Chương 340: Nếu không hoài niệm 4
Yên Vũ Giang Nam
25/01/2019
Nhìn về phía luồng ánh sáng xanh đã mờ đi rất nhiều kia, hắn suy ngẫm một hồi lâu rồi sau đó lại tiếp tục đi sâu vào phía
trong. Hắn lại gặp thêm một con Thanh quỷ nữa, lần này hắn không đánh
nhau điên cuồng như trước nữa mà là cẩn thận từng li từng tí.
Lần này hắn đã biết yếu điểm của Thanh quỷ nên không tiếp tục tấn công thân thể mà là đánh về phía luồng khí đen trên người nó.
Một nén hương sau trận đấu đã kết thúc. Thân thể của hắn còn dư lại hơn phân nửa. Luồng khí tức băng hàn đã luyện hóa toàn bộ con quỷ nhưng vẫn còn thiếu một chút mới bổ sung đầy đủ cơ thể hắn.
Lại có thêm một chút đốm sáng nhỏ màu xanh rơi xuống tu bổ thân thể. Hắn nhìn vào luồng sáng xanh càng ngày càng nhạt, hỏi:
- Ngươi từ đầu đến đây?
Cho tới khi thân thể được bổ sung đầy đủ, hắn vẫn không nghe được đáp án tư luồng sáng. Kỳ thực hắn cũng biết, luồng sáng màu xanh này không có khả năng trả lời bất cứ vấn đề nào của mình.
Trước khi đi tiếp, hắn chăm chú nhìn ba chữ “Kỷ Nhược Trần” được khắc như rồng bay phượng múa trên tảng đá, thầm nghĩ:
“Ngoại trừ nhớ được cái tên này ra, ta vẫn chưa biết được mình từ đâu mà đến?”
Lần xuất chiến sau, sau khi đập chết ba con Thanh quỷ thì hắn mới lê cái thân thể không nguyên vẹn của mình trở về. Hắn bỗng nhiên nhìn thấy trên trời xuất hiện một chấm nhỏ màu xanh, nó giống như sao băng xẹt ngang bầu trời, lao thẳng về phía mình.
Viên sao băng này rơi vào chính giữa ba chữ “Kỷ Nhược Trần” được khắc trên tảng đá, sau đó hóa thành hàng ngàn hàng vạn những đốm lửa nhỏ. Sau đó nó hòa tan vào luồng sáng màu xanh, nhờ đó luồng sáng màu xanh vốn đang lờ mờ lại một lần nữa tỏa sáng.
Cứ như thế lập đi lập lại, mỗi lần trở về chỗ bắt đầu xuất phát, số lượng Thanh quỷ chết trong tay hắn càng ngày càng nhiều, con đường in dấu chân đi dò xét của hắn cũng lan xa được mười dặm.
Nhờ vào việc giết chết Thanh quỷ hắn có thể bù lại sự tiêu hao của cơ thể, hơn nữa luông khí tức băng hàn trong cơ thể cũng được âm khí của Thanh quỷ tẩm bổ khiến cho nó càng ngày càng mạnh. Nếu chăm chú quan sát thì hắn có thể sẽ nhìn thấy trong cơ thể của mình có một tia khí tức màu xanh thẳm đang chạy dọc khắp toàn thân.
Luồng sáng xanh không bao giờ nói chuyện.
Nhưng cứ mỗi lần nó tu bổ thân thể, hắn luôn luôn nói mấy câu với nó. Thói quen của hắn là như vậy, còn thói quen của luồng sáng màu xanh là luôn lặng im không lên tiếng. Ngay cả việc có một viên sao băng từ trên trời bay tới dường như cũng đã trở thành tập quán.
***
Mặt trời lặn, trăng lên cao, trên bầu trời mọc đầy những ngôi sao.
Trong những ngôi sao đó, bỗng nhiên có một ngôi sao băng màu tím to lớn sáng lên, nó từ phía Đông bay về hướng Tây, trong thời gian ngắn đã bay được nghìn dặm. Sao băng xẹt qua sau đó lưu lại một cái đuôi lửa màu tím thật dài, bên trong ngọn lửa còn có vô số tiếng Lôi Hỏa (sét lửa) nổ tung vang lên.
Trong lúc nhất thời, trên khắp Thần Châu, không biết có bao nhiêu ánh mắt và thần niệm tập trung vào ngôi sao băng màu tím đầy uy thế này. Kết quả khi thần niệm chạm vào những tia lửa do Lôi Hỏa tạo ra đều bị đánh cho nát bấy, còn có vài người do cố tình dò xét dẫn tới việc đạo hạnh bị tổn hại. Vì vậy, lúc này trong tu chân giới, mạch nước ngầm đã bắt đầu trồi
lên.
Ngôi sao băng này lúc đầu cũng không hề thể hiện ra uy thế, nhưng khi đã đi ngoài nghìn dặm thì nó mới bắt đầu biểu hiện ra một chút, uy thế của nó càng về sau càng tăng mạnh lên!
Nó đi từ Đông Hải, liên tục đi về phía Tây, một đường thẳng đến núi Thanh Thành. Khi nó ngừng trên bầu trời của Thanh Khư cung thì nó đã to lớn với đường kính nửa dặm, do vô số Thiên Hỏa Lôi đan cuồn cuộn như một viên hung tinh!
Một tiếng nổ vang lên, Viêm Hỏa Lôi Điện đột nhiên thu lại, chúng nó không triệt tiêu lẫn nhau, mà là giao hòa lại, hóa thành một cây cột to khoảng mười trượng vươn thẳng lên bầu trời!
Ngọn lửa tan đi, Cố Thanh một thân quần áo màu trắng xuất hiện. Nàng bước đi về phía Phi Lai thạch. Nàng bước đi trên không trung giống như dưới chân lúc này đang có một chiếc cầu thang vô hình vậy.
Trong mắt nàng lúc này không phải là mây nhẹ gió thoảng, mà đã được thay thế bởi đám mây tím đang không ngừng tung bay.
Nếu có người tu đạo nhìn thấy thì sẽ biết đám mây này chính là cảnh giới cao nhất mà người tu đạo suốt đời tìm kiếm – Nhân Uân Tử Khí!
Nhân Lân Tử Khí không ngừng tràn ra từ đôi mắt nàng, chúng nó tạo ra hai vệt sáng trên không trung, sau đó hóa thành nhiều khối Kinh Lôi, sau đó không ngừng nổ vang.
Trong một khu rừng rậm ở phía trước, Hư Thiên nhờ vào bóng đêm núp ở phía sau cây đại thụ. Hắn nhìn chằm chằm vào Cố Thanh đang đứng trên không trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, trong đó cũng tràn đầy ngọn lửa dục vọng.
Cố Thanh đi đến trước mặt Ngâm Phong ba bước, sau đó đứng nghiêm lại. Nàng không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn Ngâm Phong. Xung quanh nàng, đám mây màu tím bốc lên, thanh cổ kiếm mà nàng thường dùng cũng không biết ở đâu.
Ngâm Phong ngồi ở trên mép Phi Lai Thạch, tay phải duỗi ở trước ngực nhìn giống như một đóa hoa sen. Trong lòng bàn tay của hắn có một đám mây nhàn nhạt, cảnh vật trong đám mây biến ảo liên tục, nếu như nhìn kỹ có thể thấy được thương hải tang điền, xã tắc thay đổi chỉ trong một hơi thở.
Ngâm Phong nhìn Cố Thanh, lạnh nhạt nói:
- Nhân Uân Tử Khí của muội lại có tiến cảnh, thế nhưng đạo tâm của muội đã loạn.
Cố Thanh không một chút thu liễm Nhân Uân Tử Khí đang điên cuồng của mình, nàng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì với thanh kiếm kia?
Ngâm Phong ngẩng đầu nhìn nàng, ôn nhu đáp:
- Thiên thư quyển thứ tư, Trảm Duyên, có thể cắt đứt tất cả nhân quả trong quá khứ.
Nhân Uân Tử Khí chợt nổi lên, làm cho xung quanh trăm trượng mây đen nổi lên mãnh liệt, sau đó từng tia từng tia quay trở lại thân thể Cố Thanh.
Trong mắt Cố Thanh lại hiện ra vạn lý non sông, không còn thấy một chút mây tím nào. Nàng bình tĩnh cứ như chưa có việc gì xảy ra, nói:
- Trong người huynh có bảy quyển thiên thư, hắn không phải là một chân tiên, vì sao phải làm khó dễ một người phàm tục như vậy? Nếu như huynh giết hắn thì cũng thôi đi, nhưng tại sao lại mượn tay ta, dùng một kiếm chém đứt luân hồi của hắn? Nếu như huynh muốn truy cứu chuyện cũ ở Tây Huyền sơn, việc đính ước hôn nhân thì đây là lỗi của ta, có qan hệ gì tới hắn?
Trên khuôn mặt anh tuấn của Ngâm Phong hiện lên một nụ cười khổ. Hắn đứng lên, khe thở dài:
- Ta đã nhớ lại bảy quyển thiên thư, nhớ lại tất cả ký ức, ta cần gì phải để một người phàm trong lòng? Ngay cả việc năm đó hắn hủy đi tiên thể khi độ kiếp của ta, làm tan đi hơn phân nửa công đức của ta, thì ta cũng chỉ cười trừ? Chỉ một kiếm này ta không thể không trảm!
Cố Thanh nhíu mày, nói:
- Ta không rõ.
Ngâm Phong nâng bàn tay phải đa đến trước mặt Cố Thanh, nói:
- Muội nhìn đi.
Cảnh vật trong đám mây biến đổi, trong chớp mắt đã trải qua trăm nghìn hình ảnh. Có cảnh Mạc Kiền Phong rực lửa, cũng có cảnh những vị chân nhân của Đạo Đức tông tung hoành, truy sát tu sĩ trong thiên hạ, còn có cảnh Tử Vi phá quan đi ra, một kiếm chém chết ba nghìn người, cũng có cảnh Ngâm Phong và trăm dặm thiên lôi, ngang dọc Cửu Châu. Trong đó cũng có không ít cảnh Cố Thanh ở trên Tây Huyền sơn, Mạc Kiền phong.
Nét mặt của Cố Thanh hiện ra nét ngưng trọng. Nàng theo Ngâm Phong tu đạo đã được một thời gian, tất nhiên cũng biết đám mây trên tay hắn chính là Bối Toán chi đạo, tiên vân vừa xuất hiện thì tiên cơ sẽ bị tiết lộ.
Đương nhiên người sử dụng tin vân cũng phải trả giá không nhỏ, mỗi một lần nó thay đổi đều tiêu hao đạo hạnh công đức. Hơn nữa nếu không phải là Ngâm Phong, cho dù người khác có thể sử dụng được tiên vân thì cũng sẽ gặp phải thiên kiếp.
Cố Thanh có tư chất vô cùng tốt, tư chất của nàng có thể nói là vô cùng hiếm thấy. Nàng vừa nhìn là nhận ra có chỗ không thích hợp:
- Tại sao lại không thấy Kỷ Nhược Trần?
Đoàn tiên vân này hiện ra tất cả hình ảnh của nàng trong quá khứ, trong đó có rất nhiều việc xảy ra ở Tây Huyền sơn, nhưng lại không thấy được hình bóng của Kỷ Nhược Trần. Điều này quả thật là vô cùng kỳ dị.
Ngâm Phong cười khổ, đáp:
- Ta sử dụng tiên vân tính toán ba ngày, nhưng vẫn không thấy được chút hình bóng nào của Kỷ Nhược Trần. Ta còn tính cả nhân quả của hắn nhưng kết quả cũng chỉ là con số không. Thanh nhi, muội nên hiểu việc này có ý nghĩa như thế nào.
Cố Thanh đương nhiên hiểu rõ. Tiên vân này chính là thuật bói toán của tiên nhân, không có bất cứ thứ gì trên gian có thể so sánh được với nó. Tiên vân tính không ra những thứ có liên quan tới Kỷ Nhược Trần thì những thứ khác sao có thể tính ra? Kết quả về Kỷ Nhược Trần hiển nhiên là không phải sự thật.
Cố Thanh chợt nhớ tới một loại khả năng, chỉ là đáp án này thật sự quá ngoài ý muốn. Lúc nàng tỉnh táo lại thì trong lòng đã có chút hoảng sợ.
Lần này hắn đã biết yếu điểm của Thanh quỷ nên không tiếp tục tấn công thân thể mà là đánh về phía luồng khí đen trên người nó.
Một nén hương sau trận đấu đã kết thúc. Thân thể của hắn còn dư lại hơn phân nửa. Luồng khí tức băng hàn đã luyện hóa toàn bộ con quỷ nhưng vẫn còn thiếu một chút mới bổ sung đầy đủ cơ thể hắn.
Lại có thêm một chút đốm sáng nhỏ màu xanh rơi xuống tu bổ thân thể. Hắn nhìn vào luồng sáng xanh càng ngày càng nhạt, hỏi:
- Ngươi từ đầu đến đây?
Cho tới khi thân thể được bổ sung đầy đủ, hắn vẫn không nghe được đáp án tư luồng sáng. Kỳ thực hắn cũng biết, luồng sáng màu xanh này không có khả năng trả lời bất cứ vấn đề nào của mình.
Trước khi đi tiếp, hắn chăm chú nhìn ba chữ “Kỷ Nhược Trần” được khắc như rồng bay phượng múa trên tảng đá, thầm nghĩ:
“Ngoại trừ nhớ được cái tên này ra, ta vẫn chưa biết được mình từ đâu mà đến?”
Lần xuất chiến sau, sau khi đập chết ba con Thanh quỷ thì hắn mới lê cái thân thể không nguyên vẹn của mình trở về. Hắn bỗng nhiên nhìn thấy trên trời xuất hiện một chấm nhỏ màu xanh, nó giống như sao băng xẹt ngang bầu trời, lao thẳng về phía mình.
Viên sao băng này rơi vào chính giữa ba chữ “Kỷ Nhược Trần” được khắc trên tảng đá, sau đó hóa thành hàng ngàn hàng vạn những đốm lửa nhỏ. Sau đó nó hòa tan vào luồng sáng màu xanh, nhờ đó luồng sáng màu xanh vốn đang lờ mờ lại một lần nữa tỏa sáng.
Cứ như thế lập đi lập lại, mỗi lần trở về chỗ bắt đầu xuất phát, số lượng Thanh quỷ chết trong tay hắn càng ngày càng nhiều, con đường in dấu chân đi dò xét của hắn cũng lan xa được mười dặm.
Nhờ vào việc giết chết Thanh quỷ hắn có thể bù lại sự tiêu hao của cơ thể, hơn nữa luông khí tức băng hàn trong cơ thể cũng được âm khí của Thanh quỷ tẩm bổ khiến cho nó càng ngày càng mạnh. Nếu chăm chú quan sát thì hắn có thể sẽ nhìn thấy trong cơ thể của mình có một tia khí tức màu xanh thẳm đang chạy dọc khắp toàn thân.
Luồng sáng xanh không bao giờ nói chuyện.
Nhưng cứ mỗi lần nó tu bổ thân thể, hắn luôn luôn nói mấy câu với nó. Thói quen của hắn là như vậy, còn thói quen của luồng sáng màu xanh là luôn lặng im không lên tiếng. Ngay cả việc có một viên sao băng từ trên trời bay tới dường như cũng đã trở thành tập quán.
***
Mặt trời lặn, trăng lên cao, trên bầu trời mọc đầy những ngôi sao.
Trong những ngôi sao đó, bỗng nhiên có một ngôi sao băng màu tím to lớn sáng lên, nó từ phía Đông bay về hướng Tây, trong thời gian ngắn đã bay được nghìn dặm. Sao băng xẹt qua sau đó lưu lại một cái đuôi lửa màu tím thật dài, bên trong ngọn lửa còn có vô số tiếng Lôi Hỏa (sét lửa) nổ tung vang lên.
Trong lúc nhất thời, trên khắp Thần Châu, không biết có bao nhiêu ánh mắt và thần niệm tập trung vào ngôi sao băng màu tím đầy uy thế này. Kết quả khi thần niệm chạm vào những tia lửa do Lôi Hỏa tạo ra đều bị đánh cho nát bấy, còn có vài người do cố tình dò xét dẫn tới việc đạo hạnh bị tổn hại. Vì vậy, lúc này trong tu chân giới, mạch nước ngầm đã bắt đầu trồi
lên.
Ngôi sao băng này lúc đầu cũng không hề thể hiện ra uy thế, nhưng khi đã đi ngoài nghìn dặm thì nó mới bắt đầu biểu hiện ra một chút, uy thế của nó càng về sau càng tăng mạnh lên!
Nó đi từ Đông Hải, liên tục đi về phía Tây, một đường thẳng đến núi Thanh Thành. Khi nó ngừng trên bầu trời của Thanh Khư cung thì nó đã to lớn với đường kính nửa dặm, do vô số Thiên Hỏa Lôi đan cuồn cuộn như một viên hung tinh!
Một tiếng nổ vang lên, Viêm Hỏa Lôi Điện đột nhiên thu lại, chúng nó không triệt tiêu lẫn nhau, mà là giao hòa lại, hóa thành một cây cột to khoảng mười trượng vươn thẳng lên bầu trời!
Ngọn lửa tan đi, Cố Thanh một thân quần áo màu trắng xuất hiện. Nàng bước đi về phía Phi Lai thạch. Nàng bước đi trên không trung giống như dưới chân lúc này đang có một chiếc cầu thang vô hình vậy.
Trong mắt nàng lúc này không phải là mây nhẹ gió thoảng, mà đã được thay thế bởi đám mây tím đang không ngừng tung bay.
Nếu có người tu đạo nhìn thấy thì sẽ biết đám mây này chính là cảnh giới cao nhất mà người tu đạo suốt đời tìm kiếm – Nhân Uân Tử Khí!
Nhân Lân Tử Khí không ngừng tràn ra từ đôi mắt nàng, chúng nó tạo ra hai vệt sáng trên không trung, sau đó hóa thành nhiều khối Kinh Lôi, sau đó không ngừng nổ vang.
Trong một khu rừng rậm ở phía trước, Hư Thiên nhờ vào bóng đêm núp ở phía sau cây đại thụ. Hắn nhìn chằm chằm vào Cố Thanh đang đứng trên không trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, trong đó cũng tràn đầy ngọn lửa dục vọng.
Cố Thanh đi đến trước mặt Ngâm Phong ba bước, sau đó đứng nghiêm lại. Nàng không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn Ngâm Phong. Xung quanh nàng, đám mây màu tím bốc lên, thanh cổ kiếm mà nàng thường dùng cũng không biết ở đâu.
Ngâm Phong ngồi ở trên mép Phi Lai Thạch, tay phải duỗi ở trước ngực nhìn giống như một đóa hoa sen. Trong lòng bàn tay của hắn có một đám mây nhàn nhạt, cảnh vật trong đám mây biến ảo liên tục, nếu như nhìn kỹ có thể thấy được thương hải tang điền, xã tắc thay đổi chỉ trong một hơi thở.
Ngâm Phong nhìn Cố Thanh, lạnh nhạt nói:
- Nhân Uân Tử Khí của muội lại có tiến cảnh, thế nhưng đạo tâm của muội đã loạn.
Cố Thanh không một chút thu liễm Nhân Uân Tử Khí đang điên cuồng của mình, nàng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì với thanh kiếm kia?
Ngâm Phong ngẩng đầu nhìn nàng, ôn nhu đáp:
- Thiên thư quyển thứ tư, Trảm Duyên, có thể cắt đứt tất cả nhân quả trong quá khứ.
Nhân Uân Tử Khí chợt nổi lên, làm cho xung quanh trăm trượng mây đen nổi lên mãnh liệt, sau đó từng tia từng tia quay trở lại thân thể Cố Thanh.
Trong mắt Cố Thanh lại hiện ra vạn lý non sông, không còn thấy một chút mây tím nào. Nàng bình tĩnh cứ như chưa có việc gì xảy ra, nói:
- Trong người huynh có bảy quyển thiên thư, hắn không phải là một chân tiên, vì sao phải làm khó dễ một người phàm tục như vậy? Nếu như huynh giết hắn thì cũng thôi đi, nhưng tại sao lại mượn tay ta, dùng một kiếm chém đứt luân hồi của hắn? Nếu như huynh muốn truy cứu chuyện cũ ở Tây Huyền sơn, việc đính ước hôn nhân thì đây là lỗi của ta, có qan hệ gì tới hắn?
Trên khuôn mặt anh tuấn của Ngâm Phong hiện lên một nụ cười khổ. Hắn đứng lên, khe thở dài:
- Ta đã nhớ lại bảy quyển thiên thư, nhớ lại tất cả ký ức, ta cần gì phải để một người phàm trong lòng? Ngay cả việc năm đó hắn hủy đi tiên thể khi độ kiếp của ta, làm tan đi hơn phân nửa công đức của ta, thì ta cũng chỉ cười trừ? Chỉ một kiếm này ta không thể không trảm!
Cố Thanh nhíu mày, nói:
- Ta không rõ.
Ngâm Phong nâng bàn tay phải đa đến trước mặt Cố Thanh, nói:
- Muội nhìn đi.
Cảnh vật trong đám mây biến đổi, trong chớp mắt đã trải qua trăm nghìn hình ảnh. Có cảnh Mạc Kiền Phong rực lửa, cũng có cảnh những vị chân nhân của Đạo Đức tông tung hoành, truy sát tu sĩ trong thiên hạ, còn có cảnh Tử Vi phá quan đi ra, một kiếm chém chết ba nghìn người, cũng có cảnh Ngâm Phong và trăm dặm thiên lôi, ngang dọc Cửu Châu. Trong đó cũng có không ít cảnh Cố Thanh ở trên Tây Huyền sơn, Mạc Kiền phong.
Nét mặt của Cố Thanh hiện ra nét ngưng trọng. Nàng theo Ngâm Phong tu đạo đã được một thời gian, tất nhiên cũng biết đám mây trên tay hắn chính là Bối Toán chi đạo, tiên vân vừa xuất hiện thì tiên cơ sẽ bị tiết lộ.
Đương nhiên người sử dụng tin vân cũng phải trả giá không nhỏ, mỗi một lần nó thay đổi đều tiêu hao đạo hạnh công đức. Hơn nữa nếu không phải là Ngâm Phong, cho dù người khác có thể sử dụng được tiên vân thì cũng sẽ gặp phải thiên kiếp.
Cố Thanh có tư chất vô cùng tốt, tư chất của nàng có thể nói là vô cùng hiếm thấy. Nàng vừa nhìn là nhận ra có chỗ không thích hợp:
- Tại sao lại không thấy Kỷ Nhược Trần?
Đoàn tiên vân này hiện ra tất cả hình ảnh của nàng trong quá khứ, trong đó có rất nhiều việc xảy ra ở Tây Huyền sơn, nhưng lại không thấy được hình bóng của Kỷ Nhược Trần. Điều này quả thật là vô cùng kỳ dị.
Ngâm Phong cười khổ, đáp:
- Ta sử dụng tiên vân tính toán ba ngày, nhưng vẫn không thấy được chút hình bóng nào của Kỷ Nhược Trần. Ta còn tính cả nhân quả của hắn nhưng kết quả cũng chỉ là con số không. Thanh nhi, muội nên hiểu việc này có ý nghĩa như thế nào.
Cố Thanh đương nhiên hiểu rõ. Tiên vân này chính là thuật bói toán của tiên nhân, không có bất cứ thứ gì trên gian có thể so sánh được với nó. Tiên vân tính không ra những thứ có liên quan tới Kỷ Nhược Trần thì những thứ khác sao có thể tính ra? Kết quả về Kỷ Nhược Trần hiển nhiên là không phải sự thật.
Cố Thanh chợt nhớ tới một loại khả năng, chỉ là đáp án này thật sự quá ngoài ý muốn. Lúc nàng tỉnh táo lại thì trong lòng đã có chút hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.