Chương 243: Ngang dọc 4
Yên Vũ Giang Nam
03/04/2017
Sau khi vệt đen mở rộng phạm vi tới nghìn trượng
thì không mở rộng kéo dài thêm nữa, mà theo lôi cầu trong nháy mắt đi
xa. Nhưng mà lôi cầu mặc dù biến mất, sự náo động dưới đáy biển mới vừa
bắt đầu.
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, như sấm mùa xuân nổ vang tại đáy biển, trong nháy mắt như trời long đất lở!
Ngay thời khắc thuỷ quân Đông Hải còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên phía trước mặt có một cơn sóng lớn ập tới! Nước biển xưa nay đối với thủy tộc mà nói vẫn di động như thường đột nhiên trở nên cứng rắn vô bì, đám thuỷ quân Đông Hải hướng tây bắc chi cảm thấy giống như đầu va vào một tòa núi đá, đao thương đứt gãy, y giáp vỡ vụn, thân thể không thể tự chủ được bị ném về phía sau, ngay cả máu cũng muốn bị hút ra ngoài.
Sau một khắc, vệt đen của lôi quang cầu đã đi xa, tại đáy biển lưu lại một chỗ trống thật lớn. Trong nháy mắt, toàn bộ đáy biển đột nhiên tĩnh lặng trong một khắc, sau đó là cơn sóng không lồ cuộn trở về!
Hàng trăm thủy tốt Đông Hải bị sóng cuốn vào đó, tất cả bị va đập vào nhau, sau đó như nước chảy bèo trồi trong nhảy mắt bị dòng nước ngầm mạnh mẽ không thể địch nổi cuôn đi xa.
Thật vất vả lắm thì dư lực của con sóng còn tiềm ẩn dưới đáy biển mới biển mất.
Trận thế của thuỷ quân Đông Hải vốn đang ngay ngắn nghiêm chỉnh giờ đã triệt để tan vỡ, không riêng gì hướng tây bắc, ngay cả thủy tốt ở hướng tây, hướng bắc kể cả hải tướng cũng biến mất hết, từ lâu đã bị con sóng cuốn đi xa, cũng không biết là chết hay sống. Dưới uy lực khổng lồ như vậy của con sóng, sợ là chỉ có tướng quân Đông Hải cùng số ít thủy tốt cường tráng nhất mới có thể sống sót được.
Một kích nhìn như tùy ý của Dực Hiên, đã tiễn đi ba trăm thuỷ quân Đông Hải tinh nhuệ.
Dực Hiên cũng không buồn nhìn số quân Đông Hải còn lại đến một cái, chắp tay bước đi về hướng tây bắc. Cũng không biết y dùng là bí pháp gì mà tại đáy biển cũng như tại đất liền bước đi như là dạo chơi, một bước mười trượng, trong nhấy đã ra khỏi vòng vây của thuỷ quân Đông Hải, nghênh ngang tiến tới. Đại quân Đông Hải vừa rồi vẫn còn đang khí thế ngút trời, mới trải qua uy lực một kích của Dực Hiên nào dám ngăn cản? Ngay cả thời gian phất cờ hò reo để lấy thể diện cũng không màng đến.
Cho đến khi Dực Hiên đã đi xa, một nữ tướng quân ở trung quân thuỷ quân Đông Hải mới phân phó:
- Toàn lực tìm kiếm... để xem binh lính của chúng ta đã bị tổn hại hết bao nhiêu?
Ả vừa mệnh lệnh, thuỷ quân Đông Hải lại trở nên lộn xộn.
Một viên tướng quân bên người ả thấy không có ai để ý đến bên này, đè thấp thanh âm hỏi:
- Thái Vị tướng quân, khi Yêu Hoàng Dực Hiên vào ranh giới của Đông Hải, ta đã nói qua chỉ muốn tới tìm một đồ vật, cũng không có ý làm khó với cung ta. Nhưng hữu tướng không muốn để cho hắn rời khỏi Đông Hải, còn lấy đại quân đe doạ, bây giờ đã kích động Yêu Hoàng đại khai sát giới. Theo ta thấy, hữu tướng là muốn mượn tay Yêu Hoàng để trừ khử tướng quân!
Thái Vi trầm mặc chốc lát, khoát tay áo, nói:
- Tầm Thạch tướng quân, việc này không có chứng cứ xác thực, không cần nhắc lại. Trước kiểm kê xem thương vong của binh lính rồi bẩm báo lại, cứ nói là Yêu Hoàng đã đi về hướng tây bắc.
Tầm Thạch đột nhiên nghĩ tới một chuyện, kinh sợ nói: - Tây bắc? Nơi đó không phải là cấm địa của cung ta sao?
Thái Vi thảm nhiên cười, nói:
- Đúng vậy!
Đáy biển đột nhiên xảy ra biến cố, Kỷ Nhược Trần nhất thời trở tay không kịp, cũng bị cuốn theo phương hướng của Yêu Hoàng Dực Hiên, hoàn toàn là dựa vào Cố Thanh kéo đi mới không để lộ ra dấu vết. Bị yêu khí của Dực Hiên kích động, Văn Vương Sơn Hà đỉnh lại lắng xuống trong Huyền khiếu của gã, ý muốn thoát ra ngoài cơ thể. Xem hình dạng ánh sáng bắn ra bốn phía của nó, làm như muốn đấu một trận với cơn sóng yêu khí của Dực Hiên.
Văn Vương Sơn Hà đỉnh hăm hở nhưng lại dọa Kỷ Nhược Trần hồn bay tút đâu đâu. Cho dù gã không biết trời cao đất rộng đi chắng nữa, cũng sẽ không mong muốn đối địch với Yêu Hoàng vào lúc này.
Cố Thanh thấy tình thế không ổn, vội vàng áp chế lại tâm đỉnh của Kỷ Nhược Trần, truyền qua chân nguyên, như thể trời giáng Cam Lâm (ví như nắng hạn gặp mưa rào), chậm rãi dập tắt ngọn lửa màu xanh hừng hực của Văn Vương Sơn Hà đỉnh mới khiên nó yên ổn, một lần nữa trở lại trong Huyền khiếu của Kỷ Nhược Trần. Cũng may Yêu Hoàng Dực Hiên đã sớm đi xa, mà thuỷ quân Đông Hải lại bị rối loạn, căn bản không có ai đi chú ý đến bên này, hai người mới có thể bình an đi khỏi.
Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh tăng nhanh tốc độ lặn, trong nháy mắt đã đi xa được hơn 10 dặm. Nhưng mà sau khi gặp qua một kích kinh thiên động địa của Dực Hiên, trong lòng Kỷ Nhược Trần càng ngày càng khó giữ được bình tĩnh, tựa như có một ngọn lửa vô danh đang hừng hực thiêu đốt. Đạo điển có nói, lúc đạo hạnh của người tu đạo đại thành có thể cưỡi gió ngự mây, ngày đi nghìn dặm, dời núi lấp biển, không gì làm không được. Mỗi khi Kỷ Nhược Trần chứng kiến những lời này thì chỉ coi như thần thoại truyền thuyết, có phần khoa trương không xác thực, chưa bao giờ để ở trong lòng. Mấy vị chân nhân của Đạo Đức tông đều có thể nói là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới tu đạo, Kỷ Nhược Trần ngày đêm ở chung cũng không cảm thấy họ có được uy lực có như vậy. Cho dù Tử Vi chân nhân sắp sửa phi thăng, ở trong trí nhớ của gã cũng chỉ là một đạo trưởng trung niên hòa ái dễ gần thôi.
Nghĩ vậy, từ đáy lòng Kỷ Nhược Trần không biết từ chỗ nào bốc lên một tư tưởng tranh hùng, giống như thiên hạ vạn vật vốn nên thần phục ở trước người gã vậy.
Cố Thanh vô thanh vô tức xuyên qua trong nước, tốc độ không biết nhanh hơn bao nhiêu lần so với thủy tộc bình thường. Nàng bỗng nhiên phát giác tốc độ của Kỷ Nhược Trần không biết đã chậm lại từ khi nào, đã rơi vào phía sau mình. Đợi khi nàng quay đầu nhìn lại thì không khỏi kinh hãi. Mặt Kỷ Nhược Trần đầy thanh khí trong mắt đầy tơ máu, ngẫu nhiên còn hiện lên cả sát khí. Toàn thân gã nóng như lửa, khiển cho nước biển xung quanh cũng bị bốc ra hơi nước hừng hực.
- Nhược Trần, huynh làm sao vậy?
Kỷ Nhược Trần ngừng lại, gian nan nói:
- Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!? Cái đỉnh đó...ta sắp áp chế không được!
Cố Thanh kinh sợ, lại truyền vào cho Kỷ Nhược Trần thêm một cỗ chân nguyên, giúp gã ổn định lại Văn Vương Sơn Hà đỉnh. Sau khi ổn định lại rồi, Kỷ Nhược Trần thở phào một hơi, có chút yếu ớt nói:
- Đêm nay cũng không biết là bị làm sao, cái đỉnh này nó cứ muốn chui ra!?
Cố Thanh nhíu mày nói:
- Nhược Trần, cái đỉnh đó của huynh rất có linh tính, nhất định là vật rất có lai lịch. Nhưng mà hiện tại đạo hạnh của huynh còn xa mới đủ để khống chế cái đỉnh này, nếu có thể không dùng thì cố gắng đừng dùng nó, để tránh sau khi nó phục hồi hết linh tính sẽ quay lại khống chế thần thức của huynh.
Kỷ Nhược Trần gật đầu. Gã thuộc lầu đạo điển, biết nếu như người tu đạo mà dùng phải pháp bảo vô cùng cường đại, thì có thể bị pháp bảo không chế ngược lại, trở thành cái gọi là "Khí nô”. Kết quả thì bi thảm không cần phải nói.
Tuy nhiên có một việc Kỷ Nhược Trần cũng không có nói cho Cố Thanh, kỳ thực gã đã cảm giác được Văn Vương Sơn Hà đỉnh vì sao nhất định phải hiện ra ngoài cơ thể. Thủy tộc Đông Hải đông đúc, những thủy tộc này cùng Yêu Tộc ít nhiều gì cũng có chút quan hệ họ hàng; bởi vậy trong Đông Hải nơi nơi đều là yêu khí. Những yêu khí này vốn đã nhạt vả lại còn yếu, nếu đặt ở bình thường cũng không có chuyện gì, nhưng hiện tại Văn Vương Sơn Hà đỉnh bị yêu khí của Yêu Hoàng Dực Hiên kích động cũng tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, mặc dù vừa rồi bị Cố Thanh trấn an nhưng hiện tại lại bắt đầu rục rịch, rất thèm thuồng tìm kiếm yêu khí ở xung quanh, sẵn sàng muốn chiếm lấy để thôi luyện.
Đối với ý này của Văn Vương Sơn Hà đỉnh, kỳ thực Kỷ Nhược Trần lại có phần tán thành. Khi Văn Vương Sơn Hà đỉnh lần đầu luyện hóa tướng quân và mấy tên thủy tốt Đông Hải, gã đã phát giác trong đó có một bộ phận linh khí rất nhỏ chuyển hóa thành chân nguyên của bản thân mình. Kể từ đó, ngoại trừ Giải Ly Tiên quyết, gã lại có một phương pháp để có thể tăng cường đạo hạnh nhanh chóng. Huống chi Văn Vương Sơn Hà đỉnh càng lúc càng náo động bất an... cứ như một con dã thú đã đói từ lâu ngửi được mùi máu tanh vậy, luôn dựa vào Cố Thanh tương trợ để áp chế cũng không phải là kế lâu dài.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một dòng nước cực kỳ nóng hổi phun lên từ phía dưới, mục tiêu trực chỉ Kỷ Nhược Trần. Dòng nước sôi này cũng không phải là nước thông thường, nếu đặt ở trên đất liền, nhiệt độ có thể đốt rụi bó củi trong nháy mắt. Nếu như bị dòng nước sôi này phun trúng, da thịt trên người Kỷ Nhược Trần chí ít cũng phải bị chín một nửa.
Tuy nhiên dòng nước sôi tuy nóng, góc độ và thời cơ tập kích không được tốt lắm, căn bản không làm khó được Kỷ Nhược Trần. Gã hơi lách qua một bên đã tránh được dòng nước này.
Nhưng trong dòng nước sôi tràn ngập một đạo yêu khí mạnh mẽ mà lại thô bạo. Còn không chờ Kỷ Nhược Trần có phản ứng, trong biển đã lóe ra một mảnh thanh quang. Văn Vương Sơn Hà đỉnh treo cao trong biến, trong đỉnh hạ xuống một đạo thanh quang bao lấy một cái Huyền Quy thật lớn ở phía dưới.
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, như sấm mùa xuân nổ vang tại đáy biển, trong nháy mắt như trời long đất lở!
Ngay thời khắc thuỷ quân Đông Hải còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên phía trước mặt có một cơn sóng lớn ập tới! Nước biển xưa nay đối với thủy tộc mà nói vẫn di động như thường đột nhiên trở nên cứng rắn vô bì, đám thuỷ quân Đông Hải hướng tây bắc chi cảm thấy giống như đầu va vào một tòa núi đá, đao thương đứt gãy, y giáp vỡ vụn, thân thể không thể tự chủ được bị ném về phía sau, ngay cả máu cũng muốn bị hút ra ngoài.
Sau một khắc, vệt đen của lôi quang cầu đã đi xa, tại đáy biển lưu lại một chỗ trống thật lớn. Trong nháy mắt, toàn bộ đáy biển đột nhiên tĩnh lặng trong một khắc, sau đó là cơn sóng không lồ cuộn trở về!
Hàng trăm thủy tốt Đông Hải bị sóng cuốn vào đó, tất cả bị va đập vào nhau, sau đó như nước chảy bèo trồi trong nhảy mắt bị dòng nước ngầm mạnh mẽ không thể địch nổi cuôn đi xa.
Thật vất vả lắm thì dư lực của con sóng còn tiềm ẩn dưới đáy biển mới biển mất.
Trận thế của thuỷ quân Đông Hải vốn đang ngay ngắn nghiêm chỉnh giờ đã triệt để tan vỡ, không riêng gì hướng tây bắc, ngay cả thủy tốt ở hướng tây, hướng bắc kể cả hải tướng cũng biến mất hết, từ lâu đã bị con sóng cuốn đi xa, cũng không biết là chết hay sống. Dưới uy lực khổng lồ như vậy của con sóng, sợ là chỉ có tướng quân Đông Hải cùng số ít thủy tốt cường tráng nhất mới có thể sống sót được.
Một kích nhìn như tùy ý của Dực Hiên, đã tiễn đi ba trăm thuỷ quân Đông Hải tinh nhuệ.
Dực Hiên cũng không buồn nhìn số quân Đông Hải còn lại đến một cái, chắp tay bước đi về hướng tây bắc. Cũng không biết y dùng là bí pháp gì mà tại đáy biển cũng như tại đất liền bước đi như là dạo chơi, một bước mười trượng, trong nhấy đã ra khỏi vòng vây của thuỷ quân Đông Hải, nghênh ngang tiến tới. Đại quân Đông Hải vừa rồi vẫn còn đang khí thế ngút trời, mới trải qua uy lực một kích của Dực Hiên nào dám ngăn cản? Ngay cả thời gian phất cờ hò reo để lấy thể diện cũng không màng đến.
Cho đến khi Dực Hiên đã đi xa, một nữ tướng quân ở trung quân thuỷ quân Đông Hải mới phân phó:
- Toàn lực tìm kiếm... để xem binh lính của chúng ta đã bị tổn hại hết bao nhiêu?
Ả vừa mệnh lệnh, thuỷ quân Đông Hải lại trở nên lộn xộn.
Một viên tướng quân bên người ả thấy không có ai để ý đến bên này, đè thấp thanh âm hỏi:
- Thái Vị tướng quân, khi Yêu Hoàng Dực Hiên vào ranh giới của Đông Hải, ta đã nói qua chỉ muốn tới tìm một đồ vật, cũng không có ý làm khó với cung ta. Nhưng hữu tướng không muốn để cho hắn rời khỏi Đông Hải, còn lấy đại quân đe doạ, bây giờ đã kích động Yêu Hoàng đại khai sát giới. Theo ta thấy, hữu tướng là muốn mượn tay Yêu Hoàng để trừ khử tướng quân!
Thái Vi trầm mặc chốc lát, khoát tay áo, nói:
- Tầm Thạch tướng quân, việc này không có chứng cứ xác thực, không cần nhắc lại. Trước kiểm kê xem thương vong của binh lính rồi bẩm báo lại, cứ nói là Yêu Hoàng đã đi về hướng tây bắc.
Tầm Thạch đột nhiên nghĩ tới một chuyện, kinh sợ nói: - Tây bắc? Nơi đó không phải là cấm địa của cung ta sao?
Thái Vi thảm nhiên cười, nói:
- Đúng vậy!
Đáy biển đột nhiên xảy ra biến cố, Kỷ Nhược Trần nhất thời trở tay không kịp, cũng bị cuốn theo phương hướng của Yêu Hoàng Dực Hiên, hoàn toàn là dựa vào Cố Thanh kéo đi mới không để lộ ra dấu vết. Bị yêu khí của Dực Hiên kích động, Văn Vương Sơn Hà đỉnh lại lắng xuống trong Huyền khiếu của gã, ý muốn thoát ra ngoài cơ thể. Xem hình dạng ánh sáng bắn ra bốn phía của nó, làm như muốn đấu một trận với cơn sóng yêu khí của Dực Hiên.
Văn Vương Sơn Hà đỉnh hăm hở nhưng lại dọa Kỷ Nhược Trần hồn bay tút đâu đâu. Cho dù gã không biết trời cao đất rộng đi chắng nữa, cũng sẽ không mong muốn đối địch với Yêu Hoàng vào lúc này.
Cố Thanh thấy tình thế không ổn, vội vàng áp chế lại tâm đỉnh của Kỷ Nhược Trần, truyền qua chân nguyên, như thể trời giáng Cam Lâm (ví như nắng hạn gặp mưa rào), chậm rãi dập tắt ngọn lửa màu xanh hừng hực của Văn Vương Sơn Hà đỉnh mới khiên nó yên ổn, một lần nữa trở lại trong Huyền khiếu của Kỷ Nhược Trần. Cũng may Yêu Hoàng Dực Hiên đã sớm đi xa, mà thuỷ quân Đông Hải lại bị rối loạn, căn bản không có ai đi chú ý đến bên này, hai người mới có thể bình an đi khỏi.
Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh tăng nhanh tốc độ lặn, trong nháy mắt đã đi xa được hơn 10 dặm. Nhưng mà sau khi gặp qua một kích kinh thiên động địa của Dực Hiên, trong lòng Kỷ Nhược Trần càng ngày càng khó giữ được bình tĩnh, tựa như có một ngọn lửa vô danh đang hừng hực thiêu đốt. Đạo điển có nói, lúc đạo hạnh của người tu đạo đại thành có thể cưỡi gió ngự mây, ngày đi nghìn dặm, dời núi lấp biển, không gì làm không được. Mỗi khi Kỷ Nhược Trần chứng kiến những lời này thì chỉ coi như thần thoại truyền thuyết, có phần khoa trương không xác thực, chưa bao giờ để ở trong lòng. Mấy vị chân nhân của Đạo Đức tông đều có thể nói là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới tu đạo, Kỷ Nhược Trần ngày đêm ở chung cũng không cảm thấy họ có được uy lực có như vậy. Cho dù Tử Vi chân nhân sắp sửa phi thăng, ở trong trí nhớ của gã cũng chỉ là một đạo trưởng trung niên hòa ái dễ gần thôi.
Nghĩ vậy, từ đáy lòng Kỷ Nhược Trần không biết từ chỗ nào bốc lên một tư tưởng tranh hùng, giống như thiên hạ vạn vật vốn nên thần phục ở trước người gã vậy.
Cố Thanh vô thanh vô tức xuyên qua trong nước, tốc độ không biết nhanh hơn bao nhiêu lần so với thủy tộc bình thường. Nàng bỗng nhiên phát giác tốc độ của Kỷ Nhược Trần không biết đã chậm lại từ khi nào, đã rơi vào phía sau mình. Đợi khi nàng quay đầu nhìn lại thì không khỏi kinh hãi. Mặt Kỷ Nhược Trần đầy thanh khí trong mắt đầy tơ máu, ngẫu nhiên còn hiện lên cả sát khí. Toàn thân gã nóng như lửa, khiển cho nước biển xung quanh cũng bị bốc ra hơi nước hừng hực.
- Nhược Trần, huynh làm sao vậy?
Kỷ Nhược Trần ngừng lại, gian nan nói:
- Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!? Cái đỉnh đó...ta sắp áp chế không được!
Cố Thanh kinh sợ, lại truyền vào cho Kỷ Nhược Trần thêm một cỗ chân nguyên, giúp gã ổn định lại Văn Vương Sơn Hà đỉnh. Sau khi ổn định lại rồi, Kỷ Nhược Trần thở phào một hơi, có chút yếu ớt nói:
- Đêm nay cũng không biết là bị làm sao, cái đỉnh này nó cứ muốn chui ra!?
Cố Thanh nhíu mày nói:
- Nhược Trần, cái đỉnh đó của huynh rất có linh tính, nhất định là vật rất có lai lịch. Nhưng mà hiện tại đạo hạnh của huynh còn xa mới đủ để khống chế cái đỉnh này, nếu có thể không dùng thì cố gắng đừng dùng nó, để tránh sau khi nó phục hồi hết linh tính sẽ quay lại khống chế thần thức của huynh.
Kỷ Nhược Trần gật đầu. Gã thuộc lầu đạo điển, biết nếu như người tu đạo mà dùng phải pháp bảo vô cùng cường đại, thì có thể bị pháp bảo không chế ngược lại, trở thành cái gọi là "Khí nô”. Kết quả thì bi thảm không cần phải nói.
Tuy nhiên có một việc Kỷ Nhược Trần cũng không có nói cho Cố Thanh, kỳ thực gã đã cảm giác được Văn Vương Sơn Hà đỉnh vì sao nhất định phải hiện ra ngoài cơ thể. Thủy tộc Đông Hải đông đúc, những thủy tộc này cùng Yêu Tộc ít nhiều gì cũng có chút quan hệ họ hàng; bởi vậy trong Đông Hải nơi nơi đều là yêu khí. Những yêu khí này vốn đã nhạt vả lại còn yếu, nếu đặt ở bình thường cũng không có chuyện gì, nhưng hiện tại Văn Vương Sơn Hà đỉnh bị yêu khí của Yêu Hoàng Dực Hiên kích động cũng tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, mặc dù vừa rồi bị Cố Thanh trấn an nhưng hiện tại lại bắt đầu rục rịch, rất thèm thuồng tìm kiếm yêu khí ở xung quanh, sẵn sàng muốn chiếm lấy để thôi luyện.
Đối với ý này của Văn Vương Sơn Hà đỉnh, kỳ thực Kỷ Nhược Trần lại có phần tán thành. Khi Văn Vương Sơn Hà đỉnh lần đầu luyện hóa tướng quân và mấy tên thủy tốt Đông Hải, gã đã phát giác trong đó có một bộ phận linh khí rất nhỏ chuyển hóa thành chân nguyên của bản thân mình. Kể từ đó, ngoại trừ Giải Ly Tiên quyết, gã lại có một phương pháp để có thể tăng cường đạo hạnh nhanh chóng. Huống chi Văn Vương Sơn Hà đỉnh càng lúc càng náo động bất an... cứ như một con dã thú đã đói từ lâu ngửi được mùi máu tanh vậy, luôn dựa vào Cố Thanh tương trợ để áp chế cũng không phải là kế lâu dài.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một dòng nước cực kỳ nóng hổi phun lên từ phía dưới, mục tiêu trực chỉ Kỷ Nhược Trần. Dòng nước sôi này cũng không phải là nước thông thường, nếu đặt ở trên đất liền, nhiệt độ có thể đốt rụi bó củi trong nháy mắt. Nếu như bị dòng nước sôi này phun trúng, da thịt trên người Kỷ Nhược Trần chí ít cũng phải bị chín một nửa.
Tuy nhiên dòng nước sôi tuy nóng, góc độ và thời cơ tập kích không được tốt lắm, căn bản không làm khó được Kỷ Nhược Trần. Gã hơi lách qua một bên đã tránh được dòng nước này.
Nhưng trong dòng nước sôi tràn ngập một đạo yêu khí mạnh mẽ mà lại thô bạo. Còn không chờ Kỷ Nhược Trần có phản ứng, trong biển đã lóe ra một mảnh thanh quang. Văn Vương Sơn Hà đỉnh treo cao trong biến, trong đỉnh hạ xuống một đạo thanh quang bao lấy một cái Huyền Quy thật lớn ở phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.