Trần Duyên

Chương 173: Nhân nghĩa 2

Yên Vũ Giang Nam

02/04/2017

" Không muốn trở về? Tại sao lại như vậy, có phải đã gây ra lỗi gì, sợ người trong nhà trách phạt không?" Kỷ Nhược Trần vừa nói, vừa đưa tay sờ lên đỉnh đầu của nó, khi bàn tay hắn chạm vào mái tóc đen thui của cô bé, thì trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một cái kim châm, nhanh như tia chớp đâm vào sau gáy của cô bé kia.

" Ngươi!..." Cô bé kinh hô một tiếng, thanh âm trưởng thành này ngoài dự đoán của mọi người, sau đó hai mắt dần dần mê man rồi nhẹ nhàng ngã xuống đất.

Kỷ Nhược Trần lấy ra một sợi tơ cực nhỏ dài chừng một trượng, ung dung đem cô bé trói lại. Hắn buộc cực kì cẩn thận, lại vô cùng chắc chắn, qua thời gian dùng hết một chén trà nhỏ mới đem cô bé đã bất tỉnh nhân sự trói chặt. Sợi tơ này lấy từ râu của Giao Long Đông Hải, nước lửa không thương tổn được, cho dù là người tu đạo cũng rất khó chặt đứt.

Lúc này trời cũng sắp bình minh, trên không trung vầng trăng cô độc kia vẫn treo cao, xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Kỷ Nhược Trần đứng dậy, dùng ngón trỏ cuốn sợi tơ lại rồi kéo, động tác này đã nhấc luôn cả người của cô bé lên.

Hắn đợi lâu như vậy chính là muốn chờ đồng đảng của cô bé này xuất hiện, chỉ là không biết nàng đến đây một mình hay mà đồng bọn của nàng không quan tâm đến sống chết của nàng, từ đẩu đến cuối hắn chưa thấy ai xuất hiện. Kỷ Nhược Trần không chờ được, bèn phải mang theo cô bé trở lại Từ phủ.

Cô bé này nhìn bề ngoài mặc dù non nớt, nhưng có đạo hạnh không kém, tuyệt đối không thể thể là một cô bé mười tuổi. Dung mạo bề ngoài như vậy nếu không phải do tác dụng của đạo pháp nào đó, thì chắc chắn do tông môn kia có ý định bồi dưỡng một người như vậy.

Tuy rằng nàng che giấu chân nguyên linh khí vô cùng tốt, nhưng linh giác của Kỷ Nhược Trần lại nhạy bén hiếm có, sao có thể giấu điếm được hắn?

Đối với loại người tâm tu kín đáo thế này, từ trước tới giờ Kỷ Nhược Trần đều không khách khí, dứt khoát tương kế tựu kế, một lần hành động liền đem nàng bắt giữ.

Trong khi trói, chân nguyên khí tức của cô bé đã không bị khống chế, chậm rãi lan ra ngoài. Kỷ Nhược Trấn đại khái nhận ra nàng là đệ tử Kim Quang động phủ, một trong Ngũ Đại Động Phủ của tà môn.

KỸ Nhược Trằn âm thẳm cười nhạt. hắn đang muốn bắt vài tên đệ tử tà mòn tới để hỏi chút sự tinh. không nghĩ tới nhanh như vậy đà có người tự minh đưa đến cửa. Hắn mang theo cô bé này, đang chuẩn bị rời đi. bồng nhiên thân thể hơi chậm lại. toàn thân lại tnivền đến một cơn đau như kim chàm. KỸ Nhược Trần hít sâu một hơi. cố nén choáng váng lao nhanh đi.

" A! "

Một tiếng kêu khàn khàn quanh quẩn không dứt trong một sơn động bịt kín, tiếp theo là từng tiếng thở dốc nặng nhọc giống như dã thú đang hấp hối, vô lực nằm liếm vết thương của mình.

Một bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy chậm rãi duỗi ra, lần theo vách động không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng nắm được một tảng đá, liền gắt gao nắm lấy như người chết đuối nắm được một cọng rơm rạ. Ngón tay tuy thon dài nhưng không thấy một chút huyết sắc, ống tay áo màu đen trên cánh tay đã rách thành từng sợi nhỏ, làn da trên cánh tay ngọc như ngó sen bị tróc ra hiện đầy những vết máu li ti.

Lại một tiếng kêu khàn khàn!

Bàn tay kia chợt nắm chặt, cố sức kéo, dường như muốn kéo đổ toàn bộ vách động!



Rầm, một âm thanh vang lên, khối đá nhô ra bị bàn tay nàng mạnh mẽ kéo gãy, vô số đá vụn rơi xuống như mưa, cô gái áo đen đã chán nản mà ngã ngồi xuống. Nàng cũng không nhúc nhích chút nào, hình như sức lực toàn thân đã bị mất hết.

Một lát sau cô gái này mới giật mình, sau đó hơi cử động. Nàng dùng khủyu tay chống đỡ, vô cùng khó khăn cử động thân thể, ngẩng đẩu nhìn về phía cửa động.

Cửa động hầu như đã bị những tảng đá lớn lắp kín, chỉ có vài đường ánh sáng nhạt từ khe đá chiếu vào bên trong, làm cho hang động nhỏ hẹp có thêm một chút ánh sáng, trong chút ánh sáng này, lại có một chỗ tối đen.

Trước cửa động đang cắm một thanh cổ kiếm đen huyền, kiếm phong đen như động sâu không thấy đáy dường như muốn đem tất cả ánh sáng xung quanh hút vào. Cổ kiếm lặng lẽ cắm trên đá, không nhúc nhích chút nào, nhưng nếu nghiêng tai lắng nghe lại mơ hồ nghe thấy âm thanh từng đợt sóng vỗ.

Cô gái này dùng hết toàn lực mới ngẩng đầu cao hơn một chút. Trong đôi mắt tràn đầy thống khổ nhìn thấy bóng dáng của cổ kiếm. Nàng vẫn không nhúc nhích, trong mắt dần dần lại dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Cô gái này chính là Vân Vũ Hoa. Lúc này cách thời gian Cực Nhạc Châm phát tác đã gần một tháng, nàng vẫn ẩn thân ở sơn động hoang tàn vắng vẻ nhưng linh khí sung túc này, đem hết sở học bình sinh ra đau khổ chống đỡ Cực Nhạc Châm.

Trong một tháng này, nàng trải qua hết mọi khổ đau của nhân gian, sống một ngày dài như một năm. Nàng không chỉ phải nhẫn nại vượt qua thống khổ cực hạn mà còn phải chống đỡ tâm ma ảo cảnh ùn ùn kéo đến, liên miên không dứt. Thỉnh thoảng trong lúc tỉnh táo, nàng thậm chí nghĩ rằng, có lẽ thiên kiếp trước khi phi thăng cũng không hơn được đau khổ này?

Trên thân lại truvền đến đau đớn âm ỷ, Vân Vũ Hoa biết Cực Nhạc Châm lại sắp phát tác. Nàng thử tề tụ chân nguyên để chống lại, nhưng chân nguyên tuôn ra ở tất cả các huyệt khiếu trên cơ thể chỉ có vài giọt, làm sao có thể chống đỡ Cực Nhạc Châm?

Vân Vũ Hoa cay đắng cười.

Nàng cuối cùng cũng không chống đỡ được, là ai đã nói sức người có thể thắng được ông trời?

Thế nhưng nàng không hối hận. Thà rằng hồn tiêu ngọc vẫn dưới Cực Nhạc Châm nàng cũng nhất định không quay về Huyền Hương cốc cầu cứu, bởi vì nàng không phải Tô Tô.

Kỷ Nhược Trần có một câu nói không sai, Vô cấu sơn trang của Huyền Hương cốc đúng là có chí bảo có thể phá giải Cực Nhạc Châm giúp nàng khởi tử hồi sinh, nhưng trận pháp báu vật này chỉ có thể dùng trên người Tô Tô.

Lúc Tô Tô mười hai tuổi đã bắt đầu bế quan, một lần bế quan chính là tròn năm năm. Mặc dù Vân Vũ Hoa vô cùng yêu thương Tô Tô, nhưng đối với việc Tô Tô có thể luyện thành Long Hổ Thái Huyền Kinh hay không thì ngay cả nàng cùng không ôm hi vọng gì.

Long Hổ Thái Huyền Kinh vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều diệu dụng, nếu như nữ tử có thể luyện thành có thể gia tăng rất nhiều thần thông. Vừa luyện kinh này đã phải bế tử quan, có thể qua được cửa ải này trong mười người không có một. Sau khi Vân Vũ Hoa biết Tô Tô một mình nhập quan đã tâm tro ý lạnh, vốn không nghĩ còn có một ngày có thể tạm biệt Tô Tô.

Long Hổ tranh chấp qua lại không ngớt.



Sau khi luyện thành Long Hổ Thái Huyền Kinh, Tô Tô có thể dựa vào trận pháp đan dược mà Huyền Hương cốc cất giữ để sống lại, thế nhưng Vân Vũ Hoa vẫn không đi.

Trên thực tế, trong toàn bộ Huyền Hương cốc, chỉ có Tô Tô mới được như vậy, linh dược có thể giúp Vân Vũ Hoa đánh tan Cực Nhạc Châm trên đời này không phải không có, chỉ là Huyền Hương cốc không có. Mấy thứ mà Kỷ Nhược Trần thuận miệng nói, Huyền Hương Cốc cũng đều không có.

Đây cũng không phải do Huyền Hương cốc, được xem một trong đại mật cảnh quá nghèo, mà chỉ có thể nói Đạo Đức tông thực sự quá phong phú. Cho nên Kỷ Nhược Trần từ bản thân mình mà suy ra người khác không chỉ sai, mà còn sai rất nhiều. Chỉ là Vân Vũ Hoa làm gì còn tâm tình nào mà so đo điều này với hắn?

Vong Trần tiên sinh chắc chắn sẽ không chịu hao tổn hai mươi năm đạo hạnh để trợ giúp Vân Vũ Hoa. Nếu Tô Tô tu thành Long Hổ Thái Huvền Kinh, vậy thì thiếu Vân Vũ Hoa cũng không sao. Hơn nữa, Huvền Hương cốc còn có một môn Thái Hoa Vong Trần kinh, đủ để chống đỡ Cực Nhạc Châm. Chỉ là Thái Hoa Vong Trần Kinh mạnh thì mạnh thật, nhưng phải cùng Vong Trần tiên sinh song tu mới có thể thành công.

Nàng không phải Tô Tô, nàng cũng không nguyện ý làm Thất phu nhân gì cả, nàng chỉ là Vân Vũ Hoa.

Cho nên nàng chỉ có thể nằm ở trong hang động lạnh lẽo này, lẳng lặng cảm nhận Cực Nhạc Châm từng tấc từng tấc đâm sâu vào trong cơ thể, cho đến khi tiến vào trái tim mới có thể kết thúc thống khổ vô biên vô hạn.

Chỉ là cứ kết thúc như vậy sao?

Nàng kinh ngạc nhìn Thiên Quyền cổ kiếm, chỉ cần chìa tay ra là có thể đụng đến, bỗng nhiên đưa tay ra, run rẩy chạm nhẹ vào Thiên Quyền kiếm phong. Kiếm phong vô cùng sắc nhọn lặng yên không một tiếng động cắt ngón tay nàng ra, kiếm khí hung lệ cuộn trào mãnh liệt tiến vào, trong nháy mắt liền ngăn chặn Cực Nhạc Châm tiếp tục tiến vào.

Tranh thủ chút thời gian này, Vân Vũ Hoa bỗng nhiên bay lên, ngồi xếp bằng trên không trung, chân nguyên trong cơ thể dựa theo phương pháp của Thái Hoa Vong Trần kinh nhanh chóng vận chuyển mười tám lần!

Một tiếng đinh cực nhỏ vang lên, Cực Nhạc Châm đột nhiên bay ra từ trong cơ thể Vân Vũ Hoa, cắm vào một tảng đá trên nóc hang động, hơn nửa châm cắm vào trong tảng đá, phần còn lại rung động không ngớt.

Dưới ánh trăng, vách đá bỗng nhiên nổ vang một tiếng, làm cho hang động lộ ra bên ngoài!

Xuyên qua đám đá vụn, Vân Vũ Hoa cổ tay đeo Huyền Y, nắm Thiên Quyền cổ kiếm, từ từ bay lên, theo ánh trăng đi xa.

Mặc dù mạnh mẽ thúc dục Thái Hoa Vong Trần kinh đã đấy được Cực Nhạc Châm ra ngoài, nhưng trong vòng một tháng phải dùng chân dương của nam tử để hóa giải, nếu không chắc chắn sẽ bị nội hỏa thiêu đốt trái tim mà chết.

Nhưng một tháng cũng đủ với nàng.

Trong một tháng này, nàng có thể thoải mái giải quyết hết ân oán, giết hết cừu địch, sau đó trước đêm trăng tròn trái tim bị thiêu đốt, đứng trên đỉnh núi dùng kiếm tự vẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook