Chương 338: Nếu không hoài niệm 2
Yên Vũ Giang Nam
20/01/2019
Về phần những quỷ ảnh mới vừa sinh ra hắn càng
không thèm liếc mắt nhìn, những lực lượng bé nhỏ đó thậm chí bù đắp
không kịp sự tiêu hao khi thôn phệ nữa.
Hắn bắt đầu đi xung quanh tìm những quỷ ảnh cường đại, hắn đã có thể độc lập đi săn. Hắn biết mình nhìn xa hơn so với chúng nó, động tác cũng nhanh hơn, chỉ cần bị hắn nhìn để ý, những quỷ hồn này căn bản không thể trốn thoát.
Ở trong cánh đồng hoang vu rộng lớn này, hắn đã bắt đầu xưng vương xưng bá.
Khi tập trung ý thức, hắn cũng không biết địa bàn của mình đã rộng bao nhiêu, chỉ biết là nó đã khá lớn, lớn đến mức hắn bay mà cũng cảm thấy mệt mỏi mới thôi.
Nơi nào mà hắn có thể đi đến đều là địa bàn của hắn, mọi quỷ ảnh trên lãnh địa này đều là thức ăn của hắn.
Thế nhưng từng đó vẫn chưa khiến hắn thỏa mãn. Hắn nghĩ, ở ý thức được chôn sâu trong linh hồn của mình đang ẩn chứa một loại khát vọng mãnh liệt, khát vọng muốn đem cánh đồng hoang bầu trời của cánh đồng hoang và cả bầu trời rộng lớn không cách nào tưởng tượng được ở bên ngoài nhét vào lãnh địa của mình!
Chỉ có như vậy mới có thể làm cho mình cảm thấy an tâm.
Cái loại cảm giác này có thể coi là khát vọng nhưng cũng giống như một dạng sợ hãi, như sợ hãi khi bị đồng loại cắn nuốt lúc thức tỉnh vậy.
Dường như có một loại lực lượng vô hình đang điều khiển, quyết định phương hường của hắn. Hắn vô cùng chán ghét, vô cùng sợ hãi cảm giác bị điều khiển này, cho nên hắn mới mở rộng lãnh địa của mình ra. Chỉ cần địa bàn đủ lớn, lực lượng đủ mạnh, bản thân mình sẽ được tự do chăng?
Hắn không biết đáp án của vấn đề này, dựa vào trí tuệ hiện nay thì hắn căn bản không thể biết được đáp án. Hắn đã ngừng lại ở trung tâm của mảnh đất hoang, ngửa đầu nhìn trời suy nghĩ rất lâu rồi.
Chỉ là cho dù có suy nghĩ như thế nào, trong bao lâu, thì cũng chi phí công mà thôi.
Ý thức của hắn hết sức đơn giản, giản đơn tới nỗi chỉ có hai màu trắng và đen. Hắn liều mạng muốn tìm ra loại màu sắc thứ ba, nhưng làm sao để hoàn thành được ước nguyện này đây?
Hắn phát hiện, những quỷ ảnh khác sẽ không tự hỏi. Sự thông minh chỉ đủ để chúng biết khi gặp hắn là phải nhanh chóng tránh né. Đây là sự khác nhau giữa hắn và những quỷ ảnh bình thường khác, nhưng mà ý nghĩa đằng sau của sự khác nhau này hắn lại không biết rõ.
Rốt cục có một lần, hắn cảm giác được tốc độ thôn phệ quỷ ảnh của bản thân quá chậm, việc này không phải cử lực lượng cường đại là có thể bù đắp. Vì vậy ở những cuộc chiến kế tiếp, trong miệng hắn đã có thêm vài thứ. Hắn nghĩ, mấy thứ này dường như gọi là hàm răng.
Có hàm răng rồi, để có thể đè lại những quỷ ảnh liên tục giẫy dụa thì hắn lại dùng sương mù biến ra bàn tay.
Sau đó, lãnh thổ càng ngày càng rộng, tốc độ đi lại của hắn có vẻ chậm, hơn nữa còn dễ bị gió cuốn đi. Mà khi hắn có chân, có thể mượn lực trên mặt đất, vì vậy lãnh thổ của hắn đã mở rộng gấp đôi.
Lực lượng của hắn từ từ tăng lên, thân thể càng ngày càng cô đọng, sương mù càng ngày càng thực chất. Thậm chí hắn còn vì mình mà tạo ra bốn cái cánh để bay lượng trên trời cao.
Hắn phát hiện, khi bay càng cao thì thấy càng xa, tuy rằng lúc này hắn vẫn chưa dùng đến mắt mà hoàn toàn dùng linh giác để cảm ứng mọi thứ xung quanh.
Chỉ là hắn tối đa chỉ có thể bay lên mười trượng, từ mười trượng trở lên sẽ có một luồng gió mạnh vô hình, chỉ cần hắn có chút tiếp xúc với nó thì thân thể sẽ lập tức bị cắt gọt ngay.
Trên cánh đồng hoang không ngày không đêm này, không biết là lúc nào, hắn đang bay xung quanh để tìm thức ăn thì chợt dừng lại. Ý thức của hắn tập trung lại, một tia sét đột nhiên bổ ra một không gian hỗn độn:
- Ta là ai? Ta muốn đi đâu?
Hai vấn đề này vẫn cứ quấn quít trong đầu, thậm chí nó còn khiến hắn bỏ qua việc kiếm ăn. Những quỷ ảnh trong chu vi trăm trượng nhân cơ hội này mà bỏ chạy, nhưng hắn cũng mặt kệ.
Hắn cứ như vậy mà yên lặng đứng ở trung tâm cánh đồng hoang, khổ cực suy nghĩ.
Trong thoáng chốc, một chút ánh sáng xanh xẹt qua toàn bộ cánh đồng hoang rồi ngừng lại trước mặt hắn, ánh sáng xanh bao phủ toàn bộ thân thể hắn.
Dưới sự như hòa dịu dàng của ánh sáng xanh, hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu, sự rối loạn trong đầu hắn dần bình tĩnh lại. Nhìn vào ánh sáng màu xanh, cuối cùng hắn cũng đã biết màu sắc thứ ba là cái gì.
Luồng ánh sáng màu xanh lượn là vài vòng xung quanh hắn, sau đó bay về phương xa. Sau khi bay được mười trượng, nó lại đứng lại. Hắn cảm giác được luồng ánh sáng xanh này cực kỳ gần gũi, hắn không muốn đi xa nó vì vậy chuyển thân nhanh chóng đuổi theo.
Đợi đến khi hắn đến gần, luồng sáng lại bay về trước thêm một đoạn nữa.
"Nó đang chỉ đường cho ta ư?", hắn thầm nghĩ.
Tuy rằng không biết đáp án của câu hỏi "ta là ai?", nhưng bây giờ hắn đã biết câu trả lời của câu hỏi "Ta muốn đi đâu".
Dưới sự dẫn dường của luồng ánh sáng màu xanh, hắn không ngừng tiếng về phía trước, cũng không biết mình đã đi được bao lâu.
Lúc này hắn đã không có cách nào biết được, hắn chỉ biết mình ít nhất đã đi được một khoảng cách gấp mười lần lãnh địa của mình mà thôi. Sương mù trước mặt đã từ từ loÃng đi, một vùng trời mới đất mới đã hiện ra phía trước.
Phần đất phía dưới vô cùng cứng rắn, phía trên còn có tầng tầng sương đen, điều kỳ lạ là sương đen tuy lượn lờ không tan, thế nhưng thị lực và cảm giác của hắn lại tốt hơn ở cánh đồng hoang gấp bội.
Hắn chăm chú nhìn. Ánh mắt lướt qua không biết đã mấy nghìn mấy vạn trượng, rốt cục hắn cũng thấy được một sự trùng trùng điệp điệp.
Phía trên dòng nước là một mãnh trầm lắng màu đen, ánh mặt trời không thể xuyên qua không biết là ánh sáng từ đâu mà có. Ý thức của hắn khẽ động, trong chớp mắt lại vượt qua thêm mấy vạn trượng. Hắn lướt qua vùng lũ lụt thấy được bờ sông bên kia.
Thì ra nó không phải là lũ lụt mà nó là một con sông?
Chưa chờ hắn kịp bình phục sau sự kinh ngạc, thần thức lại tiến về phía trước, hắn thấy được một tòa thành cực lớn!
Giờ này phút này, thần thức của hắn đã kéo dài đến một phạm vi xưa nay chưa từng có, hơn nữa là phát tán ra bốn phía, tuy kéo dài về phía trước không xa lắm nhưng bốn phía cộng lại thì lại trở thành một mảng vô cùng to lớn. Mà hết thảy việc này đều xảy ra chỉ trong một thoáng từ lúc tiến vào vùng đất này. Hắn vẫn chưa bước đi được một bước nào cả.
Chu vi mấy vạn dặm xung quanh cứ vậy mà trong nháy in vào trong đầu hắn!
Một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, hắn chỉ cảm thấy ý thức của mình dưới uy áp không cách nào chịu nổi bắt đầu vỡ tan, nát bấy! Trong ý thức của hắn, nơi phát ra uy áp không thể nào chống đó chính là mảnh đất dưới chân này.
Thiên địa không uy, không giới lại có uy.
Thật vất vả mới có thể thu hồi được thần thức, hắn chợt phát hiện mặt đất dưới chân bắt đầu rung động. Kỳ thực bản thân hắn cũng không phải là thực thể, chỉ là mặt đất rung lắc quá mức mới làm cho hắn cảm giác được.
Hắn bỗng nhiên nhìn sang bên trái, thấy được màn sương đen đang cuồn cuộn. Bỗng nhiên từ bên trong đó lao ra một con cự thú Cương giáp cao ba tượng, hơi thở như sấm, bốn cái chân to như thùng nước chảy như bay, rầm rầm chạy về phía hắn!
Trên lưng của nó có một kỵ sĩ bốn tay, quanh thân được giáp sắc nặng nề bao bọc lại. Kỵ sĩ kia giơ cao một cây cờ lớn, trên lá cờ đã có chút tổn hại, hiện là nó đã từng trải qua chém giết, một cánh tay khác nắm lấy dây cương, hai tay còn lại thì cầm một cây búa lớn dài năm trượng, sát ý trên người y cuồn cuộn tuôn trào!
Tuy hình thể của con Giác thú to lớn, thế nhưng thế tới của nó lại nhanh như thiểm điện, chỉ trong chớp mắt đã chạy tới trước mặt.
Hắn chỉ cảm thấy một tia thiểm điện xẹt qua trong đầu, chiếu sáng những góc đen tối trong đầu mà từ trước tới nay hắn chưa từng biết tới.
- Tuần thành giáp mã!...
Hắn thốt lên.
Kỵ sĩ lúc này bỗng nhiên 'di' một tiếng, giơ búa lớn lên, mặt búa như thiểm điện vung tới, trong chớp mắt đã vỗ lên người hắn! Dưới một kích này, lực lượng mà hắn khó khăn lắm mới ngưng tụ lại, thân thể, hai tay hai chân và hai cặp cánh ngưng tụ ra trong chớp mắt đã tiêu tan!
Tuần thành giáp mã này nổi lên sương mù đen cuồn cuộn, trong thời gian ngắn đã đi ra xa. Trong màn sương đen lại có thêm mười kỵ sĩ lao ra, trong nháy mắt có một con đã vượt lên đuổi theo.
Một gã kỵ sĩ lên tiếng hỏi:
- Vừa rồi ngươi chém thứ gì vậy?
Kỵ sĩ lúc nãy đáp:
- Chỉ là một cô hồn mà thôi. Ai, không có nữa điểm công lao. Chúng ta đi cũng đã lâu rồi, nên quay trở về thôi!
Cả đám tuần thành giáp mã thay đổi phương hướng đi về phía tòa thành khổng lồ.
Trong cánh đồng hoang vu, một luồng khí đen từ dưới đất chui lên, trong chốc lát đã ngưng tụ ra một quỷ ảnh mới. Nhưng mà quỷ ảnh này có chút khác biệt, khuôn mặt của nó hiện ra vô cùng rõ ràng.
Nhìn kỹ về phía khuôn mặt đó có thể thấy một chút ánh sáng màu xanh đang lượn lờ phía trên đầu quỷ ảnh này ba thước. Chút ánh sáng xanh này chiếu sáng quỷ ảnh làm cho trên người nó nổi lên nhiều chấm nhỏ màu xanh.
Xung quanh lại phát ra vô số tiếng rít, có mấy quỷ ảnh bay tới cùng nhau xông về phía món ngon mới được sinh ra này.
Quỷ ảnh mới được sinh ra dường như không có chút sợ hãi nào, nó chỉ nhìn luồng ánh sáng xanh trên đỉnh đầu, trên gương mặt
lộ ra một chút tươi cười:
- Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra tên của mình rồi!
Thân thể của quỷ ảnh mới sinh ra này bỗng nhiên co rút lại, kéo dài ra thành hai chiếc cánh, mỗi chiếc lông trên cánh đều sắc nhọn như dao. Chiếc cánh vung lên, những quỷ ảnh xung quanh đã bị cắt thành mảnh nhỏ, sau đó sương mù xung quanh đều bị hắn hút vào cơ thể.
Hút vào mấy quỷ ảnh, thân thể hắn đã rõ ràng hơn rất nhiều, cặp cánh lúc sáng lúc tối kia cũng đã ngưng tụ lại, có hai chiếc cánh này, động tác của hắn nhanh hơn rất nhiều so với những quỷ ảnh thông thường. Hắn không chậm trễ, trực tiếp bay ra ngoài máy trăm trượng tìm những quỷ ảnh mạnh hơn.
Luồng ánh sáng xanh trên đầu vẫn theo sát hắn, nó giống như bảo vệ, cũng giống như là đang dẫn đường, nói chung là nó không hề rời khỏi hắn.
Cả đất trời không phân biệt ngày đêm, cũng không biết được năm tháng trôi qua. Luồng ánh sáng xanh lần thứ hai phá tan sương mù, lúc nó lơ lửng ở phía trước con sông nằm phía trước tòa thành khổng lồ. Nếu như dõi mắt nhìn lại, phía sau chỉ toàn là một mảnh sương đen mênh mông cuồn cuộn, sấm sét đì đùng, hơn mười tuần thành giáp mã vẫn chưa đi tới bờ bên kia.
Một bóng người mang theo luồng ánh sáng xanh từ trong sương mù bước ra, thân thể hắn đã có chút thực chất. Chỉ Khi nào nhìn kỹ, mới có thể phát hiện là mép của tử chi và hai cánh có chút mờ ảo liên tục tản ra những luồng khí loãng, kỳ thực nó vẫn chưa phải là thực thể.
Hắn nhìn về tòa thành khổng lồ ở phương xa, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười, thầm nghĩ:
"Phong Đô, Nhược Thủy, tuần thành giáp mã... Hừ, ta rất nhanh sẽ trở lại."
Hắn bắt đầu đi xung quanh tìm những quỷ ảnh cường đại, hắn đã có thể độc lập đi săn. Hắn biết mình nhìn xa hơn so với chúng nó, động tác cũng nhanh hơn, chỉ cần bị hắn nhìn để ý, những quỷ hồn này căn bản không thể trốn thoát.
Ở trong cánh đồng hoang vu rộng lớn này, hắn đã bắt đầu xưng vương xưng bá.
Khi tập trung ý thức, hắn cũng không biết địa bàn của mình đã rộng bao nhiêu, chỉ biết là nó đã khá lớn, lớn đến mức hắn bay mà cũng cảm thấy mệt mỏi mới thôi.
Nơi nào mà hắn có thể đi đến đều là địa bàn của hắn, mọi quỷ ảnh trên lãnh địa này đều là thức ăn của hắn.
Thế nhưng từng đó vẫn chưa khiến hắn thỏa mãn. Hắn nghĩ, ở ý thức được chôn sâu trong linh hồn của mình đang ẩn chứa một loại khát vọng mãnh liệt, khát vọng muốn đem cánh đồng hoang bầu trời của cánh đồng hoang và cả bầu trời rộng lớn không cách nào tưởng tượng được ở bên ngoài nhét vào lãnh địa của mình!
Chỉ có như vậy mới có thể làm cho mình cảm thấy an tâm.
Cái loại cảm giác này có thể coi là khát vọng nhưng cũng giống như một dạng sợ hãi, như sợ hãi khi bị đồng loại cắn nuốt lúc thức tỉnh vậy.
Dường như có một loại lực lượng vô hình đang điều khiển, quyết định phương hường của hắn. Hắn vô cùng chán ghét, vô cùng sợ hãi cảm giác bị điều khiển này, cho nên hắn mới mở rộng lãnh địa của mình ra. Chỉ cần địa bàn đủ lớn, lực lượng đủ mạnh, bản thân mình sẽ được tự do chăng?
Hắn không biết đáp án của vấn đề này, dựa vào trí tuệ hiện nay thì hắn căn bản không thể biết được đáp án. Hắn đã ngừng lại ở trung tâm của mảnh đất hoang, ngửa đầu nhìn trời suy nghĩ rất lâu rồi.
Chỉ là cho dù có suy nghĩ như thế nào, trong bao lâu, thì cũng chi phí công mà thôi.
Ý thức của hắn hết sức đơn giản, giản đơn tới nỗi chỉ có hai màu trắng và đen. Hắn liều mạng muốn tìm ra loại màu sắc thứ ba, nhưng làm sao để hoàn thành được ước nguyện này đây?
Hắn phát hiện, những quỷ ảnh khác sẽ không tự hỏi. Sự thông minh chỉ đủ để chúng biết khi gặp hắn là phải nhanh chóng tránh né. Đây là sự khác nhau giữa hắn và những quỷ ảnh bình thường khác, nhưng mà ý nghĩa đằng sau của sự khác nhau này hắn lại không biết rõ.
Rốt cục có một lần, hắn cảm giác được tốc độ thôn phệ quỷ ảnh của bản thân quá chậm, việc này không phải cử lực lượng cường đại là có thể bù đắp. Vì vậy ở những cuộc chiến kế tiếp, trong miệng hắn đã có thêm vài thứ. Hắn nghĩ, mấy thứ này dường như gọi là hàm răng.
Có hàm răng rồi, để có thể đè lại những quỷ ảnh liên tục giẫy dụa thì hắn lại dùng sương mù biến ra bàn tay.
Sau đó, lãnh thổ càng ngày càng rộng, tốc độ đi lại của hắn có vẻ chậm, hơn nữa còn dễ bị gió cuốn đi. Mà khi hắn có chân, có thể mượn lực trên mặt đất, vì vậy lãnh thổ của hắn đã mở rộng gấp đôi.
Lực lượng của hắn từ từ tăng lên, thân thể càng ngày càng cô đọng, sương mù càng ngày càng thực chất. Thậm chí hắn còn vì mình mà tạo ra bốn cái cánh để bay lượng trên trời cao.
Hắn phát hiện, khi bay càng cao thì thấy càng xa, tuy rằng lúc này hắn vẫn chưa dùng đến mắt mà hoàn toàn dùng linh giác để cảm ứng mọi thứ xung quanh.
Chỉ là hắn tối đa chỉ có thể bay lên mười trượng, từ mười trượng trở lên sẽ có một luồng gió mạnh vô hình, chỉ cần hắn có chút tiếp xúc với nó thì thân thể sẽ lập tức bị cắt gọt ngay.
Trên cánh đồng hoang không ngày không đêm này, không biết là lúc nào, hắn đang bay xung quanh để tìm thức ăn thì chợt dừng lại. Ý thức của hắn tập trung lại, một tia sét đột nhiên bổ ra một không gian hỗn độn:
- Ta là ai? Ta muốn đi đâu?
Hai vấn đề này vẫn cứ quấn quít trong đầu, thậm chí nó còn khiến hắn bỏ qua việc kiếm ăn. Những quỷ ảnh trong chu vi trăm trượng nhân cơ hội này mà bỏ chạy, nhưng hắn cũng mặt kệ.
Hắn cứ như vậy mà yên lặng đứng ở trung tâm cánh đồng hoang, khổ cực suy nghĩ.
Trong thoáng chốc, một chút ánh sáng xanh xẹt qua toàn bộ cánh đồng hoang rồi ngừng lại trước mặt hắn, ánh sáng xanh bao phủ toàn bộ thân thể hắn.
Dưới sự như hòa dịu dàng của ánh sáng xanh, hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu, sự rối loạn trong đầu hắn dần bình tĩnh lại. Nhìn vào ánh sáng màu xanh, cuối cùng hắn cũng đã biết màu sắc thứ ba là cái gì.
Luồng ánh sáng màu xanh lượn là vài vòng xung quanh hắn, sau đó bay về phương xa. Sau khi bay được mười trượng, nó lại đứng lại. Hắn cảm giác được luồng ánh sáng xanh này cực kỳ gần gũi, hắn không muốn đi xa nó vì vậy chuyển thân nhanh chóng đuổi theo.
Đợi đến khi hắn đến gần, luồng sáng lại bay về trước thêm một đoạn nữa.
"Nó đang chỉ đường cho ta ư?", hắn thầm nghĩ.
Tuy rằng không biết đáp án của câu hỏi "ta là ai?", nhưng bây giờ hắn đã biết câu trả lời của câu hỏi "Ta muốn đi đâu".
Dưới sự dẫn dường của luồng ánh sáng màu xanh, hắn không ngừng tiếng về phía trước, cũng không biết mình đã đi được bao lâu.
Lúc này hắn đã không có cách nào biết được, hắn chỉ biết mình ít nhất đã đi được một khoảng cách gấp mười lần lãnh địa của mình mà thôi. Sương mù trước mặt đã từ từ loÃng đi, một vùng trời mới đất mới đã hiện ra phía trước.
Phần đất phía dưới vô cùng cứng rắn, phía trên còn có tầng tầng sương đen, điều kỳ lạ là sương đen tuy lượn lờ không tan, thế nhưng thị lực và cảm giác của hắn lại tốt hơn ở cánh đồng hoang gấp bội.
Hắn chăm chú nhìn. Ánh mắt lướt qua không biết đã mấy nghìn mấy vạn trượng, rốt cục hắn cũng thấy được một sự trùng trùng điệp điệp.
Phía trên dòng nước là một mãnh trầm lắng màu đen, ánh mặt trời không thể xuyên qua không biết là ánh sáng từ đâu mà có. Ý thức của hắn khẽ động, trong chớp mắt lại vượt qua thêm mấy vạn trượng. Hắn lướt qua vùng lũ lụt thấy được bờ sông bên kia.
Thì ra nó không phải là lũ lụt mà nó là một con sông?
Chưa chờ hắn kịp bình phục sau sự kinh ngạc, thần thức lại tiến về phía trước, hắn thấy được một tòa thành cực lớn!
Giờ này phút này, thần thức của hắn đã kéo dài đến một phạm vi xưa nay chưa từng có, hơn nữa là phát tán ra bốn phía, tuy kéo dài về phía trước không xa lắm nhưng bốn phía cộng lại thì lại trở thành một mảng vô cùng to lớn. Mà hết thảy việc này đều xảy ra chỉ trong một thoáng từ lúc tiến vào vùng đất này. Hắn vẫn chưa bước đi được một bước nào cả.
Chu vi mấy vạn dặm xung quanh cứ vậy mà trong nháy in vào trong đầu hắn!
Một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, hắn chỉ cảm thấy ý thức của mình dưới uy áp không cách nào chịu nổi bắt đầu vỡ tan, nát bấy! Trong ý thức của hắn, nơi phát ra uy áp không thể nào chống đó chính là mảnh đất dưới chân này.
Thiên địa không uy, không giới lại có uy.
Thật vất vả mới có thể thu hồi được thần thức, hắn chợt phát hiện mặt đất dưới chân bắt đầu rung động. Kỳ thực bản thân hắn cũng không phải là thực thể, chỉ là mặt đất rung lắc quá mức mới làm cho hắn cảm giác được.
Hắn bỗng nhiên nhìn sang bên trái, thấy được màn sương đen đang cuồn cuộn. Bỗng nhiên từ bên trong đó lao ra một con cự thú Cương giáp cao ba tượng, hơi thở như sấm, bốn cái chân to như thùng nước chảy như bay, rầm rầm chạy về phía hắn!
Trên lưng của nó có một kỵ sĩ bốn tay, quanh thân được giáp sắc nặng nề bao bọc lại. Kỵ sĩ kia giơ cao một cây cờ lớn, trên lá cờ đã có chút tổn hại, hiện là nó đã từng trải qua chém giết, một cánh tay khác nắm lấy dây cương, hai tay còn lại thì cầm một cây búa lớn dài năm trượng, sát ý trên người y cuồn cuộn tuôn trào!
Tuy hình thể của con Giác thú to lớn, thế nhưng thế tới của nó lại nhanh như thiểm điện, chỉ trong chớp mắt đã chạy tới trước mặt.
Hắn chỉ cảm thấy một tia thiểm điện xẹt qua trong đầu, chiếu sáng những góc đen tối trong đầu mà từ trước tới nay hắn chưa từng biết tới.
- Tuần thành giáp mã!...
Hắn thốt lên.
Kỵ sĩ lúc này bỗng nhiên 'di' một tiếng, giơ búa lớn lên, mặt búa như thiểm điện vung tới, trong chớp mắt đã vỗ lên người hắn! Dưới một kích này, lực lượng mà hắn khó khăn lắm mới ngưng tụ lại, thân thể, hai tay hai chân và hai cặp cánh ngưng tụ ra trong chớp mắt đã tiêu tan!
Tuần thành giáp mã này nổi lên sương mù đen cuồn cuộn, trong thời gian ngắn đã đi ra xa. Trong màn sương đen lại có thêm mười kỵ sĩ lao ra, trong nháy mắt có một con đã vượt lên đuổi theo.
Một gã kỵ sĩ lên tiếng hỏi:
- Vừa rồi ngươi chém thứ gì vậy?
Kỵ sĩ lúc nãy đáp:
- Chỉ là một cô hồn mà thôi. Ai, không có nữa điểm công lao. Chúng ta đi cũng đã lâu rồi, nên quay trở về thôi!
Cả đám tuần thành giáp mã thay đổi phương hướng đi về phía tòa thành khổng lồ.
Trong cánh đồng hoang vu, một luồng khí đen từ dưới đất chui lên, trong chốc lát đã ngưng tụ ra một quỷ ảnh mới. Nhưng mà quỷ ảnh này có chút khác biệt, khuôn mặt của nó hiện ra vô cùng rõ ràng.
Nhìn kỹ về phía khuôn mặt đó có thể thấy một chút ánh sáng màu xanh đang lượn lờ phía trên đầu quỷ ảnh này ba thước. Chút ánh sáng xanh này chiếu sáng quỷ ảnh làm cho trên người nó nổi lên nhiều chấm nhỏ màu xanh.
Xung quanh lại phát ra vô số tiếng rít, có mấy quỷ ảnh bay tới cùng nhau xông về phía món ngon mới được sinh ra này.
Quỷ ảnh mới được sinh ra dường như không có chút sợ hãi nào, nó chỉ nhìn luồng ánh sáng xanh trên đỉnh đầu, trên gương mặt
lộ ra một chút tươi cười:
- Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra tên của mình rồi!
Thân thể của quỷ ảnh mới sinh ra này bỗng nhiên co rút lại, kéo dài ra thành hai chiếc cánh, mỗi chiếc lông trên cánh đều sắc nhọn như dao. Chiếc cánh vung lên, những quỷ ảnh xung quanh đã bị cắt thành mảnh nhỏ, sau đó sương mù xung quanh đều bị hắn hút vào cơ thể.
Hút vào mấy quỷ ảnh, thân thể hắn đã rõ ràng hơn rất nhiều, cặp cánh lúc sáng lúc tối kia cũng đã ngưng tụ lại, có hai chiếc cánh này, động tác của hắn nhanh hơn rất nhiều so với những quỷ ảnh thông thường. Hắn không chậm trễ, trực tiếp bay ra ngoài máy trăm trượng tìm những quỷ ảnh mạnh hơn.
Luồng ánh sáng xanh trên đầu vẫn theo sát hắn, nó giống như bảo vệ, cũng giống như là đang dẫn đường, nói chung là nó không hề rời khỏi hắn.
Cả đất trời không phân biệt ngày đêm, cũng không biết được năm tháng trôi qua. Luồng ánh sáng xanh lần thứ hai phá tan sương mù, lúc nó lơ lửng ở phía trước con sông nằm phía trước tòa thành khổng lồ. Nếu như dõi mắt nhìn lại, phía sau chỉ toàn là một mảnh sương đen mênh mông cuồn cuộn, sấm sét đì đùng, hơn mười tuần thành giáp mã vẫn chưa đi tới bờ bên kia.
Một bóng người mang theo luồng ánh sáng xanh từ trong sương mù bước ra, thân thể hắn đã có chút thực chất. Chỉ Khi nào nhìn kỹ, mới có thể phát hiện là mép của tử chi và hai cánh có chút mờ ảo liên tục tản ra những luồng khí loãng, kỳ thực nó vẫn chưa phải là thực thể.
Hắn nhìn về tòa thành khổng lồ ở phương xa, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười, thầm nghĩ:
"Phong Đô, Nhược Thủy, tuần thành giáp mã... Hừ, ta rất nhanh sẽ trở lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.