Chương 193: Trường An 6
Yên Vũ Giang Nam
02/04/2017
Ong vang lên một tiếng nhỏ, trong phòng khách hũ
bát ly bình đều vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, hai cấm vệ ở cửa kêu lên
một tiếng đau đớn, mặt như giấy vàng, đứng thẳng ngã ập về phía sau.
Tiếp đó một luồng gió mạnh mới bạo phát trong phòng.
Kỷ Nhược Trần liên tiếp lui về phía sau vài bước, va mạnh vào cây cột trong phòng, khóe miệng đã tràn ra một tia máu. Quanh thân gã quần áo tả tơi, trường sam đã bị rách không còn ra hình dạng.
Trong phòng một mãnh hỗn độn, Lý Thái Bạch đứng dậy từ bên trong đống đổ nát, hắn trái lại không hề bị tổn hao gì, trên huyền sam một vết rách cũng không có. Hình dạng say như chết trước đây của hắn đã không còn, hai mắt đang ngóng nhìn vào thanh cương kiếm chỉ còn lại có một nửa trong tay, mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Kỷ Nhược Trần giơ tay phải ra, trong lòng bàn tay đã có thêm một tấm Thiên Tâm chính phù, sắc mặt gã có phần khẩn trương. Đạo hạnh của Lý Bạch uyên thâm ngoài dự liệu, với Thiên Tâm chính phù cấp nhập môn này tối đa chỉ có được công hiệu ngăn trở, song tay trái ở phía sau lưng của Kỷ Nhược Trần vẫn đang bất động, trong lòng bàn tay đã có thêm một quả chuông nhỏ màu vàng. Gã chỉ cần lấy móng tay khẽ gõ một cái, một chút thanh âm này người tu đạo bình thường căn bản nghe được nhưng có thể truyền đi rất xa, triệu hoán quân tiếp viện trong tông tới đây. Đây mới là hậu chiêu chân chính của Kỷ Nhược Trần, cho dù là Thiên Tâm chính phù hay là nét mặt khẩn trương cùng chỉ để làm Lý Bạch lơ là mà thôi.
Trải qua sự thử thách đại kiếp nạn tại Lạc Dương, Kỷ Nhược Trần lúc này bất luận là đối diện với một cố nhân với bộ dạng gì đi nữa, bản tâm đều có thể như một mảnh băng hồ, phẳng lặng không một gợn sóng.
Nào ngờ Lý Bạch đột ngột ném nửa đoạn của thanh cương kiếm xuống đất, hướng Kỷ Nhược Trần cười nói:
-Ngươi cùng không cần giả ra bộ dạng sợ hãi như vậy, ta chẳng qua là chỉ đùa một chút mà thôi. Nào tới đây, ngươi và ta đến thư phòng làm thêm mấy hũ!
Lý Bạch cũng không để cho Kỷ Nhược Trần có cơ hội phân trần liền nắm lấy cổ tay cố kéo gã vào thư phòng. Thư phòng của Lý Bạch lại có một cảnh sắc khác, ngoại trừ văn phòng tứ bảo (3), còn lại nơi nơi đều là vò rượu chất thành đống.
(3 )văn phòng tứ bào (bút, mực, giấy, nghiên).
Lý Thái Bạch phất tay cầm tới một vò rượu lâu năm rồi vận chưởng như đao gọt bỏ miệng hũ, lại chỉ ngón tay lên bàn học, trên cái bàn trống lại có thêm hai cái bát to, sau khi rót đầy rượu liền ép Kỷ Nhược Trần uống hết.
Kỷ Nhược Trằn tâm trạng hoảng sợ, từ lúc bị Lý Bạch nắm lấy cổ tay cho tới bây giờ, trên thực tế gã chưa hề có một cơ hội nào để kháng cự, thậm chí ngay cả né tránh cũng làm không được. Từ khi Lý Bạch rót rượu tại bên cạnh bàn, hắn chỉ có thể đứng ở một bên ngơ ngác nhìn, chỉ cảm thấy xung quanh hình như có vô số lợi châm vô hình, chỉ cần thoáng động một chút liền có thể bị đâm, đợi đến khi bát rượu được đặt vào tay thì Kỷ Nhược Trần cũng học bộ dạng của Lý Bạch một ngụm uống cạn, mãi cho đến khi rượu vào cổ họng hắn mới đột nhiên tỉnh ra vì sao phải thuận theo mọi chuyện với Lý Thái Bạch như vậy, lại hoàn toàn không có ý phản kháng?
Kỷ Nhược Trần còn chưa nghĩ thông từ điểm này, trên tay lại có thêm một chén rượu, thế là lại ngửa cổ uống sạch. Hai người cứ như vậy, ngươi tới ta, đi hơn mười vòng đều có cảm giác chuếnh choáng rồi, Kỷ Nhược Trần ở giữa chỉ cảm thấy bản thân giống như là con rối, tất cả động tác đều thân bất do dĩ (tự mình không thể ngừng). Nhưng khi tỉ mỉ nghĩ lại, nếu như nói hoàn toàn thân bất do dĩ cũng không đúng, toàn bộ động tác của gã đều là y theo bản năng trực giác đối với nguy hiểm mà động, nhưng mới vừa hoàn thành Lý Thái Bạch lại muốn hắn hoàn thành động tác khác, cứ như là một người thầy một thanh cương đao đang bổ tới, phản ứng đầu tiên đó là nhảy cao lên để tránh né.
Vừa nghĩ đến điểm này, Kỷ Nhược Trần lặp tức ngưng thần định chí, trong tim trong tích tắc xua đi toàn bộ buồn vui sợ lo, giống như một cái ao tù nước đọng từ xưa đến nay không có gợn sóng. Tâm trí gã vừa định lập tức chấn động toàn thân, cái tay đang giơ bát cũng dừng ở trên không trung, cái bát vừa nghiêng đi, chén rượu liền trút hết lên vạt áo.
Lý Bạch vốn đã có tám phần say, thấy Kỳ Nhược Trần có thể dừng bát không uống, bởi vậy khen:
-Tốt! Tuổi còn trẻ mà đạo hạnh cùng tâm trí lại có được tu vi như vậy, Đạo Đức tông quả nhiên không hổ là đứng đầu chính đạo!
Kỷ Nhược Trần chỉ có cười khổ chà lau đi vết rượu còn dính trên áo. Nếu như luận về thời hạn tu đạo, đạo hạnh của gã tiến cảnh đích thật là thần tốc, thẳng ra có thể dùng kỳ tài ngút trời để hình dung. Nhưng điều này cũng không phải là gã thiên tư hơn người mà là nguyên nhân thân mang Giải Ly Tiên quyết, có thể lấy linh khí bên ngoài để sử dụng, về phần tâm trí. Lý Bạch khen cũng không sai, đối với người như Kỷ Nhược Trần từ khi hiểu chuyện đến nay lúc nào cũng đấu tranh ở giữa giới tuyến sinh tử mà nói, từ lâu cảnh giới không chỉ là tâm cứng như sắt, mà loáng thoáng đã mấp mé tới cảnh giới vô tâm rồi.
Lý Bạch chìa ngón tay, trong phòng lại xuất hiện thêm hai chiếc ghế, sau khi bảo Kỷ Nhược Trần ngồi xuống mới nói:
-Hôm nay ngươi và ta có thể ở đây đồng mưu say một trận, nói đến coi như là hữu duyên. Đạo Đức tông xua nay cách biệt thế ngoại, vì sao lần này lại muốn cùng Chân Vũ quán đấu pháp tại trước điện? Một trò đùa như vậy chẳng phải là khiến cho người tu đạo trong thiên hạ châm biếm hay sao?
Kỷ Nhược Trần suy tư chốc lát, mới nói:
-Xin hỏi ngài xuất thân từ phái nào?
Lý Bạch không nghĩ tới hắn hỏi ra một câu không đầu như thế, lập tức nói:
-Ta nhàn vân dã hạc, không môn không phái, chỉ là bản thân tự lần dò tu hành mà thôi.
Kỷ Nhược Trấn gật đầu, hỏi ngược lại:
-Thì ra là thế. Như vậy lấy đạo hạnh bậc này của Lý đại nhân, vì cớ gì lại muốn ở trong triều đình mưu cầu một cái xuất thân chứ?
Lý Bạch nghiêm mặt, nói:
-Ngươi từ đâu mà nhìn ra điều đó?
Kỷ Nhược Trần cao giọng nói:
-Ngưỡng thiên đại tiểu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân. (Ngẩng đầu cười lớn ra khỏi cửa, bọn ta đầu phải như cỏ bồng).
Lý Bạch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười to nói:
-Không ngờ được ngươi còn là một người có ý chí. Kỳ thực ta muốn tại bản triều mưu cầu một xuất thân, cũng không vì vinh hoa phú quý, mà là vì thiên hạ thương sinh. Đạo hạnh của ta có cường đại, chu du thiên hạ, thì cũng chỉ có thể độ không tới trăm người nghìn người mà thôi. Nếu như làm tướng trong một triều thì có thể tạo phúc cho thiên hạ bách tính, cái nào nhẹ cái nào nặng, không phải là liếc qua thấy ngay hay sao?
Kỷ Nhược Trần nhất thời cảm thấy kính nể, lại nói:
-Lý đại nhân hãm sâu phàm tục như vậy, sẽ không sợ bỏ lỡ tu hành phi thăng hay sao?
Lý Bạch cười nói:
-Vũ hóa phi thăng, nói đến cùng còn không phải là ước muốn của cá nhân thôi sao?
-Nhưng mà...
Kỷ Nhược Trần do dự chốc lát, mới hỏi:
-Hình như Lý đại nhân ở trong triều có phần không thành công lắm!
Lý Bạch lặng lẽ chốc lát, lặng yên thở dài một tiếng:
-Kẻ xấu giữa đường, kẻ xấu giữa đường... không nói đến nó nữa, nào uống rượu!
Hai người lại uống thêm một hồi nữa, Lý Bạch uể oải ngã vào bàn và đi vào giấc mộng. Kỷ Nhược Trần tự đi ra khỏi thư phòng, gọi dậy hai cấm vệ mặt vẫn như màu đất sau đó trở về dịch quán.
Trên đường hồi quán, Kỷ Nhược Trần buông xuống hai mắt tựa như nhập định, nhưng nỗi lòng của gã không sao an tĩnh được. Cho tới bây giờ, gã cũng không biết vì sao phải đi gặp Lý Bạch, lại càng không biết Đạo Đức tông vì chuyện gi mà nhúng tay vào việc tranh chấp giữa triều đình. Lẽ nào các chân nhân thực sự có ý định trải khắp thiên hạ?
Vào lúc đêm khuya, trong Chân Vũ quán vẫn là đèn hoa một mảnh sáng rực, các đệ tử vội vội vàng vàng đi lại bận rộn không ngớt., sắc mặt mỗi người đều nín hơi ngưng tiếng, một cảnh tượng gió thổi mưa giông trước cơn bão. Những đệ tử này mặc dù ở tại đế đô nhưng dù sao cũng là người tu đạo, sao lại không biết Đạo Đức tông là một tông phái có danh tiếng thế nào? Mắt thấy gần đến ngày đấu pháp cùng Đạo Đức tông tại trước điện, chuyện quan hệ đến số mệnh của bản phái thì bảo bọn họ làm sao không khẩn trương cho được.
Trong chủ điện, Tôn Quả chân nhản một thân đạo bào màu vàng hơi đỏ, mới vừa bái lạy tam thanh, lại tế qua tổ sư mới chậm rãi đứng dậy. Bên cạnh một đệ tử thân tín đưa qua Thất Bảo Lục Như Ý, Tôn Quả tiếp nhận vào tay rồi xoay người bước ra ngoài điện.
Khi vừa ra khỏi điện, tên đệ tử kia cuối cùng nhịn không được hỏi:
-Sư phụ, Đạo Đức tông thế lực mạnh mẽ, chúng ta lại cũng là chính đạo, vì lẽ gì lại muốn cùng họ là địch vậy?
Tôn Quả hừ một tiếng liếc xéo đệ tử kia, ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc, lạnh nhạt nói:
-Thế nào, sợ hả?
Đệ tử nghe vậy mặt biến sắc, trầm giọng nói:
-Sư phụ, đệ tử tuyệt không hai lòng! Từ nay trở đi cùng Đạo Đức tông đấu pháp, đệ tử nguyện xung phong, không thắng không trở về!
Tôn Quả hiển nhiên vô cùng thương yêu tên đệ tử này, sắc mặt chậm rãi hòa hoãn xuống, nói:
-Vi sư làm vậy cũng không là vì cái lợi cá nhân của Chân Vũ quán, còn là vì khí vận xã tắc của bản triều có thể kéo dài, thiên hạ không sinh biến loạn. Đạo của ta không lẻ loi, Đạo Đức tông kia cho dù có mạnh mẽ đi mấy, vi sư sao mà phải sợ?
Tiếp đó một luồng gió mạnh mới bạo phát trong phòng.
Kỷ Nhược Trần liên tiếp lui về phía sau vài bước, va mạnh vào cây cột trong phòng, khóe miệng đã tràn ra một tia máu. Quanh thân gã quần áo tả tơi, trường sam đã bị rách không còn ra hình dạng.
Trong phòng một mãnh hỗn độn, Lý Thái Bạch đứng dậy từ bên trong đống đổ nát, hắn trái lại không hề bị tổn hao gì, trên huyền sam một vết rách cũng không có. Hình dạng say như chết trước đây của hắn đã không còn, hai mắt đang ngóng nhìn vào thanh cương kiếm chỉ còn lại có một nửa trong tay, mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Kỷ Nhược Trần giơ tay phải ra, trong lòng bàn tay đã có thêm một tấm Thiên Tâm chính phù, sắc mặt gã có phần khẩn trương. Đạo hạnh của Lý Bạch uyên thâm ngoài dự liệu, với Thiên Tâm chính phù cấp nhập môn này tối đa chỉ có được công hiệu ngăn trở, song tay trái ở phía sau lưng của Kỷ Nhược Trần vẫn đang bất động, trong lòng bàn tay đã có thêm một quả chuông nhỏ màu vàng. Gã chỉ cần lấy móng tay khẽ gõ một cái, một chút thanh âm này người tu đạo bình thường căn bản nghe được nhưng có thể truyền đi rất xa, triệu hoán quân tiếp viện trong tông tới đây. Đây mới là hậu chiêu chân chính của Kỷ Nhược Trần, cho dù là Thiên Tâm chính phù hay là nét mặt khẩn trương cùng chỉ để làm Lý Bạch lơ là mà thôi.
Trải qua sự thử thách đại kiếp nạn tại Lạc Dương, Kỷ Nhược Trần lúc này bất luận là đối diện với một cố nhân với bộ dạng gì đi nữa, bản tâm đều có thể như một mảnh băng hồ, phẳng lặng không một gợn sóng.
Nào ngờ Lý Bạch đột ngột ném nửa đoạn của thanh cương kiếm xuống đất, hướng Kỷ Nhược Trần cười nói:
-Ngươi cùng không cần giả ra bộ dạng sợ hãi như vậy, ta chẳng qua là chỉ đùa một chút mà thôi. Nào tới đây, ngươi và ta đến thư phòng làm thêm mấy hũ!
Lý Bạch cũng không để cho Kỷ Nhược Trần có cơ hội phân trần liền nắm lấy cổ tay cố kéo gã vào thư phòng. Thư phòng của Lý Bạch lại có một cảnh sắc khác, ngoại trừ văn phòng tứ bảo (3), còn lại nơi nơi đều là vò rượu chất thành đống.
(3 )văn phòng tứ bào (bút, mực, giấy, nghiên).
Lý Thái Bạch phất tay cầm tới một vò rượu lâu năm rồi vận chưởng như đao gọt bỏ miệng hũ, lại chỉ ngón tay lên bàn học, trên cái bàn trống lại có thêm hai cái bát to, sau khi rót đầy rượu liền ép Kỷ Nhược Trần uống hết.
Kỷ Nhược Trằn tâm trạng hoảng sợ, từ lúc bị Lý Bạch nắm lấy cổ tay cho tới bây giờ, trên thực tế gã chưa hề có một cơ hội nào để kháng cự, thậm chí ngay cả né tránh cũng làm không được. Từ khi Lý Bạch rót rượu tại bên cạnh bàn, hắn chỉ có thể đứng ở một bên ngơ ngác nhìn, chỉ cảm thấy xung quanh hình như có vô số lợi châm vô hình, chỉ cần thoáng động một chút liền có thể bị đâm, đợi đến khi bát rượu được đặt vào tay thì Kỷ Nhược Trần cũng học bộ dạng của Lý Bạch một ngụm uống cạn, mãi cho đến khi rượu vào cổ họng hắn mới đột nhiên tỉnh ra vì sao phải thuận theo mọi chuyện với Lý Thái Bạch như vậy, lại hoàn toàn không có ý phản kháng?
Kỷ Nhược Trần còn chưa nghĩ thông từ điểm này, trên tay lại có thêm một chén rượu, thế là lại ngửa cổ uống sạch. Hai người cứ như vậy, ngươi tới ta, đi hơn mười vòng đều có cảm giác chuếnh choáng rồi, Kỷ Nhược Trần ở giữa chỉ cảm thấy bản thân giống như là con rối, tất cả động tác đều thân bất do dĩ (tự mình không thể ngừng). Nhưng khi tỉ mỉ nghĩ lại, nếu như nói hoàn toàn thân bất do dĩ cũng không đúng, toàn bộ động tác của gã đều là y theo bản năng trực giác đối với nguy hiểm mà động, nhưng mới vừa hoàn thành Lý Thái Bạch lại muốn hắn hoàn thành động tác khác, cứ như là một người thầy một thanh cương đao đang bổ tới, phản ứng đầu tiên đó là nhảy cao lên để tránh né.
Vừa nghĩ đến điểm này, Kỷ Nhược Trần lặp tức ngưng thần định chí, trong tim trong tích tắc xua đi toàn bộ buồn vui sợ lo, giống như một cái ao tù nước đọng từ xưa đến nay không có gợn sóng. Tâm trí gã vừa định lập tức chấn động toàn thân, cái tay đang giơ bát cũng dừng ở trên không trung, cái bát vừa nghiêng đi, chén rượu liền trút hết lên vạt áo.
Lý Bạch vốn đã có tám phần say, thấy Kỳ Nhược Trần có thể dừng bát không uống, bởi vậy khen:
-Tốt! Tuổi còn trẻ mà đạo hạnh cùng tâm trí lại có được tu vi như vậy, Đạo Đức tông quả nhiên không hổ là đứng đầu chính đạo!
Kỷ Nhược Trần chỉ có cười khổ chà lau đi vết rượu còn dính trên áo. Nếu như luận về thời hạn tu đạo, đạo hạnh của gã tiến cảnh đích thật là thần tốc, thẳng ra có thể dùng kỳ tài ngút trời để hình dung. Nhưng điều này cũng không phải là gã thiên tư hơn người mà là nguyên nhân thân mang Giải Ly Tiên quyết, có thể lấy linh khí bên ngoài để sử dụng, về phần tâm trí. Lý Bạch khen cũng không sai, đối với người như Kỷ Nhược Trần từ khi hiểu chuyện đến nay lúc nào cũng đấu tranh ở giữa giới tuyến sinh tử mà nói, từ lâu cảnh giới không chỉ là tâm cứng như sắt, mà loáng thoáng đã mấp mé tới cảnh giới vô tâm rồi.
Lý Bạch chìa ngón tay, trong phòng lại xuất hiện thêm hai chiếc ghế, sau khi bảo Kỷ Nhược Trần ngồi xuống mới nói:
-Hôm nay ngươi và ta có thể ở đây đồng mưu say một trận, nói đến coi như là hữu duyên. Đạo Đức tông xua nay cách biệt thế ngoại, vì sao lần này lại muốn cùng Chân Vũ quán đấu pháp tại trước điện? Một trò đùa như vậy chẳng phải là khiến cho người tu đạo trong thiên hạ châm biếm hay sao?
Kỷ Nhược Trần suy tư chốc lát, mới nói:
-Xin hỏi ngài xuất thân từ phái nào?
Lý Bạch không nghĩ tới hắn hỏi ra một câu không đầu như thế, lập tức nói:
-Ta nhàn vân dã hạc, không môn không phái, chỉ là bản thân tự lần dò tu hành mà thôi.
Kỷ Nhược Trấn gật đầu, hỏi ngược lại:
-Thì ra là thế. Như vậy lấy đạo hạnh bậc này của Lý đại nhân, vì cớ gì lại muốn ở trong triều đình mưu cầu một cái xuất thân chứ?
Lý Bạch nghiêm mặt, nói:
-Ngươi từ đâu mà nhìn ra điều đó?
Kỷ Nhược Trần cao giọng nói:
-Ngưỡng thiên đại tiểu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân. (Ngẩng đầu cười lớn ra khỏi cửa, bọn ta đầu phải như cỏ bồng).
Lý Bạch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười to nói:
-Không ngờ được ngươi còn là một người có ý chí. Kỳ thực ta muốn tại bản triều mưu cầu một xuất thân, cũng không vì vinh hoa phú quý, mà là vì thiên hạ thương sinh. Đạo hạnh của ta có cường đại, chu du thiên hạ, thì cũng chỉ có thể độ không tới trăm người nghìn người mà thôi. Nếu như làm tướng trong một triều thì có thể tạo phúc cho thiên hạ bách tính, cái nào nhẹ cái nào nặng, không phải là liếc qua thấy ngay hay sao?
Kỷ Nhược Trần nhất thời cảm thấy kính nể, lại nói:
-Lý đại nhân hãm sâu phàm tục như vậy, sẽ không sợ bỏ lỡ tu hành phi thăng hay sao?
Lý Bạch cười nói:
-Vũ hóa phi thăng, nói đến cùng còn không phải là ước muốn của cá nhân thôi sao?
-Nhưng mà...
Kỷ Nhược Trần do dự chốc lát, mới hỏi:
-Hình như Lý đại nhân ở trong triều có phần không thành công lắm!
Lý Bạch lặng lẽ chốc lát, lặng yên thở dài một tiếng:
-Kẻ xấu giữa đường, kẻ xấu giữa đường... không nói đến nó nữa, nào uống rượu!
Hai người lại uống thêm một hồi nữa, Lý Bạch uể oải ngã vào bàn và đi vào giấc mộng. Kỷ Nhược Trần tự đi ra khỏi thư phòng, gọi dậy hai cấm vệ mặt vẫn như màu đất sau đó trở về dịch quán.
Trên đường hồi quán, Kỷ Nhược Trần buông xuống hai mắt tựa như nhập định, nhưng nỗi lòng của gã không sao an tĩnh được. Cho tới bây giờ, gã cũng không biết vì sao phải đi gặp Lý Bạch, lại càng không biết Đạo Đức tông vì chuyện gi mà nhúng tay vào việc tranh chấp giữa triều đình. Lẽ nào các chân nhân thực sự có ý định trải khắp thiên hạ?
Vào lúc đêm khuya, trong Chân Vũ quán vẫn là đèn hoa một mảnh sáng rực, các đệ tử vội vội vàng vàng đi lại bận rộn không ngớt., sắc mặt mỗi người đều nín hơi ngưng tiếng, một cảnh tượng gió thổi mưa giông trước cơn bão. Những đệ tử này mặc dù ở tại đế đô nhưng dù sao cũng là người tu đạo, sao lại không biết Đạo Đức tông là một tông phái có danh tiếng thế nào? Mắt thấy gần đến ngày đấu pháp cùng Đạo Đức tông tại trước điện, chuyện quan hệ đến số mệnh của bản phái thì bảo bọn họ làm sao không khẩn trương cho được.
Trong chủ điện, Tôn Quả chân nhản một thân đạo bào màu vàng hơi đỏ, mới vừa bái lạy tam thanh, lại tế qua tổ sư mới chậm rãi đứng dậy. Bên cạnh một đệ tử thân tín đưa qua Thất Bảo Lục Như Ý, Tôn Quả tiếp nhận vào tay rồi xoay người bước ra ngoài điện.
Khi vừa ra khỏi điện, tên đệ tử kia cuối cùng nhịn không được hỏi:
-Sư phụ, Đạo Đức tông thế lực mạnh mẽ, chúng ta lại cũng là chính đạo, vì lẽ gì lại muốn cùng họ là địch vậy?
Tôn Quả hừ một tiếng liếc xéo đệ tử kia, ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc, lạnh nhạt nói:
-Thế nào, sợ hả?
Đệ tử nghe vậy mặt biến sắc, trầm giọng nói:
-Sư phụ, đệ tử tuyệt không hai lòng! Từ nay trở đi cùng Đạo Đức tông đấu pháp, đệ tử nguyện xung phong, không thắng không trở về!
Tôn Quả hiển nhiên vô cùng thương yêu tên đệ tử này, sắc mặt chậm rãi hòa hoãn xuống, nói:
-Vi sư làm vậy cũng không là vì cái lợi cá nhân của Chân Vũ quán, còn là vì khí vận xã tắc của bản triều có thể kéo dài, thiên hạ không sinh biến loạn. Đạo của ta không lẻ loi, Đạo Đức tông kia cho dù có mạnh mẽ đi mấy, vi sư sao mà phải sợ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.