Chương 137: Vạn Ty Thanh Can Kiếm 4
Yên Vũ Giang Nam
31/03/2017
Ánh mắt của Kỷ Nhược Trần vừa mới nhìn thẳng vào
một cặp mắt, trong đầu nhất thời oanh một tiếng, trong tai dường như có
tiếng kêu của hàng nghìn con muỗi vậy, từ trong mắt, mũi lập tức chảy ra bốn đạo máu tinh tế. Hắn cảm thấy một cổ khí tức âm hàn từ xà mục
truyền đến, từ hai mắt của hắn xâm nhập vào trong cơ thể, lan tràn khắp
mọi nơi, đang cướp đoạt quyền khống chế thân thể của hắn, huyết nhục
đang dần thối rửa.
Kỷ Nhược Trần thất kinh, trong lòng nhanh chóng ngâm tụng chân quyết, Tam thanh khí cuồn cuộn không dứt từ huyền khiếu truyền ra, ngăn trở cổ hàn khí kia. Tam thanh khí của hắn mặc dù yếu, nhưng dù sao cũng là đạo pháp chính tông, vẫn có thể chống đỡ được cổ hàn ý này mà không bị tiêu diệt. Bị Tam Thanh khí cản trở, xa khí tuy rằng có thể phá tan chướng ngại, nhưng Giải Ly Quyết dần dần làm cho nó tiêu tán. Trong cơ thể của Kỷ Nhược Trần lúc này, tuy có thể chống đỡ xà khí, nhưng cũng đã đến cực hạn, ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
Khi hắn khôi phục lại, hai bên bờ sông Lạc Hà vốn trống trãi, nay dần hiện ra vô số giáp binh. Những giáp binh này cao tới một trượng, mặc trọng giáp, cầm trường binh, khuôn mặt dữ tợn không giống nhau. Thân thể bọn họ có chút trong suốt, hình như không phải là thực chất.
Kỷ Nhược Trần nhận ra đây là quỷ binh, vô hình vô thể, đao kiếm bình thường không thể làm gì được chúng, chỉ có thể dùng đạo thuật tiên pháp luyện hóa mà thôi. Hắn nhìn lại Đào Mộc côn, thấy trên thân côn có hai lá bùa rách nát, tâm trạng cũng bình tỉnh lại một chút, hắn ra dấu, định mang Trương Ân Ân và Thanh Y rời khỏi.
Những ngay lúc này, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cảm giác được con mắt rắn kia nãy giờ vẫn quan sát hắn hình như có vẻ cười cợt. Không chờ hắn hồi phục tinh thần, hàng vạn hàng nghìn quỷ binh đồng thời quay người lại, vây Kỷ Nhược Trần ở giữa, tầng tầng lớp lớp lao tới, kỳ lạ là không một tên nào chú ý đến Trương Ân Ân và Thanh Y. Trương Ân Ân đang rất nóng lòng, nàng nhẹ nhàng bay lên, phóng người về phía hàng nghìn hàng vạn Quỷ binh. Thanh Y thất kinh, nhảy dựng lên, từ sau ôm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng xuống, kêu lên:
“Có liều mạng như thế cũng không ích gì, còn làm phiền công tử mà thôi!”
Trương Ân Ân liều mạng giãy dụa, thế nhưng nàng lúc này nàng đang cực kỳ suy yếu, căn bản không thể thoát khỏi tay Thanh Y, nàng vội la lên:
“Cô biết cái gì, hắn đang muốn liều mạng! Buông ta ra, ta muốn đi cứu hắn!”
Thanh Y càng ôm chặt hơn, hét lớn vào tai Trương Ân Ân:
“Quỷ binh vô hình vô thể, chỉ cần tâm trí công tử kiên định, chúng nó không thể nào làm hại công tử được! Nhưng mà ta và ngươi qua đó thì mọi chuyện sẽ khác!”
Trương Ân Ân rùng mình, ngừng giãy dụa.
Quỷ binh quả thật không thể giết người, những mỗi đao mỗi kiếm của bọn chúng đều làm cho người ta có cảm giác đau đớn vô cùng chân thật. Chỉ cần người có tâm trí kiên định, có thể chịu đựng cảm giác từ sống sang chết, chịu đựng được cái cảm giác thống khổ từ kiếp này sang kiếp khác, thì mới không hề bị tổn thương gì. Nếu như buông lỏng tâm thần, thì lập tức sẽ bị hồn phi phách tán.
Trương Ân Ân và Thanh y đều là thiên kim tiểu thư, thiên chi ngọc diệp thì làm sao có thể chịu đựng nổi thống khổ này?
Gió lạnh như nước thủy triều, cả một trời góc đêm đều là Thiên Hỏa đang cháy hừng hực. Dưới ánh lửa thấp thoáng, Hoàng Xà không biết dài bao nhiêu đang chậm rãi di chuyển.
Bên bờ Lạc Thủy, quỷ binh đã sớm vùi lấp Kỷ Nhược Trần, bên ngoài không cách nào tiến vào, những tên quỷ binh ở phía ngoài bò lên đầu đồng bạn, trong nháy mắt, hàng trăm hàng nghìn Quỷ binh xếp thành một tòa núi nhỏ. Mỗi thời mỗi khắc, không biết có bao nhiêu minh đao âm kiếm chém lên người Kỷ Nhược Trần!
Nhìn đám Quỷ binh tụ lại như một ngọn núi, mặt Trương Ân Ân trắng bệch, đột nhiên nàng rút chiếc trăm cài tóc trên đầu xuống làm cho tóc của nàng rối tung lên. Hai tay nàng cầm hai thanh băng trùy, cắn răng nói:
“Ta muốn đi! Cô mà ngăn cản ta, ta sẽ giết cô!”
Thanh Y buồn bã thở dài, không ngăn lại nữa, chỉ hỏi:
“Cô biết công tử liều mạng vì cái gì không?”
Trong giọng nói của Trương Ân Ân có chút nghẹn ngào:
“Chân nhân đều cho răng Kỷ Nhược Trần là Trích tiên, kỳ thực hắn không phải! Hắn… hắn nói cho ta biết, hắn không muốn trở về núi. Thế nhưng ta… ta đâu có biết các vị chân nhân nói gì đâu?”
Thanh Y ngạc nhiên nói:
“Công tử vốn không phải Trích tiên là đúng rồi, người nãy khi tranh đấu cùng công tử mới là Trích Tiên.”
Trương Ân Ân thất kinh, xoay người lại hỏi:
“Cái gì? Cô làm sao biết?”
Thanh Y nói:
“Vì yêu thích nên mới đọc sử sách, lấy sử sách làm tấm gương soi, lúc đó sẽ biết hưng suy. Thanh Y đã đọc qua không ít sách sử, từ cổ chí kim, trong tiên sách huyền điển đều có nói, trích tiên là những người bỏ mặc thiên địa, chẳng có tình cảm yêu ghét gì với chúng sinh cả!”
Trương Ân Ân nhìn thần sắc chăm chú của Thanh Y, nhất thời dở khóc dở cười, xoay người lao vào bọn Quỷ Binh. Thế nhưng nàng vừa mới bay lên, lại bị Thanh Y kéo xuống.
Thanh Y nhìn Trương Ân ÂN khẽ thở dài:
“Công tử nhất định có thể thoát ra được, thế nhưng nếu cô đi, thì nhất định sẽ chết. Khi công tử chiến thắng trở về, lại không thấy cô đâu, sẽ như thế nào đây?”
Trương Ân Ân kinh hoàng hỏi:
“Cô nói… cô nói hắn…”
“Đúng.”
Thanh Y nghiêm túc nói.
Nhìn núi Quỷ binh, Trương Ân Ân lòng như bị đao cắt, nước mắt chảy ra như mưa, hai mắt dần mơ hồ không nhìn rõ nữa.
Phía Tây Lạc Hà, hai vị Thiên Quân Long Tượng Bạch Hổ từ trong đám gạch ngói bò ra. Long Tượng Thiên Quân phun ra một đám bụi bặm, nói:
“Huynh đệ chúng ta vất vả mới tìm được một chỗ ẩn thân, vẫn chưa ngồi nóng đít thì đã sập mất! Lão tặc thiên này, không có chuyện gì lại đánh ra thiên lôi, một căn nhà tốt như vậy lại sụp đổ! Chẳng lẽ muốn đối nghịch với ta ư?”
Bạch Hổ Thiên Quân không lên tiếng.
Long Tượng nhìn mọi thứ xung quanh, thấy xung quanh là một mảng đông nghịt mấy nghìn mấy vạn Quỷ binh hai mắt đều đỏ sẫm đang nhìn chằm chằm vào hai người. Long Tượng Thiên Quân không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lẩm bẩm: “Trời ạ…”
Bên bờ Lạc Hà lại phát ra tiếng sấm, hàng nghìn hàng vạn Quỷ binh như ong như kiến, cùng nhau xông lên, nhanh chóng đem Bạch Hổ, Long Tượng nhị vị Thiên Quân vùi lấp.
Kỷ Nhược Trần thất kinh, trong lòng nhanh chóng ngâm tụng chân quyết, Tam thanh khí cuồn cuộn không dứt từ huyền khiếu truyền ra, ngăn trở cổ hàn khí kia. Tam thanh khí của hắn mặc dù yếu, nhưng dù sao cũng là đạo pháp chính tông, vẫn có thể chống đỡ được cổ hàn ý này mà không bị tiêu diệt. Bị Tam Thanh khí cản trở, xa khí tuy rằng có thể phá tan chướng ngại, nhưng Giải Ly Quyết dần dần làm cho nó tiêu tán. Trong cơ thể của Kỷ Nhược Trần lúc này, tuy có thể chống đỡ xà khí, nhưng cũng đã đến cực hạn, ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
Khi hắn khôi phục lại, hai bên bờ sông Lạc Hà vốn trống trãi, nay dần hiện ra vô số giáp binh. Những giáp binh này cao tới một trượng, mặc trọng giáp, cầm trường binh, khuôn mặt dữ tợn không giống nhau. Thân thể bọn họ có chút trong suốt, hình như không phải là thực chất.
Kỷ Nhược Trần nhận ra đây là quỷ binh, vô hình vô thể, đao kiếm bình thường không thể làm gì được chúng, chỉ có thể dùng đạo thuật tiên pháp luyện hóa mà thôi. Hắn nhìn lại Đào Mộc côn, thấy trên thân côn có hai lá bùa rách nát, tâm trạng cũng bình tỉnh lại một chút, hắn ra dấu, định mang Trương Ân Ân và Thanh Y rời khỏi.
Những ngay lúc này, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cảm giác được con mắt rắn kia nãy giờ vẫn quan sát hắn hình như có vẻ cười cợt. Không chờ hắn hồi phục tinh thần, hàng vạn hàng nghìn quỷ binh đồng thời quay người lại, vây Kỷ Nhược Trần ở giữa, tầng tầng lớp lớp lao tới, kỳ lạ là không một tên nào chú ý đến Trương Ân Ân và Thanh Y. Trương Ân Ân đang rất nóng lòng, nàng nhẹ nhàng bay lên, phóng người về phía hàng nghìn hàng vạn Quỷ binh. Thanh Y thất kinh, nhảy dựng lên, từ sau ôm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng xuống, kêu lên:
“Có liều mạng như thế cũng không ích gì, còn làm phiền công tử mà thôi!”
Trương Ân Ân liều mạng giãy dụa, thế nhưng nàng lúc này nàng đang cực kỳ suy yếu, căn bản không thể thoát khỏi tay Thanh Y, nàng vội la lên:
“Cô biết cái gì, hắn đang muốn liều mạng! Buông ta ra, ta muốn đi cứu hắn!”
Thanh Y càng ôm chặt hơn, hét lớn vào tai Trương Ân Ân:
“Quỷ binh vô hình vô thể, chỉ cần tâm trí công tử kiên định, chúng nó không thể nào làm hại công tử được! Nhưng mà ta và ngươi qua đó thì mọi chuyện sẽ khác!”
Trương Ân Ân rùng mình, ngừng giãy dụa.
Quỷ binh quả thật không thể giết người, những mỗi đao mỗi kiếm của bọn chúng đều làm cho người ta có cảm giác đau đớn vô cùng chân thật. Chỉ cần người có tâm trí kiên định, có thể chịu đựng cảm giác từ sống sang chết, chịu đựng được cái cảm giác thống khổ từ kiếp này sang kiếp khác, thì mới không hề bị tổn thương gì. Nếu như buông lỏng tâm thần, thì lập tức sẽ bị hồn phi phách tán.
Trương Ân Ân và Thanh y đều là thiên kim tiểu thư, thiên chi ngọc diệp thì làm sao có thể chịu đựng nổi thống khổ này?
Gió lạnh như nước thủy triều, cả một trời góc đêm đều là Thiên Hỏa đang cháy hừng hực. Dưới ánh lửa thấp thoáng, Hoàng Xà không biết dài bao nhiêu đang chậm rãi di chuyển.
Bên bờ Lạc Thủy, quỷ binh đã sớm vùi lấp Kỷ Nhược Trần, bên ngoài không cách nào tiến vào, những tên quỷ binh ở phía ngoài bò lên đầu đồng bạn, trong nháy mắt, hàng trăm hàng nghìn Quỷ binh xếp thành một tòa núi nhỏ. Mỗi thời mỗi khắc, không biết có bao nhiêu minh đao âm kiếm chém lên người Kỷ Nhược Trần!
Nhìn đám Quỷ binh tụ lại như một ngọn núi, mặt Trương Ân Ân trắng bệch, đột nhiên nàng rút chiếc trăm cài tóc trên đầu xuống làm cho tóc của nàng rối tung lên. Hai tay nàng cầm hai thanh băng trùy, cắn răng nói:
“Ta muốn đi! Cô mà ngăn cản ta, ta sẽ giết cô!”
Thanh Y buồn bã thở dài, không ngăn lại nữa, chỉ hỏi:
“Cô biết công tử liều mạng vì cái gì không?”
Trong giọng nói của Trương Ân Ân có chút nghẹn ngào:
“Chân nhân đều cho răng Kỷ Nhược Trần là Trích tiên, kỳ thực hắn không phải! Hắn… hắn nói cho ta biết, hắn không muốn trở về núi. Thế nhưng ta… ta đâu có biết các vị chân nhân nói gì đâu?”
Thanh Y ngạc nhiên nói:
“Công tử vốn không phải Trích tiên là đúng rồi, người nãy khi tranh đấu cùng công tử mới là Trích Tiên.”
Trương Ân Ân thất kinh, xoay người lại hỏi:
“Cái gì? Cô làm sao biết?”
Thanh Y nói:
“Vì yêu thích nên mới đọc sử sách, lấy sử sách làm tấm gương soi, lúc đó sẽ biết hưng suy. Thanh Y đã đọc qua không ít sách sử, từ cổ chí kim, trong tiên sách huyền điển đều có nói, trích tiên là những người bỏ mặc thiên địa, chẳng có tình cảm yêu ghét gì với chúng sinh cả!”
Trương Ân Ân nhìn thần sắc chăm chú của Thanh Y, nhất thời dở khóc dở cười, xoay người lao vào bọn Quỷ Binh. Thế nhưng nàng vừa mới bay lên, lại bị Thanh Y kéo xuống.
Thanh Y nhìn Trương Ân ÂN khẽ thở dài:
“Công tử nhất định có thể thoát ra được, thế nhưng nếu cô đi, thì nhất định sẽ chết. Khi công tử chiến thắng trở về, lại không thấy cô đâu, sẽ như thế nào đây?”
Trương Ân Ân kinh hoàng hỏi:
“Cô nói… cô nói hắn…”
“Đúng.”
Thanh Y nghiêm túc nói.
Nhìn núi Quỷ binh, Trương Ân Ân lòng như bị đao cắt, nước mắt chảy ra như mưa, hai mắt dần mơ hồ không nhìn rõ nữa.
Phía Tây Lạc Hà, hai vị Thiên Quân Long Tượng Bạch Hổ từ trong đám gạch ngói bò ra. Long Tượng Thiên Quân phun ra một đám bụi bặm, nói:
“Huynh đệ chúng ta vất vả mới tìm được một chỗ ẩn thân, vẫn chưa ngồi nóng đít thì đã sập mất! Lão tặc thiên này, không có chuyện gì lại đánh ra thiên lôi, một căn nhà tốt như vậy lại sụp đổ! Chẳng lẽ muốn đối nghịch với ta ư?”
Bạch Hổ Thiên Quân không lên tiếng.
Long Tượng nhìn mọi thứ xung quanh, thấy xung quanh là một mảng đông nghịt mấy nghìn mấy vạn Quỷ binh hai mắt đều đỏ sẫm đang nhìn chằm chằm vào hai người. Long Tượng Thiên Quân không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lẩm bẩm: “Trời ạ…”
Bên bờ Lạc Hà lại phát ra tiếng sấm, hàng nghìn hàng vạn Quỷ binh như ong như kiến, cùng nhau xông lên, nhanh chóng đem Bạch Hổ, Long Tượng nhị vị Thiên Quân vùi lấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.