Chương 331: Thương sinh 3
Yên Vũ Giang Nam
13/05/2018
Gió núi phả vào mặt.
Kỷ Nhược Trần xuyên qua trong rừng như cá bơi trong nước, một bước mấy trượng trong nháy mắt đã đi rất xa. Tốc độ của hắn không nhanh lắm, một người tu đạo bình thường bay nhanh hơn hắn một chút, thế nhưng hắn lúc thì bay lên lúc thì rơi xuống không có chút khó khăn nào, càng không động tới chân nguyên.
Bây giờ hắn đã biết, năm đó khi bị đánh ngất đi, thân pháp mà hắn phân nguyên tu luyện (nguyên thần có thể học tập trong nhiều trạng thái, ngay cả khi đã ngất, ngủ giống như Song Thủ Hỗ Bác của Quách Tĩnh) tuyệt không phải bình thường. Chưa nói đến cái khác, chỉ việc hắn không động tới chân nguyên đã có thể tránh được sự tập trung thần thức của tu đạo sĩ, riêng bản lĩnh cao cường này cũng đủ làm kẻ khác kinh hoàng và sợ hãi rồi.
Dù là người tu đạo đạt tới Thượng Thanh mà không hoàn toàn vận pháp lực thăm dò thì cũng đừng mơ sẽ tìm được hành tung của hắn.
Lúc này Kỷ Nhược Trần chỉ biết là bản thân làm được như thế mà không biết nguyên do từ đâu, chỉ biết mình có thể tránh được việc niệm thần truy tìm của đạo sĩ mà thôi. Một việc hắn không biết nữa là không phải tất cả Thượng Thanh chân tu đều có thể tìm ra hơi thở của hắn, trừ phi đạo hạnh cao đến cảnh giới của Thượng Thanh thiên tiên, không thì cũng khó mà tìm được.
Ở trong rừng núi đã hơn nửa ngày, đoán chừng là đã đi xa vài trăm dặm, Kỷ Nhược Trần dừng chân bên dòng suối nhỏ, uống hai ngụm nước, ăn vài quả dại rồi nghỉ ngơi một chút. Một cơn gió nhẹ lướt qua sườn núi, mùi máu tanh thoang thoảng qua mũi, trong lòng có chút cảm giác, hắn dem thiết côn sau lưng tháo ra đặt xuống trước gối.
Hắn đã dùng qua Định Hải Thần châm này vài lần, theo lý mà nói, cấm chế trên thần thiết mỗi lần dùng đều yếu đi, hiện giờ nó nặng ít nhất cũng năm sáu ngàn cân, dựa vào chân nguyên của hắn thì vận dụng rất khó mới phải. Thế nhưng không biết tại sao lần này sau khi xuống núi sử dụng thần thiết tổng cộng ba lẫn, sau mỗi lần sử dụng trọng lượng đều nhẹ đi. Lúc này thanh thiết trong tay hắn tối đa cũng chỉ nặng gần trăm cân, và ngược lại là, trọng lượng của thần thiết càng nhẹ thì uy lực càng mạnh!
Khi giao chiến với Khô Trúc, Kỷ Nhược Trần không nghĩ có giết được gã, chỉ muốn sau khi đánh gã bị thương thì có thể bỏ chạy thoát thân, không ngờ rằng thần thiết trong tay trong nháy mắt khi tấn công thì đột nhiên thông linh, tự động phát ra lực lượng ngũ hành, dùng phép tương sinh tương khắc phá đi Huyền Ngọc Hỗn Độn quyết của Khô Trúc. Không bàn đến việc này, Định Hải Thần châm lại còn hút đi bổn mạng tinh huyết mà gã cả đời khổ luyện biến thành!
Lần này chữ “Trần” khắc trên thiết côn có ánh sáng màu máu chuyển động, nhìn kỹ sẽ thấy một dòng khí huyết trong chữ khắc đó va chạm qua lại, muốn thoát ra ngoài nhưng lại bị cấm chế nhốt lại trong chữ, không thể thoát ra. Khí huyết do bổn mạng tinh huyết của Khô Trúc hóa thành rất có linh tính, như cảm nhận được hắn đang chú ý nhìn nó, lập tức phát ra tiếng gào thét nho nhỏ giống như đang cầu xin tha thứ.
Hai hàng lông mày của Kỷ Nhược Trần nhíu chặt, chậm rãi đưa tay nắm lấy thiết côn, vị trí hắn thường quen cầm vừa vặn che chữ Trần vào bên trong.
Lần này cầm thiết côn hắn chỉ cảm thấy bên trong chữ Trần tuôn ra một dòng khí huyết, từ trong lòng bàn tay chảy vào cơ thể, trong khoảnh khắc hóa thành cảm giác ấm áp, tan ra kinh mạch, huyết khiếu, cùng với chân nguyên của hắn hòa tan làm một. Chân nguyên ít ỏi còn lại trong người lập tức được bổ sung lại hơn một nửa.
Kỷ Nhược Trần lập tức kinh hãi, vì khí huyết bị giam giữ trong chữ Trần mới bớt đi gần một nửa mà thôi, xem ra khí huyết bị giam giữ trong đó đủ cho hắn bổ sung chân nguyên hai lần. Bình thường, nếu muốn bổ sung chân nguyên thì hắn phải tĩnh tọa ít nhất một ngày một đêm mới xong.
Chân nguyên mới phục hồi từ từ chảy trong kinh mạch, trong chân nguyên vẫn chưa từng sợi huyết tinh khí, khác so với nguyên khí bình hòa điềm đạm của Tam Thanh Chân quyết.
Trong huyết tinh còn ẩn chứa sự hận thù thấu xương, lại có sự tuyệt vọng và cầu xin của Khô Trúc trước khi chết. Hận thù làm kích phát sát ý dậy sóng từ tận đáy lòng.
Điều này cũng không khiến hắn ngạc nhiên gì. Nhưng mà sự tuyệt vọng và cầu khẩn của Khô Trúc cũng không khiến hắn mềm lòng, những gì đáp lại chỉ là miệt thị sau đó sự miệt thị này lại biến thành sát ý mãnh liệt, điều này hơi không thích hợp.
Trong lòng Kỷ Nhược Trần khó chịu hồi lâu rồi lập tức có một sự thôi thúc, muốn hắn quay người lại giết chết hết đám tu sĩ đi theo kia. Tuy nhiên, ý chí hắn rất vững vàng, một khi cảm thấy không đúng thì lập tức tĩnh tâm suy nghĩ, khoảng gần nửa canh giờ trôi qua, lúc này hắn mới mạnh mẽ đè nén sát khí dâng lên trong lòng mình xuống.
Cứ thế dằn vặt một lúc lâu, cả người hắn toát mồ hôi, ướt đẫm áo, chân nguyên mà hắn vất và bù lại mất đi hơn một nửa. Kỷ Nhược Trấn định thần lại, gượng cười rồi lấy từ trong Huyền Tâm giới chỉ ra một viên thuốc xám đậm rồi nuốt vào.
Thuốc vừa vào bụng liền như mưa xuân ngấm vào chân nguyên, tẩm bổ kinh mạch suy yếu. Kỷ Nhược Trần đếm số thuốc còn lại trong giới chi, chỉ còn lại ba viên. Những viên Ngọc thai đan này có thể bổ sung chân nguyên chỉ trong nửa canh giờ cho người dùng, vô cùng quý giá. Lần xuống núi này hắn chỉ lĩnh được năm viên, cũng nhờ sự chiếu cố đặc biệt của Vân Phong đạo trường mới đưoqjc từng ấy. Hắn bị đám người của Khô Trúc truy sát mấy ngày nay, có thể kiên trì đến cùng đều là dựa vào những viên đan dược này.
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Định Hải Thần châm, bên trong chữ Trần vẫn còn một nửa vũng máu chuyển động không ngừng nghỉ.
- Thì ra người đã có linh tính rồi à! Sát khí nặng như vậy, phải là hung binh mới đúng!
Kỷ Nhược Trần cười nhạt, lẩm bẩm:
- Chỉ là không biết ta có thể khống chế được người hay không, ài...
Hắn than khẽ một tiếng, đeo thần thiết lên lưng lại đi về hướng đông. Hắn vừa bước lên giữa không trung thì đột nhiên một giọng nói hùng hồn vang lên bên tai:
- Ngay cả mấy con tôm tép mà cũng không dám giết, còn mơ tưởng đến khống chế ta sao?!
Tiếng gào này vang lên cực kỳ bất ngờ, trước đó không hề có dự báo trước. Kỷ Nhược Trần còn chưa hết kinh ngạc, Tam Thanh khí vừa vận chuyển liền lập tức rối loạn, vì vậy hắn cắm thẳng đầu từ trên không trung xuống, nặng nề ngã lên thảm cỏ trong rừng.
Kinh nghiệm giao đấu của Kỷ Nhược Trần khá nhiều, thân hình vừa chuyển đã xuất hiện tại mấy tượng ở ngoài, tay trái nắm chặt thiết côn, quát lớn:
- Kẻ nào đang giả thần gia quỷ!
Giọng nói thần bí lại bỗng nhiên vang lên bên tai hắn:
- Ta không phải đang ở sau lưng người hay sao? Ngươi nhìn đi đâu vậy?
Hắn còn chưa kịp tỉnh lại từ trong kinh ngạc thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một áp lực rất nặng đè lên sống lưng hắn kêu răng rắc, áp lực này chí ít cũng nặng tới mấy vạn cân!
Kỷ Nhược Trần không chịu nổi trọng lượng này, tức thì bị đè chặt xuống đất. Một tiếng rầm vang lên, may mà lực đè đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, bỗng nhiên biến mất, không thì cột sống đã bị đè gãy rồi.
Trong lòng hoảng sợ, sau đó hắn từ từ đứng dậy, chỉ thấy ba thước trước mặt có một cây thiết côn dài ba thước đang trôi nổi, đúng là Định Hải Thần châm mà mình quen dùng. Chữ “Trần” do chính tay hắn khắc trên nó hướng về phía hắn, máu trong chữ chảy ra, có chút giống như một con mắt đang mở.
Kỷ Nhược Trần đang quan sát nó, nó cũng nhìn lại Kỷ Nhược Trần.
Người, côn nhìn nhau.
Một lúc lâu sau hắn mới cần thận hỏi: - Ngươi là thứ gì?
Cái côn trả lời: - Ta đương nhiên không phải là thứ gì!
- Thế ngươi là cái gì?
Nó cười nhạt đáp:
- Ngu ngốc! Ngay đến thần binh như ta mà ngươi cũng không nhìn ra sao?
- Thần binh? Chỉ cần là thần binh đều có linh tính, điều này không hề sai, nhưng mà những thần binh khác ta cũng thấy qua một hai loại, đâu có... Đâu có giống như ngươi?
Kỷ Nhược Trần thực tình cảm thấy khó diễn đạt, không biết nói thế nào.
Kỷ Nhược Trần xuyên qua trong rừng như cá bơi trong nước, một bước mấy trượng trong nháy mắt đã đi rất xa. Tốc độ của hắn không nhanh lắm, một người tu đạo bình thường bay nhanh hơn hắn một chút, thế nhưng hắn lúc thì bay lên lúc thì rơi xuống không có chút khó khăn nào, càng không động tới chân nguyên.
Bây giờ hắn đã biết, năm đó khi bị đánh ngất đi, thân pháp mà hắn phân nguyên tu luyện (nguyên thần có thể học tập trong nhiều trạng thái, ngay cả khi đã ngất, ngủ giống như Song Thủ Hỗ Bác của Quách Tĩnh) tuyệt không phải bình thường. Chưa nói đến cái khác, chỉ việc hắn không động tới chân nguyên đã có thể tránh được sự tập trung thần thức của tu đạo sĩ, riêng bản lĩnh cao cường này cũng đủ làm kẻ khác kinh hoàng và sợ hãi rồi.
Dù là người tu đạo đạt tới Thượng Thanh mà không hoàn toàn vận pháp lực thăm dò thì cũng đừng mơ sẽ tìm được hành tung của hắn.
Lúc này Kỷ Nhược Trần chỉ biết là bản thân làm được như thế mà không biết nguyên do từ đâu, chỉ biết mình có thể tránh được việc niệm thần truy tìm của đạo sĩ mà thôi. Một việc hắn không biết nữa là không phải tất cả Thượng Thanh chân tu đều có thể tìm ra hơi thở của hắn, trừ phi đạo hạnh cao đến cảnh giới của Thượng Thanh thiên tiên, không thì cũng khó mà tìm được.
Ở trong rừng núi đã hơn nửa ngày, đoán chừng là đã đi xa vài trăm dặm, Kỷ Nhược Trần dừng chân bên dòng suối nhỏ, uống hai ngụm nước, ăn vài quả dại rồi nghỉ ngơi một chút. Một cơn gió nhẹ lướt qua sườn núi, mùi máu tanh thoang thoảng qua mũi, trong lòng có chút cảm giác, hắn dem thiết côn sau lưng tháo ra đặt xuống trước gối.
Hắn đã dùng qua Định Hải Thần châm này vài lần, theo lý mà nói, cấm chế trên thần thiết mỗi lần dùng đều yếu đi, hiện giờ nó nặng ít nhất cũng năm sáu ngàn cân, dựa vào chân nguyên của hắn thì vận dụng rất khó mới phải. Thế nhưng không biết tại sao lần này sau khi xuống núi sử dụng thần thiết tổng cộng ba lẫn, sau mỗi lần sử dụng trọng lượng đều nhẹ đi. Lúc này thanh thiết trong tay hắn tối đa cũng chỉ nặng gần trăm cân, và ngược lại là, trọng lượng của thần thiết càng nhẹ thì uy lực càng mạnh!
Khi giao chiến với Khô Trúc, Kỷ Nhược Trần không nghĩ có giết được gã, chỉ muốn sau khi đánh gã bị thương thì có thể bỏ chạy thoát thân, không ngờ rằng thần thiết trong tay trong nháy mắt khi tấn công thì đột nhiên thông linh, tự động phát ra lực lượng ngũ hành, dùng phép tương sinh tương khắc phá đi Huyền Ngọc Hỗn Độn quyết của Khô Trúc. Không bàn đến việc này, Định Hải Thần châm lại còn hút đi bổn mạng tinh huyết mà gã cả đời khổ luyện biến thành!
Lần này chữ “Trần” khắc trên thiết côn có ánh sáng màu máu chuyển động, nhìn kỹ sẽ thấy một dòng khí huyết trong chữ khắc đó va chạm qua lại, muốn thoát ra ngoài nhưng lại bị cấm chế nhốt lại trong chữ, không thể thoát ra. Khí huyết do bổn mạng tinh huyết của Khô Trúc hóa thành rất có linh tính, như cảm nhận được hắn đang chú ý nhìn nó, lập tức phát ra tiếng gào thét nho nhỏ giống như đang cầu xin tha thứ.
Hai hàng lông mày của Kỷ Nhược Trần nhíu chặt, chậm rãi đưa tay nắm lấy thiết côn, vị trí hắn thường quen cầm vừa vặn che chữ Trần vào bên trong.
Lần này cầm thiết côn hắn chỉ cảm thấy bên trong chữ Trần tuôn ra một dòng khí huyết, từ trong lòng bàn tay chảy vào cơ thể, trong khoảnh khắc hóa thành cảm giác ấm áp, tan ra kinh mạch, huyết khiếu, cùng với chân nguyên của hắn hòa tan làm một. Chân nguyên ít ỏi còn lại trong người lập tức được bổ sung lại hơn một nửa.
Kỷ Nhược Trần lập tức kinh hãi, vì khí huyết bị giam giữ trong chữ Trần mới bớt đi gần một nửa mà thôi, xem ra khí huyết bị giam giữ trong đó đủ cho hắn bổ sung chân nguyên hai lần. Bình thường, nếu muốn bổ sung chân nguyên thì hắn phải tĩnh tọa ít nhất một ngày một đêm mới xong.
Chân nguyên mới phục hồi từ từ chảy trong kinh mạch, trong chân nguyên vẫn chưa từng sợi huyết tinh khí, khác so với nguyên khí bình hòa điềm đạm của Tam Thanh Chân quyết.
Trong huyết tinh còn ẩn chứa sự hận thù thấu xương, lại có sự tuyệt vọng và cầu xin của Khô Trúc trước khi chết. Hận thù làm kích phát sát ý dậy sóng từ tận đáy lòng.
Điều này cũng không khiến hắn ngạc nhiên gì. Nhưng mà sự tuyệt vọng và cầu khẩn của Khô Trúc cũng không khiến hắn mềm lòng, những gì đáp lại chỉ là miệt thị sau đó sự miệt thị này lại biến thành sát ý mãnh liệt, điều này hơi không thích hợp.
Trong lòng Kỷ Nhược Trần khó chịu hồi lâu rồi lập tức có một sự thôi thúc, muốn hắn quay người lại giết chết hết đám tu sĩ đi theo kia. Tuy nhiên, ý chí hắn rất vững vàng, một khi cảm thấy không đúng thì lập tức tĩnh tâm suy nghĩ, khoảng gần nửa canh giờ trôi qua, lúc này hắn mới mạnh mẽ đè nén sát khí dâng lên trong lòng mình xuống.
Cứ thế dằn vặt một lúc lâu, cả người hắn toát mồ hôi, ướt đẫm áo, chân nguyên mà hắn vất và bù lại mất đi hơn một nửa. Kỷ Nhược Trấn định thần lại, gượng cười rồi lấy từ trong Huyền Tâm giới chỉ ra một viên thuốc xám đậm rồi nuốt vào.
Thuốc vừa vào bụng liền như mưa xuân ngấm vào chân nguyên, tẩm bổ kinh mạch suy yếu. Kỷ Nhược Trần đếm số thuốc còn lại trong giới chi, chỉ còn lại ba viên. Những viên Ngọc thai đan này có thể bổ sung chân nguyên chỉ trong nửa canh giờ cho người dùng, vô cùng quý giá. Lần xuống núi này hắn chỉ lĩnh được năm viên, cũng nhờ sự chiếu cố đặc biệt của Vân Phong đạo trường mới đưoqjc từng ấy. Hắn bị đám người của Khô Trúc truy sát mấy ngày nay, có thể kiên trì đến cùng đều là dựa vào những viên đan dược này.
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Định Hải Thần châm, bên trong chữ Trần vẫn còn một nửa vũng máu chuyển động không ngừng nghỉ.
- Thì ra người đã có linh tính rồi à! Sát khí nặng như vậy, phải là hung binh mới đúng!
Kỷ Nhược Trần cười nhạt, lẩm bẩm:
- Chỉ là không biết ta có thể khống chế được người hay không, ài...
Hắn than khẽ một tiếng, đeo thần thiết lên lưng lại đi về hướng đông. Hắn vừa bước lên giữa không trung thì đột nhiên một giọng nói hùng hồn vang lên bên tai:
- Ngay cả mấy con tôm tép mà cũng không dám giết, còn mơ tưởng đến khống chế ta sao?!
Tiếng gào này vang lên cực kỳ bất ngờ, trước đó không hề có dự báo trước. Kỷ Nhược Trần còn chưa hết kinh ngạc, Tam Thanh khí vừa vận chuyển liền lập tức rối loạn, vì vậy hắn cắm thẳng đầu từ trên không trung xuống, nặng nề ngã lên thảm cỏ trong rừng.
Kinh nghiệm giao đấu của Kỷ Nhược Trần khá nhiều, thân hình vừa chuyển đã xuất hiện tại mấy tượng ở ngoài, tay trái nắm chặt thiết côn, quát lớn:
- Kẻ nào đang giả thần gia quỷ!
Giọng nói thần bí lại bỗng nhiên vang lên bên tai hắn:
- Ta không phải đang ở sau lưng người hay sao? Ngươi nhìn đi đâu vậy?
Hắn còn chưa kịp tỉnh lại từ trong kinh ngạc thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một áp lực rất nặng đè lên sống lưng hắn kêu răng rắc, áp lực này chí ít cũng nặng tới mấy vạn cân!
Kỷ Nhược Trần không chịu nổi trọng lượng này, tức thì bị đè chặt xuống đất. Một tiếng rầm vang lên, may mà lực đè đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, bỗng nhiên biến mất, không thì cột sống đã bị đè gãy rồi.
Trong lòng hoảng sợ, sau đó hắn từ từ đứng dậy, chỉ thấy ba thước trước mặt có một cây thiết côn dài ba thước đang trôi nổi, đúng là Định Hải Thần châm mà mình quen dùng. Chữ “Trần” do chính tay hắn khắc trên nó hướng về phía hắn, máu trong chữ chảy ra, có chút giống như một con mắt đang mở.
Kỷ Nhược Trần đang quan sát nó, nó cũng nhìn lại Kỷ Nhược Trần.
Người, côn nhìn nhau.
Một lúc lâu sau hắn mới cần thận hỏi: - Ngươi là thứ gì?
Cái côn trả lời: - Ta đương nhiên không phải là thứ gì!
- Thế ngươi là cái gì?
Nó cười nhạt đáp:
- Ngu ngốc! Ngay đến thần binh như ta mà ngươi cũng không nhìn ra sao?
- Thần binh? Chỉ cần là thần binh đều có linh tính, điều này không hề sai, nhưng mà những thần binh khác ta cũng thấy qua một hai loại, đâu có... Đâu có giống như ngươi?
Kỷ Nhược Trần thực tình cảm thấy khó diễn đạt, không biết nói thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.