Chương 52: Năm xưa 7
Yên Vũ Giang Nam
28/03/2017
Kỷ Nhược Trần nhìn thấy mộc kiếm sắp rơi vào trên
mông của Trương Ân Ân thì trong lồng ngực bỗng nhiên nảy sinh một sự
thổn thức, cánh tay nhịn không được run lên.
Mộc kiếm vẫn đang rơi vào trên người của nàng, nhưng lực đạo đã nhẹ hơn trước rất nhiêu. Trương Ân Ân tâm trạng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Nhược Trần, thấy hắn cũng đang nhìn sang.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thì giống như bị sét đánh. Trong sát na đó, mặt Trương Ân Ân ững hồng Kỷ Nhược Trần cấp bách quay đầu.
Im lặng.
Sau một lát. Kỷ Nhược Trần miễn cưỡng ho khan một tiếng, giơ mộc kiếm lên, quát lớn: "Còn chưa đánh xong đâu!"
Trương Ân Ân cúi thấp đầu, hai cái tay đan vào nhau một chỗ, chờ mộc kiếm hạ xuống. Thế nhưng màng cứ chờ, mà chẳng có gì xảy ra.
Kỷ Nhược Trần ho khan nửa ngày, đã giơ mộc kiếm lên rồi nhưng lại không có cách nào đánh vào người Trương Ân Ân, hắn đành thu lại sau lưng mình, cô mạnh miệng. mói: "Hôm nay chỉ là dạy dỗ ngươi mà thôi, lần sau còn tiếp tục dây dưa, thì... sẽ đánh nặng hơn!"
Trương Ân Ân dường như là không có nghe thấy, đứng im lặng, thấy Kỷ Nhược Trảm không có ý động thủ, thì đột nhiên vội vã hạ sơn màng như một làm gió, đi rồi không dám quay đầu lại.
Trong nháy mắt, thân ảnh của nàng đã hoàn toàn biến mất trong màn đêm. Kỷ Nhược Trần đứng im nhìn theo trong chốc lát, rồi mới hạ sơn.
Trong nháy mắt hạ qua thu đến, lá rơi tuyết bay, trước khi tuế khảo lần thứ hai bắt đầu. Trương Ân Ân không xuất hiện ở trước mặt Kỷ Nhược Trần.
Thỉnh thoảng hồi tưởng lại chuyện đêm đó, Kỷ Nhược Trần cũng có chút không hiểu được mình, một kiếm kia tại sao mình lại hạ thủ nhẹ tới vậy.
Không có Trương Ân Ân tới gây sự, Minh Vân và Minh Tâm cũng không tới tìm nữa, cuộc sosng yên bình này, làm cho Kỷ Nhược Trần hơi có chút cảm thấy cô đơn.
Hàm Yên mặc dù không còn cùng hắn nghe Ngọc Huyền chân nhân giảng đạo, nhưng mỗi tháng luôn có hai lần, hai người lại cùng nhau ngắm cảnh trên miệng ưng, cùng nhau thưởng thức mặt trời mọc.
…
Tháng tám năm này, Kỷ Nhược Trần đã đột phá Thái Thanh Linh Thánh Cảnh, bắt đầu nghiên cứu tu luyện Thái Thanh Thần Thánh Quyết. Dùng thời gian bảy tháng đột phá Thái Thanh Linh Thánh Cảnh, cho dù nhìn khắp Đạo Đức tông cũng là giỏi rồi.
Mới tu luyện Thái Thanh Thần Thánh Quyết trong tuế khảo, Kỷ Nhược Trần lại đoạt hạng nhất, năm nay sẽ giao thủ với Trương Ân. Ản.
Trong lúc nhất thời trong lòng hắn có một sự mong đợi mơ hồ nào đó.
Hắn cùng với Hàm Yên ở miệng ưng thưởng mặt trời mặt trời mọc, tuy rằng chẳng nói chuyện với nhau bao giờ nhưng tư vị mông lung trong đó, lại không làm hắn mong chờ bằng chuyện này.
Tuế khảo lại sắp bắt đầu, Kỷ Nhược Trần thu hồi suy nghĩ mông lung, chuyên tâm tu đạo. Đạo Đức tông đạo pháp rất nhiều, cái mào cũng hữu dụng.
Tam Thanh Chân Quyết tự nhiên là vạn pháp chi nguyên (nguồn gốc của vạn pháp), nhưng mà đan đỉnh, chú phù, đồ lục, tiên kiêm các loại lại là đạo pháp ứng dụng, nghiên cứu nhiều cũng có tác dụng không nhỏ đôi với Tam Thanh Chân Quyết.
Chỉ là tinh lực của con người có hạn, tu luyện Tam Thanh Chân Quyết nhiều hơn, đương nhiên sẽ hoang phế một số công phu khác.
Trong tuể khảo, ai chẳng muốn thắng địch, đương nhiên là bỏ công phu rất lớn vào các đạo pháp ứng dụng, lại làm chậm tiên cảnh của Tam Thanh Chân Quyết.
Kỷ Nhược Trần vừa tu luyện Thái Thanh Linh Thánh Quyết tới viên mãn, các vị chân nhân đã nhận ra.
Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn, tuy rằng các vị chân nhân có ý khen ngợi, nhưng mà lại không vui mừng gì nhiều. Kỷ Nhược Trần đối với hồng trần đã quen, đương nhiên là muốn tìm hiểu.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, mấy vị chân nhân thấy hắn gần đây chìm trong tạp học, hoang phế chuyện tu luyện Tam Thanh Chân Kinh.
Kỷ Nhược Trần lúc đầu cho là không giải thích cũng chẳng sao, nhưng mà sau khi suy nghĩ cần thận, lại thấy có chút gì đó không đúng. Hắn tìm Vân Phong đạo trưởng hỏi mới biết, khi tu luyện Thái Thanh Linh Thánh Quyết, Minh Vân, Lý Huyền Chân chỉ dùng có năm tháng thời gian, mà Cơ Băng Tiên lại vẻn vẹn dùng có gần ba tháng thời gian đã hoàn thành!
Có sự so sánh này, lúc này Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tiến cảnh tu luyện của mình tuy rằng nhanh hơn rất nhiều so với các đệ tử khác, thế nhưng so sánh với người có thiên tư như Cơ Băng Tiên, thì vẫn còn tương đối là kém xa. Nếu như hắn chỉ là một đệ tử bình thường thì tất sẽ được các vị chân nhân khen ngợi, nhưng ở trong mắt các vị chân nhân hắn là một Trích tiên, có được thiên chất của trời.
Kỷ Nhược Trần quan sát sắc mặt lời nói, đã biết các vị chân nhân đã có cảm nhận mình tu đạo chậm hơn Cơ Băng Tiên rất nhiều, chậm hơn cả Minh Vân thì thực sự là khó mà chấp nhận nổi.
Kỷ Nhược Trần tuy rằng thụ nghiệp của 8 vị chân nhân cùng một lúc, tâm tư bị phân tán, đương nhiên là sẽ ảnh hưởng tới tiên cảnh.
Nhưng mà Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông có tác dụng làm tỉnh táo tinh thần rầt lớn, hắn lại ăn không ít tiên đan thần dược, có pháp bảo hỗ trợ tu luyện. Cho nên, tiến bộ trong thời gian này chỉ là miễn cưỡng mà thôi.
Khi nghĩ thông suốt điều này, sự vui vẻ trong lòng chỉ trong sát na đã trở nên u ám hơn nhiều.
…
Một ngày này, sau khi Kỷ Nhược Trần thụ nghiệp các vị chân nhân, màn đêm đều buông xuống. Hắn mang tâm sự nặng nề, đi lặng trên đường lớn, chọn một con đường nhỏ không người, chậm rãi đi tới.
Con đường nhỏ này hai bên có tường cao, ở giữa có một thạch trận hình vuông, trong sân có một cái giếng cổ. Kỷ Nhược Trần đã từng đi qua một lần nhưng chỉ biết nơi này vô cùng thanh tĩnh u ám.
Trời đã tối đen, chỗ này chẳng còn có ai qua lại, rất thích hợp cho người mang tâm sự như hắn. Khi đi qua miệng giếng, bỗng nhiên có một đạo quang mang màu xanh hiện lên.
Kỷ Nhược Trần kinh hoảng dừng bước lại, nhìn về phía quang mang màu xanh, lúc này mới phát hiện dưới một góc tường của thạnh trận có một cái Thanh Đồng Cổ Đỉnh.
Kiểu dáng đồng đỉnh kỳ quái cổ xưa, trên mặt có khắc vô số chữ triện cổ. Những chữ triện này Kỷ Nhược Trần chẳng biết được chữ nào, hắn có cảm giác, mình đã từng gặp cổ đỉnh này ở đau đó rôi, thế nhưng nghĩ mãi cũng không ra là gặp những chữ này ở đâu.
Cổ đỉnh được đặt ở nơi này không biết bao nhiều năm rồi đồng xanh đã loang lồ. trên mặt có không ít êu xanh, dường như là một thứ vô dụng.
Nhưng mà ở trong mắt Kỷ Nhược Trần, cổ đỉnh lại thỉnh thoảng phát ra bích quang, xem ra nó được nhặt ở một động tiên nào đó của Mạc Kiền Phong, đồng đỉnh cùng hấp thu được không ít linh khí
Kỷ Nhược Trần nhìn chăm chú vào đồng đinh, thần thái như thường, nhưng trái tim lại tự dưng gia tốc. Hắn bước về phía trước một bước, thể nhưng vừa đặt chân đến đã cấp tốc thu về. Sau đó thì hắn đứng yên một chỗ, không nhúc nhích chỉ im lặng nhìn đồng đỉnh.
Bỗng nhiên có một đám mây bay qua, khe khuất mặt trăng, nơi này đột nhiên tối sầm lại. Kỷ Nhược Trần vẫn bât động như cũ.
... Cũng chính trong lúc mây che khuất mặt trăng nay, hắn nhanh như điện vọt tới trước đồng đỉnh nhẹ nhàng vỗ một chưởng.
Mộc kiếm vẫn đang rơi vào trên người của nàng, nhưng lực đạo đã nhẹ hơn trước rất nhiêu. Trương Ân Ân tâm trạng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Nhược Trần, thấy hắn cũng đang nhìn sang.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thì giống như bị sét đánh. Trong sát na đó, mặt Trương Ân Ân ững hồng Kỷ Nhược Trần cấp bách quay đầu.
Im lặng.
Sau một lát. Kỷ Nhược Trần miễn cưỡng ho khan một tiếng, giơ mộc kiếm lên, quát lớn: "Còn chưa đánh xong đâu!"
Trương Ân Ân cúi thấp đầu, hai cái tay đan vào nhau một chỗ, chờ mộc kiếm hạ xuống. Thế nhưng màng cứ chờ, mà chẳng có gì xảy ra.
Kỷ Nhược Trần ho khan nửa ngày, đã giơ mộc kiếm lên rồi nhưng lại không có cách nào đánh vào người Trương Ân Ân, hắn đành thu lại sau lưng mình, cô mạnh miệng. mói: "Hôm nay chỉ là dạy dỗ ngươi mà thôi, lần sau còn tiếp tục dây dưa, thì... sẽ đánh nặng hơn!"
Trương Ân Ân dường như là không có nghe thấy, đứng im lặng, thấy Kỷ Nhược Trảm không có ý động thủ, thì đột nhiên vội vã hạ sơn màng như một làm gió, đi rồi không dám quay đầu lại.
Trong nháy mắt, thân ảnh của nàng đã hoàn toàn biến mất trong màn đêm. Kỷ Nhược Trần đứng im nhìn theo trong chốc lát, rồi mới hạ sơn.
Trong nháy mắt hạ qua thu đến, lá rơi tuyết bay, trước khi tuế khảo lần thứ hai bắt đầu. Trương Ân Ân không xuất hiện ở trước mặt Kỷ Nhược Trần.
Thỉnh thoảng hồi tưởng lại chuyện đêm đó, Kỷ Nhược Trần cũng có chút không hiểu được mình, một kiếm kia tại sao mình lại hạ thủ nhẹ tới vậy.
Không có Trương Ân Ân tới gây sự, Minh Vân và Minh Tâm cũng không tới tìm nữa, cuộc sosng yên bình này, làm cho Kỷ Nhược Trần hơi có chút cảm thấy cô đơn.
Hàm Yên mặc dù không còn cùng hắn nghe Ngọc Huyền chân nhân giảng đạo, nhưng mỗi tháng luôn có hai lần, hai người lại cùng nhau ngắm cảnh trên miệng ưng, cùng nhau thưởng thức mặt trời mọc.
…
Tháng tám năm này, Kỷ Nhược Trần đã đột phá Thái Thanh Linh Thánh Cảnh, bắt đầu nghiên cứu tu luyện Thái Thanh Thần Thánh Quyết. Dùng thời gian bảy tháng đột phá Thái Thanh Linh Thánh Cảnh, cho dù nhìn khắp Đạo Đức tông cũng là giỏi rồi.
Mới tu luyện Thái Thanh Thần Thánh Quyết trong tuế khảo, Kỷ Nhược Trần lại đoạt hạng nhất, năm nay sẽ giao thủ với Trương Ân. Ản.
Trong lúc nhất thời trong lòng hắn có một sự mong đợi mơ hồ nào đó.
Hắn cùng với Hàm Yên ở miệng ưng thưởng mặt trời mặt trời mọc, tuy rằng chẳng nói chuyện với nhau bao giờ nhưng tư vị mông lung trong đó, lại không làm hắn mong chờ bằng chuyện này.
Tuế khảo lại sắp bắt đầu, Kỷ Nhược Trần thu hồi suy nghĩ mông lung, chuyên tâm tu đạo. Đạo Đức tông đạo pháp rất nhiều, cái mào cũng hữu dụng.
Tam Thanh Chân Quyết tự nhiên là vạn pháp chi nguyên (nguồn gốc của vạn pháp), nhưng mà đan đỉnh, chú phù, đồ lục, tiên kiêm các loại lại là đạo pháp ứng dụng, nghiên cứu nhiều cũng có tác dụng không nhỏ đôi với Tam Thanh Chân Quyết.
Chỉ là tinh lực của con người có hạn, tu luyện Tam Thanh Chân Quyết nhiều hơn, đương nhiên sẽ hoang phế một số công phu khác.
Trong tuể khảo, ai chẳng muốn thắng địch, đương nhiên là bỏ công phu rất lớn vào các đạo pháp ứng dụng, lại làm chậm tiên cảnh của Tam Thanh Chân Quyết.
Kỷ Nhược Trần vừa tu luyện Thái Thanh Linh Thánh Quyết tới viên mãn, các vị chân nhân đã nhận ra.
Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn, tuy rằng các vị chân nhân có ý khen ngợi, nhưng mà lại không vui mừng gì nhiều. Kỷ Nhược Trần đối với hồng trần đã quen, đương nhiên là muốn tìm hiểu.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, mấy vị chân nhân thấy hắn gần đây chìm trong tạp học, hoang phế chuyện tu luyện Tam Thanh Chân Kinh.
Kỷ Nhược Trần lúc đầu cho là không giải thích cũng chẳng sao, nhưng mà sau khi suy nghĩ cần thận, lại thấy có chút gì đó không đúng. Hắn tìm Vân Phong đạo trưởng hỏi mới biết, khi tu luyện Thái Thanh Linh Thánh Quyết, Minh Vân, Lý Huyền Chân chỉ dùng có năm tháng thời gian, mà Cơ Băng Tiên lại vẻn vẹn dùng có gần ba tháng thời gian đã hoàn thành!
Có sự so sánh này, lúc này Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tiến cảnh tu luyện của mình tuy rằng nhanh hơn rất nhiều so với các đệ tử khác, thế nhưng so sánh với người có thiên tư như Cơ Băng Tiên, thì vẫn còn tương đối là kém xa. Nếu như hắn chỉ là một đệ tử bình thường thì tất sẽ được các vị chân nhân khen ngợi, nhưng ở trong mắt các vị chân nhân hắn là một Trích tiên, có được thiên chất của trời.
Kỷ Nhược Trần quan sát sắc mặt lời nói, đã biết các vị chân nhân đã có cảm nhận mình tu đạo chậm hơn Cơ Băng Tiên rất nhiều, chậm hơn cả Minh Vân thì thực sự là khó mà chấp nhận nổi.
Kỷ Nhược Trần tuy rằng thụ nghiệp của 8 vị chân nhân cùng một lúc, tâm tư bị phân tán, đương nhiên là sẽ ảnh hưởng tới tiên cảnh.
Nhưng mà Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông có tác dụng làm tỉnh táo tinh thần rầt lớn, hắn lại ăn không ít tiên đan thần dược, có pháp bảo hỗ trợ tu luyện. Cho nên, tiến bộ trong thời gian này chỉ là miễn cưỡng mà thôi.
Khi nghĩ thông suốt điều này, sự vui vẻ trong lòng chỉ trong sát na đã trở nên u ám hơn nhiều.
…
Một ngày này, sau khi Kỷ Nhược Trần thụ nghiệp các vị chân nhân, màn đêm đều buông xuống. Hắn mang tâm sự nặng nề, đi lặng trên đường lớn, chọn một con đường nhỏ không người, chậm rãi đi tới.
Con đường nhỏ này hai bên có tường cao, ở giữa có một thạch trận hình vuông, trong sân có một cái giếng cổ. Kỷ Nhược Trần đã từng đi qua một lần nhưng chỉ biết nơi này vô cùng thanh tĩnh u ám.
Trời đã tối đen, chỗ này chẳng còn có ai qua lại, rất thích hợp cho người mang tâm sự như hắn. Khi đi qua miệng giếng, bỗng nhiên có một đạo quang mang màu xanh hiện lên.
Kỷ Nhược Trần kinh hoảng dừng bước lại, nhìn về phía quang mang màu xanh, lúc này mới phát hiện dưới một góc tường của thạnh trận có một cái Thanh Đồng Cổ Đỉnh.
Kiểu dáng đồng đỉnh kỳ quái cổ xưa, trên mặt có khắc vô số chữ triện cổ. Những chữ triện này Kỷ Nhược Trần chẳng biết được chữ nào, hắn có cảm giác, mình đã từng gặp cổ đỉnh này ở đau đó rôi, thế nhưng nghĩ mãi cũng không ra là gặp những chữ này ở đâu.
Cổ đỉnh được đặt ở nơi này không biết bao nhiều năm rồi đồng xanh đã loang lồ. trên mặt có không ít êu xanh, dường như là một thứ vô dụng.
Nhưng mà ở trong mắt Kỷ Nhược Trần, cổ đỉnh lại thỉnh thoảng phát ra bích quang, xem ra nó được nhặt ở một động tiên nào đó của Mạc Kiền Phong, đồng đỉnh cùng hấp thu được không ít linh khí
Kỷ Nhược Trần nhìn chăm chú vào đồng đinh, thần thái như thường, nhưng trái tim lại tự dưng gia tốc. Hắn bước về phía trước một bước, thể nhưng vừa đặt chân đến đã cấp tốc thu về. Sau đó thì hắn đứng yên một chỗ, không nhúc nhích chỉ im lặng nhìn đồng đỉnh.
Bỗng nhiên có một đám mây bay qua, khe khuất mặt trăng, nơi này đột nhiên tối sầm lại. Kỷ Nhược Trần vẫn bât động như cũ.
... Cũng chính trong lúc mây che khuất mặt trăng nay, hắn nhanh như điện vọt tới trước đồng đỉnh nhẹ nhàng vỗ một chưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.