Chương 37: Mưa gió nổi lên 3
Yên Vũ Giang Nam
28/03/2017
Trong nháy mắt, trăng sáng đã mọc lên, Kỷ Nhược
Trần lặng lẽ rời khỏi Thái Thượng Đạo Đức Cung, đi về hướng bậc đá của
Chú Kiếm thai ở hậu Sơn.
Sau lưng của hắn đeo một thanh mộc kiếm màu xanh, do Hắc tê mộc sống dưới đáy Tích Vũ đàm chể thành, so sánh với mộc kiếm của Trương Ân Ân cũng không kém là boa nhiêu. Ngoài ra trong đạo bào của hắn còn căng phồng, bên trong không biết nhét bao nhiêu thứ.
Lần so kiếm này, Kỷ Nhược Trần quyết ý muốn thua, hơn nữa phải thua cho thật, miễn cho Trương đại tiểu thư tiếp tục dây dưa kiếm cớ sinh sự.
Nhưng mà hắn lại nhớ tới chuyện Trương Ân Ân không khổng chế được Ất Mộc Kiếm Quyết mà rùng mình.
Vị tiểu thư này tuổi không lớn lắm, nhưng mà tính tình kiêu ngạo vô cùng, đã hạ thủ là không biết nặng nhẹ. Lần đi phó ước này, Kỷ Nhược Trần đem theo tất cả những gì có khả năng hộ thân mà các vị chân nhân ban tặng như: Hộ Pháp Phù, Bất Diệt Chú, Minh Vurong Bài. Toàn bộ hắn đều đeo trên người, thậm chí cả một khối Vạn Yêu Thạch có công dụng làm cho tinh thần tỉnh táo cũng đeo trên gáy.
Kỷ Nhược Trần khó nhọc đi tới hậu sơn, những thanh âm đinh đinh đương đương phát ra đã kinh động tới đạo trưởng tuần tra.
Nhưng mà những đạo trưởng này đều biết Kỷ Nhược Trần có thể một mình tùy ý hành tầu ở Thái Thượng Đạo Đức Cung, cho nên cũng không muôn quản hắn làm gì.
Đi dọc theo sơn đạo, Kỷ Nhược Trần đột nhiên cảm giác được gió đêm phây phẩy nhưng lại mang theo hàn ý. Rùng mình một cái, cước bộ hắn dần dần chậm lại.
Hắn có cảm giác quen thuộc với những hơi lạnh trong gió đêm, đây chính là cảm giác đã được khắc sâu trong tâm khảm từ nhỏ. Không phải da thịt của Kỷ Nhược Trần cảm thấy lạnh, mà là cái lạnh đó do đáy lòng hắn cảm nhận được.
Khi còn nhỏ, Kỷ Nhược Trần đã từng lưu lạc ở những nơi hoang dã trong miền tái ngoại, mỗi khi có hàn ý từ trong đáy lòng nổi lên, là hắn biết, trong bão cát mênh mông đang có... dã lang hoặc linh cẩu đang theo dõi mình.
Hắn cũng không biết đây là bản năng từ khi hắn đẻ ra đã có, hay là năng lực có được từ cuộc sống gian khổ tạo thành.
Trên Mạc Kiền Phong, Đạo Đức Cung đương nhiên không có dã lang lui tới, vậy thì có người ta ẩn nấp, không biết có dụng ý gì?
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên ngừng cước bộ!
Hàn ý từ trong đáy lòng hắn bốc lên càng lúc càng mãnh liệt, dường như có thể đông cứng được lục phủ ngũ tạng của hắn. Trong lòng hắn đột nhiên có một ý nghĩ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thình lình phát hiện, vầng trăng sáng trên không trung không biết từ lúc nào biến thành một màu đỏ sậm di chuyển, giống như là một biến máu vậy.
Kỷ Nhược Trần thất kinh, cố sức mở hai mắt, nhìn lại một lần nữa, thì thấy trăng sáng vẫn treo ở trên cao.
Trong lòng hắn dần bình tĩnh lại, ngoảnh nhìn bốn phía xng quanh, trong lòng đột nhiên lại có một ý nghĩ nào đó nảy sinh! Kỷ Nhược Trần ngâng đầu, đã thấy giữa bầu trời đêm là một vầng Huyết nguyệt!
Kỷ Nhược Trần lúc này mới phát hiện, thứ động đậy trong thần thức của mình chính là Giải Ly tiên quyết. Nếu như nó bình tĩnh lại, thì tất cả khôi phục bình thường, nhưng nếu như nó đột nhiên hoạt động, thì vầng trăng trong bầu trời đêm sẽ biến thành một vầng Huyết Nguyệt.
Kỷ Nhược Trần bất động thanh sắc, lặng lẽ bóp nát một khối ngọc phù trong ống tay áo, trong nháy mắt, có một cái vòng linh lực tràn ngập khí tức đạo gia bao phủ lên thân hình hắn.
Đồng thời với lúc khối ngọc phù bị nghiền nát, bên tai Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên vang lên một tiếng “Ông”, giống như tiếng dây cung vừa bật. Kỷ Nhược Trần ngẩng đầu lên nhìn về phía Chú Kiếm Thai.
Cách chừng 300 trượng ở trên Chú Kiếm Thai, có một bóng đen đang bay tới chỗ hắn!
Một mũi tên màu vàng nhạt, có hai linh khí màu trắng và đen quấn quanh, vô thanh vô tức bay về phía Kỷ Nhược Trần.
Trong mắt Kỷ Nhược Trần, mũi tên này vô cùng chậm rãi, thậm chí quỹ tích còn không ôn định. Chất liệu của mộc tiên này chằng có chút gì đặc thù, càng tới gần thì trên thân mũi tên lại càng có nhiều vết rạn, xem ra chắng cần đợi tới lúc đâm thủng ngực Kỷ Nhược Trần, thì tự nó đã vỡ thành bụi phấn rồi. Dường như muốn đỡ mũi tên này chỉ gần gạt một cái là được, nhưng mà Kỷ Nhược Trần lại biết sự thật không phải là như vậy.
Hắn muốn giơ tay vận dụng Giải Ly Quyết hóa giải mũi tên trong không trung, nhưng mà cho dù hắn có cố gắng nhưthể nào, thì tay hắn cũng không nâng lên được trước ngực.
Trên thực tế cánh tay của Kỷ Nhược Trần đúng là có giơ lên, nhưng mà động tác thì chậm tới mức không cảm nhận được mà thôi.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mộc tiễn bay đến trước ngực mình, trong chớp mắt, nó đã cách ngực hắn chỉ còn có một tấc!
Trong tai của Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên vang lên vô số tiếng kêu rống, sau đó là vô sô yêu ma hung lệ như một cơn thủy triều lao ra từ trước ngực hắn, càng lúc càng nhiều, giống như là có hàng ngàn hàng vạn con!
Những con yêu vật này gào thét, liều mạng lao tới chỗ mũi tên, nhưng mà đều bị hai dòng linh khí hăc bạch trên mũi tên làm cho nổ tung, biến thành một làn khói đen, tiêu tán trong không trung. Nhưng những con yêu vật ở phía sau chẳng biết sợ là gì, vẫn cứ ùn ùn kéo tới đánh vào mũi tên!
Hàng ngàn hàng vạn con yêu vật cứ thể lao tới, đảo mắt là biến mất, trong lúc sinh tử tồn vong đã biến thành một làn khói xanh. Vạn Yêu Thạch ở trước ngực Kỷ Nhược Trần đã không còn sáng bóng như trước, mà đã có hơn mười vết nứt, chậm rãi rơi xuống. Xem ra Vạn Yêu Thạch này tên cũng như thực tế, bên trong nó chứa không biết bao nhiêu yêu vật.
Nhưng cũng trong một khắc đó, số yêu vật trước mắt của Kỷ Nhược Trần lại càng cuộn trào tuôn ra mãnh liệt hơn, giống như tiếng sấm bên tai, bỗng nhiên hắn cảm nhận thấy, tiếng kêu gào của những con yêu vật này ẩn chứa đều gì.
Đó là oán. Suy nghĩ trong lòng của Kỷ Nhược Trần đột nhiên phân loạn, giống như đã nhiễm một chút oán khí hung lệ của đám yêu vật này.
Mộc tiễn vốn là phàm chất, nhưng lại có tiễn quyết thần diệu thôi động mới có uy lực như thế, lúc này đã bị hàng ngàn hàng vạn con yêu vật không sợ chết trùng kích, biến thành một mũi tên bao trùm bạch sắc hỏa diễm.
Uy lực của Thái Cực diễm không phải chuyện đùa, hơn mười pháp bảo hộ thân của Kỷ Nhược Trần đồng loạt sáng bóng lên, phóng ra đủ các loại quang hoa đầy màu sắc, chiếu lên Thái Cực diễm.
Trong nháy mắt các loại pháp bảo hộ thân này cũng mất hết linh lực, toàn bộ nổ tan tành, để lại trên thân Kỷ Nhược Trần hơn mười vết thương lớn nhỏ.
Thái Cực diễm cuối cùng cũng bị cản lại, nhưng khi đuôi ngọn lửa bay tới ngực của Kỷ Nhược Trần, cũng để lại một vết thương lớn.
Người bắn tên rõ ràng là muốn đẩy hắn vào chỗ chết, mũi tên này có uy lực tuyệt luân. Nếu như không phải là Kỷ Nhược Trần cό nhiều pháp bảo, thì lây chút đạo hạnh của hắn, có cộng thêm mười người nữa cũng bị nó bắn chêt.
Kỷ Nhược Trần ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, sau đó cắn răng một cái, lại nhảy dựng lên. Động tác này ảnh hưởng tới vết thương trên thân hình hắn, làm cho hắn đau tới mức gần như hôn mê bất tỉnh.
Giờ này khắc này, Kỷ Nhược Trần dường như nhớ tới con độc lang hồi còn nhỏ, hắn biết lúc này tuyệt không thể ngất đi, người hạ độc thủ một kích không thành công, nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Kỷ Nhược Trần cắn chặt răng, ôm lấy vết thương bên vai phải cảm giác đau đớn làm cho hắn tỉnh táo lại. Hắn lập tức quay đầu, nhanh chóng bỏ chạy về hướng Thái Thượng Đạo Đức Cung.
Quả nhiên, hắn vừa mới chuyển thân chạy trối chết, thì trên Chú Kiếm Thai vang lên một tiêng quát thanh thúy: , "Kỷ Nhược Trần! Ngươi lại muốn chạy ư?”
Tiếng quát chưa dứt, một thần ảnh yểu điệu từ trên Chú Kiếm thai bay xuống, quanh thân nàng tỏa ra quang hoa thanh đạm, giống như cầu vòng chắn ngang trời, nhanh như tia chớp bay tới chỗ Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần quay đầu lại nhìn thì biết mình không tránh thoát khỏi một kiếm này. Người đột kích nhân kiếm hợp nhất, khí thế tận trời nhưng thanh sắc quang mang trên người phiêu phù bất định, hiển nhiên là đạo hạnh không cao.
Sau lưng của hắn đeo một thanh mộc kiếm màu xanh, do Hắc tê mộc sống dưới đáy Tích Vũ đàm chể thành, so sánh với mộc kiếm của Trương Ân Ân cũng không kém là boa nhiêu. Ngoài ra trong đạo bào của hắn còn căng phồng, bên trong không biết nhét bao nhiêu thứ.
Lần so kiếm này, Kỷ Nhược Trần quyết ý muốn thua, hơn nữa phải thua cho thật, miễn cho Trương đại tiểu thư tiếp tục dây dưa kiếm cớ sinh sự.
Nhưng mà hắn lại nhớ tới chuyện Trương Ân Ân không khổng chế được Ất Mộc Kiếm Quyết mà rùng mình.
Vị tiểu thư này tuổi không lớn lắm, nhưng mà tính tình kiêu ngạo vô cùng, đã hạ thủ là không biết nặng nhẹ. Lần đi phó ước này, Kỷ Nhược Trần đem theo tất cả những gì có khả năng hộ thân mà các vị chân nhân ban tặng như: Hộ Pháp Phù, Bất Diệt Chú, Minh Vurong Bài. Toàn bộ hắn đều đeo trên người, thậm chí cả một khối Vạn Yêu Thạch có công dụng làm cho tinh thần tỉnh táo cũng đeo trên gáy.
Kỷ Nhược Trần khó nhọc đi tới hậu sơn, những thanh âm đinh đinh đương đương phát ra đã kinh động tới đạo trưởng tuần tra.
Nhưng mà những đạo trưởng này đều biết Kỷ Nhược Trần có thể một mình tùy ý hành tầu ở Thái Thượng Đạo Đức Cung, cho nên cũng không muôn quản hắn làm gì.
Đi dọc theo sơn đạo, Kỷ Nhược Trần đột nhiên cảm giác được gió đêm phây phẩy nhưng lại mang theo hàn ý. Rùng mình một cái, cước bộ hắn dần dần chậm lại.
Hắn có cảm giác quen thuộc với những hơi lạnh trong gió đêm, đây chính là cảm giác đã được khắc sâu trong tâm khảm từ nhỏ. Không phải da thịt của Kỷ Nhược Trần cảm thấy lạnh, mà là cái lạnh đó do đáy lòng hắn cảm nhận được.
Khi còn nhỏ, Kỷ Nhược Trần đã từng lưu lạc ở những nơi hoang dã trong miền tái ngoại, mỗi khi có hàn ý từ trong đáy lòng nổi lên, là hắn biết, trong bão cát mênh mông đang có... dã lang hoặc linh cẩu đang theo dõi mình.
Hắn cũng không biết đây là bản năng từ khi hắn đẻ ra đã có, hay là năng lực có được từ cuộc sống gian khổ tạo thành.
Trên Mạc Kiền Phong, Đạo Đức Cung đương nhiên không có dã lang lui tới, vậy thì có người ta ẩn nấp, không biết có dụng ý gì?
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên ngừng cước bộ!
Hàn ý từ trong đáy lòng hắn bốc lên càng lúc càng mãnh liệt, dường như có thể đông cứng được lục phủ ngũ tạng của hắn. Trong lòng hắn đột nhiên có một ý nghĩ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thình lình phát hiện, vầng trăng sáng trên không trung không biết từ lúc nào biến thành một màu đỏ sậm di chuyển, giống như là một biến máu vậy.
Kỷ Nhược Trần thất kinh, cố sức mở hai mắt, nhìn lại một lần nữa, thì thấy trăng sáng vẫn treo ở trên cao.
Trong lòng hắn dần bình tĩnh lại, ngoảnh nhìn bốn phía xng quanh, trong lòng đột nhiên lại có một ý nghĩ nào đó nảy sinh! Kỷ Nhược Trần ngâng đầu, đã thấy giữa bầu trời đêm là một vầng Huyết nguyệt!
Kỷ Nhược Trần lúc này mới phát hiện, thứ động đậy trong thần thức của mình chính là Giải Ly tiên quyết. Nếu như nó bình tĩnh lại, thì tất cả khôi phục bình thường, nhưng nếu như nó đột nhiên hoạt động, thì vầng trăng trong bầu trời đêm sẽ biến thành một vầng Huyết Nguyệt.
Kỷ Nhược Trần bất động thanh sắc, lặng lẽ bóp nát một khối ngọc phù trong ống tay áo, trong nháy mắt, có một cái vòng linh lực tràn ngập khí tức đạo gia bao phủ lên thân hình hắn.
Đồng thời với lúc khối ngọc phù bị nghiền nát, bên tai Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên vang lên một tiếng “Ông”, giống như tiếng dây cung vừa bật. Kỷ Nhược Trần ngẩng đầu lên nhìn về phía Chú Kiếm Thai.
Cách chừng 300 trượng ở trên Chú Kiếm Thai, có một bóng đen đang bay tới chỗ hắn!
Một mũi tên màu vàng nhạt, có hai linh khí màu trắng và đen quấn quanh, vô thanh vô tức bay về phía Kỷ Nhược Trần.
Trong mắt Kỷ Nhược Trần, mũi tên này vô cùng chậm rãi, thậm chí quỹ tích còn không ôn định. Chất liệu của mộc tiên này chằng có chút gì đặc thù, càng tới gần thì trên thân mũi tên lại càng có nhiều vết rạn, xem ra chắng cần đợi tới lúc đâm thủng ngực Kỷ Nhược Trần, thì tự nó đã vỡ thành bụi phấn rồi. Dường như muốn đỡ mũi tên này chỉ gần gạt một cái là được, nhưng mà Kỷ Nhược Trần lại biết sự thật không phải là như vậy.
Hắn muốn giơ tay vận dụng Giải Ly Quyết hóa giải mũi tên trong không trung, nhưng mà cho dù hắn có cố gắng nhưthể nào, thì tay hắn cũng không nâng lên được trước ngực.
Trên thực tế cánh tay của Kỷ Nhược Trần đúng là có giơ lên, nhưng mà động tác thì chậm tới mức không cảm nhận được mà thôi.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mộc tiễn bay đến trước ngực mình, trong chớp mắt, nó đã cách ngực hắn chỉ còn có một tấc!
Trong tai của Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên vang lên vô số tiếng kêu rống, sau đó là vô sô yêu ma hung lệ như một cơn thủy triều lao ra từ trước ngực hắn, càng lúc càng nhiều, giống như là có hàng ngàn hàng vạn con!
Những con yêu vật này gào thét, liều mạng lao tới chỗ mũi tên, nhưng mà đều bị hai dòng linh khí hăc bạch trên mũi tên làm cho nổ tung, biến thành một làn khói đen, tiêu tán trong không trung. Nhưng những con yêu vật ở phía sau chẳng biết sợ là gì, vẫn cứ ùn ùn kéo tới đánh vào mũi tên!
Hàng ngàn hàng vạn con yêu vật cứ thể lao tới, đảo mắt là biến mất, trong lúc sinh tử tồn vong đã biến thành một làn khói xanh. Vạn Yêu Thạch ở trước ngực Kỷ Nhược Trần đã không còn sáng bóng như trước, mà đã có hơn mười vết nứt, chậm rãi rơi xuống. Xem ra Vạn Yêu Thạch này tên cũng như thực tế, bên trong nó chứa không biết bao nhiêu yêu vật.
Nhưng cũng trong một khắc đó, số yêu vật trước mắt của Kỷ Nhược Trần lại càng cuộn trào tuôn ra mãnh liệt hơn, giống như tiếng sấm bên tai, bỗng nhiên hắn cảm nhận thấy, tiếng kêu gào của những con yêu vật này ẩn chứa đều gì.
Đó là oán. Suy nghĩ trong lòng của Kỷ Nhược Trần đột nhiên phân loạn, giống như đã nhiễm một chút oán khí hung lệ của đám yêu vật này.
Mộc tiễn vốn là phàm chất, nhưng lại có tiễn quyết thần diệu thôi động mới có uy lực như thế, lúc này đã bị hàng ngàn hàng vạn con yêu vật không sợ chết trùng kích, biến thành một mũi tên bao trùm bạch sắc hỏa diễm.
Uy lực của Thái Cực diễm không phải chuyện đùa, hơn mười pháp bảo hộ thân của Kỷ Nhược Trần đồng loạt sáng bóng lên, phóng ra đủ các loại quang hoa đầy màu sắc, chiếu lên Thái Cực diễm.
Trong nháy mắt các loại pháp bảo hộ thân này cũng mất hết linh lực, toàn bộ nổ tan tành, để lại trên thân Kỷ Nhược Trần hơn mười vết thương lớn nhỏ.
Thái Cực diễm cuối cùng cũng bị cản lại, nhưng khi đuôi ngọn lửa bay tới ngực của Kỷ Nhược Trần, cũng để lại một vết thương lớn.
Người bắn tên rõ ràng là muốn đẩy hắn vào chỗ chết, mũi tên này có uy lực tuyệt luân. Nếu như không phải là Kỷ Nhược Trần cό nhiều pháp bảo, thì lây chút đạo hạnh của hắn, có cộng thêm mười người nữa cũng bị nó bắn chêt.
Kỷ Nhược Trần ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, sau đó cắn răng một cái, lại nhảy dựng lên. Động tác này ảnh hưởng tới vết thương trên thân hình hắn, làm cho hắn đau tới mức gần như hôn mê bất tỉnh.
Giờ này khắc này, Kỷ Nhược Trần dường như nhớ tới con độc lang hồi còn nhỏ, hắn biết lúc này tuyệt không thể ngất đi, người hạ độc thủ một kích không thành công, nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Kỷ Nhược Trần cắn chặt răng, ôm lấy vết thương bên vai phải cảm giác đau đớn làm cho hắn tỉnh táo lại. Hắn lập tức quay đầu, nhanh chóng bỏ chạy về hướng Thái Thượng Đạo Đức Cung.
Quả nhiên, hắn vừa mới chuyển thân chạy trối chết, thì trên Chú Kiếm Thai vang lên một tiêng quát thanh thúy: , "Kỷ Nhược Trần! Ngươi lại muốn chạy ư?”
Tiếng quát chưa dứt, một thần ảnh yểu điệu từ trên Chú Kiếm thai bay xuống, quanh thân nàng tỏa ra quang hoa thanh đạm, giống như cầu vòng chắn ngang trời, nhanh như tia chớp bay tới chỗ Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần quay đầu lại nhìn thì biết mình không tránh thoát khỏi một kiếm này. Người đột kích nhân kiếm hợp nhất, khí thế tận trời nhưng thanh sắc quang mang trên người phiêu phù bất định, hiển nhiên là đạo hạnh không cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.