Trần Duyên

Chương 103: Trần gian bao nhiêu chuyện 5

Yên Vũ Giang Nam

31/03/2017

Trên quảng trường bên trong sơn môn của La Nhiên môn, nhân mã hai phái đang giằng co kịch liệt. Một phe là hơn hai trăm đệ tử của La Nhiên môn, một phe khác là hơn một trăm đệ tử của Đạo Đức tông. Mặc dù đệ tử của Đạo Đức tông tụ tập khá vội vàng, xen lẫn trong đó cũng không ít đệ tử tu vi không cao, nhưng cũng có hơn ba mươi đệ tử của bản tông Mạc Kiền phong đã từng xuống núi rèn luyện, chỉ riêng những đệ tử bản tông này cũng đủ để đối địch cùng với hai trăm đệ tử của La Nhiên môn rồi. Đệ tử của Đạo Đức tông nhân số tuy ít nhưng không hề xem hai trăm người của La Nhiên môn vào mắt, bộ dạng người nào người nấy cũng bệ vệ dữ dằn, ngược lại đã chèn ép được những đệ tử của La Nhiên môn.

Lúc này Thái Quảng đạo trưởng tạm thời chủ trì đại cục của Đạo Đức tông ở đây đã bị hai vị chân quân Đại La cùng Đại Nhiên của La Nhiên môn mời nhập chủ điện để thương nghị, đi cùng đi còn có Cố Thanh của Vân Trung cư.

Thái Quảng đạo trưởng mới vừa đem người vây quanh sơn môn của La Nhiên môn, Cố Thanh cũng đã chợt lướt tới, nàng vừa mở miệng đã đòi La Nhiên môn phải thả người. Thái Quảng đạo trưởng mặc dù xưa nay không coi ai ra gì, nhưng biết Cố Thanh chính là nhân vật quan trọng nhất trong hàng ngữ những đệ tử trẻ tuổi hiện nay của Vân Trung cư, tại rất nhiều trường hợp, lời của nàng có thể nói chính là đại biểu cho mục đích của Vân Trung cư.

Đang đòi thả người lại đột nhiên có thêm một viện minh cường đại như Cố Thanh, Thái Quảng đạo trưởng đương nhiên là mừng rỡ thuận theo, cùng kéo Cố Thanh vào tiền doanh phe mình. Huống chi trên mấy ngày nay ở Mạc Kiền phong, quan hệ giữa Cố Thanh và Kỷ Nhược Trần cũng tỏ ra rất khác thường, cũng là chuyện mà mọi người đều biết, ngay cả Tử Dương chân nhân từng hướng Vân Trung cư cầu hôn, số người biết chuyện này cũng không phải số ít. Thái Quảng đạo trưởng trên thực tế cũng cùng bối phận với hai vị chân nhân Thái Vi, Thái Ẩn nên đương nhiên sẽ không phải không biết việc này, ngay tại ở phương diện này, hắn đối với Cố Thanh cũng phải có vài phần kính trọng.

Thái Quảng chân nhân cùng Cố Thanh một mình đi vào chủ điện của La Nhiên môn cùng hai vị chân quân Đại La, Đại Nhiên để thương nghị việc thả người, ở quảng trường, đệ tử của Đạo Đức tông mất đi thống lĩnh nên đã không hề khách khí như trước, huống chi họ cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ thế nào, chỉ biết Kỷ Nhược Trần đã bị bắt giữ, họ cho rằng Đạo Đức tông đã bị mất hết thể diện vì việc này, trong ngôn từ lập tức đủ mọi cách chế ngạo, nói xấu, nói móc, đủ loại chuyện khiêu khích với đệ tử La Nhiên môn, chỉ hận không thể lập tức lao vào chiến một trận để phát tiết phẫn hận trong lòng. Các đệ tử của La Nhiên môn vốn cũng ngang ngược kiêu ngạo đã quen, lúc này lại gặp đám người của Đạo Đức tông càng kiêu ngạo hơn, tuy nhiên họ cũng chỉ đành nhẫn nhịn chịu nỗi ủy khuất này, chỉ thầm than mình không may.

Ngay khi song phương đang giương cung bạt kiếm, ba tên huyền khải võ sĩ(võ sĩ mặc giáp đen) lặng yên xuất hiện ở trong sơn môn, trong lúc nhất thời mọi người râu tóc dựng thẳng, lạnh sương sống, hàn ý trong lòng bắt đầu giâng lên, giống y như bị ác ma dưới cửu u hoàng tuyền đang nhìn chăm chú vào, trong nháy mắt tứ chi như bị tê liệt, khắp cả người lạnh lẽo như bị đông cứng.

Trong tiếng áo giáp ma sát leng keng, tên huyền khải võ sĩ dẫn đầu giơ lên tay trái chỉ về hướng sơn môn La Nhiên môn, chiếc cổng bằng đá cao mười trượng trong khoảnh khắc nứt ra rồi ầm ầm sập xuống!

Các đệ tử La Nhiên môn vừa sợ vừa giận, đều quát lên:

- Người tới là người phương nào! Dám cả gan hủy sơn môn ta?

Các đệ tử Đạo Đức tông thấy vậy biết ngay người tới hơn phân nửa là bạn không phải địch, lập tức lui qua một bên, yên lặng xem biến.

Tên võ sĩ dẫn đầu giơ lên cây búa màu đen, trầm giọng quát:

- Giao ra Thanh Y tiểu thư, có thể miễn cho các ngươi tội hôi phi yên diệt(tan thành tro bụi)!

Thanh âm của hắn cực kỳ khàn khàn, lại như âm thanh của kim loại ma sát mạnh với nhau, nghe thì không giống như là tiếng người.

Mọi người La Nhiên môn đang nghẹn một bụng tức giận, nhưng không có chỗ phát tiết, hiện giờ có người chủ động tìm tới cửa để cho họ giải hận, sao lại có ý buông tha cho được? Lập tức có một người trong đám bước ra, không do dự chỉ vào ba tên huyền khải võ sĩ quát lên:

- Cuồng đồ phương nào dám làm càn như thế...

Y còn chưa dứt lời, tên huyền khải võ sĩ phía bên trái đột ngột tiến lên trước một bước, nâng lên Yên Nguyệt Đại Quan đao trong tay và hét to một tiếng, hướng về đệ tử La Nhiên môn cách xa hơn mười trượng chém xuống một đao như tia chớp! Đao phong lướt qua nhưng không thấy đất rung, không nghe tiếng gió rít, cũng không có tiếng kêu thảm thiết, giống như một đao này chưa từng được xuất ra vậy.

Tên đệ tử La Nhiên môn cách xa hơn mười trượng mới quát mắng đến phân nửa, bỗng nhiên không phát ra thanh âm gì nữa, y đứng tại chỗ, cái miệng nửa khép, vẫn là bộ dạng đang tức giận mắng. Nhưng mà chỗ mi tâm đã hiện ra một dòng máu đang thuận thế chảy xuống. Dòng máu chảy xuống đâu thì người cũng phân thành hai, lúc này mới chậm rãi ngã quỵ xuống!

Thành môn thất hòa, họa cập trì ngư(*)! Không chỉ mình y, ngay cả bảy tên đệ tử La Nhiên môn ở phía sau, trên thân mỗi người cũng hiện ra dòng máu, rồi phân thây ngã xuống đất, chỉ có một người may mắn hơn, nhưng một cánh tay phải cũng đã lìa khỏi người.



(*)Cổng thành mà bị cháy thì cá dưới hồ cũng phải chết luôn - họa lây.

Trong lúc nhất thời, cả quảng trường một mảnh lặng ngắt như tờ.

Uy lực một đao của huyền khải võ sĩ lại chạy một mạch tới ba mươi trượng!

"Ai ôi!" Tên bị cụt tay mãi mới thét lên một tiếng thảm thiết như xé rách bầu không khí vắng vẻ nặng nề khiến người hít thở không thông ở đây.

Trận trận khí tức băng lãnh, âm hàn từ trên người ba tên huyền khải võ sĩ tuôn ra, lặng yên lan tỏa khắp cả quảng trường. Chỉ một thoáng, trên quảng trường âm thanh kim loại vang lên không ngừng, các đệ tử của La Nhiên môn đều run tay muốn rút đao rút kiếm, lộ ra binh khí, ngay cả Đạo Đức tông cũng có hơn mười đệ tử không chịu được luồng sát khí quấy nhiễu, không tự chủ được cũng rút kiếm ra khỏi vỏ. Cuối cùng một lão đạo lớn tuổi hét liền ba bốn lần mới khiến những thanh niên đệ tử này trấn định xuống, sau đó lão lại vung tay lên, hơn ba mươi đệ tử bản tông lập tức kết thành pháp trận bảo vệ những đệ tử còn lại của phe mình ở phía sau.

Một tên thanh niên đệ tử của La Nhiên môn sợ hãi quá độ, đột nhiên cười ha ha lên, sau đó điên cuồng la hét, quơ loạn thanh cương kiếm trong tay lao về một trong ba tên huyền khải võ sĩ.

Dưới ánh trăng sáng, chỉ thấy hắc khí nhàn nhạt chợt lóe lên.

Tên huyền khải võ sĩ ở bên phải trong sát na đã xuất hiện ở phía sau đệ tử của La Nhiên môn kia, tay phải cầm Huyền Sắc Quan đao giơ lên cao!

Tên đệ tử La Nhiên môn kia lại chạy ra thêm mấy bước mới suy sụp ngã xuống, ở gáy phun ra một dòng máu, tiếp đó một cái đầu người bay lên cao hơn mười trượng rồi rơi vào trong vực sâu không đáy ở đằng xa.

Trong quảng trường lại một mảnh yên ắng, nhưng không người nào có thể thấy rõ một đao của tên huyền khải võ sĩ kia là chém xuống như thế nào!

Một lão già môn hạ của La Nhiên môn cũng rất gan dạ, trước tình thế nguy hiểm như thế này vẫn đi ra từ trong đám người, cất cao giọng nói:

- Người tới là người phương nào? Vì sao lại đả thương đông đảo đệ tử chúng ta? Cho dù khởi binh hỏi tội cũng phải nói rõ ràng mới được chứ?

Tên huyền khải võ sĩ bên phải chậm rãi hạ xuống Yên Nguyệt Đại Quan đao, lạnh nhạt nói:

- Giao ra Thanh Y tiểu thư, có thể miễn cho các ngươi tội phải hôi phi yên diệt!

Giọng điệu của hắn cũng không có khác so với tên võ sĩ dẫn đầu, trong giọng khàn khàn mang theo tiếng kim loại ma sát với nhau, lời khi nói ra cũng giống nhau như đúc.

Lão già kia lại giống như đang liều mạng muốn chết, lập tức cất cao giọng nói:

- Chúng tôi đều không biết Thanh Y tiểu thư là ai. Hay là cứ đợi chúng tôi đi bẩm báo cho chưởng môn để tìm kiếm cả núi xem sao, nếu có hành tung của Thanh Y tiểu thư chúng tôi nhất định sẽ báo lại, được chứ?

Những lời này của lão chẳng khác nào như đang xin được khoan dung, nhưng bất kể là người của La Nhiên môn hay là đệ tử Đạo Đức tông đều không cảm thấy lão giả kia có điểm nào có thể chê cười.

Ba tên huyền khải võ sĩ này đạo hạnh sâu hiểm khó dò, hành sự tàn nhẫn ác liệt, xuất thủ không để đường lui, cho dù họ giết sạch mọi người trên quảng trường này xem ra cũng không phải chuyện khó khăn gì.



Đối mặt với địch thủ như vậy còn có thể nói đĩnh đạc như thế thì lão già kia phải có dũng khi rất lớn, không chút nào làm mất thanh uy của La Nhiên môn.

Tên huyền khải võ sĩ cầm đầu chợt chậm rãi giơ lên cây búa trong tay, thản nhiên nói:

- Không cần nói nhiều, hiện giờ tiểu thư đang ở ngay trong núi này. Mở đường, lên núi!

Câu cuối cùng chính là đang hét lên, dưới màn đêm tĩnh lặng như một tiếng sấm nổ vang giữa trời không!

Hai tên huyền khải võ sĩ khác cũng giơ lên Yển Nguyệt Quan đao, cũng đồng thời quát một tiếng nặng nề!

Ba tiếng thét như sấm sét vang vọng giữa trời đêm không dứt, thật lâu vẫn chưa tiêu tan. Thân ảnh của ba tên huyền khải võ sĩ lại dần dần trở nên biến ảo mơ hồ như thể đang ở trong nước.

Két két két két!

Giữa quảng trường tĩnh lặng đến cực điểm vang lên hơn mười tiếng vang nhẹ, đầu đuôi chạm nhau, đôi bên gắn kết, hơn mười tiếng mà giống như chỉ một tiếng, chỉ thoáng cái đã trôi qua, thời gian còn chưa tới một cái nháy mắt.

Khi hơn mười tiếng vang này trôi qua, ba thân ảnh màu đen như bóng mờ đã xuất hiện ở đại điện trên đỉnh núi ngoài trăm trượng, đang ung dung bước vào điện.

"Leng keng", một loạt tiếng binh khí rơi xuống đất vang lên, năm mươi ba tên đệ tử La Nhiên môn ánh mắt đều dại ra rồi chậm rãi ngã xuống đất. Khi thi thể họ vừa tiếp xúc mặt đất thì lập tức rạn nứt, hoặc đứt đầu, hoặc đứt đôi, hoặc đứt phần eo, tất cả đều là một kích mất mạng!

Máu!

Lượng máu cuồn cuộn khó mà tưởng tượng được chảy ra, lan tràn trên mặt đá màu xanh, sau đó nhanh chóng nhiễm rộng ra thành một đường máu đỏ tươi rộng ba trượng dài ba mươi trượng, nối thẳng lên núi!

Ở giữa con đường máu chỉ còn lão già kia đứng đó, nhưng lông tóc cũng không hề bị thương.

Mọi người có mặt ở quảng trường ngây ra như phỗng. Chỉ có máu vẫn còn đang chảy.

Trong địa lao, Kỷ Nhược Trần đột nhiên vỗ vỗ vai Thanh Y, nói:

- Viện binh đã đến, chúng ta nên đi ra thôi.

Đang nói, gã tức thì đứng thẳng người dậy, hít sâu một hơi, sau đó khẽ quát một tiếng!

Trong tích tắc quanh thân Kỷ Nhược Trần trên dưới không ngừng chớp động quang mang, biến ảo bất định, thỉnh thoảng vang lên những tiếng đùng đùng rất nhỏ. Không bao lâu, ba mươi sáu ngân châm đang cầm cố đạo hạnh của gã từng cái bị chấn văng đi rồi hóa thành từng đoàn linh khí. Trong khoảnh khắc, Kỷ Nhược Trần đã hoàn toàn khôi phục đạo hạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook