Chương 328: Túng tình 4
Yên Vũ Giang Nam
06/05/2018
Khô Trúc nhìn qua, thấy trong lòng bàn tay của lão
già có một miếng vỡ lóng lánh màu đen thui, nó chính là được gỡ xuống từ trên dấu ấn của Cô Tự Đạo để lại. Mảnh vỡ này chớp động ô quang yếu ớt, vô cùng cứng rắn, lão già vận chân nguyên lực toàn thân để niết lên,
mảnh vỡ này 'cạch' một tiếng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Khô Trúc đạo nhân hít một hơi, cả kinh thốt lên: - Đây là Ô Thiết chi tinh (thép đen tinh) thật ư!?
Lão già trịnh trọng đáp:
- Đúng vậy! Chân hỏa mà pháp bảo của tên Kỷ Nhược Trần dẫn phát ra không ngờ có thể luyện di hài của Cổ Tự Đạo thành Ô Thiết chi tinh, chắc là lấy cả miếng Địa Cực thần thiết luyện thành! Như vậy một khối thần thiết, sợ không phải... sợ không phải là nặng đến 100 cân sao?
Khô Trúc cũng là người có kiến thức rộng rãi, vừa nghe xong tức thì tái mặt, đột nhiên kéo lấy tay áo lão gia, đè thấp thanh âm dò hỏi:
- Trăm cân?! Có thật không?
Xương cánh tay của lão già bị bóp đến mơ hồ run lên, đau đến hít sâu một hơi, cắn răng nói:
- Chí ít là trăm cân!
Phàm là luyện chế pháp bảo phi kiếm thuộc tính kim thổ mộc, rất nhiều khi phải cần đến Ô Thiết chi tinh, bởi vậy nó là tài liệu có phần quý hiếm. Mà Địa Cực thần thiết có thể biến phàm vật hóa thành Ô Thiết chi tinh thì càng không cần phải nhắc đến, hiệu dụng chí ít là gấp trăm lần của Ô Thiết chi tinh rồi! Chỉ là Địa Cực thần thiết chỉ sinh ra ở chỗ sâu trong huyền hỏa dung nham tại tâm trái đất, đó đâu phải là nơi mà người tu đạo tầm thường có thể xuống được? Chỉ khi nào gặp sóng thần địa chấn mới thinh thoảng có một khối dung nham nhỏ phun theo trồi lên mặt đất thôi.
Trăm cân Địa Cực thần thiết đủ có thể luyện chế một bộ thần binh truyền thế, cũng đủ để mang đến tai ương ngập đầu cho một môn phái tu đạo bậc trung. Kỷ Nhược Trần với tu vi chỉ 5,6 năm đạo hạnh, mang theo trọng bảo như vậy quả thực không thua gì một đứa trẻ con mang kim tiền châu báu đi lại giữa phố xá.
Hai mắt Khô Trúc phun ra hai đạo hỏa diễm màu lam nhạt, đột nhiên quát to:
- Yêu nghiệt Đạo Đức tông dám càn rỡ như vậy, không coi tu sĩ thiên hạ ra gì, việc này làm sao có thể nhẫn nhịn được? Hôm nay Khô Trúc ta cho dù liều cái mạng trăm năm đạo hạnh này cũng thể phải bắt được Kỷ Nhược Trần, để an ủi thiên hạ chính đạo!
Lão già kia cũng nói ngay:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên xuất phát ngay đi, ngàn dặm truy sát yêu nghiệt này! Bằng không thì yêu nghiệt giảo hoạt, chậm trễ sẽ không biết nó chạy tới nơi đâu!?
Khô Trúc thì càng không nói nhiều, phất ống tay áo một cái liền phun ra sương mù xanh cuồn cuộn, nâng lão ta phóng lên cao, trong sát na đã biến mất trong cơn mưa bụi. Thân ảnh Khô Trúc mặc dù đã đi nhưng uy lực một cái phất tay đó vẫn còn tồn tại, vô số thanh mộc cương lối điện hỏa nổ vang lên trong lầu trà, thanh âm cao thấp nối tiếp nhau.
Hơn mười tu sĩ trong lầu trà đa số cũng đâu phải kẻ đầu đường xó chợ, lập tức có 3,4 người khống chế pháp bảo bay lên đuổi theo Khô Trúc. Những người còn lại thì chạy điên cuồng trên đường, cũng không chậm bao nhiêu so với mấy người bay trên trời.
Một trận gió mạnh thổi qua, chỉ phút chốc trong lầu trà chỉ còn lại một mình thiếu nữ. Nàng ta ngớ ra chốc lát, đột nhiên thét lên một tiếng sợ hãi, vừa vội vừa giận!
Chỉ thấy trên cột trụ ở giữa căn lều bất ngờ có thêm một cái hốc lớn, ấn ký mà di hài thi thể của Cổ Tự Đạo hóa thành từ lâu đã biến mất. Không biết thừ khi nào Ô Thiết chi tinh đã bị người ta đào móc sạch sẽ.
=o0o=
Ở giữa những quần sơn xanh thẳm, Kỷ Nhược Trần đang xuyên rừng vượt cốc, thản nhiên đi về hướng đông.
Đột nhiên, bên tai hắn đột nhiên loáng thoáng vang lên tiếng đinh, trong lòng tức thì rùng mình, vội ngừng lại cước bộ. Kỷ Nhược Trần nhìn lên con đường đang đi, hai hàng lông mày nhắn chặt lại, thầm nghĩ:
- Sát khí nặng như vậy, xem ra người tới không ít. Việc này cũng thật khó hiểu, bọn người kia tại sao lại trở nên can đảm không sợ chết như vậy nhỉ?
Hơn phân nửa mục đích của Kỷ Nhược Trần khi đánh chết Cổ Tu Đạo là để lập uy. Người tu đạo có thể kéo dài số tuổi thọ trăm năm, ai mà không yêu quý tính mệnh của mình? Dựa theo kinh nghiệm đã từng trải qua, những tu sĩ này hầu như không có người nào muốn chiến đấu sinh tử với hắn, ngay khi đuổi bắt cũng chú ý phải không có không sơ hở tý nào mới đồng ý hạ thủ. Lúc này linh giác của Kỷ Nhược Trần đã tiến thêm một tầng, cảm thấy được những kẻ đuổi theo cũng không phải quá nhiều, nhưng là khí thế tràn đầy, với thế không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Kỷ Nhược Trần nhíu mày suy tư, theo bản năng cảm giác được, tình thế thiên hạ hình như đã có sự khác biệt với lần trước hắn xuống núi. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đáy lòng đột nhiên dấy lên một trận sát khí băng lãnh, trong sát na áp đảo các loại ý nghĩ khác ở trong đầu. Sắc mặt hắn lạnh lẽo, sờ sờ cây Định Hải Thần Châm thiết phía sau, súc thế đầy đủ sức mạnh, thân hình hóa thành một làn khói nhẹ, tiến vào trong sơn lâm trùng trùng.
=o0o=
Trên Tây Huyền sơn, đỉnh Mục Kiền phong, Thái thượng Đạo Đức cung lúc này đang náo nhiệt phi thường sau khi hưởng thanh tĩnh ngàn năm.
Dưới ánh trăng sáng treo cao, vô số ánh sáng lấp lánh đủ màu xuyên phá bầu trời đêm chiếu xuống Thái thượng Đạo Đức cung. Trong vầng sáng không biết pha lẫn bao nhiêu là phi kiếm, chân hỏa, lôi quang cùng gió mạnh. Nhìn thanh thế ngập trời này, tuy là Vân Trung Thiên Hải, cửu mạch chân nhân của Đạo Đức tông cũng không dám chính diện ngăn cản khí thế tiến công đó.
Trong màn đêm, chi chít hàng trăm tu sĩ đang phù không phân biệt chiếm Ngũ Hành phương vị đang cầm lấy pháp bảo, đạo pháp lợi hại như nước chảy trút hết xuống Đạo Đức cung.
Dưới màn đêm, một vầng sáng phạm vi đạt mấy trăm dặm tản ra hào quang nhàn nhạt hoàn toàn bao phủ lấy Mạc Kiền phong và cả chín ngọn núi chung quanh ở bên trong. Trong vầng sáng khi thì ấn hiện sớm xuyên đại hà, khi thì hiện lên từng đàn mãnh thú dị cầm, có phần giống như thượng cổ Tán tiên đang xuyên không vượt qua.
Pháp bảo, phi kiếm, lôi hỏa trut xuống như mưa khi tiếp xúc đến vầng sáng này, hoặc bị mãnh thú thôn phệ, hoặc tản ra giữa núi sông uy lực thực sự quá lớn, giống như thế có Tán tiên hiện thân đánh cho từng cái trở lại bầu trời.
Thế tiến công ngập trời này cứ bị đại trận hộ cung của Thái thượng Đạo Đức cung hóa giải sạch sẽ như thế, giống như gió mát qua đồi, ngay cả một vết tích cũng không để lại.
Trận pháp hộ cung của Đạo Đức tông chính là Tiến trận của Quảng Thành Tử truyền lại từ thượng cổ, trước sau trải qua 800 năm mới kiến thành. Trận này thôi động hết toàn bộ linh khí của các động thiên phúc địa trên Tây Huyền sơn, thầm hợp lại thiên địa đại đạo, sinh sôi không ngừng, luận uy lực có thể nói thiên hạ đệ nhất. Đừng nói bên ngoài chỉ có mấy trăm tu đạo sĩ đang công kích, nếu như được cửu chân nhân toàn lực chủ trì, số lượng của những kẻ tới cho dù gia tăng thêm vài lần cũng đừng mơ tường phá được trận này. Khi Tây Huyền sơn dưới vòng vây của quần tu thiên hạ, tuy có mấy nghìn tu sĩ đồng thời xuất thủ công trận nhưng Đạo Đức tông cũng chỉ cho một chân nhân duy nhất chủ trì trận này thì vẫn dễ dàng đảm đương được.
Tuy là vào thời kì rối ren, Tàng Kinh điện của Thái thượng Đạo Đức cung vẫn thanh u tĩnh lặng, không hề thay đổi diện mạo của động thiên phúc địa.
Trong một góc Tàng Kinh Các, Cơ Băng Tiên đang cúi đầu khổ học. Trên Tiên án (bàn) to lớn làm bằng gỗ hương bày la liệt nào là cổ tịch, đạo điển, thậm chí còn có vài quyển bằng thẻ tre thượng cổ. Cơ Băng Tiên mặc bộ y phục thường ngày, mái tóc tùy ý vén lên sau đầu, nhìn qua cũng có một phen phong tình khác, khác hẳn với khí chất thường ngày vốn như phong như kiếm.
Trong lòng Thượng Thu Thủy thì ôm hai cuốn đạo điẻen, dưới chân không tiếng động bước đi tới, đột nhiên thấy Cơ Băng Tiên thì không khỏi giật mình.
Cơ Băng Tiên suốt ngày khổ tu Tam Thanh Chân quyết, hầu như không ra khỏi nhà, đây vẫn là lần đầu tiên Thượng Thu Thủy nhìn thấy nàng đến Tàng Kinh Các để xem đạo điển. Y hơi chần chờ, rốt cuộc bước tới trước mặt Cơ Băng Tiến thăm hỏi:
- Băng Tiên, sắc mặt của cô trông không tốt lắm!
Lúc này nét mặt Cơ Băng Tiên tái nhợt, trên môi chỉ có một đường huyết sắc nhàn nhạt. Trong hai tròng mắt oánh nhuận như ngọc của nàng đã ẩn hiện tơ máu, có vẻ hết sức uể oải. Việc này đúng là không bình thường, lấy đạo hạnh tu vi của nàng, cho dù liên tục một tháng không ngủ cũng không hiện ra dáng vẻ mệt mỏi này mới phải.
Thượng Thu Thủy nhìn kỹ vào khuôn mặt Cơ Bằng Tiến, lại hỏi: - Cô bị thương hả?
Cơ Băng Tiến hơi nhíu mày, vẫn không để ý đến y.
Thượng Thu Thủy sớm biết bản tình xưa nay của nàng là như vậy nên không để ý, cũng không hỏi căn nguyên nàng bị thương. Y nhìn lại quyển sách hơi mỏng mà Cơ Băng Tiên đang đọc, chợt cả kinh:
- Đây không phải là bản chép tay trước đây của Diệu Ẩn chân nhân ư, sao cô lại đi học cái này?
- Có gì không được?
Cơ Băng Tiên vừa lạnh lùng nói, vừa nghiên cứu bản chép tay của Diệu Ẩn chân nhân. Nàng đọc rất chăm chú, hầu như mỗi một chữ đều phải nhiều lần suy tư, qua rất nhiều thời gian cũng vẫn chưa xong được nửa trang.
Thượng Thu Thủy nở một nụ cười khổ rồi ngồi xuống một bên, khuyên nhủ:
- Băng Tiên, pháp môn tu hành của Diệu Ẩn chân nhân mặc dù thần diệu khó lường, nhưng dù sao không hợp với Tam Thanh Chân quyết. Một quyển Tam Thanh Chân quyết đã đủ khiến chúng ta suốt đời nghiên cứu học tập, hà tất phải nghiên cứu thêm các pháp môn khác? Ta nghe nói trên bản chép tay này không có bất cứ pháp môn tu đạo nào, chỉ là những điều suy nghĩ đăm chiêu thường ngày của Diệu Ẩn chân nhân ghi lại mà thôi. Nhưng cho dù như vậy cũng làm cho khí tức của cô bất ổn, thần thức ba động! Cô vốn đã tụ tập Tam Thanh Chân quyết chính là...
- Được rồi!
Cơ Băng Tiên cắt đứt lời nói của Thượng Thu Thủy, rồi tiếp tục nói:
- Trong bản chép tay này có thứ mà ta cần. Người đi đi, đừng quấy rối ta nữa.
Nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Cơ Băng Tiến, Thượng Thu Thủy chỉ có thầm than, biết chuyện một khi nàng đã quyết định thì dù thế nào cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Y vẫn muốn dùng tới một phân lực cuối cùng, nói:
- Băng Tiên, ít nhất thì cô cũng có thể nghỉ ngơi cho khỏe cái đã. Chẳng qua là bế quan thời gian bảy ngày mà thôi!
Ánh mắt Cơ Băng Tiên lại rơi vào trên bản chép tay, thản nhiên nói:
- Cho dù là bỏ lỡ một canh giờ ta cũng không đợi được.
Thượng Thu Thủy thở dài một tiếng, không khuyên bảo thêm nữa. Lúc đi ra ngoài được mấy bước, y chợt quay đầu lại hỏi:
- Băng Tiên, rốt cuộc là cô muốn học được điều gì từ trên bản chép tay đó?
Thấy Cơ Băng Tiên thật lâu không đáp, y chỉ đành lắc đầu rời đi. Ngay khi y sắp sửa đi ra trước Tàng Kinh Điện, phía sau Cơ Băng Tiên bỗng nhiên nói:
- Ta muốn biết... phương pháp đánh thắng Kỷ Nhược Trần.
Khô Trúc đạo nhân hít một hơi, cả kinh thốt lên: - Đây là Ô Thiết chi tinh (thép đen tinh) thật ư!?
Lão già trịnh trọng đáp:
- Đúng vậy! Chân hỏa mà pháp bảo của tên Kỷ Nhược Trần dẫn phát ra không ngờ có thể luyện di hài của Cổ Tự Đạo thành Ô Thiết chi tinh, chắc là lấy cả miếng Địa Cực thần thiết luyện thành! Như vậy một khối thần thiết, sợ không phải... sợ không phải là nặng đến 100 cân sao?
Khô Trúc cũng là người có kiến thức rộng rãi, vừa nghe xong tức thì tái mặt, đột nhiên kéo lấy tay áo lão gia, đè thấp thanh âm dò hỏi:
- Trăm cân?! Có thật không?
Xương cánh tay của lão già bị bóp đến mơ hồ run lên, đau đến hít sâu một hơi, cắn răng nói:
- Chí ít là trăm cân!
Phàm là luyện chế pháp bảo phi kiếm thuộc tính kim thổ mộc, rất nhiều khi phải cần đến Ô Thiết chi tinh, bởi vậy nó là tài liệu có phần quý hiếm. Mà Địa Cực thần thiết có thể biến phàm vật hóa thành Ô Thiết chi tinh thì càng không cần phải nhắc đến, hiệu dụng chí ít là gấp trăm lần của Ô Thiết chi tinh rồi! Chỉ là Địa Cực thần thiết chỉ sinh ra ở chỗ sâu trong huyền hỏa dung nham tại tâm trái đất, đó đâu phải là nơi mà người tu đạo tầm thường có thể xuống được? Chỉ khi nào gặp sóng thần địa chấn mới thinh thoảng có một khối dung nham nhỏ phun theo trồi lên mặt đất thôi.
Trăm cân Địa Cực thần thiết đủ có thể luyện chế một bộ thần binh truyền thế, cũng đủ để mang đến tai ương ngập đầu cho một môn phái tu đạo bậc trung. Kỷ Nhược Trần với tu vi chỉ 5,6 năm đạo hạnh, mang theo trọng bảo như vậy quả thực không thua gì một đứa trẻ con mang kim tiền châu báu đi lại giữa phố xá.
Hai mắt Khô Trúc phun ra hai đạo hỏa diễm màu lam nhạt, đột nhiên quát to:
- Yêu nghiệt Đạo Đức tông dám càn rỡ như vậy, không coi tu sĩ thiên hạ ra gì, việc này làm sao có thể nhẫn nhịn được? Hôm nay Khô Trúc ta cho dù liều cái mạng trăm năm đạo hạnh này cũng thể phải bắt được Kỷ Nhược Trần, để an ủi thiên hạ chính đạo!
Lão già kia cũng nói ngay:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên xuất phát ngay đi, ngàn dặm truy sát yêu nghiệt này! Bằng không thì yêu nghiệt giảo hoạt, chậm trễ sẽ không biết nó chạy tới nơi đâu!?
Khô Trúc thì càng không nói nhiều, phất ống tay áo một cái liền phun ra sương mù xanh cuồn cuộn, nâng lão ta phóng lên cao, trong sát na đã biến mất trong cơn mưa bụi. Thân ảnh Khô Trúc mặc dù đã đi nhưng uy lực một cái phất tay đó vẫn còn tồn tại, vô số thanh mộc cương lối điện hỏa nổ vang lên trong lầu trà, thanh âm cao thấp nối tiếp nhau.
Hơn mười tu sĩ trong lầu trà đa số cũng đâu phải kẻ đầu đường xó chợ, lập tức có 3,4 người khống chế pháp bảo bay lên đuổi theo Khô Trúc. Những người còn lại thì chạy điên cuồng trên đường, cũng không chậm bao nhiêu so với mấy người bay trên trời.
Một trận gió mạnh thổi qua, chỉ phút chốc trong lầu trà chỉ còn lại một mình thiếu nữ. Nàng ta ngớ ra chốc lát, đột nhiên thét lên một tiếng sợ hãi, vừa vội vừa giận!
Chỉ thấy trên cột trụ ở giữa căn lều bất ngờ có thêm một cái hốc lớn, ấn ký mà di hài thi thể của Cổ Tự Đạo hóa thành từ lâu đã biến mất. Không biết thừ khi nào Ô Thiết chi tinh đã bị người ta đào móc sạch sẽ.
=o0o=
Ở giữa những quần sơn xanh thẳm, Kỷ Nhược Trần đang xuyên rừng vượt cốc, thản nhiên đi về hướng đông.
Đột nhiên, bên tai hắn đột nhiên loáng thoáng vang lên tiếng đinh, trong lòng tức thì rùng mình, vội ngừng lại cước bộ. Kỷ Nhược Trần nhìn lên con đường đang đi, hai hàng lông mày nhắn chặt lại, thầm nghĩ:
- Sát khí nặng như vậy, xem ra người tới không ít. Việc này cũng thật khó hiểu, bọn người kia tại sao lại trở nên can đảm không sợ chết như vậy nhỉ?
Hơn phân nửa mục đích của Kỷ Nhược Trần khi đánh chết Cổ Tu Đạo là để lập uy. Người tu đạo có thể kéo dài số tuổi thọ trăm năm, ai mà không yêu quý tính mệnh của mình? Dựa theo kinh nghiệm đã từng trải qua, những tu sĩ này hầu như không có người nào muốn chiến đấu sinh tử với hắn, ngay khi đuổi bắt cũng chú ý phải không có không sơ hở tý nào mới đồng ý hạ thủ. Lúc này linh giác của Kỷ Nhược Trần đã tiến thêm một tầng, cảm thấy được những kẻ đuổi theo cũng không phải quá nhiều, nhưng là khí thế tràn đầy, với thế không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Kỷ Nhược Trần nhíu mày suy tư, theo bản năng cảm giác được, tình thế thiên hạ hình như đã có sự khác biệt với lần trước hắn xuống núi. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đáy lòng đột nhiên dấy lên một trận sát khí băng lãnh, trong sát na áp đảo các loại ý nghĩ khác ở trong đầu. Sắc mặt hắn lạnh lẽo, sờ sờ cây Định Hải Thần Châm thiết phía sau, súc thế đầy đủ sức mạnh, thân hình hóa thành một làn khói nhẹ, tiến vào trong sơn lâm trùng trùng.
=o0o=
Trên Tây Huyền sơn, đỉnh Mục Kiền phong, Thái thượng Đạo Đức cung lúc này đang náo nhiệt phi thường sau khi hưởng thanh tĩnh ngàn năm.
Dưới ánh trăng sáng treo cao, vô số ánh sáng lấp lánh đủ màu xuyên phá bầu trời đêm chiếu xuống Thái thượng Đạo Đức cung. Trong vầng sáng không biết pha lẫn bao nhiêu là phi kiếm, chân hỏa, lôi quang cùng gió mạnh. Nhìn thanh thế ngập trời này, tuy là Vân Trung Thiên Hải, cửu mạch chân nhân của Đạo Đức tông cũng không dám chính diện ngăn cản khí thế tiến công đó.
Trong màn đêm, chi chít hàng trăm tu sĩ đang phù không phân biệt chiếm Ngũ Hành phương vị đang cầm lấy pháp bảo, đạo pháp lợi hại như nước chảy trút hết xuống Đạo Đức cung.
Dưới màn đêm, một vầng sáng phạm vi đạt mấy trăm dặm tản ra hào quang nhàn nhạt hoàn toàn bao phủ lấy Mạc Kiền phong và cả chín ngọn núi chung quanh ở bên trong. Trong vầng sáng khi thì ấn hiện sớm xuyên đại hà, khi thì hiện lên từng đàn mãnh thú dị cầm, có phần giống như thượng cổ Tán tiên đang xuyên không vượt qua.
Pháp bảo, phi kiếm, lôi hỏa trut xuống như mưa khi tiếp xúc đến vầng sáng này, hoặc bị mãnh thú thôn phệ, hoặc tản ra giữa núi sông uy lực thực sự quá lớn, giống như thế có Tán tiên hiện thân đánh cho từng cái trở lại bầu trời.
Thế tiến công ngập trời này cứ bị đại trận hộ cung của Thái thượng Đạo Đức cung hóa giải sạch sẽ như thế, giống như gió mát qua đồi, ngay cả một vết tích cũng không để lại.
Trận pháp hộ cung của Đạo Đức tông chính là Tiến trận của Quảng Thành Tử truyền lại từ thượng cổ, trước sau trải qua 800 năm mới kiến thành. Trận này thôi động hết toàn bộ linh khí của các động thiên phúc địa trên Tây Huyền sơn, thầm hợp lại thiên địa đại đạo, sinh sôi không ngừng, luận uy lực có thể nói thiên hạ đệ nhất. Đừng nói bên ngoài chỉ có mấy trăm tu đạo sĩ đang công kích, nếu như được cửu chân nhân toàn lực chủ trì, số lượng của những kẻ tới cho dù gia tăng thêm vài lần cũng đừng mơ tường phá được trận này. Khi Tây Huyền sơn dưới vòng vây của quần tu thiên hạ, tuy có mấy nghìn tu sĩ đồng thời xuất thủ công trận nhưng Đạo Đức tông cũng chỉ cho một chân nhân duy nhất chủ trì trận này thì vẫn dễ dàng đảm đương được.
Tuy là vào thời kì rối ren, Tàng Kinh điện của Thái thượng Đạo Đức cung vẫn thanh u tĩnh lặng, không hề thay đổi diện mạo của động thiên phúc địa.
Trong một góc Tàng Kinh Các, Cơ Băng Tiên đang cúi đầu khổ học. Trên Tiên án (bàn) to lớn làm bằng gỗ hương bày la liệt nào là cổ tịch, đạo điển, thậm chí còn có vài quyển bằng thẻ tre thượng cổ. Cơ Băng Tiên mặc bộ y phục thường ngày, mái tóc tùy ý vén lên sau đầu, nhìn qua cũng có một phen phong tình khác, khác hẳn với khí chất thường ngày vốn như phong như kiếm.
Trong lòng Thượng Thu Thủy thì ôm hai cuốn đạo điẻen, dưới chân không tiếng động bước đi tới, đột nhiên thấy Cơ Băng Tiên thì không khỏi giật mình.
Cơ Băng Tiên suốt ngày khổ tu Tam Thanh Chân quyết, hầu như không ra khỏi nhà, đây vẫn là lần đầu tiên Thượng Thu Thủy nhìn thấy nàng đến Tàng Kinh Các để xem đạo điển. Y hơi chần chờ, rốt cuộc bước tới trước mặt Cơ Băng Tiến thăm hỏi:
- Băng Tiên, sắc mặt của cô trông không tốt lắm!
Lúc này nét mặt Cơ Băng Tiên tái nhợt, trên môi chỉ có một đường huyết sắc nhàn nhạt. Trong hai tròng mắt oánh nhuận như ngọc của nàng đã ẩn hiện tơ máu, có vẻ hết sức uể oải. Việc này đúng là không bình thường, lấy đạo hạnh tu vi của nàng, cho dù liên tục một tháng không ngủ cũng không hiện ra dáng vẻ mệt mỏi này mới phải.
Thượng Thu Thủy nhìn kỹ vào khuôn mặt Cơ Bằng Tiến, lại hỏi: - Cô bị thương hả?
Cơ Băng Tiến hơi nhíu mày, vẫn không để ý đến y.
Thượng Thu Thủy sớm biết bản tình xưa nay của nàng là như vậy nên không để ý, cũng không hỏi căn nguyên nàng bị thương. Y nhìn lại quyển sách hơi mỏng mà Cơ Băng Tiên đang đọc, chợt cả kinh:
- Đây không phải là bản chép tay trước đây của Diệu Ẩn chân nhân ư, sao cô lại đi học cái này?
- Có gì không được?
Cơ Băng Tiên vừa lạnh lùng nói, vừa nghiên cứu bản chép tay của Diệu Ẩn chân nhân. Nàng đọc rất chăm chú, hầu như mỗi một chữ đều phải nhiều lần suy tư, qua rất nhiều thời gian cũng vẫn chưa xong được nửa trang.
Thượng Thu Thủy nở một nụ cười khổ rồi ngồi xuống một bên, khuyên nhủ:
- Băng Tiên, pháp môn tu hành của Diệu Ẩn chân nhân mặc dù thần diệu khó lường, nhưng dù sao không hợp với Tam Thanh Chân quyết. Một quyển Tam Thanh Chân quyết đã đủ khiến chúng ta suốt đời nghiên cứu học tập, hà tất phải nghiên cứu thêm các pháp môn khác? Ta nghe nói trên bản chép tay này không có bất cứ pháp môn tu đạo nào, chỉ là những điều suy nghĩ đăm chiêu thường ngày của Diệu Ẩn chân nhân ghi lại mà thôi. Nhưng cho dù như vậy cũng làm cho khí tức của cô bất ổn, thần thức ba động! Cô vốn đã tụ tập Tam Thanh Chân quyết chính là...
- Được rồi!
Cơ Băng Tiên cắt đứt lời nói của Thượng Thu Thủy, rồi tiếp tục nói:
- Trong bản chép tay này có thứ mà ta cần. Người đi đi, đừng quấy rối ta nữa.
Nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Cơ Băng Tiến, Thượng Thu Thủy chỉ có thầm than, biết chuyện một khi nàng đã quyết định thì dù thế nào cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Y vẫn muốn dùng tới một phân lực cuối cùng, nói:
- Băng Tiên, ít nhất thì cô cũng có thể nghỉ ngơi cho khỏe cái đã. Chẳng qua là bế quan thời gian bảy ngày mà thôi!
Ánh mắt Cơ Băng Tiên lại rơi vào trên bản chép tay, thản nhiên nói:
- Cho dù là bỏ lỡ một canh giờ ta cũng không đợi được.
Thượng Thu Thủy thở dài một tiếng, không khuyên bảo thêm nữa. Lúc đi ra ngoài được mấy bước, y chợt quay đầu lại hỏi:
- Băng Tiên, rốt cuộc là cô muốn học được điều gì từ trên bản chép tay đó?
Thấy Cơ Băng Tiên thật lâu không đáp, y chỉ đành lắc đầu rời đi. Ngay khi y sắp sửa đi ra trước Tàng Kinh Điện, phía sau Cơ Băng Tiên bỗng nhiên nói:
- Ta muốn biết... phương pháp đánh thắng Kỷ Nhược Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.