Chương 9: Nghịch duyên 5
Yên Vũ Giang Nam
27/03/2017
Từ trên không trung truyền tới tiếng hết lớn, giống như là sư tử gầm, sấm sét vang: "Yêu nữ to gan, pháp húy của Sư phụ ta, ngươi có thể tùy tiện gọi hay sao?"
Vân Vũ Hoa cười lạnh một tiếng nhìn lại phía đó, thì thấy kim quang đãbiển động hiện lên 3 thân ảnh.
Ở giữa là một vị lão tăng trên người khoác một cái áo cà sa đỏ thẫm mạ vàng trên cổ đeo một chuôi Nam Hải trảm hương châu, trong tay cầm Cửu Hoàn Kim Cương phục ma trượng phật quangân hiện, bảo vật trang nghiêm, quả nhiên là Nam Sơn Tuệ Hải. Bên trái lão là một trung niên tăng nhân xem ra là đệ tử của hắn. Người quát vừa nãy đúng là vị trung niên tăng nhân thân hình to lớn này.
Vân Vũ Hoa thản nhiên nói: "Tuệ Hải đại sư không ngại gian khổ, thiên sơn vạn thủy tới đây, lẽ nào chỉ vì một yêu nữ như ta? Sợ rằng đại sư cũng tới vì thiếu niên này. Cùng là cướp người, như vậy thì cao tăng như ngài làm gì có tư cách chỉ trích người khác?"
Tuệ Hải rủ mi không nói không ngừng niệm phật hiệu, đệ tử cao lớn bên cạnh hắn không nhịn được nữa, tiến lên một bước, quát lớn: "Yêu nữ chớ có ở đây hồ ngôn loạn ngữ! Tấm lòng từ bi của sư phụ ta sao có thể nghi ngờ, sao có thể ngồi nhìn thiếu niên vô tri này rơi vào tay của yêu tà! Ngươi còn dám phỉ bảng mê hoặc người khác, đừng trách bảo trượng vô tình!"
Vân Vũ Hoa nhìn chăm chú vào tăng nhân này một hồi lâu, nàng thu hồi kiếm, định thần nhìn chăm chú vào tăng nhân này. Tăng nhân này tâm hồn không được tự nhiên. cảm thấy trong lòng huyết khí cuồn cuộn, mê mẩn nói: "Nàng như vậy... nhìn ta như vậy, không biết là vì sao? Chẳng lẽ nói."
Sau một lát, đôi môi anh đào của Vân Vũ Hoa hé mở, thản nhiên cười, băng tuyết trên khuôn mặt tan đi đât đai lại hôi xuân, tăng nhân kia nhìn thây như vậy thì tâm thân kích động không thêrời đôi mắt.
Ngay sau đó, nàng hướng tăng nhân này ôm nhu nói:
"Đại sư nếu đã nói bảo trượng vô tình vậy thì xin chỉ giáo một chút đi? Vũ Hoa mặc dù phải liên tiếp chiến đấu, thần khổn thân bì (tinh thần bị quấy nhiễu, thân thể mệt mỏi), nhưng nếu dùng 10 kiếm mà không chém được cái đầu bóng của đại sư xuống, Vũ Hoa cam nguyện tự sát tạ tội ngài thấy thể nào?"
Tăng nhân kia khuôn mặt đỏ lên, mê mẩn biến mất, nhưng lại thay vào đó là sự tức giận vô cùng. Cho dù như vậy, hắn cũng không dám cùng Vân Vũ Hoa đơn độc đổi chiến. Vừa rồi thấy oai lực một kiếm ủa nàng chỉ e là chưa tới mười kiếm, có khi dùng tới ba kiếm, thì hắn đã viên tịch rồi.
Dù sao hắn cũng là danh gia đệ tử, chuyện như vậy cũng có thể nhận biết được. Nhưng Nam Sơn tự là danh môn chính đạo không thể lấy nhiều đánh ít. Tăng nhân này mặc dù tức giận đến run cả ngươi, nhưng cũng không dám lên tiếng trả lời.
Trong lúc hắn tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ vô cùng, từ trên không trung lại truyền tới tiêng cười nhạt: "Đông Đô Lạc Dương đột nhiên có Tử Hỏa Thiên Lôi rơi xuống thiên hạ to lớn, gieo quẻ là đoán được âm dương, người biết thiên cơ, không chỉ có mấy giáo phái yêu tà của các ngươi! Ta nếu như không tới, chẳng phải là tiện nghi cho loại yêu nghiệt các ngươi, tùy ý ởđây làm loạn hay sao?"
Trong khi tiếng nói còn vang lên, thì từ trên không trung đã hạ xuống một đạo tường vân, trong mây ản hiện có hơn 10 người, toàn là nhân sĩ của giáo phái chính đạo. Lý Chi Diệu biến sắc, thấp giọng nói: "Chuyện hôm nay không thể làm nữa rồi. chúng ta đi."
Hắn vung tay lên, mang theo người của Thất Thánh sơn chậm rãi rút lui. Hắn đã đi, hai phái còn lại cũng không ở lại, đông thời rời đi. Vậy còn Cảnh Dư tiên tử thì sao? Nàng vốn đã thấy thời cơ không ổn, yên lặng rời xa từ lâu. Lúc này chỉ còn mỗi Vân Vũ Hoa chông kiêm, đứng một mình nơi đây.
Vân Vũ Hoa xung quanh một vòng thấy mọi người trong chính đạo đều giương mắt hô, hiển nhiên là ai cũng có sự đề phòng lẫn nhau, cho nên cười lạnh một tiêng, đút kiếm vào vỏ, xoay người định rời đi.
Đột nhiên có một trung niên nữ tử kêu lên: "Yêu nữ chớ đi! Ngươi đả thương người vô tội hại tính mạng của họ, vậy mà cứ định như vậy rời đi hay sao?"
Vân Vũ Hoa dường như không nghe thấy, thân hình phiêu nhiên bay lên, chậm rãi rời đi, hoàn toàn không coi sự khiêu khích của trung niên nữ tử kia vào mắt. Nữ tử kia tức giận hắng giọng, nhưng thấy đồng bạn xung quanh không nói câu nào, nàng đương nhiên cũng không dám đơn độc đuôi theo. Nghiên răng nghiên lợi nửa ngày, cũng chỉ đành âm thâm muôt hận vào trong lòng?
"Chư vị đạo hữu, hôm nay chính là ngày vui của tệ tông cho nên không muốn thấy tai ương đổ máu. Vân Vũ Hoa tuy rằng liều lĩnh, nhưng cũng biết tiến thoái. Khẩn cầu các vị nề mặt tệ tông hôm nay tạm thời buông tha nàng không biết ý của các vị đạo hữu ra sao?" Thanh âm hồn hậu dễ nghe vang lên.
Lúc này có một đạo Tử Hà (mây tía) ở giữa không trung hiện lên, bảy màu giao thoa cảnh trí huyên diệu không nói hêt. Ở giữa có hơn 10 người hiện ra gió nhẹ chuyên động.
Ở giữa cό một vị chân nhân trên đạo bảo có thêu mặt trời Đông Hải, phía sau đeo một cái Thanh Đông cô kiêm, trên mặt hiện bảo quang bộ râu dài phât phơ theo gió, tiên phong đạo côt, chỉ nhìn là có thể nhận ra ngay.
Người trong chính đạo sắc mārkhe biển, ai nấy đều ghé tai vào nhau, thấp giọng
Tuệ Hải thấp giọng niệm một tiếng phật hiệu, hai hàng mi dài nhướng lên, chậm rãi nói: "Hóa ra là Đạo Đức tông Tử Dương chân nhân thất lễ thất lễ. A. Ngọc Hư chân nhân và Thái Vi chân nhân cũng đã tới, đúng là khó gặp. Ba vị chân nhân di dời tiên giá tới đây, tuy chỉ nói đây là hoang cảnh nơi tái ngoại nhưng cũng sẽ trở thành tiên cảnh."
Tử Dương chân nhân chắp tay đáp lễ, cười nói: "Tuệ Hải đại sư quá khen, đạo học của ta còn thấp, không nhận nổi hai chữ chân nhân."
Đạo Đức tông vốn là tông phái đứng đầu chính đạo, ở Tây Huyền Sơn xây Thái Thượng Đạo Đức Cung lịch sử đã có hơn 3000 năm. Đạo Đức tông có 3 động tiên, chủ mạch có chín chi, các chi thứ là 60, đạo đồ ba vạn khí thểbao trùm khắp thiên hạ. Chưởng giáo Tử Vi Chân Nhân công tham tạo hóa đạo hạnh viên mãn đã hơn 30 năm không rời Thái Thượng Đạo Đức cung một bước.
Tục truyền Tử Vi Chân Nhân đã tu luyện hơn trăm năm, sớm có hi vọng phi thăng, nếu nói ra đúng là đệ nhât nhân trong chính đạo hiện nay. Tử Dương chân nhân, Ngọc Hư chân nhân và Thái Vi chân nhận đều là người đứng đầu một mạch của Đạo Đức tông, cũng là những nhân vật thanh danh hiên hách hiện nay.
Các nhân vật tầm thường muống gặp một lần cũng khó khăn, hôm nay ba vị chân nhân lại đồng thời tới khó tránh khỏi thanh thế rầm rộ. Mười vị đệ tử mà ba vị chân nhân mang theo, tu vi cũng không phải là bình thường, mỗi người đều có tài riêng hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới, trong khi các phái khác toàn là vội vã tới.
Lúc này Đạo Đức tông đến đây với quy mô như vậy, thì tiên cơ đã chiếm hết thể cục đã sớm năm trong tay. Bạ vị chân nhân đồng thời xuất hiện ở nơi hoang dãnày, ý đồ như thể nào, ai nấy đều có thể biết.
Chỉ là Tuệ Hải vẫn hỏi: "Tử Dương chân nhân vừa mới nói hôm nay là ngày vui của quý tông không biêt là ngày vui từ đầu tới?"
Tử Dương chân nhân nhìn xung quanh một vòng sau đó mới mỉm cười đáp: "Chuyện vui thứ nhất, là chưởng giáo của tông ta Tử Vi Chân Nhân giờ Thìn hôm qua đã xuât quan."
Mọi người lập tức “a” lên một tiếng, tiếp tục nghị luận, ngay cả Tuệ Hải đại sư nghe vậy cũng mở lớn hai măt đôi mi dài không gió mà đung đưa.
Tử Vi Chân Nhân bể quan hơn 30 năm, lần này xuất quan, đúng là một đại sự oanh động chính đạo. Từ lúc chân nhân bế quan cho tới nay, thì đã có tin đồn là Tử Vi Chân Nhân thanh tu, tìm ta phương pháp bạch nhật phi thăng. Lúc này xuất quan chắc chắc là đã đạt được ước nguyện, có khi lại muốn phi thăng.
Trong lịch sử tu luyện của chư giới (các giới, ý nói là đạo, tăng ma, yêu...), thì người phi thăng gần đây nhât chính là Thanh Khư Cung Thanh Linh Chân Nhân. Thanh Linh Chân Nhân tính ra tu luyện ở Thanh Khư Cung cũng không được bao lâu, thuở nhỏ hăn vô cùng thông minh, lại có trí tuệ, chỉ nhìn các loại cô kinh đạo tạng một lân là không thê quên, có thê đọc lại vanh vách. Người này có nghị lực lớn, chịu đựng nỗi khổ mà người khác không chịu được, đồng thời có một quyết tâm lớn, đó là nguyện phô độ cho những người mê muội trong thiên hạ.
Sau này. khi mà đạo hạnh của Thanh Linh Chân Nhân ngày một thâm hậu, lại tích được công đức vô sô. cό được sự chỉ dân của tiên nhân học được bí quyết vô thượng khô tu hơn ba mươi năm cuôi cùng cũng phi thăng.
Từ sau khi Thanh Linh Chân Nhân vũ hóa phi thăng có lưu lại bốn quyển Thượng Hoàng Kim Lục, ngoài ra còn để lại một số đồ vật, đó chính là ngọc bội tùy thân của Thanh Linh Chân Nhân, nó đã nhiễm tiên khí mà tự thông linh, lại càng đáng sợ hơn, chính là pháp khí tiên kiếm của lão.
Thanh Khư Cung vốn là một tiểu quan đã suy yếu lâu ngày, nhưng khi Thanh Linh Chân Nhân phi thăng, người ngưỡng mộ như thủy triều không dứt, người câu đạo lại liên miên bất tuyệt, cho nên trở thành một trong những đại phái.
Nhưng mà chuyện Thanh Linh Chân Nhân phi thăng đã là chuyện của hơn ngàn măm trước. Cho dù Tử Vi Chân Nhân đạo hạnh còn chưa đủ, công đức chưa viên mãn, nhưng cũng sẽ kết được chính quả thành tiên.
Tu vi tối thiểu có thể đứng vào hàng ngũ tán tiên, đó cũng là việc trọng đại của chư giới tu luyện trong hơn ba trăm năm qua. Đạo Đức tông cho dù là nhân tài hay là kinh điện, tàng thư, tiên khí đều đứng đầu. Lại có Tử Vi Chân Nhân tu thành chính quả địa vị của Đạo Đức tông sẽ tăng thêm một bậc, trong vòng hơn trăm năm nữa, địa vị đứng đầu chính đạo sẽ không suy chuyên. Tuệ Hải niệm một tiéng phật hiệu, hưởng Tử Dương chân nhân nói:
"Tử Vi Chân Nhân xuât quan chính là một đại sự trong chính đạo ta, từ nay về sau Đạo Đức tông đứng đầu chính đạo, thiên hạ yêu tả sẽ không dám tác loạn. Sau khi trở về, ta sẽ báo cáo phương trượng chọn ngày tới Tây Huyền Sơn, chúc mừng Tử Vi Chân Nhân công hảnh Viên mãn."
Vân Vũ Hoa cười lạnh một tiếng nhìn lại phía đó, thì thấy kim quang đãbiển động hiện lên 3 thân ảnh.
Ở giữa là một vị lão tăng trên người khoác một cái áo cà sa đỏ thẫm mạ vàng trên cổ đeo một chuôi Nam Hải trảm hương châu, trong tay cầm Cửu Hoàn Kim Cương phục ma trượng phật quangân hiện, bảo vật trang nghiêm, quả nhiên là Nam Sơn Tuệ Hải. Bên trái lão là một trung niên tăng nhân xem ra là đệ tử của hắn. Người quát vừa nãy đúng là vị trung niên tăng nhân thân hình to lớn này.
Vân Vũ Hoa thản nhiên nói: "Tuệ Hải đại sư không ngại gian khổ, thiên sơn vạn thủy tới đây, lẽ nào chỉ vì một yêu nữ như ta? Sợ rằng đại sư cũng tới vì thiếu niên này. Cùng là cướp người, như vậy thì cao tăng như ngài làm gì có tư cách chỉ trích người khác?"
Tuệ Hải rủ mi không nói không ngừng niệm phật hiệu, đệ tử cao lớn bên cạnh hắn không nhịn được nữa, tiến lên một bước, quát lớn: "Yêu nữ chớ có ở đây hồ ngôn loạn ngữ! Tấm lòng từ bi của sư phụ ta sao có thể nghi ngờ, sao có thể ngồi nhìn thiếu niên vô tri này rơi vào tay của yêu tà! Ngươi còn dám phỉ bảng mê hoặc người khác, đừng trách bảo trượng vô tình!"
Vân Vũ Hoa nhìn chăm chú vào tăng nhân này một hồi lâu, nàng thu hồi kiếm, định thần nhìn chăm chú vào tăng nhân này. Tăng nhân này tâm hồn không được tự nhiên. cảm thấy trong lòng huyết khí cuồn cuộn, mê mẩn nói: "Nàng như vậy... nhìn ta như vậy, không biết là vì sao? Chẳng lẽ nói."
Sau một lát, đôi môi anh đào của Vân Vũ Hoa hé mở, thản nhiên cười, băng tuyết trên khuôn mặt tan đi đât đai lại hôi xuân, tăng nhân kia nhìn thây như vậy thì tâm thân kích động không thêrời đôi mắt.
Ngay sau đó, nàng hướng tăng nhân này ôm nhu nói:
"Đại sư nếu đã nói bảo trượng vô tình vậy thì xin chỉ giáo một chút đi? Vũ Hoa mặc dù phải liên tiếp chiến đấu, thần khổn thân bì (tinh thần bị quấy nhiễu, thân thể mệt mỏi), nhưng nếu dùng 10 kiếm mà không chém được cái đầu bóng của đại sư xuống, Vũ Hoa cam nguyện tự sát tạ tội ngài thấy thể nào?"
Tăng nhân kia khuôn mặt đỏ lên, mê mẩn biến mất, nhưng lại thay vào đó là sự tức giận vô cùng. Cho dù như vậy, hắn cũng không dám cùng Vân Vũ Hoa đơn độc đổi chiến. Vừa rồi thấy oai lực một kiếm ủa nàng chỉ e là chưa tới mười kiếm, có khi dùng tới ba kiếm, thì hắn đã viên tịch rồi.
Dù sao hắn cũng là danh gia đệ tử, chuyện như vậy cũng có thể nhận biết được. Nhưng Nam Sơn tự là danh môn chính đạo không thể lấy nhiều đánh ít. Tăng nhân này mặc dù tức giận đến run cả ngươi, nhưng cũng không dám lên tiếng trả lời.
Trong lúc hắn tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ vô cùng, từ trên không trung lại truyền tới tiêng cười nhạt: "Đông Đô Lạc Dương đột nhiên có Tử Hỏa Thiên Lôi rơi xuống thiên hạ to lớn, gieo quẻ là đoán được âm dương, người biết thiên cơ, không chỉ có mấy giáo phái yêu tà của các ngươi! Ta nếu như không tới, chẳng phải là tiện nghi cho loại yêu nghiệt các ngươi, tùy ý ởđây làm loạn hay sao?"
Trong khi tiếng nói còn vang lên, thì từ trên không trung đã hạ xuống một đạo tường vân, trong mây ản hiện có hơn 10 người, toàn là nhân sĩ của giáo phái chính đạo. Lý Chi Diệu biến sắc, thấp giọng nói: "Chuyện hôm nay không thể làm nữa rồi. chúng ta đi."
Hắn vung tay lên, mang theo người của Thất Thánh sơn chậm rãi rút lui. Hắn đã đi, hai phái còn lại cũng không ở lại, đông thời rời đi. Vậy còn Cảnh Dư tiên tử thì sao? Nàng vốn đã thấy thời cơ không ổn, yên lặng rời xa từ lâu. Lúc này chỉ còn mỗi Vân Vũ Hoa chông kiêm, đứng một mình nơi đây.
Vân Vũ Hoa xung quanh một vòng thấy mọi người trong chính đạo đều giương mắt hô, hiển nhiên là ai cũng có sự đề phòng lẫn nhau, cho nên cười lạnh một tiêng, đút kiếm vào vỏ, xoay người định rời đi.
Đột nhiên có một trung niên nữ tử kêu lên: "Yêu nữ chớ đi! Ngươi đả thương người vô tội hại tính mạng của họ, vậy mà cứ định như vậy rời đi hay sao?"
Vân Vũ Hoa dường như không nghe thấy, thân hình phiêu nhiên bay lên, chậm rãi rời đi, hoàn toàn không coi sự khiêu khích của trung niên nữ tử kia vào mắt. Nữ tử kia tức giận hắng giọng, nhưng thấy đồng bạn xung quanh không nói câu nào, nàng đương nhiên cũng không dám đơn độc đuôi theo. Nghiên răng nghiên lợi nửa ngày, cũng chỉ đành âm thâm muôt hận vào trong lòng?
"Chư vị đạo hữu, hôm nay chính là ngày vui của tệ tông cho nên không muốn thấy tai ương đổ máu. Vân Vũ Hoa tuy rằng liều lĩnh, nhưng cũng biết tiến thoái. Khẩn cầu các vị nề mặt tệ tông hôm nay tạm thời buông tha nàng không biết ý của các vị đạo hữu ra sao?" Thanh âm hồn hậu dễ nghe vang lên.
Lúc này có một đạo Tử Hà (mây tía) ở giữa không trung hiện lên, bảy màu giao thoa cảnh trí huyên diệu không nói hêt. Ở giữa có hơn 10 người hiện ra gió nhẹ chuyên động.
Ở giữa cό một vị chân nhân trên đạo bảo có thêu mặt trời Đông Hải, phía sau đeo một cái Thanh Đông cô kiêm, trên mặt hiện bảo quang bộ râu dài phât phơ theo gió, tiên phong đạo côt, chỉ nhìn là có thể nhận ra ngay.
Người trong chính đạo sắc mārkhe biển, ai nấy đều ghé tai vào nhau, thấp giọng
Tuệ Hải thấp giọng niệm một tiếng phật hiệu, hai hàng mi dài nhướng lên, chậm rãi nói: "Hóa ra là Đạo Đức tông Tử Dương chân nhân thất lễ thất lễ. A. Ngọc Hư chân nhân và Thái Vi chân nhân cũng đã tới, đúng là khó gặp. Ba vị chân nhân di dời tiên giá tới đây, tuy chỉ nói đây là hoang cảnh nơi tái ngoại nhưng cũng sẽ trở thành tiên cảnh."
Tử Dương chân nhân chắp tay đáp lễ, cười nói: "Tuệ Hải đại sư quá khen, đạo học của ta còn thấp, không nhận nổi hai chữ chân nhân."
Đạo Đức tông vốn là tông phái đứng đầu chính đạo, ở Tây Huyền Sơn xây Thái Thượng Đạo Đức Cung lịch sử đã có hơn 3000 năm. Đạo Đức tông có 3 động tiên, chủ mạch có chín chi, các chi thứ là 60, đạo đồ ba vạn khí thểbao trùm khắp thiên hạ. Chưởng giáo Tử Vi Chân Nhân công tham tạo hóa đạo hạnh viên mãn đã hơn 30 năm không rời Thái Thượng Đạo Đức cung một bước.
Tục truyền Tử Vi Chân Nhân đã tu luyện hơn trăm năm, sớm có hi vọng phi thăng, nếu nói ra đúng là đệ nhât nhân trong chính đạo hiện nay. Tử Dương chân nhân, Ngọc Hư chân nhân và Thái Vi chân nhận đều là người đứng đầu một mạch của Đạo Đức tông, cũng là những nhân vật thanh danh hiên hách hiện nay.
Các nhân vật tầm thường muống gặp một lần cũng khó khăn, hôm nay ba vị chân nhân lại đồng thời tới khó tránh khỏi thanh thế rầm rộ. Mười vị đệ tử mà ba vị chân nhân mang theo, tu vi cũng không phải là bình thường, mỗi người đều có tài riêng hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới, trong khi các phái khác toàn là vội vã tới.
Lúc này Đạo Đức tông đến đây với quy mô như vậy, thì tiên cơ đã chiếm hết thể cục đã sớm năm trong tay. Bạ vị chân nhân đồng thời xuất hiện ở nơi hoang dãnày, ý đồ như thể nào, ai nấy đều có thể biết.
Chỉ là Tuệ Hải vẫn hỏi: "Tử Dương chân nhân vừa mới nói hôm nay là ngày vui của quý tông không biêt là ngày vui từ đầu tới?"
Tử Dương chân nhân nhìn xung quanh một vòng sau đó mới mỉm cười đáp: "Chuyện vui thứ nhất, là chưởng giáo của tông ta Tử Vi Chân Nhân giờ Thìn hôm qua đã xuât quan."
Mọi người lập tức “a” lên một tiếng, tiếp tục nghị luận, ngay cả Tuệ Hải đại sư nghe vậy cũng mở lớn hai măt đôi mi dài không gió mà đung đưa.
Tử Vi Chân Nhân bể quan hơn 30 năm, lần này xuất quan, đúng là một đại sự oanh động chính đạo. Từ lúc chân nhân bế quan cho tới nay, thì đã có tin đồn là Tử Vi Chân Nhân thanh tu, tìm ta phương pháp bạch nhật phi thăng. Lúc này xuất quan chắc chắc là đã đạt được ước nguyện, có khi lại muốn phi thăng.
Trong lịch sử tu luyện của chư giới (các giới, ý nói là đạo, tăng ma, yêu...), thì người phi thăng gần đây nhât chính là Thanh Khư Cung Thanh Linh Chân Nhân. Thanh Linh Chân Nhân tính ra tu luyện ở Thanh Khư Cung cũng không được bao lâu, thuở nhỏ hăn vô cùng thông minh, lại có trí tuệ, chỉ nhìn các loại cô kinh đạo tạng một lân là không thê quên, có thê đọc lại vanh vách. Người này có nghị lực lớn, chịu đựng nỗi khổ mà người khác không chịu được, đồng thời có một quyết tâm lớn, đó là nguyện phô độ cho những người mê muội trong thiên hạ.
Sau này. khi mà đạo hạnh của Thanh Linh Chân Nhân ngày một thâm hậu, lại tích được công đức vô sô. cό được sự chỉ dân của tiên nhân học được bí quyết vô thượng khô tu hơn ba mươi năm cuôi cùng cũng phi thăng.
Từ sau khi Thanh Linh Chân Nhân vũ hóa phi thăng có lưu lại bốn quyển Thượng Hoàng Kim Lục, ngoài ra còn để lại một số đồ vật, đó chính là ngọc bội tùy thân của Thanh Linh Chân Nhân, nó đã nhiễm tiên khí mà tự thông linh, lại càng đáng sợ hơn, chính là pháp khí tiên kiếm của lão.
Thanh Khư Cung vốn là một tiểu quan đã suy yếu lâu ngày, nhưng khi Thanh Linh Chân Nhân phi thăng, người ngưỡng mộ như thủy triều không dứt, người câu đạo lại liên miên bất tuyệt, cho nên trở thành một trong những đại phái.
Nhưng mà chuyện Thanh Linh Chân Nhân phi thăng đã là chuyện của hơn ngàn măm trước. Cho dù Tử Vi Chân Nhân đạo hạnh còn chưa đủ, công đức chưa viên mãn, nhưng cũng sẽ kết được chính quả thành tiên.
Tu vi tối thiểu có thể đứng vào hàng ngũ tán tiên, đó cũng là việc trọng đại của chư giới tu luyện trong hơn ba trăm năm qua. Đạo Đức tông cho dù là nhân tài hay là kinh điện, tàng thư, tiên khí đều đứng đầu. Lại có Tử Vi Chân Nhân tu thành chính quả địa vị của Đạo Đức tông sẽ tăng thêm một bậc, trong vòng hơn trăm năm nữa, địa vị đứng đầu chính đạo sẽ không suy chuyên. Tuệ Hải niệm một tiéng phật hiệu, hưởng Tử Dương chân nhân nói:
"Tử Vi Chân Nhân xuât quan chính là một đại sự trong chính đạo ta, từ nay về sau Đạo Đức tông đứng đầu chính đạo, thiên hạ yêu tả sẽ không dám tác loạn. Sau khi trở về, ta sẽ báo cáo phương trượng chọn ngày tới Tây Huyền Sơn, chúc mừng Tử Vi Chân Nhân công hảnh Viên mãn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.