Chương 293: Về lại nơi xưa 2
Yên Vũ Giang Nam
22/09/2017
Tay áo hơi rung lên, Hà Thế Phương nhìn thi thể
trên mặt đất, lại nhìn chằm chằm vào thanh thiết côn trên tay Kỷ Nhược
Trần một lúc, sau đó than thở:
- Tiểu hữu có thể khống chế thần binh như vậy, thực quả thật là khó thấy. Tư chất như vậy, cần gì mà phải vì lần tai nạn này mà biển thành mây khói? Tiểu hữu hãy theo bần đạo đến Chân Võ Quan thanh tu, ba ngày sau tiểu hữu có thể rời đi. Việc này bần đạo có thể dùng đạo quả của mình bảo đảm...
Lời Hà Thế Phương vừa nói ra làm cho những tu sĩ xung quanh lập tức biến sắc, nhưng do khiếp sợ oai nghiêm của lão nên không ai dám nói một câu nào.
- Đa tạ ý tốt của tiên trưởng!
Lời của hắn vừa dứt, thanh thiết côn liên vung lên, đánh về phía lão đạo sĩ.
Thế tới của thanh thiết côn này nhìn như rất là thong thả, không khác gì với những thế côn bình thường; hơn nữa trên thanh thiết côn không có nổi lên ánh sáng, cho thấy thanh thiết côn này không hề được thêm vào một chút chân nguyên nào.
Thế côn này vừa đánh ra, những tu sĩ xung quanh đều nghi hoặc, có người còn khinh thường, chỉ có vẻ mặt của Hà Thế Phương là bắt đầu ngưng trọng lại. Từ trong tay áo lão lấy ra một chiếc túi gấm, một cơn gió thổi qua, chiếc túi gấm nhỏ liền biến thành chiếc túi lớn tới ba thước, sau đó nó liền bay tới định bọc thanh thiết côn lại.
Kỷ Nhược Trần đánh ra một côn chậm như là lão già đẩy xe, còn chiếc túi của Hà Thế Phương cũng chậm như ốc sên bò. Tùy tiện tìm bất cứ người nào xung quanh thủ pháp cũng nhanh hơn hai người gấp mấy lần, nhìn hai người bọn họ có chút nào giống với hai tu sĩ đang đấu pháp chứ?
Những đạo sĩ bên cạnh thấy có cơ hội liền liên tục la hét, có người giơ binh khí định xông lên, có người thì lui ra sau đọc Ngự Chú Quyết. Xung quanh lúc này là một mảnh vui vẻ, ánh sáng đủ màu bay lượng khắp nơi, so với hai người Kỷ Nhược Trần thì đúng là đang làm trò hề.
Kỷ Nhược Trần vốn đang cúi đầu nhắm mắt nhìn, giống như là mọi việc không có liên quan gì tới mình. Ngay lúc này bỗng nhiên hai mắt của hắn mở ra, khẽ quát một tiếng, tay phải nắm thanh thiết côn chợt vung lên, thiết côn như Hắc Long rời bến, phát ra một tiếng “Ong”, thế tới từ chậm biến thành nhanh, tăng tốc đánh về phía Hà Thế Phương.
Thiết côn khẽ động, xung quanh thân côn đột nhiên xuất hiện một tầng gợn sóng màu đen vô cùng mờ nhạt, rất khó có thể nhìn thấy. Những gợn sóng màu đen này lấy thân côn làm trung tâm lan ra bốn phía.
Hà Thế Phương vừa thấy những gợn sóng này, lập tức kinh hãi, kêu lên:
- Tiểu hữu chớ đại khai sát giới!
Nhưng mà tóc của Kỷ Nhược Trần đã tung bay, hai mắt dường như đã biến thành trong suốt, mơ hồ có thể thấy thật sâu ở bên trong có ngọn lửa màu xanh thẳm đang rực cháy. Tay phải của hắn như là một tảng đá, kiên định cầm thanh thiết côn đánh về phía trước!
Sóng gợn vô hình trong không trung lan ra vô cùng chậm chạp, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã lan tới những tu sĩ đang đứng xung quanh. Những tu sĩ này vốn đang đứng trên mặt đất bỗng nhiên bắt đầu trôi nồi, hơn nữa bọn họ còn phát hiện thân thể của mình không thể khống chế, những kẻ này đang không ngừng trôi nổi xung quanh.
Thấy thanh thiết côn lần thứ hai đánh vào đầu mình, Hà Thế Phương liền vung tay áo lên, lấy ra thêm một chiếc túi gấm nữa. Một tiếng sấm vang lên, lão nghiền nát chiếc túi, máu trong miệng tràn ra, làm cho chòm râu trắng bị nhuộm thành màu đỏ hồng,
Kỷ Nhược Trần đứng lại.
Hà Thế Phương thở dốc một hồi thì thấy hắn lại cầm côn tiến lên, lão lập tức phất tay áo, lại lấy ra thêm một chiệc túi nữa. Trong tay áo của lão dường như có một không gian khác, không biết bên trong cất giấu bao nhiêu chiếc túi nữa.
Kỷ Nhược Trần cảm thấy thiết côn trong tay càng lúc càng nặng, hắn phải dùng hai tay để nắm mới không làm nó rơi xuống. Hai lần vung côn vừa rồi kỳ thực đã làm hao gần hết chân nguyên, lúc này hắn rất muốn nằm xuống nghỉ ngơi, ngay cả bước một bước cũng không muốn.
Khi thấy chiếc túi của Hà Thế Phương càng lúc càng lớn đang định chụp vào đầu, hắn muốn đánh trả nhưng Định Hải Thần châm trong tay lúc này nặng như Thái Sơn, làm cho hắn không thể nào giơ lên nổi.
Về phần những tu sĩ xung quanh lúc này, thân thể của bọn họ một phần nghiêng về phía trước, một phần ngã về phía sau, đầu nghiêng sang bên trái vai thì nghiêng bên phải, tư thế nhìn vô cùng quái dị, giống như là cơ thể không hề có một khớp xương nào vậy. Sự quỷ dị này thật là không thể nói bằng lời được.
Những tu sĩ xung quanh nhìn thấy đồng bạn của mình như vậy đều hết sức khó tin. Nhưng ngay lập tức, bọn họ liên phát hiện mình cũng không khác gì với những người xung quanh, vì vậy bọn họ đều kinh hãi hét lên!
Chiếc túi gẩm của Hà Thế Phương rung lên, nó đã nuốt hơn phần nữa thanh thiết côn vào bên trong!
Chiếc túi gấm trong nháy mắt phồng lên, giống như là bị thổi đầy chân khí vào. Ngay sau đó là “Ầm” một tiếng nổ vang, chiếc túi đã bị xé thành từng mảnh vải vụn văng khắp nơi!
Ngay lúc đó Hà Thế Phương liền phun ra một ngụm máu tươi, lão đau dớn kêu lên rồi văng ra phía sau mười trượng, thiếu chút nữa là không thể đứng dậy nổi. Kỷ Nhược Trần cũng lui lại một bước, khuôn mặt hắn lúc này đã trắng như tuyết.
Những tu sĩ đang trôi nổi trên không trung cũng đã rơi xuống đất, khi bọn họ vừa chạm đất liền biến thành một vũng máu thịt bây nhầy, ngay cả diện mạo cũng không thê nhìn rõ. Xem ra tất cả khớp xương trên người đều đã bị vỡ nát!
Hà Thế Phương thở dài một tiếng, không đành lòng nhìn về phía những tu sĩ đang nằm trên mặt đất, nói:
- Làm bậy, làm thật bậy! Đại khai sát giới như vậy, ngươi không sợ là không tìm được đại đạo hay sao?
Kỷ Nhược Trần cười nhạt một tiếng, nói:
- Người chết trên tay ta cũng không ít, thêm vào một ít thì cũng vậy mà thôi!
- Thế nhưng đây là hơn mười tính mạng đó, ngươi thật là tàn nhẫn?!
Lão đạo sĩ quát lên.
KỷNhược Trần chỉ một ngón tay về phía thì thế đang bị treo trên cây, nói:
- Những tên này dùng để đền mạng cho đệ tử của Đạo Đức tông bị các ngươi giết, chỉ sợ còn chưa đủ.
Hà Thế Phương hừ một tiếng nói:
- Đừng vội cho rằng trên tay ngươi có thần binh, là có thể tung hoành thiên hạ! Hôm nay cho dù bần đạo phải liều mạng, thì cũng phải bắt ngươi về Chân Võ Quan, tránh cho ngươi lại tạo thêm sát nghiệp.
KỷNhược Trần mỉm cười, nói:
- Ta cũng như ngươi mà thôi, cho dù phải bỏ mạng này, ta cũng không đi theo ngươi đâu.
Mắt thấy thiết côn sắp hạ xuống, tay áo của Hà Thế Phương vung lên, một cái túi gấm lại được tung ra.
Một tiếng sấm rền vang lên, cái túi gấm của lão đã bị nghiền nát, trong miệng tràn máu, chòm râu trắng đã lấm tấm điểm hồng.
KỷNhược Trần đứng im tại chỗ.
Hà thế phương thở dốc một hồi thấy hắn lại tiếp tục cầm côn lên, thì tay áo lập tức run lên, tiếp tục xuất ra một cái túi nữa. Tay áo của lão dường như có liên hệ với trời đất, không biết là có chứa bao nhiều cái túi cẩm.
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy thiết côn trong tay càng ngày càng nặng, hắn phải dùng hai tay cầm thì mới khỏi rơi xuống đất. Mới vung nó lên được hai lần, hắn đã cảm thấy chân nguyên bị tiêu hao hết sạch; lúc này hắn chỉ muốn ngủ, ngay cả bước đi cũng không muốn.
Mắt thấy cái túi cẩm của Hà Thế Phương càng lúc càng lớn, đang sắp chụp xuống đầu hắn, Định Hải Thân Châm lại nặng như thái sơn, không cách nào nâng lên được nữa.
- Tiểu hữu có thể khống chế thần binh như vậy, thực quả thật là khó thấy. Tư chất như vậy, cần gì mà phải vì lần tai nạn này mà biển thành mây khói? Tiểu hữu hãy theo bần đạo đến Chân Võ Quan thanh tu, ba ngày sau tiểu hữu có thể rời đi. Việc này bần đạo có thể dùng đạo quả của mình bảo đảm...
Lời Hà Thế Phương vừa nói ra làm cho những tu sĩ xung quanh lập tức biến sắc, nhưng do khiếp sợ oai nghiêm của lão nên không ai dám nói một câu nào.
- Đa tạ ý tốt của tiên trưởng!
Lời của hắn vừa dứt, thanh thiết côn liên vung lên, đánh về phía lão đạo sĩ.
Thế tới của thanh thiết côn này nhìn như rất là thong thả, không khác gì với những thế côn bình thường; hơn nữa trên thanh thiết côn không có nổi lên ánh sáng, cho thấy thanh thiết côn này không hề được thêm vào một chút chân nguyên nào.
Thế côn này vừa đánh ra, những tu sĩ xung quanh đều nghi hoặc, có người còn khinh thường, chỉ có vẻ mặt của Hà Thế Phương là bắt đầu ngưng trọng lại. Từ trong tay áo lão lấy ra một chiếc túi gấm, một cơn gió thổi qua, chiếc túi gấm nhỏ liền biến thành chiếc túi lớn tới ba thước, sau đó nó liền bay tới định bọc thanh thiết côn lại.
Kỷ Nhược Trần đánh ra một côn chậm như là lão già đẩy xe, còn chiếc túi của Hà Thế Phương cũng chậm như ốc sên bò. Tùy tiện tìm bất cứ người nào xung quanh thủ pháp cũng nhanh hơn hai người gấp mấy lần, nhìn hai người bọn họ có chút nào giống với hai tu sĩ đang đấu pháp chứ?
Những đạo sĩ bên cạnh thấy có cơ hội liền liên tục la hét, có người giơ binh khí định xông lên, có người thì lui ra sau đọc Ngự Chú Quyết. Xung quanh lúc này là một mảnh vui vẻ, ánh sáng đủ màu bay lượng khắp nơi, so với hai người Kỷ Nhược Trần thì đúng là đang làm trò hề.
Kỷ Nhược Trần vốn đang cúi đầu nhắm mắt nhìn, giống như là mọi việc không có liên quan gì tới mình. Ngay lúc này bỗng nhiên hai mắt của hắn mở ra, khẽ quát một tiếng, tay phải nắm thanh thiết côn chợt vung lên, thiết côn như Hắc Long rời bến, phát ra một tiếng “Ong”, thế tới từ chậm biến thành nhanh, tăng tốc đánh về phía Hà Thế Phương.
Thiết côn khẽ động, xung quanh thân côn đột nhiên xuất hiện một tầng gợn sóng màu đen vô cùng mờ nhạt, rất khó có thể nhìn thấy. Những gợn sóng màu đen này lấy thân côn làm trung tâm lan ra bốn phía.
Hà Thế Phương vừa thấy những gợn sóng này, lập tức kinh hãi, kêu lên:
- Tiểu hữu chớ đại khai sát giới!
Nhưng mà tóc của Kỷ Nhược Trần đã tung bay, hai mắt dường như đã biến thành trong suốt, mơ hồ có thể thấy thật sâu ở bên trong có ngọn lửa màu xanh thẳm đang rực cháy. Tay phải của hắn như là một tảng đá, kiên định cầm thanh thiết côn đánh về phía trước!
Sóng gợn vô hình trong không trung lan ra vô cùng chậm chạp, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã lan tới những tu sĩ đang đứng xung quanh. Những tu sĩ này vốn đang đứng trên mặt đất bỗng nhiên bắt đầu trôi nồi, hơn nữa bọn họ còn phát hiện thân thể của mình không thể khống chế, những kẻ này đang không ngừng trôi nổi xung quanh.
Thấy thanh thiết côn lần thứ hai đánh vào đầu mình, Hà Thế Phương liền vung tay áo lên, lấy ra thêm một chiếc túi gấm nữa. Một tiếng sấm vang lên, lão nghiền nát chiếc túi, máu trong miệng tràn ra, làm cho chòm râu trắng bị nhuộm thành màu đỏ hồng,
Kỷ Nhược Trần đứng lại.
Hà Thế Phương thở dốc một hồi thì thấy hắn lại cầm côn tiến lên, lão lập tức phất tay áo, lại lấy ra thêm một chiệc túi nữa. Trong tay áo của lão dường như có một không gian khác, không biết bên trong cất giấu bao nhiêu chiếc túi nữa.
Kỷ Nhược Trần cảm thấy thiết côn trong tay càng lúc càng nặng, hắn phải dùng hai tay để nắm mới không làm nó rơi xuống. Hai lần vung côn vừa rồi kỳ thực đã làm hao gần hết chân nguyên, lúc này hắn rất muốn nằm xuống nghỉ ngơi, ngay cả bước một bước cũng không muốn.
Khi thấy chiếc túi của Hà Thế Phương càng lúc càng lớn đang định chụp vào đầu, hắn muốn đánh trả nhưng Định Hải Thần châm trong tay lúc này nặng như Thái Sơn, làm cho hắn không thể nào giơ lên nổi.
Về phần những tu sĩ xung quanh lúc này, thân thể của bọn họ một phần nghiêng về phía trước, một phần ngã về phía sau, đầu nghiêng sang bên trái vai thì nghiêng bên phải, tư thế nhìn vô cùng quái dị, giống như là cơ thể không hề có một khớp xương nào vậy. Sự quỷ dị này thật là không thể nói bằng lời được.
Những tu sĩ xung quanh nhìn thấy đồng bạn của mình như vậy đều hết sức khó tin. Nhưng ngay lập tức, bọn họ liên phát hiện mình cũng không khác gì với những người xung quanh, vì vậy bọn họ đều kinh hãi hét lên!
Chiếc túi gẩm của Hà Thế Phương rung lên, nó đã nuốt hơn phần nữa thanh thiết côn vào bên trong!
Chiếc túi gấm trong nháy mắt phồng lên, giống như là bị thổi đầy chân khí vào. Ngay sau đó là “Ầm” một tiếng nổ vang, chiếc túi đã bị xé thành từng mảnh vải vụn văng khắp nơi!
Ngay lúc đó Hà Thế Phương liền phun ra một ngụm máu tươi, lão đau dớn kêu lên rồi văng ra phía sau mười trượng, thiếu chút nữa là không thể đứng dậy nổi. Kỷ Nhược Trần cũng lui lại một bước, khuôn mặt hắn lúc này đã trắng như tuyết.
Những tu sĩ đang trôi nổi trên không trung cũng đã rơi xuống đất, khi bọn họ vừa chạm đất liền biến thành một vũng máu thịt bây nhầy, ngay cả diện mạo cũng không thê nhìn rõ. Xem ra tất cả khớp xương trên người đều đã bị vỡ nát!
Hà Thế Phương thở dài một tiếng, không đành lòng nhìn về phía những tu sĩ đang nằm trên mặt đất, nói:
- Làm bậy, làm thật bậy! Đại khai sát giới như vậy, ngươi không sợ là không tìm được đại đạo hay sao?
Kỷ Nhược Trần cười nhạt một tiếng, nói:
- Người chết trên tay ta cũng không ít, thêm vào một ít thì cũng vậy mà thôi!
- Thế nhưng đây là hơn mười tính mạng đó, ngươi thật là tàn nhẫn?!
Lão đạo sĩ quát lên.
KỷNhược Trần chỉ một ngón tay về phía thì thế đang bị treo trên cây, nói:
- Những tên này dùng để đền mạng cho đệ tử của Đạo Đức tông bị các ngươi giết, chỉ sợ còn chưa đủ.
Hà Thế Phương hừ một tiếng nói:
- Đừng vội cho rằng trên tay ngươi có thần binh, là có thể tung hoành thiên hạ! Hôm nay cho dù bần đạo phải liều mạng, thì cũng phải bắt ngươi về Chân Võ Quan, tránh cho ngươi lại tạo thêm sát nghiệp.
KỷNhược Trần mỉm cười, nói:
- Ta cũng như ngươi mà thôi, cho dù phải bỏ mạng này, ta cũng không đi theo ngươi đâu.
Mắt thấy thiết côn sắp hạ xuống, tay áo của Hà Thế Phương vung lên, một cái túi gấm lại được tung ra.
Một tiếng sấm rền vang lên, cái túi gấm của lão đã bị nghiền nát, trong miệng tràn máu, chòm râu trắng đã lấm tấm điểm hồng.
KỷNhược Trần đứng im tại chỗ.
Hà thế phương thở dốc một hồi thấy hắn lại tiếp tục cầm côn lên, thì tay áo lập tức run lên, tiếp tục xuất ra một cái túi nữa. Tay áo của lão dường như có liên hệ với trời đất, không biết là có chứa bao nhiều cái túi cẩm.
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy thiết côn trong tay càng ngày càng nặng, hắn phải dùng hai tay cầm thì mới khỏi rơi xuống đất. Mới vung nó lên được hai lần, hắn đã cảm thấy chân nguyên bị tiêu hao hết sạch; lúc này hắn chỉ muốn ngủ, ngay cả bước đi cũng không muốn.
Mắt thấy cái túi cẩm của Hà Thế Phương càng lúc càng lớn, đang sắp chụp xuống đầu hắn, Định Hải Thân Châm lại nặng như thái sơn, không cách nào nâng lên được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.