ứng được cái gì liền đứng đực tại chỗ, đồng thời quay đầu nhìn về phương xa. Vân Vũ Hoa dễ dàng chém ngã thêm hơn mười con quỷ đói, bản thân mình cũng không khỏi sợ hãi khẽ run lên.
Mặt đất lần thứ hai chấn động, thân ánh từ phương xa từ trong mây mù lao ra, phía sau vẫn đang đuổi theo đại đội giáp mã tuần thành, tuy nhiên số lượng hình như đã mất đi vài con, lúc này hắn cũng trông thấy Vân Vũ Hoa, đột nhiên tăng tốc vọt thẳng về phía nàng! Hắn vừa tăng tốc, tốc độ giống như sao băng, chỉ trong khoảnh khắc đã bỏ xa đám giáp mã ở phía sau.
Nghìn trượng chỉ thoáng qua, người nọ đã đứng ở trước mặt Vân Vũ Hoa, cây thiết côn dài bốn thước bay vòng vòng như gió trong tay dần dần hoãn lại.
Những tiếng bịch bịch bịch bịch khó chịu liên tiếp vang lên, toàn bộ quỷ đói trong vòng mười trượng của hắn đầu đều bị vỡ tung, lắc lư ngã xuống đất.
Vân Vũ Hoa kinh ngạc, trông từ xa mới thấy được hắn. Đúng là Kỷ Nhược Trần! Sao lại là hắn?
Hắn đứng ở trước mặt cùng chỉ do dự chốc lát, lúc này càng thêm chứng thực nhận định của Vân Vũ Hoa. Hắn hiển nhiên là quen nàng, tuyệt đối sẽ không sai, mặc dù không biết hắn vì sao cùng đi tới nơi cõi âm phủ này, nhưng người này không sai đích thật là Kỷ Nhược Trần.
Chính là Kỷ Nhược Trần người đã cho nàng dính vào Cực Lạc châm, chính là người đã khinh bạc đối với nàng, mặc cho nàng thỉnh cầu thế nào cũng không chịu ngừng tay...
Mặt đất càng ngày càng rung chuyển dữ dội, đám giáp mã tuần thành đang nhanh chóng tiếp cận. Kỷ Nhược Trằn cũng không thèm để ý tới thanh thế to lớn của đám truy binh, đi tới Vân Vũ Hoa, vươn tay trái nói:
- Đi theo ta.
Nhìn cánh tay đang duỗi ra, ngón tay mềm mại, kiên cường mạnh mẽ, trái tim Vân Vũ Hoa đột nhiên càng nhảy càng nhanh, cự kiếm trong tay nàng khẽ rung lên, đột nhiên chém một kiếm tới yết hầu Kỷ Nhược Trần!
Mặc dù thân pháp của Kỷ Nhược Trần nhanh chóng như quỷ mỵ, nhưng mà hắn vạn lần không nghĩ tới Vân Vũ Hoa sẽ đột nhiên động thủ, dưới tình huống không kịp phòng bị chợt đứng nghiêm chân, mũi cự kiếm hầu như sượt qua da thịt trên cổ họng gã!
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên nhìn Vân Vũ Hoa, nơi cổ họng chậm rãi nổi lên một vạch màu đen. Vân Vũ Hoa run run hai tay, mạnh mẽ cắn răng một cái, cự kiếm lại chém xuống đầu gã, quát lên:
- Đồ dâm tặc vô sỉ, ta với ngươi thề không lưỡng lập!
Vẻ kinh ngạc trên mặt Kỷ Nhược Trần chợt biến mất, gã cười lạnh một tiếng, một bước vòng qua phía sau Vân Vũ Hoa, nhẹ nhàng vỗ một cái lên gáy nàng, lại một bước trở lại trước người nàng, hầu như đứng dán sát tới mặt nàng. Vào lúc này thời gian hình như đã chậm đi, cự kiếm của Vân Vũ Hoa đã tại bên ngoài, căn bản vô pháp sản sinh uy hiếp với Kỷ Nhược Trần, một kiếm vốn là chém vào đầu nhưng vẫn treo ở giữa không trung, chậm rãi hạ xuống.
Kỷ Nhược Trần duỗi ngón tay xẹt qua đôi môi của nàng, ấm áp mà mềm mại, hoàn toàn không ăn khớp với cõi âm lạnh giá, hắc ám, ẩm ướt ở nơi này.
Hắn thản nhiên cười, thân hình hóa thành một làn khói nhẹ, trong thời gian ngắn đã đi rất xa, chìm vào trong màn sương dày ở phương xa. Đám giáp mã tuần thành rung chiến kỳ tiếng vó ngựa rung trời, gào thét đuổi theo.
Thụp một tiếng, một kiếm của Vân Vũ Hoa chém vào khoảng không, lúc này mới chìm vào mặt đất.
Mắt thấy Kỷ Nhược Trần đã đi xa, Vân Vũ Hoa mới nhớ tới bản thân vẫn còn đang ở trong tuyệt địa. Nàng cắn răng một cái, thùa dịp đám quỷ đói còn chưa tiến lên bao vây, lập tức lao về phương hướng ngược lại với Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần càng chạy càng là hể hả, vừa rồi một chút không thoải mái nho nhỏ sớm đã bị gã ném tới sau đầu. Lúc đầu hơn một trăm giáp mã tuần thành đang đuổi ở phía sau hiện giờ chỉ còn hơn tám mươi, chỉ cần chạy tới chạy lui thêm vài vòng nữa thì phía sau gã cũng sẽ không còn thêm một truy binh nào.
Lúc này bên trong lồng ngực của gã cảm thấy trong trái tim như đang nhen nhóm lên một ngọn lửa xanh thẫm, đóa Lam Viêm(ngọn lửa màu lam) này tuy nhỏ nhưng mà thiêu toàn thân gã phát nhiệt, may là lúc này có một tia âm khí từ tứ chi bách hải rót vào trong cơ thể, mang đến từng tia băng hàn mới đè xuống đạo hỏa khí này. Mỗi một đạo âm khí nhập thể, Kỷ Nhược Trần liền cảm thấy bất kể là động tác hay là thần thức cũng tiến thêm một phần, càng ngày càng có cảm giác thuận buồm xuôi gió, như cá gặp nước.
Hắn thậm chí bắt đầu có chút thích cõi âm.
Phía sau tiếng vó ngựa như sấm truyền đến, Kỷ Nhược Trần không cần quay đầu lại cũng biết là hơn tám mươi con giáp mã tuần thành đã kéo thành một hàng thật dài đã đuổi gần tới, khi lao tới thêm hơn mười dặm nữa, cự ly giữa giáp mã tuần thành thì cũng đủ để gã ung dung mà thu thập thêm vài con nữa. Giáp mã tuần thành ở địa phủ dũng mãnh vô luân, không sợ nguy hiểm, thế nhưng đầu óc cũng không được sáng suốt, cho nên đã bị Kỷ Nhược Trần dùng cùng một thủ pháp thu thập hon mười con, thế mà vẫn chưa tiếp thu bài học, vẫn con trước ngã xuống, con sau tiến lên đuổi theo tìm cái chết.
Kỷ Nhược Trần đương nhiên không ngại dùng bọn chúng để luyện tập, mỗi khi giết một con giáp mã tuần thành, đóa Lam Viêm trong lồng ngực gã sẽ mãnh liệt thêm một chút, tốc độ hấp thụ âm khí ở địa phủ cũng sẽ nhanh hơn một ít.
Lời nhắc nhỡ của người đưa đò trước khi chết vẫn còn văng vẳng bên tai, từ sau khi Kỷ Nhược Trần phát hiện ra trong lồng ngực đã sinh ra một đóa Lam Viêm, gã dứt khoát dẫn theo nhóm giáp mã thành này đi vòng quanh, gã không muốn rời khỏi sông Nhược Thủy quá xa, nếu quỷ tốt âm binh của địa phủ đã không muốn đi triệu yêu ma ở phía nam, vậy thì tại trước khi thực lực của gã có đủ mạnh mẽ cũng không nguyện đi trêu chọc đám thủ hạ của Minh Phong đứng đầu phía nam. Huống chi tại trận chiến ở Lạc Dương, gã đã gặp qua Hoàng Xà đứng đầu phía đông, mặc dù đó chỉ là một phân thân được hình thành từ uế khí Hoàng Tuyền nhưng uy lực thiêu thành thông thiên của nó đủ khiến cho Kỷ Nhược Trần căn bản vô pháp hướng tới.
Hắn cũng không biết giữa Hoàng Xà và Minh Phong có quan hệ như thế nào, nhưng nếu một người là đứng đầu phía đông, một người là đứng đầu phía nam, chắc hẳn uy lực cũng là kẻ tám lạng thằng nửa cân. Huống hồ lúc này đang ở cõi âm, mà lấy sự e sợ đối với chân thân của Minh Phong, Kỷ Nhược Trần cho dù có không biết trời cao đất rộng, cũng tuyệt đối không dám đi trêu chọc Minh Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.