Chương 57: Người lạ 2
Yên Vũ Giang Nam
28/03/2017
Kỷ Nhược Trần cả kinh, hoàn toàn thật không ngờ
nàng lại dùng tới Quỳ Thủy Kiếm Khí. Hắn còn chưa kịp phản ứng, thì
trước mắt bây giờ toàn là lam sắc quang hoa. Trương Ân Ân lại lấy thân
ngự kiếm, thân hình vọt tới, kiếm còn chưa tới, mà đã xén đứt tóc mai
của Kỷ Nhược Trần!
KỷNhược Trần vạn lần không nghĩ tới sau hai năm gặp lại, thì Trương Ân Ân lại dùng chiêu thức liều mạng như vậy!
Hắn ngẫm nghĩ, cho nên cũng động thủ theo bản năng. Hắn ngửa người cho kiếm của Trương Ân Ân vượt qua, sau đó thân hình như làn khói, vô thanh vô tức vòng qua phía sau của màng, mộc kiếm xoay tròn, đập tới gáy của Trương Ân Ân!
Cho tới khi mộc kiếm chạm tới gáy của Trương Ân Ân, Kỷ Nhược Trần mới giật mình vội vàng giảm áp lực của kiếm, cô gắng dừng thê kiếm lại.
Mộc kiếm cách mái tóc mây của Trương Ân Ân chỉ một chút xíu. Trên mái tóc đen nhánh của nàng có cài một chiếc Tử Kim Phi Phượng châu thoa, trên đầu thoa có một viên ngọc châu, nó bị kiếm phong chém trúng.
Trương Ân Ân thấy Kỷ Nhược Trần đã biến mất, vội vàng tiếp tục vọt tới mấy trượng rồi mới dừng bước. Nàng ngạc nhiên xoay người, thì châu thoa trên đầu bị cắt thành hơn mười mảnh nhỏ... mái tóc của màng rủ xuống như mưa xuân.
Cái miệng nhỏ nhắn của Trương Ân Ân khẽ nhếch lên, trên mặt không còn chút máu, trong đôi mắt đã có lệ. Kỷ Nhược Trần không ngờ tới Trương Ân Ân lại bị thua trong một chiêu, trong lúc nhất thời ngây ngô đứng lặng.
Trương Ân Ân bỗng nhiên bỏ mộc kiếm, quay đầu chạy vội. Mái tóc của nàng tung bay, tay áo phất phơ, trông giống như một áng mây bồng bềnh.
Đạo trưởng chủ thi cao giọng nói:
“Kỷ Nhược Trần thắng! Cuộc tỷ thí tiếp theo bắt đầu!”
Đệ tử tiếp theo ôm quyền thi lễ với Kỷ Nhược Trần, gọi mấy tiếng Nhược Trần sư huynh. Nhược Trần mới nghe thấy, quay người lại, chỉ thấy đệ tử này mặc dù lễ nghĩa chu toàn, nhưng mà trong mắt lại ẩn chứa ý không phục, trên môi hình như có vẻ chê cười.
“Kính xin Nhược Trần sư huynh thủ hạ lưu tình!” Đệ tử kia nói.
Thể nhưng trong lời nói của hắn làm gì có ý khiêm tốn? Hắn vừa nói đồng thời lấy ra một cái Phù chú, cải phù này màu vàng đậm, hiển nhiên là do lá bùa thượng phẩm chế thành. Trên phù chú vẽ nhiều đồ hình phức tạp, vừa nhìn là biết ngay đây là Thiên Tâm Chính Phù, loại phù này có uy lực không nhỏ.
Kỷ Nhược Trần trong lòng đang loạn như ma, thấy người này ngạo mạn như vậy, nhất thời tức giận nổi lên, hắn chắng thèm mỏi nhiều, móc từ trong người ra một lá bùa. Lá bùa kia sắc vàng óng ánh, hai bên sườn có màu xanh biếc, trên mặt còn có màu đỏ đậm, ở giữa lại có một cái triện ấn, trên phù huyết sắc lưu động, dường như có ánh lửa ẩn hiện.
Đệ tử kia kinh hãi lập tức kêu lên: “Nhược Trần sư huynh thủ hạ lưu tình a! ...”
Một đạo hỏa quang hiện lên.
“Kỷ Nhược Trần thắng!” Đạo trưởng chủ thi đầu lên tiếng, sau đó đi tới bên người Kỷ Nhược Trần thấp giọng nói:
Nhược Trần, cái Thượng Hoàng Kim Phù không nên dùng là hơn, đây chỉ là tuế khảo dành cho Thái Thanh Chân Thánh cảnh mà thôi!
Kỷ Nhược Trần nhìn đệ tử bị cháy đen đang được mang ra ngoài đờ đẫn nói: “Thượng Hoàng Kim Phù không thể dùng? Vậy cũng được, đệ tử còn hơn 10 cái Thủ Hư Ngọc Phù.”
Đạo trưởng chủ thi cả kinh vội nói: “Cái này lại càng không được, chỉ bị đánh trúng là lập tức trọng thương!”
Lúc này mới tới phiên Kỷ Nhược Trần cả kinh hỏi ngược lại: “Vậy sao, đệ tử Chân Thánh cảnh không được dùng Thủ Hư Ngọc Phù à?”
Đạo trưởng chủ thi thầm mắng một tiếng, trong lòng thầm mắng:
“Chỉ có ngươi được các chân nhân ưu ái mới có Thủ Hư Chính Phù. Những thứ đệ tử trẻ tuổi khác làm gì có pháp khí hộ thể giống như ngươi?”
Nhưng mà nét mặt hắn vẫn hiền hòa, vuốt râu nói:
“Nhược Trần, ta biết ngươi có thiên tư trong lĩnh vực phù chú, nhưng mà để đề phòng vạn nhất, ngươi chỉ nên dùng Thiên Tâm Chính Phù là tốt rồi.”
Kỷ Nhược Trần gật đầu đáp ứng, nhưng khi đối thủ kế tiếp bước vào trận đấu, sắc mặt hắn lạnh như sương.
Tuế khảo năm nay, Kỷ Nhược Trần bị thương 17 chỗ, nhưng vẫn bách chiến bách thắng như cũ.
Sau khi tuế khảo, các loại pháp bảo nguyên liệu của Kỷ Nhược Trần lại nhiều sơn. xem ra ba căn phòng cũng đã có chút chật chội.
Cuối tháng giêng, Kỷ Nhược Trần phụng mệnh của Tử Dương chân nhân mang một hộp dược liệu nhỏ cho Đan Nguyên Cung Ngọc Huyền chân nhân. Ngọc Huyền chân nhân nhận thuốc xong thì vô cùng vui mừng, gọi một đệ tử đem Kỷ Nhược Trần đi du lãm Đan Nguyên cung.
Thủy tạ trong Đan Nguyên cung hoa lệ tinh xảo không cần nói. Bên cạnh một khóm hoa có một dị thú mà Kỷ Nhược Trần không biết tên, đây chính là chỗ khác thường của Đan Nguyên Cung, dị thú chẳng chút nào sợ hãi khi các nữ đệ tử thanh xuân đi qua cả.
Sau khi du lãm một lần, lúc hoàng hôn, Kỷ Nhược Trần thi lễ cáo từ Ngọc Huyền chân nhân, một mình đi về Thái Thường Phong. Lần này hắn tới Đan Nguyên cung, nhưng Hàm Yên lại đang bế quan thanh tu, không thể gặp được.
Mang theo tâm trạng mất mát, Kỷ Nhược Trần không chú ý tới đường đi lối lại trong Đan Nguyên cung, nên tìm mãi không được đại môn, trái lại càng ngày càng đi sâu vào hậu sơn Đan Nguyên Cung.
Hắn đi được một lát thì phát hiện có cái gì đó không đúng, đang định tìm đệ tử để hỏi đường, thì ngửi được một mùi hương khác thường.
Mùi hương này có chút cổ quái, dường như là một loại mùi hoa, nhưng lại khác hẳn các loài hoa bình thường
Hơn nữa mùi thơm này dường như có ý thức, khi Kỷ Nhược Trần chỉ phát hiện nó đã ngừng, dường như nó đang chuyển động ra xa.
Đột nhiên, phía trước có một bóng trắng lóe lên, dường như là một con mèo nhỏ, tiểu thú nào đó qua đường. Nó mang theo một mùi hương, nhanh chóng biển mất trong vườn. Trong giây lát đó, mùi hương lạ kia cũng nhanh chóng biến mất, hóa ra chính là do con tiểu thú kia phát ra.
Kỷ Nhược Trần lấy làm kinh hãi chạy theo con đường nhỏ, vội vã tìm kiếm xung quanh.
Bên cạnh hoa viên có một loạt sương phòng, nhìn kiểu dáng thì hình như là chỗ ở của đệ tử Đan Nguyên cung. Hoa viên có đủ loại kỳ hoa dị thụ, giả sơn như rừng, lại có một dòng suối vô cùng tao nhã.
Ở dưới một tòa giả sơn, có một thanh y nam tử đang đứng, trong tay có một con thú nhỏ. Con thú kia không nhúc nhích, nằm im như ngủ, nhưng mà Kỷ Nhược Trần có linh giác nhạy bén, đã nhận ra con thú kia đã chết. Chẳng biết tại sao, thân ảnh của nam tử kia vô cùng mơ hồ, nhìn không được rõ ràng lắm.
Khi ánh mắt của người nọ tiếp xúc với Kỷ Nhược Trần, thì bỗng nhiên “A” lên một tiếng.
Kỷ Nhược Trần thấy hoa mắt, sau đó thì gáy cảm thấy đau đớn, giống như bị cái gì đó quấn chặt, hóa ra đã bị người đó một tay nhấc bổng lên.
KỷNhược Trần vạn lần không nghĩ tới sau hai năm gặp lại, thì Trương Ân Ân lại dùng chiêu thức liều mạng như vậy!
Hắn ngẫm nghĩ, cho nên cũng động thủ theo bản năng. Hắn ngửa người cho kiếm của Trương Ân Ân vượt qua, sau đó thân hình như làn khói, vô thanh vô tức vòng qua phía sau của màng, mộc kiếm xoay tròn, đập tới gáy của Trương Ân Ân!
Cho tới khi mộc kiếm chạm tới gáy của Trương Ân Ân, Kỷ Nhược Trần mới giật mình vội vàng giảm áp lực của kiếm, cô gắng dừng thê kiếm lại.
Mộc kiếm cách mái tóc mây của Trương Ân Ân chỉ một chút xíu. Trên mái tóc đen nhánh của nàng có cài một chiếc Tử Kim Phi Phượng châu thoa, trên đầu thoa có một viên ngọc châu, nó bị kiếm phong chém trúng.
Trương Ân Ân thấy Kỷ Nhược Trần đã biến mất, vội vàng tiếp tục vọt tới mấy trượng rồi mới dừng bước. Nàng ngạc nhiên xoay người, thì châu thoa trên đầu bị cắt thành hơn mười mảnh nhỏ... mái tóc của màng rủ xuống như mưa xuân.
Cái miệng nhỏ nhắn của Trương Ân Ân khẽ nhếch lên, trên mặt không còn chút máu, trong đôi mắt đã có lệ. Kỷ Nhược Trần không ngờ tới Trương Ân Ân lại bị thua trong một chiêu, trong lúc nhất thời ngây ngô đứng lặng.
Trương Ân Ân bỗng nhiên bỏ mộc kiếm, quay đầu chạy vội. Mái tóc của nàng tung bay, tay áo phất phơ, trông giống như một áng mây bồng bềnh.
Đạo trưởng chủ thi cao giọng nói:
“Kỷ Nhược Trần thắng! Cuộc tỷ thí tiếp theo bắt đầu!”
Đệ tử tiếp theo ôm quyền thi lễ với Kỷ Nhược Trần, gọi mấy tiếng Nhược Trần sư huynh. Nhược Trần mới nghe thấy, quay người lại, chỉ thấy đệ tử này mặc dù lễ nghĩa chu toàn, nhưng mà trong mắt lại ẩn chứa ý không phục, trên môi hình như có vẻ chê cười.
“Kính xin Nhược Trần sư huynh thủ hạ lưu tình!” Đệ tử kia nói.
Thể nhưng trong lời nói của hắn làm gì có ý khiêm tốn? Hắn vừa nói đồng thời lấy ra một cái Phù chú, cải phù này màu vàng đậm, hiển nhiên là do lá bùa thượng phẩm chế thành. Trên phù chú vẽ nhiều đồ hình phức tạp, vừa nhìn là biết ngay đây là Thiên Tâm Chính Phù, loại phù này có uy lực không nhỏ.
Kỷ Nhược Trần trong lòng đang loạn như ma, thấy người này ngạo mạn như vậy, nhất thời tức giận nổi lên, hắn chắng thèm mỏi nhiều, móc từ trong người ra một lá bùa. Lá bùa kia sắc vàng óng ánh, hai bên sườn có màu xanh biếc, trên mặt còn có màu đỏ đậm, ở giữa lại có một cái triện ấn, trên phù huyết sắc lưu động, dường như có ánh lửa ẩn hiện.
Đệ tử kia kinh hãi lập tức kêu lên: “Nhược Trần sư huynh thủ hạ lưu tình a! ...”
Một đạo hỏa quang hiện lên.
“Kỷ Nhược Trần thắng!” Đạo trưởng chủ thi đầu lên tiếng, sau đó đi tới bên người Kỷ Nhược Trần thấp giọng nói:
Nhược Trần, cái Thượng Hoàng Kim Phù không nên dùng là hơn, đây chỉ là tuế khảo dành cho Thái Thanh Chân Thánh cảnh mà thôi!
Kỷ Nhược Trần nhìn đệ tử bị cháy đen đang được mang ra ngoài đờ đẫn nói: “Thượng Hoàng Kim Phù không thể dùng? Vậy cũng được, đệ tử còn hơn 10 cái Thủ Hư Ngọc Phù.”
Đạo trưởng chủ thi cả kinh vội nói: “Cái này lại càng không được, chỉ bị đánh trúng là lập tức trọng thương!”
Lúc này mới tới phiên Kỷ Nhược Trần cả kinh hỏi ngược lại: “Vậy sao, đệ tử Chân Thánh cảnh không được dùng Thủ Hư Ngọc Phù à?”
Đạo trưởng chủ thi thầm mắng một tiếng, trong lòng thầm mắng:
“Chỉ có ngươi được các chân nhân ưu ái mới có Thủ Hư Chính Phù. Những thứ đệ tử trẻ tuổi khác làm gì có pháp khí hộ thể giống như ngươi?”
Nhưng mà nét mặt hắn vẫn hiền hòa, vuốt râu nói:
“Nhược Trần, ta biết ngươi có thiên tư trong lĩnh vực phù chú, nhưng mà để đề phòng vạn nhất, ngươi chỉ nên dùng Thiên Tâm Chính Phù là tốt rồi.”
Kỷ Nhược Trần gật đầu đáp ứng, nhưng khi đối thủ kế tiếp bước vào trận đấu, sắc mặt hắn lạnh như sương.
Tuế khảo năm nay, Kỷ Nhược Trần bị thương 17 chỗ, nhưng vẫn bách chiến bách thắng như cũ.
Sau khi tuế khảo, các loại pháp bảo nguyên liệu của Kỷ Nhược Trần lại nhiều sơn. xem ra ba căn phòng cũng đã có chút chật chội.
Cuối tháng giêng, Kỷ Nhược Trần phụng mệnh của Tử Dương chân nhân mang một hộp dược liệu nhỏ cho Đan Nguyên Cung Ngọc Huyền chân nhân. Ngọc Huyền chân nhân nhận thuốc xong thì vô cùng vui mừng, gọi một đệ tử đem Kỷ Nhược Trần đi du lãm Đan Nguyên cung.
Thủy tạ trong Đan Nguyên cung hoa lệ tinh xảo không cần nói. Bên cạnh một khóm hoa có một dị thú mà Kỷ Nhược Trần không biết tên, đây chính là chỗ khác thường của Đan Nguyên Cung, dị thú chẳng chút nào sợ hãi khi các nữ đệ tử thanh xuân đi qua cả.
Sau khi du lãm một lần, lúc hoàng hôn, Kỷ Nhược Trần thi lễ cáo từ Ngọc Huyền chân nhân, một mình đi về Thái Thường Phong. Lần này hắn tới Đan Nguyên cung, nhưng Hàm Yên lại đang bế quan thanh tu, không thể gặp được.
Mang theo tâm trạng mất mát, Kỷ Nhược Trần không chú ý tới đường đi lối lại trong Đan Nguyên cung, nên tìm mãi không được đại môn, trái lại càng ngày càng đi sâu vào hậu sơn Đan Nguyên Cung.
Hắn đi được một lát thì phát hiện có cái gì đó không đúng, đang định tìm đệ tử để hỏi đường, thì ngửi được một mùi hương khác thường.
Mùi hương này có chút cổ quái, dường như là một loại mùi hoa, nhưng lại khác hẳn các loài hoa bình thường
Hơn nữa mùi thơm này dường như có ý thức, khi Kỷ Nhược Trần chỉ phát hiện nó đã ngừng, dường như nó đang chuyển động ra xa.
Đột nhiên, phía trước có một bóng trắng lóe lên, dường như là một con mèo nhỏ, tiểu thú nào đó qua đường. Nó mang theo một mùi hương, nhanh chóng biển mất trong vườn. Trong giây lát đó, mùi hương lạ kia cũng nhanh chóng biến mất, hóa ra chính là do con tiểu thú kia phát ra.
Kỷ Nhược Trần lấy làm kinh hãi chạy theo con đường nhỏ, vội vã tìm kiếm xung quanh.
Bên cạnh hoa viên có một loạt sương phòng, nhìn kiểu dáng thì hình như là chỗ ở của đệ tử Đan Nguyên cung. Hoa viên có đủ loại kỳ hoa dị thụ, giả sơn như rừng, lại có một dòng suối vô cùng tao nhã.
Ở dưới một tòa giả sơn, có một thanh y nam tử đang đứng, trong tay có một con thú nhỏ. Con thú kia không nhúc nhích, nằm im như ngủ, nhưng mà Kỷ Nhược Trần có linh giác nhạy bén, đã nhận ra con thú kia đã chết. Chẳng biết tại sao, thân ảnh của nam tử kia vô cùng mơ hồ, nhìn không được rõ ràng lắm.
Khi ánh mắt của người nọ tiếp xúc với Kỷ Nhược Trần, thì bỗng nhiên “A” lên một tiếng.
Kỷ Nhược Trần thấy hoa mắt, sau đó thì gáy cảm thấy đau đớn, giống như bị cái gì đó quấn chặt, hóa ra đã bị người đó một tay nhấc bổng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.