Chương 325: Túng tình 1
Yên Vũ Giang Nam
04/05/2018
Lộ trấn phía nam dựa vào núi, phía bắc là sông có
một con đường hướng Đông Tây xuyên qua trấn. Trà Vũ Tiền, thịt bò nướng
của vùng này ở trong phạm vi trăm dặm có chút danh tiếng, có khí tượng
địa linh nhân kiệt.
Ở trong mắt người tu đạo, thôn trấn này vừa lúc xây trên địa huyệt, linh khí đầy đủ, vậy nên khi đi qua con đường nơi này thường hay sẵn lòng dừng lại chốc lát. Khu vực này trong vòng trăm dặm cũng có hai môn phái tu đạo nhỏ.
Lúc này sắc trời mặc dù còn sớm, trong một trà quán lâu đời nhất ở trong trấn đã ngồi 7,8 bàn khách khứa. Trong đó có một thanh niên đạo sĩ đang ngồi tựa vào cửa sổ, thưởng thức ly trà bằng sứ men xanh trong tay, nhìn mây mù mờ mịt, cảnh sắc phía chân trời lúc sáng sớm, hình như đầy bụng tâm sự. Hai mắt hắn như ánh sao, mũi tự huyền đảm, trên gương mặt tuấn lãng cương nghị lại lộ ra một nét ôn hoà, sau này đích thật là một nhân tài nhất đẳng. Tuy hắn chỉ chọn một bình chè xanh, nhưng chưởng quỹ cũng biết sự khác thường của các đạo nhân thường qua lại nơi đây, huống chi thanh niên đạo sĩ này bất phàm như thế, chắc là xuất thân từ danh sơn đại môn phái, đương nhiên không dám chậm trễ. Chỉ là những tiểu nhị khác không biết vì sao, đều không dám tiến đến nơi cách hắn ba thước.
Thanh niên đạo sĩ này chính là Kỷ Nhược Trần. Sau khi hắn rời khỏi Tây Huyên sơn, y theo cảm ứng của Thần Châu Khí Vận đồ mà chậm rãi đi một đường hướng đông, đã qua gần một tháng thời gian. Khi đi ngang qua nơi đây, trong lòng ưa thích linh khí dồi dào nên lưu lại uống một chén chè xanh.
Ở trong mắt Kỷ Nhược Trần lúc này, trong cảnh sương mù mênh mông ngoài cửa sổ đang có một thân ảnh yểu điệu đang nhẹ nhàng nhảy múa, dáng múa khi thì linh hoạt kỳ ảo đến xuất trần, khi thì như lợi kiếm xuất vỏ, khí thế sát phạt phóng thẳng trời cao. Mái tóc nàng hơi lộn xộn, trong miệng ngậm một thanh tiên kiếm xanh thẳm, khi xoay người nhảy múa dung nhan chợt hiện ra, không ngờ nàng chính là Cơ Băng Tiên.
Cơ Băng Tiên đương nhiên sẽ không ở đây, các loại cảnh tượng trong sương mù chỉ là một trận kịch đấu với nàng ở trong hồi ức của Kỷ Nhược Trần mà thôi. Hắn đã tu thành Linh Lung Tâm pháp tướng, phàm là chuyện đã trải qua thì chỉ cần hắn muốn là có thể hoàn toàn xuất hiện lại trước mắt. Kỷ Nhược Trần bất động ngồi ngay ngắn, trong tâm thần lại đang cùng kịch chiến với Cơ Băng Tiên không dứt. Ngày đó hắn tiến lùi thoải mái, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều xoay chuyển như ý, nhìn như đang chiến rất hung hiểm, trên thực tế Cơ Băng Tiên hoàn toàn nằm trong vòng khống chế của Kỷ Nhược Trần. Sự thất bại của nàng chỉ là việc sớm muộn. Nhưng lúc này ở trong thần thức phục hồi lại trận chiến ngày đó, Kỷ Nhược Trần càng đấu càng lâm vào cảnh khó, vài lần đã sắp bại trận.
Kỷ Nhược Trần một bên kịch đấu, một bên suy tư. Ngày đó khi hắn quyết tâm xuống núi, cảm xúc như sóng dữ cuộn trào, hoàn toàn không bị bản thân không chế. Vừa thấy Cơ Băng Tiên đến để khiêu chiến thì hắn lập tức tiến nhập vào một loại cảnh giới huyền diệu khó giải thích, tự cùng thiên địa vạn vật hòa hợp làm một thể, dưới mỗi một công kích như tự nhiên, tất nhiên đánh vào kẽ hở của Cơ Băng Tiên. Trong mắt hắn, chân nguyên toàn thân Cơ Băng Tiên lưu chuyển như ẩn như hiện, mỗi khi đạo pháp mới vận sức chờ phát động chân nguyên sẽ tương ứng mà ngưng tụ. Nếu đã thấy rõ đạo pháp của nàng rồi, thì Cơ Băng Tiến sao mà không bại cho được?
Kỳ thực mỗi một một đạo pháp đều có kẽ hở, uy lực càng cường đại thì kẽ hở lại càng rõ ràng nhưng nhìn thấy là một chuyện, nắm bắt được hay không lại là một chuyện khác. Đạo hạnh đã đến cảnh giới như chín vị chân nhân Đạo Đức tông thì phần lớn đạo pháp của họ đều là động niệm tức sinh, dù có kẽ hở nhưng mấy ai có thể bắt được?
Lúc này Kỷ Nhược Trần đã chú ý tới sự biến hóa của bản thân mình. Mỗi khi hắn tiến vào đạo cảnh huyền diệu này, chân nguyên trong cơ thể lập tức biến thành một mảnh hỗn độn, kinh mạch như có như không căn bản không biết chân nguyên từ nơi nào đến và đi đến nơi đâu, chỉ biết là bản thân muốn làm cái gì, tùy tâm sở dục đi làm là được. Giống như ở trong sự huyền diệu này, thì nhất cử nhất động của hắn hình như có thể mượn được một luồng linh lực từ trong thiên địa vạn vật, do đó uy lực tăng nhiều. Nhớ lại trước đây, ngày trước mỗi khi dùng Muộn Côn, dường như hắn cũng tiến vào cảnh giới bực này, chẳng qua bản thân hắn không biết mà thôi.
Nhưng mà đạo cảnh này tuy tốt thật, nhưng cũng không phải thập toàn thập mỹ. Thứ nhất, làm thế nào để loại cảnh giới này tiến thêm một bước nữa thì Kỷ Nhược Trần hoàn toàn không biết, hình như chỉ có thể dựa vào vận khí. Thứ hai, cái gọi là đạo do tâm sinh, một khi dẫn phát đến đạo cảnh bực này, hắn hành sự sẽ trở thành tùy tâm sở dục, hoàn toàn không có cố kỵ; ví như lúc kịch chiến với Cơ Băng Tiên thì hắn động thủ có rất nhiều ý khinh bạc, hoàn toàn không hợp với bản tính xưa nay. Nếu như nói khi đó là để làm nhiễu loạn tâm thần của Cơ Băng Tiên, thế còn hành động cuối cùng lúc đoạt được thanh kiếm trong miệng nàng còn thuận tay xoa một cái lên má nàng là không thể giải thích được.
Đạo cảnh này uy lực tuy rất mạnh, nhưng nó lại đi ngược lại với Tam Thanh Chân quyết. Tam Thanh Chân quyết đứng đắn nghiêm ngặt, trạng thái huy hoàng như thiên địa, chính là lấy cái thế vô thượng chính pháp đường đường để đạt tới cảnh giới phi thăng.
Chỉ cần ta đến Ngọc Thanh cảnh giới liền có thể dẫn tới thiên kiếp, độ kiếp thành công tức là có thể phi thăng. Nhưng mà cũng như Thái Thanh, Thượng Thanh chân quyết, Ngọc Thanh chân quyết cũng chia thành chín cảnh giới, nếu như tu đến cực hạn, thực sự không tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu đại thần thông nữa?!
Giữa Vô Danh đạo cảnh cùng Tam Thanh Chân quyết nên chọn lựa như thế nào, kỳ thực không cần phải phiền não, đương nhiên nên lựa chọn Tam Thanh Chân quyết rồi. Đạo Đức tông từ thời Quảng Thành Tử trở về sau, là môn phái đứng đầu tu đạo gần nghìn năm, đâu phải do may mắn nhất thời mà có được?
Đạo cảnh này mặc dù ảo diệu vô cùng, nhưng yêu cầu phải diệu thủ ngẫu nhiên mới tiến hành được. Tỷ như lúc này tiến hành lại trận chiến ngày đó, Kỷ Nhược Trần rất khó tiến vào đạo cảnh ấy, đó cũng là nguyên nhân khiến cho khi chiến đấu lại thì hắn lâm vào tình cảnh cực kỳ gian nan; dù sao thì tạo nghệ dựa trên Tam Thanh Chân quyết của Kỷ Nhược Trần so với Cơ Băng Tiên hầu như kém đến tròn hai số. Mà Tam Thanh Chân quyết lại không tồn tại hạn chế này.
Kỷ Nhược Trần vỗ về chén trà trong bàn tay, dường như có chút suy nghĩ. Hắn không phải là không biết điểm mấu chốt trong đó, thế nhưng thời gian không đợi người, làm sao đợi được thời gian trên trăm năm đây. Từ từ tu luyện Tam Thanh Chân quyết đến Ngọc Thanh cảnh giới? Có thể là mười năm hoặc ngay ngày mai, Cố Thanh sẽ cùng Ngâm Phong dắt tay phi thăng, hoàn thành luân hồi tiền duyên bách thế nghìn năm mất rồi.
Làm sao mà đợi được?
Vừa nghĩ đến điểm này, nét mặt Kỷ Nhược Trần lộ sự kinh hoàng, hắn cười khổ, lắc đầu rồi chôn ý nghĩ này đè đến chỗ sâu nhất tận đáy lòng, không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
Hình ảnh Cơ Băng Tiên trong sương mù lại trở nên rõ ràng. Nàng đột nhiên bay nghiêng mấy trượng, sau đó mặc dù ổn định thân hình nhưng vẫn vừa sợ vừa giận, hiện tượng thất bại đã hiện rõ. Lúc đó nàng đang trúng phải một đầu gối sát người của Kỷ Nhược Trần, đạo pháp hộ thân cũng suýt nữa bị phá. Hắn hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, nơi đầu gối chạm phải là bên chân của nàng, xúc cảm mềm yếu như không có gì. Lại nghĩ đến vẻ giận dữ như lửa đốt cháy cả núi băng của Cơ Băng Tiên, cùng tiếng la hoảng hốt không tự chủ được phát ra, chợt làm đáy lòng Kỷ Nhược Trần dấy lên một luồng nhiệt lưu, có một chút ý cuồng loạn.
- Cái này xem là gì đây, phát tác thú tính sao?
Kỷ Nhược Trần tự giễu nghĩ vậy. Thế nhưng tâm tình của hắn vừa khẽ động thì nước trà trong ly lập tức xoay tròn cực nhanh, nhưng không hề có tiếng động, mặt nước bình tĩnh không một gợn nào, một giọt cũng chưa từng bị bắn ra ngoài. Tại chính giữa mặt nước nồi lên một luồng hơi nước li ti, ngang dọc qua lại, hình dạng tựa như con rồng đang bay lượn. Thì ra trong lòng vừa chập chờn như thế lại khiến Kỷ Nhược Trần chạm đến đạo cảnh huyền diệu đó. Kỷ Nhược Trần lắc đầu, động tâm niệm, thu lại ảnh tượng của Cơ Băng Tiên trong màn sương mù.
Đột nhiên một đoàn sương mù đặc ập vào quán trà, trong khoảnh khắc những người ngồi đối diện nhau trong quán trà cũng không thể nhìn thấy rõ mặt nhau. Đoàn sương mù này như có linh tính, dũng động không ngớt, mỗi một góc tối cũng không bỏ qua. Sương mù tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ vài hơi thở đã tản đi hết. Sau khi sương mù tan đi, quán trà được tẩy rửa đến không còn một hạt bụi, chỉ là trong quán trà, từ tân khách cho đến chưởng quỹ tiểu nhị, người nào cũng rơi vào cảnh ẩm ướt toàn thân. Việc này hiển nhiên là có người sử dụng đạo pháp để tẩy rửa quán trà, sự phô trương thực sự không nhỏ.
Cà quán trà chỉ có hai trung niên nhân ngồi bàn đối diện với cửa sổ quần áo không ẩm ướt, hiển nhiên là người thân có đạo hạnh. Mặt họ có vẻ giận dữ, nhìn sang chỗ cầu thang lên lầu.
Có tiếng bước chân vang lên, bốn thanh niên nam nữ vây quanh một lão nhân thanh sam tóc bạc mặt hồng hào chậm rãi lên lầu. Lão nhân này trường mi như tuyết, ánh mắt như đao, trên đầu có năm sợi chân khí dị sắc chầm chậm mọc lên, tại đỉnh tâm kết thành một luồng chân khí màu nâu tối, cao gần một trượng mới tiêu tan. Kỷ Nhược Trần trông thấy đạo chân khí này, tâm trạng thầm khen. Dị tượng này tên là Ngũ Khí Triều Nguyên, nếu lấy so sánh với Đạo Đức tông, đạo hạnh đã tới Thượng Thanh cảnh giới. Hơn nữa dị tượng của lão già rõ ràng như vậy, đạo chân khí màu nâu hầu như mắt thường có thể thấy được, nói rõ chân nguyên cực kỳ dồi dào, trong thời gian ngắn đạo hạnh sẽ có sự đột phá. Chẳng qua là màu sắc của năm sợi chân khí khác nhau, nói rõ chân nguyên thừa mạnh mẽ nhưng còn chưa đủ thuần khiết. Nếu là Tam Thanh Chân quyết, ngũ khí đều là màu xanh, cuối cùng kết thành một sợi thanh khí, lúc này mới được coi là tinh thuần, có thể còn tiếp tục tinh tiến. Mà thanh khí chỉ là nhập môn, nếu tiếp tục lên cao còn có hai bậc viêm hồng và minh kim, chí cao là màu tử kim. Các màu ngoài thanh khí hoàn toàn do thiên tư đạo tâm quyết định, không có quan hệ gì tới khổ tu.
Ở trong mắt người tu đạo, thôn trấn này vừa lúc xây trên địa huyệt, linh khí đầy đủ, vậy nên khi đi qua con đường nơi này thường hay sẵn lòng dừng lại chốc lát. Khu vực này trong vòng trăm dặm cũng có hai môn phái tu đạo nhỏ.
Lúc này sắc trời mặc dù còn sớm, trong một trà quán lâu đời nhất ở trong trấn đã ngồi 7,8 bàn khách khứa. Trong đó có một thanh niên đạo sĩ đang ngồi tựa vào cửa sổ, thưởng thức ly trà bằng sứ men xanh trong tay, nhìn mây mù mờ mịt, cảnh sắc phía chân trời lúc sáng sớm, hình như đầy bụng tâm sự. Hai mắt hắn như ánh sao, mũi tự huyền đảm, trên gương mặt tuấn lãng cương nghị lại lộ ra một nét ôn hoà, sau này đích thật là một nhân tài nhất đẳng. Tuy hắn chỉ chọn một bình chè xanh, nhưng chưởng quỹ cũng biết sự khác thường của các đạo nhân thường qua lại nơi đây, huống chi thanh niên đạo sĩ này bất phàm như thế, chắc là xuất thân từ danh sơn đại môn phái, đương nhiên không dám chậm trễ. Chỉ là những tiểu nhị khác không biết vì sao, đều không dám tiến đến nơi cách hắn ba thước.
Thanh niên đạo sĩ này chính là Kỷ Nhược Trần. Sau khi hắn rời khỏi Tây Huyên sơn, y theo cảm ứng của Thần Châu Khí Vận đồ mà chậm rãi đi một đường hướng đông, đã qua gần một tháng thời gian. Khi đi ngang qua nơi đây, trong lòng ưa thích linh khí dồi dào nên lưu lại uống một chén chè xanh.
Ở trong mắt Kỷ Nhược Trần lúc này, trong cảnh sương mù mênh mông ngoài cửa sổ đang có một thân ảnh yểu điệu đang nhẹ nhàng nhảy múa, dáng múa khi thì linh hoạt kỳ ảo đến xuất trần, khi thì như lợi kiếm xuất vỏ, khí thế sát phạt phóng thẳng trời cao. Mái tóc nàng hơi lộn xộn, trong miệng ngậm một thanh tiên kiếm xanh thẳm, khi xoay người nhảy múa dung nhan chợt hiện ra, không ngờ nàng chính là Cơ Băng Tiên.
Cơ Băng Tiên đương nhiên sẽ không ở đây, các loại cảnh tượng trong sương mù chỉ là một trận kịch đấu với nàng ở trong hồi ức của Kỷ Nhược Trần mà thôi. Hắn đã tu thành Linh Lung Tâm pháp tướng, phàm là chuyện đã trải qua thì chỉ cần hắn muốn là có thể hoàn toàn xuất hiện lại trước mắt. Kỷ Nhược Trần bất động ngồi ngay ngắn, trong tâm thần lại đang cùng kịch chiến với Cơ Băng Tiên không dứt. Ngày đó hắn tiến lùi thoải mái, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều xoay chuyển như ý, nhìn như đang chiến rất hung hiểm, trên thực tế Cơ Băng Tiên hoàn toàn nằm trong vòng khống chế của Kỷ Nhược Trần. Sự thất bại của nàng chỉ là việc sớm muộn. Nhưng lúc này ở trong thần thức phục hồi lại trận chiến ngày đó, Kỷ Nhược Trần càng đấu càng lâm vào cảnh khó, vài lần đã sắp bại trận.
Kỷ Nhược Trần một bên kịch đấu, một bên suy tư. Ngày đó khi hắn quyết tâm xuống núi, cảm xúc như sóng dữ cuộn trào, hoàn toàn không bị bản thân không chế. Vừa thấy Cơ Băng Tiên đến để khiêu chiến thì hắn lập tức tiến nhập vào một loại cảnh giới huyền diệu khó giải thích, tự cùng thiên địa vạn vật hòa hợp làm một thể, dưới mỗi một công kích như tự nhiên, tất nhiên đánh vào kẽ hở của Cơ Băng Tiên. Trong mắt hắn, chân nguyên toàn thân Cơ Băng Tiên lưu chuyển như ẩn như hiện, mỗi khi đạo pháp mới vận sức chờ phát động chân nguyên sẽ tương ứng mà ngưng tụ. Nếu đã thấy rõ đạo pháp của nàng rồi, thì Cơ Băng Tiến sao mà không bại cho được?
Kỳ thực mỗi một một đạo pháp đều có kẽ hở, uy lực càng cường đại thì kẽ hở lại càng rõ ràng nhưng nhìn thấy là một chuyện, nắm bắt được hay không lại là một chuyện khác. Đạo hạnh đã đến cảnh giới như chín vị chân nhân Đạo Đức tông thì phần lớn đạo pháp của họ đều là động niệm tức sinh, dù có kẽ hở nhưng mấy ai có thể bắt được?
Lúc này Kỷ Nhược Trần đã chú ý tới sự biến hóa của bản thân mình. Mỗi khi hắn tiến vào đạo cảnh huyền diệu này, chân nguyên trong cơ thể lập tức biến thành một mảnh hỗn độn, kinh mạch như có như không căn bản không biết chân nguyên từ nơi nào đến và đi đến nơi đâu, chỉ biết là bản thân muốn làm cái gì, tùy tâm sở dục đi làm là được. Giống như ở trong sự huyền diệu này, thì nhất cử nhất động của hắn hình như có thể mượn được một luồng linh lực từ trong thiên địa vạn vật, do đó uy lực tăng nhiều. Nhớ lại trước đây, ngày trước mỗi khi dùng Muộn Côn, dường như hắn cũng tiến vào cảnh giới bực này, chẳng qua bản thân hắn không biết mà thôi.
Nhưng mà đạo cảnh này tuy tốt thật, nhưng cũng không phải thập toàn thập mỹ. Thứ nhất, làm thế nào để loại cảnh giới này tiến thêm một bước nữa thì Kỷ Nhược Trần hoàn toàn không biết, hình như chỉ có thể dựa vào vận khí. Thứ hai, cái gọi là đạo do tâm sinh, một khi dẫn phát đến đạo cảnh bực này, hắn hành sự sẽ trở thành tùy tâm sở dục, hoàn toàn không có cố kỵ; ví như lúc kịch chiến với Cơ Băng Tiên thì hắn động thủ có rất nhiều ý khinh bạc, hoàn toàn không hợp với bản tính xưa nay. Nếu như nói khi đó là để làm nhiễu loạn tâm thần của Cơ Băng Tiên, thế còn hành động cuối cùng lúc đoạt được thanh kiếm trong miệng nàng còn thuận tay xoa một cái lên má nàng là không thể giải thích được.
Đạo cảnh này uy lực tuy rất mạnh, nhưng nó lại đi ngược lại với Tam Thanh Chân quyết. Tam Thanh Chân quyết đứng đắn nghiêm ngặt, trạng thái huy hoàng như thiên địa, chính là lấy cái thế vô thượng chính pháp đường đường để đạt tới cảnh giới phi thăng.
Chỉ cần ta đến Ngọc Thanh cảnh giới liền có thể dẫn tới thiên kiếp, độ kiếp thành công tức là có thể phi thăng. Nhưng mà cũng như Thái Thanh, Thượng Thanh chân quyết, Ngọc Thanh chân quyết cũng chia thành chín cảnh giới, nếu như tu đến cực hạn, thực sự không tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu đại thần thông nữa?!
Giữa Vô Danh đạo cảnh cùng Tam Thanh Chân quyết nên chọn lựa như thế nào, kỳ thực không cần phải phiền não, đương nhiên nên lựa chọn Tam Thanh Chân quyết rồi. Đạo Đức tông từ thời Quảng Thành Tử trở về sau, là môn phái đứng đầu tu đạo gần nghìn năm, đâu phải do may mắn nhất thời mà có được?
Đạo cảnh này mặc dù ảo diệu vô cùng, nhưng yêu cầu phải diệu thủ ngẫu nhiên mới tiến hành được. Tỷ như lúc này tiến hành lại trận chiến ngày đó, Kỷ Nhược Trần rất khó tiến vào đạo cảnh ấy, đó cũng là nguyên nhân khiến cho khi chiến đấu lại thì hắn lâm vào tình cảnh cực kỳ gian nan; dù sao thì tạo nghệ dựa trên Tam Thanh Chân quyết của Kỷ Nhược Trần so với Cơ Băng Tiên hầu như kém đến tròn hai số. Mà Tam Thanh Chân quyết lại không tồn tại hạn chế này.
Kỷ Nhược Trần vỗ về chén trà trong bàn tay, dường như có chút suy nghĩ. Hắn không phải là không biết điểm mấu chốt trong đó, thế nhưng thời gian không đợi người, làm sao đợi được thời gian trên trăm năm đây. Từ từ tu luyện Tam Thanh Chân quyết đến Ngọc Thanh cảnh giới? Có thể là mười năm hoặc ngay ngày mai, Cố Thanh sẽ cùng Ngâm Phong dắt tay phi thăng, hoàn thành luân hồi tiền duyên bách thế nghìn năm mất rồi.
Làm sao mà đợi được?
Vừa nghĩ đến điểm này, nét mặt Kỷ Nhược Trần lộ sự kinh hoàng, hắn cười khổ, lắc đầu rồi chôn ý nghĩ này đè đến chỗ sâu nhất tận đáy lòng, không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
Hình ảnh Cơ Băng Tiên trong sương mù lại trở nên rõ ràng. Nàng đột nhiên bay nghiêng mấy trượng, sau đó mặc dù ổn định thân hình nhưng vẫn vừa sợ vừa giận, hiện tượng thất bại đã hiện rõ. Lúc đó nàng đang trúng phải một đầu gối sát người của Kỷ Nhược Trần, đạo pháp hộ thân cũng suýt nữa bị phá. Hắn hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, nơi đầu gối chạm phải là bên chân của nàng, xúc cảm mềm yếu như không có gì. Lại nghĩ đến vẻ giận dữ như lửa đốt cháy cả núi băng của Cơ Băng Tiên, cùng tiếng la hoảng hốt không tự chủ được phát ra, chợt làm đáy lòng Kỷ Nhược Trần dấy lên một luồng nhiệt lưu, có một chút ý cuồng loạn.
- Cái này xem là gì đây, phát tác thú tính sao?
Kỷ Nhược Trần tự giễu nghĩ vậy. Thế nhưng tâm tình của hắn vừa khẽ động thì nước trà trong ly lập tức xoay tròn cực nhanh, nhưng không hề có tiếng động, mặt nước bình tĩnh không một gợn nào, một giọt cũng chưa từng bị bắn ra ngoài. Tại chính giữa mặt nước nồi lên một luồng hơi nước li ti, ngang dọc qua lại, hình dạng tựa như con rồng đang bay lượn. Thì ra trong lòng vừa chập chờn như thế lại khiến Kỷ Nhược Trần chạm đến đạo cảnh huyền diệu đó. Kỷ Nhược Trần lắc đầu, động tâm niệm, thu lại ảnh tượng của Cơ Băng Tiên trong màn sương mù.
Đột nhiên một đoàn sương mù đặc ập vào quán trà, trong khoảnh khắc những người ngồi đối diện nhau trong quán trà cũng không thể nhìn thấy rõ mặt nhau. Đoàn sương mù này như có linh tính, dũng động không ngớt, mỗi một góc tối cũng không bỏ qua. Sương mù tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ vài hơi thở đã tản đi hết. Sau khi sương mù tan đi, quán trà được tẩy rửa đến không còn một hạt bụi, chỉ là trong quán trà, từ tân khách cho đến chưởng quỹ tiểu nhị, người nào cũng rơi vào cảnh ẩm ướt toàn thân. Việc này hiển nhiên là có người sử dụng đạo pháp để tẩy rửa quán trà, sự phô trương thực sự không nhỏ.
Cà quán trà chỉ có hai trung niên nhân ngồi bàn đối diện với cửa sổ quần áo không ẩm ướt, hiển nhiên là người thân có đạo hạnh. Mặt họ có vẻ giận dữ, nhìn sang chỗ cầu thang lên lầu.
Có tiếng bước chân vang lên, bốn thanh niên nam nữ vây quanh một lão nhân thanh sam tóc bạc mặt hồng hào chậm rãi lên lầu. Lão nhân này trường mi như tuyết, ánh mắt như đao, trên đầu có năm sợi chân khí dị sắc chầm chậm mọc lên, tại đỉnh tâm kết thành một luồng chân khí màu nâu tối, cao gần một trượng mới tiêu tan. Kỷ Nhược Trần trông thấy đạo chân khí này, tâm trạng thầm khen. Dị tượng này tên là Ngũ Khí Triều Nguyên, nếu lấy so sánh với Đạo Đức tông, đạo hạnh đã tới Thượng Thanh cảnh giới. Hơn nữa dị tượng của lão già rõ ràng như vậy, đạo chân khí màu nâu hầu như mắt thường có thể thấy được, nói rõ chân nguyên cực kỳ dồi dào, trong thời gian ngắn đạo hạnh sẽ có sự đột phá. Chẳng qua là màu sắc của năm sợi chân khí khác nhau, nói rõ chân nguyên thừa mạnh mẽ nhưng còn chưa đủ thuần khiết. Nếu là Tam Thanh Chân quyết, ngũ khí đều là màu xanh, cuối cùng kết thành một sợi thanh khí, lúc này mới được coi là tinh thuần, có thể còn tiếp tục tinh tiến. Mà thanh khí chỉ là nhập môn, nếu tiếp tục lên cao còn có hai bậc viêm hồng và minh kim, chí cao là màu tử kim. Các màu ngoài thanh khí hoàn toàn do thiên tư đạo tâm quyết định, không có quan hệ gì tới khổ tu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.