Chương 47: Năm xưa 2
Yên Vũ Giang Nam
28/03/2017
Kỷ Nhược Trần giống như một hài tử ngẫu nhiên đi
lạc vào một bảo khố, tuy rằng lúc này hặn có thê lấy bất cứ thứ gì mình
cần, nhưng lúc nào cũng có thể bị chủ nhân bảo khố bắt gặp, tống hắn trở lại thực tại, hiện nguyên hình. Giờ khắc này, hắn hạ quyết tâm, tuyệt
không thổ lộ về một chữ về Giải Ly tiên quyết.
Cứ mải suy nghĩ ánh trăng trong trèo lạnh lùng đã chiếu lện mặt Kỷ Nhược Trần. lúc này hắn mới phát hiện, trăng đã di chuyển quá nửa bầu trời chắc là cũng qua nửa đêm Tổi.
Ánh trăng như sương chiếu lên người của Ngọc Huyền chân nhân, nàng đang ngồi ngay ngắn trên Vọng Tinh lâu, im lặng nhìn biển mây mênh mông phía xa xa.
Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, rồi có một thanh âm như như nhược thủy vang lên phía sau Ngọc Hư chân nhân:
"Hàm Yên tham kiến Ngọc Huyền sư tổ!"
Ngọc Huyền lặng lẽ một lúc lâu, sau đó mới đưa tay chỉ vào một cái ghế, nói: "Ngồi đi!"
Hàm Yên run sợ một chút, cúi đầu nói: "Trước mặt sư tổ, đệ tử sao dám ngồi?"
Ngọc Huyền chân nhân nói: "Kỳ thực ta cũng không lớn hơn con bao nhiêu. Chúng ta là người tu đạo, chỉ một lòng mong muốn trường sinh, sống vài trăm tuổi cũng chẳng có gì kỳ quái, vài chục năm thời gian chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt. Con thấy Tử Dương chân nhân so với ta lớn hơn tận 90 tuổi, nhưng ta vẫn chỉ gọi là sư huynh. Hàm Yên, đêm nay chúng ta không nói tới môn quy của Đạo Đức tông, thoải mái tâm sự với nhau. Huống chi con hi sinh cho Đạo Đức tông nhiều như vậy, vị trí này, con hoàn toàn có thể ngồi."
Hàm Yên âm thầm lặp lại câu nói “Con hi sinh cho Đạo Đức tộng nhiều như vậy, vị trí này, con hoàn toàn có thể ngồi”, trước mắt nàng chỉ là một cái ghế băng gỗ, nhưng hai chân lại giống như nặng vạn quân, không sao nhấc lên để bước tới được!
Ngọc Huyền chân nhân im lặng nhìn biển mây xa xa, không động đậy, cũng không giục.
Trăng sáng lại du ngoạn qua đám mây hiện ra, rồi lại ẩn vào trong sương mù, cứ vào ra như vậy mấy lần, trên Vọng Tinh lâu có hai thân ảnh yểu điệu, nhưng lại không mảy may di động chút nào. Cho tới khi bóng trăng khuất sau ngọn núi phía tây, hai thân ảnh như đóng băng ấy mới có người chuyển động.
Hàm Yên ngồi xuống ghế, vẫn nhàn nhạt như cũ, nói: "Tạ sư tổ ban cho ngồi!"
Ngọc Huyền chân nhân lúc này mới mỉm cười, phong tư nàng yểu điệu, thanh nhi xuất trần nêu như đặt vào trong thời thế hôn loạn, dung mạo màng có thể khuynh đảo chúng Sinh.
Nụ cười này của nàng có thể khiển có vạn vật thất sắc, làm cho bất kỳ thứ gì tàn tạ lâu ngày cũng trở nên rực rỡ. Nhưng nụ cười đó chỉ dừng lại ở khóe môi, làm cho khung cảnh của Vọng Tinh Lâu này lạnh lẽo vô cùng.
"Hàm Yên, trước kia ta cũng giống như con vậy, Đan Nguyên Cung Tử Ngọc sư tổ cũng đã từng căn dặn ta, bảo ta không tiếc bât cứ giá nào trùng hưng Đan Nguyên Cung..."
Hàm Yên hơi tỏ vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Huyền chân nhân.
Ngọc Huyền chân nhân dừng lại trong chốc lát, rồi nói tiếp: "Năm đó ta tu đạo có tiến cảnh cực kỳ thần tốc, từ khi ta nhập Đạo Đức tổng tới 10 năm sau, vẫn không tìm ra người nào có thể vượt qua ta. Khi đó ta cho rằng đại đạo không ngoài vạn vật, chỉ bằng một mình sức của ta cũng có thể trọng chấn Đan Nguyên Cung. Cho tới 15 trước, Tử Ngọc sư tổ lâm tọa hóa đã đem chức chấp chưởng Đan Nguyên cung đặt vào trong tay của ta, ta vẫn cho là như vậy. Nhưng chỉ trong 15 năm này thôi, ta mới hiểu được cái gọi là nhân lực có hạn, cái gọi là đại đạo gian nan. Ta lo lắng hết lòng, thậm chí còn bỏ qua tu luyện của bản thân, nhưng Đan Nguyên Cung vẫn ngày càng sa sút."
Hàm Yên vội hỏi: "Sư tổ không nên lo ngại? Đợi sang năm đạo hạnh con tăng lên một chút, khi đó đệ tử sẽ vô đổi thủ trong Thiên Thánh Cảnh, nhất định có thể mang lại cho sư tổ chức danh đệ nhất. Đến lúc đó, chúng ta còn vinh quang hơn Thái Thường cung."
Ngọc Huyền chân nhân than nhẹ một tiếng nói: "Cho dù là 9 lần đệ nhất thì có lợi gì? Điều này chẳng qua chỉ là hư danh của ta mà thôi. Đệ tử trong kỳ tuế khảo biểu hiện bản lĩnh cho dù thắng hay thua, thì nội tình trong các cung các vị chân nhân đều có thể nắm được rõ ràng. Thực ra người tham gia tuế khảo không phải là các đệ tử, mà là các mạch chân nhân. Những năm gần đây, thực lực của các cung nào mạnh vẫn mạnh, cung nào yếu vẫn yếu. Lúc này cung ta nguy cơ như trứng chồng lên nhau, nếu như không có cơ duyên thật lớn, thì sợ là vô vọng trùng hưng."
Hàm Yên u oán thở dài sau đó nói:
"Đệ tử kiên thức còn thấp, không rõ việc mạnh yếu giữa các cung. Nhưng Hàm Yên đã là đệ tử Đan Nguyên cung, nên chuyện sư tổ phân phó, Hàm Yên chắc chắn sẽ tận tâm tận lực."
Ngọc Huyền chân nhân lại một tiếng thở dài mới nói: "Hàm Yên, giấc mộng Nghê Thường (1) của ta còn dài. Từ khi ta an bài con cùng nghe giảng với Kỷ Nhược Trần ở Thủy Lâu Thai, cho tới nay đã tới một tháng thời gian, thế nhưng sao con với Kỷ Nhược Trần vẫn chứ như gần như xa vậy?"
(1) "Đường thư" chép: Đường Minh Hoàng lên chơi Nguyệt điện, thấy các tiên nữ mặc áo cánh chim, xiêm y ngũ sắc, hát bài "Tây Thiên điệu khúc", đến khi trở về trần, còn nhớ mang máng. Nhằm lúc có Tiết độ sứ là Trương Kính Thuật từ Tây Lương, đem khúc hát Bà La Môn đến biểu, Minh Hoàng truyền đem san định lại và đổi tên là khúc "Nghê Thường vũ y".
"Nghê" là cầu vồng do ánh nắng xuyên qua hơi nước trong mây, nên phân thành bảy màu. Sách Tàu ngày xưa chỉ nhận có năm màu.
"Thường" là xiêm, để che phần hạ thân của người.
"Nghê Thường" có nghĩa là xiêm cắt bằng năm màu.
"Vũ y" là áo dệt bằng lông chim, hay có nghĩa là kiểu áo theo hình cánh chim.
"Nghê Thường vũ y", ta có thể cho đó là những vũ nữ mặc áo theo hình cánh chim, còn quần thì bằng lụa phất phới ngũ sắc.
Hàm Yên cúi đầu im lặng, hồi lâu mới nói:
"Chuyện này. Hàm Yên cũng không biết. Có thể để lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều yêu) không chỉ cần duyên phận, mình cố gắng đôi lúc cũng chỉ như trăm sông đổ về một biển. Chỉ là... Chỉ là... con sợ cách xa hắn một chút, thì hắn sẽ không hiểu được, ở gần hắn một chút, thì hắn lại cho rằng bảo bối thì có thể dễ dàng có được, không được bao lâu liền ném đi, muốn tìm người khác. Muốn tìm một cách vẹn toàn, Hàm Yên thật sự là không biết, con xin sư tổ chỉ điểm."
Câu hỏi này của nàng làm cho Ngọc Huyền chân nhân trợn mắt há mồm. Ngọc Huyền chân nhân tu hành từ nhỏ, mấy chục năm đều một lòng hướng đạo, thần thức như ngọc, không nhiễm bụi trần. Cái chuyện lưỡng tình tương duyệt đối với nàng còn khó hơn vũ hóa phi thăng. Hàm Yên còn không biết, thì sao nàng có thể biết đây?
Trên Vọng Tinh Lâu trở nên tĩnh mịch, qua hồi lâu, Ngọc Huyền chân nhân mới thôt ra mây từ: "Việc này. Ta cũng không biết!"
…..
"Ân Ân, mấy ngày nay con luyện kiểm rất chuyên cần, việc này đương nhiên là rất tốt, nhưng cũng đừng nên quá cực khổ. Khí sắc của con bây giờ không tốt, hay là nghỉ ngơi một chút đi nha. Lúc nãy mẹ có thỉnh cầu Tử Vân chân nhân một đôi Thất Tinh Tuyền Quy, luyện thành Tinh Quy Phản Nguyệt Cao, con cầm lấy để bồi bổ chân nguyên."
Hoàng Tinh Lam một bên xoa mồ hôi trên trán cho Trương Ân Ân, một bên tràn đầy yêu thương nói.
Trương Ân Ân lắc đầu, không nhịn được nói: "Mẹ đừng nói nữa! Trước kia mẹ và phụ thân nói, là không được dùng tiên đan diệu dược để tăng tiến tu vi, bây giờ sao lại hoàn toàn thay đổi? Mệt một chút thì có là cái gì, tối nay con tu luyện Tam Thanh Chân Kinh một lát là tốt rồi."
Nói xong, Trương Ân Ân lại liều mạng đẩy tay Hoàng Tinh Lam ra, đầu ngón chân một điểm một cái đã phóng ngay ra ngoài một bên hét lớn: "Nguyệt Dược, Lưu Huy, nhanh đi chuẩn bị! Bản tiểu thư tắm rửa xong còn phải tu đạo!"
"Ân Ân, Ân Ân!"
Hoàng Tinh Lam gọi hai tiếng, nhưng Trương Ân Ân vân nhắm mắt bịt tai, sớm biến mất trong hậu viện.
Nàng chỉ phải thở dài một hơi nói:
"Hài tử này, càng ngày càng khó quản giáo!"
Nhìn nét mặtrạng rỡ của nàng làm gì có nửa phần ý trách tội Trương Ân Ân?
Hoàng Tinh Lam đứng dậy đi tới Thanh Tâm tiểu trúc nơi Trương n n ở, nhưng vừa mới ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Cảnh Tiêu chân nhân đi tới.
"Ân Ân mới luyện kiếm xong, bảo nó nghỉ ngơi một chút đi!" Cảnh Tiêu Chân Nhân nói.
Cứ mải suy nghĩ ánh trăng trong trèo lạnh lùng đã chiếu lện mặt Kỷ Nhược Trần. lúc này hắn mới phát hiện, trăng đã di chuyển quá nửa bầu trời chắc là cũng qua nửa đêm Tổi.
Ánh trăng như sương chiếu lên người của Ngọc Huyền chân nhân, nàng đang ngồi ngay ngắn trên Vọng Tinh lâu, im lặng nhìn biển mây mênh mông phía xa xa.
Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, rồi có một thanh âm như như nhược thủy vang lên phía sau Ngọc Hư chân nhân:
"Hàm Yên tham kiến Ngọc Huyền sư tổ!"
Ngọc Huyền lặng lẽ một lúc lâu, sau đó mới đưa tay chỉ vào một cái ghế, nói: "Ngồi đi!"
Hàm Yên run sợ một chút, cúi đầu nói: "Trước mặt sư tổ, đệ tử sao dám ngồi?"
Ngọc Huyền chân nhân nói: "Kỳ thực ta cũng không lớn hơn con bao nhiêu. Chúng ta là người tu đạo, chỉ một lòng mong muốn trường sinh, sống vài trăm tuổi cũng chẳng có gì kỳ quái, vài chục năm thời gian chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt. Con thấy Tử Dương chân nhân so với ta lớn hơn tận 90 tuổi, nhưng ta vẫn chỉ gọi là sư huynh. Hàm Yên, đêm nay chúng ta không nói tới môn quy của Đạo Đức tông, thoải mái tâm sự với nhau. Huống chi con hi sinh cho Đạo Đức tông nhiều như vậy, vị trí này, con hoàn toàn có thể ngồi."
Hàm Yên âm thầm lặp lại câu nói “Con hi sinh cho Đạo Đức tộng nhiều như vậy, vị trí này, con hoàn toàn có thể ngồi”, trước mắt nàng chỉ là một cái ghế băng gỗ, nhưng hai chân lại giống như nặng vạn quân, không sao nhấc lên để bước tới được!
Ngọc Huyền chân nhân im lặng nhìn biển mây xa xa, không động đậy, cũng không giục.
Trăng sáng lại du ngoạn qua đám mây hiện ra, rồi lại ẩn vào trong sương mù, cứ vào ra như vậy mấy lần, trên Vọng Tinh lâu có hai thân ảnh yểu điệu, nhưng lại không mảy may di động chút nào. Cho tới khi bóng trăng khuất sau ngọn núi phía tây, hai thân ảnh như đóng băng ấy mới có người chuyển động.
Hàm Yên ngồi xuống ghế, vẫn nhàn nhạt như cũ, nói: "Tạ sư tổ ban cho ngồi!"
Ngọc Huyền chân nhân lúc này mới mỉm cười, phong tư nàng yểu điệu, thanh nhi xuất trần nêu như đặt vào trong thời thế hôn loạn, dung mạo màng có thể khuynh đảo chúng Sinh.
Nụ cười này của nàng có thể khiển có vạn vật thất sắc, làm cho bất kỳ thứ gì tàn tạ lâu ngày cũng trở nên rực rỡ. Nhưng nụ cười đó chỉ dừng lại ở khóe môi, làm cho khung cảnh của Vọng Tinh Lâu này lạnh lẽo vô cùng.
"Hàm Yên, trước kia ta cũng giống như con vậy, Đan Nguyên Cung Tử Ngọc sư tổ cũng đã từng căn dặn ta, bảo ta không tiếc bât cứ giá nào trùng hưng Đan Nguyên Cung..."
Hàm Yên hơi tỏ vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Huyền chân nhân.
Ngọc Huyền chân nhân dừng lại trong chốc lát, rồi nói tiếp: "Năm đó ta tu đạo có tiến cảnh cực kỳ thần tốc, từ khi ta nhập Đạo Đức tổng tới 10 năm sau, vẫn không tìm ra người nào có thể vượt qua ta. Khi đó ta cho rằng đại đạo không ngoài vạn vật, chỉ bằng một mình sức của ta cũng có thể trọng chấn Đan Nguyên Cung. Cho tới 15 trước, Tử Ngọc sư tổ lâm tọa hóa đã đem chức chấp chưởng Đan Nguyên cung đặt vào trong tay của ta, ta vẫn cho là như vậy. Nhưng chỉ trong 15 năm này thôi, ta mới hiểu được cái gọi là nhân lực có hạn, cái gọi là đại đạo gian nan. Ta lo lắng hết lòng, thậm chí còn bỏ qua tu luyện của bản thân, nhưng Đan Nguyên Cung vẫn ngày càng sa sút."
Hàm Yên vội hỏi: "Sư tổ không nên lo ngại? Đợi sang năm đạo hạnh con tăng lên một chút, khi đó đệ tử sẽ vô đổi thủ trong Thiên Thánh Cảnh, nhất định có thể mang lại cho sư tổ chức danh đệ nhất. Đến lúc đó, chúng ta còn vinh quang hơn Thái Thường cung."
Ngọc Huyền chân nhân than nhẹ một tiếng nói: "Cho dù là 9 lần đệ nhất thì có lợi gì? Điều này chẳng qua chỉ là hư danh của ta mà thôi. Đệ tử trong kỳ tuế khảo biểu hiện bản lĩnh cho dù thắng hay thua, thì nội tình trong các cung các vị chân nhân đều có thể nắm được rõ ràng. Thực ra người tham gia tuế khảo không phải là các đệ tử, mà là các mạch chân nhân. Những năm gần đây, thực lực của các cung nào mạnh vẫn mạnh, cung nào yếu vẫn yếu. Lúc này cung ta nguy cơ như trứng chồng lên nhau, nếu như không có cơ duyên thật lớn, thì sợ là vô vọng trùng hưng."
Hàm Yên u oán thở dài sau đó nói:
"Đệ tử kiên thức còn thấp, không rõ việc mạnh yếu giữa các cung. Nhưng Hàm Yên đã là đệ tử Đan Nguyên cung, nên chuyện sư tổ phân phó, Hàm Yên chắc chắn sẽ tận tâm tận lực."
Ngọc Huyền chân nhân lại một tiếng thở dài mới nói: "Hàm Yên, giấc mộng Nghê Thường (1) của ta còn dài. Từ khi ta an bài con cùng nghe giảng với Kỷ Nhược Trần ở Thủy Lâu Thai, cho tới nay đã tới một tháng thời gian, thế nhưng sao con với Kỷ Nhược Trần vẫn chứ như gần như xa vậy?"
(1) "Đường thư" chép: Đường Minh Hoàng lên chơi Nguyệt điện, thấy các tiên nữ mặc áo cánh chim, xiêm y ngũ sắc, hát bài "Tây Thiên điệu khúc", đến khi trở về trần, còn nhớ mang máng. Nhằm lúc có Tiết độ sứ là Trương Kính Thuật từ Tây Lương, đem khúc hát Bà La Môn đến biểu, Minh Hoàng truyền đem san định lại và đổi tên là khúc "Nghê Thường vũ y".
"Nghê" là cầu vồng do ánh nắng xuyên qua hơi nước trong mây, nên phân thành bảy màu. Sách Tàu ngày xưa chỉ nhận có năm màu.
"Thường" là xiêm, để che phần hạ thân của người.
"Nghê Thường" có nghĩa là xiêm cắt bằng năm màu.
"Vũ y" là áo dệt bằng lông chim, hay có nghĩa là kiểu áo theo hình cánh chim.
"Nghê Thường vũ y", ta có thể cho đó là những vũ nữ mặc áo theo hình cánh chim, còn quần thì bằng lụa phất phới ngũ sắc.
Hàm Yên cúi đầu im lặng, hồi lâu mới nói:
"Chuyện này. Hàm Yên cũng không biết. Có thể để lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều yêu) không chỉ cần duyên phận, mình cố gắng đôi lúc cũng chỉ như trăm sông đổ về một biển. Chỉ là... Chỉ là... con sợ cách xa hắn một chút, thì hắn sẽ không hiểu được, ở gần hắn một chút, thì hắn lại cho rằng bảo bối thì có thể dễ dàng có được, không được bao lâu liền ném đi, muốn tìm người khác. Muốn tìm một cách vẹn toàn, Hàm Yên thật sự là không biết, con xin sư tổ chỉ điểm."
Câu hỏi này của nàng làm cho Ngọc Huyền chân nhân trợn mắt há mồm. Ngọc Huyền chân nhân tu hành từ nhỏ, mấy chục năm đều một lòng hướng đạo, thần thức như ngọc, không nhiễm bụi trần. Cái chuyện lưỡng tình tương duyệt đối với nàng còn khó hơn vũ hóa phi thăng. Hàm Yên còn không biết, thì sao nàng có thể biết đây?
Trên Vọng Tinh Lâu trở nên tĩnh mịch, qua hồi lâu, Ngọc Huyền chân nhân mới thôt ra mây từ: "Việc này. Ta cũng không biết!"
…..
"Ân Ân, mấy ngày nay con luyện kiểm rất chuyên cần, việc này đương nhiên là rất tốt, nhưng cũng đừng nên quá cực khổ. Khí sắc của con bây giờ không tốt, hay là nghỉ ngơi một chút đi nha. Lúc nãy mẹ có thỉnh cầu Tử Vân chân nhân một đôi Thất Tinh Tuyền Quy, luyện thành Tinh Quy Phản Nguyệt Cao, con cầm lấy để bồi bổ chân nguyên."
Hoàng Tinh Lam một bên xoa mồ hôi trên trán cho Trương Ân Ân, một bên tràn đầy yêu thương nói.
Trương Ân Ân lắc đầu, không nhịn được nói: "Mẹ đừng nói nữa! Trước kia mẹ và phụ thân nói, là không được dùng tiên đan diệu dược để tăng tiến tu vi, bây giờ sao lại hoàn toàn thay đổi? Mệt một chút thì có là cái gì, tối nay con tu luyện Tam Thanh Chân Kinh một lát là tốt rồi."
Nói xong, Trương Ân Ân lại liều mạng đẩy tay Hoàng Tinh Lam ra, đầu ngón chân một điểm một cái đã phóng ngay ra ngoài một bên hét lớn: "Nguyệt Dược, Lưu Huy, nhanh đi chuẩn bị! Bản tiểu thư tắm rửa xong còn phải tu đạo!"
"Ân Ân, Ân Ân!"
Hoàng Tinh Lam gọi hai tiếng, nhưng Trương Ân Ân vân nhắm mắt bịt tai, sớm biến mất trong hậu viện.
Nàng chỉ phải thở dài một hơi nói:
"Hài tử này, càng ngày càng khó quản giáo!"
Nhìn nét mặtrạng rỡ của nàng làm gì có nửa phần ý trách tội Trương Ân Ân?
Hoàng Tinh Lam đứng dậy đi tới Thanh Tâm tiểu trúc nơi Trương n n ở, nhưng vừa mới ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Cảnh Tiêu chân nhân đi tới.
"Ân Ân mới luyện kiếm xong, bảo nó nghỉ ngơi một chút đi!" Cảnh Tiêu Chân Nhân nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.