Trần Duyên

Chương 348: Sao không nói gì 7

Yên Vũ Giang Nam

04/10/2019

Nếu nói riêng về lực chiến đấu thì Hàn Giáp minh binh cũng không phải rất mạnh, khác khá xa so với các loại hung vật như Đồng Tước, Bức Hổ. Một con Đồng Tước có thể dễ dàng giết chết mấy chục Minh binh.

Song âm tốt mạnh ở chỗ vừa sinh ra đã được tiếp xúc với bày trận chiến đấu, hơn nữa trước nay lại luôn kết thành bầy đàn mà đi. Đội ngũ, tác phong của năm trăm Hàn giáp Minh binh này chỉnh tề như vậy, lại có giáo úy dẫn quân, hơn nữa đều là loại âm binh tốt nhất, không biết là binh lính mạnh mẽ của triều đại nào luân hồi đến. Ở phía trước đội ngũ này, cho dù là trăm con Đồng Tước, quá nửa cũng bỏ chạy trối chết.

"Xem như ta là quỷ vật tầm thường sao?", hắn cười lạnh nghĩ thầm rồi bay xuống trên mặt đất.

Hơi thở lạnh lẽo xung quanh thân trong thời gian ngắn toàn bộ trở nên sinh động, chúng bơi ra khỏi chỗ nương náu hội tụ về phía ngực hắn.

Trên đường đi, từng làn hơi lạnh lẽo không ngừng tan ra, hội tụ lẫn nhau, từ từ lớn dần, sau đó biến thành vô số sợi tơ màu lam thẫm.

Đến khi ngàn vạn sợi tơ màu lam hội tụ một chỗ ở ngực, toàn thân hắn chợt phát ra ánh sáng màu lam đẹp mắt rồi lại tối đi, nhưng xuyên thấu qua bóng sương mù có thể thấy được trong lồng ngực đó có thêm một ngọn lửa màu xanh thẳm đang yên lặng cháy lên.

Lửa này sao lại lạnh như vậy?

Hắn ngưng tụ tâm thần, ngọn lửa màu lam từ từ chìm xuống phía dưới theo ý hắn. Nó rơi xuống ba tấc thì dừng lại. Chợt nghe một tiếng đùng đùng vang lên, đất đá dưới chân hắn đột nhiên giảm xuống một thước, vô số vết nứt vỡ lan tràn ra bốn phía, cho đến mười trượng xa mới dừng lại.

Thì ra là ngọn lửa màu lam đang chìm xuống, thân thể vốn vô hình vô chất của hắn dĩ nhiên nặng hơn cả ngàn cân, trực tiếp đè nứt mặt đất cứng hơn cả sắt thép của không trung hoang vu!

Ý niệm vừa động, hắn đã vận dụng thân pháp của Kỷ Nhược Trần trong bức tranh lao thẳng lên, thân hình trở nên như có như không tựa như một đoàn khói xanh phóng về phía trận hình của đám Hàn giáp Minh binh.

Trên đường chạy đi, thân hình hắn mờ ảo tựa như mây khói, giống như không có chút sức lực nào, nhưng thực ra thế tiến lên lại như sấm vang chớp giật.

Mỗi khi hắn bước được ba mươi trượng, trên không trung hoang vu lại vang lên tiếng nổ vang dồn dập, những khe rãnh lớn rộng hơn mười tượng đan xen xuất hiện, trong phút chốc đã kéo dài cả trăm dặm, biến mất ở sâu trong làn sương mù dày đặc!

Tên giáo úy áp trận đột nhiên xiết hắc ngưu (trâu đen) lại, chỉ thương về phía trước, hét lên điên cuồng! Năm trăm Hàn giáp Minh binh đồng loạt dừng bước, hét lên một tiếng, tản ra, trong phút chốc chúng đã sắp xếp thành chiến trận hoàn chỉnh. Sát khí ngất trời chợt xông lên còn hơn cả lúc ban đầu.

Đám sương mù màu đen trước quân trận bị tách ra, thân hình mờ nhạt như mây khói của hắn lao ra từ sương mù. Nhưng nhìn vào mặt đất không ngừng run rẩy mới thấy, thế lao tới đó dường như cũng không nhẹ nhàng bay bổng như vẻ bên ngoài.



Trong vòng vài bước hắn đã tới trăm trượng phía trước quân trận, thế lao tới không giảm mà còn đột nhiên tăng! Bộ râu của tên giáo úy áp trận chợt dựng lên, nhìn chằm chằm vào thân hình nhàn nhàn ở trước trận, chẳng lẽ người này dám xông thẳng vào trong hay sao?!

Bước chân không dừng lại, hắn phóng thẳng về phía hàng loạt mũi thương sắc bén đang chĩa ra! Ảnh dực sau lưng hắn bỗng nhiên vẫy lên gấp gáp, trăm ngàn chiếc lông vũ từ trên cánh phóng ra, biến thành ngàn vạn lưỡi đao sắc bén cuốn về phía đám Minh binh trong chiến trận!

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, có tiếng vang nhỏ liên miên không dứt. Lưỡi đao vô hình công thẳng qua mười hàng Minh binh mới kiệt lực tiêu tán đi.

Thế xông tới của hắn mang theo một trận gió phát ra sau mà đến trước, gần trăm tên Minh binh bị trận gió sắc bén thổi qua, thân thể lập tức bị phân giải thành vô số mảnh nhỏ, trong nháy mắt đã bị thổi ra ngoài mấy trăm trượng.

Thì ra những Minh binh này đã sớm bị vô số lưỡi đao cắt thành mảnh nhỏ, trận gió vừa thổi tới, thân thể lập tức tan vỡ.

Giáo úy áp trận thấy vừa đối mặt đã bị hao tốn gần trăm tên lính thì nhất thời giận dữ như phát điên, điên cuồng hét lên một tiếng, thúc Hắc ngưu dưới người xông thẳng về phía trước.

Hắn ngay tức khắc nghênh đón, thấy mâu của gã giáo úy đâm tới thì cười lạnh một tiếng, quơ tay nắm được mũi mâu! Nhưng gã giáo úy lại gầm lên giận giữ, tóc xanh trên đầu dựng đứng lên, đẩy mũ sắt bay thẳng lên trời, khoé mắt cũng bắn ra hai tia máu hẹp dài, dùng hết sức lực toàn thân đâm mâu về phía trước!

Hắn lập tức cảm thấy mũi mâu trong lòng bàn tay truyền đến lực lượng mạnh mẽ, chưa kịp thúc dục chân nguyên để chống lại thì bàn tay đã không chống cự lại sự sắc bén của mũi mâu. Thanh mâu đâm thủng lòng bàn tay, phá vỡ lồng ngực rồi lộ ra từ phía sau lưng hắn, Ảnh dực cũng bị xuyên thủng một chỗ.

Gã giáo úy mừng rỡ, thanh mâu vung lên trong tiếng quát điên cuồng định trực tiếp đánh vỡ thân thể hắn. Nhưng khi vừa mới vận lực, gã đột nhiên phát hiện hắn cái gì cũng đều không làm, chỉ bình tĩnh đứng đó nhìn mình. Đôi mắt màu lam kia càng ngày càng sáng đến cuối cùng, hai điểm màu làm bừng lên như đoạt đi tất cả ánh sáng xung quanh!

Giáo úy dẫn đội chỉ cảm thấy bị một ngọn núi lớn vô hình hung hăng đụng vào cơ thể, trong nháy mắt đã bay ngược ra sau cả ngàn trượng!

Trên đường bị đánh bay, thân thể gã chợt cứng lại, sau đó một tiếng phịch lớn vang lên, cả người và con hắc ngưu đang cưỡi của gã cùng nổ tung thành bụi phấn đầy trời, chỉ còn lại cái đầu lớn tiếp tục bị dư âm của vụ nổ hất văng lên cao.

Hắn từ từ rút cây mâu cắm trên thân ra, lưu lại một lỗ thủng bên trong đầy sương mù màu đen trên thân thể, đang nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu.

Hồi tưởng lại, lực lượng kinh khủng trên thanh mâu vừa rồi không làm hắn sợ hãi chút nào, chỉ là bàn tay do sương mù biến thành mặc dù cứng rắn nhưng cũng không thể chống đỡ được sự sắc bén của mũi mâu.

Lại nghĩ đến uy lực mạnh mẽ của nhiều loại pháp bảo xuất hiện trong bức hoạ, cùng với khi thực lực Kỷ Nhược Trần còn thấp kém đã nhiều lần dựa vào uy lực của pháp bảo để lấy yếu thăng mạnh, thì hắn cũng hơi động tâm.



Cho nên hắn đánh giá thanh mâu trong tay, thầm nghĩ: "Có lẽ tìm vài thứ bảo bối tiện tay để đùng cũng không tệ."

Giáo uý dẫn đội đột nhiên chết, đội hình của đám Hàn giáp Minh binh ngay lập tức rối loạn. Nhưng bọn chúng cũng không biết sợ hãi là gì, rối rít giơ thương lên tấn công từ bốn phương tám hướng.

Hắn nhướng mày, thanh mâu trên tay quét một vòng đẩy mấy chục cây thương ra ngoài, sau đó vung mâu đâm liên tục. Mỗi một mâu đâm ra, trên thân mâu liền tách ra chín bóng mâu nữa, chia ra đâm thủng lồng ngực mười tên Hàn giáp Minh binh.

Một mâu giết mười tên, trong chớp mắt, hơn bốn trăm tên Hàn giáp Minh binh đều bị xử tử.

Phốc một tiếng, lúc này đầu lâu của tên giáo úy dẫn đội mới rơi xuống, nhanh như chớp lăn lại dưới chân hắn. Hắn nhấc cái đầu lên, lòng bàn tay bốc lên ngọn nửa màu xanh biếc nhàn nhàn, trong nháy mắt đã đốt cái đầu lâu thành tro bụi.

Chút ý thức còn lại của gã giáo úy bị ngọn lửa hút vào trong cơ thể hắn, ném vào thức hải, biến thành một bức họa không trọn vẹn chìm nổi trên sóng biển.

Hắn nhắm đôi mắt lại, cẩn thận xem xét nội dung trong bức hoạ, sau đó lại mở mắt ra, lạnh nhạt cười nói:

- Thì ra còn có Đại tướng quân nữa, rất tốt.

-

Hắn lại xách cự mâu, yên lặng bước vào chỗ sâu trong không trung hoang vu.

Chỗ sâu trong không trung hoang vu có một quân doanh thế như cọp chầu rồng cuộn. Hàng rào doanh trại dùng những cột đá một người ôm tạo thành, cao hai trượng, phía trước được mài sắc bén, phía sau hàng rào dựng bình đài rộng chừng một trượng có thể để quân lính đứng trên đó.

Tổng cộng có mười sáu đài quan sát được dựng theo các phương hướng khác nhau, toàn bộ đài quan sát đều dùng đá xám tạo thành, thô ráp mà chắc chắn.

Hai cánh cửa lớn của quân doanh hoàn toàn được dùng những trụ đá ghép lại mà thành, chiều rộng chừng mười trượng, hào sâu năm trượng, rộng mười trượng, bao vây trọn cả quân doanh bên trong.

Đáy hào cắm đầy đá nhọn sắc bén, trên đá nhọn vẫn còn cắm rất nhiều quỷ vật, thú lớn và không ít xương cốt của quỷ tốt. Dưới âm phong (gió lạnh từ cõi âm ) của không trung hoang vu, những bộ xương cốt này đã sớm biến thành đá

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook